Khụ khụ, vào lúc này ở đây làm cho mọi người cao hứng, tôi có lời muốn cùng mọi người nói.”
Mọi người bưng ly rượu, nhiều hứng thú nhìn anh, Phương Trạch Tây có lời muốn nói? Chẳng lẽ...
Ở một bên Hồ Hải ăn quả táo, cảm thấy có ánh mắt bắn tới quấy nhiễu người ăn cơm, dừng lại chiếc đũa, cầm lấy khăn giấy lau miệng kỳ quái hỏi, “Nhìn tôi làm gì?”
Chẳng lẽ Phương Trạch Tây tuyên bố chuyện không quan hệ với quả táo?
“Hôm nay đối với chúng ta hay bất cứ người nào mà nói đều là chuyện vô cùng quan trọng. Thứ nhất, Vinh ba và Vinh mẹ cuối cùng có thể thăng chức làm bố mẹ chồng.”
Vợ chồng già nhà họ Vinh cười ha ha không ngừng, An Bảo Bối thẹn thùng cúi đầu, “Cái kia... Có lấy chồng hay không còn chưa nói rõ ràng đâu.”
“Cái gì?!” Vinh Ninh như lâm đại địch nắm chặt tay An Bảo Bối, căng thẳng hề hề hỏi thăm,.”Bảo bối, không thể nói không giữ lời a, em cũng định muốn cùng anh kết hôn, hai người chúng ta cũng sớm đã ước định tốt lắm a! Em cũng không thể đổi ý.”
“Em... Em lại không phải là nói cái này.”
“Anh mặc kệ!” Vinh Ninh ôm chặt lấy người An Bảo Bối, trước mặt mọi người tuyên bố quyền chiếm hữu của anh, “Anh sẽ lấy em! Em không muốn gả cũng phải gả, không muốn lấy chồng cũng phải lấy! Ta sống là của người đàn ông của em, chết là ma của của em!”
Vinh Ninh lời vừa nói ra khỏi miệng, cười vang, An Bảo Bối đã có muốn tìm lỗ mà chui vào.
Lời nói buồn nôn như vậy, ngay trước mặt cô nói một chút coi như xong, trước mặt nhiều người như vậy nói, cô... đúng là xấu hổ hết sức.
“Thứ hai, đại ca có thể tìm về đại tẩu, làm cho đại tẩu về nhà, thật đáng mừng!”
Tô Nhất Thần sớm vén trước mặt phát, trong giây lát đó Ngôn Hoan gương mặt lạnh lùng, lại kẹp lấy chiếc đũa Tô Nhất Thần sớm gắp món ăn cô thích ăn nhất.
“Thứ ba, chúc mừng Nhị ca bởi vì nhiều ngày đến không chối từ may mắn khổ dạy bảo, Tam tẩu đang có mang, lần nữa không cần rời nhà trốn đi!”
Lời này người khác nói đến không có ý gì, nhưng Phương Trạch Tây vừa nói, trái lại có vài phần không đồng dạng như vậy tâm màu xanh hương vị, Niếp Minh sắc mặt đe nhất, thiếu chút nữa không nhịn được muốn lật bàn đánh Phương Trạch Tây một quyền xúc động.
“Thứ tứ, đa tạ Tam ca thông cảm, không có đem người nào đó mời đến, làm hại Tứ ca khuya về nhà khả năng ôm chăn mền khóc lóc nức nở!”
Phương Trạch Tây vừa dứt lời, Lộ Phi đỏ mặt lớn tiếng chỉ trích, “Ai, người nào?! Ai khuya về nhà ôm chăn mền khóc?! Phương Trạch Tây! Cút sang một bên cho lão tử!”
Bữa tối liền kết thúc trong cảnh vô cùng náo nhiệt, sau khi ăn xong vài người chơi trò chơi, An Bảo Bối ngồi ở một bên nhìn Lộ Phi cùng Phương Trạch Tây đang đùa bảo, nụ cười liên tục không có từ trên mặt mất đi.
Cuộc sống như vậy, cuộc sống như thế.
Thật lòng không sai.
Vinh Ninh không biết từ lúc nào bắt đầu đi tới phía sau của cô, ôm lấy hai vai của nàng, “Nhìn đến em cười tươi như vậy, anh thực rất vui vẻ, nhưng cũng hết sức tự trách, nếu như lúc trước đem em giới thiệu cho người nhà và bạn bè của anh biết mà nói, mấy năm qua, chúng ta cũng cũng không cần sống uổng...”
An Bảo Bối ngón tay ngăn chặn miệng của Vinh Ninh, ôn nhu nói, “Đừng nói như vậy, chuyện trước kia chúng ta không nên nói nữa được không?”
Vinh Ninh ánh mắt bị cổ tay An Bảo Bối hấp dẫn lấy., “Ba anh đã đem vòng tay cho em?”
“Ừm...” An Bảo Bối nhìn cổ tay nói, “Không chỉ như thế, anh còn biết, nguyên nhân thực sự năm đó anh tặng cho em cái chiếc nhẫn, nhưng vì sao lúc trước anh không nói với em chứ? Nói như vậy em có thể đối với mình càng thêm tự tin một chút, cho rằng anh là của em, bất luận kẻ nào cũng không cách nào từ bên cạnh em đem anh cướp đi.”
Bình luận facebook