Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1090
Chương 1090
“Em muốn ăn chanh dây, anh đi mua cho em đi.”
Người phụ nữ này, điển hình của việc muốn đuổi mình đi.
Diệp Ân Tuấn không phải là không biết, nếu như Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất cần không gian riêng, anh đương nhiên phải nhường chỗ rồi.
“Được.”
“Em nghe nói chanh dây của Ngũ Hoàn rất ngon.”
Thẩm Hạ Lan cười tinh quái.
Diệp Ân Tuấn trong lòng thở dài.
Đây là muốn điều anh đến Ngũ Hoàn sao.
Chuyến này đến Ngũ Hoàn, cả đi về mất bốn tiếng, gặp tắc đường không biết mất bao lâu nữa.
Cô bé này sao không nói luôn là cả ngày hôm nay không cho anh xuất hiện đi?
Thẩm Hạ Lan nghịch ngợm nhìn Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn chán nản lắc đầu nói: “Được rồi, ngoài chanh dây ra em còn cần gì nữa không?”
“Anh xem mà mua đi.”
“Có gì thì gọi cho anh.”
“Biết rồi.”
Thẩm Hạ Lan gật gật đầu.
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan không nhìn đến mình, trong lòng thấy hơi khó chịu.
“Anh sẽ ra nước ngoài mời chuyên gia đến.”
“Hửm?”
Diệp Ân Tuấn vô duyên vô cớ nói ra câu này, khiến cho Thẩm Hạ Lan có chút kinh ngạc sững sờ.
“Nhờ chuyên gia hội chẩn cho Tống Đình, thằng nhóc này mau tỉnh lại đi, trễ chút là vợ nó chiếm mất vợ anh rồi.”
Diệp Ân Tuấn giọng điệu như đang ai oán.
Thẩm Hạ Lan bật cười.
Đây là lần đầu tiên cô thấy tổng giám đốc dính người như vậy đó.
“Được rồi, nhanh lên đi, Tử Thất sắp tới rồi.”
“Hai người phụ nữ các em có gì để nói chứ? Còn muốn tránh anh?”
Diệp Ân Tuấn có chút không cam tâm nói, nghĩ rằng mình tốt xấu gì phải đấu tranh một chút.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Đề tài giữa phụ nữ với nhau, có anh không thoải mái, đi mau đi.”
Lần này là khiêu khích trực tiếp.
Diệp Ân Tuấn trong lòng cảm thấy khó chịu.
“Thưởng cho anh cái đi.”
“Gì?”
Thẩm Hạ Lan chưa kịp phản ứng, Diệp Ân Tuấn đã nắm lấy gáy cô, hôn bá đạo đến nỗi cô xém chút không kịp lấy hơi.
“Thật ngọt.”
Diệp Ân Tuấn nói xong, mỉm cười rời đi.
Thẩm Hạ Lan thở hổn hển, đối mặt với hành động lưu manh của Diệp Ân Tuấn có chút cạn lời.
Người đàn ông này thật là đáng ghét!
Cô uống chút nước, tài liệu trong tay hơi nặng.
Cho dù tìm được tài xế gây tai nạn, bên kia có thừa nhận hay không?
Nếu như là Thẩm Niệm Niệm và Vu Phong bày ra, có khi nào người này đã bị diệt khẩu rồi không? Hay mua đứt luôn nửa đời sau của người này rồi?
Nếu tài xế không khai ra Thẩm Niệm Niệm và Vu Phong, chuyện gì cũng ôm vào người, thì bọn họ cũng không còn cách nào nữa.
Thẩm Hạ Lan vẫn cứ cảm thấy rằng tài xế quen mắt, nhưng chỉ là không nhớ được mình đã nhìn thấy anh ta ở đâu.
“Em muốn ăn chanh dây, anh đi mua cho em đi.”
Người phụ nữ này, điển hình của việc muốn đuổi mình đi.
Diệp Ân Tuấn không phải là không biết, nếu như Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất cần không gian riêng, anh đương nhiên phải nhường chỗ rồi.
“Được.”
“Em nghe nói chanh dây của Ngũ Hoàn rất ngon.”
Thẩm Hạ Lan cười tinh quái.
Diệp Ân Tuấn trong lòng thở dài.
Đây là muốn điều anh đến Ngũ Hoàn sao.
Chuyến này đến Ngũ Hoàn, cả đi về mất bốn tiếng, gặp tắc đường không biết mất bao lâu nữa.
Cô bé này sao không nói luôn là cả ngày hôm nay không cho anh xuất hiện đi?
Thẩm Hạ Lan nghịch ngợm nhìn Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn chán nản lắc đầu nói: “Được rồi, ngoài chanh dây ra em còn cần gì nữa không?”
“Anh xem mà mua đi.”
“Có gì thì gọi cho anh.”
“Biết rồi.”
Thẩm Hạ Lan gật gật đầu.
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan không nhìn đến mình, trong lòng thấy hơi khó chịu.
“Anh sẽ ra nước ngoài mời chuyên gia đến.”
“Hửm?”
Diệp Ân Tuấn vô duyên vô cớ nói ra câu này, khiến cho Thẩm Hạ Lan có chút kinh ngạc sững sờ.
“Nhờ chuyên gia hội chẩn cho Tống Đình, thằng nhóc này mau tỉnh lại đi, trễ chút là vợ nó chiếm mất vợ anh rồi.”
Diệp Ân Tuấn giọng điệu như đang ai oán.
Thẩm Hạ Lan bật cười.
Đây là lần đầu tiên cô thấy tổng giám đốc dính người như vậy đó.
“Được rồi, nhanh lên đi, Tử Thất sắp tới rồi.”
“Hai người phụ nữ các em có gì để nói chứ? Còn muốn tránh anh?”
Diệp Ân Tuấn có chút không cam tâm nói, nghĩ rằng mình tốt xấu gì phải đấu tranh một chút.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Đề tài giữa phụ nữ với nhau, có anh không thoải mái, đi mau đi.”
Lần này là khiêu khích trực tiếp.
Diệp Ân Tuấn trong lòng cảm thấy khó chịu.
“Thưởng cho anh cái đi.”
“Gì?”
Thẩm Hạ Lan chưa kịp phản ứng, Diệp Ân Tuấn đã nắm lấy gáy cô, hôn bá đạo đến nỗi cô xém chút không kịp lấy hơi.
“Thật ngọt.”
Diệp Ân Tuấn nói xong, mỉm cười rời đi.
Thẩm Hạ Lan thở hổn hển, đối mặt với hành động lưu manh của Diệp Ân Tuấn có chút cạn lời.
Người đàn ông này thật là đáng ghét!
Cô uống chút nước, tài liệu trong tay hơi nặng.
Cho dù tìm được tài xế gây tai nạn, bên kia có thừa nhận hay không?
Nếu như là Thẩm Niệm Niệm và Vu Phong bày ra, có khi nào người này đã bị diệt khẩu rồi không? Hay mua đứt luôn nửa đời sau của người này rồi?
Nếu tài xế không khai ra Thẩm Niệm Niệm và Vu Phong, chuyện gì cũng ôm vào người, thì bọn họ cũng không còn cách nào nữa.
Thẩm Hạ Lan vẫn cứ cảm thấy rằng tài xế quen mắt, nhưng chỉ là không nhớ được mình đã nhìn thấy anh ta ở đâu.
Bình luận facebook