Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1120
Chương 1120
“Được rồi, em đi đây.”
Thẩm Hạ Lan hôn Diệp Ân Tuấn một cái, nhưng Diệp Ân Tuấn lại giữ gáy cô lại rồi hôn một cách rất nồng cháy.
Cô cảm thấy miệng mình bị sưng lên rồi.
“Đáng ghét.”
Thẩm Hạ Lan đẩy Diệp Ân Tuấn ra rồi chạy ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của cô, môi Diệp Ân Tuấn hơi nhếch lên, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Đột nhiên anh ôm đầu, cuộn tròn người lại, tuy rằng đang cố gắng kìm nén nhưng cơ thể đã không tự chủ được phát run.
“Anh bị sao thế?”
Người canh giữ thấy Diệp Ân Tuấn hơi khác thường thì vội hỏi, nhưng anh ta không dám tiến lên, anh ta sợ Diệp Ân Tuấn cố tình làm vậy.
Diệp Ân Tuấn nghiến răng, trên đầu đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Bệnh đau thần kinh của anh đã lâu rồi không tái phát, lần trước Tô Nam hỏi anh, anh còn tưởng mình đã hết rồi nhưng không ngờ lại phát bệnh ở đây.
Diệp Ân Tuấn cắn môi dưới đến chảy máu, trong đầu lại đang nghĩ phải đợi Thẩm Hạ Lan đi xa đã, nếu không cô nhìn thấy anh như vậy thì sẽ càng lo lắng hơn.
Thấy tình trạng của Diệp Ân Tuấn không ổn, bảo vệ nhanh chóng liên lạc với người khác đưa Diệp Ân Tuấn đến bệnh viện. Để ngăn anh chạy trốn, xung quanh sắp xếp rất nhiều cảnh sát mặc thường phục. Mà tất cả những điều này, Thẩm Hạ Lan căn bản không biết.
Sau khi Thẩm Hạ Lan đi ra, trên mặt vẫn còn hơi nóng.
Diệp Ân Tuấn cũng quá…
Cô không tìm ra được một từ ngữ thích hợp để diễn tả nó.
Thẩm Hạ Lan tưởng phải bắt taxi mới có thể quay về, không ngờ người mặc đồ đen vẫn còn ở đó, vừa nhìn thấy Thẩm Hạ Lan liền vội vàng tiến lên, thái độ rất cung kính.
“Cô Thẩm, tôi sẽ đưa cô đến sân bay, vé đã đổi rồi, một tiếng sau sẽ cất cánh, bây giờ chúng ta phải nhanh lên.”
Thẩm Hạ Lan nghe xong thì ngập ngừng hỏi: “Phương Nguyên đã dặn dò sao?”
“Đúng vậy.”
Thẩm Hạ Lan nheo mắt, cũng không nói gì nữa, cô lên xe.
Tốc độ xe không nhanh không chậm, nhưng cũng đủ thời gian để lên máy bay.
Sau khi Thẩm Hạ Lan lên máy bay, người đàn ông mặc đồ đen đã biến mất.
Thẩm Hạ Lan hơi ngạc nhiên trước hành động của Phương Nguyên, nhưng cô không nói gì.
Cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, máy bay hạ cánh xuống Hải Thành.
Thẩm Hạ Lan biết chuyện của Diệp Ân Tuấn có khả năng đã gây ra một trận sóng gió ở Hải Thành, chắc chắn có không ít phóng viên đang đợi cô ở bên ngoài.
Khắp người cô đều là vết thương, đau kinh khủng, cô thật sự không còn nhiều tinh lực để đối phó với đám phóng viên, nên chỉ có thể đi ra bằng lối đi khẩn cấp.
Khi Thẩm Hạ Lan rời khỏi bằng lối đi khẩn cấp, cô nhìn thấy một chiếc Maybach đang đậu ở đó, khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Chấn Đình đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
“Hạ Lan, lên xe đi, chú đưa cháu về.”
Sự xuất hiện của Hoắc Chấn Đình không nằm ngoài dự đoán của Thẩm Hạ Lan, dù sao thì Diệp Ân Tuấn đã nói rằng anh và Hoắc Chấn Đình đã chào hỏi nhau rồi. Cho nên Thẩm Hạ Lan bước nhanh tới, kéo cửa xe ra ngồi vào trong, cô quan sát xung quanh, lúc không phát hiện ai khác thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chú đã cho người phong tỏa nơi này rồi, cháu đừng lo lắng.”
Hoắc Chấn Đình đương nhiên biết Thẩm Hạ Lan đang lo lắng chuyện gì.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Hoắc Chấn Đình, cô bỗng nhiên mỉm cười vui vẻ.
“Chú út, gặp được chú thật tốt.”
“Thôi đi cô, lúc không có tiền quay vòng vốn ở thành phố B sao không thấy liên lạc với chú, cháu có coi chú là người nhà không? Bây giờ muốn nịnh bợ lấy lòng chú hả, muộn rồi, chú tức giận rồi.”
Hoắc Chấn Đình đã biết hết mọi chuyện của Thẩm Hạ Lan ở thành phố B, anh ta đương nhiên rất tức giận, anh ta giận Thẩm Hạ Lan không coi mình là người thân.
Nghe câu nói đó của Hoắc Chấn Đình, Thẩm Hạ Lan có chút oan uổng.
“Được rồi, em đi đây.”
Thẩm Hạ Lan hôn Diệp Ân Tuấn một cái, nhưng Diệp Ân Tuấn lại giữ gáy cô lại rồi hôn một cách rất nồng cháy.
Cô cảm thấy miệng mình bị sưng lên rồi.
“Đáng ghét.”
Thẩm Hạ Lan đẩy Diệp Ân Tuấn ra rồi chạy ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của cô, môi Diệp Ân Tuấn hơi nhếch lên, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Đột nhiên anh ôm đầu, cuộn tròn người lại, tuy rằng đang cố gắng kìm nén nhưng cơ thể đã không tự chủ được phát run.
“Anh bị sao thế?”
Người canh giữ thấy Diệp Ân Tuấn hơi khác thường thì vội hỏi, nhưng anh ta không dám tiến lên, anh ta sợ Diệp Ân Tuấn cố tình làm vậy.
Diệp Ân Tuấn nghiến răng, trên đầu đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Bệnh đau thần kinh của anh đã lâu rồi không tái phát, lần trước Tô Nam hỏi anh, anh còn tưởng mình đã hết rồi nhưng không ngờ lại phát bệnh ở đây.
Diệp Ân Tuấn cắn môi dưới đến chảy máu, trong đầu lại đang nghĩ phải đợi Thẩm Hạ Lan đi xa đã, nếu không cô nhìn thấy anh như vậy thì sẽ càng lo lắng hơn.
Thấy tình trạng của Diệp Ân Tuấn không ổn, bảo vệ nhanh chóng liên lạc với người khác đưa Diệp Ân Tuấn đến bệnh viện. Để ngăn anh chạy trốn, xung quanh sắp xếp rất nhiều cảnh sát mặc thường phục. Mà tất cả những điều này, Thẩm Hạ Lan căn bản không biết.
Sau khi Thẩm Hạ Lan đi ra, trên mặt vẫn còn hơi nóng.
Diệp Ân Tuấn cũng quá…
Cô không tìm ra được một từ ngữ thích hợp để diễn tả nó.
Thẩm Hạ Lan tưởng phải bắt taxi mới có thể quay về, không ngờ người mặc đồ đen vẫn còn ở đó, vừa nhìn thấy Thẩm Hạ Lan liền vội vàng tiến lên, thái độ rất cung kính.
“Cô Thẩm, tôi sẽ đưa cô đến sân bay, vé đã đổi rồi, một tiếng sau sẽ cất cánh, bây giờ chúng ta phải nhanh lên.”
Thẩm Hạ Lan nghe xong thì ngập ngừng hỏi: “Phương Nguyên đã dặn dò sao?”
“Đúng vậy.”
Thẩm Hạ Lan nheo mắt, cũng không nói gì nữa, cô lên xe.
Tốc độ xe không nhanh không chậm, nhưng cũng đủ thời gian để lên máy bay.
Sau khi Thẩm Hạ Lan lên máy bay, người đàn ông mặc đồ đen đã biến mất.
Thẩm Hạ Lan hơi ngạc nhiên trước hành động của Phương Nguyên, nhưng cô không nói gì.
Cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, máy bay hạ cánh xuống Hải Thành.
Thẩm Hạ Lan biết chuyện của Diệp Ân Tuấn có khả năng đã gây ra một trận sóng gió ở Hải Thành, chắc chắn có không ít phóng viên đang đợi cô ở bên ngoài.
Khắp người cô đều là vết thương, đau kinh khủng, cô thật sự không còn nhiều tinh lực để đối phó với đám phóng viên, nên chỉ có thể đi ra bằng lối đi khẩn cấp.
Khi Thẩm Hạ Lan rời khỏi bằng lối đi khẩn cấp, cô nhìn thấy một chiếc Maybach đang đậu ở đó, khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Chấn Đình đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
“Hạ Lan, lên xe đi, chú đưa cháu về.”
Sự xuất hiện của Hoắc Chấn Đình không nằm ngoài dự đoán của Thẩm Hạ Lan, dù sao thì Diệp Ân Tuấn đã nói rằng anh và Hoắc Chấn Đình đã chào hỏi nhau rồi. Cho nên Thẩm Hạ Lan bước nhanh tới, kéo cửa xe ra ngồi vào trong, cô quan sát xung quanh, lúc không phát hiện ai khác thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chú đã cho người phong tỏa nơi này rồi, cháu đừng lo lắng.”
Hoắc Chấn Đình đương nhiên biết Thẩm Hạ Lan đang lo lắng chuyện gì.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Hoắc Chấn Đình, cô bỗng nhiên mỉm cười vui vẻ.
“Chú út, gặp được chú thật tốt.”
“Thôi đi cô, lúc không có tiền quay vòng vốn ở thành phố B sao không thấy liên lạc với chú, cháu có coi chú là người nhà không? Bây giờ muốn nịnh bợ lấy lòng chú hả, muộn rồi, chú tức giận rồi.”
Hoắc Chấn Đình đã biết hết mọi chuyện của Thẩm Hạ Lan ở thành phố B, anh ta đương nhiên rất tức giận, anh ta giận Thẩm Hạ Lan không coi mình là người thân.
Nghe câu nói đó của Hoắc Chấn Đình, Thẩm Hạ Lan có chút oan uổng.
Bình luận facebook