-
Chương 185 Đứa bé tám tuổi
Không thèm nói nữa. Mục Sơ Hàn hất tay, cô không nói lại anh ta, vậy thì né tránh cũng được chứ! Vừa quay người, cánh tay cô đã bị anh nắm lấy.
"Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Anh ta có bệnh không vậy? Cô không chọc anh ta, anh ta còn theo cô làm gì chứ?
"Mục tiểu thư", anh cũng không vòng vo, "Tôi nghĩ chúng ta có thể chung sống hòa bình!" Đúng là buồn cười!
"Dựa vào cái gì mà bảo tôi với anh chung sống hoà bình?"
Mục Sơ Hàn cô lớn từng này, chưa có người nào đòi hỏi như thế đấy!
"Dựa vào...", anh hít sâu:
"Sau này chúng ta sẽ cùng làm việc với nhau rất lâu!"
Anh nhìn vào mắt cô:
"Dự toán là công việc yêu cầu sự kiên trì và tỉ mỉ vô cùng, tôi không hy vọng sự thù địch giữa chúng ta sẽ ảnh hưởng đến chất lượng công việc!"
Không ngờ anh ta lại nhắc đến điều này, Mục Sơ Hàn hơi sững sờ, ngoài miệng vẫn khó mà chịu thua: "Thật buồn cười, ai nói tôi và anh sẽ làm chung? Anh tưởng anh thật sự có thể vào công ty nhà tôi à?" Cô nhướng mày cực kỳ miệt thị:
"Chỉ cần tôi nói với bố, phòng Công trình có anh không có tôi, xem anh còn có thể làm 'cộng sự' với tôi thế nào!"
Cô nghiến răng nói hai từ "cộng sự", tức tối nhìn anh nhưng chỉ thấy được vẻ thất vọng.
"Mục tiểu thư", anh bỗng buông cô ra, lùi về sau, "Xin lỗi, tôi đã nói sai."
Anh nhún vai tự giễu:
"Tôi... đã với cao rồi phải không?", nói rồi quay đi.
"Này...!"
Tiếng gọi ngừng lại trên môi. Có phải cô đã làm tổn thương lòng tự tôn của anh ta? Hay anh ta quá nhỏ mọn, đàn ông đàn ang mà còn nhăn nhó như thế? Nghĩ tới đây, cô liền "hừ" ra tiếng, tức giận rất tốt, hai ngày nữa cô đến công ty báo danh, khỏi phải thấy cái mặt đó của anh ta! Cô Đại tiểu thư lấy tốc độ mau lẹ đi vào biệt thự.
Nhẹ nhàng bước vào phòng Hi Nhi, bé con đã ngủ say. Không biết đang nằm mơ thấy gì mà môi cười chúm chím. Mục Sơ Hàn rất yêu thích nụ cười thiên sứ ấy, ngồi ở đầu giường lẳng lặng quan sát cô bé, quên đi cảnh tượng tưng bừng bên ngoài. Không biết qua bao lâu, cánh cửa nhẹ nhàng đẩy ra, Cố Bảo Bảo đi vào.
"Sơ Hàn, em ở đây à?"
Cô thở nhẹ, vừa rồi đã tìm cô ấy một vòng dưới lầu, còn tưởng cô ấy đã về rồi. Mục Sơ Hàn gật đầu, phát hiện bên ngoài rất yên lặng. "Chị dâu", cô ấy thấy lạ:
"Ngoài đó kết thúc rồi à?"
Cố Bảo Bảo gật đầu, ngồi xuống cạnh cô ấy, "Tư Viễn đưa bố mẹ về rồi, tìm em cả buổi, còn tưởng em đã về trước", cô vuốt ve gò má trắng nõn của con gái. Như cảm nhận được hơi ấm của mẹ, bé con khẽ di động, nụ cười trên mặt càng sâu.
Mục Sơ Hàn cười than:
"Em thật sự cảm thấy, Hi Nhi chính là tiểu Thiên Sứ mà Thượng Đế thất lạc."
"Mỗi một đứa bé đều là tiểu Thiên Sứ của mẹ."
Cố Bảo Bảo cười vỗ lên tay cô ấy, "Sơ Hàn, em từng nghĩ đến việc kết hôn rồi sinh một đứa chưa? Em có sự nhẫn nại với trẻ con như thế, sau này nhất định là một bà mẹ tốt."
"Em rất có lòng tin với bản thân!"
Mục Sơ Hàn gật đầu, giữa hai hàng chân mày lại có chút thương cảm, "Nhưng... em không nhất định phải kết hôn." Đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Cố Bảo Bảo, cô ấy cực kỳ thản nhiên:
"Chị dâu, em muốn tìm được một người, yêu em giống như anh trai em yêu chị vậy."
Cô ấy cười mang theo nỗi niềm tang thương:
"Có tình yêu như anh trai em yêu chị, thật khó khăn cỡ nào? Em thà rằng... tìm một người đàn ông ưu tú sinh một đứa con, còn về...", cô ấy không nói thêm, cũng không cần nói nữa. Nhất thời Cố Bảo Bảo nghẹn lời.
Cô chưa từng nghĩ đến, chuyện của Văn Hạo lại mang đến đả kích lớn với cô ấy như thế.
"Sơ Hàn, không phải như thế...", cô có hơi sốt ruột, "Chỉ cần em có lòng tin, em sẽ tìm được người như thế."
"Là thật?"
Cô ấy nhìn Cố Bảo Bảo, "Hay là dối mình dối người?" rồi cười thoải mái:
"Chị dâu, đừng nói nữa."
Cô ấy kéo tay Cố Bảo Bảo đứng lên:
"Em biết mọi người rất lo cho em, nhưng mà... em đã trưởng thành, không còn là cô bé nữa mà đúng không?"
Lời cô ấy không sai, thế nhưng... Sự kiên định trong ánh mắt cô ấy khiến Cố Bảo Bảo không biết còn có thể nói gì. ***
"Anh Tư Viễn, hôm nay có tin gì chưa?", ba ngày liền, cứ khi nào Mục Tư Viễn về đến nhà là Cố Bảo Bảo lại hỏi. Kể từ cái đêm nghe Mục Sơ Hàn nói một phen, không chỉ cô sốt ruột mà Mục Tư Viễn nghe chuyện cũng đau đầu. Không ngờ cô ấy còn chưa yêu đương thật sự mà đã mất lòng tin vào tình yêu, hơn thế còn quyết định không sinh con trong giá thú.
Nếu cô ấy mà làm vậy thật, không biết Mục Phong Minh sẽ tức giận đến mức nào. Mục Tư Viễn lại lắc đầu, "Lăng tiên sinh không có gọi điện cho anh."
Cố Bảo Bảo thất vọng thở dài, lại cảm thấy không hợp lý.
"Lần trước khi anh đưa ra lời mời, em nhớ anh ta rất vui vẻ mà!", nhìn từ góc độ nào, đến Mục Thị làm việc với anh ta là trăm lợi không có hại. Mục Tư Viễn khoát khoát tay:
"Mỗi người có chí riêng, vả lại, nếu anh ta và Sơ Hàn không có duyên phận, chúng ta có hỗ trợ thế nào cũng không có tác dụng!".
Để dỗ dành bà xã, anh lại nói:
"Biết đâu, sau này Sơ Hàn sẽ gặp được người tốt hơn!"
Vừa nói xong thì anh đã cau mày. Anh trở nên lắm chuyện từ khi nào thế, chẳng lẽ, đây là bệnh chung của tất cả đàn ông sau khi cưới? Lời anh nói không phải không có lý, Cố Bảo Bảo gật đầu:
"Hy vọng như thế!"
"Vậy ngày mai Sơ Hàn sẽ đi làm chứ?", cô lại hỏi thêm một câu. Mục
"Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Anh ta có bệnh không vậy? Cô không chọc anh ta, anh ta còn theo cô làm gì chứ?
"Mục tiểu thư", anh cũng không vòng vo, "Tôi nghĩ chúng ta có thể chung sống hòa bình!" Đúng là buồn cười!
"Dựa vào cái gì mà bảo tôi với anh chung sống hoà bình?"
Mục Sơ Hàn cô lớn từng này, chưa có người nào đòi hỏi như thế đấy!
"Dựa vào...", anh hít sâu:
"Sau này chúng ta sẽ cùng làm việc với nhau rất lâu!"
Anh nhìn vào mắt cô:
"Dự toán là công việc yêu cầu sự kiên trì và tỉ mỉ vô cùng, tôi không hy vọng sự thù địch giữa chúng ta sẽ ảnh hưởng đến chất lượng công việc!"
Không ngờ anh ta lại nhắc đến điều này, Mục Sơ Hàn hơi sững sờ, ngoài miệng vẫn khó mà chịu thua: "Thật buồn cười, ai nói tôi và anh sẽ làm chung? Anh tưởng anh thật sự có thể vào công ty nhà tôi à?" Cô nhướng mày cực kỳ miệt thị:
"Chỉ cần tôi nói với bố, phòng Công trình có anh không có tôi, xem anh còn có thể làm 'cộng sự' với tôi thế nào!"
Cô nghiến răng nói hai từ "cộng sự", tức tối nhìn anh nhưng chỉ thấy được vẻ thất vọng.
"Mục tiểu thư", anh bỗng buông cô ra, lùi về sau, "Xin lỗi, tôi đã nói sai."
Anh nhún vai tự giễu:
"Tôi... đã với cao rồi phải không?", nói rồi quay đi.
"Này...!"
Tiếng gọi ngừng lại trên môi. Có phải cô đã làm tổn thương lòng tự tôn của anh ta? Hay anh ta quá nhỏ mọn, đàn ông đàn ang mà còn nhăn nhó như thế? Nghĩ tới đây, cô liền "hừ" ra tiếng, tức giận rất tốt, hai ngày nữa cô đến công ty báo danh, khỏi phải thấy cái mặt đó của anh ta! Cô Đại tiểu thư lấy tốc độ mau lẹ đi vào biệt thự.
Nhẹ nhàng bước vào phòng Hi Nhi, bé con đã ngủ say. Không biết đang nằm mơ thấy gì mà môi cười chúm chím. Mục Sơ Hàn rất yêu thích nụ cười thiên sứ ấy, ngồi ở đầu giường lẳng lặng quan sát cô bé, quên đi cảnh tượng tưng bừng bên ngoài. Không biết qua bao lâu, cánh cửa nhẹ nhàng đẩy ra, Cố Bảo Bảo đi vào.
"Sơ Hàn, em ở đây à?"
Cô thở nhẹ, vừa rồi đã tìm cô ấy một vòng dưới lầu, còn tưởng cô ấy đã về rồi. Mục Sơ Hàn gật đầu, phát hiện bên ngoài rất yên lặng. "Chị dâu", cô ấy thấy lạ:
"Ngoài đó kết thúc rồi à?"
Cố Bảo Bảo gật đầu, ngồi xuống cạnh cô ấy, "Tư Viễn đưa bố mẹ về rồi, tìm em cả buổi, còn tưởng em đã về trước", cô vuốt ve gò má trắng nõn của con gái. Như cảm nhận được hơi ấm của mẹ, bé con khẽ di động, nụ cười trên mặt càng sâu.
Mục Sơ Hàn cười than:
"Em thật sự cảm thấy, Hi Nhi chính là tiểu Thiên Sứ mà Thượng Đế thất lạc."
"Mỗi một đứa bé đều là tiểu Thiên Sứ của mẹ."
Cố Bảo Bảo cười vỗ lên tay cô ấy, "Sơ Hàn, em từng nghĩ đến việc kết hôn rồi sinh một đứa chưa? Em có sự nhẫn nại với trẻ con như thế, sau này nhất định là một bà mẹ tốt."
"Em rất có lòng tin với bản thân!"
Mục Sơ Hàn gật đầu, giữa hai hàng chân mày lại có chút thương cảm, "Nhưng... em không nhất định phải kết hôn." Đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Cố Bảo Bảo, cô ấy cực kỳ thản nhiên:
"Chị dâu, em muốn tìm được một người, yêu em giống như anh trai em yêu chị vậy."
Cô ấy cười mang theo nỗi niềm tang thương:
"Có tình yêu như anh trai em yêu chị, thật khó khăn cỡ nào? Em thà rằng... tìm một người đàn ông ưu tú sinh một đứa con, còn về...", cô ấy không nói thêm, cũng không cần nói nữa. Nhất thời Cố Bảo Bảo nghẹn lời.
Cô chưa từng nghĩ đến, chuyện của Văn Hạo lại mang đến đả kích lớn với cô ấy như thế.
"Sơ Hàn, không phải như thế...", cô có hơi sốt ruột, "Chỉ cần em có lòng tin, em sẽ tìm được người như thế."
"Là thật?"
Cô ấy nhìn Cố Bảo Bảo, "Hay là dối mình dối người?" rồi cười thoải mái:
"Chị dâu, đừng nói nữa."
Cô ấy kéo tay Cố Bảo Bảo đứng lên:
"Em biết mọi người rất lo cho em, nhưng mà... em đã trưởng thành, không còn là cô bé nữa mà đúng không?"
Lời cô ấy không sai, thế nhưng... Sự kiên định trong ánh mắt cô ấy khiến Cố Bảo Bảo không biết còn có thể nói gì. ***
"Anh Tư Viễn, hôm nay có tin gì chưa?", ba ngày liền, cứ khi nào Mục Tư Viễn về đến nhà là Cố Bảo Bảo lại hỏi. Kể từ cái đêm nghe Mục Sơ Hàn nói một phen, không chỉ cô sốt ruột mà Mục Tư Viễn nghe chuyện cũng đau đầu. Không ngờ cô ấy còn chưa yêu đương thật sự mà đã mất lòng tin vào tình yêu, hơn thế còn quyết định không sinh con trong giá thú.
Nếu cô ấy mà làm vậy thật, không biết Mục Phong Minh sẽ tức giận đến mức nào. Mục Tư Viễn lại lắc đầu, "Lăng tiên sinh không có gọi điện cho anh."
Cố Bảo Bảo thất vọng thở dài, lại cảm thấy không hợp lý.
"Lần trước khi anh đưa ra lời mời, em nhớ anh ta rất vui vẻ mà!", nhìn từ góc độ nào, đến Mục Thị làm việc với anh ta là trăm lợi không có hại. Mục Tư Viễn khoát khoát tay:
"Mỗi người có chí riêng, vả lại, nếu anh ta và Sơ Hàn không có duyên phận, chúng ta có hỗ trợ thế nào cũng không có tác dụng!".
Để dỗ dành bà xã, anh lại nói:
"Biết đâu, sau này Sơ Hàn sẽ gặp được người tốt hơn!"
Vừa nói xong thì anh đã cau mày. Anh trở nên lắm chuyện từ khi nào thế, chẳng lẽ, đây là bệnh chung của tất cả đàn ông sau khi cưới? Lời anh nói không phải không có lý, Cố Bảo Bảo gật đầu:
"Hy vọng như thế!"
"Vậy ngày mai Sơ Hàn sẽ đi làm chứ?", cô lại hỏi thêm một câu. Mục
Bình luận facebook