Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cục Cưng Của Tổng Tài: Vợ Yêu Có Chút Ngọt Ngào - Cảnh Ninh - Chương 19
- Tác Giả: Tiểu Ái
- Thể loại: ngôn tình
Chương 19: Anh không thiếu tiền
Đi dạo từ buổi chiều thẳng đến tối
Cảnh Ninh đói đến bụng kêu ục ục
Vì cảm ơn cô giúp mình “chọn” quần áo, Lục Cảnh Thâm đặc biệt mời cô ăn bữa tối
Cảnh Ninh vốn đói bụng, đương nhiên sẽ không làm ra vẻ từ chối nữa
Vì thế bảy giờ tối hai người đã Đào Nhiên Cữ gần đó ăn cơm
Cua lớn hồ Dương Trừng mới đưa ra thị trường, cô ăn mười con một lúc
Thằng bé bàn bên cũng nhìn chằm chằm, trong lòng thầm nghĩ, anh trai nhìn qua anh tuấn đẹp trai, sao có thể để bạn gái của mình đói như vậy?
Thế này là mấy ngày không ăn cơm sao?
Cảnh Ninh cực kỳ đói, ăn ngấu nghiến
Từ trước đến nay cô không kiêng dè hình tượng cho lắm
Đây là chuyện cô rèn luyện ra trong công việc mấy năm qua
Bởi vì phần lớn thời gian đều rất bận bịu, dưới tình huống vô cùng vội vàng, có thể ăn cơm đúng giờ là rất xa xỉ, nào còn nhớ đến hình tượng?
Chỉ muốn nhanh chóng ăn xong rồi nhanh chóng làm việc
Lúc ăn xong con thứ mười, Cảnh Ninh còn muốn giơ tay lấy, cái đĩa cua trên bàn chợt bị người ta bung đi
Cộ ngẩng đầu sững sờ nhìn Lục Cảnh Thâm, mờ mịt hỏi: “Anh làm gì thé?”
Lục Cảnh Thâm giao đĩa cho nhân viên phục vụ bưng đi, thấp giọng nói: “Ăn nhiều của lạnh trong người, đổi món khác.”
Cảnh Ninh bất mãn dầu môi, nhưng cũng biết anh nói sự thật, chỉ có thể bỏ qua
Nhưng mà liếc nhìn những món ăn khác trên bàn, hình như hơi no, kiểu gì cũng không muốn ăn
Vì vậy dứt khoát đặt chén đũa xuống
Lục Cảnh Thâm thấy cô buông đũa, bản thân cũng không ăn
Gọi nhân viên phục vụ tới trả tiền, hai người cùng đứng dậy đi ra ngoài
Chiếc xe Rolls Royce màu đen dùng ở ven đường, Tô Mục bước xuống xe, cung kính mở cửa xe thay họ
Cảnh Ninh cười híp mắt chào hỏi anh ta: “Trợ lý Tô, anh ăn cơm chưa?”
Tô Mục luôn cảm thấy trong nụ cười đó có mùi u ám, vội vàng cười làm lành gật đầu: “Tôi ăn rồi.”
“Ừ, vậy thì tốt rồi.”
Cảnh Ninh chui vào trong xe, nhỏ giọng nói với Lục Cảnh Thâm: “Tổng giám đốc Lục, trợ lý của anh dám lái xe của anh chạy ra ngoài ăn cơm, ném anh ở nhà hàng không lo, tôi thấy cũng quá kiêu ngạo rồi.”
Tô Mục lập tức cứng đờ cả người, vẻ mặt đau khổ giải thích: “Tổng giám đốc, tôi không có, tôi ăn ở nhà hàng gần đây.”
Lục Cảnh Thâm giống như không nghe thấy anh ta nói, mỉm cười gật đâu
“Ừ, hơi kiêu ngạo rồi, trở về tôi sẽ phạt anh ta.”
“Được.”
Cảnh Ninh trả thù thành công, mặt Tô Mục đầy vẻ đau khổ, Lục Cảnh Thâm cưng chiều xoa đầu cổ
Xe chạy, Lục Cảnh Thâm bỗng nhiên lấy ra một cái túi từ phía sau đưa cho cô
“Cái này cho em.”
Cảnh Ninh sửng sốt, nhận lấy nhìn xem, là chiếc váy cô thử ở trong cửa hàng trước đó
“Sao anh có được chiếc váy này?”
Lục Cảnh Thâm cười cười: “Em không thích sao?
Tô Mục thấy em thích, nên mua nó.”
Cảnh Ninh liếc nhìn Tô Mục
Tô Mục nhận được gợi ý cứu giúp của tổng giám đốc nhà mình, bèn vội vàng gật đầu
“Đúng vậy đúng vậy, cô Cảnh, là tôi mua, à… Trước đó nói dối bạn thân của cô, cũng là thuận miệng nói
Cô là bề trên không so đo với bề dưới, nên đừng so đo nữa!”
Cảnh Ninh nhìn anh ta, chốc lát, đột nhiên cười một tiếng
Thật ra thì có chỉ trêu chọc thư ký Tô, không ngờ anh ta lại căng thắng như vậy
Cô gật đầu, lấy điện thoại ra: “Vậy tôi chuyển tiền cho anh.”
“Không cần, không cần
Tô Mục vội vàng từ chối, trời mới biết, đây là tổng giám đốc trả tiền, anh ta nào dám nhận?
Anh ta cười gượng một cái, giải thích: “Cái này…..
Thật ra thì tôi cũng chỉ ra chủ kiến, quyết định vẫn do tổng giám đốc làm, cho nên cố muốn trả thì trả cho tổng giám đốc đi!”
Nói xong, vội vàng im miệng giả chết, không nói chuyện nữa
Cảnh Ninh kinh ngạc nhìn về phía Lục Cảnh Thâm, Lục Cảnh Thâm thản nhiên nói: “Tôi không thiếu tiền.”
Cảnh Ninh: “..
Cô không biết anh không thiếu tiền sao?
Phải cần anh nói ra?
Lục Cảnh Thâm quay đầu cười nhìn cô: “Nếu như em muốn trả, không bằng giúp tôi làm một chuyện?”
“Chuyện gì?”
Lục Cảnh Thâm rút ra một tờ giấy từ trong một đống tài liệu bên cạnh
Cảnh Ninh nhận lấy nhìn qua, là vụ án của một nghệ sĩ nam rất nổi tiếng gần đây dưới quyền Quốc Tế An Bình
Nghệ sĩ nam tên là Tạ Kiêu, diễn một bộ phim nhà Thanh rất nổi, có danh hiệu là “Tiểu vương tử phim nhà Thanh”
Nhưng cuối cùng, vị “Tiểu vương tử phim nhà Thanh” này rơi vào giữa một vụ tai tiếng
Đó chính là bạn gái trước đây của cậu ta đột nhiên nhảy ra, chỉ trích cậu ta không chỉ lúc đã ngoại tình, còn bạo hành trong lúc yêu đương
Còn vào lúc chưa nổi tiếng từng lừa cô ta một số tiền lớn, đến nay chưa trả
Ngoại tình đã là chỗ chết, còn cộng thêm lừa tiền, bạo hành, Cho dù chuyện này là thật hay giả, tin tức này vừa ra, ắt sẽ tạo thành ảnh hưởng vô cùng tiêu cực với nghệ sĩ
Nếu nghiêm trọng hơn, có thể nói nó sẽ cắt đứt con đường nghệ thuật của cậu ta, hủy hết tiền đồ cũng không quá đáng
Cảnh Ninh liếc nhìn Lục Cảnh Thâm, hơi nghi ngờ
“Cậu ta là nghệ sĩ dưới quyền Quốc Tế An Bình, công ty các anh không có ai thay cậu ta làm quan hệ công chúng sao?”
“Làm rồi, nhưng mà hiệu quả không lớn, hơn nữa bây giờ nghệ sĩ của công ty qua nhiều, không thể nào đặt tất cả tinh thần và sức lực lên một mình cậu ta
Cảnh Ninh cau mày
“Vậy chắc cũng không tới lượt anh lo lắng!
Một mình anh đường đường là tổng giảm đốc tập đoàn, lại lo lắng chuyện của một nghệ sĩ có phải quá lãng phí tinh thần và sức lực không?
Lục Cảnh Thâm mím môi, im lặng một lúc
Chốc lát, mới lên tiếng: “Cậu ta là em họ tôi.”
Cảnh Ninh: .
Bởi vì cậu em họ này
Cảnh Ninh may mắn hiểu lịch sử gia đình của tổng giám đốc Lục sớm hơn
Hoàn toàn không ngờ lại còn có một câu chuyện cổ tích hoàng tử và cô bé lọ lem
Nghe nói năm đó cha của Lục Cảnh Thâm cũng là một thiếu niên đẹp trai tao nhã lịch sự, phong độ nhẹ nhàng
Nhưng không thích đối tượng hẹn hò do gia đình sắp xếp, mà yêu một cô gái nghèo
Gia đình phản đối, ông lập tức đưa cô gái đó bỏ trốn, lúc trở về thì đứa trẻ đã cao đến đùi người ta
Hai vị phụ huynh thấy vậy cũng không thể tiếp tục ép buộc chia rẽ bọn họ, chỉ có thể đồng ý
Đương nhiên đứa bé đó chính là Lục Cảnh Thâm
Mạ Tạ Kiêu, chính là đứa con duy nhất của em gái mẹ anh
Tuy rằng mấy năm nay hai nhà không qua lại nhiều, những thật sự gặp phải chuyện vẫn sẽ giúp đỡ
Sau khi Cảnh Ninh nghe xong, vô cùng vui mừng
“Không nhìn ra, bố anh còn rất bản lĩnh, vậy chắc bây giờ ông ấy và vợ sống rất hạnh phúc nhìn Lục Cảnh Thâm đưa mắt về phía ngoài cửa sổ, giọng nói nhuộm chút buồn rầu: “Chắc vậy!
Nếu như họ còn sống
Cảnh Ninh hơi đờ ra
Nụ cười cương cứng ở khóe miệng
Qua mấy giây, cô mới phản ứng được, vội vàng thu sắc mặt, nhỏ giọng nổi: Rất xin lỗi, tôi không biết..”Không sao.”
Lục Cảnh Thâm quay đầu nhìn cô: “Đã qua rất nhiều năm, tôi đã sớm chấp nhận hiện thực
Nhất thời Cảnh Ninh không biết nên nói cái gì cho phải, bầu không khi bỗng trở nên lúng túng và xấu hổ
Cô đành phải chuyển đề tài lên vụ án của Tạ Kiêu: “Tôi có thể giúp anh chuyện này, vừa hay gần đây tôi rảnh rỗi, nhưng mà phải để tối gặp cậu ta trước mới được
“Ừm.”
Lục Cảnh Thâm gật đầu: “Ngày kia đi!
Gần đây cậu ta ra nước ngoài giải sầu rồi
Tôi bảo cậu ta đặt vé máy bay ngày mai về.”
“Được
Sau khi quyết định, cũng không lâu đã đến dưới tầng khu chung cư của Cảnh Ninh
Cô đẩy cửa ra xuống xe, xoay người lại vẫy tay tạm biệt Lục Cảnh Thâm
Trọng bóng đêm tối , cũng không biết làm sao, bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông tao nhã lịch sự ngồi sau xe có hơi cổ độc, giống như một ngọn đèn cô độc một mình sáng trong đêm dài, tịch mịch nỗi không ra lời
Lòng cô đột nhiên như bị thứ gì đó đâm một cái, trái tim cũng đập dồn dập hơn
Lục Cảnh Thâm cười với cô, ý bảo cô lên tầng
Cảnh Ninh gật đầu, không quá do dự mà xoay người đi tới khu chung cư
Bóng người của cô hoàn toàn đi vào trong cao ốc thì chiếc xe phía sau mới rời đi
Cảnh Ninh quay đầu nhìn về phía xe rời đi, ngầm nghĩ, lấy điện thoại ra gọi điện
“Alo, tôi muốn tìm cậu hỏi thăm một người, cậu quen biết Tạ Kiêu không?”
***
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện được cập nhật nhanh nhất trên
Bình luận facebook