• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cục Cưng Có Chiêu (99 Viewers)

  • Chương 1174-1182

CHƯƠNG 1174

“Ông ngoại, cháu đâu dám làm chuyện phạm pháp chứ? Với lại, ông sao biết cháu bắt được Vu Linh rồi?”

Sau khi Thẩm Hạ Lan nói xong thì đột nhiên ý thức được, Lưu Nghệ không phải chính là vệ sĩ mà ông cụ Tiêu tìm cho cô hay sao?

Được rồi, phía ông cụ Tiêu không giấu được rồi, cô lại khó xử rồi.

Nghe ý này của ông cụ, là muốn kêu cô giao Vu Linh cho bên cảnh sát, nhưng giao cho bên cảnh sát cũng chưa chắc có thể cậy được miệng Vu Linh, huống chi còn tồn tại yếu tố không chắc, ngộ nhỡ để bà ta chạy mất, sau này muốn bắt bà ta lại cũng khó rồi.

Nếu như không giao cho bên cảnh sát, phía ông cụ khả năng không vượt qua được.

Cô quá khó có được không hả?

“Ông ngoại, ông đừng nhọc lòng những chuyện này có được không? Đúng rồi, ông còn chưa nói cho cháu biết đôi giày đầu hổ mà bà ngoại để lại là sao? Của mẹ cháu?”

Thẩm Hạ Lan vội chuyển chủ đề.

Vẻ mặt của ông cụ Tiêu bỗng khựng lại.

“Sao lại hỏi chuyện này rồi?”

“Tò mò. Cái hộp nhỏ này là để trong phòng ngủ của cháu, không đúng, nên nói là trong phòng ngủ của mẹ cháu, không phải là của mẹ cháu thì còn có thể là của ai? Nhưng nếu là của mẹ cháu, bà ngoại việc gì phải khóa lại? Còn nữa, bà ngoại rốt cuộc là người như thế nào? Rất ít khi nghe ông ngoại nói tới.”

Thẩm Hạ Lan hỏi liên tiếp mấy câu hỏi.

Ông cụ Tiêu có chút dở khóc dở cười.

“Cháu hỏi nhiều như vậy, kêu ông trả lại câu nào trước?”

“Ông muốn trả lời câu nào thì trả lời câu đó.”

Thẩm Hạ Lan đưa quả táo đã gọt sạch cho ông cụ Tiêu.

Trong lòng ông cụ Tiêu rất vui, ăn táo nhiều năm như vậy, cảm thấy quả táo ngày hôm nay là ngọt nhất.

“Con bé khôn lanh này, Nghê Nghê hoàn toàn giống hệt cháu.”

“Đương nhiên, con gái của cháu mà.”

Thẩm Hạ Lan rất là tự hào.

Ông cụ Tiêu thở dài một tiếng, mắt có hơi mê ly.

Ông ta thấp giọng nói: “Đôi giày đầu hổ đó quả thật không phải là của mẹ cháu.”

“Đó là của ai?”

“Dì lớn của cháu.”

“Hả?”

Thẩm Hạ Lan trực tiếp ngây ra.

“Ông không phải chỉ có một dì út thôi sao? Là Lưu Mai mẹ của Tống Dật Hiên, sao bây giờ còn xuất hiện một dì lớn rồi?”

Ông cụ Tiêu để quả táo lên bàn trà, đáy mắt vụt qua một tia bi thương.

“Năm đó bà ngoại của cháu mang một cặp song thai, khi vừa sinh xong dì lớn, phần tử khủng bố tìm được bọn họ, bắt đứa trẻ đến uy hiếp ông thả thủ lĩnh của bọn họ. Lúc đó ông thật sự khó xử. Ông là một người ba, đó là đứa con đầu tiên của ông, trong lòng ông rất không nỡ để con bé có bất kỳ sự tổn hại nào, nhưng ông lại là một quân nhân. Ở trước lợi ích của đất nước, ông không thể vì con của mình mà làm tổn hại lợi ích của đất nước được. Chính lúc ông do dự, phần tử khủng bố đã nổ súng với một đứa trẻ sơ sinh vừa chào đời.”

Khi nói đến đây, mắt của ông cụ Tiêu đã ươn ướt.

“Con bé còn nhỏ như vậy, giống như một con mèo con, ông còn chưa kịp nhìn con bé, sương máu ngập trời tràn trong mắt của ông. Bà ngoại của cháu lúc đó đã ngất đi. Tay bắn tỉa của bên ông nhân cơ hội bắn lén tên phần tử khủng bố đó. Bác sĩ bắt đầu thực hiện cấp cứu. Bà ngoại của ông vào 15 phút sau thì sinh ra mẹ của cháu, mà đứa trẻ đó luôn ở trong phòng phẫu thuật.”

“Bác sĩ nói khả năng đứa trẻ được cứu sống là rất nhỏ, nhưng bọn họ đều đang cố hết sức cứu chữa.

Cuộc phẫu thuật diễn ra trong 11 tiếng, khi đứa trẻ được đẩy ra, gương mặt trắng bệch. Bác sĩ nói nếu như có thể vượt qua được đêm đó thì đứa trẻ sẽ có hy vọng. Ông ngồi ở trước mặt con bé. Con bé không biết khóc, không biết cười, thậm chí hô hấp cũng rất yếu ớt, bé bé một cục, mềm mềm, nhưng lại tái nhợt suy yếu. Đến nửa đêm bà ngoại của cháu xuất huyết nhiều, không thể không đưa vào phòng cấp cứu cứu chữa lần này, ông sau khi nghe tin này thì vội vàng chạy qua, ông thề chính là muốn nhìn bà ngoại của cháu một cái thôi, chỉ nhìn một cái thôi, nhưng thời gian một cái nhìn này, con gái lớn của ông đã không thấy nữa.”

Ông cụ Tiêu đau đớn cắn môi dưới, tận khả năng kìm nén sự đau thương của mình.

Cho dù trôi qua nhiều năm như vậy, nhưng chuyện này vẫn đè nén trong lồng ngực của ông ta, khiến ông ta không thở nổi.
Chương 1175

Thẩm Hạ Lan vội ra tay, khẽ vỗ vỗ lưng của ông cụ Tiêu, an ủi: “Ông ngoại, ông đừng buồn nữa.”

Ông cụ Tiêu xua tay rồi tiếp tục nói: “Có lẽ vết nứt tình cảm giữa ông và bà ngoại của cháu chính là bắt đầu từ lúc đó. Bà ấy liều cả tính mạng sinh ra đứa trẻ, lại bị ông làm mất. Con gái lớn của ông không có chết ở trong tay phần tử khủng bố, lại mất ở trong tay của ông. Ông không biết con bé sống hay chết, không biết con bé đang ở đâu. Khoảng thời gian đó bà ngoại của cháu giống như phát điên vậy, chỉ cần cơ thể khỏe lên một chút thì muốn ra ngoài tìm con gái lớn, nhưng đứa trẻ này giống như bốc khói khỏi nhân gian vậy, cũng không có bất kỳ dấu vết nào để lại, bọn ông thậm chí tìm một lượt tất cả những đứa trẻ sơ sinh đã chết trong bệnh viện nhưng vẫn không có tin của con bé. Cứ như vậy một năm trôi qua, khi Tiêu Ái đón sinh nhật một tuổi, bà ngoại của cháu làm hai đôi giày đầu hổ, khóa một đôi này trong tủ, từ đó về sau, bà ấy cũng không có nhắc đến con gái lớn đã mất đó nữa. Giống như bà ấy trước giờ chưa từng sinh ra đứa trẻ này vậy. Ông tưởng bà ấy sẽ từ từ khôi phục lại, nhưng rõ ràng, là ông sai rồi.”

Nghĩ đến khi mình nghỉ phép về nhà, vợ lần nào cũng đối xử lạnh lùng với ông như vậy, ông cụ Tiêu cảm thấy vô cùng khó chịu.

Đứa trẻ mất rồi ông ta cũng buồn, nhưng lúc đó ông ta còn trẻ, cảm thấy vợ có hơi quá đáng, chỉ trưng ra một vẻ mặt đó cho ông ta nhìn, khiến ông ta càng lúc càng không muốn về nhà, cho nên khi có nhiệm vụ, rõ ràng không phải là của ông ta, ông ta cũng tự động xin nhận để rời khỏi ngôi nhà này.

Đợi đến khi ông ta biết được tin vợ mang thai lần nữa, ông ta mới ý thức được mình bị vợ đội nón xanh rồi, mà ông ta lại không có bất cứ lập trường gì để đi oán trách vợ cả.

Nghĩ lại chuyện khi đó, ông cụ Tiêu cảm thấy trái tim đều sắp vỡ tan.

Thẩm Hạ Lan thế nào cũng không ngờ nghe được chuyện như này từ trong miệng ông cụ Tiêu.

Cô an ủi ông cụ Tiêu, hỏi: “Những năm này đều không tìm được dì lớn sao?”

“Từng tìm rồi, nhưng biển người mênh mông, đi đâu tìm đây! Điều kiện năm đó có hạn, không giống bây giờ có camera, có hệ thống giám sát, năm đó cái gì cũng không có. Bọn ông ngay cả đứa trẻ bị ai bế đi cũng không biết. Lúc đó tình trạng của con bé nguy hiểm như vậy, có thể sống được hay không cũng là một ẩn số. Ông sử dụng rất nhiều mối quan hệ, nhưng lại không có được một chút tin tức nào. Ông nghĩ bà ngoại của cháu cuối cùng cũng tuyệt vọng rồi, mới tuyệt nhiên không nhắc đến đứa trẻ này nữa. Còn mẹ của cháu cũng không biết mình còn có một người chị song sinh.”

Ông cụ Tiêu dường như lập tức già đi mười tuổi.

Trước kia khi còn trẻ có thể chống đỡ được, bây giờ tuổi tác lớn rồi, mỗi lần ông ta nghĩ đến đều cảm thấy đau thấu tim gan.

Thẩm Hạ Lan không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ có thể rót một ly nước cho ông cụ Tiêu.

Cô cũng là một phụ nữ, tự nhiên biết sự đau đớn khi phụ nữ sinh con.

Mang thai mười tháng sinh ra đứa con, không có chết ở trong tay phần tử khủng bố, lại mất trong bệnh viện, nói không hận là giả.

Bà ngoại khi đó khả năng hận chết thân phận quân nhân của ông ngoại.

Nhưng bà đã gả rồi, oán không được, chỉ có thể hy vọng tìm lại được đứa trẻ, nhưng thất vọng chồng chất từng ngày, cuối cùng biến thành tuyệt vọng, có lẽ cũng tuyệt vọng đối với người đàn ông như ông ngoại rồi.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên có hơi đau lòng cho bà ngoại.

Cô trước giờ chưa từng gặp bà ngoại, cũng không biết bà có dáng vẻ như nào, lúc này cô ngược lại rất muốn nhìn thấy người bà ngoại này.

“Ông ngoại, trong nhà có ảnh của bà ngoại không?”

“Không có, bà ấy năm đó khi mang Lưu Mai đi thì cũng mang tất cả đồ đạc và ảnh liên quan đến bà ấy đi rồi, ngay cả ảnh kết hôn của ông bà cũng xé một nửa rồi cầm đi. Bà ấy lúc đó đi thì đã cắt đứt hoàn toàn với ông, khả năng cả đời này đều không muốn có bất kỳ quan hệ gì với ông nữa.”

Trước kia cứ cảm thấy là do vợ có lỗi ông ta, nhưng bây giờ nghĩ lại, ngược lại là ông ta có lỗi với vợ.

Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi thất vọng, có điều cũng không có cưỡng cầu.

Tình thân cũng là phải theo duyên phận, không cưỡng cầu được.

Thẩm Hạ Lan và ông cụ Tiêu đều có hơi trầm mặc.

Bởi vì chuyện ngày xưa này, ông cụ Tiêu có hơi hết sức, được Dũng đỡ về phòng nghỉ ngơi, mà Thẩm Hạ Lan ngồi trong phòng khách không khỏi có hơi thổn thức và thấy may mắn.

May mắn sau khi Diệp Ân Tuấn giải ngũ cô mới gả cho anh, nếu không cô có phải cũng phải gánh chịu sự lựa chọn như bà ngoại không?

Vừa nghĩ đến việc con của mình bị phần tử khủng bố bắt làm con tin, cả người Thẩm Hạ Lan đều không tốt rồi.

Cô nghĩ đến Diệp Minh Triết.

Thằng nhóc thối đó một lòng muốn phát triển trong quân đội, mai sau có một ngày có phải cũng sẽ gặp phải vấn đề như này không?

Thẩm Hạ Lan cảm thấy chuyện cô nhọc lòng có quá nhiều, cô vội lắc đầu, ném mấy chuyện vớ vẩn này ra khỏi đầu.
Chương 1176

Khi Lưu Nghệ đi vào thì nhìn thấy Thẩm Hạ Lan ngồi trên sô pha, mặt mày rầu rĩ, không khỏi hỏi: “Mợ chủ, cô làm sao thế?”

Thẩm Hạ Lan hơi sững người, lúc này mới dường như nghĩ đến cái gì đó, nói: “Sau này chuyện của tôi không được phép nói với ông ngoại của tôi.”

“Nhưng ông cụ là lão thủ trưởng của tôi.”

“Tôi bây giờ mới là cấp trên trực thuộc của cô.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy người làm lính có phải là đều cứng đầu như vậy không?

Lưu Nghệ có hơi khó xử, có điều dưới ánh mắt bức người của Thẩm Hạ Lan thì vẫn gật đầu.

“Tôi cảnh cáo cô đó, bên cạnh tôi không thiếu người, tôi giữ cô lại là vì cô là người mà ông ngoại tôi giới thiệu cho tôi, tôi sợ ông ngoại lo lắng nên mới đồng ý, nhưng đi theo bên cạnh tôi nếu như vẫn là một dạ hai lòng, vậy tôi không cần. Cô nghĩ kỹ đi, muốn ở bên cạnh tôi thì phải làm được những gì tôi nói, hoặc cô có thể kêu ông ngoại của tôi giới thiệu một phần công việc khác cho cô, tôi không dám giữ người không trung thành với tôi.”

1176-cuc-cung.jpg


của cô, tự nhiên sẽ không làm khó cô nữa.”

“Được.”

Lưu Nghệ gật đầu.

“Cô vừa rồi muốn nói với tôi chuyện gì?”

Thẩm Hạ Lan day day huyệt thái dương, mở miệng hỏi.

Lưu Nghệ lúc này mới nghĩ ra.

“Ồ, phải rồi, Phi đã gọi điện tới, nói bên phía nước T đã đưa Thẩm Niệm Niệm lên máy bay, kêu người của bọn họ đi đón, có điều tôi cảm thấy đoạn đường này sẽ không quá thuận lợi.”

Thẩm Hạ Lan thở dài một tiếng.

Hết chuyện này đến chuyện khác, thật là phiền người mà.

Cô bây giờ thật sự không muốn quản cái gì cả, chỉ muốn trải qua thế giới của hai người với Diệp Ân Tuấn.

“Trương Vũ có đó chứ?”

“Có, có điều cậu ta phụ trách áp tải Vu Linh, nghe Phi nói đã sắp xếp trực thăng buổi tối lát nữa sẽ đưa Vu Linh lên máy bay.”

Lưu Nghệ báo cáo rất tận trách chức.

Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Nói với Trương Vũ, bảo cậu ta cùng Phi đến nước T, phía Phương Nguyên cho mấy thị thực của bên đó, có thể dẫn mấy người qua. Thuận tiện liên lạc với người của Ân Tuấn ở nước T, hai nhà trao nhận, đừng để xảy ra sơ sót. Mặc kệ như thế nào, tuyệt đối không thể để Vu Linh có cơ hội bị người khác cướp đi.”

“Được, tôi bây giờ đi sắp xếp.”

Sau khi Lưu Nghệ rời khỏi, Thẩm Hạ Lan đứng dậy đi lên lầu.

Cơm tối nay đã định sẵn là ăn không ngon rồi.

Cô thay một bộ quần áo, tự mình gọi điện cho Phương Nguyên, nói với anh ta tốt nhất tìm người lẫn trong người của Diệp Ân Tuấn đi đón Vu Linh.

Phương Nguyên đối với sự sắp xếp của cô không có dị nghị gì.

Sau khi sắp xếp những chuyện này xong, Thẩm Hạ Lan định đi nghỉ, sau đó sẽ đích thân đi đón Thẩm Niệm Niệm.

Người phụ nữ này, cô nói cái gì cũng sẽ không bỏ qua.

Vào lúc này, điện thoại của Thẩm Hạ Lan kêu lên.

Cô liếc nhìn, vậy mà là một mời lời mời video call.

Thẩm Hạ Lan vội vàng chỉnh trang lại bản thân, sau đó ấn nút nghe.

“Tranh!”

“Mẹ!”
Chương 1177

Diệp Tranh đen hơn trước đây, có điều nhìn trông rất khỏe mạnh, cũng rất hoạt bát, không hề có dáng vẻ của người mắc chứng tự kỷ.

Một điểm này khiến Thẩm Hạ Lan rất là an ủi.

“Như thế nào rồi? Bây giờ đang ở đâu? Mẹ thấy mặt của con đều rám nắng rồi.”

Thẩm Hạ Lan rất là đau lòng.

Diệp Tranh cười rồi nói: “Con bây giờ ở Châu Phi với cô giáo.”

“Châu Phi?”

Thẩm Hạ Lan bỗng bị dọa giật mình.

“Sao lại tới đó rồi?”

“Cô giáo nói điều kiện chữa trị của bên này có hạn, muốn qua giúp đỡ cộng đồng, hơn nữa bệnh tật bên này phức tạp, thích hợp để con học tập.”

Diệp Tranh lúc mới đầu không có thích y học, nhưng bây giờ đi theo Trương Linh, nhìn quen nhiều gian khổ như vậy, đột nhiên cảm thấy học y khá tốt.

“Mẹ, con nghe nói bệnh thần kinh của ba lại tái phát phải không?”

Thẩm Hạ Lan hơi sững người.

Chuyện này rất bảo mật, cũng chỉ có vài người biết, nhưng Diệp Tranh bây giờ lại biết rồi, đủ để nói rõ Trương Linh luôn quan tâm chuyện bên này.

Trương Linh quan tâm bên này có lẽ là vì Diệp Tranh, có lẽ là vì cái khác, Thẩm Hạ Lan không muốn nghĩ người ta phức tạp như vậy, mỗi một người đều có câu chuyện của bản thân, việc bồi dưỡng ra một vài lực lượng để bảo vệ bản thân cũng là điều không chê trách được.

Cho nên cô mỉm cười rồi hỏi: “Con nghe được từ chỗ sư phụ của con sao?”

“Ừm, cô giáo nói bệnh thần kinh của ba thuộc chứng bệnh khó và phức tạp, không dễ chữa khỏi. Có điều cô giáo cũng nói rồi, trong từ đường của Trương Gia Trại có một quyển sách cổ, trong đó khả năng có cách chữa trị bệnh thần kinh của ba. Mẹ, mẹ phái người qua đó tìm thử, con nghĩ chú Tô Nam sau khi xem được có lẽ sẽ có cách.”

Diệp Tranh vừa nói như vậy, lập tức khiến Thẩm Hạ Lan trở nên mừng rỡ.

Cô cũng nhớ mang máng thím Trương trước đây từng nói chuyện này, có điều lúc đó khi bọn họ tu sửa lại từ đường không có tìm được quyển sách này.

“Quyển sách đó chúng ta không có tìm thấy.”

“Sao lại vậy chứ? Cô giáo nói có mà.”

Diệp Tranh mặt mày ngưng trọng.

Rõ ràng tuổi tác hiện nay của cậu bé vẫn không hiểu được chuyện cô giáo nói có tại sao lại không có.

Thẩm Hạ Lan thấy gương mặt nhỏ của cậu bé nhăn lại, không khỏi đau lòng nói: “Mẹ sẽ nghĩ cách tìm lại, con cũng đừng vất vả quá, nếu như nhớ nhà thì trở về.”

“Dạ. Mẹ, con sẽ mang đặc sản của Châu Phi về cho mẹ.”

“Là nạn dân Châu Phi sao?”

Thẩm Hạ Lan nói đùa, nhưng không ngờ khi Diệp Tranh trở về thật sự dẫn về một nạn dân Châu Phi, đương nhiên đây là chuyện của sau này.

Hai người lại nói chuyện một lúc rồi mới cúp máy.

Lần này quay về đã gặp Minh Triết, còn video call với Diệp Tranh, trước mắt chỉ còn Nghê Nghê là chưa có gặp được.

Thẩm Hạ Lan bây giờ nôn nóng muốn gọi điện cho Nghê Nghê.

Cô nghĩ là làm, vội gọi điện cho Nghê Nghê, nhưng đầu bên kia lại không có ai bắt máy.

Thẩm Hạ Lan gọi liên tiếp ba bốn cuộc, đều không có ai nghe máy, trong lòng cô không khỏi có hơi thấp thỏm.

Con bé này cho dù ra ngoài vẽ phác họa, cũng sẽ không không mang điện thoại chứ?

Hay là Nghê Nghê đã xảy ra chuyện gì rồi?

Vừa nghĩ đến khả năng này, cả người Thẩm Hạ Lan đều không tốt.

Cô thật sự không hy vọng suy đoán của mình thành sự thật.

Thẩm Hạ Lan lại gọi điện cho cô giáo của Diệp Nghê Nghê, nhưng đầu bên kia trong trạng thái không có tin hiệu.

Không liên lạc được với Diệp Nghê Nghê đã khiến tính khí của Thẩm Hạ Lan có hơi cáu kỉnh.
Chương 1178

“Cô chủ, lão thủ trưởng bảo cô xuống ăn cơm.”

Giọng nói của Dũng từ bên ngoài truyền vào.

Thẩm Hạ Lan bây giờ đâu còn tâm trạng ăn cơm nữa chứ?

“Tôi ra ngoài ăn, đừng đợi tôi.”

Thẩm Hạ Lan cầm áo khoác vội vàng ra ngoài, Lưu Nghệ nhìn thấy cô ra ngoài, trực tiếp lái xe tới.

“Mợ chủ, đi đâu vậy?”

“Trường mầm non Tân Hà.”

Thẩm Hạ Lan bây giờ hận không thể mọc cánh bay đi.

Lưu Nghệ khá là quen đường cho nên đã search một đường tắt rồi lái xe đến trước cổng của trường mầm non Tân Hà.

Thẩm Hạ Lan lập tức đi tới văn phòng của hiệu trưởng.

“Hiệu trưởng, tôi là mẹ của Diệp Nghê Nghê, tôi muốn biết con gái của tôi ra ngoài vẽ phác họa, bây giờ tại sao lại không liên lạc được? Bọn họ đi đâu? Có thể cho tôi một địa chỉ chi tiết không?”

Thẩm Hạ Lan nói ra thân phận.

Hiệu trưởng lập tức đứng dậy nói: “Bà Diệp, cô đừng nôn nóng, tôi liên lạc với bọn họ thử, nơi bọn họ đi cũng không xa, ở gần đây, nếu như cô nhớ con, tôi có thể sắp xếp xe đi đón em ấy về, giờ này chắc cũng sắp về rồi.”

“Không cần, cho tôi địa chỉ, tôi đi đón con bé là được, ngài nói một tiếng với cô giáo của bọn chúng được không?”

Thẩm Hạ Lan bình thường sẽ không làm như vậy, nhưng bây giờ là thời kỳ đặc biệt, cô thật sự sợ Diệp Nghê Nghê lại xảy ra chuyện gì đó.

Hiệu trưởng thấy sắc mặt không quá dễ coi của Thẩm Hạ Lan thì vội đưa địa chỉ cho cô.

Thẩm Hạ Lan và Lưu Nghệ lập tức đi tới nơi vẽ phác họa.

Đây là một công viên, cách thành phố chỉ mấy chục km.

Thẩm Hạ Lan suốt cả quặng đường thì cứ thấp thỏm không yên.

Lưu Nghệ liếc nhìn cô rồi nói: “Mợ chủ, có phải là cô chủ xảy ra chuyện gì không?”

“Không biết, tôi bây giờ thật sự sợ, Vu Phong còn đang tiêu diêu tự tại bên ngoài, hiện nay tin tức Vu Linh bị tôi bắt tuy được giữ kín, nhưng tôi nghĩ Vu Phong sớm muộn gì cũng sẽ biết, tôi sợ anh ta bắt Nghê Nghê để uy hiếp tôi thả người, đến lúc đó tôi thật sự không dám nghĩa. Nếu Nghê Nghê nghe điện thoại của tôi còn tốt, nhưng điện thoại của con bé mãi không có ai nghe, cô giáo cũng không có nghe máy, cho nên tôi không bình tĩnh được.”

Lúc nói chuyện, Thẩm Hạ Lan lại gọi mấy cuộc cho Diệp Nghê Nghê, nhưng đều không gọi được.

Sắc mặt của cô có hơi khó coi rồi.

Lưu Nghệ biết con đối với Thẩm Hạ Lan mà nói có ý nghĩa gì, cô ta vội đạp mạnh chân ga.

Khi xe đến nơi, Thẩm Hạ Lan lập tức tìm thấy giáo viên dẫn nhóm.

“Cô giáo Đinh, tôi là mẹ của Diệp Nghê Nghê, tôi đến đón con gái tôi về nhà. Rất xin lỗi, buổi vẽ phác họa lần này chúng tôi chỉ có thể dừng tại đây.”

Thẩm Hạ Lan nói với vẻ rất xin lỗi.

Cô giáo Đinh rõ ràng có bất ngờ khi Thẩm Hạ Lan đến, có điều lại có hơi buồn bực nói: “Mẹ của Nghê Nghê, tôi cũng đang muốn gọi điện cho cô. Nghê Nghê nhà cô…”

“Con gái của tôi sao rồi? Có phải là có ai đến tìm con bé không? Hay là con bé xảy ra chuyện gì rồi?”

Trái tim của Thẩm Hạ Lan lập tức vọt lên cổ họng.

Cô giáo Đinh lại lắc đầu nói: “Đều không phải, là Diệp Nghê Nghê đánh bạn nam trong lớp chúng tôi, hơn nữa đã đánh vỡ đầu người ta, bây giờ được cô giáo Trương đưa đến bệnh viện rồi, Nghê Nghê cũng đi theo rồi. Tôi vừa cầm điện thoại, định gọi cho phụ huynh các cô, xem xem giải quyết chuyện này như thế nào.”

Thẩm Hạ Lan lập tức bị sốc.

“Cô giáo Đinh, cô có phải nhầm rồi không? Là người khác đánh Nghê Nghê nhà chúng tôi chứ?”

Cô thế nào cũng không dám tin, Diệp Nghê Nghê nhà bọn họ vậy mà đánh vỡ đầu của người ta?

Diệp Nghê Nghê là một cô bé nhát cáy, từ khi nào trở nên nữ chiến sĩ rồi?

Trực giác của Thẩm Hạ Lan nói rằng đó không phải là đứa trẻ của nhà bọn họ.

Cô giáo Đinh có hơi khóc dở mếu dở.

“Mẹ Nghê Nghê, tôi thật sự không nói đùa, quả thật là Nghê Nghê động thủ.”

“Tại sao?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy đầu bắt đầu đau rồi.
Chương 1179

Cô giáo Đinh lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết tại sao, chuyện này vẫn phải đi hỏi sau. Bây giờ chúng ta có phải nên đến bệnh viện xem bọn họ trước không?”

“Ồ, phải, chúng ta đến bệnh viện. Ngồi xe của tôi đi đi…”

Thẩm Hạ Lan trực tiếp để Lưu Nghệ lái xe qua.

Cô giáo Đinh nói: “Tôi không thể đi, bên đó có cô giáo Trương rồi, bên này còn có tụi nhỏ, tôi không để tụi nhỏ lại được. Mẹ Nghê Nghê, tôi đã liên lạc với phụ huynh của em kia đến, các cô cố gắng giải quyết.”

Khả năng là vì Diệp Nghê Nghê biểu hiện quá dũng mãnh, khiến cô giáo Đinh cảm thấy mẹ của cô bé cũng rất dũng mãnh, tuy nhìn thấy Thẩm Hạ Lan không giống, nhưng vẫn rất có lòng mà nhắc nhở.

Khóe miệng của Thẩm Hạ Lan có hơi giật giật.

Cô từ bé đến lớn chưa từng vì đánh nhau mà bị mời phụ huynh, Diệp Nghê Nghê này, khoảng thời gian có bản lĩnh rồi sao?

Có điều Thẩm Hạ Lan chỉ gật đầu, bèn căn cứ theo địa chỉ mà cô giáo Đinh cho đi đến bệnh viện nhân dân.

Thẩm Hạ Lan gần như nhìn thấy ngay Diệp Nghê Nghê đứng trong góc.

Cô bé cả người đều là bùn, đứng ở đó giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ vậy.

Mà cô giáo Trương lo lắng đi qua đi lại trước cửa phòng phẫu thuật, thỉnh thoảng còn quát Diệp Nghê Nghê.

“Em nhìn chuyện tốt mà em làm đi! Từ Cường nếu như xảy ra chút vấn đề gì, cô làm sao ăn nói với phụ huynh nhà người ta? Em nói em đó, một cô bé, có chuyện gì không thể từ từ nói? Thật sự không được thì bị em ấy đánh hai cái thì làm sao chứ? Em ngược lại thì giỏi rồi, trực tiếp đánh người ta. Em đứng yên cho cô! Đợi phụ huynh của em đến, cô sẽ nói chuyện đàng hoàng với phụ huynh của em. Em mau chóng gọi điện cho phụ huynh của em đến đây cho cô!”

Mắt của Thẩm Hạ Lan lập tức nheo lại.

Hai ống quần của Diệp Nghê Nghê nhỏ tí tách, nhìn trông giống như vớt từ dưới nước lên vậy.

Cô giáo Trương này không biết thay quần cho trẻ con sao, bây giờ còn phạt Nghê Nghê đứng?

Lửa giận của cô bùng lên dữ dội.

Diệp Nghê Nghê tuy bị phạt, nhưng vẫn cứng cổ ương ngạnh nói: “Là cậu ấy đánh em trước, là cậu ấy mắng em. Em chỉ là tự vệ.”

“Tự vệ cái rắm chó! Em tự vệ mà đánh người ta nhập viện, em còn có lý?”

Cô giáo Trương thật sự sắp bị tức chết rồi.

Diệp Nghê Nghê cũng không phục mà nói: “Kỹ năng không bằng người oán trách ai được.”

“Em còn nói!”

Cô giáo Trương tức đến nỗi trực tiếp bóp Diệp Nghê Nghê.

Sự phẫn nộ của Thẩm Hạ Lan bỗng chốc đạt tới đỉnh điểm.

“Cô làm cái gì đó?”

Diệp Nghê Nghê nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì ngây ra một chút, sau đó nhanh chóng chạy về phía Thẩm Hạ Lan.

“Mẹ!”

“Con đứng lại cho cô!”

Cô giáo Trương nhìn thấy Diệp Nghê Nghê rời khỏi vị trí ban đầu, trực tiếp kéo Diệp Nghê Nghê lại, bởi vì dùng sức quá mạnh, đứa nhỏ ngã nhào trên mặt đất, đột nhiên kêu lên.

“Mẹ.”

Trái tim Thẩm Hạ Lan chợt thắt lại.

Cục cưng mà cô nâng niu trên tay sao có thể bị đối xử như thế này?

Thẩm Hạ Lan liếc mắt nhìn, Lưu Nghệ liền bước tới, đá cô giáo Trương nằm xuống đất.

“Cha mẹ của đứa nhỏ đến rồi, còn muốn tạo uy phong nữa sao?”

Cú đá của Lưu Nghệ không hề nhẹ, trực tiếp khiến cô giáo Trương ngồi bệt xuống đất không dậy nổi.

“Ai ui, cái mông của tôi!”

Cô giáo Trương than thở, ánh mắt hung ác nói: “Cô dám đánh giáo viên? Có ba mẹ như cô, chẳng trách lại dạy dỗ ra đứa con gái hung hãn như Diệp Nghê Nghê.”

Ánh mắt Thẩm Hạ Lan chợt lạnh đi mấy phần.

“Con gái của tôi có thế nào đương nhiên có tôi giáo dục, cô dùng cách phạt đứng thế này là giáo dục kiểu gì?

“Nó làm sai thì phải phạt, nếu không chẳng nhớ nổi đâu.”

Cô giáo Trương hùng hồn đầy lý lẽ nhìn Thẩm Hạ Lan, không hề rụt rè chút nào.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên tức đến buồn cười nói.
Chương 1180

“Nếu làm sai chuyện gì thì sẽ bị trừng phạt? Vậy cho hỏi, con gái tôi đã làm gì sai?”

“Con bé làm vỡ đầu bạn nhỏ Từ Cường, đây không phải là làm sai sao?”

Thẩm Hạ Lan kéo Diệp Nghê Nghê từ trên mặt đất dậy, nói với Lưu Nghệ ở bên cạnh: “Cô quay video chưa?”

“Quay rồi.”

“Chụp thêm vài tấm ảnh, đặc biệt là quần áo ướt của con gái tôi, còn có những bức ảnh bị phạt đứng chụp rõ hết cho tôi chưa?

“Đều chụp rõ rồi.”

Thẩm Hạ Lan trầm giọng nói: “Đem cho Nghê Nghê một bộ quần áo đến đây, con gái tôi có lỗi lớn cỡ nào, cô với tư cách là một giáo viên, không có lý do gì để đứa trẻ bốn tuổi mặc quần áo ướt mà phạt đứng chứ.”

Cô giáo Trương liếc nhìn Diệp Nghê Nghê, lãnh đạm nói: “Mới đứng chưa đến nửa tiếng, có thể phát sốt sao?”

Đang nói chuyện, Diệp Nghê Nghê đột nhiên nắm lấy tay Thẩm Hạ Lan, nói: “Mẹ, con khó chịu quá.”

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng sờ lên trán Diệp Nghê Nghê, nóng đến phát sợ.

Trái tim cô chợt thắt lại, sắc mặt trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.

“Con nít bình thường có sốt không tôi không biết, nhưng con tôi đảm bảo có! Con bé vừa được ghép tạng, sức đề kháng của bản thân không ổn, Trương Nhu phải không? Con gái tôi không sao thì tốt, nếu có chuyện gì xảy ra thì cô cứ chờ đó cho tôi.”

Thẩm Hạ Lan bế Diệp Nghê Nghê lên, đợi Lưu Nghệ mang quần áo quay lại thay xong liền đưa đứa nhỏ đi cấp cứu.

“Bác sĩ, mau lên! Con gái tôi bị sốt. Nó vừa được ghép tạng nửa năm trước.”

Thẩm Hạ Lan lo lắng hét lên, nhưng không có bác sĩ đi ra, chỉ có một y tá uể oải liếc cô một cái rồi nói: “Bác sĩ đang mổ, chờ đó đi.”

“Phát sốt có thể chờ không?

Thẩm Hạ Lan cảm thấy phổi mình như sắp nổ tung.

Đây là loại bệnh viện kiểu gì vậy?

Cô y tá nhàn nhạt nói: “Không được, chúng tôi không có nhiều bác sĩ ở đây, còn có hai bác sĩ đang nghỉ ngơi. Tôi chỉ là y tá, không thể chữa trị cho con bé. Chi bằng tôi hạ sốt cho con bé giúp cô, chỉ là cảm sốt, không có gì đâu, trẻ con hay bị sốt mà.”

“Con gái tôi vừa làm phẫu thuật ghép tạng, cô không hiểu sao? Vào lúc này mà phát sốt là chết người đó!”

Giọng nói Thẩm Hạ Lan không khỏi tăng lên.

Mặt Diệp Nghê Nghê đã đỏ đến phát tím rồi.

Con bé kéo cánh tay Thẩm Hạ Lan, nói nhỏ: “Mẹ, con không sao, đừng lo lắng.”

Thẩm Hạ Lan làm sao có thể không vội được chứ?

Cô tức giận nghĩ muốn gọi điện cho Diệp Ân Tuấn, mới phát hiện không liên lạc được với Diệp Ân Tuấn, vẫn còn bị nhốt trong cục.

Thẩm Hạ Lan sờ cái trán nóng rực của con gái, trực tiếp gọi điện cho Hoắc Chấn Đình.

“chú út, có thể cho máy bay riêng đến đón Nghê Nghê và cháu được không? Nghê Nghê bị sốt, bác sĩ và y tá ở đây đều không nhận, cháu có chút sợ.”

Thẩm Hạ Lan giọng nói run run.

Hoắc Chấn Đình lập tức nói: “Gửi vị trí cho chú, chú sẽ liên hệ với phi công đến đón cháu ngay, khoảng mười phút nữa sẽ đến nơi, cháu thu dọn đồ đạc một chút.”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan nghe Hoắc Chấn Đình nói như vậy thì an tâm hẳn.
Chương 1181

Lưu Nghệ cầm quần áo trở lại, nhưng Thẩm Hạ Lan đã đi ra ngoài ôm Diệp Nghê Nghê.

“Cô ở lại đi, cô giáo Trương Nhu, còn có giám đốc bệnh viện này đều khống chế hết lại cho tôi, thằng nhóc Từ Cường kia tại sao lại bị Nghê Nghê đánh tôi không biết, nếu là trách nhiệm của chúng ta, chúng ta chịu, nhưng cô giáo, và bác sĩ xử lý chuyện này, tôi phải đòi lại công bằng cho Nghê Nghê.”

“Được rồi, nhưng mà cô tính cứ thế cùng cô chủ rời đi như vậy sao? Người cũng ướt rồi.”

Lưu Nghệ nhìn bộ dạng nhếch nhác của Thẩm Hạ Lan, không khỏi nhắc nhở.

Từ đây đến nội thành mất hơn một tiếng đó.

Thẩm Hạ Lan nói nhỏ: “Tôi đã liên hệ với chú tôi cho bay máy bay riêng đến đón chúng tôi rồi, Nghê Nghê phát sốt, không đợi được nữa.”

Nói xong cô nhấc chân bỏ đi.

Diệp Nghê Nghê nóng đến mức ôm chặt Thẩm Hạ Lan, thấp giọng hỏi: “Mẹ, con lại phải vào phòng mổ sao?”

Từng rất nhiều ngày đêm, Diệp Nghê Nghê đều dựa vào bệnh viện để chống đỡ mạng sống, hiện tại đã thành bóng ma tâm lý.

“Mẹ, con có thể không đến bệnh viện được không?”

Đôi mắt Thẩm Hạ Lan nhất thời ngập nước.

“Mẹ sẽ liên lạc với dì Bạch hoặc Tiêu Niệm Vi và hỏi xem họ có thể điều trị mà không đến bệnh viện hay không, có được không?”

Nghe Thẩm Hạ Lan nói lời này, Diệp Nghê Nghê đột nhiên nở nụ cười.

“Được.”

Mí mắt cô bé có chút nặng trĩu, áp mặt vào trong ngực Thẩm Hạ Lan, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con lạnh.”

“Mẹ đang ôm con đây.”

Thẩm Hạ Lan ôm chặt Diệp Nghê Nghê.

Diệp Nghê Nghê uất ức nói: “Mẹ, con không cố ý, Từ Cường gọi con là đồ con hoang, nói con không có Mẹ và Ba. Con nói con có Mẹ và Ba, bạn ấy bảo con nói dối. Nếu con có Mẹ và Ba, sao chưa bao giờ thấy hai người đến đón con tan học? Đều là bảo mẫu và quản gia đến đón. Con tức quá nên đẩy bạn ấy ra, là bạn ấy bị rơi xuống hồ đầu bị đá đập trúng mới chảy máu, thực sự không phải con đánh.”

Trái tim Thẩm Hạ Lan gần như tan nát.

Cô và Diệp Ân Tuấn luôn rất bận rộn, sau khi về nhà họ Diệp, thật sự chưa từng tự mình đi đón con, không ngờ bên ngoài lại gặp chuyện uất ức đến như vậy.

“Xin lỗi, Nghê Nghê, xin lỗi, tất cả đều là lỗi của Mẹ, sau này Mẹ nhất định sẽ đón con về.”

“Không cần đâu, con biết rằng Mẹ và Ba rất bận rộn, con lớn rồi có thể tự chăm sóc bản thân. Con chỉ không thích nghe mấy bạn nói rằng con là một đứa con hoang thôi.”

Giọng của Diệp Nghê Nghê càng ngày càng nhỏ.

Thẩm Hạ Lan nhìn một cái, mới nhận ra Diệp Nghê Nghê đã ngủ mất rồi.

Chuyện này có thể khiến con bé sợ hãi, dù sao cũng là một đứa trẻ đã bị giáo viên bắt nạt, có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì cũng rất đau lòng.

Thẩm Hạ Lan ôm Diệp Nghê Nghê lên sân thượng của bệnh viện, máy bay riêng của Hoắc Chấn Đình đã đến.

“Mợ Diệp, sếp Hoắc bảo chúng tôi tới đón.”

Phi công hô lên, đồng thời hạ thang xuống.

Thẩm Hạ Lan một tay ôm Diệp Nghê Nghê, một tay leo lên thang.

Cô lên đến nơi có chút thở gấp, nhưng cô không quan tâm đến bản thân mình nữa.

Phi công vội vàng nói: “sếp Hoắc đã chuẩn bị xong một bộ quần áo, không biết cô Nghê Nghê có mặc được không, cô xem thử đi. Còn nữa, sếp Hoắc đã sắp xếp bệnh viện quân khu, bác sĩ cũng đã tìm được rồi.”

“Nghê Nghê không thích mùi của bệnh viện, nên về nhà cũ nhà họ Diệp trước đi. Tôi nhớ Ân Tuấn đã chuẩn bị sẵn một căn nhà, bên trong có trang thiết bị y tế.”

“Vâng.”

Phi công xác nhận hướng bay rồi lái đi.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng gọi điện cho Tiêu Niệm Vi.
Chương 1182

“Cô có thời gian không? Đang ở Hải Thành sao? Con gái tôi sốt cao, cô đến nhà xem cho tôi được không?”

“Sốt cao cũng tìm tôi sao? Thẩm Hạ Lan, cô thật sự coi tôi là bác sĩ tổng quát sao? Tôi là quốc tế nhất đao, chỉ tiếp nhận những ca phẫu thuật đầy tính thử thách.”

Tiêu Niệm Vi vừa nói xong, Thẩm Hạ Lan bật khóc.

“Niệm Vi, đừng đùa nữa, con gái tôi vừa ghép tạng sáu tháng trước.”

“Mẹ nó, sao cô không nói sớm hơn, tôi qua ngay.”

Cúp điện thoại xong, Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Nghê Nghê đang ôm trong lòng, cảm thấy khó chịu vô cùng.

Cô thực sự hy vọng bây giờ Diệp Ân Tuấn có thể ở bên cạnh cô, cho dù không nói gì, chỉ cần đứng ở bên cạnh cô thôi.

Cô nhớ Diệp Ân Tuấn rất nhiều.

Nước mắt chực trào ra ngoài, nhưng lại bị Thẩm Hạ Lan kìm lại.

Con bé thành ra thế này, cô cũng có trách nhiệm, không thể khóc.

Máy bay nhanh chóng hạ cánh, Thẩm Hạ Lan ôm Diệp Nghê Nghê trở lại nhà cũ nhà họ Diệp, Tiêu Niệm Vi cũng vừa tới.

“Cô đi ra ngoài trước, tôi đi kiểm tra cho con bé, đừng lo lắng, tôi đảm bảo trả cho cô một đứa nhỏ nhảy nhót tưng bừng.”

Tiêu Niệm Vi đuổi Thẩm Hạ Lan ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan cuộn mình trên sô pha, cắn chặt môi dưới.

Lưu Nghệ gọi điện nói rằng ba mẹ Từ Cường đã đến, nghe tin con mình đang phẫu thuật thì ồn ào hẳn lên, cô giáo Trương còn đổ thêm dầu vào lửa nói Diệp Nghê Nghê là đứa nhỏ ác độc vô cùng, thậm chí còn nói Diệp Nghê Nghê cố ý.

Ba mẹ Từ Cường bây giờ hoàn toàn không kiểm soát được, bắt đầu động tay động chân rồi.

Lưu Nghệ không được chỉ thị nên buộc phải phòng thủ, lại không dám tấn công quá mạnh, tránh gây ra tình thế không thể cứu vãn.

Thẩm Hạ Lan nghe thấy tiếng ồn ào ở đằng kia thì cau mày.

“Đứa bé vẫn chưa ra khỏi phòng mổ?”

“Tạm thời còn chưa, cho nên phụ huynh mới càng kích động. Mợ chủ, tốt hơn chúng ta nên cho bọn họ một ít tiền, để cho bọn họ yên tĩnh một lát.”

Lưu Nghệ nói nhỏ.

Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói: “Cần bỏ ra chúng ta nhất định sẽ bỏ ra, nhưng không phải bây giờ. Tôi tìm một bác sĩ giỏi đi qua xem thử, trình độ bác sĩ bên kia thật sự không thể khen ngợi nổi.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại xong, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng gọi cho Bạch Tử Đồng, cô nói ngắn gọn vấn đề, hy vọng Bạch Tử Đồng có thể cho người qua xem.

Bạch Tử Đồng đương nhiên không có ý kiến, điều bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện, vội vàng chạy tới.

Tiêu Niệm Vi còn chưa kết thúc, Thẩm Hạ Lan cũng đang hồi hộp chờ đợi, nhưng đầu óc vẫn không ngừng chuyển động.

Lần trước xảy ra tai nạn ở nhà trẻ, Diệp Ân Tuấn chuyển Nghê Nghê và Diệp Tranh đến nhà trẻ hiện tại.

Thẩm Hạ Lan đến thăm, nhà trẻ này có thể coi là nhà trẻ quý tộc. Mấy đứa nhỏ ở đây không giàu thì quý, giáo viên đương nhiên nghiêm ngặt, nhưng giáo viên như Trương Nhu làm sao có thể lăn lộn trong này chứ?

Còn nếu Trương Nhu biết thân phận của Nghê Nghê, sao lại dám đối xử với Nghê Nghê như vậy?

Những câu hỏi như vậy cứ lởn vởn trong đầu Thẩm Hạ Lan, lại không tìm ra được lời giải thích hợp lý.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom