Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-222
Chương 222: Con cá lớn kiều minh anh
Khi nãy vừa mới nói đau chân, mới đây thôi đã thành đau tay, cô Kiều đủ lắm rồi đấy.
Lệ Hiếu Nhật dứt khoát nắm lấy cổ tay cô, đặt trước mặt mình rồi thổi nhè nhẹ, hiếm lắm mới có lúc giọng nói của anh dịu dàng như thế này, còn có vẻ dịu dàng bất tận.
Lòng bàn tay của cô ngứa ngáy, Kiều Minh Anh chỉ cảm thấy mình đều bị kích thích, xém nữa máu mũi đã tuôn trào.
Đột nhiên gương mặt của cô đỏ bừng, rồi đột nhiên không dám nhìn Lê Hiếu Nhật, trái tim nhỏ nhắn của cô đập thình thịch, trong quãng đường ngắn ngủi ấy, không ngờ đầu óc cô lại nảy lên một suy nghĩ.
Có phải…Lê Hiếu Nhật thích mình hay không?
Kiềm Minh Anh giật mình trước suy nghĩ của bản thân, đôi mắt to tròn của cô chơm chớp mấy lần, ánh mắt nhìn về phía Lê Hiếu Nhật thấp thoáng hy vọng.
“Còn đau không?” Lê Hiếu Nhật ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen của anh thoáng có vẻ kinh ngạc, rồi sau đó lại mang đầy ẩn ý.
“Không, không đau nữa.” Giọng nói nũng nịu của Kiều Minh Anh vang lên, cô lắc đầu trong vô thức, thực chất không còn đau nữa, nhưng nhìn thấy hình như anh rất căng thẳng vì mình, trong lòng cô lại lâng lâng vui vẻ.
Lê Hiếu Nhật nhẹ nhàng lắc đầu, anh buông bàn tay nhỏ nhắn của cô ra, tư thế rất nghiêm chỉnh, không nói gì nữa.
“Tôi…”Kiều Minh Anh mấp máy môi, cô bối rối quay mặt sang hướng khác, không ngừng lấy tay trái nhéo tay phải, đến bầu không khí trong xe cũng trở nên căng thẳng.
Cô muốn nói cho anh biết rằng mình rất thích anh, nhưng nếu tỏ tình một cách đột ngột như vậy, anh có cảm thấy kỳ quặc hay không, mặc dù cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối rồi.
“Hửm?” Lê Hiếu Nhật nghiêng đầu sang, kiên nhẫn nhìn cô, chừng như có ánh sáng chảy qua đôi mắt đen lay láy của anh, mang màu sắc quyến rũ làm cho lòng cô say đắm, tựa hồ chỉ cần mình lơ đễnh một chút là sẽ bị hút vào trong ấy ngay vậy.
Nhưng ánh mắt của anh vẫn viễn có pha lẫn cảm xúc gì đó mà cô nhìn khong thấu, khiến cho cô không tài nào đoán nổi suy nghĩ trong lòng anh.
Chỉ cảm thấy hôm nay Lê Hiếu Nhật hơi kỳ lạ, nhưng cô lại không nói rõ được rằng anh kỳ lạ như thế nào.
“Tôi…” Rõ ràng những con chữ tiếp theo lại rất đơn giản, nhưng lời nói đến bên miệng lại không có cách nào thốt ra nổi.
Cô tỏ ra lúng túng, đôi mắt linh động của cô lộ ra vẻ bối rối khi nhìn Lê Hiếu Nhật, như thể cô đang cân nhắc đến điều gì vậy.
“Không sao đâu! Tôi đi đây!” Kiều Minh Anh muốn hỏi xem miệng của mình bị gì mà lại không nói ra nổi những chữ đơn giản ấy, cô dứt khoát đóng cửa xe lại, hoảng loạn chạy trốn.
Lê Hiếu Nhật nhếch môi nở nụ cười thoải mái, trên gương mặt anh tuấn dễ làm người khác động lòng ấy thấp thoáng vẻ dịu dàng.
Chiếc điện thoại nằm bên cạnh ghế của anh rung động, anh lạnh lùng nhìn thử, rồi cầm lên bắt máy nghe.
“Tổng giám đốc Lê, mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ ạ? Chuyện mà anh dặn dò đã bắt tay vào làm rồi.” Giọng nói của thư ký Trương vang lên ở đầu dây bên kia.
“Ừm, tốt lắm.” Lê Hiếu Nhật đáp, anh mỉm cười, bây giờ trong lòng anh đang lâng langa vui vẻ.
“Tiền thưởng cuối năm và nghỉ phép…” Thư ký Trương do dự cất tiếng hỏi anh, cô có dễ dàng gì đâu kia chứ, ngoài bề mặt là cô bị Kiều Minh Anh mua chuộc tiết lộ hành trình của Boss cho cô ấy, nhưng thực chất cô vẫn là sợi dây câu cá Boss cài bên cạnh Kiều Minh Anh, chuẩn bị chờ Kiều Minh Anh cắn câu bất kỳ lúc nào.
Tối ngày đầu tiên đi công tác, Lê Hiếu Nhật gọi điện thoại cho thư ký Trương, dặn dò cô ta làm hai việc, một là nếu như Kiều Minh Anh hỏi khi nào anh về nước thì báo lại với anh ngay, đồng thời lúc Kiều Minh Anh chạy ra sân bay để tìm anh, Lê Tiến Dũng xuất hiện rất tình cờ, sở dĩ anh không về nhà mà đến đến nhà hàng Hoàng Thịnh để gặp khách hàng cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên.
Nếu như ban đầu Kiều Minh Anh không hỏi thư ký về hành trình của anh, anh sẽ khởi động phương án thứ hai để cô ngoan ngoãn mắc câu, nhưng nào ngờ Kiều Minh Anh thật sự quan tâm đến hành trình của anh.
Điều này chứng tỏ rằng, không phải là trái tim cô ấy không có anh.
Bởi vì Kiều Minh Anh có thể đuổi kịp chiếc taxi của anh là vì anh đã cố tình sắp xếp như thế, tài xế cũng là người của anh, bởi thế những lời cô nói đều được hắn báo lại cho anh cả.
Những chuyện tiếp theo đều nằm trong sự khống chế của Lệ Hiếu Nhật, ngoại trừ việc Kiều Minh Anh bất cẩn va vào ly rượu rồi ngã xuống mặt đất, tất cả những thứ còn lại đều nằm trong dự liệu của anh.
Tất thảy sự bắt đầu của tất thảy những chuyện này đều vì một người.
Là Dương Ny.
Nếu như cô ấy không đột ngột gọi điện cho anh, nói cho anh biết tất thảy mọi thứ, nói với anh rằng Kiều Minh Anh đã thích anh rồi thì có lẽ bây giờ anh vẫn còn lạc trong đám sương mù.
Cả đời này, ngoại trừ cô ấy ra, anh không còn cần ai khác nữa.
Dương Ny còn nói rằng, sở dĩ Kiều Minh Anh né tránh anh là vì chuyện của năm năm về trước, còn năm năm về trước đã xảy ra chuyện gì thì cô ấy lại không nói nữa.
Cho đến giây phút Kiều Minh Anh xuống xe, rốt cuộc Lê Hiếu Nhật mới sực tỉnh táo lại, có thể chuyện của năm năm về trước không hề đơn giản như vậy.
Ngày thứ hai kể từ hôm Kiều Minh Anh bỏ đi, bọn họ đã sắp đính hôn rồi, chỉ có một số ít người biết được chuyện này mà thôi, với tính cách của Kiều Minh Anh, cô không thể làm anh khó xử như thế, để cho anh tự mình dọn dẹp hậu quả.
Anh vẫn luôn cho rằng, Kiều Minh Anh bỏ đi là vì không yêu anh, nhưng hóa ra lại không phải.
Rốt cuộc năm năm trước đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cho cô chùn bước bỏ đi như vậy chứ?
Thư ký Trương cảm thấy công việc hiện tại càng lúc càng khó làm, không những phải xử lý chuyện công ty, mà bây giờ còn phải quan tâm đến những chuyện khác, có điều vì tiền thưởng và kỳ nghỉ phép, cô vẫn bán mạng mà làm!
“Cho phép.” Lê Hiếu Nhật nói xong bèn cúp máy ngay.
Anh nhìn màn hình điện thoại chăm chú một hồi, rồi mới gọi một cuộc.
Kiều Minh Anh rời khỏi bệnh viện trở về căn biệt thự, trong lòng nghĩ chắc bây giờ Lê Hiếu Nhật có ở đó, bởi vậy trong lòng cô vô cùng vui vẻ.
Mặc dù cô không thể thốt được câu ấy ra khỏi miệng, nhưng Lê Hiếu Nhật là người thông minh như thế, cô ám chỉ thêm vài lần nữa thì chắc anh sẽ hiểu nhỉ?
Cô nghĩ đến đây, bước chân càng trở nên nhanh thêm.
Kiều Tiểu Bảo đang chạy đua với một chú chó trắng như tuyết, tròn trĩnh hệt như trái banh trên bãi cỏ, mặc dù Kiều Tiểu Bảo chỉ có hai chân không chạy lại bốn chân, nhưng cậu bé được nhóm Da Nhất dạy dỗ mà ra, tốc độ rất mau, cậu bé vẫn đuổi kịp chú chó.
Chú chó này thuộc giống chó núi Pyrénées, cũng có tên là Gấu Trắng Lớn, bộ lông trắng như tuyết được chải chuốt gọn gàng. Lê Hiếu Nhật đã tặng chú chó này cho cậu bé.
Kiều Tiểu Bảo đặt cho nó cái tên ‘Đoàn Đoàn’.
Tên sao chó vậy, người nó tròn lẳn, mềm mại béo núc ních những thịt là thịt, hơn nữa chỉ cần nó cuộn người lại thì sẽ giống hệt như viên tròn trắng muốt, không nhìn cẩn thận sẽ không biết đây là gì.
Đừng thấy Đoàn Đoàn ngốc nghếch ngây thơ vô hại mà nhầm, chó mà Lê Hiếu Nhật đã tặng có đơn giản nổi hay không?
Kiều Tiểu Bảo cũng biết Đoàn Đoàn không phải là một con chó bình thường, nó rất thông minh, cũng rất nghe lời cậu bé, cộng với việc được ba tặng cho, bởi vậy càng yêu thương và nâng niu chú chó này hơn.
“Sao mẹ về rồi?” Kiều Tiểu Bảo nhìn thấy Kiều Minh Anh đang đi đến con đường rợp bóng cây bao quanh khu biệt thự, bèn nhấc đôi chân ngắn cỡn của mình chạy về phía cô.
Đoàn Đoàn cũng nhấc chân chạy theo Kiều Tiểu Bảo, nó vẫn đuôi bám theo sau Kiều Tiểu Bảo.
“Cục cưng ơi, nào, để mẹ thơm một cái.” Kiều Tiểu Bảo hôn lên vầng má mềm mại của cậu bé.
Khi nãy vừa mới nói đau chân, mới đây thôi đã thành đau tay, cô Kiều đủ lắm rồi đấy.
Lệ Hiếu Nhật dứt khoát nắm lấy cổ tay cô, đặt trước mặt mình rồi thổi nhè nhẹ, hiếm lắm mới có lúc giọng nói của anh dịu dàng như thế này, còn có vẻ dịu dàng bất tận.
Lòng bàn tay của cô ngứa ngáy, Kiều Minh Anh chỉ cảm thấy mình đều bị kích thích, xém nữa máu mũi đã tuôn trào.
Đột nhiên gương mặt của cô đỏ bừng, rồi đột nhiên không dám nhìn Lê Hiếu Nhật, trái tim nhỏ nhắn của cô đập thình thịch, trong quãng đường ngắn ngủi ấy, không ngờ đầu óc cô lại nảy lên một suy nghĩ.
Có phải…Lê Hiếu Nhật thích mình hay không?
Kiềm Minh Anh giật mình trước suy nghĩ của bản thân, đôi mắt to tròn của cô chơm chớp mấy lần, ánh mắt nhìn về phía Lê Hiếu Nhật thấp thoáng hy vọng.
“Còn đau không?” Lê Hiếu Nhật ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen của anh thoáng có vẻ kinh ngạc, rồi sau đó lại mang đầy ẩn ý.
“Không, không đau nữa.” Giọng nói nũng nịu của Kiều Minh Anh vang lên, cô lắc đầu trong vô thức, thực chất không còn đau nữa, nhưng nhìn thấy hình như anh rất căng thẳng vì mình, trong lòng cô lại lâng lâng vui vẻ.
Lê Hiếu Nhật nhẹ nhàng lắc đầu, anh buông bàn tay nhỏ nhắn của cô ra, tư thế rất nghiêm chỉnh, không nói gì nữa.
“Tôi…”Kiều Minh Anh mấp máy môi, cô bối rối quay mặt sang hướng khác, không ngừng lấy tay trái nhéo tay phải, đến bầu không khí trong xe cũng trở nên căng thẳng.
Cô muốn nói cho anh biết rằng mình rất thích anh, nhưng nếu tỏ tình một cách đột ngột như vậy, anh có cảm thấy kỳ quặc hay không, mặc dù cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối rồi.
“Hửm?” Lê Hiếu Nhật nghiêng đầu sang, kiên nhẫn nhìn cô, chừng như có ánh sáng chảy qua đôi mắt đen lay láy của anh, mang màu sắc quyến rũ làm cho lòng cô say đắm, tựa hồ chỉ cần mình lơ đễnh một chút là sẽ bị hút vào trong ấy ngay vậy.
Nhưng ánh mắt của anh vẫn viễn có pha lẫn cảm xúc gì đó mà cô nhìn khong thấu, khiến cho cô không tài nào đoán nổi suy nghĩ trong lòng anh.
Chỉ cảm thấy hôm nay Lê Hiếu Nhật hơi kỳ lạ, nhưng cô lại không nói rõ được rằng anh kỳ lạ như thế nào.
“Tôi…” Rõ ràng những con chữ tiếp theo lại rất đơn giản, nhưng lời nói đến bên miệng lại không có cách nào thốt ra nổi.
Cô tỏ ra lúng túng, đôi mắt linh động của cô lộ ra vẻ bối rối khi nhìn Lê Hiếu Nhật, như thể cô đang cân nhắc đến điều gì vậy.
“Không sao đâu! Tôi đi đây!” Kiều Minh Anh muốn hỏi xem miệng của mình bị gì mà lại không nói ra nổi những chữ đơn giản ấy, cô dứt khoát đóng cửa xe lại, hoảng loạn chạy trốn.
Lê Hiếu Nhật nhếch môi nở nụ cười thoải mái, trên gương mặt anh tuấn dễ làm người khác động lòng ấy thấp thoáng vẻ dịu dàng.
Chiếc điện thoại nằm bên cạnh ghế của anh rung động, anh lạnh lùng nhìn thử, rồi cầm lên bắt máy nghe.
“Tổng giám đốc Lê, mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ ạ? Chuyện mà anh dặn dò đã bắt tay vào làm rồi.” Giọng nói của thư ký Trương vang lên ở đầu dây bên kia.
“Ừm, tốt lắm.” Lê Hiếu Nhật đáp, anh mỉm cười, bây giờ trong lòng anh đang lâng langa vui vẻ.
“Tiền thưởng cuối năm và nghỉ phép…” Thư ký Trương do dự cất tiếng hỏi anh, cô có dễ dàng gì đâu kia chứ, ngoài bề mặt là cô bị Kiều Minh Anh mua chuộc tiết lộ hành trình của Boss cho cô ấy, nhưng thực chất cô vẫn là sợi dây câu cá Boss cài bên cạnh Kiều Minh Anh, chuẩn bị chờ Kiều Minh Anh cắn câu bất kỳ lúc nào.
Tối ngày đầu tiên đi công tác, Lê Hiếu Nhật gọi điện thoại cho thư ký Trương, dặn dò cô ta làm hai việc, một là nếu như Kiều Minh Anh hỏi khi nào anh về nước thì báo lại với anh ngay, đồng thời lúc Kiều Minh Anh chạy ra sân bay để tìm anh, Lê Tiến Dũng xuất hiện rất tình cờ, sở dĩ anh không về nhà mà đến đến nhà hàng Hoàng Thịnh để gặp khách hàng cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên.
Nếu như ban đầu Kiều Minh Anh không hỏi thư ký về hành trình của anh, anh sẽ khởi động phương án thứ hai để cô ngoan ngoãn mắc câu, nhưng nào ngờ Kiều Minh Anh thật sự quan tâm đến hành trình của anh.
Điều này chứng tỏ rằng, không phải là trái tim cô ấy không có anh.
Bởi vì Kiều Minh Anh có thể đuổi kịp chiếc taxi của anh là vì anh đã cố tình sắp xếp như thế, tài xế cũng là người của anh, bởi thế những lời cô nói đều được hắn báo lại cho anh cả.
Những chuyện tiếp theo đều nằm trong sự khống chế của Lệ Hiếu Nhật, ngoại trừ việc Kiều Minh Anh bất cẩn va vào ly rượu rồi ngã xuống mặt đất, tất cả những thứ còn lại đều nằm trong dự liệu của anh.
Tất thảy sự bắt đầu của tất thảy những chuyện này đều vì một người.
Là Dương Ny.
Nếu như cô ấy không đột ngột gọi điện cho anh, nói cho anh biết tất thảy mọi thứ, nói với anh rằng Kiều Minh Anh đã thích anh rồi thì có lẽ bây giờ anh vẫn còn lạc trong đám sương mù.
Cả đời này, ngoại trừ cô ấy ra, anh không còn cần ai khác nữa.
Dương Ny còn nói rằng, sở dĩ Kiều Minh Anh né tránh anh là vì chuyện của năm năm về trước, còn năm năm về trước đã xảy ra chuyện gì thì cô ấy lại không nói nữa.
Cho đến giây phút Kiều Minh Anh xuống xe, rốt cuộc Lê Hiếu Nhật mới sực tỉnh táo lại, có thể chuyện của năm năm về trước không hề đơn giản như vậy.
Ngày thứ hai kể từ hôm Kiều Minh Anh bỏ đi, bọn họ đã sắp đính hôn rồi, chỉ có một số ít người biết được chuyện này mà thôi, với tính cách của Kiều Minh Anh, cô không thể làm anh khó xử như thế, để cho anh tự mình dọn dẹp hậu quả.
Anh vẫn luôn cho rằng, Kiều Minh Anh bỏ đi là vì không yêu anh, nhưng hóa ra lại không phải.
Rốt cuộc năm năm trước đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cho cô chùn bước bỏ đi như vậy chứ?
Thư ký Trương cảm thấy công việc hiện tại càng lúc càng khó làm, không những phải xử lý chuyện công ty, mà bây giờ còn phải quan tâm đến những chuyện khác, có điều vì tiền thưởng và kỳ nghỉ phép, cô vẫn bán mạng mà làm!
“Cho phép.” Lê Hiếu Nhật nói xong bèn cúp máy ngay.
Anh nhìn màn hình điện thoại chăm chú một hồi, rồi mới gọi một cuộc.
Kiều Minh Anh rời khỏi bệnh viện trở về căn biệt thự, trong lòng nghĩ chắc bây giờ Lê Hiếu Nhật có ở đó, bởi vậy trong lòng cô vô cùng vui vẻ.
Mặc dù cô không thể thốt được câu ấy ra khỏi miệng, nhưng Lê Hiếu Nhật là người thông minh như thế, cô ám chỉ thêm vài lần nữa thì chắc anh sẽ hiểu nhỉ?
Cô nghĩ đến đây, bước chân càng trở nên nhanh thêm.
Kiều Tiểu Bảo đang chạy đua với một chú chó trắng như tuyết, tròn trĩnh hệt như trái banh trên bãi cỏ, mặc dù Kiều Tiểu Bảo chỉ có hai chân không chạy lại bốn chân, nhưng cậu bé được nhóm Da Nhất dạy dỗ mà ra, tốc độ rất mau, cậu bé vẫn đuổi kịp chú chó.
Chú chó này thuộc giống chó núi Pyrénées, cũng có tên là Gấu Trắng Lớn, bộ lông trắng như tuyết được chải chuốt gọn gàng. Lê Hiếu Nhật đã tặng chú chó này cho cậu bé.
Kiều Tiểu Bảo đặt cho nó cái tên ‘Đoàn Đoàn’.
Tên sao chó vậy, người nó tròn lẳn, mềm mại béo núc ních những thịt là thịt, hơn nữa chỉ cần nó cuộn người lại thì sẽ giống hệt như viên tròn trắng muốt, không nhìn cẩn thận sẽ không biết đây là gì.
Đừng thấy Đoàn Đoàn ngốc nghếch ngây thơ vô hại mà nhầm, chó mà Lê Hiếu Nhật đã tặng có đơn giản nổi hay không?
Kiều Tiểu Bảo cũng biết Đoàn Đoàn không phải là một con chó bình thường, nó rất thông minh, cũng rất nghe lời cậu bé, cộng với việc được ba tặng cho, bởi vậy càng yêu thương và nâng niu chú chó này hơn.
“Sao mẹ về rồi?” Kiều Tiểu Bảo nhìn thấy Kiều Minh Anh đang đi đến con đường rợp bóng cây bao quanh khu biệt thự, bèn nhấc đôi chân ngắn cỡn của mình chạy về phía cô.
Đoàn Đoàn cũng nhấc chân chạy theo Kiều Tiểu Bảo, nó vẫn đuôi bám theo sau Kiều Tiểu Bảo.
“Cục cưng ơi, nào, để mẹ thơm một cái.” Kiều Tiểu Bảo hôn lên vầng má mềm mại của cậu bé.
Bình luận facebook