Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 248: Xin chào em gái (5)
Editor:Nguyetmai
Nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch đờ ra dễ thương đó của Ninh Hề Nhi, Kỷ Dạ Bạch cau mày, ngón tay khớp xương rõ ràng bưng chén lên, đưa tới bên miệng Ninh Hề Nhi.
"Há miệng."
Ninh Hề Nhi mơ mơ màng màng há miệng ra.
Canh rất thơm, thoang thoảng có mùi thuốc bắc.
Cho uống hết một chén canh, lúc này Kỷ Dạ Bạch mới cảm thấy hài lòng lau tay, sau đó đứng dậy nói, "Đi thôi, đến trường nào."
Ninh Hề Nhi đeo cặp sách, đuổi theo bước chân Kỷ Dạ Bạch, trong lòng nghi ngờ nghĩ, đối xử với cô tốt như vậy, sẽ không phải là có ý xấu gì đó chứ?
...
Vừa đến lớp học, rất nhiều người trong lớp S đều xúm lại chỗ của cô, mồm năm miệng mười hỏi, "Ninh Hề Nhi, sức khỏe của cậu thế nào rồi?"
"Nghe nói cậu đột nhiên sốt cao, hù chết tụi này luôn!"
Ninh Hề Nhi ngẩn ra, không ngờ lại có nhiều người quan tâm cô như thế, mỉm cười đầy khéo léo, cô trả lời, "Tôi không sao."
Cách đó không xa, Mộc Y Tinh nhìn Ninh Hề Nhi được nhiều người vây quanh, không nhịn nổi nắm chặt lấy mép sách giáo khoa.
Ninh Hề Nhi, mày làm sao xứng có được những điều ấy?
"Hề Nhi, cậu cũng tham gia đội huấn luyện tennis hả! Thi đấu cố lên nhé!"
Những lời này lọt vào tai Mộc Y Tinh, mắt cô ta lóe sáng, khóe môi cong lên một nụ cười xảo quyệt.
Mở danh bạ trong điện thoại ra, cô ta tìm một người có tên là "Minh Hiên", gửi đi một tin nhắn than thở…
"Mới sáng sớm đã bị người khác ức hiếp, tôi thật thê thảm mà, haiz"
Tên Minh Hiên này là học sinh chuyên thể dục được trường học tuyển thẳng vào, gia cảnh coi như tạm được, vẫn luôn điên cuồng theo đuổi Mộc Y Tinh.
Nữ thần mình yêu thích gửi tin nhắn cho mình, Minh Hiên xúc động đến nỗi sắp nhảy cẫng lên, nhanh chóng trả lời: "Tinh nữ thần, đứa nào không có mắt chọc vào cậu?"
Mộc Y Tinh cười lạnh một tiếng, giọng điệu trong tin nhắn lại cực kỳ tủi thân: "Buổi chiều tôi đến chỗ huấn luyện của cậu nói cho cậu biết…"
"Ừm, được! Cung kính chờ nữ thần đến!"
Thu phục cái tên học sinh thể dục ngốc nghếch này xong, Mộc Y Tinh cười giống như bông hoa anh túc, vô cùng xinh đẹp nhưng lại độc địa.
Huấn luyện ấy mà, khó tránh khỏi sứt mẻ va đập, Ninh Hề Nhi, lập tức thôi mày sẽ cực kỳ không khéo mà "bị thương".
...
Sau khi tan học…
Ninh Hề Nhi tính trốn mất, cô chẳng có tý hứng thú nào với cái huấn luyện tennis kia, rõ ràng đánh không thắng được, còn phải bị kéo đi góp cho đủ số làm vật hi sinh, ai có thể thấu hiểu nỗi đau này đây?
Cô nhét đại sách với đồ dùng học tập vào cặp, nhấc chân định chạy, nhưng mà bị một đôi bàn tay to ngăn lại.
"Chạy đi đâu? Cậu cần phải đi huấn luyện tennis."
Vẻ mặt Ninh Hề Nhi buồn bực, "Kỷ Dạ Bạch, cậu là người Tổ thể dục à?"
"Không phải."
"Vậy cậu cũng đừng có quản tôi!"
Kỷ Dạ Bạch có chút hứng thú nhìn cô, "Không phải người của Tổ thể dục thì không thể quản cậu?"
"Đương nhiên!" Cho nên mau tránh ra, nếu không chạy đi thì không kịp mất.
"Tiêu Hi Thần." Kỷ Dạ Bạch lớn tiếng gọi.
"Đây!"
"Tôi muốn gia nhập Tổ thể dục."
Hắn ta vừa dứt lời, cả lớp S đang loạn cào cào vì được tan học lập tức trở nên im phăng phắc!
Tiêu Hi Thần trợn mắt há hốc miệng, "Anh Kỷ, anh nói cái gì?"
Những người khác cũng tỏ ra kinh ngạc hoảng sợ nhìn về phía này.
Phải biết rằng, từ lúc cậu Kỷ bước chân vào trường trung học phổ thông đến nay, chưa bao giờ tham gia vào bất cứ đoàn thể và tổ chức gì! Bây giờ lại vì Ninh Hề Nhi mà phá lệ hay sao?
Gương mặt Mộc Y Tinh cứng đờ, có lẽ người khác chỉ cảm thấy kinh ngạc nhưng cô ta chịu đả kích rất lớn!
Trước đó có một người làm cho Kỷ Dạ Bạch phá lệ, đó là Anh Lạc...
Chẳng lẽ... Ở trong lòng Kỷ Dạ Bạch, tầm quan trọng của Ninh Hề Nhi đối với hắn, giống như Anh Lạc hay sao!
"Bây giờ, có thể đi rồi đúng không?" Kỷ Dạ Bạch từ trên cao nhìn xuống liếc Ninh Hề Nhi.
Nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch đờ ra dễ thương đó của Ninh Hề Nhi, Kỷ Dạ Bạch cau mày, ngón tay khớp xương rõ ràng bưng chén lên, đưa tới bên miệng Ninh Hề Nhi.
"Há miệng."
Ninh Hề Nhi mơ mơ màng màng há miệng ra.
Canh rất thơm, thoang thoảng có mùi thuốc bắc.
Cho uống hết một chén canh, lúc này Kỷ Dạ Bạch mới cảm thấy hài lòng lau tay, sau đó đứng dậy nói, "Đi thôi, đến trường nào."
Ninh Hề Nhi đeo cặp sách, đuổi theo bước chân Kỷ Dạ Bạch, trong lòng nghi ngờ nghĩ, đối xử với cô tốt như vậy, sẽ không phải là có ý xấu gì đó chứ?
...
Vừa đến lớp học, rất nhiều người trong lớp S đều xúm lại chỗ của cô, mồm năm miệng mười hỏi, "Ninh Hề Nhi, sức khỏe của cậu thế nào rồi?"
"Nghe nói cậu đột nhiên sốt cao, hù chết tụi này luôn!"
Ninh Hề Nhi ngẩn ra, không ngờ lại có nhiều người quan tâm cô như thế, mỉm cười đầy khéo léo, cô trả lời, "Tôi không sao."
Cách đó không xa, Mộc Y Tinh nhìn Ninh Hề Nhi được nhiều người vây quanh, không nhịn nổi nắm chặt lấy mép sách giáo khoa.
Ninh Hề Nhi, mày làm sao xứng có được những điều ấy?
"Hề Nhi, cậu cũng tham gia đội huấn luyện tennis hả! Thi đấu cố lên nhé!"
Những lời này lọt vào tai Mộc Y Tinh, mắt cô ta lóe sáng, khóe môi cong lên một nụ cười xảo quyệt.
Mở danh bạ trong điện thoại ra, cô ta tìm một người có tên là "Minh Hiên", gửi đi một tin nhắn than thở…
"Mới sáng sớm đã bị người khác ức hiếp, tôi thật thê thảm mà, haiz"
Tên Minh Hiên này là học sinh chuyên thể dục được trường học tuyển thẳng vào, gia cảnh coi như tạm được, vẫn luôn điên cuồng theo đuổi Mộc Y Tinh.
Nữ thần mình yêu thích gửi tin nhắn cho mình, Minh Hiên xúc động đến nỗi sắp nhảy cẫng lên, nhanh chóng trả lời: "Tinh nữ thần, đứa nào không có mắt chọc vào cậu?"
Mộc Y Tinh cười lạnh một tiếng, giọng điệu trong tin nhắn lại cực kỳ tủi thân: "Buổi chiều tôi đến chỗ huấn luyện của cậu nói cho cậu biết…"
"Ừm, được! Cung kính chờ nữ thần đến!"
Thu phục cái tên học sinh thể dục ngốc nghếch này xong, Mộc Y Tinh cười giống như bông hoa anh túc, vô cùng xinh đẹp nhưng lại độc địa.
Huấn luyện ấy mà, khó tránh khỏi sứt mẻ va đập, Ninh Hề Nhi, lập tức thôi mày sẽ cực kỳ không khéo mà "bị thương".
...
Sau khi tan học…
Ninh Hề Nhi tính trốn mất, cô chẳng có tý hứng thú nào với cái huấn luyện tennis kia, rõ ràng đánh không thắng được, còn phải bị kéo đi góp cho đủ số làm vật hi sinh, ai có thể thấu hiểu nỗi đau này đây?
Cô nhét đại sách với đồ dùng học tập vào cặp, nhấc chân định chạy, nhưng mà bị một đôi bàn tay to ngăn lại.
"Chạy đi đâu? Cậu cần phải đi huấn luyện tennis."
Vẻ mặt Ninh Hề Nhi buồn bực, "Kỷ Dạ Bạch, cậu là người Tổ thể dục à?"
"Không phải."
"Vậy cậu cũng đừng có quản tôi!"
Kỷ Dạ Bạch có chút hứng thú nhìn cô, "Không phải người của Tổ thể dục thì không thể quản cậu?"
"Đương nhiên!" Cho nên mau tránh ra, nếu không chạy đi thì không kịp mất.
"Tiêu Hi Thần." Kỷ Dạ Bạch lớn tiếng gọi.
"Đây!"
"Tôi muốn gia nhập Tổ thể dục."
Hắn ta vừa dứt lời, cả lớp S đang loạn cào cào vì được tan học lập tức trở nên im phăng phắc!
Tiêu Hi Thần trợn mắt há hốc miệng, "Anh Kỷ, anh nói cái gì?"
Những người khác cũng tỏ ra kinh ngạc hoảng sợ nhìn về phía này.
Phải biết rằng, từ lúc cậu Kỷ bước chân vào trường trung học phổ thông đến nay, chưa bao giờ tham gia vào bất cứ đoàn thể và tổ chức gì! Bây giờ lại vì Ninh Hề Nhi mà phá lệ hay sao?
Gương mặt Mộc Y Tinh cứng đờ, có lẽ người khác chỉ cảm thấy kinh ngạc nhưng cô ta chịu đả kích rất lớn!
Trước đó có một người làm cho Kỷ Dạ Bạch phá lệ, đó là Anh Lạc...
Chẳng lẽ... Ở trong lòng Kỷ Dạ Bạch, tầm quan trọng của Ninh Hề Nhi đối với hắn, giống như Anh Lạc hay sao!
"Bây giờ, có thể đi rồi đúng không?" Kỷ Dạ Bạch từ trên cao nhìn xuống liếc Ninh Hề Nhi.
Bình luận facebook