• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi! (7 Viewers)

  • chap-149

Chương 147-2: Mẹ, điện thoại của cha (2)




“Không có. Y Y, chúng ta đã không phải là chúng ta mười năm trước đây nữa rồi, rất nhiều chuyện không phải nói có thể làm lại là làm lại được. Ngay lúc đó tụi anh đều cho rằng em đã qua đời rồi, khoảng thời gian đó anh cả ngày mượn rượu giải sầu, bạn bè bên cạnh không một ai dám nhắc đến tên em ở bên cạnh anh, bởi vì đó cũng là vết thương ở đáy lòng anh không thể đụng vào, ở Newyork bảy năm anh đều không dám nghĩ tới em, giấu em ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng.”



Hốc mắt Tiêu Y Y càng ướt át, a Thừa anh ấy nói yêu mình, anh ấy yêu mình.



“Sau đó vì bệnh tình ông nội nguy kịch, gấp gáp kêu anh về nước, sau đó anh lập tức kết hôn, năm đầu tiên kết hôn Tuệ Tuệ còn vì chuyện của em mà cãi nhau với anh một lần, cũng chính một lần đó anh hoàn toàn buông ra, người sống không thể cứ nghĩ mãi đến quá khứ, phải học được quý trọng người trước mắt.” Úy Nam Thừa nói lời này chính là muốn nói cho cô biết mình đã buông ra, hy vọng cô cũng có thể buông ra.



“Nhưng em còn yêu anh, nhiều năm như vậy, em vẫn chưa từng thay đổi.”



Nhiều năm như vậy, cô đã học xong d1en d4nl 3q21y d0n được một chuyện: Hễ là vật muốn có, nhất định phải tìm mọi cách lấy được.



“Y Y, đừng nói lời ngu ngốc nữa, nhiều năm như vậy em cũng chưa từng gặp một người đàn ông em thích?”



“A Thừa, không có, thật sự không có, tất cả bọn họ đều không bằng anh.” Tiêu Y Y tự giễu cười cười, những người đàn ông kia không một ai không ham sắc đẹp của cô, đối với cô vốn không phải thật lòng.



“Có một số việc, có vài người, một khi bỏ qua, sẽ không thể trở về.”



Tiêu Y Y nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt, cứ để cho cô khóc một lần, một lần này thôi, vì tình yêu đã chết đi của cô, vì thân thể đã bị tàn phá không chịu nổi này, thương tiếc một lần.



Lúc này rời đi, cô sẽ bắt đầu phản công, là Úy Nam Thừa ép buộc cô, cô đã cho anh cơ hội, không nên trách cô, không nên trách cô, chỉ trách số mạng trêu ngươi.



“Y Y, anh hy vọng những ngày tháng sau này em có thể sống hạnh phúc, sống vui vẻ.”



Hạnh phúc? Vui vẻ? Cô còn có cái gì vui vẻ và hạnh phúc mà nói, tất cả của cô đã sớm bị Hứa Nhiêu làm hỏng vào mười năm trước! Hủy đến triệt triệt để để, hủy đến sạch sẽ!



“A Thừa, có thể cho em một nụ hôn cuối cùng không? Chỉ là một nụ hôn mà thôi.”



Úy Nam Thừa hơi khó xử, anh biết đây là không phải, nên quả quyết từ chối, nhưng có lẽ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của Hứa Nhiêu, anh không nói ra “Không” được, dù sao đây cũng là người phụ nữ anh từng yêu.



“Chẳng lẽ anh cảm thấy miệng của em không được sạch sao? Ngay cả một cái yêu cầu cuối cùng này cũng không chịu đồng ý?” Tiêu Y Y lấy lui làm tiến.



“Đủ rồi, đừng lãng phí bản thân mình nữa, cho dù không làm được hoa mai cao thượng, vậy cũng có thể làm đóa hoa sen từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, em có thể làm được!” Úy Nam Thừa nghe cô ấy nói về bản thân như vậy, chỉ cảm thấy đau lòng, cô đã từng giống như đóa mai trắng bất khuất đứng sừng sững trong trời đông, mà bây giờ không có một chút xíu tự tin, đây cũng không phải là Tiêu Y Y mà anh biết rồi.



Từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn? Nếu như anh biết những năm này mình sống cuộc sống như thế nào, chắc cũng sẽ không nói như vậy, toàn thân cô đã bị dính vào bùn đen, có rửa nữa cũng không sạch rồi!



Nụ hôn này, giống như chuồn chuồn lướt nước, vừa tiếp xúc chạm vào rồi biến mất.



Tiêu Y Y hơi say mê nhắm mắt lại, đây là đôi môi cô ngày nhớ đêm mong, bây giờ, không bao giờ thuộc về cô nữa.



Tiêu Nhụy Nhụy vẫn núp ở xa đã sớm nghe theo chị gái mình dặn dò lén chụp cảnh này lại, mặc kệ chị gái muốn làm gì, cô đều sẽ nghe theo làm việc nghĩa không chùn chân ủng hộ chị! Bởi vì những người đó đáng đời!



Sau khi rời khỏi quán cà phê, Úy Nam Thừa chưa trở về công ty, dĩ nhiên không biết Tuệ Tuệ đi công ty tìm anh, một mình đi ra bờ sông, ngồi trên bãi sông, hút thuốc, thổi gió.



Nếu như tất cả đều do Hứa Nhiêu làm, nếu vậy thì anh cũng sẽ nghĩ thông tại sao sau khi Tiêu Y Y “Chết”, tinh thần của cô ta không bình thường, tạm nghỉ học đi điều trị gần hai năm mới có chuyển biến tốt.



Nếu như Hứa Du không biết những chuyện này, như vậy bác trai Hứa nên biết, vì con gái ông ngược lại làm rất nhiều chuyện vạn bất đắc dĩ, đúng là thật khó cho ông rồi.



Vẫn ngồi đến sáu giờ, anh mới đứng dậy đi về nhà, ngay cả Học Học và Tập Tập không chạy đến gọi “Cha” anh cũng không phát hiện.



Nam Xu Nhiên nhìn ra tinh thần dinendian.lơqid]on con trai hoảng hốt lên lầu, lại liên tưởng đến chuyện Tuệ Tuệ mang hai đứa bé về nhà mẹ đẻ, không khỏi nghi ngờ hai vợ chồng cãi nhau.



“Thừa, con và Tuệ Tuệ lại giận dỗi rồi hả?”



“Không có.” Úy Nam Thừa rất kỳ quái xoay người, trên mặt anh viết hai chữ gây gổ sao?



“Không có là tốt rồi, sao hôm nay Tuệ Tuệ lại mang theo Học Học và Tập Tập về nhà?” Nam Xu Nhiên nhìn nét mặt con trai không giống như đang lừa bà.



“Cái gì? Tuệ Tuệ về nhà?” Úy Nam Thừa càng thêm kỳ quái, Tuệ Tuệ không nói với anh hôm nay cô về nhà?



Lần này đổi thành Nam Xu Nhiên ngây người, “Xế chiều hôm nay khoảng bốn giờ Tuệ Tuệ về nhà, sau một giờ thì mang theo Học Học và Tập Tập về cùng, mẹ thấy vẻ mặt con bé ngược lại như thường, không hề có chút xíu mất hứng nào, nhưng từ đầu đến cuối đều không nhắc đến con.”



Úy Nam Thừa nheo mắt lại cẩn thận suy nghĩ, lại lấy điện thoại ra nhìn chút, không có điện thoại chưa nhận cũng không có tin nhắn chưa đọc, không trách được cảm thấy trong nhà có gì không đúng, thì ra là do con trai không có ở nhà.



“Mẹ, không có chuyện gì, có thể Tuệ Tuệ muốn về nhà xem một chút, đợi con gọi điện thoại cho cô ấy, quả thật không thể tự mình đi nhà cha mẹ vợ một chuyến.”



“Ừ, chính con cũng đừng quá mệt mỏi, tắm xong xuống lầu dùng cơm.” Nam Xu Nhiên xoay người vào phòng bếp.



Úy Nam Thừa trở về phòng, té thẳng lên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, phát hiện con trai không có ở nhà, thật sự yên tĩnh, yên tĩnh đến khiến cho anh không quen.



Cầm điện thoại lên, gọi tới.



--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----



Thiên Tùng Dịch và Đinh Như nhìn thấy con gái mang theo hai cháu ngoại trai trở lại, vui mừng đến không xong, nhất là Đinh Như, ôm hai bảo bối trái hôn nhẹ phải hôn yêu.



“Học Học, Tập Tập, có nhớ bà ngoại không?”



“Có, mỗi ngày chúng cháu đều nhớ ông ngoại và bà ngoài.” Hai cục cưng sinh đôi trăm miệng một lời, giọng nói mềm dẻo cực kỳ khiến người ta thương yêu.



Đinh Như cười đến miệng rách tận mang tai rồi, “Tùng Dịch, hai bảo bối nhà chúng ta thật sự đáng yêu!”



“Mẹ, mẹ cũng đừng quá nuông chiều hai đứa, bé trai không thể quá cưng chiều.” Thiên Ca Tuệ đặt giỏ xách dưới đất, cởi giày, lấy đôi dép màu đỏ của mình ra đi vào.



“Ai nói, bé trai để cưng chiều, bây giờ nam nữ ngang hàng.” Đinh Như không vui phản bác.



“Cha, cha xem mẹ kìa.” Thiên Ca Tuệ về nhà lập tức giống như đứa bé làm nũng với cha mẹ.



“Sao có một mình con trở lại, Thừa đâu? Nó vẫn còn đi làm à?” Thiên Tùng Dịch hỏi con rể.



Thiên Ca Tuệ bây giờ cực kỳ không muốn nhắc đến người kia, đặt mông ngồi lên ghế sa lon, “Quỷ mới biết anh ấy đi đâu.”



“Gây gổ hả?” Đinh Như vừa nghe giọng con gái, lại cảm thấy có cái gì đó không đúng.



Học Học và Tập Tập cũng nhân cơ hội bò đến trên người ông ngoại, đòi muốn chơi cờ tướng với ông ngoại, nói cụ nội và ông nội đều khoe tài chơi cờ của hai đứa càng ngày càng tốt rồi.



Thiên Tùng Dịch vui vẻ ôm hai cháu ngoại, bày bàn cờ ra, bắt đầu chơi.



“Mẹ, bụng của con đói rồi, trong khoảng thời gian này con không ăn được đồ ăn ở trường học chút nào, mấy ngày nay về nhà mẹ phải bồi bổ cho con đó.” Thiên Ca Tuệ kéo tay mẹ làm nũng.



“Con đứa bé này, chỉ biết ăn thôi! Rốt cuộc có chuyện gì với Thừa? Nó lại bắt nạt con?” Đinh Như cưng chiều nhéo cổ tay con gái.



“Mẹ, mẹ trước tiên truyền thụ tay nghề nấu nướng của mình cho con đi, con quyết tâm phải làm ra một bữa ăn ngon miệng.” Thiên Ca Tuệ không muốn trả lời vấn đề kia, kéo mẹ đi thẳng vào phòng bếp.



Đinh Như rất vui mừng với yêu cầu chủ động học nấu cơm của con gái, cảm thán con gái cuối cùng đã trưởng thành, biết muốn giữ chặt lòng của người đàn ông trước tiên phải giữ chặt bao tử của anh ta, có tiến bộ, có tiến bộ rồi!



Lúc ăn cơm, điện thoại của Thiên Ca Tuệ reo liên tục.



“Chỉ bởi vì tình yêu, sẽ không dễ bị tổn thương. Vì vậy tất cả đều là dáng hình của hạnh phúc. Chỉ bởi vì tình yêu nảy sinh một cách đơn sơ. Nhưng vẫn luôn mãi ngất ngây vì em. Chỉ bởi vì tình yêu không chứa đựng bể dâu. Vì thế chúng ta vẫn mang diện mạo của thời tuổi trẻ...”



(*) Lời bài hát Chỉ bởi vì tình yêu – Vương Phi và Trần Dịch Tấn – Nhạc phim Tình yêu mãi mãi



Nhạc chuông này do Thiên Ca Tuệ cài đặt nhạc chuông riêng cho người nào đó, cô vẫn ăn cơm của mình, không định nhận.



Kết quả, Học Học “Vèo” cái nhảy khỏi ghế ngồi, chạy đi cầm điện thoại của mẹ tới, “Mẹ, điện thoại của cha.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom