Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1082-1086
CHƯƠNG 1082
“Có manh mối nào khác không?”
Diệp Ân Tuấn nhìn hồ sơ thẩm vấn trên tay.
Phi nói nhỏ: “Mấy thứ này là bây giờ tra ra được.”
“Tôi muốn biết người đứng sau Lý Viên Viên là ai, đi xem thử Lý Viên Viên từ khi rời đoàn phim đã tiếp xúc với ai, tôi muốn biết hết.”
“Vâng, tôi đi ngay bây giờ.”
Phi nhận lệnh, lui ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan vẫn đang thay quần áo bên trong, Diệp Ân Tuấn muốn đi vào, chỉ thấy phòng bị khóa từ bên trong.
Bên trong chỉ có Tiêu Niệm Vi và Thẩm Hạ Lan, có lẽ Thẩm Hạ Lan sợ anh cảm thấy khó chịu, mới cố ý làm như vậy.
Diệp Ân Tuấn khẽ thở dài, nhưng ánh mắt lại trầm xuống vài phần.
Cho dù người này là ai, làm tổn thương Thẩm Hạ Lan như hôm nay thì không thể tha thứ!
Trong phòng, Tiêu Niệm Vi cắt bỏ quần áo của Thẩm Hạ Lan, lộ ra vết thương bị rách bên trong, thở dài nói: ” Cậu có cái loại thể chất gì vậy? Đi đâu cũng có người ghi thù?”
” Không biết, chắc tại quá đẹp, người khác ghen tị nên mới ghét.”
Thẩm Hạ Lan cười cười trêu chọc, lại đột nhiên kêu lên một tiếng, suýt chút nữa nhảy dựng lên.
“Lảm nhảm, tiếp tục lảm nhảm đi. Thành ra thế này rồi, còn không biết an phận một chút.”
Tiêu Niệm Vi liếc cô một cái, ngữ khí bình tĩnh, nhưng sức lực trong tay nhẹ đi rất nhiều.
Thẩm Hạ Lan đương nhiên biết Tiêu Niệm Vi miệng cứng lòng mềm, không khỏi cười nói: “Bác sĩ Tiêu à, vết thương của tớ khi nào mới lành thế?”
“Sâu đến thấu xương, tưởng mấy ngày là được xuất viện sao? Ở yên đó, không hết tháng, đừng nghĩ đến việc xuất viện.”
Tiêu Niệm Vi nhìn vết thương trên người Thẩm Hạ Lan, ánh mắt có chút chìm xuống.
“Vết bỏng kia không muốn xử lý chút hay sao?”
Tiêu Niệm Vi không biết nhiều về chuyện giữa Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, cô cũng không phải là người nhiều chuyện, nhưng vết bỏng trên người Thẩm Hạ Lan rõ ràng cũng rất nhiều năm rồi.
Cô chỉ hơi tò mò, giữa Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao một người phụ nữ xinh đẹp như Thẩm Hạ Lan vậy lại bị thương khắp người thế chứ?
Thẩm Hạ Lan sửng sốt trong chốc lát.
Nếu không có Tiêu Niệm Vi, cô đã quên mất vết bỏng trên người.
“Chỗ nào có vết bỏng? Không phải là hình xăm rất đẹp sao?”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt.
“Nghĩ tớ mù à? Không muốn nói thì đừng nói, đừng có kéo sang điều gì khác. Tớ nghĩ hình xăm của cậu có một số phản ứng dị ứng, hơn nữa che không được những vết bỏng trên người, tớ biết một bác sĩ da liễu rất giỏi, nếu cậu muốn xử lý nó, tớ sẽ liên hệ giúp. Tranh thủ cơ hội nhập viện lần này, giải quyết hết vết thương trên người. Một người phụ nữ hai mươi mấy, mà để thân hình như một bà già, Diệp Ân Tuấn của cậu không chê sao? “
“Anh ta dám!”
Thẩm Hạ Lan tràn đầy tự tin.
Hai người trò chuyện một lúc, Tiêu Niệm Vi đã xử lý vết thương xong xuôi.
“Được rồi, tớ sẽ không ở đây làm chướng mắt hai người nữa. Có lẽ bây giờ Diệp Ân Tuấn hận không thể mở tung cửa phòng ra. Tớ đi đây, có chuyện gì thì gọi cho tớ.”
“Ừm.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Thật là vô cùng đau!
Thẩm Niệm Niệm này, cô không bỏ qua cho cô ta đâu!
Lúc Tiêu Niệm Vi đi ra ngoài, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang cầm chơi điếu thuốc trong tay, giữa hai lông mày hiện lên một tia lo lắng và sốt ruột, nhìn thấy Tiêu Niệm Vi bước ra liền nhanh qua đó.
“Sao lại khóa cửa lại vậy?”
“Vết thương của vợ anh hơi nghiêm trọng. sợ gặp gió, cũng sợ anh đi vào đột ngột nên khóa cửa lại. Anh đừng lo, tôi không bắt nạt cô ấy đâu.”
Tiêu Niệm Vi nhẹ nhàng nói xong, dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Hình xăm trên người cô ấy có chút nhiễm trùng, tiện thể làm phẫu thuật ghép da đi.”
Thân hình Diệp Ân Tuấn đột nhiên dừng lại.
“Có đau không?”
Chương 1083
“Hả?”
“Tôi nói phẫu thuật ghép da có đau không?”
Tiêu Niệm Vi nhìn Diệp Ân Tuấn, giọng nói càng lạnh hơn.
“Hoàn toàn không đau bằng cơn đau mà cô ấy phải chịu lúc ban đầu.”
Câu nói này khiến sắc mặt Diệp Ân Tuấn tái nhợt.
“Tôi hiểu rồi, tìm một bác sĩ đáng tin cậy.”
“Vợ anh dường như không muốn làm lắm.”
“Tôi sẽ thuyết phục cô ấy.”
Sau khi Diệp Ân Tuấn nói xong, Tiêu Niệm Vi liền rời đi.
Cô đã nói hết những gì nên nói, việc còn lại là của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan.
Lúc Diệp Ân Tuấn vào phòng, Thẩm Hạ Lan đã nằm bất động ở đó.
Anh nhẹ nhàng bước tới, chỉ thấy Thẩm Hạ Lan đã ngủ mất rồi.
Cô ngủ không yên, lông mày cau lại, hai tay kéo ga giường, các khớp ngón tay có chút tái nhợt, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.
Diệp Ân Tuấn nhẹ nhàng vén chăn bông lên, thứ hiện ra trước mắt anh đương nhiên là tấm lưng đầy sẹo của Thẩm Hạ Lan.
Thuận theo vết sẹo nhìn xuống, hình xăm trên người Thẩm Hạ Lan quả thực có chút đỏ.
Thẩm Hạ Lan là vì thứ thuốc lần này kích thích mới bị dị ứng sao?
Diệp Ân Tuấn không biết, nhưng khi nhìn thấy vết bỏng ẩn phía dưới hình xăm, mọi thứ trong quá khứ như một bộ phim hiện lên trong đầu anh.
Thẩm Hạ Lan kiếp này đã yêu anh, là may mắn hay xui xẻo?
Thật ra, Diệp Ân Tuấn biết chỉ cần anh buông tha cho Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan có thể sống tốt hơn bây giờ.
Cách đây không lâu, Thẩm Hạ Lan và anh muốn ly hôn, Diệp Ân Tuấn cũng đã nghĩ đến vấn đề này.
Nhà họ Diệp quá phức tạp, thân phận của anh quá phức tạp, quá nhiều âm mưu bủa vây Thẩm Hạ Lan, khiến Thẩm Hạ Lan không có nổi một cuộc sống ổn định và bình yên.
Có thể nếu để cô ấy đi, cô ấy sẽ tìm được một người đàn ông bình thường, không cần quá xuất chúng, nhưng có thể cho Thẩm Hạ Lan một cuộc sống bình yên và hạnh phúc, đó có lẽ là điều mà Thẩm Hạ Lan mong muốn nhất.
Nhưng nghĩ đến buông tha cho Thẩm Hạ Lan, nơi lồng ngực của Diệp Ân Tuấn đau đến khó chịu, đau đến nghẹt thở.
Anh không nỡ!
Cho dù có kéo Thẩm Hạ Lan vào trong vòng xoáy của mình, trong bùn lầy, anh vẫn không đành lòng buông tay cô ra.
Vì cô là sinh mệnh của anh!
Nếu Thẩm Hạ Lan đi rồi, anh không biết sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa.
Diệp Ân Tuấn đắp chăn cho Thẩm Hạ Lan, tuy rằng nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến Thẩm Hạ Lan tỉnh lại.
“Anh làm em đau sao?”
Diệp Ân Tuấn tự trách.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu, cảm thấy có chút khát.
“Em muốn uống chút nước.”
“Anh đi rót.”
Diệp Ân Tuấn đứng dậy rót một ly nước ấm cho Thẩm Hạ Lan, anh đỡ cô dậy, dựa vào vai mình, đưa ly nước đến bên môi Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nhấp một ngụm, rồi không uống nữa.
Diệp Ân Tuấn đặt cốc lên bàn định giúp Thẩm Hạ Lan nằm xuống, nhưng bị cô ngăn lại.
“Em muốn ngồi một lát.”
“Được không?”
“Vẫn ổn.”
Thẩm Hạ Lan chậm rãi nhích nhích mông, tuy rằng động tác rất nhẹ nhưng vẫn đau đến toát ra mồ hôi lạnh.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy hết, không khỏi xót xa.
“Hạ Lan, xin lỗi.”
Chương 1084
Thẩm Hạ Lan xua tay, nhìn người đàn ông trước mặt, cười nói: “Đừng nói xin lỗi với em. Gần đây anh đã nói quá nhiều rồi. Mỗi lần có chuyện đều nói xin lỗi, nhưng thật ra chuyện đó không liên quan gì đến anh. Anh không thể cứ bảo vệ em mãi, đối thủ cũng không phải lúc nào cũng có thể tìm thấy lối vào. Chẳng phải có câu nói, không sợ bị trộm, chỉ sợ bị kẻ trộm để mắt. Em đã bị để mắt rồi, đương nhiên có bảo vệ chặt chẽ đến đâu cũng vô ích. “
Diệp Ân Tuấn nghe những lời này, có chút cảm giác không thể giải thích được.
“Em nhớ mấy đứa nhỏ.”
Đây là những lời thật lòng của Thẩm Hạ Lan.
Cô rất nhớ mấy đứa nhỏ, nhưng vì vết thương nên cô không thể gặp các con, đây là điều phiền lòng nhất.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Anh sẽ cho bọn nhỏ tới gặp em.”
“Đừng, để tụi nhỏ nhìn thấy em như thế này rồi lại lo lắng, đặc biệt là nhóc thúi Minh Triết, bây giờ thân phận nó khác rồi, bên đó có rất nhiều quy tắc, nếu biết em đang bị thương, lại không màng tất cả chạy đến đây, tương lai coi như xong.”
Lúc Thẩm Hạ Lan nói đến mấy đứa nhỏ, ánh lên trong mắt là niềm vui, sự thiêng liêng, còn mang chút dịu dàng.
Diệp Ân Tuấn nhìn cô như vậy, có cảm giác năm tháng yên bình không thể giải thích được.
Nhưng nghĩ kỹ lại xem, ở đâu có nhiều năm tháng yên bình như vậy? Chẳng qua chỉ là có người gánh vác thay cho mình.
Trong cuộc hôn nhân của anh với Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan luôn là người gánh vác tiến về phía trước.
Trong lòng Diệp Ân Tuấn càng khó chịu.
“Mấy ngày nay em nên ăn nhạt hơn, chờ vết thương lành anh sẽ cho em ăn nhiều hơn.”
Thẩm Hạ Lan nghe xong có chút mắc cười.
Cô là người ăn hàng hay sao?
Cô cũng không phải Diệp Nghê Nghê, không có thịt không vui.
“Được.”
tha cho cô ta. Ba roi này em sẽ từng chút một trả lại.”
“Có kế hoạch gì?”
Diệp Ân Tuấn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt Thẩm Hạ Lan, không nhịn được hỏi.
Thẩm Hạ Lan bây giờ giống như tiểu hồ ly, lại khiến anh càng ngày càng thích.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Em chưa nghĩ tới, nhưng hãy nhốt trước đi. Để cô ta nếm trải cảm giác bị bỏ rơi và bị bắt cóc.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn không phản đối những gì cô nói.
Trong lúc nói chuyện, một quả cam đã được bóc vỏ.
Thẩm Hạ Lan nhìn quả cam trong tay, khẽ nhíu mày.
“Em không nói muốn ăn.”
“Bổ sung vitamin, ăn chút cũng tốt cho sức khỏe.”
Diệp Ân Tuấn nói như vậy rồi, Thẩm Hạ Lan đương nhiên không đẩy ra được, chỉ có thể cầm lấy mà ăn.
Ừm, cam khá ngọt, mùi vị cũng được.
Thẩm Hạ Lan trước giờ chưa từng ăn hết một quả cam.
“Diệp Ân Tuấn.”
“Hửm?”
“Em không thoải mái.”
Chương 1085
Thẩm Hạ Lan mím miệng, trông giống một đứa trẻ bị bệnh.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy sốt ruột.
“Làm sao mới không khó chịu?”
“Anh cho em cắn một miếng.”
Thẩm Hạ Lan đòi hỏi vô lý.
Vốn tưởng rằng Diệp Ân Tuấn sẽ từ chối, ai biết anh trực tiếp nhấc cánh tay lên, đưa qua.
“Cắn đi.”
Thẩm Hạ Lan thật sự cắn một cái, nhưng Diệp Ân Tuấn lại không có biểu hiện gì, coi như người bị cắn không phải anh.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan dùng sức cắn, sợ cô cắn đau răng.
“Em……”
Anh muốn nói em cứ cắn lâu một chút, nhưng vừa nói một chữ, Thẩm Hạ Lan đã buông anh ra, vẻ mặt ảm đạm nói: “Da dày thịt béo, ăn không ngon.”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cong môi.
“Coi anh là đồ ngon sao. Còn nói mình không ăn hàng nữa chứ.”
Anh duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng lau vết nước trên khóe miệng Thẩm Hạ Lan, không thèm nhìn đến vết cắn trên cánh tay.
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn rất đẹp, giống như biển sâu, như bầu trời đầy sao chói lọi, nhìn đến mức tim Thẩm Hạ Lan đập thình thịch.
Đúng là nam sắc mê hoặc người!
Thẩm Hạ Lan cười cong cả mắt.
“Cảnh đẹp ý vui có nghe qua chưa?”
“Ừm, nghe rồi. Vậy bà Diệp, em có muốn ăn anh nữa không?”
“Muốn!”
Thẩm Hạ Lan vội vàng gật đầu.
Diệp Ân Tuấn khóe môi càng cong hơn.
“Nhịn đi, không phải bây giờ. Khi nào khỏe hơn, anh mặc em xử lý.”
“Đây là anh nói đấy nhé, ngài Diệp.”
“Vâng, bà Diệp.”
Diệp Ân Tuấn sờ sờ đầu cô, nhẹ giọng hỏi: “Đói bụng không?”
“Cũng ổn, chỉ là hơi buồn ngủ.”
Thẩm Hạ Lan dụi dụi mắt.
Cô không biết là trong bình nước truyền có thành phần thôi miên hay là cái gì, cô chỉ muốn ngủ.
Diệp Ân Tuấn biết, đây là bởi vì sức khỏe Thẩm Hạ Lan quá yếu.
Sức khỏe của Thẩm Hạ Lan vì tai họa không đáng có này đã bị tổn thương rất lớn.
Một tia đau lòng lướt qua mắt anh.
“Vậy em ngủ đi, anh ở đây với em.”
“Anh không có công việc để làm sao?”
Thẩm Hạ Lan không mở mắt lên được.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Em mới là quan trọng nhất.”
Những lời này lập tức khiến cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất thoải mái.
Cô biết mình hơi lập dị.
Nhưng người ta khi ốm đau hay bị thương đều không tránh khỏi mềm yếu, lúc này Thẩm Hạ Lan không muốn đàng hoàng, chỉ muốn làm nũng.
Cô và Diệp Ân Tuấn là vợ chồng, làm gì cũng được pháp luật cho phép, nhà nước ủng hộ không phải sao?
Nghĩ đến đây, khóe môi Thẩm Hạ Lan cong lên, trong mắt như được phủ một tia sáng, tỏa sáng rực rỡ.
“Ngài Diệp, anh biết nói chuyện thật đấy.”
“Lời nói từ tận đáy lòng. Ngủ đi.”
Trước kia Diệp Ân Tuấn sẽ không nói những lời này, nhưng sau khi bọn họ trải qua nhiều hơn, những lời này càng không tự chủ được thốt ra.
Lúc đầu còn có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn thấy Thẩm Hạ Lan vô cùng thoải mái, thậm chí mặt mày rạng rỡ, Diệp Ân Tuấn cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.
Chương 1086
Thẩm Hạ Lan ngáp một cái, cuối cùng cũng không kìm được buồn ngủ, nằm trên người Diệp Ân Tuấn, lẩm bẩm nói: “Nằm sấp thật mệt.”
Diệp Ân Tuấn trong mắt hiện lên vẻ đau khổ.
“Anh ôm em ngủ?”
Anh hỏi.
Thẩm Hạ Lan gật đầu, tựa vào cánh tay Diệp Ân Tuấn nhắm mắt lại, không lâu sau liền truyền đến tiếng thở đều đều.
Diệp Ân Tuấn nghĩ, khoảnh khắc bình dị này thật vô cùng đẹp đẽ.
Anh thực sự muốn thời gian ngừng lại, ôm Thẩm Hạ Lan như thế này đến cuối đời.
Lúc Lương Thiệu Cảnh đến, liền nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang ôm Thẩm Hạ Lan ngủ say.
“Chậc chậc chậc, ban ngày ban mặt, lại là nơi công cộng, không ổn lắm?”
“Không ăn được nho thì nói nho chua. Anh ra ngoài đợi đi, lát nữa tôi đến.”
Câu này của Diệp Ân Tuấn khiến Lương Thiệu Cảnh có chút phiền muộn.
“Ai không ăn được nho? Tiểu gia tôi đây cũng có một vợ một con gái nha.”
“Ừm, bác sĩ Tiêu để anh ôm thế này à?”
Diệp Ân Tuấn nheo nheo ánh mắt nhìn Lương Thiệu Cảnh, nói một câu.
“Nể mặt vợ anh đang ốm, tôi không chấp nhất anh.”
Nói xong, anh ta tức giận mở cửa bước ra ngoài, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thật sự ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Thẩm Hạ Lan, Tiêu Niệm Vi không gấp chính mình không được.
Đây không phải là phải sợ vợ, mà gọi là tôn trọng.
Lương Thiệu Cảnh trong lòng nói thầm, nhấc chân bước ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn thấy Lương Thiệu Cảnh đi rồi, mới nhẹ nhàng đặt Thẩm Hạ Lan xuống.
Hai hàng chân mày của Thẩm Hạ Lan vô thức nhíu lại, vẫn không tỉnh, nằm trên giường tiếp tục ngủ, nhưng giường lạnh lẽo không bằng vòng tay của Diệp Ân Tuấn, trong tiềm thức cô co rút người vào.
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng kéo chăn đắp cho cô, đồng thời điều chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng.
Thấy Thẩm Hạ Lan lần nữa ngủ say, Diệp Ân Tuấn mới đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Lương Thiệu Cảnh đứng trên hành lang, ánh mắt hết lần này đến lần khác hướng về phòng làm việc của Tiêu Niệm Vi, chân mày nhíu chặt.
Sau khi Diệp Ân Tuấn đi ra, nhìn thấy cảnh này thấp giọng: “Cãi nhau rồi?”
“Con mắt nào của anh nhìn thấy ông đây cãi nhau?”
Lương Thiệu Cảnh trừng mắt nhìn anh, trên tay sờ sờ điếu thuốc, nhàn nhạt nói: “Xảy ra chuyện rồi?”
“Nói ở đây đi, tôi sợ Hạ Lan tỉnh lại không tìm được tôi sẽ lo lắng.”
“Chậc chậc chậc, vợ anh là con nít sao?”
Lương Thiệu Cảnh có chút chua chát.
Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt nói: “Chúng tôi đây là ân ái.”
“Đánh rắm!”
Lương Thiệu Cảnh nhét điếu thuốc lên tai, có chút cáu kỉnh.
“Rốt cuộc làm sao vậy? Người phụ nữ đó đến kiếm chuyện?”
Câu hỏi của Diệp Ân Tuấn khiến Lương Thiệu Cảnh khẽ nhíu mày.
“Người phụ nữ đó tự mình tìm chết, tôi không quan tâm. Niệm Vi mấy ngày trước nhờ tôi giúp tìm ra kẻ đã bắt cóc người phụ nữ của anh. Bây giờ hiệu suất của anh nhanh hơn tôi, tôi sẽ không nói nhiều nữa.”
Lương Thiệu Cảnh điều chỉnh một vị trí, ngồi trên băng ghế.
Diệp Ân Tuấn biết Lương Thiệu Cảnh sẽ không vô cớ tới đòi cái ân tình này, cho nên không nhịn được hỏi: “Có cái gì tôi không biết sao?”
“Ừm.”
Lương Thiệu Cảnh gật đầu nói: “Tôi phát hiện một chuyện thú vị.”
“Cái gì?”
“A Huy cùng Vu Phong có quan hệ cá nhân, chuyện này cũng ít người biết.”
Lương Thiệu Cảnh biết những chuyện mà người khác không biết, cho nên chỉ có thể nói Lương Thiệu Cảnh rất có thế lực trong vùng xám này.
“Nói trọng điểm.”
Diệp Ân Tuấn nhẹ nói.
“Có manh mối nào khác không?”
Diệp Ân Tuấn nhìn hồ sơ thẩm vấn trên tay.
Phi nói nhỏ: “Mấy thứ này là bây giờ tra ra được.”
“Tôi muốn biết người đứng sau Lý Viên Viên là ai, đi xem thử Lý Viên Viên từ khi rời đoàn phim đã tiếp xúc với ai, tôi muốn biết hết.”
“Vâng, tôi đi ngay bây giờ.”
Phi nhận lệnh, lui ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan vẫn đang thay quần áo bên trong, Diệp Ân Tuấn muốn đi vào, chỉ thấy phòng bị khóa từ bên trong.
Bên trong chỉ có Tiêu Niệm Vi và Thẩm Hạ Lan, có lẽ Thẩm Hạ Lan sợ anh cảm thấy khó chịu, mới cố ý làm như vậy.
Diệp Ân Tuấn khẽ thở dài, nhưng ánh mắt lại trầm xuống vài phần.
Cho dù người này là ai, làm tổn thương Thẩm Hạ Lan như hôm nay thì không thể tha thứ!
Trong phòng, Tiêu Niệm Vi cắt bỏ quần áo của Thẩm Hạ Lan, lộ ra vết thương bị rách bên trong, thở dài nói: ” Cậu có cái loại thể chất gì vậy? Đi đâu cũng có người ghi thù?”
” Không biết, chắc tại quá đẹp, người khác ghen tị nên mới ghét.”
Thẩm Hạ Lan cười cười trêu chọc, lại đột nhiên kêu lên một tiếng, suýt chút nữa nhảy dựng lên.
“Lảm nhảm, tiếp tục lảm nhảm đi. Thành ra thế này rồi, còn không biết an phận một chút.”
Tiêu Niệm Vi liếc cô một cái, ngữ khí bình tĩnh, nhưng sức lực trong tay nhẹ đi rất nhiều.
Thẩm Hạ Lan đương nhiên biết Tiêu Niệm Vi miệng cứng lòng mềm, không khỏi cười nói: “Bác sĩ Tiêu à, vết thương của tớ khi nào mới lành thế?”
“Sâu đến thấu xương, tưởng mấy ngày là được xuất viện sao? Ở yên đó, không hết tháng, đừng nghĩ đến việc xuất viện.”
Tiêu Niệm Vi nhìn vết thương trên người Thẩm Hạ Lan, ánh mắt có chút chìm xuống.
“Vết bỏng kia không muốn xử lý chút hay sao?”
Tiêu Niệm Vi không biết nhiều về chuyện giữa Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, cô cũng không phải là người nhiều chuyện, nhưng vết bỏng trên người Thẩm Hạ Lan rõ ràng cũng rất nhiều năm rồi.
Cô chỉ hơi tò mò, giữa Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao một người phụ nữ xinh đẹp như Thẩm Hạ Lan vậy lại bị thương khắp người thế chứ?
Thẩm Hạ Lan sửng sốt trong chốc lát.
Nếu không có Tiêu Niệm Vi, cô đã quên mất vết bỏng trên người.
“Chỗ nào có vết bỏng? Không phải là hình xăm rất đẹp sao?”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt.
“Nghĩ tớ mù à? Không muốn nói thì đừng nói, đừng có kéo sang điều gì khác. Tớ nghĩ hình xăm của cậu có một số phản ứng dị ứng, hơn nữa che không được những vết bỏng trên người, tớ biết một bác sĩ da liễu rất giỏi, nếu cậu muốn xử lý nó, tớ sẽ liên hệ giúp. Tranh thủ cơ hội nhập viện lần này, giải quyết hết vết thương trên người. Một người phụ nữ hai mươi mấy, mà để thân hình như một bà già, Diệp Ân Tuấn của cậu không chê sao? “
“Anh ta dám!”
Thẩm Hạ Lan tràn đầy tự tin.
Hai người trò chuyện một lúc, Tiêu Niệm Vi đã xử lý vết thương xong xuôi.
“Được rồi, tớ sẽ không ở đây làm chướng mắt hai người nữa. Có lẽ bây giờ Diệp Ân Tuấn hận không thể mở tung cửa phòng ra. Tớ đi đây, có chuyện gì thì gọi cho tớ.”
“Ừm.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Thật là vô cùng đau!
Thẩm Niệm Niệm này, cô không bỏ qua cho cô ta đâu!
Lúc Tiêu Niệm Vi đi ra ngoài, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang cầm chơi điếu thuốc trong tay, giữa hai lông mày hiện lên một tia lo lắng và sốt ruột, nhìn thấy Tiêu Niệm Vi bước ra liền nhanh qua đó.
“Sao lại khóa cửa lại vậy?”
“Vết thương của vợ anh hơi nghiêm trọng. sợ gặp gió, cũng sợ anh đi vào đột ngột nên khóa cửa lại. Anh đừng lo, tôi không bắt nạt cô ấy đâu.”
Tiêu Niệm Vi nhẹ nhàng nói xong, dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Hình xăm trên người cô ấy có chút nhiễm trùng, tiện thể làm phẫu thuật ghép da đi.”
Thân hình Diệp Ân Tuấn đột nhiên dừng lại.
“Có đau không?”
Chương 1083
“Hả?”
“Tôi nói phẫu thuật ghép da có đau không?”
Tiêu Niệm Vi nhìn Diệp Ân Tuấn, giọng nói càng lạnh hơn.
“Hoàn toàn không đau bằng cơn đau mà cô ấy phải chịu lúc ban đầu.”
Câu nói này khiến sắc mặt Diệp Ân Tuấn tái nhợt.
“Tôi hiểu rồi, tìm một bác sĩ đáng tin cậy.”
“Vợ anh dường như không muốn làm lắm.”
“Tôi sẽ thuyết phục cô ấy.”
Sau khi Diệp Ân Tuấn nói xong, Tiêu Niệm Vi liền rời đi.
Cô đã nói hết những gì nên nói, việc còn lại là của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan.
Lúc Diệp Ân Tuấn vào phòng, Thẩm Hạ Lan đã nằm bất động ở đó.
Anh nhẹ nhàng bước tới, chỉ thấy Thẩm Hạ Lan đã ngủ mất rồi.
Cô ngủ không yên, lông mày cau lại, hai tay kéo ga giường, các khớp ngón tay có chút tái nhợt, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.
Diệp Ân Tuấn nhẹ nhàng vén chăn bông lên, thứ hiện ra trước mắt anh đương nhiên là tấm lưng đầy sẹo của Thẩm Hạ Lan.
Thuận theo vết sẹo nhìn xuống, hình xăm trên người Thẩm Hạ Lan quả thực có chút đỏ.
Thẩm Hạ Lan là vì thứ thuốc lần này kích thích mới bị dị ứng sao?
Diệp Ân Tuấn không biết, nhưng khi nhìn thấy vết bỏng ẩn phía dưới hình xăm, mọi thứ trong quá khứ như một bộ phim hiện lên trong đầu anh.
Thẩm Hạ Lan kiếp này đã yêu anh, là may mắn hay xui xẻo?
Thật ra, Diệp Ân Tuấn biết chỉ cần anh buông tha cho Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan có thể sống tốt hơn bây giờ.
Cách đây không lâu, Thẩm Hạ Lan và anh muốn ly hôn, Diệp Ân Tuấn cũng đã nghĩ đến vấn đề này.
Nhà họ Diệp quá phức tạp, thân phận của anh quá phức tạp, quá nhiều âm mưu bủa vây Thẩm Hạ Lan, khiến Thẩm Hạ Lan không có nổi một cuộc sống ổn định và bình yên.
Có thể nếu để cô ấy đi, cô ấy sẽ tìm được một người đàn ông bình thường, không cần quá xuất chúng, nhưng có thể cho Thẩm Hạ Lan một cuộc sống bình yên và hạnh phúc, đó có lẽ là điều mà Thẩm Hạ Lan mong muốn nhất.
Nhưng nghĩ đến buông tha cho Thẩm Hạ Lan, nơi lồng ngực của Diệp Ân Tuấn đau đến khó chịu, đau đến nghẹt thở.
Anh không nỡ!
Cho dù có kéo Thẩm Hạ Lan vào trong vòng xoáy của mình, trong bùn lầy, anh vẫn không đành lòng buông tay cô ra.
Vì cô là sinh mệnh của anh!
Nếu Thẩm Hạ Lan đi rồi, anh không biết sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa.
Diệp Ân Tuấn đắp chăn cho Thẩm Hạ Lan, tuy rằng nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến Thẩm Hạ Lan tỉnh lại.
“Anh làm em đau sao?”
Diệp Ân Tuấn tự trách.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu, cảm thấy có chút khát.
“Em muốn uống chút nước.”
“Anh đi rót.”
Diệp Ân Tuấn đứng dậy rót một ly nước ấm cho Thẩm Hạ Lan, anh đỡ cô dậy, dựa vào vai mình, đưa ly nước đến bên môi Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nhấp một ngụm, rồi không uống nữa.
Diệp Ân Tuấn đặt cốc lên bàn định giúp Thẩm Hạ Lan nằm xuống, nhưng bị cô ngăn lại.
“Em muốn ngồi một lát.”
“Được không?”
“Vẫn ổn.”
Thẩm Hạ Lan chậm rãi nhích nhích mông, tuy rằng động tác rất nhẹ nhưng vẫn đau đến toát ra mồ hôi lạnh.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy hết, không khỏi xót xa.
“Hạ Lan, xin lỗi.”
Chương 1084
Thẩm Hạ Lan xua tay, nhìn người đàn ông trước mặt, cười nói: “Đừng nói xin lỗi với em. Gần đây anh đã nói quá nhiều rồi. Mỗi lần có chuyện đều nói xin lỗi, nhưng thật ra chuyện đó không liên quan gì đến anh. Anh không thể cứ bảo vệ em mãi, đối thủ cũng không phải lúc nào cũng có thể tìm thấy lối vào. Chẳng phải có câu nói, không sợ bị trộm, chỉ sợ bị kẻ trộm để mắt. Em đã bị để mắt rồi, đương nhiên có bảo vệ chặt chẽ đến đâu cũng vô ích. “
Diệp Ân Tuấn nghe những lời này, có chút cảm giác không thể giải thích được.
“Em nhớ mấy đứa nhỏ.”
Đây là những lời thật lòng của Thẩm Hạ Lan.
Cô rất nhớ mấy đứa nhỏ, nhưng vì vết thương nên cô không thể gặp các con, đây là điều phiền lòng nhất.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Anh sẽ cho bọn nhỏ tới gặp em.”
“Đừng, để tụi nhỏ nhìn thấy em như thế này rồi lại lo lắng, đặc biệt là nhóc thúi Minh Triết, bây giờ thân phận nó khác rồi, bên đó có rất nhiều quy tắc, nếu biết em đang bị thương, lại không màng tất cả chạy đến đây, tương lai coi như xong.”
Lúc Thẩm Hạ Lan nói đến mấy đứa nhỏ, ánh lên trong mắt là niềm vui, sự thiêng liêng, còn mang chút dịu dàng.
Diệp Ân Tuấn nhìn cô như vậy, có cảm giác năm tháng yên bình không thể giải thích được.
Nhưng nghĩ kỹ lại xem, ở đâu có nhiều năm tháng yên bình như vậy? Chẳng qua chỉ là có người gánh vác thay cho mình.
Trong cuộc hôn nhân của anh với Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan luôn là người gánh vác tiến về phía trước.
Trong lòng Diệp Ân Tuấn càng khó chịu.
“Mấy ngày nay em nên ăn nhạt hơn, chờ vết thương lành anh sẽ cho em ăn nhiều hơn.”
Thẩm Hạ Lan nghe xong có chút mắc cười.
Cô là người ăn hàng hay sao?
Cô cũng không phải Diệp Nghê Nghê, không có thịt không vui.
“Được.”
tha cho cô ta. Ba roi này em sẽ từng chút một trả lại.”
“Có kế hoạch gì?”
Diệp Ân Tuấn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt Thẩm Hạ Lan, không nhịn được hỏi.
Thẩm Hạ Lan bây giờ giống như tiểu hồ ly, lại khiến anh càng ngày càng thích.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Em chưa nghĩ tới, nhưng hãy nhốt trước đi. Để cô ta nếm trải cảm giác bị bỏ rơi và bị bắt cóc.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn không phản đối những gì cô nói.
Trong lúc nói chuyện, một quả cam đã được bóc vỏ.
Thẩm Hạ Lan nhìn quả cam trong tay, khẽ nhíu mày.
“Em không nói muốn ăn.”
“Bổ sung vitamin, ăn chút cũng tốt cho sức khỏe.”
Diệp Ân Tuấn nói như vậy rồi, Thẩm Hạ Lan đương nhiên không đẩy ra được, chỉ có thể cầm lấy mà ăn.
Ừm, cam khá ngọt, mùi vị cũng được.
Thẩm Hạ Lan trước giờ chưa từng ăn hết một quả cam.
“Diệp Ân Tuấn.”
“Hửm?”
“Em không thoải mái.”
Chương 1085
Thẩm Hạ Lan mím miệng, trông giống một đứa trẻ bị bệnh.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy sốt ruột.
“Làm sao mới không khó chịu?”
“Anh cho em cắn một miếng.”
Thẩm Hạ Lan đòi hỏi vô lý.
Vốn tưởng rằng Diệp Ân Tuấn sẽ từ chối, ai biết anh trực tiếp nhấc cánh tay lên, đưa qua.
“Cắn đi.”
Thẩm Hạ Lan thật sự cắn một cái, nhưng Diệp Ân Tuấn lại không có biểu hiện gì, coi như người bị cắn không phải anh.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan dùng sức cắn, sợ cô cắn đau răng.
“Em……”
Anh muốn nói em cứ cắn lâu một chút, nhưng vừa nói một chữ, Thẩm Hạ Lan đã buông anh ra, vẻ mặt ảm đạm nói: “Da dày thịt béo, ăn không ngon.”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cong môi.
“Coi anh là đồ ngon sao. Còn nói mình không ăn hàng nữa chứ.”
Anh duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng lau vết nước trên khóe miệng Thẩm Hạ Lan, không thèm nhìn đến vết cắn trên cánh tay.
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn rất đẹp, giống như biển sâu, như bầu trời đầy sao chói lọi, nhìn đến mức tim Thẩm Hạ Lan đập thình thịch.
Đúng là nam sắc mê hoặc người!
Thẩm Hạ Lan cười cong cả mắt.
“Cảnh đẹp ý vui có nghe qua chưa?”
“Ừm, nghe rồi. Vậy bà Diệp, em có muốn ăn anh nữa không?”
“Muốn!”
Thẩm Hạ Lan vội vàng gật đầu.
Diệp Ân Tuấn khóe môi càng cong hơn.
“Nhịn đi, không phải bây giờ. Khi nào khỏe hơn, anh mặc em xử lý.”
“Đây là anh nói đấy nhé, ngài Diệp.”
“Vâng, bà Diệp.”
Diệp Ân Tuấn sờ sờ đầu cô, nhẹ giọng hỏi: “Đói bụng không?”
“Cũng ổn, chỉ là hơi buồn ngủ.”
Thẩm Hạ Lan dụi dụi mắt.
Cô không biết là trong bình nước truyền có thành phần thôi miên hay là cái gì, cô chỉ muốn ngủ.
Diệp Ân Tuấn biết, đây là bởi vì sức khỏe Thẩm Hạ Lan quá yếu.
Sức khỏe của Thẩm Hạ Lan vì tai họa không đáng có này đã bị tổn thương rất lớn.
Một tia đau lòng lướt qua mắt anh.
“Vậy em ngủ đi, anh ở đây với em.”
“Anh không có công việc để làm sao?”
Thẩm Hạ Lan không mở mắt lên được.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Em mới là quan trọng nhất.”
Những lời này lập tức khiến cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất thoải mái.
Cô biết mình hơi lập dị.
Nhưng người ta khi ốm đau hay bị thương đều không tránh khỏi mềm yếu, lúc này Thẩm Hạ Lan không muốn đàng hoàng, chỉ muốn làm nũng.
Cô và Diệp Ân Tuấn là vợ chồng, làm gì cũng được pháp luật cho phép, nhà nước ủng hộ không phải sao?
Nghĩ đến đây, khóe môi Thẩm Hạ Lan cong lên, trong mắt như được phủ một tia sáng, tỏa sáng rực rỡ.
“Ngài Diệp, anh biết nói chuyện thật đấy.”
“Lời nói từ tận đáy lòng. Ngủ đi.”
Trước kia Diệp Ân Tuấn sẽ không nói những lời này, nhưng sau khi bọn họ trải qua nhiều hơn, những lời này càng không tự chủ được thốt ra.
Lúc đầu còn có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn thấy Thẩm Hạ Lan vô cùng thoải mái, thậm chí mặt mày rạng rỡ, Diệp Ân Tuấn cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.
Chương 1086
Thẩm Hạ Lan ngáp một cái, cuối cùng cũng không kìm được buồn ngủ, nằm trên người Diệp Ân Tuấn, lẩm bẩm nói: “Nằm sấp thật mệt.”
Diệp Ân Tuấn trong mắt hiện lên vẻ đau khổ.
“Anh ôm em ngủ?”
Anh hỏi.
Thẩm Hạ Lan gật đầu, tựa vào cánh tay Diệp Ân Tuấn nhắm mắt lại, không lâu sau liền truyền đến tiếng thở đều đều.
Diệp Ân Tuấn nghĩ, khoảnh khắc bình dị này thật vô cùng đẹp đẽ.
Anh thực sự muốn thời gian ngừng lại, ôm Thẩm Hạ Lan như thế này đến cuối đời.
Lúc Lương Thiệu Cảnh đến, liền nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang ôm Thẩm Hạ Lan ngủ say.
“Chậc chậc chậc, ban ngày ban mặt, lại là nơi công cộng, không ổn lắm?”
“Không ăn được nho thì nói nho chua. Anh ra ngoài đợi đi, lát nữa tôi đến.”
Câu này của Diệp Ân Tuấn khiến Lương Thiệu Cảnh có chút phiền muộn.
“Ai không ăn được nho? Tiểu gia tôi đây cũng có một vợ một con gái nha.”
“Ừm, bác sĩ Tiêu để anh ôm thế này à?”
Diệp Ân Tuấn nheo nheo ánh mắt nhìn Lương Thiệu Cảnh, nói một câu.
“Nể mặt vợ anh đang ốm, tôi không chấp nhất anh.”
Nói xong, anh ta tức giận mở cửa bước ra ngoài, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thật sự ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Thẩm Hạ Lan, Tiêu Niệm Vi không gấp chính mình không được.
Đây không phải là phải sợ vợ, mà gọi là tôn trọng.
Lương Thiệu Cảnh trong lòng nói thầm, nhấc chân bước ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn thấy Lương Thiệu Cảnh đi rồi, mới nhẹ nhàng đặt Thẩm Hạ Lan xuống.
Hai hàng chân mày của Thẩm Hạ Lan vô thức nhíu lại, vẫn không tỉnh, nằm trên giường tiếp tục ngủ, nhưng giường lạnh lẽo không bằng vòng tay của Diệp Ân Tuấn, trong tiềm thức cô co rút người vào.
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng kéo chăn đắp cho cô, đồng thời điều chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng.
Thấy Thẩm Hạ Lan lần nữa ngủ say, Diệp Ân Tuấn mới đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Lương Thiệu Cảnh đứng trên hành lang, ánh mắt hết lần này đến lần khác hướng về phòng làm việc của Tiêu Niệm Vi, chân mày nhíu chặt.
Sau khi Diệp Ân Tuấn đi ra, nhìn thấy cảnh này thấp giọng: “Cãi nhau rồi?”
“Con mắt nào của anh nhìn thấy ông đây cãi nhau?”
Lương Thiệu Cảnh trừng mắt nhìn anh, trên tay sờ sờ điếu thuốc, nhàn nhạt nói: “Xảy ra chuyện rồi?”
“Nói ở đây đi, tôi sợ Hạ Lan tỉnh lại không tìm được tôi sẽ lo lắng.”
“Chậc chậc chậc, vợ anh là con nít sao?”
Lương Thiệu Cảnh có chút chua chát.
Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt nói: “Chúng tôi đây là ân ái.”
“Đánh rắm!”
Lương Thiệu Cảnh nhét điếu thuốc lên tai, có chút cáu kỉnh.
“Rốt cuộc làm sao vậy? Người phụ nữ đó đến kiếm chuyện?”
Câu hỏi của Diệp Ân Tuấn khiến Lương Thiệu Cảnh khẽ nhíu mày.
“Người phụ nữ đó tự mình tìm chết, tôi không quan tâm. Niệm Vi mấy ngày trước nhờ tôi giúp tìm ra kẻ đã bắt cóc người phụ nữ của anh. Bây giờ hiệu suất của anh nhanh hơn tôi, tôi sẽ không nói nhiều nữa.”
Lương Thiệu Cảnh điều chỉnh một vị trí, ngồi trên băng ghế.
Diệp Ân Tuấn biết Lương Thiệu Cảnh sẽ không vô cớ tới đòi cái ân tình này, cho nên không nhịn được hỏi: “Có cái gì tôi không biết sao?”
“Ừm.”
Lương Thiệu Cảnh gật đầu nói: “Tôi phát hiện một chuyện thú vị.”
“Cái gì?”
“A Huy cùng Vu Phong có quan hệ cá nhân, chuyện này cũng ít người biết.”
Lương Thiệu Cảnh biết những chuyện mà người khác không biết, cho nên chỉ có thể nói Lương Thiệu Cảnh rất có thế lực trong vùng xám này.
“Nói trọng điểm.”
Diệp Ân Tuấn nhẹ nói.
Bình luận facebook