Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 245: Xin chào em gái (2)
Editor:Nguyetmai
"Cái đồ lừa đảo nhà cậu, cho cậu đau chết luôn đi!" Ninh Hề Nhi giận dỗi, nhưng cậu hai Kỷ đâu phải loại người bị đánh bại chỉ bằng một câu ác miệng của cô?
Tên xấu xa nào đó tuân thủ tuyệt đối quy tắc có thể động tay tuyệt không động khẩu, cầm tay Ninh Hề Nhi đặt vào ngực.
Mở khóa áo khoác, ở bên trong hắn chỉ mặc áo sơ mi, cách một lớp vải mỏng manh, cô có thể cảm nhận được cả cơ bắp bên dưới và độ ấm cơ thể.
Mặt Ninh Hề Nhi đỏ bừng, không cam chịu nghe theo hắn. Đôi mắt như lưu ly nhìn quanh, bàn tay nhỏ bé cởi nút áo đầu tiên trên chiếc sơ mi của hắn...
Hơi thở của Kỷ Dạ Bạch đột nhiên trở nên nặng nề.
Đôi mắt dần đen thẫm lại.
Ninh Hề Nhi luồn bàn tay bé nhỏ vào trong áo hắn, cứ thế mà xoa xoa, khiến cho dây thần kinh của Kỷ Dạ Bạch run rẩy.
Con bé này... là yêu tinh sao...
Sao lại tùy tiện khiêu khích hắn như vậy? Chết tiệt!
"Xoa như vậy được chưa?" Ninh Hề Nhi cười híp mắt hỏi.
Kỷ Dạ Bạch suýt buột mồm nói xoa đến lúc tận thế cậu đây cũng ok thì ngực chợt tê rần!
Con bé kia vậy mà dám dùng móng tay cấu hắn!
"Hì!"
Cúi đầu, bờ ngực được rèn luyện còn lưu mấy vệt đỏ, tựa như bị mèo cào.
"Tôi hơi vụng về chút, chắc cậu không để bụng nhỉ?" Ninh Hề Nhi thừa dịp cấu hắn thêm vài phát, "Aiyo, tay tôi sao vậy, tôi không khống chế được bản thân nữa!"
Kỷ Dạ Bạch đen mặt, "Ninh Hề, con nhóc chết tiệt này!"
"Cậu đau à, vậy để tôi thổi cho cậu, thổi chút là hết đau!" Ninh Hề Nhi thổi vài hơi vào chỗ vết thương, hơi thở tựa gió xuân, như thể có một sợi lông vũ mơn man trêu đùa, chỉ trong nháy mắt đã khiến cho Kỷ Dạ Bạch cảm thấy cả người khô nóng!
"Cậu có biết cậu đang làm cái gì không?" Kỷ Dạ Bạch đè giọng mắng, thanh âm có chút khàn khàn.
Ninh Hề Nhi nghiêm túc đáp, "Tôi đang dụ dỗ cậu đấy."
Rất rõ ràng là cô đã thành công.
Rõ là không hề thích cô nhưng lại có phản ứng với sự dụ dỗ của cô, cô nên cười hay khóc?
Cổ tay bị giữ lấy, trong đôi mắt đen thẳm của Kỷ Dạ Bạch tựa như nổi lên những đốm lửa nhỏ, lái xe vừa kêu "Đã tới" một tiếng, hắn liền vội vã ôm cô đi về phía phòng.
Một cước đạp cửa, ném người lên giường, "Ninh Hề, chuyện mình gây ra thì phải chịu trách nhiệm! Cậu dụ dỗ tôi thì hậu quả phải do cậu chịu!"
Ninh Hề Nhi ôm lấy cổ hắn, động tác phối hợp này tựa như đổ dầu vào lửa, sự tự chủ của Kỷ Dạ Bạch nháy mắt biến mất...
"Kỷ Dạ Bạch, tôi lừa cậu thôi." Ninh Hề Nhi cười rạng rỡ như hoa.
Chỉ một câu trong nháy mắt đã dập tắt toàn bộ ý tưởng trong đầu Kỷ Dạ Bạch!
Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Ninh Hề Nhi.
"Hiện tại cậu biết cảm giác bị lừa rồi chứ?"
Rõ ràng là con bé này đang trả thù hắn!
A…
"Ninh Hề, cậu thành công rồi." Kỷ Dạ Bạch bất lực thở dài, "Chuyện giả vờ mất trí nhớ, thật sự... xin lỗi."
Ninh Hề Nhi cúi đầu, chẳng nói gì vặn vặn tay.
Kỷ Dạ Bạch không đoán được cô đang nghĩ gì, ngay lúc định hỏi thì có một giọng nói vui mừng truyền tới từ phía cửa, "Anh Kỷ! Hề Nhi có ở đây không? Em và Du Nhiên tới thăm bệnh!"
Cửa không khóa nên Tiêu Hi Thần dễ dàng tiến vào.
Tới lúc thấy rõ cảnh tượng trong phòng, Tiêu Hi Thần lập tức sợ run lẩy bẩy.
Mẹ ơi con muốn về nhà, con sợ!
"Cậu đứng đờ ra ở cửa làm gì? Đi vào đi!" Thành Du Nhiên đá một phát vào mông Tiêu Hi Thần, rồi tự mình đi vào.
Vài giây trôi qua…
Nhìn thấy hai người một trên một dưới ở trên giường, chân Thành Du Nhiên mềm nhũn, mặt như đưa đám, "Tiêu Hi Thần, cậu đạp tôi một phát đi..."
"Cái đồ lừa đảo nhà cậu, cho cậu đau chết luôn đi!" Ninh Hề Nhi giận dỗi, nhưng cậu hai Kỷ đâu phải loại người bị đánh bại chỉ bằng một câu ác miệng của cô?
Tên xấu xa nào đó tuân thủ tuyệt đối quy tắc có thể động tay tuyệt không động khẩu, cầm tay Ninh Hề Nhi đặt vào ngực.
Mở khóa áo khoác, ở bên trong hắn chỉ mặc áo sơ mi, cách một lớp vải mỏng manh, cô có thể cảm nhận được cả cơ bắp bên dưới và độ ấm cơ thể.
Mặt Ninh Hề Nhi đỏ bừng, không cam chịu nghe theo hắn. Đôi mắt như lưu ly nhìn quanh, bàn tay nhỏ bé cởi nút áo đầu tiên trên chiếc sơ mi của hắn...
Hơi thở của Kỷ Dạ Bạch đột nhiên trở nên nặng nề.
Đôi mắt dần đen thẫm lại.
Ninh Hề Nhi luồn bàn tay bé nhỏ vào trong áo hắn, cứ thế mà xoa xoa, khiến cho dây thần kinh của Kỷ Dạ Bạch run rẩy.
Con bé này... là yêu tinh sao...
Sao lại tùy tiện khiêu khích hắn như vậy? Chết tiệt!
"Xoa như vậy được chưa?" Ninh Hề Nhi cười híp mắt hỏi.
Kỷ Dạ Bạch suýt buột mồm nói xoa đến lúc tận thế cậu đây cũng ok thì ngực chợt tê rần!
Con bé kia vậy mà dám dùng móng tay cấu hắn!
"Hì!"
Cúi đầu, bờ ngực được rèn luyện còn lưu mấy vệt đỏ, tựa như bị mèo cào.
"Tôi hơi vụng về chút, chắc cậu không để bụng nhỉ?" Ninh Hề Nhi thừa dịp cấu hắn thêm vài phát, "Aiyo, tay tôi sao vậy, tôi không khống chế được bản thân nữa!"
Kỷ Dạ Bạch đen mặt, "Ninh Hề, con nhóc chết tiệt này!"
"Cậu đau à, vậy để tôi thổi cho cậu, thổi chút là hết đau!" Ninh Hề Nhi thổi vài hơi vào chỗ vết thương, hơi thở tựa gió xuân, như thể có một sợi lông vũ mơn man trêu đùa, chỉ trong nháy mắt đã khiến cho Kỷ Dạ Bạch cảm thấy cả người khô nóng!
"Cậu có biết cậu đang làm cái gì không?" Kỷ Dạ Bạch đè giọng mắng, thanh âm có chút khàn khàn.
Ninh Hề Nhi nghiêm túc đáp, "Tôi đang dụ dỗ cậu đấy."
Rất rõ ràng là cô đã thành công.
Rõ là không hề thích cô nhưng lại có phản ứng với sự dụ dỗ của cô, cô nên cười hay khóc?
Cổ tay bị giữ lấy, trong đôi mắt đen thẳm của Kỷ Dạ Bạch tựa như nổi lên những đốm lửa nhỏ, lái xe vừa kêu "Đã tới" một tiếng, hắn liền vội vã ôm cô đi về phía phòng.
Một cước đạp cửa, ném người lên giường, "Ninh Hề, chuyện mình gây ra thì phải chịu trách nhiệm! Cậu dụ dỗ tôi thì hậu quả phải do cậu chịu!"
Ninh Hề Nhi ôm lấy cổ hắn, động tác phối hợp này tựa như đổ dầu vào lửa, sự tự chủ của Kỷ Dạ Bạch nháy mắt biến mất...
"Kỷ Dạ Bạch, tôi lừa cậu thôi." Ninh Hề Nhi cười rạng rỡ như hoa.
Chỉ một câu trong nháy mắt đã dập tắt toàn bộ ý tưởng trong đầu Kỷ Dạ Bạch!
Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Ninh Hề Nhi.
"Hiện tại cậu biết cảm giác bị lừa rồi chứ?"
Rõ ràng là con bé này đang trả thù hắn!
A…
"Ninh Hề, cậu thành công rồi." Kỷ Dạ Bạch bất lực thở dài, "Chuyện giả vờ mất trí nhớ, thật sự... xin lỗi."
Ninh Hề Nhi cúi đầu, chẳng nói gì vặn vặn tay.
Kỷ Dạ Bạch không đoán được cô đang nghĩ gì, ngay lúc định hỏi thì có một giọng nói vui mừng truyền tới từ phía cửa, "Anh Kỷ! Hề Nhi có ở đây không? Em và Du Nhiên tới thăm bệnh!"
Cửa không khóa nên Tiêu Hi Thần dễ dàng tiến vào.
Tới lúc thấy rõ cảnh tượng trong phòng, Tiêu Hi Thần lập tức sợ run lẩy bẩy.
Mẹ ơi con muốn về nhà, con sợ!
"Cậu đứng đờ ra ở cửa làm gì? Đi vào đi!" Thành Du Nhiên đá một phát vào mông Tiêu Hi Thần, rồi tự mình đi vào.
Vài giây trôi qua…
Nhìn thấy hai người một trên một dưới ở trên giường, chân Thành Du Nhiên mềm nhũn, mặt như đưa đám, "Tiêu Hi Thần, cậu đạp tôi một phát đi..."
Bình luận facebook