Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-129
Chương 129: Anh đuổi theo cô ta đi
Kiều Minh Anh đặt chiếc ly thuỷ tinh trên tay xuống với thần sắc nhàn nhạt, nhìn bóng lưng mang theo tức giận của Lê Ngữ Vi, trong lòng thầm nghĩ nếu như ném một bó đuốc lên đó chắc hẳn cũng có thể đốt cháy ra một cái lỗ luôn đó.
Thực ra lúc đối mặt với Lê Ngữ Vi, Kiều Minh Anh đã bình tĩnh đến cực điểm rồi, ngoại trừ sự ghét bỏ khi vừa mới nhìn thấy cô ta ra thì đã không còn nhiều biến động nào nữa.
Cô đã sớm không hận cô ta nữa rồi, nhưng mà cũng tuyệt đối không thể ăn ở hoà bình với cô ta được.
Binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn, cô lại muốn xem thử bao nhiêu năm qua đi rồi, thủ đoạn của Lê Ngữ Vi có còn ấu trĩ và tàn nhẫn giống như trước đây nữa không.
Tuy nhiên cô cũng không phải là một Kiều Minh Anh vô năng yếu đuối như trước kia nữa rồi.
“Tôi ăn no rồi.” Kiều Minh Anh đẩy cái dĩa ở trước mặt mình lên trước một chút rồi đứng dậy, đôi con ngươi bình tĩnh không chút gợn sóng nhìn Lê Hiếu Nhật: “Anh đuổi theo cô ta đi.”
Nói xong thì liền quay người đi lên cầu thang.
Lê Hiếu Nhật trầm mặc một hồi, cuối cùng đưa tay lên nắn nắn mi tâm có phần mệt mỏi: “Lê Tiến Dũng.”
“Cậu chủ.” Thân ảnh màu đen như bóng ma của Lê Tiến Dũng xuất hiện ở đằng sau lưng Lê Hiếu Nhật, cúi đầu đáp một cách điềm nhiên.
“Đi theo cô chủ, nó có gì căn dặn thì cứ đồng ý với nó là được rồi.”
“Vâng.”
Đằng sau lập tức không có người nữa, những người làm trong biệt thự cũng đang bận công việc của mình.
Chiếc đèn chùm ở trên đỉnh đầu toát ra một thứ ánh sáng dịu nhẹ, sà vào trên cơ thể của Lê Hiếu Nhật, rơi trên khuôn mặt anh tuấn có chút mệt mỏi của anh, làm tăng thêm vài phần lười biếng.
Lê Ngữ Vi khắp nơi đều nhắm đến Kiều Minh Anh, đây là một vấn đề lớn.
Nhưng mà đối với đứa em gái này, Lê Hiếu Nhật vẫn rất yêu chiều, lại cộng thêm sự sủng ái có thừa của ba Lê mẹ Lê đối với cô ta từ nhỏ, cho nên Lê Ngữ Vi lớn đến nhường này, vẫn chưa từng gặp qua chuyện gì được gọi là thất bại cả.
Ngoại lệ duy nhất, chính là Kiều Minh Anh.
Lê Ngữ Vi lớn đến như vậy rồi, có nhà họ Lê làm bối cảnh, còn có người anh trai nổi danh khắp nước C là Lê Hiếu Nhật, có thể nói cô ta chính là tiểu công chúa của nước C này, người có thể khiến cô ta uỷ khuất nhận thua cũng chỉ có Kiều Minh Anh thôi.
Thật ra, Lê Ngữ Vi trước đây rất là thích Kiều Minh Anh, thường xuyên đi theo sau Kiều Minh Anh, trái một tiếng ‘chị gái nhỏ’, phải một tiếng ‘chị gái nhỏ’, gọi vô cùng ngọt ngào.
Sau đó Kiều Minh Anh sẽ đem chiếc bánh kem hạt dẻ mà Lê Hiếu Nhật mua cho cô chia một nửa cho Lê Ngữ Vi, hai người còn cùng nhau xông đến chiếc giường lớn thơm tho mềm mại của Lê Hiếu Nhật lăn lộn lung tung.
Ngay cả Lê Hiếu Nhật cũng chỉ có thể thường xuyên bất lực mà đỡ trán với hai cô bé tinh nghịch này mà thôi, nhưng anh cũng hoàn toàn không có cách nào với hai cô cả, bởi vì chỉ cần một người bị mắng thôi thì người còn lại tuyệt đối sẽ đứng ra.
Lê Hiếu Nhật sủng Kiều Minh Anh, Lê Ngữ Vi cũng vô cùng thích cô.
Nhưng mà cũng không biết từ khi nào bắt đầu, mà mối quan hệ của hai người đã bị tan vỡ rồi.
Lê Ngữ Vi đã từng nổi giận một trận lớn nhất trong lịch sử ở nhà họ Lê, khóc cả một đêm dài, suýt chút nữa là ngất đi luôn rồi, sau đó thì cũng không còn bày ra vẻ mặt vui vẻ nào với Kiều Minh Anh nữa.
Không có ai biết là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngay cả Lê Hiếu Nhật cũng không biết.
Chỉ có một mình Lê Ngữ Vi là biết, không lâu sau đó thì Kiều Minh Anh đã mất tích.
Cũng không biết đã ngồi ở trước bàn ăn bao nhiêu lâu, Lê Hiếu Nhật nhấc đôi chân có chút tê dại đứng lên, rồi đi lên lầu.
Lúc anh đẩy cửa đi vào thì không thấy bóng ảnh của Kiều Minh Anh đâu, đôi con ngươi đen láy quét nhìn xung quanh phòng, bên tai truyền đến tiếng nước rào rào.
Đang tắm.
Lê Hiếu Nhật mỉm cười nhẹ nhõm, anh vốn còn tưởng cô sẽ tức giận chạy lên đây thu dọn hành lý đi nữa chứ, xem ra là anh nghĩ nhiều rồi.
Anh đi đến bên cạnh giường, nhìn bản vẽ mà Kiều Minh Anh vứt ở trên đó, trên đó còn có vài tờ giấy màu, bên cạnh là vài cây bút.
Anh đi qua đó cầm lấy bản vẽ lên nhìn thật cẩn thận, nhìn thấy trên đó được vẽ những đường nét cơ thể con người, chỉ là những đường nét phía sau dần dần trở nên lộn xộn, xem ra là cầm bút không vững nên không có sức mà vẽ lên rồi, cuối cùng thì chắc là do không vẽ nổi nữa nên đã dùng sức chọt lên tờ giấy vài cái lỗ.
Khoé môi anh khẽ nhếch lên, ngập tràn màu sắc của một nụ cười nhàn nhạt.
Đây chính là phong cách của Kiều Minh Anh.
Chỉ là cái bản nháp này chắc là trang phục nước hoa mà cô đang chuẩn bị rồi, tay của cô vẫn chưa khỏi, vẽ không được thì cũng hợp lý thôi.
Hay là, hủy cho cô đi?
Lê Hiếu Nhật tập trung suy nghĩ, tưởng tượng ra biểu cảm của Kiều Minh Anh sau khi biết chuyện, chắc là sẽ nhảy dựng lên cắn anh nhỉ?
“Ui ya!” Đang suy nghĩ thì trong phòng tắm chợt truyền đến tiếng kêu của Kiều Minh Anh, sau đó truyền đến những thanh âm rơi đồ, binh binh bang bang.
Đôi con ngươi của Lê Hiếu Nhật khẽ lập loè, anh vứt bảng vẽ xuống rồi sải đước đi đến cửa phòng tắm, rồi dùng sức vỗ vỗ vào cửa vài cái: “Kiều Minh Anh? Sao thế?”
Kiều Minh Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn cái chai bị mình không cẩn thận đụng rớt trong phòng tắm, cánh tay còn tông vào tường nữa, làm ảnh hưởng đến vết thương trên vai, trên khuôn mặt nhỏ nổi đầy mồ hôi lạnh.
Sau đó thì nghe thấy bên ngoài cửa truyền đến thanh âm có hơi lo lắng của Lê Hiếu Nhật, cô nhìn cơ thể không tấc vải che thân của mình một cái thì tức tốc sốt sắng, thanh âm có chút kích động: “Không sao, tôi không sao!”
Kích động như vậy, chỗ trên cơ thể mà Kiều Minh Anh bị đụng vào lại càng đau hơn.
“Thật sự không sao?” Trong thanh âm của Lê Hiếu Nhật chất chứa chút hoài nghi, anh đứng ở ngoài cửa vẫn chưa rời khỏi.
Kiều Minh Anh lập tức vịn vào tường để đứng vững, cũng không dám tắm tiếp nữa mà cầm lấy quần áo trên cái giá, vừa bắt đầu mặc vào, vừa nói lớn với bên ngoài cửa: “Không sao, thật sự không sao, sao anh lải nhải thế hả?”
Cô cắn vào lưỡi không dám phát ra tiếng đau, sợ mình mà kêu lên một tiếng nữa thì Lê Hiếu Nhật sẽ phá cửa mà xông vào mất.
Sắc mặt của Lê Hiếu Nhật đứng bên ngoài cửa liền đen lại, cái gì? Anh lải nhải?
Người phụ nữ chết tiệt, không lẽ không nghe ra được anh đang quan tâm cô sao? Não của cô không lẽ bị heo ăn rồi?!
Lê Hiếu Nhật cố gắng hết sức để làm dịu cảm xúc của mình, để cho mình không nhấc chân lên đá cửa, ngón tay anh cong lại đặt trên cửa, trầm giọng nói: “Em mau ra đây.”
Kiều Minh Anh mặc xong quần áo, không màng đến sự khó chịu nữa, sau khi chỉnh sửa quần áo gọn gàng xong cô mới đi tới bên cửa, khi mở cửa ra nhìn thấy Lê Hiếu Nhật vẫn còn đang đứng ở bên cửa thì liền giật mình.
Nhìn thấy sắc mặt anh trông có chút không tốt lắm, Kiều Minh Anh có chút không dám nói chuyện.
“Anh có sở thích nhìn trộm à?” Mắt lớn trừng mắt nhỏ một hồi lâu, Kiều Minh Anh mới thốt ra được một câu, hiển nhiên dễ thấy, sắc mặt của Lê Hiếu Nhật lại càng thêm âm trầm rồi.
“Im miệng!” Lê Hiếu Nhật hung dữ mà quát cô một tiếng, sau đó xách cổ áo cô lên, nhẹ nhàng xách cô đến đặt bên giường.
Kiều Minh Anh rục cổ lại, hung dữ với cô làm gì chứ, cô cũng đâu có nói sai đâu.
“Sao không sấy khô tóc vậy?” Nhìn thấy đầu tóc vẫn còn ướt nhẹp của cô, đôi mày kiếm của Lê Hiếu Nhật liền nhíu lại, ánh mắt không vui mà nhìn cô.
“Hả? Quên rồi.”Kiều Minh Anh nuốt một ngụm nước bọt, nhìn mái tóc ướt nhẹp của mình, trong lòng thầm nghĩ, nếu như không phải anh chạy đến thì cô sao có thể ngay cả tóc cũng chưa sấy khô mà đã phải chạy ra ngoài chứ?
Lê Hiếu Nhật thật sự không thể hiểu nổi cái cách tư duy phóng khoáng của Kiều Minh Anh mà, anh tìm một cái máy sấy tóc ở trong tủ bên cạnh rồi cắm điện vào, sau khi thử nhiệt độ thích hợp xong mới bắt đầu sấy tóc cho cô.
Kiều Minh Anh đặt chiếc ly thuỷ tinh trên tay xuống với thần sắc nhàn nhạt, nhìn bóng lưng mang theo tức giận của Lê Ngữ Vi, trong lòng thầm nghĩ nếu như ném một bó đuốc lên đó chắc hẳn cũng có thể đốt cháy ra một cái lỗ luôn đó.
Thực ra lúc đối mặt với Lê Ngữ Vi, Kiều Minh Anh đã bình tĩnh đến cực điểm rồi, ngoại trừ sự ghét bỏ khi vừa mới nhìn thấy cô ta ra thì đã không còn nhiều biến động nào nữa.
Cô đã sớm không hận cô ta nữa rồi, nhưng mà cũng tuyệt đối không thể ăn ở hoà bình với cô ta được.
Binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn, cô lại muốn xem thử bao nhiêu năm qua đi rồi, thủ đoạn của Lê Ngữ Vi có còn ấu trĩ và tàn nhẫn giống như trước đây nữa không.
Tuy nhiên cô cũng không phải là một Kiều Minh Anh vô năng yếu đuối như trước kia nữa rồi.
“Tôi ăn no rồi.” Kiều Minh Anh đẩy cái dĩa ở trước mặt mình lên trước một chút rồi đứng dậy, đôi con ngươi bình tĩnh không chút gợn sóng nhìn Lê Hiếu Nhật: “Anh đuổi theo cô ta đi.”
Nói xong thì liền quay người đi lên cầu thang.
Lê Hiếu Nhật trầm mặc một hồi, cuối cùng đưa tay lên nắn nắn mi tâm có phần mệt mỏi: “Lê Tiến Dũng.”
“Cậu chủ.” Thân ảnh màu đen như bóng ma của Lê Tiến Dũng xuất hiện ở đằng sau lưng Lê Hiếu Nhật, cúi đầu đáp một cách điềm nhiên.
“Đi theo cô chủ, nó có gì căn dặn thì cứ đồng ý với nó là được rồi.”
“Vâng.”
Đằng sau lập tức không có người nữa, những người làm trong biệt thự cũng đang bận công việc của mình.
Chiếc đèn chùm ở trên đỉnh đầu toát ra một thứ ánh sáng dịu nhẹ, sà vào trên cơ thể của Lê Hiếu Nhật, rơi trên khuôn mặt anh tuấn có chút mệt mỏi của anh, làm tăng thêm vài phần lười biếng.
Lê Ngữ Vi khắp nơi đều nhắm đến Kiều Minh Anh, đây là một vấn đề lớn.
Nhưng mà đối với đứa em gái này, Lê Hiếu Nhật vẫn rất yêu chiều, lại cộng thêm sự sủng ái có thừa của ba Lê mẹ Lê đối với cô ta từ nhỏ, cho nên Lê Ngữ Vi lớn đến nhường này, vẫn chưa từng gặp qua chuyện gì được gọi là thất bại cả.
Ngoại lệ duy nhất, chính là Kiều Minh Anh.
Lê Ngữ Vi lớn đến như vậy rồi, có nhà họ Lê làm bối cảnh, còn có người anh trai nổi danh khắp nước C là Lê Hiếu Nhật, có thể nói cô ta chính là tiểu công chúa của nước C này, người có thể khiến cô ta uỷ khuất nhận thua cũng chỉ có Kiều Minh Anh thôi.
Thật ra, Lê Ngữ Vi trước đây rất là thích Kiều Minh Anh, thường xuyên đi theo sau Kiều Minh Anh, trái một tiếng ‘chị gái nhỏ’, phải một tiếng ‘chị gái nhỏ’, gọi vô cùng ngọt ngào.
Sau đó Kiều Minh Anh sẽ đem chiếc bánh kem hạt dẻ mà Lê Hiếu Nhật mua cho cô chia một nửa cho Lê Ngữ Vi, hai người còn cùng nhau xông đến chiếc giường lớn thơm tho mềm mại của Lê Hiếu Nhật lăn lộn lung tung.
Ngay cả Lê Hiếu Nhật cũng chỉ có thể thường xuyên bất lực mà đỡ trán với hai cô bé tinh nghịch này mà thôi, nhưng anh cũng hoàn toàn không có cách nào với hai cô cả, bởi vì chỉ cần một người bị mắng thôi thì người còn lại tuyệt đối sẽ đứng ra.
Lê Hiếu Nhật sủng Kiều Minh Anh, Lê Ngữ Vi cũng vô cùng thích cô.
Nhưng mà cũng không biết từ khi nào bắt đầu, mà mối quan hệ của hai người đã bị tan vỡ rồi.
Lê Ngữ Vi đã từng nổi giận một trận lớn nhất trong lịch sử ở nhà họ Lê, khóc cả một đêm dài, suýt chút nữa là ngất đi luôn rồi, sau đó thì cũng không còn bày ra vẻ mặt vui vẻ nào với Kiều Minh Anh nữa.
Không có ai biết là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngay cả Lê Hiếu Nhật cũng không biết.
Chỉ có một mình Lê Ngữ Vi là biết, không lâu sau đó thì Kiều Minh Anh đã mất tích.
Cũng không biết đã ngồi ở trước bàn ăn bao nhiêu lâu, Lê Hiếu Nhật nhấc đôi chân có chút tê dại đứng lên, rồi đi lên lầu.
Lúc anh đẩy cửa đi vào thì không thấy bóng ảnh của Kiều Minh Anh đâu, đôi con ngươi đen láy quét nhìn xung quanh phòng, bên tai truyền đến tiếng nước rào rào.
Đang tắm.
Lê Hiếu Nhật mỉm cười nhẹ nhõm, anh vốn còn tưởng cô sẽ tức giận chạy lên đây thu dọn hành lý đi nữa chứ, xem ra là anh nghĩ nhiều rồi.
Anh đi đến bên cạnh giường, nhìn bản vẽ mà Kiều Minh Anh vứt ở trên đó, trên đó còn có vài tờ giấy màu, bên cạnh là vài cây bút.
Anh đi qua đó cầm lấy bản vẽ lên nhìn thật cẩn thận, nhìn thấy trên đó được vẽ những đường nét cơ thể con người, chỉ là những đường nét phía sau dần dần trở nên lộn xộn, xem ra là cầm bút không vững nên không có sức mà vẽ lên rồi, cuối cùng thì chắc là do không vẽ nổi nữa nên đã dùng sức chọt lên tờ giấy vài cái lỗ.
Khoé môi anh khẽ nhếch lên, ngập tràn màu sắc của một nụ cười nhàn nhạt.
Đây chính là phong cách của Kiều Minh Anh.
Chỉ là cái bản nháp này chắc là trang phục nước hoa mà cô đang chuẩn bị rồi, tay của cô vẫn chưa khỏi, vẽ không được thì cũng hợp lý thôi.
Hay là, hủy cho cô đi?
Lê Hiếu Nhật tập trung suy nghĩ, tưởng tượng ra biểu cảm của Kiều Minh Anh sau khi biết chuyện, chắc là sẽ nhảy dựng lên cắn anh nhỉ?
“Ui ya!” Đang suy nghĩ thì trong phòng tắm chợt truyền đến tiếng kêu của Kiều Minh Anh, sau đó truyền đến những thanh âm rơi đồ, binh binh bang bang.
Đôi con ngươi của Lê Hiếu Nhật khẽ lập loè, anh vứt bảng vẽ xuống rồi sải đước đi đến cửa phòng tắm, rồi dùng sức vỗ vỗ vào cửa vài cái: “Kiều Minh Anh? Sao thế?”
Kiều Minh Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn cái chai bị mình không cẩn thận đụng rớt trong phòng tắm, cánh tay còn tông vào tường nữa, làm ảnh hưởng đến vết thương trên vai, trên khuôn mặt nhỏ nổi đầy mồ hôi lạnh.
Sau đó thì nghe thấy bên ngoài cửa truyền đến thanh âm có hơi lo lắng của Lê Hiếu Nhật, cô nhìn cơ thể không tấc vải che thân của mình một cái thì tức tốc sốt sắng, thanh âm có chút kích động: “Không sao, tôi không sao!”
Kích động như vậy, chỗ trên cơ thể mà Kiều Minh Anh bị đụng vào lại càng đau hơn.
“Thật sự không sao?” Trong thanh âm của Lê Hiếu Nhật chất chứa chút hoài nghi, anh đứng ở ngoài cửa vẫn chưa rời khỏi.
Kiều Minh Anh lập tức vịn vào tường để đứng vững, cũng không dám tắm tiếp nữa mà cầm lấy quần áo trên cái giá, vừa bắt đầu mặc vào, vừa nói lớn với bên ngoài cửa: “Không sao, thật sự không sao, sao anh lải nhải thế hả?”
Cô cắn vào lưỡi không dám phát ra tiếng đau, sợ mình mà kêu lên một tiếng nữa thì Lê Hiếu Nhật sẽ phá cửa mà xông vào mất.
Sắc mặt của Lê Hiếu Nhật đứng bên ngoài cửa liền đen lại, cái gì? Anh lải nhải?
Người phụ nữ chết tiệt, không lẽ không nghe ra được anh đang quan tâm cô sao? Não của cô không lẽ bị heo ăn rồi?!
Lê Hiếu Nhật cố gắng hết sức để làm dịu cảm xúc của mình, để cho mình không nhấc chân lên đá cửa, ngón tay anh cong lại đặt trên cửa, trầm giọng nói: “Em mau ra đây.”
Kiều Minh Anh mặc xong quần áo, không màng đến sự khó chịu nữa, sau khi chỉnh sửa quần áo gọn gàng xong cô mới đi tới bên cửa, khi mở cửa ra nhìn thấy Lê Hiếu Nhật vẫn còn đang đứng ở bên cửa thì liền giật mình.
Nhìn thấy sắc mặt anh trông có chút không tốt lắm, Kiều Minh Anh có chút không dám nói chuyện.
“Anh có sở thích nhìn trộm à?” Mắt lớn trừng mắt nhỏ một hồi lâu, Kiều Minh Anh mới thốt ra được một câu, hiển nhiên dễ thấy, sắc mặt của Lê Hiếu Nhật lại càng thêm âm trầm rồi.
“Im miệng!” Lê Hiếu Nhật hung dữ mà quát cô một tiếng, sau đó xách cổ áo cô lên, nhẹ nhàng xách cô đến đặt bên giường.
Kiều Minh Anh rục cổ lại, hung dữ với cô làm gì chứ, cô cũng đâu có nói sai đâu.
“Sao không sấy khô tóc vậy?” Nhìn thấy đầu tóc vẫn còn ướt nhẹp của cô, đôi mày kiếm của Lê Hiếu Nhật liền nhíu lại, ánh mắt không vui mà nhìn cô.
“Hả? Quên rồi.”Kiều Minh Anh nuốt một ngụm nước bọt, nhìn mái tóc ướt nhẹp của mình, trong lòng thầm nghĩ, nếu như không phải anh chạy đến thì cô sao có thể ngay cả tóc cũng chưa sấy khô mà đã phải chạy ra ngoài chứ?
Lê Hiếu Nhật thật sự không thể hiểu nổi cái cách tư duy phóng khoáng của Kiều Minh Anh mà, anh tìm một cái máy sấy tóc ở trong tủ bên cạnh rồi cắm điện vào, sau khi thử nhiệt độ thích hợp xong mới bắt đầu sấy tóc cho cô.
Bình luận facebook