Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1229
Chương 1229
Câu nói cuối cùng trực tiếp làm toàn thân của Tống Dật Hiên run lên một cái, sau đó nhanh chóng cầm lấy quả táo hung hăng cắn một cái, làm như quả táo đó chính là Hồ Ngọc Duyên.
Thẩm Hạ Lan lập tức nở nụ cười.
Thật sự đã có người xử lý Tống Dật Hiên rồi.
Hồ Ngọc Duyên lại lấy một quả cam từ trong giỏ trái cây đưa qua cho Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Phụ nữ vẫn nên bổ sung vitamin tương đối tốt hơn.”
“Cảm ơn.”
Thẩm Hạ Lan lịch sự nhận lấy.
Cô nhớ là lúc mình rời khỏi phòng bệnh, trong phòng bệnh không có cái gì hết, vừa mới trôi qua một lát, trong phòng bệnh lại có thêm một bình hoa, trong bình hoa có cấm một đóa hoa tươi, bên cạnh còn có giỏ trái cây, trái cây tươi mới gì cũng đều có hết, hình như toàn là loại Tống Dật Hiên thích ăn.
Ở một bên khác lại có một chén cháo, không nhìn thấy rõ là cháo gì, nhưng mà chắc cũng không tệ.
“Những thứ này là do cô mới gọi thức ăn ngoài hả?”
Thẩm Hạ Lan hỏi.
Hồ Ngọc Duyên vội vàng nói: “Thức ăn ngoài không có sạch sẽ, tôi kêu đầu bếp nhà tôi làm đó, biết là anh ấy xảy ra tai nạn giao thông cho nên tôi đã để đầu bếp ở trong nhà chuẩn bị, trước tiên để anh ấy ăn hoa quả cho đỡ nhạt miệng, tôi nghe nói là anh ấy vừa mới ăn cơm trước khi xảy ra tai nạn, sợ là sau khi làm phẫu thuật ăn cháo không thoải mái, vẫn nên từ từ thôi.”
Thẩm Hạ Lan lại không nói tiếp, nhìn Tống Dật Hiên bằng một ánh mắt sâu xa.
Tống Dật Hiên trông giống như là một đứa nhỏ làm sai chuyện, vội vàng tránh né ánh mắt của Thẩm Hạ Lan.
Chắc chắn là giữa anh với Hồ Ngọc Duyên có chuyện gì đó.
Nếu đã như vậy, Thẩm Hạ Lan cũng không ở đây làm kỳ đà cản mũi nữa.
Cô cười nói: “Ông ngoại của em nói sắp hết năm rồi, nói là nếu như anh không có chuyện gì thì về nhà một chút, thuận tiện ăn bữa cơm tất niên, nhưng mà em thấy anh như thế này chắc là không thể về ăn cơm tất niên được rồi.”
Tống Dật Hiên lập tức ngây ngẩn cả người.
Có làm như thế nào anh ta cũng không nghĩ tới là ông cụ Tiêu sẽ mời mình về nhà ăn cơm tất niên.
Dù sao thì mẹ của anh ta cũng không phải là con ruột của ông cụ Tiêu.
Có vẻ như Thẩm Hạ Lan đã nhìn ra anh ta đang suy nghĩ cái gì, cô thấp giọng nói: “Ông ngoại nói tốt xấu gì dì cũng đã gọi ông ấy là ba mấy năm trời, đều là người một nhà, luôn chờ anh trở về.”
Nói xong, cô lại vỗ vỗ vai của Tống Dật Hiên, nói với Hồ Ngọc Duyên: “Làm phiền cô rồi.”
“Không phiền, là chuyện tôi nên làm.”
Hồ Ngọc Duyên ném một ánh mắt cảm kích nhìn về phía Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cười cười đứng dậy đi khỏi.
Lúc đi ra, đúng lúc Diệp Ân Tuấn vừa mới hút xong một điếu thuốc trở về, thấy cô rời đi sắc mặt mới có chút vui vẻ.
Anh cho là Thẩm Hạ Lan vẫn còn ở trong đó một lát nữa.
Thẩm Hạ Lan chun mũi lại.
“Lại hút thuốc?”
“Ừm.”
“Bớt hút lại đi, nếu như anh không muốn chầu trời quá sớm, sau đó để em dẫn theo bọn nhỏ tái giá, tốt nhất là anh đừng nên động vào nó.”
Lời nói này của Thẩm Hạ Lan có chút hung ác.
Diệp Ân Tuấn sờ sờ mũi: “Anh sẽ cố gắng.”
Anh đã nói như vậy thì liền đại biểu anh đồng ý.
Thẩm Hạ Lan cũng không còn xoắn xuýt về vấn đề này nữa.
“Đi thôi, đi mua quần áo với em.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy muốn mua sắm, ngược lại làm Diệp Ân Tuấn thấy bất ngờ.
“Sao ngày hôm nay lại có hứng thế?”
Câu nói cuối cùng trực tiếp làm toàn thân của Tống Dật Hiên run lên một cái, sau đó nhanh chóng cầm lấy quả táo hung hăng cắn một cái, làm như quả táo đó chính là Hồ Ngọc Duyên.
Thẩm Hạ Lan lập tức nở nụ cười.
Thật sự đã có người xử lý Tống Dật Hiên rồi.
Hồ Ngọc Duyên lại lấy một quả cam từ trong giỏ trái cây đưa qua cho Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Phụ nữ vẫn nên bổ sung vitamin tương đối tốt hơn.”
“Cảm ơn.”
Thẩm Hạ Lan lịch sự nhận lấy.
Cô nhớ là lúc mình rời khỏi phòng bệnh, trong phòng bệnh không có cái gì hết, vừa mới trôi qua một lát, trong phòng bệnh lại có thêm một bình hoa, trong bình hoa có cấm một đóa hoa tươi, bên cạnh còn có giỏ trái cây, trái cây tươi mới gì cũng đều có hết, hình như toàn là loại Tống Dật Hiên thích ăn.
Ở một bên khác lại có một chén cháo, không nhìn thấy rõ là cháo gì, nhưng mà chắc cũng không tệ.
“Những thứ này là do cô mới gọi thức ăn ngoài hả?”
Thẩm Hạ Lan hỏi.
Hồ Ngọc Duyên vội vàng nói: “Thức ăn ngoài không có sạch sẽ, tôi kêu đầu bếp nhà tôi làm đó, biết là anh ấy xảy ra tai nạn giao thông cho nên tôi đã để đầu bếp ở trong nhà chuẩn bị, trước tiên để anh ấy ăn hoa quả cho đỡ nhạt miệng, tôi nghe nói là anh ấy vừa mới ăn cơm trước khi xảy ra tai nạn, sợ là sau khi làm phẫu thuật ăn cháo không thoải mái, vẫn nên từ từ thôi.”
Thẩm Hạ Lan lại không nói tiếp, nhìn Tống Dật Hiên bằng một ánh mắt sâu xa.
Tống Dật Hiên trông giống như là một đứa nhỏ làm sai chuyện, vội vàng tránh né ánh mắt của Thẩm Hạ Lan.
Chắc chắn là giữa anh với Hồ Ngọc Duyên có chuyện gì đó.
Nếu đã như vậy, Thẩm Hạ Lan cũng không ở đây làm kỳ đà cản mũi nữa.
Cô cười nói: “Ông ngoại của em nói sắp hết năm rồi, nói là nếu như anh không có chuyện gì thì về nhà một chút, thuận tiện ăn bữa cơm tất niên, nhưng mà em thấy anh như thế này chắc là không thể về ăn cơm tất niên được rồi.”
Tống Dật Hiên lập tức ngây ngẩn cả người.
Có làm như thế nào anh ta cũng không nghĩ tới là ông cụ Tiêu sẽ mời mình về nhà ăn cơm tất niên.
Dù sao thì mẹ của anh ta cũng không phải là con ruột của ông cụ Tiêu.
Có vẻ như Thẩm Hạ Lan đã nhìn ra anh ta đang suy nghĩ cái gì, cô thấp giọng nói: “Ông ngoại nói tốt xấu gì dì cũng đã gọi ông ấy là ba mấy năm trời, đều là người một nhà, luôn chờ anh trở về.”
Nói xong, cô lại vỗ vỗ vai của Tống Dật Hiên, nói với Hồ Ngọc Duyên: “Làm phiền cô rồi.”
“Không phiền, là chuyện tôi nên làm.”
Hồ Ngọc Duyên ném một ánh mắt cảm kích nhìn về phía Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cười cười đứng dậy đi khỏi.
Lúc đi ra, đúng lúc Diệp Ân Tuấn vừa mới hút xong một điếu thuốc trở về, thấy cô rời đi sắc mặt mới có chút vui vẻ.
Anh cho là Thẩm Hạ Lan vẫn còn ở trong đó một lát nữa.
Thẩm Hạ Lan chun mũi lại.
“Lại hút thuốc?”
“Ừm.”
“Bớt hút lại đi, nếu như anh không muốn chầu trời quá sớm, sau đó để em dẫn theo bọn nhỏ tái giá, tốt nhất là anh đừng nên động vào nó.”
Lời nói này của Thẩm Hạ Lan có chút hung ác.
Diệp Ân Tuấn sờ sờ mũi: “Anh sẽ cố gắng.”
Anh đã nói như vậy thì liền đại biểu anh đồng ý.
Thẩm Hạ Lan cũng không còn xoắn xuýt về vấn đề này nữa.
“Đi thôi, đi mua quần áo với em.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy muốn mua sắm, ngược lại làm Diệp Ân Tuấn thấy bất ngờ.
“Sao ngày hôm nay lại có hứng thế?”
Bình luận facebook