Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 984-986
CHƯƠNG 984
Diệp Ân Tuấn thấy Lam Tử Thất vẫn còn ở đó, anh hơi nhíu mày.
“Cô còn có chuyện gì sao?”
Lam Tử Thất hơi sững sờ.
“Không phải anh nói để tôi ở lại chăm sóc Hạ Lan sao?”
Lam Tử Thất cảm tháy Diệp Ân Tuấn vô cùng mâu thuẫn, có lẽ bây giờ bản thân anh cũng đang mẫu thuẫn, nhưng cô vẫn nói ra sự sắp xếp của anh.
Quả nhiên, đôi mắt của Diệp Ân Tuấn hơi thu lại, hơi thở trên toàn thân cũng có chút thu liễm.
“Ừm, cũng vậy. Cô đi chuẩn bị phòng cho Lam Dũng trước đi, lát nữa tôi sẽ gọi cô.”
Lam Tử Thất biết anh muốn ở cùng với Thẩm Hạ Lan, cũng không nói thêm điều gì, cô đứng dậy rời khỏi căn phòng của bọn họ.
Đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn mời hoàn toàn thu lại sự sắc sảo trên người.
Anh cầm tay Thẩm Hạ Lan, khẽ thở dài một hơi nói: “Em bảo anh phải làm thế nào bây giờ? Chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, nhưng em cứ như vậy không tin tưởng anh? Cảm thấy tình cảm giữa chúng ta yếu ớt như vậy sao? Lại muốn ly hôn, còn muốn bỏ con, em thật sự bỏ được sao?”
Thẩm Hạ Lan không phát ra chút tiếng động, vẫn đang ngủ say.
Diệp Ân Tuấn đưa tay cô đề lên môi mình hôn một cái, dịu dàng nói: “Anh sẽ không đồng ý, em hãy bỏ luôn ý niệm này đi. Cho dù em cầm dao ép buộc anh, anh cũng sẽ không li hôn với em. Có một số việc không nói cho em, không cho em biết là vì muốn tốt cho em. Thật ra bây giờ em chỉ cần biết mình là bà Diệp là được rồi, những chuyện khác đều giao cho anh đi!”
Thẩm Hạ Lan vẫn không có động tĩnh.
Diệp Ân Tuấn ở bên cô, thỉnh thoảng kiểm tra trán cô, nhiệt độ đang giảm từng chút một, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn không có vẻ muốn tỉnh lại.
Anh biết, trong lòng Thẩm Hạ Lan đang khó chịu.
Diệp Ân Tuấn ở bên Thẩm Hạ Lan hơn hai giờ đồng hồ, mãi cho đến khi nhiệt độ cơ thể Thẩm Hạ Lan đã hoàn toàn hạ xuống, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Không biết ai gọi điện thoại cho anh.
Diệp Ân Tuấn nhìn dãy số một chút, sau đó buông tay Thẩm Hạ Lan ra, trực tiếp đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài Lam Tử Thất đang ngồi trên ghế salon nhìn đồ vật gì đó, thấy Diệp Ân Tuấn đi ra, cô vội vàng đứng lên.
“Hạ Lan tỉnh sao?”
“Vẫn chưa, cô vào chăm sóc cô ấy đi, tôi phải đi ra ngoài một chút!”
“Ừm.”
Lam Tử Thất cũng không hỏi anh muốn đi đâu, muốn đi làm gì, trực tiếp đi vào phòng Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan đã hạ sốt, nhưng dáng vẻ rất mệt mỏi khiến Lam Tử Thất có chút đau lòng.
Cô đắp kín chăn cho Thẩm Hạ Lan, sau đó tháy Diệp Ân Tuấn trực tiếp lái xe rời đi.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy toàn thân đau không chịu nổi, nóng khó chịu, lại đột nhiên rất lạnh.
Cô nằm mơ thấy Diệp Ân Tuấn cùng một người phụ nữ khác tay trong tay rời đi, cho dù cô gọi thế nào, hét to đến mức nào Diệp Ân Tuấn cũng không quay đầu lại.
Thẩm Hạ Lan một mình ngồi dưới đất, cảm thấy mình thật sự rất buồn cười.
Một người đàn ông đi quá giới hạn, trái tim đã không ở nơi bạn, bạn khóc cho ai nhìn đây? Ai đau lòng cho bạn đây?
Không có ai đau lòng cho bạn!
Thẩm Hạ Lan không thể không đứng lên.
Cô nhìn bóng lưng Diệp Ân Tuần, trái tim đau tê tâm liệt phế, nhưng đã không còn thút thít.
Giống như quyết định làm gì đó, lại giống như thứ gì đó đã trở nên khác biệt.
Khi Thẩm Hạ Lan tỉnh lại lần nữa, hoàng hôn đã sắp buông xuống phía dưới đường chân trời.
Cô có chút mờ mịt nhìn bốn phía, toàn thân mềm nhũn, không có chút sức lực nào.
Căn phòng này rất lạ lãm, không phải khách sạn.
Anh ở đâu?
Thẩm Hạ Lan muốn động một chút, lại thấy Lam Tử Thất đang ghé vào bên giường ngủ thiếp đi.
Có Lam Tử Thất ở đây, trái tim Thẩm Hạ Lan tạm thời bình tĩnh lại.
Cô cần thận quan sát kiến trúc trang trí ở nơi này một chút, rất xa hoa, hẳn không phải là khách sạn hoặc chỗ nào đó, chẳng nhẽ là đang ở trong nhà ai?
Chương 985
Thẩm Hạ Lan không biết, cũng không muốn suy đoán, toàn thân cô rất khó chịu vì mồ hôi ướt sũng, hết lần này tới lần khác lại không có chút sức lực nào.
Mặc dù để bản thân không để ý, nhưng khoảnh khắc mở mắt ra không nhìn thấy Diệp Ân Tuần, trong lòng Thẩm Hạ Lan vẫn cảm thấy Thất lạc.
Quả nhiên trái tim không có ở đây, tắt cả những điều tốt đẹp trước đây đã không còn nữa, nhưng bây giờ những hồi ức tốt đẹp đó giống như một con dao, từng dao từng dao lăng trì trái tim Thẩm Hạ Lan, đau đớn, nhưng lại không có gì để nói.
Thẩm Hạ Lan cố gắng di chuyển.
Lam Tử Thất lập tức tỉnh lại.
“Hạ Lan, cậu tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào? Cậu làm tớ sợ muốn chết, tại sao lại phát sốt như vậy? Sức khỏe của cậu không được tốt, không nên theo giúp tớ, là lỗi của tớ!”
Thầy Lam Tử Thất tự trách, Thẩm Hạ Lan trực tiếp giữ lấy tay cô, yếu ớt nói: “Chuyện này không liên quan đến cậu, tớ muốn uống nước!”
“Được, tớ sẽ đi lấy cho cậu ngay!”
Lam Tử Thất nhanh chóng rót cho cô một cốc nước lọc.
Uống xong một cốc nước, Thẩm Hạ Lan mới cảm thấy bản thân dễ chịu hơn rất nhiều.
“Đây là nơi nào vậy?”
Cổ họng của cô vẫn còn có chút khàn khàn.
Lam Tử Thất vội vàng nói: “Cậu đừng nói chuyện, nghỉ ngơi cho tốt, đây là nhà cậu Lương. Cậu bị sốt, Diệp Ân Tuấn đưa cậu đến tìm bác sĩ Tiêu Niệm Vi để khám bệnh, bác sĩ Tiêu để cậu tạm ở lại.”
Nghe thầy Lam Tử Thất nói như vậy, Thẩm Hạ Lan dừng lại một chút.
“Diệp Ân Tuấn bề tớ đến đây?”
“Đúng vậy, không phải anh ta thì còn có thể là ai? Tớ cũng không có sức khỏe nhiều như vậy mà bề cậu đến, huống chỉ trong bụng cậu còn có đứa bé, tớ nào dám nhai”
Lam Tử Thất thầy lúc Thẩm Hạ Lan nghe thấy tên Diệp Ân Tuấn liền khẽ nhíu mày, mặc dù nhanh chóng thả lòng, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tầm mắt của cô.
“Hạ Lan, rốt cuộc cậu và Diệp Ân Tuấn sao vậy? Tớ đã hỏi anh ta, anh ta nói người phụ nữ kia không phải như cậu nghĩ, anh ta nói chỉ là hỏi chút chuyện thôi!”
Trái tim Thẩm Hạ Lan hơi nhói đau, cô giả vờ nhưng không quan tâm nói: “À.”
“Cậu như vậy thật sự khiến người khác lo lắng có biết không? Chuyện gì cậu cũng đều giấu trong lòng, chuyện gì cũng không nói, bản thân suy nghĩ lung tung không tốt. Một vết son môi không nói rõ được vấn đề gì. Cậu phải tin tưởng Diệp Ân Tuần.”
“Lúc chúng ta hát ở quán bar, tớ nhìn thấy anh ấy. Người phụ nữ bên cạnh kéo tay anh ấy, rất thân mật, nhưng anh ấy cũng không từ chối.”
Thẩm Hạ Lan lạnh nhạt nói khiến Lam Tử Thất hơi dừng lại.
“Cậu tận mắt nhìn thấy sao?”
“Ừm!”
Đến lúc này, Thẩm Hạ Lan cũng không muốn giấu diềếm Lam Tử Thát.
“Tên khốn kiếp này! Ở trước mặt tớ nói dễ nghe như vậy, không ngờ thật sự ra ngoài ăn vụng!”
Lam Tử Thất lập tức bắt bình thay Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan lại không kích động như vậy, cô thấp giọng nói: “Tìm luật sư, tớ muốn soạn thảo thỏa thuận ly hôn.”
Lam Tử Thất lần nữa ngây ngắn cả người.
“Cậu, thật muốn ly hôn sao? Bọn nhỏ làm sao bây giờ?”
“Hôn nhân và tình cảm của tớ không chứa được một hạt cát. Cậu biết tớ, lúc tớ yêu anh áy, tớ có thể liều lĩnh, thậm chí liều mạng tớ cũng có thể, đó là vì tớ cảm thầy anh ấy đáng giá. Nhưng bây giờ, trái tim của anh ấy không ở chỗ tớ, tớ cần gì phải quấn quýt giữ lại? Huống chỉ tớ ghét nhát đồ mà người khác đã dùng qua.”
Lúc Thẩm Hạ Lan nói những lời này, đôi mắt mờ mịt không ánh sáng.
Lam Tử Thất giống như nhìn thấy những vết thương chồng chất và máu me đầm đìa ở trái tim từ trong đôi mắt trống rỗng của cô.
Cô hiểu Thẩm Hạ Lan.
Một khi thật sự đưa ra quyết định gì thì sẽ không thay đổi.
“Nếu cậu thật sự đã suy nghĩ kỹ, tớ ủng hộ cậu.”
“Cám ơn!”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười, nhưng nụ cười kia lại khiến cho người ta nhìn thấy vô cùng đắng chát.
“Nghỉ ngơi thêm một chút đi!”
Chương 986
Lam Tử Thất vô cùng đau lòng cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cũng không từ chối, sau khi nằm xuống liền nhắm mắt lại, nhưng lần này làm thế nào cũng không ngủ nỗi.
Ly hôn bắt buộc phải làm, nhưng cô phải nói với bọn nhỏ thế nào?
Bọn chúng và Diệp Ân Tuấn ở bên nhau rất tốt, lúc này nếu như nói cho bọn chúng rằng mình và ba bọn chúng li hôn, thể chất và tinh thần bọn nhỏ có bị ảnh hưởng không?
Thẩm Hạ Lan khó chịu trong lòng, nhưng vẫn lo lắng những chuyện này.
Sau khi Tiêu Niệm Vi ngủ đủ thì thức dậy, vì công ty có chuyện nên Lương Thiệu Cảnh đã đi ra ngoài trước.
Cô cho người đi xem Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất đã tỉnh chưa, sau đó cùng bọn họ ăn cơm.
Thẩm Hạ Lan bây giờ cũng không có khẩu vị ăn cơm, cũng không muốn để Tiêu Niệm Vĩ hỏi thăm điều gì nên dứt khoát vờ ngủ.
Lam Tử Thất hiểu cô, nên trực tiếp đi ra ngoài, nói Thẩm Hạ Lan đã hết sốt, vẫn còn đang nghỉ ngơi, hai người phụ nữ liền ra ngoài đi ăn cơm.
Sau khi Thẩm Hạ Lan ngồi xuống, dùng di động soạn thảo một bản ly hôn, sau đó lên mạng tìm một luật sư, thuê anh ta làm luật sư đại diện, gửi hợp đồng li hôn cho Diệp Ân Tuần.
Tài sản nhà họ Diệp, cô không muốn một đồng nào.
Phía bên bọn nhỏ, cô muốn Diệp Ân Tuấn tạm thời giấu bọn chúng, chờ đến khi bọn chúng lớn rồi nói.
Thẩm Hạ Lan biết, đời này còn muốn moi tim mổ phổi yêu một người đàn ông như vậy là điều tuyệt đối không thể.
Sau khi cô làm xong những việc này, Lam Tử Thất cũng bưng đồ ăn tiến đến.
“Bác sĩ Tiêu đi đến bệnh viện, để chúng ta hoạt động tự do. Nhanh ăn đi, đều là những món cậu thích ăn.
“Tớ không có khẩu vị gì.”
Thẩm Hạ Lan có chút khó chịu nói: “Tử Thất, để Lam Dũng ở lại đây cậu yên tâm không?”
Tay Lam Tử Thất hơi động một chút.
“Cậu muốn đi?”
“Ừm, tớ không muốn gặp lại anh ấy nữa.”
“Nhưng cậu cũng không nghe anh ta giải thích sao?”
“Không có gì để giải thích cả. Tớ đã nói, anh ấy cũng đã nói. Còn nguyên nhân thì anh ấy không chịu nhiều lời, vậy thì không hỏi. Từ nay về sau đường ai nấy đi, mạnh ai nấy sống.”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan khàn lợi hại.
Cô muốn giãy dụa đứng dậy, Lam Tử Thất vội vàng đỡ.
“Có lẽ giữa hai người có hiểu lầm.”
“Hiểu lầm thì có thể giải thích, nhưng thái độ của anh ấy rất kiên quyết, không muốn nói cũng không chịu nói. Nếu đã như vậy tớ cũng không hỏi. Đúng lúc, chúng ta chạy qua con đường này thử xem có thể mở công ty điện ảnh và truyền hình ở bên này không.”
Thẩm Hạ Lan khiến Lam Tử Thất dừng lại một chút, sau đó hỏi: “Thật sự muốn tự mình mở công ty điện ảnh và truyền hình sao? Nếu cậu li hôn với Diệp Ân Tuần, sẽ không có nhiều điều kiện thuận lợi như bây giờ. Mở công ty truyền hình và điện ảnh sẽ rất khó khăn, bây giờ cậu còn mang thai, Hạ Lan, tớ cảm ta cảm thấy tớ phải rèn luyện lại, cậu cũng không cần phải gấp gáp mở công ty điện ảnh và truyền hình như vậy, chúng ta đều hoãn lại một chút đi.”
“Tớ đã nghĩ thông rồi!”
Mặc dù Thẩm Hạ Lan chỉ nói vài chữ, nhưng Lam Tử Thất biết người phụ nữ này một khi quật cường, mười con trâu cũng kéo không lại được.
Cũng tốt.
Tình cảm bị tổn thương, cứ để công việc bù đắp vào vết thương trong lòng đi. Có lẽ khi thật bận rộn, Thẩm Hạ Lan cũng sẽ không nhớ nồi chuyện tình cảm nữa.
Lam Tử Thất nhẹ gật đầu, đến phòng của Lam Dũng dặn dò vài câu sau đó đỡ Thẩm Hạ Lan rời khỏi nhà họ Lương.
Thẩm Hạ Lan để lại tin nhắn cho Tiêu Niệm Vi, cảm kích sự giúp đỡ của cô ta, và nói mình có việc gấp cần phải xử lý nên tạm thời rời đi.
Bây giờ cô rất cần tiền, nhưng lại không muốn một đồng nào của nhà họ Diệp, phải làm sao bây giờ?
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhớ tới căn nhà của ba mẹ Thẩm.
Có lẽ cô nên tìm Thẩm Niệm Niệm.
Diệp Ân Tuấn thấy Lam Tử Thất vẫn còn ở đó, anh hơi nhíu mày.
“Cô còn có chuyện gì sao?”
Lam Tử Thất hơi sững sờ.
“Không phải anh nói để tôi ở lại chăm sóc Hạ Lan sao?”
Lam Tử Thất cảm tháy Diệp Ân Tuấn vô cùng mâu thuẫn, có lẽ bây giờ bản thân anh cũng đang mẫu thuẫn, nhưng cô vẫn nói ra sự sắp xếp của anh.
Quả nhiên, đôi mắt của Diệp Ân Tuấn hơi thu lại, hơi thở trên toàn thân cũng có chút thu liễm.
“Ừm, cũng vậy. Cô đi chuẩn bị phòng cho Lam Dũng trước đi, lát nữa tôi sẽ gọi cô.”
Lam Tử Thất biết anh muốn ở cùng với Thẩm Hạ Lan, cũng không nói thêm điều gì, cô đứng dậy rời khỏi căn phòng của bọn họ.
Đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn mời hoàn toàn thu lại sự sắc sảo trên người.
Anh cầm tay Thẩm Hạ Lan, khẽ thở dài một hơi nói: “Em bảo anh phải làm thế nào bây giờ? Chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, nhưng em cứ như vậy không tin tưởng anh? Cảm thấy tình cảm giữa chúng ta yếu ớt như vậy sao? Lại muốn ly hôn, còn muốn bỏ con, em thật sự bỏ được sao?”
Thẩm Hạ Lan không phát ra chút tiếng động, vẫn đang ngủ say.
Diệp Ân Tuấn đưa tay cô đề lên môi mình hôn một cái, dịu dàng nói: “Anh sẽ không đồng ý, em hãy bỏ luôn ý niệm này đi. Cho dù em cầm dao ép buộc anh, anh cũng sẽ không li hôn với em. Có một số việc không nói cho em, không cho em biết là vì muốn tốt cho em. Thật ra bây giờ em chỉ cần biết mình là bà Diệp là được rồi, những chuyện khác đều giao cho anh đi!”
Thẩm Hạ Lan vẫn không có động tĩnh.
Diệp Ân Tuấn ở bên cô, thỉnh thoảng kiểm tra trán cô, nhiệt độ đang giảm từng chút một, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn không có vẻ muốn tỉnh lại.
Anh biết, trong lòng Thẩm Hạ Lan đang khó chịu.
Diệp Ân Tuấn ở bên Thẩm Hạ Lan hơn hai giờ đồng hồ, mãi cho đến khi nhiệt độ cơ thể Thẩm Hạ Lan đã hoàn toàn hạ xuống, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Không biết ai gọi điện thoại cho anh.
Diệp Ân Tuấn nhìn dãy số một chút, sau đó buông tay Thẩm Hạ Lan ra, trực tiếp đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài Lam Tử Thất đang ngồi trên ghế salon nhìn đồ vật gì đó, thấy Diệp Ân Tuấn đi ra, cô vội vàng đứng lên.
“Hạ Lan tỉnh sao?”
“Vẫn chưa, cô vào chăm sóc cô ấy đi, tôi phải đi ra ngoài một chút!”
“Ừm.”
Lam Tử Thất cũng không hỏi anh muốn đi đâu, muốn đi làm gì, trực tiếp đi vào phòng Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan đã hạ sốt, nhưng dáng vẻ rất mệt mỏi khiến Lam Tử Thất có chút đau lòng.
Cô đắp kín chăn cho Thẩm Hạ Lan, sau đó tháy Diệp Ân Tuấn trực tiếp lái xe rời đi.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy toàn thân đau không chịu nổi, nóng khó chịu, lại đột nhiên rất lạnh.
Cô nằm mơ thấy Diệp Ân Tuấn cùng một người phụ nữ khác tay trong tay rời đi, cho dù cô gọi thế nào, hét to đến mức nào Diệp Ân Tuấn cũng không quay đầu lại.
Thẩm Hạ Lan một mình ngồi dưới đất, cảm thấy mình thật sự rất buồn cười.
Một người đàn ông đi quá giới hạn, trái tim đã không ở nơi bạn, bạn khóc cho ai nhìn đây? Ai đau lòng cho bạn đây?
Không có ai đau lòng cho bạn!
Thẩm Hạ Lan không thể không đứng lên.
Cô nhìn bóng lưng Diệp Ân Tuần, trái tim đau tê tâm liệt phế, nhưng đã không còn thút thít.
Giống như quyết định làm gì đó, lại giống như thứ gì đó đã trở nên khác biệt.
Khi Thẩm Hạ Lan tỉnh lại lần nữa, hoàng hôn đã sắp buông xuống phía dưới đường chân trời.
Cô có chút mờ mịt nhìn bốn phía, toàn thân mềm nhũn, không có chút sức lực nào.
Căn phòng này rất lạ lãm, không phải khách sạn.
Anh ở đâu?
Thẩm Hạ Lan muốn động một chút, lại thấy Lam Tử Thất đang ghé vào bên giường ngủ thiếp đi.
Có Lam Tử Thất ở đây, trái tim Thẩm Hạ Lan tạm thời bình tĩnh lại.
Cô cần thận quan sát kiến trúc trang trí ở nơi này một chút, rất xa hoa, hẳn không phải là khách sạn hoặc chỗ nào đó, chẳng nhẽ là đang ở trong nhà ai?
Chương 985
Thẩm Hạ Lan không biết, cũng không muốn suy đoán, toàn thân cô rất khó chịu vì mồ hôi ướt sũng, hết lần này tới lần khác lại không có chút sức lực nào.
Mặc dù để bản thân không để ý, nhưng khoảnh khắc mở mắt ra không nhìn thấy Diệp Ân Tuần, trong lòng Thẩm Hạ Lan vẫn cảm thấy Thất lạc.
Quả nhiên trái tim không có ở đây, tắt cả những điều tốt đẹp trước đây đã không còn nữa, nhưng bây giờ những hồi ức tốt đẹp đó giống như một con dao, từng dao từng dao lăng trì trái tim Thẩm Hạ Lan, đau đớn, nhưng lại không có gì để nói.
Thẩm Hạ Lan cố gắng di chuyển.
Lam Tử Thất lập tức tỉnh lại.
“Hạ Lan, cậu tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào? Cậu làm tớ sợ muốn chết, tại sao lại phát sốt như vậy? Sức khỏe của cậu không được tốt, không nên theo giúp tớ, là lỗi của tớ!”
Thầy Lam Tử Thất tự trách, Thẩm Hạ Lan trực tiếp giữ lấy tay cô, yếu ớt nói: “Chuyện này không liên quan đến cậu, tớ muốn uống nước!”
“Được, tớ sẽ đi lấy cho cậu ngay!”
Lam Tử Thất nhanh chóng rót cho cô một cốc nước lọc.
Uống xong một cốc nước, Thẩm Hạ Lan mới cảm thấy bản thân dễ chịu hơn rất nhiều.
“Đây là nơi nào vậy?”
Cổ họng của cô vẫn còn có chút khàn khàn.
Lam Tử Thất vội vàng nói: “Cậu đừng nói chuyện, nghỉ ngơi cho tốt, đây là nhà cậu Lương. Cậu bị sốt, Diệp Ân Tuấn đưa cậu đến tìm bác sĩ Tiêu Niệm Vi để khám bệnh, bác sĩ Tiêu để cậu tạm ở lại.”
Nghe thầy Lam Tử Thất nói như vậy, Thẩm Hạ Lan dừng lại một chút.
“Diệp Ân Tuấn bề tớ đến đây?”
“Đúng vậy, không phải anh ta thì còn có thể là ai? Tớ cũng không có sức khỏe nhiều như vậy mà bề cậu đến, huống chỉ trong bụng cậu còn có đứa bé, tớ nào dám nhai”
Lam Tử Thất thầy lúc Thẩm Hạ Lan nghe thấy tên Diệp Ân Tuấn liền khẽ nhíu mày, mặc dù nhanh chóng thả lòng, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tầm mắt của cô.
“Hạ Lan, rốt cuộc cậu và Diệp Ân Tuấn sao vậy? Tớ đã hỏi anh ta, anh ta nói người phụ nữ kia không phải như cậu nghĩ, anh ta nói chỉ là hỏi chút chuyện thôi!”
Trái tim Thẩm Hạ Lan hơi nhói đau, cô giả vờ nhưng không quan tâm nói: “À.”
“Cậu như vậy thật sự khiến người khác lo lắng có biết không? Chuyện gì cậu cũng đều giấu trong lòng, chuyện gì cũng không nói, bản thân suy nghĩ lung tung không tốt. Một vết son môi không nói rõ được vấn đề gì. Cậu phải tin tưởng Diệp Ân Tuần.”
“Lúc chúng ta hát ở quán bar, tớ nhìn thấy anh ấy. Người phụ nữ bên cạnh kéo tay anh ấy, rất thân mật, nhưng anh ấy cũng không từ chối.”
Thẩm Hạ Lan lạnh nhạt nói khiến Lam Tử Thất hơi dừng lại.
“Cậu tận mắt nhìn thấy sao?”
“Ừm!”
Đến lúc này, Thẩm Hạ Lan cũng không muốn giấu diềếm Lam Tử Thát.
“Tên khốn kiếp này! Ở trước mặt tớ nói dễ nghe như vậy, không ngờ thật sự ra ngoài ăn vụng!”
Lam Tử Thất lập tức bắt bình thay Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan lại không kích động như vậy, cô thấp giọng nói: “Tìm luật sư, tớ muốn soạn thảo thỏa thuận ly hôn.”
Lam Tử Thất lần nữa ngây ngắn cả người.
“Cậu, thật muốn ly hôn sao? Bọn nhỏ làm sao bây giờ?”
“Hôn nhân và tình cảm của tớ không chứa được một hạt cát. Cậu biết tớ, lúc tớ yêu anh áy, tớ có thể liều lĩnh, thậm chí liều mạng tớ cũng có thể, đó là vì tớ cảm thầy anh ấy đáng giá. Nhưng bây giờ, trái tim của anh ấy không ở chỗ tớ, tớ cần gì phải quấn quýt giữ lại? Huống chỉ tớ ghét nhát đồ mà người khác đã dùng qua.”
Lúc Thẩm Hạ Lan nói những lời này, đôi mắt mờ mịt không ánh sáng.
Lam Tử Thất giống như nhìn thấy những vết thương chồng chất và máu me đầm đìa ở trái tim từ trong đôi mắt trống rỗng của cô.
Cô hiểu Thẩm Hạ Lan.
Một khi thật sự đưa ra quyết định gì thì sẽ không thay đổi.
“Nếu cậu thật sự đã suy nghĩ kỹ, tớ ủng hộ cậu.”
“Cám ơn!”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười, nhưng nụ cười kia lại khiến cho người ta nhìn thấy vô cùng đắng chát.
“Nghỉ ngơi thêm một chút đi!”
Chương 986
Lam Tử Thất vô cùng đau lòng cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cũng không từ chối, sau khi nằm xuống liền nhắm mắt lại, nhưng lần này làm thế nào cũng không ngủ nỗi.
Ly hôn bắt buộc phải làm, nhưng cô phải nói với bọn nhỏ thế nào?
Bọn chúng và Diệp Ân Tuấn ở bên nhau rất tốt, lúc này nếu như nói cho bọn chúng rằng mình và ba bọn chúng li hôn, thể chất và tinh thần bọn nhỏ có bị ảnh hưởng không?
Thẩm Hạ Lan khó chịu trong lòng, nhưng vẫn lo lắng những chuyện này.
Sau khi Tiêu Niệm Vi ngủ đủ thì thức dậy, vì công ty có chuyện nên Lương Thiệu Cảnh đã đi ra ngoài trước.
Cô cho người đi xem Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất đã tỉnh chưa, sau đó cùng bọn họ ăn cơm.
Thẩm Hạ Lan bây giờ cũng không có khẩu vị ăn cơm, cũng không muốn để Tiêu Niệm Vĩ hỏi thăm điều gì nên dứt khoát vờ ngủ.
Lam Tử Thất hiểu cô, nên trực tiếp đi ra ngoài, nói Thẩm Hạ Lan đã hết sốt, vẫn còn đang nghỉ ngơi, hai người phụ nữ liền ra ngoài đi ăn cơm.
Sau khi Thẩm Hạ Lan ngồi xuống, dùng di động soạn thảo một bản ly hôn, sau đó lên mạng tìm một luật sư, thuê anh ta làm luật sư đại diện, gửi hợp đồng li hôn cho Diệp Ân Tuần.
Tài sản nhà họ Diệp, cô không muốn một đồng nào.
Phía bên bọn nhỏ, cô muốn Diệp Ân Tuấn tạm thời giấu bọn chúng, chờ đến khi bọn chúng lớn rồi nói.
Thẩm Hạ Lan biết, đời này còn muốn moi tim mổ phổi yêu một người đàn ông như vậy là điều tuyệt đối không thể.
Sau khi cô làm xong những việc này, Lam Tử Thất cũng bưng đồ ăn tiến đến.
“Bác sĩ Tiêu đi đến bệnh viện, để chúng ta hoạt động tự do. Nhanh ăn đi, đều là những món cậu thích ăn.
“Tớ không có khẩu vị gì.”
Thẩm Hạ Lan có chút khó chịu nói: “Tử Thất, để Lam Dũng ở lại đây cậu yên tâm không?”
Tay Lam Tử Thất hơi động một chút.
“Cậu muốn đi?”
“Ừm, tớ không muốn gặp lại anh ấy nữa.”
“Nhưng cậu cũng không nghe anh ta giải thích sao?”
“Không có gì để giải thích cả. Tớ đã nói, anh ấy cũng đã nói. Còn nguyên nhân thì anh ấy không chịu nhiều lời, vậy thì không hỏi. Từ nay về sau đường ai nấy đi, mạnh ai nấy sống.”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan khàn lợi hại.
Cô muốn giãy dụa đứng dậy, Lam Tử Thất vội vàng đỡ.
“Có lẽ giữa hai người có hiểu lầm.”
“Hiểu lầm thì có thể giải thích, nhưng thái độ của anh ấy rất kiên quyết, không muốn nói cũng không chịu nói. Nếu đã như vậy tớ cũng không hỏi. Đúng lúc, chúng ta chạy qua con đường này thử xem có thể mở công ty điện ảnh và truyền hình ở bên này không.”
Thẩm Hạ Lan khiến Lam Tử Thất dừng lại một chút, sau đó hỏi: “Thật sự muốn tự mình mở công ty điện ảnh và truyền hình sao? Nếu cậu li hôn với Diệp Ân Tuần, sẽ không có nhiều điều kiện thuận lợi như bây giờ. Mở công ty truyền hình và điện ảnh sẽ rất khó khăn, bây giờ cậu còn mang thai, Hạ Lan, tớ cảm ta cảm thấy tớ phải rèn luyện lại, cậu cũng không cần phải gấp gáp mở công ty điện ảnh và truyền hình như vậy, chúng ta đều hoãn lại một chút đi.”
“Tớ đã nghĩ thông rồi!”
Mặc dù Thẩm Hạ Lan chỉ nói vài chữ, nhưng Lam Tử Thất biết người phụ nữ này một khi quật cường, mười con trâu cũng kéo không lại được.
Cũng tốt.
Tình cảm bị tổn thương, cứ để công việc bù đắp vào vết thương trong lòng đi. Có lẽ khi thật bận rộn, Thẩm Hạ Lan cũng sẽ không nhớ nồi chuyện tình cảm nữa.
Lam Tử Thất nhẹ gật đầu, đến phòng của Lam Dũng dặn dò vài câu sau đó đỡ Thẩm Hạ Lan rời khỏi nhà họ Lương.
Thẩm Hạ Lan để lại tin nhắn cho Tiêu Niệm Vi, cảm kích sự giúp đỡ của cô ta, và nói mình có việc gấp cần phải xử lý nên tạm thời rời đi.
Bây giờ cô rất cần tiền, nhưng lại không muốn một đồng nào của nhà họ Diệp, phải làm sao bây giờ?
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhớ tới căn nhà của ba mẹ Thẩm.
Có lẽ cô nên tìm Thẩm Niệm Niệm.
Bình luận facebook