Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1211-1220
CHƯƠNG 1211
Xe của cô bị người ta đụng phải.
“Xin hỏi, cô là chủ nhân của chiếc xe này hả?”
Có một cô học sinh nữ trông đáng yêu như trẻ con đứng trước mặt Thẩm Hạ Lan, biểu cảm vô cùng phiền muộn.
“Đúng vậy.”
Thẩm Hạ Lan nhìn bộ dạng của cô ta, cũng chỉ mới có mười bảy mười tám tuổi, nữ sinh như thế này vẫn được xem như là một đứa nhỏ nhỉ?
Cô không tự chủ thở dài một hơi.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Đầu xe của Thẩm Hạ Lan bị lõm vào trong, nếu như không phải đây là bãi đỗ xe, cô còn tưởng là lúc cô đang chạy trên đường bị người ta đụng phải.
Cô gái ấy lại gãi gãi đầu của mình rồi lại nói: “Chuyện là tôi vừa mới có được bằng lái, ban đầu tôi dự định lùi xe vào vị trí nhưng mà làm như thế nào cũng không vào được, làm bốn năm lần đều đụng vào xe của chị trong cùng một vị trí.”
“Liên tiếp bốn năm lần cùng một vị trí hả, bạn học à, giáo viên của cô nên nghỉ dạy rồi đó.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy ngày hôm nay không nên ra ngoài.
Ban đầu có dự định đến bệnh viện thăm Tống Đình và Lam Tử Thất, kết quả là người ta trực tiếp diễn một cảnh trực tiếp sống động kích thích cô, cô muốn đi ra ngoài mua đồ ăn còn gặp phải một tay mơ lái xe như thế, chẳng lẽ ngay cả ông trời cũng thấy cô không vừa mắt hả?
Cô gái thấy Thẩm Hạ Lan có biểu cảm này, lập tức nói: “Tôi bồi thường, tôi nhất định bồi thường cho chị mà, nhưng mà hiện tại tôi không có tiền, có thể thương lượng trả góp được không?”
Thẩm Hạ Lan nhìn cách ăn mặc của cô ta, ăn mặc trông giống với học sinh bình thường, trong lòng không khỏi mềm đi mấy phần.
“Thôi bỏ đi, tự tôi sửa là được rồi, sau này cô vẫn nên ít lái xe, đón xe tương đối an toàn hơn.”
Xem như là cô cho một lời khuyên chân thành.
Nhưng mà cô gái này lại lắc đầu rồi nói: “Không được, xe này là do tôi đã đụng hư, tôi cũng biết xe này vô cùng sang trọng, có lẽ là cả một đời tôi cũng không bồi thường nổi, nhưng mà đã làm sai thì phải có trách nhiệm gánh chịu hậu quả. Tôi tên là Từ Hiền Trang, đây là số điện thoại của tôi, một lát nữa chị cứ gửi hóa đơn cho tôi, mỗi tháng tôi sẽ trả lại tiền theo giai đoạn cho chị.”
Từ Hiền Trang vô cùng kiên trì.
Thẩm Hạ Lan lại nhìn cô ta.
Đôi mắt của cô gái này vô cùng trong trẻo, mang đến cho người ta một loại cảm giác hết sức thoải mái, dường như là nhìn vào mắt của cô ta thì có thể gột rửa tất cả dơ bẩn và tội ác trong đáy lòng.
Dung mạo của cô ta không phải là loại làm cho người ta vô cùng kinh diễm, nhưng mà những đường nét nhỏ trên gương mặt phối hợp với gương mặt trẻ con này trông vô cùng thu hút.
Thẩm Hạ Lan sinh ra cảm giác tốt với Từ Hiền Trang.
“Xin chào, tôi tên là Thẩm Hạ Lan.”
“Hả? Chị tên là Thẩm Hạ Lan hả?…”
Ánh mắt của Từ Hiền Trang có chút khác thường.
“Đúng vậy, có chuyện gì thế, cô biết tôi hả?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi kinh ngạc.
Cô chưa từng gặp cô gái này mà.
Nếu như đã gặp thì tuyệt đối không thể không có ấn tượng, nhưng mà hiển nhiên là cô gái này nhận ra cô.
Từ Hiền Trang vội vàng lắc đầu, lấy một tấm thẻ từ trong túi ra.
“Điện thoại của tôi, nhớ là phải liên lạc cho tôi đó, tôi đi trước đây, hẹn gặp lại.”
Nói xong, cô ta gần như là chạy trốn ra khỏi bãi đỗ xe.
Nhìn bóng lưng của cô ta, lại nhìn tấm thẻ ở trong tay của mình, nét chữ viết số điện thoại trông rất đẹp, vừa nhìn liền biết cô gái này là một người đơn thuần ngây thơ, chỉ có điều là biểu cảm lúc nãy của cô ta là có ý gì vậy?
Thẩm Hạ Lan nghĩ mãi mà không rõ.
Có lẽ đây chỉ là giả vờ mà thôi, trên thực tế Từ Hiền Trang cũng không muốn bồi thường tiền, chỉ có điều là muốn mượn cơ hội thoát đi?
Thẩm Hạ Lan suy đoán, nhưng cũng không đặt ở trong lòng.
Mặc dù chiếc xe này sang trọng, sửa cũng tương đối tốn thời gian, nhưng mà đối với cô và nhà họ Diệp mà nói thật sự không là cái gì hết.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng ném chuyện liên quan đến cô gái này ra sau đầu.
Chương 1212
Cô dùng phần mềm gọi xe rồi trực tiếp trở về nhà tổ nhà họ Diệp.
Xe cũng không thể dùng, còn mua đồ ăn cái gì nữa?
Lúc cô về không có Diệp Ân Tuấn ở nhà, Diệp Nghê Nghê còn đang vẽ tranh trên ghế sofa.
Thẩm Hạ Lan đi qua nhìn, cô nhíu mày.
Tác phẩm do trẻ con vẽ ra có thể cho thấy thế giới nội tâm của trẻ con, trước kia Diệp Nghê Nghê toàn vẽ ánh nắng, theo xu hướng tích cực, nhưng mà hôm nay Diệp Nghê Nghê lại vẽ một tia hắc ám và sợ hãi.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan lập tức thắt chặt lại.
Diệp Ân Tuấn đã xử lý chuyện của Trương Nhu, sau khi cô ta bị vạch trần, con đường dạy học của cô ta cũng đã kết thúc, thậm chí còn bị phanh phui ra thân phận tình nhân, làm cho vợ của mấy người đàn ông kia tìm tới cửa, bị người ta làm nhục và điên cuồng đánh đấm một trận, nghe nói bị lột trần như nhộng quăng lên trên đường cái, làm cho cô ta nổi giận một phen.
Nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy trừng phạt như thế này là không đủ.
Những thứ đó đều là cái giá mà cô ta phải trả cho những hành vi của mình, nhưng mà trên thực tế lại không có bất kỳ hành động thực tế nào đối với tổn thương của Diệp Nghê Nghê.
Cô ta nhất định phải xin lỗi Diệp Nghê Nghê.
Thẩm Hạ Lan chưa từng có suy nghĩ nào mãnh liệt như thế, nhưng mà giờ phút này nhìn thấy gương mặt sáng sủa của con gái biến thành như thế này, Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình nhất định phải đòi lại công bằng cho con gái.
Cô gọi điện thoại cho Lưu Nghệ.
Từ khi Diệp Ân Tuấn trở về, Lưu Nghệ liền trở về nhà họ Tiêu, bây giờ nhận điện thoại của Thẩm Hạ Lan thì không khỏi ngây ra một lúc.
“Mợ chủ?”
“Lái xe đến đón tôi đồng thời điều tra xem hiện tại Trương Nhu đang ở đâu, tôi muốn đi tìm cô ta.”
“Vâng!”
Sau khi Lưu Nghệ cúp điện thoại thì nhanh chóng điều tra một phen.
Hiện tại rất dễ tìm địa chỉ của Trương Nhu, dù sao thì cô ta đã trở thành tình địch của tất cả phụ nữ ở trên mạng, tùy tiện tìm là ra ngay.
Lưu Nghệ nhớ kỹ địa chỉ, lúc này mới lái xe đến nhà tổ nhà họ Diệp.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Nghê Nghê, thấp giọng nói: “Bé cưng, mẹ dẫn con đi ra ngoài chơi có được không nào?”
“Con không muốn ra ngoài chơi.”
Diệp Nghê Nghê không có hứng thú là bao.
Trước kia, Diệp Nghê Nghê nằm cả ngày trên giường bệnh, chuyện mà cô bé muốn làm nhất đó chính là đi ra ngoài chơi giống như những bạn nhỏ khác, chơi đùa thỏa thích, nhưng mà bây giờ con mình lại biến thành như thế này, trái tim của Thẩm Hạ Lan khó chịu đến cỡ nào.
“Nghê Nghê, cho dù là người lớn hay là trẻ con đi nữa cũng đều sẽ có lúc làm sai, chỉ cần con làm sai rồi thì thừa nhận lỗi lầm, mẹ dẫn con đi đến chỗ của cô giáo Trương, để cô ta nhận lỗi của mình có được không?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm thân thể của Diệp Nghê Nghê không khỏi run lên một cái.
“Người lớn làm sai cũng sẽ xin lỗi ạ?”
Cô bé nhỏ giọng hỏi, ánh mắt có chút nóng lên.
“Đương nhiên rồi, người lớn làm sai thì nhất định phải xin lỗi.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng xoa lên đầu của Diệp Nghê Nghê, dịu dàng nở nụ cười.
“Nhưng mà cô thật hung dữ.”
Hiển nhiên là Diệp Nghê Nghê vẫn còn sợ hãi cô ta.
“Không sao đâu, cô Trương biết sai rồi, cũng sẽ không hung dữ với Nghê Nghê nữa, mẹ đảm bảo đó.”
Thẩm Hạ Lan vẫn cười, nhưng mà trong lòng lại hận Trương Nhu muốn chết đi được.
Nếu như cô ta ngoan ngoãn nói xin lỗi với Nghê Nghê thì còn được, nếu không thì…”
Trong đôi mắt của cô xẹt qua một tia tàn nhẫn, nhưng mà thoáng qua liền mất ngay.
Diệp Nghê Nghê nghiêng đầu qua suy nghĩ tính chân thật trong lời nói của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cũng không hối thúc cô bé.
Qua một lúc, Diệp Nghê Nghê mới gật đầu.
“Được, con đi với mẹ, mẹ sẽ bảo vệ con có đúng không?”
“Đương nhiên rồi.”
Chương 1213
Thẩm Hạ Lan ôm Diệp Nghê Nghê, sau đó ra khỏi cửa.
Lưu Nghệ nhìn thấy bọn họ leo lên xe, thấp giọng nói: “Mợ chủ, bây giờ chúng ta trực tiếp đến đó luôn?”
“Ừ.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.
Diệp Nghê Nghê vô cùng yên tĩnh dựa ở trên người của Thẩm Hạ Lan, cô bé lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi.
Trước kia Diệp Nghê Nghê rất thích nói chuyện, bây giờ lại như thế này, càng làm Thẩm Hạ Lan đau lòng hơn nữa.
“Một lát sau khi đến nơi thì cô đi vào trong nói chuyện với cô ta trước đi, cô hiểu ý của tôi chứ?”
“Tôi hiểu rồi.”
Lưu Nghệ là một người thông minh, có thể nhìn ra được sự lo lắng của Thẩm Hạ Lan đối với Diệp Nghê Nghê từ trong mắt của Thẩm Hạ Lan.
Chắc chắn là đứa nhỏ này đã bị hù dọa rồi.
Có thể ra tay với một đứa nhỏ nhỏ như thế, hiện tại Trương Nhu có kết cục này cũng không oan uổng.
Xe nhanh chóng chạy đến cửa nhà của Trương Nhu.
Ở đây bị người ta đổ sơn, thậm chí ngay cả rau với trứng gà cũng bị ném vào cửa, mùi vị có chút khó ngửi.
Thẩm Hạ Lan nhíu chặt lông mày.
Cô cũng không thể để con gái của mình bước vào trong một nơi có hoàn cảnh như thế.
“Tôi với Nghê Nghê qua quán cà phê kế bên đợi hai người.”
Thẩm Hạ Lan ôm Diệp Nghê Nghê bước xuống xe.
Nhưng mà Diệp Nghê Nghê lại dừng trước cửa quán KFC.
“Mẹ ơi, con không muốn uống cà phê, con muốn ăn KFC.”
Ánh mắt cầu xin của Diệp Nghê Nghê làm cho Thẩm Hạ Lan không thể từ chối.
“Không thể ăn nhiều.”
“Con đảm bảo.”
Trên mặt của Diệp Nghê Nghê lập tức xuất hiện nụ cười.
Thẩm Hạ Lan bất đắc dĩ vuốt vuốt tóc của cô bé, nói: “Đi thôi, một lát nữa mẹ phải gửi tin nhắn cho dì Lưu Nghệ, nói với cô ấy là chúng ta ở đây.”
“Mẹ là tốt nhất!”
Diệp Nghê Nghê không áp lực chút nào mà nịnh nọt một câu.
Thẩm Hạ Lan cưng chiều lắc đầu.
“Lúc ba con không có ở đây thì mẹ là người tốt nhất, lúc mà có ba con ở đây thì mẹ chỉ có thể được xếp ở bên cạnh thôi có đúng không?”
“Làm gì có, lúc nào mẹ cũng tốt nhất.”
Chỉ cần có ăn, đảm bảo là Diệp Nghê Nghê sẽ nói ra những lời mà Thẩm Hạ Lan đặc biệt thích nghe.
“Đứa nhỏ lanh lợi này.”
Cô nắm tay Diệp Nghê Nghê đi vào trong KFC.
“Xin chào, xin hỏi quý khách cần dùng gì?”
Âm thanh quen thuộc vang lên, Thẩm Hạ Lan lập tức giật mình.
Đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Từ Hiền Trang đang nhìn mình với vẻ mặt kinh ngạc.
“Thẩm Hạ Lan?”
Thẩm Hạ Lan lập tức muốn cười.
Thế giới này thật là nhỏ.
“Tôi gọi đồ ăn, có thể chứ?”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt.
Từ Hiền Trang vội vàng lấy lại tinh thần.
“À, có thể có thể.”
Nói xong, cô ta đưa thực đơn cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan trực tiếp đưa cho Diệp Nghê Nghê.
“Nhớ là không thể gọi quá nhiều.”
“Vậy con có thể muốn một combo được không mẹ ơi.” Diệp Nghê Nghê nhìn Thẩm Hạ Lan với vẻ mặt cầu xin.
Chương 1214
Đôi mắt nhỏ nhỏ xinh đẹp chớp chớp, làm cho trái tim của Thẩm Hạ Lan muốn tan ra.
Lúc Từ Hiền Trang nghe thấy Diệp Nghê Nghê gọi cô là mẹ thì không khỏi ngây ra một lúc, vô thức hỏi: “Chị kết hôn rồi hả?”
“Nói nhảm, tôi không kết hôn thì con cái đâu ra chứ, cô nhóc này có chuyện gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Từ Hiền Trang có chút đáng yêu.
Sắc mặt của Từ Hiền Trang không được tự nhiên, trên gương mặt lại đỏ ửng một mảnh.
Lúc này, Diệp Nghê Nghê mới chú ý tới hình như là mẹ của mình với chị gái này quen biết nhau.
“Chị ơi, nếu như chị quen mẹ của em, chị có thể giảm giá cho chúng em được không, hoặc là cho chúng em nhiều phúc lợi một chút, thêm một cái đùi gà là được rồi.”
Diệp Nghê Nghê vừa mới nói xong, Thẩm Hạ Lan lập tức cười ra nước mắt.
Cô bé này học được cách cò kèo mặc cả từ lúc nào vậy?
Không đúng.
Nó đang yêu cầu một món quà.
Xem ra là đối với phương diện ăn uống, Diệp Nghê Nghê luôn nghĩ ra cách có thể ăn nhiều thêm một chút.
Cô lắc đầu: “Một combo là đã đủ nhiều rồi, con còn muốn ăn thêm một cái đùi gà nữa hả? Diệp Nghê Nghê, làm người không thể quá tham lam.”
“Nhưng mà con muốn một cái đùi gà thôi, đâu có mâu thuẫn gì với việc không làm người.”
Diệp Nghê Nghê phản bác lại với vẻ mặt thành thật.
Từ Hiền Trang lập tức nở nụ cười.
“Thật là đáng yêu, không thành vấn đề, chị có thể cho em thêm một cái đùi gà.”
Lúc nói chuyện, đột nhiên có người gọi Từ Hiền Trang một tiếng.
“Từ Hiền Trang, điện thoại của cô nè.”
“Nghe rồi, đến đây.”
Từ Hiền Trang áy náy nhìn Thẩm Hạ Lan rồi nói: “Cô Thẩm, để tôi đi nhận điện thoại đã, tôi sẽ nhanh chóng mang đồ ăn tới cho hai người.”
“Được rồi.”
“Chị nhớ là phải thêm đùi gà đó.”
Diệp Nghê Nghê nghiêm túc nhắc nhở.
Thẩm Hạ Lan lập tức bật cười.
“Được rồi, chỉ biết có ăn thôi.”
“Con người ăn mới có thể sống, những lời này là anh Tranh nói cho con biết đó, cho nên con thích ăn cũng không mất mặt đâu.”
Diệp Nghê Nghê nói đâu ra đấy.
Thẩm Hạ Lan cũng không nói cái gì nữa.
Phần combo được mang lên, đúng là ở bên trong có tăng thêm một cái đùi gà.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cô bé Từ Hiền Trang này rất chân thật.
Đây không phải là cửa hàng của cô ta, cùng lắm thì cô ta cũng chỉ là một nhân viên của cửa hàng, bây giờ lại tặng thêm một cái đùi gà, chỉ sợ là lấy tiền túi của mình ra mua.
Thẩm Hạ Lan quyết định một lát nữa phải trả tiền cho cô ta.
Cô bé này ra ngoài làm công cũng không dễ dàng, không thể để cho người ta tốn kém được.
Đang suy nghĩ, Lưu Nghệ dẫn Trương Nhu tới.
Trương Nhu cũng không còn ngang ngược càn rở giống như trước kia, bây giờ che chắn mình giống như là một cái xác ướp, nhưng mà trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn xung quanh, vội vã đi đến trước mặt của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan không có ý tốt với cô ta, có điều là vì Diệp Nghê Nghê, cô vẫn phải nhịn xuống.
“Mợ Diệp, tôi thật sự xin lỗi, là do tôi có mắt không biết thái sơn, cô tha thứ cho tôi đi. Cô xem xem bây giờ tôi cũng đã thảm lắm rồi, cho dù trước kia tôi đã làm cái gì, cô giơ cao đánh khẽ tha cho tôi một mạng đi được không?”
Trương Nhu nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì liền muốn quỳ xuống, lại bị Lưu Nghệ trực tiếp kéo lên ngăn lại.
Cô ta vẫn còn muốn cố chấp quỳ xuống, nhưng mà lực đạo một chân của Lưu Nghệ cũng đủ để đối phó với cô ta.
Thẩm Hạ Lan nhìn lướt qua xung quanh, có ánh sáng phản quang của camera chiếu lại.
Khóe môi của cô nở một nụ cười lạnh.
Chương 1215
Cho đến bây giờ người phụ nữ này vẫn không chịu an phận, xem ra là vẫn không học được cách ngoan ngoãn. Nhưng mà không sao, cô không nóng nảy.
“Hình như là cô đã nhận sai lầm người rồi, Trương Nhu, cô đối xử với con gái của tôi như thế nào, hình như là tôi vẫn còn chưa biết, nhưng mà con gái của tôi đã nói cho tôi nghe, tôi cũng không biết là có đúng hay không. Nếu đã như vậy, cô làm cái gì cô nói rõ ở trước mặt của con gái tôi đi, đồng thời nhận sai, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm nữa.”
Thẩm Hạ Lan lạnh nhạt mở miệng nói.
Lúc Trương Nhu đến đây thì Diệp Nghê Nghê đã không còn ăn nữa, mặc dù có hơi thay đổi vị trí nhưng mà cũng không biểu hiện ra là mình rất sợ hãi, nhưng mà cô bé im lặng ngồi ở đó làm cho Thẩm Hạ Lan đau lòng, đau lòng hận không thể lăng trì Trương Nhu.
Trương Nhu cũng là một người thông minh, đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Thẩm Hạ Lan.
Cô ta vội vàng quỳ xuống với Diệp Nghê Nghê, lần này Lưu Nghệ không ngăn cản cô ta.
Xem như Trương Nhu thật sự quỳ xuống, xương bánh chè bị đập đau dữ dội, cô ta cũng chỉ có thể chịu đựng.
“Em Diệp, là lỗi của cô, cô không nên không cho em ăn cơm, không nên bắt em vẽ tranh lúc nửa đêm, lại càng không nên đánh rồi mắng em, đều là lỗi của cô, cô bị mỡ heo làm cho nên mỗi tâm trí cho nên mới có thể làm ra những chuyện tàn nhẫn như thế đối với một cô bé nhỏ nhắn như em là do cô không tốt cầu xin em tha thứ cho cô.”
Trương Nhu nói mỗi một câu, tay của Thẩm Hạ Lan liền nắm chặt lại một phần, cuối cùng móng tay đều cắm vào trong da thịt mà cô còn không biết.
Người phụ nữ này quả thật rất ghê tởm.
Nửa đêm lại kêu Nghê Nghê vẽ tranh, còn không cho cô bé ăn uống, Chẳng trách Tiêu Niệm Vi nói Nghê Nghê thiếu ngủ trầm trọng.
Lương tâm của cô ta màu đen à?
Tại sao cô ta có thể làm như vậy?
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan giống như hai thanh kiếm sắc bén, hận không thể xuyên thấu qua thân thể của Trương Nhu.
Diệp Nghê Nghê cau mày nhìn thoáng qua Thẩm Hạ Lan, có vẻ như cầu cứu.
Thẩm Hạ Lan cố gắng đè xuống cơn phẫn nộ của mình, cố gắng bình tĩnh nói chuyện với Diệp Nghê Nghê: “Nghê Nghê, tự con giải quyết đi, con có muốn tha thứ hay không, mẹ đều nghe lời của con.”
Trương Nhu nghe nói như vậy thì lập tức bắt lấy chân của Diệp Nghê Nghê, lại làm cho Diệp Nghê Nghê bất giác run lên một cái.
“Buông cái tay dơ bẩn của cô ra.”
Lưu Nghệ trực tiếp đánh một cái.
Lúc này, Trương Nhu mới buông ra, nước mắt nước mũi nói: “Em Diệp, đều là do cô không tốt, em tha cho cô đi, em suy nghĩ lại xem cô đã dạy em rất nhiều kỹ năng hội họa có đúng không, mặc dù cô đối xử với em nghiêm khắc, nhưng mà điểm xuất phát của cô cũng là vì muốn tốt mà, cô là vì muốn tốt cho em.”
Vốn muốn để Trương Nhu đến xin lỗi, nhưng mà không ngờ tới da mặt của người phụ nữ này lại dày đến thế, bây giờ còn đổi trắng thay đen.
Thẩm Hạ Lan tức giận đứng bật dậy, lại nghe thấy Diệp Nghê Nghê mở miệng nói.
“Em biết cô Trương khổ cực suy nghĩ cho em, xét cho cùng giáo viên nghiêm khắc sẽ có học trò tốt, cho nên em có thể hiểu được dụng ý của cô Trương, nhưng mà em vẫn không chấp nhận lời xin lỗi của cô đâu.”
Trương Nhu và Thẩm Hạ Lan đều ngây ngẩn cả người.
Ai cũng không nghĩ tới Diệp Nghê Nghê lại nói ra những lời như thế, đặc biệt là Thẩm Hạ Lan.
Ấn tượng của Diệp Nghê Nghê mang đến cho cô vẫn là một cô bé thích ăn, hay vui vẻ ăn hàng, chỉ cần có ăn là đã thỏa mãn rồi, ngốc nghếch đáng yêu làm cho người ta cảm thấy rất dễ thương, nhưng mà cũng để Thẩm Hạ Lan không để ý tới một chuyện.
Đó chính là Diệp Nghê Nghê là con gái của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Minh Triết thông minh vượt trội, làm sao Diệp Nghê Nghê có thể là một người bình thường được?
Bây giờ nhìn con gái của mình bình tĩnh, nhưng mà lại ung dung không vội, dường như Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bóng dáng của Diệp Ân Tuấn.
Đôi mắt của cô không tự chủ được mà ẩm ướt.
Con gái nhà cô.
Thật sự làm cho người ta phải đau lòng.
Trương Nhu lại kinh ngạc, một đứa nhỏ mới bốn tuổi mà có thể nói ra mấy lời rõ ràng như thế, hơn nữa nó nói cái gì chứ?
Không chấp nhận hả?
Nó lại không chấp nhận lời xin lỗi của mình.
Chương 1216
Biểu cảm trên mặt của Trương Nhu lập tức trở nên phức tạp.
Diệp Nghê Nghê cầm lấy đồ uống trước mặt uống một ngụm, lúc này mới thấp giọng nói: “Không phải là người nào làm sai thì cũng sẽ được tha thứ, cô Trương, mỗi tối em đều không thể ngủ yên ổn, cô có biết không, vết thương mà cô tạo thành cho em làm sao là chuyện chỉ dùng một câu xin lỗi là có thể bù đắp được?”
“Vậy em muốn như thế nào?”
Lông mày của Trương Nhu không tự chủ nhíu lại một cái, trong đôi mắt xét qua một tia không kiên nhẫn.
Diệp Nghê Nghê lấy điện thoại từ trong túi ra, lạnh nhạt nói: “Em đã ghi âm những lời mà cô nói với em, em sẽ để cho cảnh sát đến nói chuyện với cô.”
“Không, không được.”
Trương Nhu vô thức muốn giật cái điện thoại ở trong tay của Diệp Nghê Nghê, nhưng mà động tác của Lưu Nghệ nhanh hơn, cô ta trực tiếp đá vào xương bánh chè của cô ta một cái.
Cô ta mất thăng bằng quỳ xuống một lần nữa, lần này đập đến nỗi xương đau như muốn nứt ra, đau đến nỗi cô ta không khỏi kêu lên một tiếng.
Nhưng mà Diệp Nghê Nghê lại không thèm quan tâm chút nào.
Cô bé cất điện thoại vào, hai tay ôm lấy đồ ăn, chớp chớp đôi mắt to nhìn Thẩm Hạ Lan rồi nói: “Mẹ ơi, chúng ta có thể đi được chưa, con muốn về nhà.”
“À, được rồi.”
Lúc này, Thẩm Hạ Lan mới kịp phản ứng.
Vốn dĩ cô muốn đòi lại công bằng cho con gái mình, nhưng mà không ngờ tới mình còn chưa làm cái gì thì con gái mình đã ra tay rồi.
Diệp Nghê Nghê lúc nãy thật sự là con gái của cô hả?
Thẩm Hạ Lan có chút hoài nghi.
Lúc này, Diệp Nghê Nghê đã ôm đồ ăn nhảy xuống cái ghế, đi tới trước mặt Thẩm Hạ Lan rồi làm nũng: “Mẹ ơi, con không có tay nắm tay của mẹ, mẹ ôm con lên xe đi có được không ạ?”
“Được rồi.”
Đúng rồi đó.
Diệp Nghê Nghê ngốc nghếch đáng yêu như thế này, thích ăn hàng như vậy mới chính là con gái của cô.
Thẩm Hạ Lan vội vàng ôm Diệp Nghê Nghê, nói với Lưu Nghệ: “Chuyện còn lại giao cho cô?”
“Được mợ chủ, tôi lập tức đến ngay.”
Lưu Nghệ nhìn Trương Nhu.
Trương Nhu thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Nghê Nghê muốn đi, nhất thời gấp gáp.
“Mợ chủ Diệp, cô đã nói chỉ cần tôi nói xin lỗi thì cô sẽ không truy cứu trách nhiệm mà.”
“Đúng vậy đó, tôi không truy cứu, nhưng mà cảnh sát có truy cứu hay không thì tôi không biết, dựa vào những chuyện cô đã làm, có thể cấu thành tội hành hạ xâm hại trẻ em?”
Thẩm Hạ Lan nói xong liền nhấc chân đi khỏi.
Cô không thể để con gái của mình bị ô nhiễm.
Diệp Nghê Nghê lúc nãy thật sự đáng sợ.
Cô tuyệt đối không muốn thừa nhận cô bé tỉnh táo xấu bụng lúc nãy là Nghê Nghê của cô.
“Mẹ ơi, mẹ có muốn ăn một miếng gà không?”
Diệp Nghê Nghê ngẩng đầu lên hỏi cô, nhưng mà lại nắm miếng thịt gà ở trong tay, một bộ dạng không muốn cho.
Đúng vậy.
Diệp Nghê Nghê như thế này mới là bình thường.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu: “Không ăn đâu, con ăn đi.”
“Con cảm ơn mẹ.”
Trên mặt của Diệp Nghê Nghê lập tức xuất hiện nụ cười.
Thẩm Hạ Lan ôm cô bé lên trên xe, nhìn Diệp Nghê Nghê ăn vui vẻ, trong lòng cũng tương đối thỏa mãn, nhưng mà dáng vẻ thong dong bình tĩnh lúc nãy của Diệp Nghê Nghê vẫn còn lưu lại một ấn tượng khá sâu ở trong lòng của Thẩm Hạ Lan.
Lúc Lưu Nghệ quay lại, Diệp Nghê Nghê đã ăn xong hết cả combo, thậm chí còn ợ một cái.
“Dì Lưu, dì chậm quá.”
Lời xem thường của Diệp Nghê Nghê làm Lưu Nghệ có chút phiền não.
“Khụ khụ, lần sau dì nhất định sẽ sửa lại.”
“Được rồi, chúng ta về nhà thôi, con nhớ ba rồi.”
Chương 1217
Diệp Nghê Nghê ăn no rồi liền nhớ Diệp Ân Tuấn à.
Thẩm Hạ Lan nhíu mày.
“Diệp Nghê Nghê, thương lượng một chút đi, con đừng có cứ quấn lấy chồng của mẹ được không?”
“Để con suy nghĩ một chút, nhưng mà phải xem xem mẹ mua chuộc con như thế nào?”
Diệp Nghê Nghê nghiêng nghiêng đầu nghịch ngợm, le lưỡi với Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan quả thật bị làm cho tức chết.
“Phản rồi phản rồi, thế mà mẹ là bị một đứa con nít uy hiếp.”
“Hì hì.”
Diệp Nghê Nghê lại lộ ra nụ cười lần nữa.
nhìn con gái của mình vui vẻ như thế, cuối cùng trái tim của Thẩm Hạ Lan cũng đã được thả lỏng.
Khi bọn họ về đến nhà, Diệp Ân Tuấn cũng vừa mới trở về, nhìn thấy hai mẹ con xuất hiện cùng nhau, anh không khỏi ngây ra một lúc.
“Hai người đi đâu thế?”
“Không nói cho anh biết.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp nhét Diệp Nghê Nghê cho Diệp Ân Tuấn, thở phì phò nói: “Nè, trả tình nhân nhỏ lại cho anh đó.”
Nói xong, cô liền đi vào trong cửa.
Diệp Ân Tuấn ngơ ngác nhìn Diệp Nghê Nghê rồi hỏi: “Con chọc mẹ con giận rồi hả?”
“Đâu có đâu, con chỉ nhớ ba mà thôi.”
Hai tay của Diệp Nghê Nghê ôm chặt lấy cổ của Diệp Ân Tuấn, dán khuôn mặt nhỏ nhắn của mình tới.
“Ba ơi, con thật sự rất nhớ ba.”
Trái tim của Diệp Ân Tuấn đều muốn hòa tan.
“Ba cũng nhớ con nữa, nhưng mà sau này con đừng nói chuyện như vậy với mẹ được không?”
“Tại sao ạ?”
“Bởi vì mẹ sẽ ghen đó.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Diệp Nghê Nghê không vui.
“Nhưng mà con cũng sẽ ghen mà, ba cũng không chịu suy nghĩ cảm nhận của con hả?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy Diệp Nghê Nghê quá đáng yêu, anh cười nói: “Nghê Nghê là một công chúa nhỏ vô cùng đáng yêu, chắc chắn trong tương lai sẽ gặp được một bạch mã hoàng tử sẽ thương yêu con giống như là ba, khi đó chỉ sợ là ba muốn giữ con ở bên cạnh con cũng sẽ không chịu ở bên cạnh của ba đâu.”
“Mới không có đâu, cả đời này con đều yêu ba.”
Diệp Nghê Nghê vừa nói vừa ôm cổ của Diệp Ân Tuấn làm nũng.
Diệp Ân Tuấn cưng chiều ôm cô bé vào trong nhà, lại nhìn thấy Thẩm Hạ Lan vội vàng đi ra ngoài, trong lúc nhất thời liền ngơ người.
“Vừa mới về, em lại muốn đi đâu vậy?”
“Có một chút chuyện phải ra ngoài.”
Thẩm Hạ Lan đi rất vội vàng, trông có vẻ như rất gấp gáp.
Diệp Ân Tuấn vội vàng giao Diệp Nghê Nghê cho Lưu Nghệ, nhanh chóng kéo Thẩm Hạ Lan lại rồi nói: “Đi đâu, anh đưa em đi.”
Thẩm Hạ Lan dừng lại một chút rồi nói: “Anh có rảnh không?”
“Tạm thời vẫn rảnh, chuyện công ty có Phi xử lý rồi, bây giờ chuyện quan trọng nhất với anh đó chính là ở cùng em và con gái.”
Diệp Ân Tuấn nói xong rồi lại nắm tay Thẩm Hạ Lan đi ra ngoài.
Diệp Nghê Nghê thấy mình bị ba vứt bỏ, không khỏi bĩu môi.
“Dì Lưu, cháu cũng phải tìm bạn trai, thật là đáng ghét, lại ném một mình cháu ở đây.”
Khóe miệng của Lưu Nghệ co rút.
Con nít thời bây giờ trưởng thành sớm như vậy hả?
Mới có bốn tuổi đã muốn tìm bạn trai?
Cô ta sắp hai mươi lăm tuổi rồi mà còn không có bạn trai, có phải là quá kém cỏi rồi không.
Lưu Nghệ cảm thấy mình bị đả kích.
Thẩm Hạ Lan không hề biết lý tưởng to lớn của con gái mình, bị Diệp Ân Tuấn lôi kéo lên trên xe rồi sau đó mới nói: “Anh cũng đâu có hỏi em muốn đi đâu?”
Chương 1218
“Lên xe rồi thì em sẽ nói cho anh biết muốn đi đâu mà có đúng không?”
Diệp Ân Tuấn khởi động xe.
Hay lắm, người đàn ông này cứ luôn hiểu cô rất rõ.
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Đến KFC gần vùng ngoại ô phía bắc đi.”
Diệp Ân Tuấn cũng không hỏi tại sao Thẩm Hạ Lan lại muốn đến đó, nhưng mà vẫn chạy xe theo hướng đó.
Xe bình ổn chạy trên đường, tốc độ xe cũng không chậm, không bao lâu liền đến cửa cửa hàng KFC.
Nước mắt ở trên mặt của Từ Hiền Trang vẫn còn chưa khô, cô ta không ngừng nhìn thời gian, lại nhìn xung quanh, bộ dạng rất gấp gáp.
Thẩm Hạ Lan trực tiếp kéo cửa sổ xe xuống.
“Lên xe.”
Từ Hiền Trang sững sờ.
Cách đây không lâu, cô ta vừa mới đụng hư xe của Thẩm Hạ Lan, không ngờ tới là bây giờ lại xuất hiện một chiếc xe cá nhân.
Từ Hiền Trang biết là điều kiện gia đình của Thẩm Hạ Lan không tệ.
Ánh mắt của cô ta không khỏi tối đi mấy phần, nhiều thêm một tia tự ti và ảo não.
Sau khi lên xe, Từ Hiền Trang nhìn thoáng qua Diệp Ân Tuấn, bởi vì ngồi ở phía sau cho nên không nhìn thấy rõ gương mặt của Diệp Ân Tuấn, nhưng mà chỉ dựa vào khí thế của anh, cô ta cũng có thể khẳng định Diệp Ân Tuấn là một người có tên tuổi.
“Tống Dật Hiên như thế nào?”
Thẩm Hạ Lan không biết Từ Hiền Trang đang suy nghĩ cái gì, trực tiếp mở miệng nói.
Mặc dù không biết sao Từ Hiền Trang lại có quan hệ với Tống Dật Hiên, nhưng mà lúc nãy đúng là Từ Hiền Trang đã gọi điện thoại tới nói là Tống Dật Hiên đã xảy ra tai nạn giao thông, cô ta hỏi cô là có muốn đi cùng không.
Đương nhiên Thẩm Hạ Lan không nói hai lời mà lập tức chạy tới.
Diệp Ân Tuấn nghe thấy ba chữ Tống Dật Hiên thì hơi giật mình.
“Tống Dật Hiên?”
Anh vô thức hỏi lại một câu, giọng nói êm dịu ấy gần như khiến người ta có thể mang thai.
“Trước tiên anh đừng nói nữa.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp đánh gãy lời của Diệp Ân Tuấn.
Từ Hiền Trang nhìn thấy Thẩm Hạ Lan lo lắng cho Tống Dật Hiên như vậy, đôi tay nhỏ nắm chặt lại với nhau.
Cô ta để Thẩm Hạ Lan đến đó là đúng hay sai?
Nhưng mà cô ta không có tiền, nếu như vết thương của Tống Dật Hiên rất nghiêm trọng, cô ta không trả nổi tiền thuốc men thì sẽ ảnh hưởng tới Tống Dật Hiên.
Nghĩ đến đây, Từ Hiền Trang cắn môi nói: “Tôi cũng không biết nữa, lúc tôi nhận điện thoại tôi tưởng rằng là điện thoại lừa gạt cho nên không có phản ứng, nhưng mà cách đây không lâu bác sĩ lại dùng điện thoại của Tống Dật Hiên gọi cho tôi, nói là hiện tại tình huống của anh ấy rất nguy cấp, kêu tôi nhanh chóng đến nơi. Cô Thẩm, tôi có chút sợ, trên người tôi không có tiền, tôi có thể mượn một ít tiền của cô để trả viện phí cho Tống Dật Hiên có được không?”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên nhíu mày.
“Tống Dật Hiên thiếu tiền nằm viện hả?”
Không phải đó chứ?
Tên kia ra nước ngoài chữa trị không đến mức làm mình nghèo rớt mồng tơi như vậy chứ?
Từ Hiền Trang lại vội vàng lắc đầu: “Không phải, tiền của anh ấy là của anh ấy, bây giờ không phải anh ấy đang rơi vào tình huống nguy cấp đó à, dù sao thì tôi cũng phải trả tiền trước.”
“Không cần cô mượn đâu, phí chữa trị của Tống Dật Hiên cứ để tôi trả, bệnh viện nào vậy?”
“Bệnh viện Hoành Tân.”
Từ Hiền Trang nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, cô ta lập tức áp lực hơn nữa.
Cuối cùng, cô ta vẫn kém hơn Thẩm Hạ Lan.
Chẳng trách người phụ nữ này đều đã lập gia đình rồi mà Tống Dật Hiên vẫn còn nhớ cô không quen.
Từ Hiền Trang cắn môi, cúi đầu, hốc mắt đỏ lên.
Thẩm Hạ Lan không chú ý tới nét mặt của cô ta, Diệp Ân Tuấn lập tức lái xe đến bệnh viện Hoành Tân.
“Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan, sao hai người lại đến đây?”
Tiêu Niệm Vi hơi kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.
Chương 1219
Thẩm Hạ Lan cũng bất ngờ.
“Cậu làm việc ở đây hả?”
“Chị đây còn đi làm à? Viện trưởng gọi điện thoại cho tớ nói là có một bệnh nhân bị tai nạn giao thông làm phẫu thuật rất khó khăn, đúng lúc tớ cũng đang ở Hải Thành, cho nên liên lạc tớ đến đây làm phẫu thuật.”
Lời nói của Tiêu Niệm Vi lập tức khiến Thẩm Hạ Lan nhớ tới Tống Dật Hiên.
“Người bệnh tên là gì, có phải là Tống Dật Hiên không?”
“Hình như là vậy.”
Thẩm Hạ Lan nắm lấy tay của Tiêu Niệm Vi rồi nói: “Mong cậu chữa khỏi cho anh ấy.”
“Tình huống gì vậy? Tống Dật Hiên là gì của cậu, quan tâm như thế? Diệp Ân Tuấn, anh chỉ mặc kệ thôi hả?”
Diệp Ân Tuấn nở một nụ cười nhạt: “Tống Dật Hiên là anh họ của vợ tôi.”
Lúc hai chữ anh họ này chui vào trong lỗ tai của Từ Hiền Trang, cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Thẩm Hạ Lan.
Anh họ hả?
Sao lại có thể?
Lúc này, Từ Hiền Trang mới phát hiện mặc dù Thẩm Hạ Lan lo lắng nhưng mà tình cảm trong đôi mắt lại không liên quan đến tình yêu.
Trong lòng của cô ta đột nhiên được khai sáng.
Anh họ.
Ha ha.
Lại là anh họ.
Như vậy không phải đại biểu là cô ta vẫn còn có cơ hội à?
Trên mặt của Từ Hiền Trang xuất hiện thêm ý cười.
Thẩm Hạ Lan sốt ruột kéo tay của Tiêu Niệm Vi rồi nói: “Mặc dù tớ không biết tình huống của anh ấy như thế nào, nhưng mà lại có thể khiến cậu đến làm phẫu thuật, tất nhiên là rất nghiêm trọng, cậu phải…”
“Được rồi, tớ sẽ dốc hết toàn lực, ok chứ?”
Tiêu Niệm Vi vỗ vỗ bả vai của Thẩm Hạ Lan rồi đi vào trong.
Khóe mắt của Diệp Ân Tuấn lướt nhìn Từ Hiền Trang.
Anh hoàn toàn nắm bắt được biểu cảm của cô gái này.
Xem ra là mùa xuân của Tống Dật Hiên đã đến rồi.
Anh cũng không cần phải phòng bị Tống Dật Hiên đến đào góc tường nhà mình.
Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn nói với Từ Hiền Trang: “Tôi sẽ cho người lấy thẻ ngân hàng của Tống Dật Hiên ra, nói cho cô biết mật mã, cô hỗ trợ đi đóng tiền viện phí đi.”
Từ Hiền Trang và Thẩm Hạ Lan đồng thời ngây ngẩn cả người.
“Diệp Ân Tuấn, có ý gì chứ? Em đã nói là em sẽ trả tiền mà.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn như thế này thật sự quá ích kỷ rồi!
Tống Dật Hiên đều đã như vậy, hơn nữa quan hệ máu mủ cho thấy hai người bọn họ là anh em họ, làm sao anh lại không chịu bỏ qua cho Tống Dật Hiên cơ chứ?
Diệp Ân Tuấn lại thờ ơ nói: “Cậu Tống vẫn có tiền khám bệnh cho mình, hơn nữa anh còn biết mật mã ngân hàng của cái thẻ đó.”
“Sao anh lại biết?”
Thẩm Hạ Lan có hơi kinh ngạc.
Diệp Ân Tuấn lại không muốn nói.
“Em không cần để ý.”
Nói xong, anh lại cho người lấy thẻ ngân hàng của Tống Dật Hiên từ bên trong ra, tự mình giao vào trong tay của cô gái.
“Không được, không có sự cho phép của anh ấy, tôi không thể động vào tiền của anh ấy được.”
Từ Hiền Trang trực tiếp từ chối.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Tôi với vợ tôi ra ngoài vội vàng cũng không có mang theo tiền, cô cũng không thể trơ mắt nhìn Tống Dật Hiên không có tiền trả thì không thể làm phẫu thuật đúng không? Tôi nói cho cô biết, cô bác sĩ vừa mới đi vào trong là Quốc Tế Nhất Đao, người trên toàn thế giới đều xếp hàng để cô ấy làm phẫu thuật, một cuộc phẫu thuật của cô ấy có giá trị không nhỏ đâu. Tiền trong điện thoại của tôi với vợ cũng có hạn, cho nên nếu như cô không quẹt thẻ, vậy thì cuộc phẫu thuật này coi như…”
“Tôi đi, tôi lập tức đi ngay.”
Chương 1220
Từ Hiền Trang nghe thấy là cuộc phẫu thuật không có khả năng tiếp tục, cô ta vội vàng cầm lấy thẻ của Tống Dật Hiên chạy đi.
Thẩm Hạ Lan nhìn nụ cười bên khóe miệng của Diệp Ân Tuấn, hai tay khoanh trước ngực rồi hỏi: “Diệp Ân Tuấn, anh lại có chủ ý quỷ quái gì vậy? Sếp Diệp sẽ không phải là không có chút tiền phẫu thuật này đó chứ, trêu chọc một cô gái nhỏ như thế này là muốn làm cái gì, chẳng lẽ là anh có ý gì với cô ta hả?”
“Suy nghĩ cái gì đó, em nhìn không ra người mà cô ta thích là Tống Dật Hiên hả? Ngốc nghếch! Anh đang tạo cơ hội cho Tống Dật Hiên mà thôi, miễn cho cả đời này của anh ta trở thành một tên độc thân đến già.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ.
“Cô ta? Thích Tống Dật Hiên hả? Làm sao anh biết?”
“Dùng mắt để nhìn ra, trong mắt của cô bé đó toàn là Tống Dật Hiên, lúc nhìn em lại vô cùng tự ti và khó chịu, em đang lo lắng cho Tống Dật Hiên, đương nhiên là không để ý đến cô ta rồi.”
Lời này của Diệp Ân Tuấn vô cùng ghen tuông.
Thẩm Hạ Lan lập tức bó tay rồi.
“Anh ấy là anh họ của em.”
“Biết là anh họ của em, nếu như không phải có mối quan hệ này thì anh sẽ ném anh ta tới nam thái bình dương rồi, nhưng mà chuyện tiếp theo đây chúng ta cũng không cần phải quan tâm nhiều lắm đâu, bây giờ đã có người quan tâm cho Tống Dật Hiên rồi, em mà quản nhiều quá thì sẽ làm cho người ta hận đó.”
Diệp Ân Tuấn nói xong liền ôm eo của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, đương nhiên cô hiểu đạo lý này, nhưng mà cần phải điều tra cô bé Từ Hiền Trang này một chút mới được.
Từ Hiền Trang nhanh chóng đi rút tiền, sau đó đi đóng tiền, vội vàng chạy tới, trên mặt đều là mồ hôi.
“Còn chưa ra nữa hả?”
Cô ta thở hồng hộc, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm về phía phòng phẫu thuật.
Thẩm Hạ Lan có thể nhìn ra được vẻ sốt ruột và lo lắng trong mắt của cô ta.
Trong lòng của cô bắt đầu thấy vui vẻ. Nhìn như thế nào cũng thấy cô bé này rất thuận mắt, rơi vào tay của Tống Dật Hiên thật sự đáng tiếc cho con gái nhà người ta.
Bây giờ Thẩm Hạ Lan nhìn Từ Hiền Trang bằng kiểu gì cũng thấy rất vừa ý.
“Vẫn còn chưa đâu, nhưng mà cô đừng có lo lắng, bác sĩ Tiêu có y thuật cao siêu như thế, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.”
“Được.”
Lúc này, Từ Hiền Trang cảm thấy mình thật sự vô dụng, ngoại trừ chờ đợi ở đây thì cũng không làm được cái gì hết.
Không giống như Thẩm Hạ Lan, cô có quan hệ, có địa vị, có thể giúp Tống Dật Hiên trong vòng vài phút.
Nghĩ như vậy, Từ Hiền Trang lại cảm thấy tự ti.
“Chờ anh ấy ra ngoài, tôi xác định anh ấy không sao thì sẽ đi ngay.”
“Tại sao lại phải đi? Cô còn phải ở lại chăm sóc cho anh ấy mà, Hiền Trang, cô cũng đã nhìn thấy trong nhà tôi còn có con cái, chồng của tôi lại bận rộn công việc ở công ty, căn bản không thể đến đây chăm sóc cho Tống Dật Hiên được. Anh ấy đã làm phẫu thuật, đương nhiên cần phải nằm viện, có đúng không? Chăm sóc đặc biệt cũng chăm sóc không tốt, cho nên cô có thể ở lại chăm sóc cho anh ấy được không?”
Thẩm Hạ Lan nắm lấy tay của Từ Hiền Trang, nói vô cùng khẩn thiết.
Từ Hiền Trang thụ sủng nhược kinh.
“Nhưng mà, nhưng mà…”
“Được rồi, đừng có nhưng nhị gì hết, cứ quyết định như vậy đi, công việc ở bên phía KFC tôi sẽ xin phép nghỉ giúp cho cô.”
Từ Hiền Trang lắc đầu: “Lúc nãy tôi đã gọi điện thoại xin nghỉ việc rồi, tôi sẽ ở lại chăm sóc cho anh ấy thật tốt.”
“Vậy cảm ơn cô nha.”
Thẩm Hạ Lan vui vẻ nở nụ cười.
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan vui vẻ, khóe môi cũng lộ ra một nụ cười.
Tống Dật Hiên đi ra ngoài một vòng, ngược lại còn dẫn theo một cô bạn gái nhỏ về nhà, tình huống này rất không tệ.
Mặc dù nhìn dáng vẻ của Từ Hiền Trang chắc có lẽ là giữa Tống Dật Hiên với cô ta vẫn còn tồn tại vấn đề gì đó, nhưng mà không sao hết, anh sẽ cố gắng để Tống Dật Hiên và Từ Hiền Trang ở bên nhau, dù sao thì chỉ có như vậy thì vợ của anh mới có thể không bị người ta dòm ngó.
Trong lòng của Diệp Ân Tuấn âm thầm tính toán, không hề nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Hạ Lan vẫn luôn rơi ở trên người của anh, thần sắc trong đáy mắt lại không rõ.
Xe của cô bị người ta đụng phải.
“Xin hỏi, cô là chủ nhân của chiếc xe này hả?”
Có một cô học sinh nữ trông đáng yêu như trẻ con đứng trước mặt Thẩm Hạ Lan, biểu cảm vô cùng phiền muộn.
“Đúng vậy.”
Thẩm Hạ Lan nhìn bộ dạng của cô ta, cũng chỉ mới có mười bảy mười tám tuổi, nữ sinh như thế này vẫn được xem như là một đứa nhỏ nhỉ?
Cô không tự chủ thở dài một hơi.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Đầu xe của Thẩm Hạ Lan bị lõm vào trong, nếu như không phải đây là bãi đỗ xe, cô còn tưởng là lúc cô đang chạy trên đường bị người ta đụng phải.
Cô gái ấy lại gãi gãi đầu của mình rồi lại nói: “Chuyện là tôi vừa mới có được bằng lái, ban đầu tôi dự định lùi xe vào vị trí nhưng mà làm như thế nào cũng không vào được, làm bốn năm lần đều đụng vào xe của chị trong cùng một vị trí.”
“Liên tiếp bốn năm lần cùng một vị trí hả, bạn học à, giáo viên của cô nên nghỉ dạy rồi đó.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy ngày hôm nay không nên ra ngoài.
Ban đầu có dự định đến bệnh viện thăm Tống Đình và Lam Tử Thất, kết quả là người ta trực tiếp diễn một cảnh trực tiếp sống động kích thích cô, cô muốn đi ra ngoài mua đồ ăn còn gặp phải một tay mơ lái xe như thế, chẳng lẽ ngay cả ông trời cũng thấy cô không vừa mắt hả?
Cô gái thấy Thẩm Hạ Lan có biểu cảm này, lập tức nói: “Tôi bồi thường, tôi nhất định bồi thường cho chị mà, nhưng mà hiện tại tôi không có tiền, có thể thương lượng trả góp được không?”
Thẩm Hạ Lan nhìn cách ăn mặc của cô ta, ăn mặc trông giống với học sinh bình thường, trong lòng không khỏi mềm đi mấy phần.
“Thôi bỏ đi, tự tôi sửa là được rồi, sau này cô vẫn nên ít lái xe, đón xe tương đối an toàn hơn.”
Xem như là cô cho một lời khuyên chân thành.
Nhưng mà cô gái này lại lắc đầu rồi nói: “Không được, xe này là do tôi đã đụng hư, tôi cũng biết xe này vô cùng sang trọng, có lẽ là cả một đời tôi cũng không bồi thường nổi, nhưng mà đã làm sai thì phải có trách nhiệm gánh chịu hậu quả. Tôi tên là Từ Hiền Trang, đây là số điện thoại của tôi, một lát nữa chị cứ gửi hóa đơn cho tôi, mỗi tháng tôi sẽ trả lại tiền theo giai đoạn cho chị.”
Từ Hiền Trang vô cùng kiên trì.
Thẩm Hạ Lan lại nhìn cô ta.
Đôi mắt của cô gái này vô cùng trong trẻo, mang đến cho người ta một loại cảm giác hết sức thoải mái, dường như là nhìn vào mắt của cô ta thì có thể gột rửa tất cả dơ bẩn và tội ác trong đáy lòng.
Dung mạo của cô ta không phải là loại làm cho người ta vô cùng kinh diễm, nhưng mà những đường nét nhỏ trên gương mặt phối hợp với gương mặt trẻ con này trông vô cùng thu hút.
Thẩm Hạ Lan sinh ra cảm giác tốt với Từ Hiền Trang.
“Xin chào, tôi tên là Thẩm Hạ Lan.”
“Hả? Chị tên là Thẩm Hạ Lan hả?…”
Ánh mắt của Từ Hiền Trang có chút khác thường.
“Đúng vậy, có chuyện gì thế, cô biết tôi hả?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi kinh ngạc.
Cô chưa từng gặp cô gái này mà.
Nếu như đã gặp thì tuyệt đối không thể không có ấn tượng, nhưng mà hiển nhiên là cô gái này nhận ra cô.
Từ Hiền Trang vội vàng lắc đầu, lấy một tấm thẻ từ trong túi ra.
“Điện thoại của tôi, nhớ là phải liên lạc cho tôi đó, tôi đi trước đây, hẹn gặp lại.”
Nói xong, cô ta gần như là chạy trốn ra khỏi bãi đỗ xe.
Nhìn bóng lưng của cô ta, lại nhìn tấm thẻ ở trong tay của mình, nét chữ viết số điện thoại trông rất đẹp, vừa nhìn liền biết cô gái này là một người đơn thuần ngây thơ, chỉ có điều là biểu cảm lúc nãy của cô ta là có ý gì vậy?
Thẩm Hạ Lan nghĩ mãi mà không rõ.
Có lẽ đây chỉ là giả vờ mà thôi, trên thực tế Từ Hiền Trang cũng không muốn bồi thường tiền, chỉ có điều là muốn mượn cơ hội thoát đi?
Thẩm Hạ Lan suy đoán, nhưng cũng không đặt ở trong lòng.
Mặc dù chiếc xe này sang trọng, sửa cũng tương đối tốn thời gian, nhưng mà đối với cô và nhà họ Diệp mà nói thật sự không là cái gì hết.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng ném chuyện liên quan đến cô gái này ra sau đầu.
Chương 1212
Cô dùng phần mềm gọi xe rồi trực tiếp trở về nhà tổ nhà họ Diệp.
Xe cũng không thể dùng, còn mua đồ ăn cái gì nữa?
Lúc cô về không có Diệp Ân Tuấn ở nhà, Diệp Nghê Nghê còn đang vẽ tranh trên ghế sofa.
Thẩm Hạ Lan đi qua nhìn, cô nhíu mày.
Tác phẩm do trẻ con vẽ ra có thể cho thấy thế giới nội tâm của trẻ con, trước kia Diệp Nghê Nghê toàn vẽ ánh nắng, theo xu hướng tích cực, nhưng mà hôm nay Diệp Nghê Nghê lại vẽ một tia hắc ám và sợ hãi.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan lập tức thắt chặt lại.
Diệp Ân Tuấn đã xử lý chuyện của Trương Nhu, sau khi cô ta bị vạch trần, con đường dạy học của cô ta cũng đã kết thúc, thậm chí còn bị phanh phui ra thân phận tình nhân, làm cho vợ của mấy người đàn ông kia tìm tới cửa, bị người ta làm nhục và điên cuồng đánh đấm một trận, nghe nói bị lột trần như nhộng quăng lên trên đường cái, làm cho cô ta nổi giận một phen.
Nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy trừng phạt như thế này là không đủ.
Những thứ đó đều là cái giá mà cô ta phải trả cho những hành vi của mình, nhưng mà trên thực tế lại không có bất kỳ hành động thực tế nào đối với tổn thương của Diệp Nghê Nghê.
Cô ta nhất định phải xin lỗi Diệp Nghê Nghê.
Thẩm Hạ Lan chưa từng có suy nghĩ nào mãnh liệt như thế, nhưng mà giờ phút này nhìn thấy gương mặt sáng sủa của con gái biến thành như thế này, Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình nhất định phải đòi lại công bằng cho con gái.
Cô gọi điện thoại cho Lưu Nghệ.
Từ khi Diệp Ân Tuấn trở về, Lưu Nghệ liền trở về nhà họ Tiêu, bây giờ nhận điện thoại của Thẩm Hạ Lan thì không khỏi ngây ra một lúc.
“Mợ chủ?”
“Lái xe đến đón tôi đồng thời điều tra xem hiện tại Trương Nhu đang ở đâu, tôi muốn đi tìm cô ta.”
“Vâng!”
Sau khi Lưu Nghệ cúp điện thoại thì nhanh chóng điều tra một phen.
Hiện tại rất dễ tìm địa chỉ của Trương Nhu, dù sao thì cô ta đã trở thành tình địch của tất cả phụ nữ ở trên mạng, tùy tiện tìm là ra ngay.
Lưu Nghệ nhớ kỹ địa chỉ, lúc này mới lái xe đến nhà tổ nhà họ Diệp.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Nghê Nghê, thấp giọng nói: “Bé cưng, mẹ dẫn con đi ra ngoài chơi có được không nào?”
“Con không muốn ra ngoài chơi.”
Diệp Nghê Nghê không có hứng thú là bao.
Trước kia, Diệp Nghê Nghê nằm cả ngày trên giường bệnh, chuyện mà cô bé muốn làm nhất đó chính là đi ra ngoài chơi giống như những bạn nhỏ khác, chơi đùa thỏa thích, nhưng mà bây giờ con mình lại biến thành như thế này, trái tim của Thẩm Hạ Lan khó chịu đến cỡ nào.
“Nghê Nghê, cho dù là người lớn hay là trẻ con đi nữa cũng đều sẽ có lúc làm sai, chỉ cần con làm sai rồi thì thừa nhận lỗi lầm, mẹ dẫn con đi đến chỗ của cô giáo Trương, để cô ta nhận lỗi của mình có được không?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm thân thể của Diệp Nghê Nghê không khỏi run lên một cái.
“Người lớn làm sai cũng sẽ xin lỗi ạ?”
Cô bé nhỏ giọng hỏi, ánh mắt có chút nóng lên.
“Đương nhiên rồi, người lớn làm sai thì nhất định phải xin lỗi.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng xoa lên đầu của Diệp Nghê Nghê, dịu dàng nở nụ cười.
“Nhưng mà cô thật hung dữ.”
Hiển nhiên là Diệp Nghê Nghê vẫn còn sợ hãi cô ta.
“Không sao đâu, cô Trương biết sai rồi, cũng sẽ không hung dữ với Nghê Nghê nữa, mẹ đảm bảo đó.”
Thẩm Hạ Lan vẫn cười, nhưng mà trong lòng lại hận Trương Nhu muốn chết đi được.
Nếu như cô ta ngoan ngoãn nói xin lỗi với Nghê Nghê thì còn được, nếu không thì…”
Trong đôi mắt của cô xẹt qua một tia tàn nhẫn, nhưng mà thoáng qua liền mất ngay.
Diệp Nghê Nghê nghiêng đầu qua suy nghĩ tính chân thật trong lời nói của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cũng không hối thúc cô bé.
Qua một lúc, Diệp Nghê Nghê mới gật đầu.
“Được, con đi với mẹ, mẹ sẽ bảo vệ con có đúng không?”
“Đương nhiên rồi.”
Chương 1213
Thẩm Hạ Lan ôm Diệp Nghê Nghê, sau đó ra khỏi cửa.
Lưu Nghệ nhìn thấy bọn họ leo lên xe, thấp giọng nói: “Mợ chủ, bây giờ chúng ta trực tiếp đến đó luôn?”
“Ừ.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.
Diệp Nghê Nghê vô cùng yên tĩnh dựa ở trên người của Thẩm Hạ Lan, cô bé lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi.
Trước kia Diệp Nghê Nghê rất thích nói chuyện, bây giờ lại như thế này, càng làm Thẩm Hạ Lan đau lòng hơn nữa.
“Một lát sau khi đến nơi thì cô đi vào trong nói chuyện với cô ta trước đi, cô hiểu ý của tôi chứ?”
“Tôi hiểu rồi.”
Lưu Nghệ là một người thông minh, có thể nhìn ra được sự lo lắng của Thẩm Hạ Lan đối với Diệp Nghê Nghê từ trong mắt của Thẩm Hạ Lan.
Chắc chắn là đứa nhỏ này đã bị hù dọa rồi.
Có thể ra tay với một đứa nhỏ nhỏ như thế, hiện tại Trương Nhu có kết cục này cũng không oan uổng.
Xe nhanh chóng chạy đến cửa nhà của Trương Nhu.
Ở đây bị người ta đổ sơn, thậm chí ngay cả rau với trứng gà cũng bị ném vào cửa, mùi vị có chút khó ngửi.
Thẩm Hạ Lan nhíu chặt lông mày.
Cô cũng không thể để con gái của mình bước vào trong một nơi có hoàn cảnh như thế.
“Tôi với Nghê Nghê qua quán cà phê kế bên đợi hai người.”
Thẩm Hạ Lan ôm Diệp Nghê Nghê bước xuống xe.
Nhưng mà Diệp Nghê Nghê lại dừng trước cửa quán KFC.
“Mẹ ơi, con không muốn uống cà phê, con muốn ăn KFC.”
Ánh mắt cầu xin của Diệp Nghê Nghê làm cho Thẩm Hạ Lan không thể từ chối.
“Không thể ăn nhiều.”
“Con đảm bảo.”
Trên mặt của Diệp Nghê Nghê lập tức xuất hiện nụ cười.
Thẩm Hạ Lan bất đắc dĩ vuốt vuốt tóc của cô bé, nói: “Đi thôi, một lát nữa mẹ phải gửi tin nhắn cho dì Lưu Nghệ, nói với cô ấy là chúng ta ở đây.”
“Mẹ là tốt nhất!”
Diệp Nghê Nghê không áp lực chút nào mà nịnh nọt một câu.
Thẩm Hạ Lan cưng chiều lắc đầu.
“Lúc ba con không có ở đây thì mẹ là người tốt nhất, lúc mà có ba con ở đây thì mẹ chỉ có thể được xếp ở bên cạnh thôi có đúng không?”
“Làm gì có, lúc nào mẹ cũng tốt nhất.”
Chỉ cần có ăn, đảm bảo là Diệp Nghê Nghê sẽ nói ra những lời mà Thẩm Hạ Lan đặc biệt thích nghe.
“Đứa nhỏ lanh lợi này.”
Cô nắm tay Diệp Nghê Nghê đi vào trong KFC.
“Xin chào, xin hỏi quý khách cần dùng gì?”
Âm thanh quen thuộc vang lên, Thẩm Hạ Lan lập tức giật mình.
Đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Từ Hiền Trang đang nhìn mình với vẻ mặt kinh ngạc.
“Thẩm Hạ Lan?”
Thẩm Hạ Lan lập tức muốn cười.
Thế giới này thật là nhỏ.
“Tôi gọi đồ ăn, có thể chứ?”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt.
Từ Hiền Trang vội vàng lấy lại tinh thần.
“À, có thể có thể.”
Nói xong, cô ta đưa thực đơn cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan trực tiếp đưa cho Diệp Nghê Nghê.
“Nhớ là không thể gọi quá nhiều.”
“Vậy con có thể muốn một combo được không mẹ ơi.” Diệp Nghê Nghê nhìn Thẩm Hạ Lan với vẻ mặt cầu xin.
Chương 1214
Đôi mắt nhỏ nhỏ xinh đẹp chớp chớp, làm cho trái tim của Thẩm Hạ Lan muốn tan ra.
Lúc Từ Hiền Trang nghe thấy Diệp Nghê Nghê gọi cô là mẹ thì không khỏi ngây ra một lúc, vô thức hỏi: “Chị kết hôn rồi hả?”
“Nói nhảm, tôi không kết hôn thì con cái đâu ra chứ, cô nhóc này có chuyện gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Từ Hiền Trang có chút đáng yêu.
Sắc mặt của Từ Hiền Trang không được tự nhiên, trên gương mặt lại đỏ ửng một mảnh.
Lúc này, Diệp Nghê Nghê mới chú ý tới hình như là mẹ của mình với chị gái này quen biết nhau.
“Chị ơi, nếu như chị quen mẹ của em, chị có thể giảm giá cho chúng em được không, hoặc là cho chúng em nhiều phúc lợi một chút, thêm một cái đùi gà là được rồi.”
Diệp Nghê Nghê vừa mới nói xong, Thẩm Hạ Lan lập tức cười ra nước mắt.
Cô bé này học được cách cò kèo mặc cả từ lúc nào vậy?
Không đúng.
Nó đang yêu cầu một món quà.
Xem ra là đối với phương diện ăn uống, Diệp Nghê Nghê luôn nghĩ ra cách có thể ăn nhiều thêm một chút.
Cô lắc đầu: “Một combo là đã đủ nhiều rồi, con còn muốn ăn thêm một cái đùi gà nữa hả? Diệp Nghê Nghê, làm người không thể quá tham lam.”
“Nhưng mà con muốn một cái đùi gà thôi, đâu có mâu thuẫn gì với việc không làm người.”
Diệp Nghê Nghê phản bác lại với vẻ mặt thành thật.
Từ Hiền Trang lập tức nở nụ cười.
“Thật là đáng yêu, không thành vấn đề, chị có thể cho em thêm một cái đùi gà.”
Lúc nói chuyện, đột nhiên có người gọi Từ Hiền Trang một tiếng.
“Từ Hiền Trang, điện thoại của cô nè.”
“Nghe rồi, đến đây.”
Từ Hiền Trang áy náy nhìn Thẩm Hạ Lan rồi nói: “Cô Thẩm, để tôi đi nhận điện thoại đã, tôi sẽ nhanh chóng mang đồ ăn tới cho hai người.”
“Được rồi.”
“Chị nhớ là phải thêm đùi gà đó.”
Diệp Nghê Nghê nghiêm túc nhắc nhở.
Thẩm Hạ Lan lập tức bật cười.
“Được rồi, chỉ biết có ăn thôi.”
“Con người ăn mới có thể sống, những lời này là anh Tranh nói cho con biết đó, cho nên con thích ăn cũng không mất mặt đâu.”
Diệp Nghê Nghê nói đâu ra đấy.
Thẩm Hạ Lan cũng không nói cái gì nữa.
Phần combo được mang lên, đúng là ở bên trong có tăng thêm một cái đùi gà.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cô bé Từ Hiền Trang này rất chân thật.
Đây không phải là cửa hàng của cô ta, cùng lắm thì cô ta cũng chỉ là một nhân viên của cửa hàng, bây giờ lại tặng thêm một cái đùi gà, chỉ sợ là lấy tiền túi của mình ra mua.
Thẩm Hạ Lan quyết định một lát nữa phải trả tiền cho cô ta.
Cô bé này ra ngoài làm công cũng không dễ dàng, không thể để cho người ta tốn kém được.
Đang suy nghĩ, Lưu Nghệ dẫn Trương Nhu tới.
Trương Nhu cũng không còn ngang ngược càn rở giống như trước kia, bây giờ che chắn mình giống như là một cái xác ướp, nhưng mà trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn xung quanh, vội vã đi đến trước mặt của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan không có ý tốt với cô ta, có điều là vì Diệp Nghê Nghê, cô vẫn phải nhịn xuống.
“Mợ Diệp, tôi thật sự xin lỗi, là do tôi có mắt không biết thái sơn, cô tha thứ cho tôi đi. Cô xem xem bây giờ tôi cũng đã thảm lắm rồi, cho dù trước kia tôi đã làm cái gì, cô giơ cao đánh khẽ tha cho tôi một mạng đi được không?”
Trương Nhu nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì liền muốn quỳ xuống, lại bị Lưu Nghệ trực tiếp kéo lên ngăn lại.
Cô ta vẫn còn muốn cố chấp quỳ xuống, nhưng mà lực đạo một chân của Lưu Nghệ cũng đủ để đối phó với cô ta.
Thẩm Hạ Lan nhìn lướt qua xung quanh, có ánh sáng phản quang của camera chiếu lại.
Khóe môi của cô nở một nụ cười lạnh.
Chương 1215
Cho đến bây giờ người phụ nữ này vẫn không chịu an phận, xem ra là vẫn không học được cách ngoan ngoãn. Nhưng mà không sao, cô không nóng nảy.
“Hình như là cô đã nhận sai lầm người rồi, Trương Nhu, cô đối xử với con gái của tôi như thế nào, hình như là tôi vẫn còn chưa biết, nhưng mà con gái của tôi đã nói cho tôi nghe, tôi cũng không biết là có đúng hay không. Nếu đã như vậy, cô làm cái gì cô nói rõ ở trước mặt của con gái tôi đi, đồng thời nhận sai, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm nữa.”
Thẩm Hạ Lan lạnh nhạt mở miệng nói.
Lúc Trương Nhu đến đây thì Diệp Nghê Nghê đã không còn ăn nữa, mặc dù có hơi thay đổi vị trí nhưng mà cũng không biểu hiện ra là mình rất sợ hãi, nhưng mà cô bé im lặng ngồi ở đó làm cho Thẩm Hạ Lan đau lòng, đau lòng hận không thể lăng trì Trương Nhu.
Trương Nhu cũng là một người thông minh, đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Thẩm Hạ Lan.
Cô ta vội vàng quỳ xuống với Diệp Nghê Nghê, lần này Lưu Nghệ không ngăn cản cô ta.
Xem như Trương Nhu thật sự quỳ xuống, xương bánh chè bị đập đau dữ dội, cô ta cũng chỉ có thể chịu đựng.
“Em Diệp, là lỗi của cô, cô không nên không cho em ăn cơm, không nên bắt em vẽ tranh lúc nửa đêm, lại càng không nên đánh rồi mắng em, đều là lỗi của cô, cô bị mỡ heo làm cho nên mỗi tâm trí cho nên mới có thể làm ra những chuyện tàn nhẫn như thế đối với một cô bé nhỏ nhắn như em là do cô không tốt cầu xin em tha thứ cho cô.”
Trương Nhu nói mỗi một câu, tay của Thẩm Hạ Lan liền nắm chặt lại một phần, cuối cùng móng tay đều cắm vào trong da thịt mà cô còn không biết.
Người phụ nữ này quả thật rất ghê tởm.
Nửa đêm lại kêu Nghê Nghê vẽ tranh, còn không cho cô bé ăn uống, Chẳng trách Tiêu Niệm Vi nói Nghê Nghê thiếu ngủ trầm trọng.
Lương tâm của cô ta màu đen à?
Tại sao cô ta có thể làm như vậy?
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan giống như hai thanh kiếm sắc bén, hận không thể xuyên thấu qua thân thể của Trương Nhu.
Diệp Nghê Nghê cau mày nhìn thoáng qua Thẩm Hạ Lan, có vẻ như cầu cứu.
Thẩm Hạ Lan cố gắng đè xuống cơn phẫn nộ của mình, cố gắng bình tĩnh nói chuyện với Diệp Nghê Nghê: “Nghê Nghê, tự con giải quyết đi, con có muốn tha thứ hay không, mẹ đều nghe lời của con.”
Trương Nhu nghe nói như vậy thì lập tức bắt lấy chân của Diệp Nghê Nghê, lại làm cho Diệp Nghê Nghê bất giác run lên một cái.
“Buông cái tay dơ bẩn của cô ra.”
Lưu Nghệ trực tiếp đánh một cái.
Lúc này, Trương Nhu mới buông ra, nước mắt nước mũi nói: “Em Diệp, đều là do cô không tốt, em tha cho cô đi, em suy nghĩ lại xem cô đã dạy em rất nhiều kỹ năng hội họa có đúng không, mặc dù cô đối xử với em nghiêm khắc, nhưng mà điểm xuất phát của cô cũng là vì muốn tốt mà, cô là vì muốn tốt cho em.”
Vốn muốn để Trương Nhu đến xin lỗi, nhưng mà không ngờ tới da mặt của người phụ nữ này lại dày đến thế, bây giờ còn đổi trắng thay đen.
Thẩm Hạ Lan tức giận đứng bật dậy, lại nghe thấy Diệp Nghê Nghê mở miệng nói.
“Em biết cô Trương khổ cực suy nghĩ cho em, xét cho cùng giáo viên nghiêm khắc sẽ có học trò tốt, cho nên em có thể hiểu được dụng ý của cô Trương, nhưng mà em vẫn không chấp nhận lời xin lỗi của cô đâu.”
Trương Nhu và Thẩm Hạ Lan đều ngây ngẩn cả người.
Ai cũng không nghĩ tới Diệp Nghê Nghê lại nói ra những lời như thế, đặc biệt là Thẩm Hạ Lan.
Ấn tượng của Diệp Nghê Nghê mang đến cho cô vẫn là một cô bé thích ăn, hay vui vẻ ăn hàng, chỉ cần có ăn là đã thỏa mãn rồi, ngốc nghếch đáng yêu làm cho người ta cảm thấy rất dễ thương, nhưng mà cũng để Thẩm Hạ Lan không để ý tới một chuyện.
Đó chính là Diệp Nghê Nghê là con gái của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Minh Triết thông minh vượt trội, làm sao Diệp Nghê Nghê có thể là một người bình thường được?
Bây giờ nhìn con gái của mình bình tĩnh, nhưng mà lại ung dung không vội, dường như Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bóng dáng của Diệp Ân Tuấn.
Đôi mắt của cô không tự chủ được mà ẩm ướt.
Con gái nhà cô.
Thật sự làm cho người ta phải đau lòng.
Trương Nhu lại kinh ngạc, một đứa nhỏ mới bốn tuổi mà có thể nói ra mấy lời rõ ràng như thế, hơn nữa nó nói cái gì chứ?
Không chấp nhận hả?
Nó lại không chấp nhận lời xin lỗi của mình.
Chương 1216
Biểu cảm trên mặt của Trương Nhu lập tức trở nên phức tạp.
Diệp Nghê Nghê cầm lấy đồ uống trước mặt uống một ngụm, lúc này mới thấp giọng nói: “Không phải là người nào làm sai thì cũng sẽ được tha thứ, cô Trương, mỗi tối em đều không thể ngủ yên ổn, cô có biết không, vết thương mà cô tạo thành cho em làm sao là chuyện chỉ dùng một câu xin lỗi là có thể bù đắp được?”
“Vậy em muốn như thế nào?”
Lông mày của Trương Nhu không tự chủ nhíu lại một cái, trong đôi mắt xét qua một tia không kiên nhẫn.
Diệp Nghê Nghê lấy điện thoại từ trong túi ra, lạnh nhạt nói: “Em đã ghi âm những lời mà cô nói với em, em sẽ để cho cảnh sát đến nói chuyện với cô.”
“Không, không được.”
Trương Nhu vô thức muốn giật cái điện thoại ở trong tay của Diệp Nghê Nghê, nhưng mà động tác của Lưu Nghệ nhanh hơn, cô ta trực tiếp đá vào xương bánh chè của cô ta một cái.
Cô ta mất thăng bằng quỳ xuống một lần nữa, lần này đập đến nỗi xương đau như muốn nứt ra, đau đến nỗi cô ta không khỏi kêu lên một tiếng.
Nhưng mà Diệp Nghê Nghê lại không thèm quan tâm chút nào.
Cô bé cất điện thoại vào, hai tay ôm lấy đồ ăn, chớp chớp đôi mắt to nhìn Thẩm Hạ Lan rồi nói: “Mẹ ơi, chúng ta có thể đi được chưa, con muốn về nhà.”
“À, được rồi.”
Lúc này, Thẩm Hạ Lan mới kịp phản ứng.
Vốn dĩ cô muốn đòi lại công bằng cho con gái mình, nhưng mà không ngờ tới mình còn chưa làm cái gì thì con gái mình đã ra tay rồi.
Diệp Nghê Nghê lúc nãy thật sự là con gái của cô hả?
Thẩm Hạ Lan có chút hoài nghi.
Lúc này, Diệp Nghê Nghê đã ôm đồ ăn nhảy xuống cái ghế, đi tới trước mặt Thẩm Hạ Lan rồi làm nũng: “Mẹ ơi, con không có tay nắm tay của mẹ, mẹ ôm con lên xe đi có được không ạ?”
“Được rồi.”
Đúng rồi đó.
Diệp Nghê Nghê ngốc nghếch đáng yêu như thế này, thích ăn hàng như vậy mới chính là con gái của cô.
Thẩm Hạ Lan vội vàng ôm Diệp Nghê Nghê, nói với Lưu Nghệ: “Chuyện còn lại giao cho cô?”
“Được mợ chủ, tôi lập tức đến ngay.”
Lưu Nghệ nhìn Trương Nhu.
Trương Nhu thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Nghê Nghê muốn đi, nhất thời gấp gáp.
“Mợ chủ Diệp, cô đã nói chỉ cần tôi nói xin lỗi thì cô sẽ không truy cứu trách nhiệm mà.”
“Đúng vậy đó, tôi không truy cứu, nhưng mà cảnh sát có truy cứu hay không thì tôi không biết, dựa vào những chuyện cô đã làm, có thể cấu thành tội hành hạ xâm hại trẻ em?”
Thẩm Hạ Lan nói xong liền nhấc chân đi khỏi.
Cô không thể để con gái của mình bị ô nhiễm.
Diệp Nghê Nghê lúc nãy thật sự đáng sợ.
Cô tuyệt đối không muốn thừa nhận cô bé tỉnh táo xấu bụng lúc nãy là Nghê Nghê của cô.
“Mẹ ơi, mẹ có muốn ăn một miếng gà không?”
Diệp Nghê Nghê ngẩng đầu lên hỏi cô, nhưng mà lại nắm miếng thịt gà ở trong tay, một bộ dạng không muốn cho.
Đúng vậy.
Diệp Nghê Nghê như thế này mới là bình thường.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu: “Không ăn đâu, con ăn đi.”
“Con cảm ơn mẹ.”
Trên mặt của Diệp Nghê Nghê lập tức xuất hiện nụ cười.
Thẩm Hạ Lan ôm cô bé lên trên xe, nhìn Diệp Nghê Nghê ăn vui vẻ, trong lòng cũng tương đối thỏa mãn, nhưng mà dáng vẻ thong dong bình tĩnh lúc nãy của Diệp Nghê Nghê vẫn còn lưu lại một ấn tượng khá sâu ở trong lòng của Thẩm Hạ Lan.
Lúc Lưu Nghệ quay lại, Diệp Nghê Nghê đã ăn xong hết cả combo, thậm chí còn ợ một cái.
“Dì Lưu, dì chậm quá.”
Lời xem thường của Diệp Nghê Nghê làm Lưu Nghệ có chút phiền não.
“Khụ khụ, lần sau dì nhất định sẽ sửa lại.”
“Được rồi, chúng ta về nhà thôi, con nhớ ba rồi.”
Chương 1217
Diệp Nghê Nghê ăn no rồi liền nhớ Diệp Ân Tuấn à.
Thẩm Hạ Lan nhíu mày.
“Diệp Nghê Nghê, thương lượng một chút đi, con đừng có cứ quấn lấy chồng của mẹ được không?”
“Để con suy nghĩ một chút, nhưng mà phải xem xem mẹ mua chuộc con như thế nào?”
Diệp Nghê Nghê nghiêng nghiêng đầu nghịch ngợm, le lưỡi với Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan quả thật bị làm cho tức chết.
“Phản rồi phản rồi, thế mà mẹ là bị một đứa con nít uy hiếp.”
“Hì hì.”
Diệp Nghê Nghê lại lộ ra nụ cười lần nữa.
nhìn con gái của mình vui vẻ như thế, cuối cùng trái tim của Thẩm Hạ Lan cũng đã được thả lỏng.
Khi bọn họ về đến nhà, Diệp Ân Tuấn cũng vừa mới trở về, nhìn thấy hai mẹ con xuất hiện cùng nhau, anh không khỏi ngây ra một lúc.
“Hai người đi đâu thế?”
“Không nói cho anh biết.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp nhét Diệp Nghê Nghê cho Diệp Ân Tuấn, thở phì phò nói: “Nè, trả tình nhân nhỏ lại cho anh đó.”
Nói xong, cô liền đi vào trong cửa.
Diệp Ân Tuấn ngơ ngác nhìn Diệp Nghê Nghê rồi hỏi: “Con chọc mẹ con giận rồi hả?”
“Đâu có đâu, con chỉ nhớ ba mà thôi.”
Hai tay của Diệp Nghê Nghê ôm chặt lấy cổ của Diệp Ân Tuấn, dán khuôn mặt nhỏ nhắn của mình tới.
“Ba ơi, con thật sự rất nhớ ba.”
Trái tim của Diệp Ân Tuấn đều muốn hòa tan.
“Ba cũng nhớ con nữa, nhưng mà sau này con đừng nói chuyện như vậy với mẹ được không?”
“Tại sao ạ?”
“Bởi vì mẹ sẽ ghen đó.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Diệp Nghê Nghê không vui.
“Nhưng mà con cũng sẽ ghen mà, ba cũng không chịu suy nghĩ cảm nhận của con hả?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy Diệp Nghê Nghê quá đáng yêu, anh cười nói: “Nghê Nghê là một công chúa nhỏ vô cùng đáng yêu, chắc chắn trong tương lai sẽ gặp được một bạch mã hoàng tử sẽ thương yêu con giống như là ba, khi đó chỉ sợ là ba muốn giữ con ở bên cạnh con cũng sẽ không chịu ở bên cạnh của ba đâu.”
“Mới không có đâu, cả đời này con đều yêu ba.”
Diệp Nghê Nghê vừa nói vừa ôm cổ của Diệp Ân Tuấn làm nũng.
Diệp Ân Tuấn cưng chiều ôm cô bé vào trong nhà, lại nhìn thấy Thẩm Hạ Lan vội vàng đi ra ngoài, trong lúc nhất thời liền ngơ người.
“Vừa mới về, em lại muốn đi đâu vậy?”
“Có một chút chuyện phải ra ngoài.”
Thẩm Hạ Lan đi rất vội vàng, trông có vẻ như rất gấp gáp.
Diệp Ân Tuấn vội vàng giao Diệp Nghê Nghê cho Lưu Nghệ, nhanh chóng kéo Thẩm Hạ Lan lại rồi nói: “Đi đâu, anh đưa em đi.”
Thẩm Hạ Lan dừng lại một chút rồi nói: “Anh có rảnh không?”
“Tạm thời vẫn rảnh, chuyện công ty có Phi xử lý rồi, bây giờ chuyện quan trọng nhất với anh đó chính là ở cùng em và con gái.”
Diệp Ân Tuấn nói xong rồi lại nắm tay Thẩm Hạ Lan đi ra ngoài.
Diệp Nghê Nghê thấy mình bị ba vứt bỏ, không khỏi bĩu môi.
“Dì Lưu, cháu cũng phải tìm bạn trai, thật là đáng ghét, lại ném một mình cháu ở đây.”
Khóe miệng của Lưu Nghệ co rút.
Con nít thời bây giờ trưởng thành sớm như vậy hả?
Mới có bốn tuổi đã muốn tìm bạn trai?
Cô ta sắp hai mươi lăm tuổi rồi mà còn không có bạn trai, có phải là quá kém cỏi rồi không.
Lưu Nghệ cảm thấy mình bị đả kích.
Thẩm Hạ Lan không hề biết lý tưởng to lớn của con gái mình, bị Diệp Ân Tuấn lôi kéo lên trên xe rồi sau đó mới nói: “Anh cũng đâu có hỏi em muốn đi đâu?”
Chương 1218
“Lên xe rồi thì em sẽ nói cho anh biết muốn đi đâu mà có đúng không?”
Diệp Ân Tuấn khởi động xe.
Hay lắm, người đàn ông này cứ luôn hiểu cô rất rõ.
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Đến KFC gần vùng ngoại ô phía bắc đi.”
Diệp Ân Tuấn cũng không hỏi tại sao Thẩm Hạ Lan lại muốn đến đó, nhưng mà vẫn chạy xe theo hướng đó.
Xe bình ổn chạy trên đường, tốc độ xe cũng không chậm, không bao lâu liền đến cửa cửa hàng KFC.
Nước mắt ở trên mặt của Từ Hiền Trang vẫn còn chưa khô, cô ta không ngừng nhìn thời gian, lại nhìn xung quanh, bộ dạng rất gấp gáp.
Thẩm Hạ Lan trực tiếp kéo cửa sổ xe xuống.
“Lên xe.”
Từ Hiền Trang sững sờ.
Cách đây không lâu, cô ta vừa mới đụng hư xe của Thẩm Hạ Lan, không ngờ tới là bây giờ lại xuất hiện một chiếc xe cá nhân.
Từ Hiền Trang biết là điều kiện gia đình của Thẩm Hạ Lan không tệ.
Ánh mắt của cô ta không khỏi tối đi mấy phần, nhiều thêm một tia tự ti và ảo não.
Sau khi lên xe, Từ Hiền Trang nhìn thoáng qua Diệp Ân Tuấn, bởi vì ngồi ở phía sau cho nên không nhìn thấy rõ gương mặt của Diệp Ân Tuấn, nhưng mà chỉ dựa vào khí thế của anh, cô ta cũng có thể khẳng định Diệp Ân Tuấn là một người có tên tuổi.
“Tống Dật Hiên như thế nào?”
Thẩm Hạ Lan không biết Từ Hiền Trang đang suy nghĩ cái gì, trực tiếp mở miệng nói.
Mặc dù không biết sao Từ Hiền Trang lại có quan hệ với Tống Dật Hiên, nhưng mà lúc nãy đúng là Từ Hiền Trang đã gọi điện thoại tới nói là Tống Dật Hiên đã xảy ra tai nạn giao thông, cô ta hỏi cô là có muốn đi cùng không.
Đương nhiên Thẩm Hạ Lan không nói hai lời mà lập tức chạy tới.
Diệp Ân Tuấn nghe thấy ba chữ Tống Dật Hiên thì hơi giật mình.
“Tống Dật Hiên?”
Anh vô thức hỏi lại một câu, giọng nói êm dịu ấy gần như khiến người ta có thể mang thai.
“Trước tiên anh đừng nói nữa.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp đánh gãy lời của Diệp Ân Tuấn.
Từ Hiền Trang nhìn thấy Thẩm Hạ Lan lo lắng cho Tống Dật Hiên như vậy, đôi tay nhỏ nắm chặt lại với nhau.
Cô ta để Thẩm Hạ Lan đến đó là đúng hay sai?
Nhưng mà cô ta không có tiền, nếu như vết thương của Tống Dật Hiên rất nghiêm trọng, cô ta không trả nổi tiền thuốc men thì sẽ ảnh hưởng tới Tống Dật Hiên.
Nghĩ đến đây, Từ Hiền Trang cắn môi nói: “Tôi cũng không biết nữa, lúc tôi nhận điện thoại tôi tưởng rằng là điện thoại lừa gạt cho nên không có phản ứng, nhưng mà cách đây không lâu bác sĩ lại dùng điện thoại của Tống Dật Hiên gọi cho tôi, nói là hiện tại tình huống của anh ấy rất nguy cấp, kêu tôi nhanh chóng đến nơi. Cô Thẩm, tôi có chút sợ, trên người tôi không có tiền, tôi có thể mượn một ít tiền của cô để trả viện phí cho Tống Dật Hiên có được không?”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên nhíu mày.
“Tống Dật Hiên thiếu tiền nằm viện hả?”
Không phải đó chứ?
Tên kia ra nước ngoài chữa trị không đến mức làm mình nghèo rớt mồng tơi như vậy chứ?
Từ Hiền Trang lại vội vàng lắc đầu: “Không phải, tiền của anh ấy là của anh ấy, bây giờ không phải anh ấy đang rơi vào tình huống nguy cấp đó à, dù sao thì tôi cũng phải trả tiền trước.”
“Không cần cô mượn đâu, phí chữa trị của Tống Dật Hiên cứ để tôi trả, bệnh viện nào vậy?”
“Bệnh viện Hoành Tân.”
Từ Hiền Trang nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, cô ta lập tức áp lực hơn nữa.
Cuối cùng, cô ta vẫn kém hơn Thẩm Hạ Lan.
Chẳng trách người phụ nữ này đều đã lập gia đình rồi mà Tống Dật Hiên vẫn còn nhớ cô không quen.
Từ Hiền Trang cắn môi, cúi đầu, hốc mắt đỏ lên.
Thẩm Hạ Lan không chú ý tới nét mặt của cô ta, Diệp Ân Tuấn lập tức lái xe đến bệnh viện Hoành Tân.
“Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan, sao hai người lại đến đây?”
Tiêu Niệm Vi hơi kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.
Chương 1219
Thẩm Hạ Lan cũng bất ngờ.
“Cậu làm việc ở đây hả?”
“Chị đây còn đi làm à? Viện trưởng gọi điện thoại cho tớ nói là có một bệnh nhân bị tai nạn giao thông làm phẫu thuật rất khó khăn, đúng lúc tớ cũng đang ở Hải Thành, cho nên liên lạc tớ đến đây làm phẫu thuật.”
Lời nói của Tiêu Niệm Vi lập tức khiến Thẩm Hạ Lan nhớ tới Tống Dật Hiên.
“Người bệnh tên là gì, có phải là Tống Dật Hiên không?”
“Hình như là vậy.”
Thẩm Hạ Lan nắm lấy tay của Tiêu Niệm Vi rồi nói: “Mong cậu chữa khỏi cho anh ấy.”
“Tình huống gì vậy? Tống Dật Hiên là gì của cậu, quan tâm như thế? Diệp Ân Tuấn, anh chỉ mặc kệ thôi hả?”
Diệp Ân Tuấn nở một nụ cười nhạt: “Tống Dật Hiên là anh họ của vợ tôi.”
Lúc hai chữ anh họ này chui vào trong lỗ tai của Từ Hiền Trang, cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Thẩm Hạ Lan.
Anh họ hả?
Sao lại có thể?
Lúc này, Từ Hiền Trang mới phát hiện mặc dù Thẩm Hạ Lan lo lắng nhưng mà tình cảm trong đôi mắt lại không liên quan đến tình yêu.
Trong lòng của cô ta đột nhiên được khai sáng.
Anh họ.
Ha ha.
Lại là anh họ.
Như vậy không phải đại biểu là cô ta vẫn còn có cơ hội à?
Trên mặt của Từ Hiền Trang xuất hiện thêm ý cười.
Thẩm Hạ Lan sốt ruột kéo tay của Tiêu Niệm Vi rồi nói: “Mặc dù tớ không biết tình huống của anh ấy như thế nào, nhưng mà lại có thể khiến cậu đến làm phẫu thuật, tất nhiên là rất nghiêm trọng, cậu phải…”
“Được rồi, tớ sẽ dốc hết toàn lực, ok chứ?”
Tiêu Niệm Vi vỗ vỗ bả vai của Thẩm Hạ Lan rồi đi vào trong.
Khóe mắt của Diệp Ân Tuấn lướt nhìn Từ Hiền Trang.
Anh hoàn toàn nắm bắt được biểu cảm của cô gái này.
Xem ra là mùa xuân của Tống Dật Hiên đã đến rồi.
Anh cũng không cần phải phòng bị Tống Dật Hiên đến đào góc tường nhà mình.
Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn nói với Từ Hiền Trang: “Tôi sẽ cho người lấy thẻ ngân hàng của Tống Dật Hiên ra, nói cho cô biết mật mã, cô hỗ trợ đi đóng tiền viện phí đi.”
Từ Hiền Trang và Thẩm Hạ Lan đồng thời ngây ngẩn cả người.
“Diệp Ân Tuấn, có ý gì chứ? Em đã nói là em sẽ trả tiền mà.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn như thế này thật sự quá ích kỷ rồi!
Tống Dật Hiên đều đã như vậy, hơn nữa quan hệ máu mủ cho thấy hai người bọn họ là anh em họ, làm sao anh lại không chịu bỏ qua cho Tống Dật Hiên cơ chứ?
Diệp Ân Tuấn lại thờ ơ nói: “Cậu Tống vẫn có tiền khám bệnh cho mình, hơn nữa anh còn biết mật mã ngân hàng của cái thẻ đó.”
“Sao anh lại biết?”
Thẩm Hạ Lan có hơi kinh ngạc.
Diệp Ân Tuấn lại không muốn nói.
“Em không cần để ý.”
Nói xong, anh lại cho người lấy thẻ ngân hàng của Tống Dật Hiên từ bên trong ra, tự mình giao vào trong tay của cô gái.
“Không được, không có sự cho phép của anh ấy, tôi không thể động vào tiền của anh ấy được.”
Từ Hiền Trang trực tiếp từ chối.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Tôi với vợ tôi ra ngoài vội vàng cũng không có mang theo tiền, cô cũng không thể trơ mắt nhìn Tống Dật Hiên không có tiền trả thì không thể làm phẫu thuật đúng không? Tôi nói cho cô biết, cô bác sĩ vừa mới đi vào trong là Quốc Tế Nhất Đao, người trên toàn thế giới đều xếp hàng để cô ấy làm phẫu thuật, một cuộc phẫu thuật của cô ấy có giá trị không nhỏ đâu. Tiền trong điện thoại của tôi với vợ cũng có hạn, cho nên nếu như cô không quẹt thẻ, vậy thì cuộc phẫu thuật này coi như…”
“Tôi đi, tôi lập tức đi ngay.”
Chương 1220
Từ Hiền Trang nghe thấy là cuộc phẫu thuật không có khả năng tiếp tục, cô ta vội vàng cầm lấy thẻ của Tống Dật Hiên chạy đi.
Thẩm Hạ Lan nhìn nụ cười bên khóe miệng của Diệp Ân Tuấn, hai tay khoanh trước ngực rồi hỏi: “Diệp Ân Tuấn, anh lại có chủ ý quỷ quái gì vậy? Sếp Diệp sẽ không phải là không có chút tiền phẫu thuật này đó chứ, trêu chọc một cô gái nhỏ như thế này là muốn làm cái gì, chẳng lẽ là anh có ý gì với cô ta hả?”
“Suy nghĩ cái gì đó, em nhìn không ra người mà cô ta thích là Tống Dật Hiên hả? Ngốc nghếch! Anh đang tạo cơ hội cho Tống Dật Hiên mà thôi, miễn cho cả đời này của anh ta trở thành một tên độc thân đến già.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ.
“Cô ta? Thích Tống Dật Hiên hả? Làm sao anh biết?”
“Dùng mắt để nhìn ra, trong mắt của cô bé đó toàn là Tống Dật Hiên, lúc nhìn em lại vô cùng tự ti và khó chịu, em đang lo lắng cho Tống Dật Hiên, đương nhiên là không để ý đến cô ta rồi.”
Lời này của Diệp Ân Tuấn vô cùng ghen tuông.
Thẩm Hạ Lan lập tức bó tay rồi.
“Anh ấy là anh họ của em.”
“Biết là anh họ của em, nếu như không phải có mối quan hệ này thì anh sẽ ném anh ta tới nam thái bình dương rồi, nhưng mà chuyện tiếp theo đây chúng ta cũng không cần phải quan tâm nhiều lắm đâu, bây giờ đã có người quan tâm cho Tống Dật Hiên rồi, em mà quản nhiều quá thì sẽ làm cho người ta hận đó.”
Diệp Ân Tuấn nói xong liền ôm eo của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, đương nhiên cô hiểu đạo lý này, nhưng mà cần phải điều tra cô bé Từ Hiền Trang này một chút mới được.
Từ Hiền Trang nhanh chóng đi rút tiền, sau đó đi đóng tiền, vội vàng chạy tới, trên mặt đều là mồ hôi.
“Còn chưa ra nữa hả?”
Cô ta thở hồng hộc, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm về phía phòng phẫu thuật.
Thẩm Hạ Lan có thể nhìn ra được vẻ sốt ruột và lo lắng trong mắt của cô ta.
Trong lòng của cô bắt đầu thấy vui vẻ. Nhìn như thế nào cũng thấy cô bé này rất thuận mắt, rơi vào tay của Tống Dật Hiên thật sự đáng tiếc cho con gái nhà người ta.
Bây giờ Thẩm Hạ Lan nhìn Từ Hiền Trang bằng kiểu gì cũng thấy rất vừa ý.
“Vẫn còn chưa đâu, nhưng mà cô đừng có lo lắng, bác sĩ Tiêu có y thuật cao siêu như thế, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.”
“Được.”
Lúc này, Từ Hiền Trang cảm thấy mình thật sự vô dụng, ngoại trừ chờ đợi ở đây thì cũng không làm được cái gì hết.
Không giống như Thẩm Hạ Lan, cô có quan hệ, có địa vị, có thể giúp Tống Dật Hiên trong vòng vài phút.
Nghĩ như vậy, Từ Hiền Trang lại cảm thấy tự ti.
“Chờ anh ấy ra ngoài, tôi xác định anh ấy không sao thì sẽ đi ngay.”
“Tại sao lại phải đi? Cô còn phải ở lại chăm sóc cho anh ấy mà, Hiền Trang, cô cũng đã nhìn thấy trong nhà tôi còn có con cái, chồng của tôi lại bận rộn công việc ở công ty, căn bản không thể đến đây chăm sóc cho Tống Dật Hiên được. Anh ấy đã làm phẫu thuật, đương nhiên cần phải nằm viện, có đúng không? Chăm sóc đặc biệt cũng chăm sóc không tốt, cho nên cô có thể ở lại chăm sóc cho anh ấy được không?”
Thẩm Hạ Lan nắm lấy tay của Từ Hiền Trang, nói vô cùng khẩn thiết.
Từ Hiền Trang thụ sủng nhược kinh.
“Nhưng mà, nhưng mà…”
“Được rồi, đừng có nhưng nhị gì hết, cứ quyết định như vậy đi, công việc ở bên phía KFC tôi sẽ xin phép nghỉ giúp cho cô.”
Từ Hiền Trang lắc đầu: “Lúc nãy tôi đã gọi điện thoại xin nghỉ việc rồi, tôi sẽ ở lại chăm sóc cho anh ấy thật tốt.”
“Vậy cảm ơn cô nha.”
Thẩm Hạ Lan vui vẻ nở nụ cười.
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan vui vẻ, khóe môi cũng lộ ra một nụ cười.
Tống Dật Hiên đi ra ngoài một vòng, ngược lại còn dẫn theo một cô bạn gái nhỏ về nhà, tình huống này rất không tệ.
Mặc dù nhìn dáng vẻ của Từ Hiền Trang chắc có lẽ là giữa Tống Dật Hiên với cô ta vẫn còn tồn tại vấn đề gì đó, nhưng mà không sao hết, anh sẽ cố gắng để Tống Dật Hiên và Từ Hiền Trang ở bên nhau, dù sao thì chỉ có như vậy thì vợ của anh mới có thể không bị người ta dòm ngó.
Trong lòng của Diệp Ân Tuấn âm thầm tính toán, không hề nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Hạ Lan vẫn luôn rơi ở trên người của anh, thần sắc trong đáy mắt lại không rõ.
Bình luận facebook