Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-174
Chương 172: Tình yêu, không có ai đúng ai sai
Hứa Nhiêu dĩ nhiên không muốn hủy dung, mặt của cô vẫn đau rát, đau đến cô đã có lòng muốn chết rồi.
Thiên Chỉ Dương thấy cô ta không nói thêm gì nữa, nên quay đầu xe tiến đến bệnh viện.
Sau khi đến, Hứa Nhiêu lại không dám xuống xe, nhất định đòi Thiên Chỉ Dương mua mũ trùm đầu cho mình, ít nhất có thể che chút xấu xí.
Thiên Chỉ Dương nghĩ tới dù sao cũng đã giày vò thành như vậy rồi, cũng không để ý nhiều hơn đi một chuyến.
Khi bác sỹ nhìn thấy vết cào trên mặt cô ta thì cực kỳ kinh ngạc, “Sẽ không phải đánh nhau với kẻ điên chứ?” Ngẫu nhiên lai bổ sung một câu, “Không có ý gì khác, chẳng qua tôi cảm thấy một người bình thường không thể nào làm ra loại chuyện như vậy, tôi theo nghề y nhiều năm vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy liều mạng cào lên mặt, là cố ý để cho cô bị hủy dung đúng không?”
Hai người đồng thời im lặng. Trong lòng Thiên Chỉ Dương cực kỳ bội phục ánh mắt sắc bén của bác sỹ, từng câu từng chữ đều nói đến điểm quan trọng rồi, quá sâu sắc rồi!
“Cắt một vết trên tay còn khó mà tốt được, chứ đừng nói chi là cào một vết máu sâu như vậy trên mặt? Sớm biết hiện tại, ban đầu cần gì chấp nhặt với kẻ điên chứ, đây không phải tự tìm ngược sao?” Bác sỹ thở dài, tên điên này cũng có thể tùy tiện chọc loạn sao? Không biết người trước mắt ông chính là một kẻ điên.
Hứa Nhiêu giống như đã quen với từ “Kẻ điên” này, hôm nay đã bị rất nhiều người nói rồi, cô đã chết lặng.
Trong lòng Thiên Chỉ Dương thở dài theo, thế giới này hoàn toàn điên cuồng, xem ra về sau bản thân mình die,n; da.nlze.qu;ydo/nn phải cẩn thận một chút, có vài phụ nữ thật sự không thể tùy tiện chọc, nếu không chính là rước họa vào thân! Cả đời đều không thể lật người!
“Vết thương trên mặt cô ấy phải bao lâu mới có thể tốt được? Có biện pháp gì tương đối nhanh không?”
“Có, đi phẫu thuật thẩm mỹ, bây giờ kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ rất tốt rồi, dạng người như thế nào cũng có thể chỉnh thành người đẹp, trên đường vừa cầm là một bó to! Dù là ngũ quan sai lệch, cũng có thể chỉnh, chứ đừng nói tới mấy vết sẹo này.” Bác sỹ kia chẳng hề để ý nói.
—00—│││
Trên đầu Thiên Chỉ Dương đầy vạch đen, xem ra sau này tìm bà xã ánh mắt phải thật sự sáng lên một chút.
Hứa Nhiêu không có tâm tình đùa giỡn, cô cũng biết khuôn mặt mình tương đương với bị hủy, vừa nghĩ tới vết cào trên mặt Tiêu Y Y còn nhiều hơn cô hai vết, tâm tình tự dưng thoải mái.
Mặc kệ sau này Tiêu Y Y còn định đối phó với cô như thế nào, cô đều không sao, dù sao đã bất cứ giá nào, cô có thể từ từ dây dưa với cô ta! Cùng lắm thì lưới rách cá chết!
Sau khi dùng nước sát trùng xử lý đơn giản vết thương trên mặt, đau đến nước mắt của cô chảy ào ào, dáng vẻ này quang vinh này dĩ nhiên không thể để cho cha mẹ biết, bọn họ đã vì mình mà tốn quá nhiều tâm tư rồi, anh trai nói đúng, cha mẹ lớn tuổi, không chịu nổi giày vò.
“Anh Dương, anh đưa em ra sân bay được không? Em muốn đến Hàn Quốc một chuyến, chờ sau khi vết thương trên mặt hoàn toàn khôi phục lại trở về, anh có thể giữ bí mật giúp em không? Em không muốn để cho cha mẹ lo lắng.”
“Ừ, không thành vấn đề.” Thiên Chỉ Dương đương nhiên biết cô ta đi Hàn Quốc để làm gì.
Hứa Nhiêu không nói thêm gì nữa, bởi vì vừa nói sẽ động đến vết thương trên mặt cô, đau đớn khó nhịn.
Đây rõ ràng là một ngày rất lịch sử, Hứa Nhiêu la lối om sòm bằng bất cứ giá nào cũng phải đánh một trận với Tiêu Y Y, kết quả hoàn toàn thay đổi, cũng tính được là một tiên phong rồi! Là một ngày có ý nghĩa cỡ nào!
-
Buổi tối, Thiên Chỉ Dương đã phát tiết toàn bộ chuyện ban ngày đến trên người Úy Nam Thừa, gọi điện thoại vượt biển cho cậu ấy, tự thuật cặn kẽ chuyện Tiêu Y Y và Hứa Nhiêu đánh nhau một lần.
Còn bổ sung thêm một câu, “Em rể, anh chính là chịu oan ức thay cậu, nói đi, trở về bồi thường anh như thế nào?”
“Bồi thường anh nhất định không thành vấn đề, chỉ có điều lời chịu oan ức thay em đừng nói nữa, hai người bọn họ đã sớm bị thù hận che mắt lý trí, nếu như nói bây giờ là vì em, đơn giản đó chính là vô nghĩa!” Giọng Úy Nam Thừa không vui nói, trong lòng anh còn nhớ một đòn của Tiêu Y Y cho anh, làm hại đến bây giờ Tuệ Tuệ vẫn không để ý đến anh.
“Giọng điệu như vậy không được, chẳng lẽ vợ chồng son lại náo loạn mẫu thuẫn sao?” Thiên Chỉ Dương ngầm nghe ra tức giận trong lời nói của cậu ấy.
Úy Nam Thừa liền nói chuyện xảy ra đêm đó và tình huống bây giờ nói ra một lần.
“Cái gì? Một mình Tuệ Tuệ mang theo hai đứa bé đi Hy Lạp rồi hả?”
“Ừ, em có phái người âm thầm bảo vệ cô ấy, anh yên tâm, em biết đúng mực.”
“Chuyện này gọi là gì! Tiêu Y Y thật sự có khả năng, xem ra anh phải nhúng tay vào, không thể mặc cho cô ta lớn lối như vậy tiếp! Nếu không còn tưởng rằng chúng ta đều dễ bắt nạt!”
“Tự anh nhìn mà làm, bây giờ trừ anh ra, ba chúng ta đều bị hại nặng nề.”
“Vậy anh không khách khí!”
“Anh dài dòng quá!”
...
Thiên Ca Tuệ mang theo hai con trai đi Olympia, chỗ có sân vận động xưa nhất thế giới; còn đi thăm tất cả thần miếu và viện bảo tàng Hy Lạp, chơi ở thủ đô Athen hai ngày, sau đó đi biển Aegean, có một vẻ đẹp Địa Trung Hải tự nhiên đặc biệt, đẹp không sao tả xiết.
Học Học và Tập Tập đều cực kỳ tò mò với mọi thứ, thấy nhà cửa bên kia và người không giống đều hỏi mẹ, tiêu chuẩn mười vạn câu hỏi vì sao.
Thiên Ca Tuệ nói đến miệng đắng lưỡi khô, trước kia những vấn đề này đều hỏi cha hai đứa, mà đồ trứng thúi đó lại có thể giải thích được đạo lý rõ ràng, khiến Học Học và Tập Tập đều bội phục sát đất, còn đến lượt cô, luôn hơi cố hết sức!
Buổi tối khi về khách sạn, mới vào sảnh chính khách sạn, có một bóng dáng màu vàng sáng chạy vội về phía cô, “Tuệ Tuệ, cuối cùng cậu cũng trở lại!”
“Mẹ nuôi.”
“Mẹ nuôi.”
Sau khi Học Học và Tập Tập nhìn thấy người tới thì đồng loạt gọi, cảm giác hưng phấn không lời nào có thể diễn tả được.
Đổng Yên và Hạ Lan Thu chia ra ôm con nuôi của mình, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của hai đứa, “Thật biết nghe lời, mấy ngày nay chơi có vui vẻ không?”
“Vui vẻ.” Trăm miệng một lời trả lời.
Thiên Ca Tuệ vẫn còn hơi không kịp phản ứng, sao Yên nhi và Cầu Cầu đột nhiên đến rồi, hình như đang nằm mơ ~~
“Cũng biết cậu nhất định sẽ có dáng vẻ ngây ngốc như vậy, haizzz, tớ và Cầu Cầu cũng sắp đói chết, cậu không biết mời chúng tớ đi ăn cơm nữa!” Đổng Yên nhéo tay của bạn, trêu ghẹo nói.
“Mẹ vậy là rất vui mừng.” Học Học cười ha hả nói tiếp.
“Đồ quỷ, không cho phép chê cười mẹ!” Thiên Ca Tuệ vỗ vỗ đầu con trai.
Úy Học Nghiêu nghịch ngợm le lưỡi, chui vào trong ngực Đổng Yên “Ha ha” mà cười.
“Yên nhi, Cầu Cầu, sao các cậu lại tới? Không phải đang thực tập sao?”
“Thực tập hơn mấy tháng, cũng sắp phiền muộn đến chết rồi, cho nên nhân cơ hội ra ngoài hóng mát một chút.” Hạ Lan Thu cười nói.
“Tuệ Tuệ, cậu không biết đó, thực tập chính là bóc lột sức lao động! Tiền lương ít làm việc nhiều, đều đóng vai trò nhỏ, haizzz... Cho nên nghe nói một mình cậu chạy đến Hy Lạp chơi, hai tớ không hẹn mà cùng muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ!” Đổng Yên ai oán nói.
“Là rất vui mừng.” Quả thật cho cô một vui mừng ứng phó không kịp, rất vui vẻ.
Đổng Yên vỗ móng vuốt lên vai cô, Vui mừng sẽ phải lộ ra ngoài chứ! Cũng đừng buồn bực đến hư!” Khiến cho Thiên Ca Tuệ lảo đảo, nhe răng nhếch miệng cả giận nói: “Đồ chết dầm kia! Một ngày tớ không thu thập cậu, cậu liền ngứa da đúng không!” Vung cánh tay lên chào hỏi.
Hai người ở sảnh chính khách sạn điên khùng náo loạn, cũng không để ý đến những ánh mắt khác thường của người xa lạ.
“Mẹ nuôi, đã rất lâu con không thấy mẹ vui vẻ như vậy rồi.” Thiên Tập Vũ ôm cổ Hạ Lan Thu nói.
Hạ Lan Thu nhìn hai bóng dáng sáng rõ ở xa, nhếch miệng lên nở một nụ cười ấm áp.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Buổi tối, sau khi dụ dỗ hai đứa nhỏ ngủ xong, ba người nằm trên một chiếc giường nhỏ nói lời trong lòng từng người, lúc này, khoảng cách giữa thân và lòng đều rất gần, không có bất kỳ đề phòng gì, không có bất kỳ bí mật gì, cái gì cũng có thể nói.
Đêm đó Đổng Yên khóc bù lu bù loa, bởi vì cô và Bùi Phóng chính thức chia tay, uất ức và đau lòng chất chứa lâu như vậy đều bộc phát đến tràn đầy ở trước mặt hai bạn.
Thiên Ca Tuệ cũng khóc cùng Yên nhi, phóng thích toàn bộ uất ức giấu trong lòng trong khoảng thời gian này ra ngoài, trong lòng mắng Úy Nam Thừa tên khốn kia hết lần này đến lần khác!
Hạ Lan Thu nằm ở bên cạnh yên lặng với hai bạn, cô vốn ôm không xác định về tình yêu, giờ phút này càng thêm hoài nghi, hai bạn tốt bên cạnh đều tạm nhân nhượng vì lợi ích chung trong tình yêu, nhưng vẫn đau lòng.
Nhất là Yên nhi, bọn họ đều nhìn một đường giữa cậu ấy và Bùi Phóng, đã từn là kim đồng ngọc nữ xứng đôi với nhau như vậy, là đối tượng hâm mộ của các bạn học, vốn tưởng rằng đây chính là ví dụ rõ nét về tình yêu trong thần thoại, bây giờ lại vì đủ loại vấn đề trong cuộc sống hiện thực mà chia tay chấm dứt.
Ai đúng? Ai sai? Thật sự không có ai cho một định nghĩa chính xác.
Bùi Phóng vì tiền đồ mà bỏ qua Yên nhi, anh ta có lỗi sao? Anh ta cũng chỉ vì về sau trôi qua cuộc sống tốt hơn, có thể mua một cái nhà lớn ở thành thị lớn, đón cha mẹ anh ta ở nông thôn lên trong thành phố ở, để cho bọn họ an hưởng tuổi già, đây là một phần hiếu thuận của anh ta với cha mẹ.
Từ một góc độ khác mà nói, anh ta cũng bị chữ lợi che tâm, bị xã hội đầu độc, không chịu yên ổn với tình hình thực tế, mà tất cả Đổng Yên không cách nào cho anh ta, nhưng con gái một Vũ Huệ của tổng giám đốc công ty khoa học kỹ thuật hữu hạn “Vũ Huy” có thể trợ giúp anh ta nâng cao một bước.
Vũ Huệ đó lại còn thích anh ta, biết rõ anh ta có bạn gái nhưng vẫn trước sau như một triển khai thế tấn công nhiệt liệt theo đuổi, một cô gái nhiệt tình như lửa như vậy, hoàn toàn không giống cô gái nhỏ như Đổng Yên.
Bùi Phóng là một người đàn ông bình thường, đương nhiên không chịu được cám dỗ, huống chi người phụ nữ kia có thể mang lại cho anh ta tất cả những gì anh ta muốn.
Đây chính là tình yêu sao?
Có thể yêu đến chết đi sống lại như vậy, trong anh có em, trong em có anh, vậy mà khi gặp phải lựa chọn thực tế, nói chia tay thì chia tay?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Hứa Nhiêu dĩ nhiên không muốn hủy dung, mặt của cô vẫn đau rát, đau đến cô đã có lòng muốn chết rồi.
Thiên Chỉ Dương thấy cô ta không nói thêm gì nữa, nên quay đầu xe tiến đến bệnh viện.
Sau khi đến, Hứa Nhiêu lại không dám xuống xe, nhất định đòi Thiên Chỉ Dương mua mũ trùm đầu cho mình, ít nhất có thể che chút xấu xí.
Thiên Chỉ Dương nghĩ tới dù sao cũng đã giày vò thành như vậy rồi, cũng không để ý nhiều hơn đi một chuyến.
Khi bác sỹ nhìn thấy vết cào trên mặt cô ta thì cực kỳ kinh ngạc, “Sẽ không phải đánh nhau với kẻ điên chứ?” Ngẫu nhiên lai bổ sung một câu, “Không có ý gì khác, chẳng qua tôi cảm thấy một người bình thường không thể nào làm ra loại chuyện như vậy, tôi theo nghề y nhiều năm vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy liều mạng cào lên mặt, là cố ý để cho cô bị hủy dung đúng không?”
Hai người đồng thời im lặng. Trong lòng Thiên Chỉ Dương cực kỳ bội phục ánh mắt sắc bén của bác sỹ, từng câu từng chữ đều nói đến điểm quan trọng rồi, quá sâu sắc rồi!
“Cắt một vết trên tay còn khó mà tốt được, chứ đừng nói chi là cào một vết máu sâu như vậy trên mặt? Sớm biết hiện tại, ban đầu cần gì chấp nhặt với kẻ điên chứ, đây không phải tự tìm ngược sao?” Bác sỹ thở dài, tên điên này cũng có thể tùy tiện chọc loạn sao? Không biết người trước mắt ông chính là một kẻ điên.
Hứa Nhiêu giống như đã quen với từ “Kẻ điên” này, hôm nay đã bị rất nhiều người nói rồi, cô đã chết lặng.
Trong lòng Thiên Chỉ Dương thở dài theo, thế giới này hoàn toàn điên cuồng, xem ra về sau bản thân mình die,n; da.nlze.qu;ydo/nn phải cẩn thận một chút, có vài phụ nữ thật sự không thể tùy tiện chọc, nếu không chính là rước họa vào thân! Cả đời đều không thể lật người!
“Vết thương trên mặt cô ấy phải bao lâu mới có thể tốt được? Có biện pháp gì tương đối nhanh không?”
“Có, đi phẫu thuật thẩm mỹ, bây giờ kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ rất tốt rồi, dạng người như thế nào cũng có thể chỉnh thành người đẹp, trên đường vừa cầm là một bó to! Dù là ngũ quan sai lệch, cũng có thể chỉnh, chứ đừng nói tới mấy vết sẹo này.” Bác sỹ kia chẳng hề để ý nói.
—00—│││
Trên đầu Thiên Chỉ Dương đầy vạch đen, xem ra sau này tìm bà xã ánh mắt phải thật sự sáng lên một chút.
Hứa Nhiêu không có tâm tình đùa giỡn, cô cũng biết khuôn mặt mình tương đương với bị hủy, vừa nghĩ tới vết cào trên mặt Tiêu Y Y còn nhiều hơn cô hai vết, tâm tình tự dưng thoải mái.
Mặc kệ sau này Tiêu Y Y còn định đối phó với cô như thế nào, cô đều không sao, dù sao đã bất cứ giá nào, cô có thể từ từ dây dưa với cô ta! Cùng lắm thì lưới rách cá chết!
Sau khi dùng nước sát trùng xử lý đơn giản vết thương trên mặt, đau đến nước mắt của cô chảy ào ào, dáng vẻ này quang vinh này dĩ nhiên không thể để cho cha mẹ biết, bọn họ đã vì mình mà tốn quá nhiều tâm tư rồi, anh trai nói đúng, cha mẹ lớn tuổi, không chịu nổi giày vò.
“Anh Dương, anh đưa em ra sân bay được không? Em muốn đến Hàn Quốc một chuyến, chờ sau khi vết thương trên mặt hoàn toàn khôi phục lại trở về, anh có thể giữ bí mật giúp em không? Em không muốn để cho cha mẹ lo lắng.”
“Ừ, không thành vấn đề.” Thiên Chỉ Dương đương nhiên biết cô ta đi Hàn Quốc để làm gì.
Hứa Nhiêu không nói thêm gì nữa, bởi vì vừa nói sẽ động đến vết thương trên mặt cô, đau đớn khó nhịn.
Đây rõ ràng là một ngày rất lịch sử, Hứa Nhiêu la lối om sòm bằng bất cứ giá nào cũng phải đánh một trận với Tiêu Y Y, kết quả hoàn toàn thay đổi, cũng tính được là một tiên phong rồi! Là một ngày có ý nghĩa cỡ nào!
-
Buổi tối, Thiên Chỉ Dương đã phát tiết toàn bộ chuyện ban ngày đến trên người Úy Nam Thừa, gọi điện thoại vượt biển cho cậu ấy, tự thuật cặn kẽ chuyện Tiêu Y Y và Hứa Nhiêu đánh nhau một lần.
Còn bổ sung thêm một câu, “Em rể, anh chính là chịu oan ức thay cậu, nói đi, trở về bồi thường anh như thế nào?”
“Bồi thường anh nhất định không thành vấn đề, chỉ có điều lời chịu oan ức thay em đừng nói nữa, hai người bọn họ đã sớm bị thù hận che mắt lý trí, nếu như nói bây giờ là vì em, đơn giản đó chính là vô nghĩa!” Giọng Úy Nam Thừa không vui nói, trong lòng anh còn nhớ một đòn của Tiêu Y Y cho anh, làm hại đến bây giờ Tuệ Tuệ vẫn không để ý đến anh.
“Giọng điệu như vậy không được, chẳng lẽ vợ chồng son lại náo loạn mẫu thuẫn sao?” Thiên Chỉ Dương ngầm nghe ra tức giận trong lời nói của cậu ấy.
Úy Nam Thừa liền nói chuyện xảy ra đêm đó và tình huống bây giờ nói ra một lần.
“Cái gì? Một mình Tuệ Tuệ mang theo hai đứa bé đi Hy Lạp rồi hả?”
“Ừ, em có phái người âm thầm bảo vệ cô ấy, anh yên tâm, em biết đúng mực.”
“Chuyện này gọi là gì! Tiêu Y Y thật sự có khả năng, xem ra anh phải nhúng tay vào, không thể mặc cho cô ta lớn lối như vậy tiếp! Nếu không còn tưởng rằng chúng ta đều dễ bắt nạt!”
“Tự anh nhìn mà làm, bây giờ trừ anh ra, ba chúng ta đều bị hại nặng nề.”
“Vậy anh không khách khí!”
“Anh dài dòng quá!”
...
Thiên Ca Tuệ mang theo hai con trai đi Olympia, chỗ có sân vận động xưa nhất thế giới; còn đi thăm tất cả thần miếu và viện bảo tàng Hy Lạp, chơi ở thủ đô Athen hai ngày, sau đó đi biển Aegean, có một vẻ đẹp Địa Trung Hải tự nhiên đặc biệt, đẹp không sao tả xiết.
Học Học và Tập Tập đều cực kỳ tò mò với mọi thứ, thấy nhà cửa bên kia và người không giống đều hỏi mẹ, tiêu chuẩn mười vạn câu hỏi vì sao.
Thiên Ca Tuệ nói đến miệng đắng lưỡi khô, trước kia những vấn đề này đều hỏi cha hai đứa, mà đồ trứng thúi đó lại có thể giải thích được đạo lý rõ ràng, khiến Học Học và Tập Tập đều bội phục sát đất, còn đến lượt cô, luôn hơi cố hết sức!
Buổi tối khi về khách sạn, mới vào sảnh chính khách sạn, có một bóng dáng màu vàng sáng chạy vội về phía cô, “Tuệ Tuệ, cuối cùng cậu cũng trở lại!”
“Mẹ nuôi.”
“Mẹ nuôi.”
Sau khi Học Học và Tập Tập nhìn thấy người tới thì đồng loạt gọi, cảm giác hưng phấn không lời nào có thể diễn tả được.
Đổng Yên và Hạ Lan Thu chia ra ôm con nuôi của mình, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của hai đứa, “Thật biết nghe lời, mấy ngày nay chơi có vui vẻ không?”
“Vui vẻ.” Trăm miệng một lời trả lời.
Thiên Ca Tuệ vẫn còn hơi không kịp phản ứng, sao Yên nhi và Cầu Cầu đột nhiên đến rồi, hình như đang nằm mơ ~~
“Cũng biết cậu nhất định sẽ có dáng vẻ ngây ngốc như vậy, haizzz, tớ và Cầu Cầu cũng sắp đói chết, cậu không biết mời chúng tớ đi ăn cơm nữa!” Đổng Yên nhéo tay của bạn, trêu ghẹo nói.
“Mẹ vậy là rất vui mừng.” Học Học cười ha hả nói tiếp.
“Đồ quỷ, không cho phép chê cười mẹ!” Thiên Ca Tuệ vỗ vỗ đầu con trai.
Úy Học Nghiêu nghịch ngợm le lưỡi, chui vào trong ngực Đổng Yên “Ha ha” mà cười.
“Yên nhi, Cầu Cầu, sao các cậu lại tới? Không phải đang thực tập sao?”
“Thực tập hơn mấy tháng, cũng sắp phiền muộn đến chết rồi, cho nên nhân cơ hội ra ngoài hóng mát một chút.” Hạ Lan Thu cười nói.
“Tuệ Tuệ, cậu không biết đó, thực tập chính là bóc lột sức lao động! Tiền lương ít làm việc nhiều, đều đóng vai trò nhỏ, haizzz... Cho nên nghe nói một mình cậu chạy đến Hy Lạp chơi, hai tớ không hẹn mà cùng muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ!” Đổng Yên ai oán nói.
“Là rất vui mừng.” Quả thật cho cô một vui mừng ứng phó không kịp, rất vui vẻ.
Đổng Yên vỗ móng vuốt lên vai cô, Vui mừng sẽ phải lộ ra ngoài chứ! Cũng đừng buồn bực đến hư!” Khiến cho Thiên Ca Tuệ lảo đảo, nhe răng nhếch miệng cả giận nói: “Đồ chết dầm kia! Một ngày tớ không thu thập cậu, cậu liền ngứa da đúng không!” Vung cánh tay lên chào hỏi.
Hai người ở sảnh chính khách sạn điên khùng náo loạn, cũng không để ý đến những ánh mắt khác thường của người xa lạ.
“Mẹ nuôi, đã rất lâu con không thấy mẹ vui vẻ như vậy rồi.” Thiên Tập Vũ ôm cổ Hạ Lan Thu nói.
Hạ Lan Thu nhìn hai bóng dáng sáng rõ ở xa, nhếch miệng lên nở một nụ cười ấm áp.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Buổi tối, sau khi dụ dỗ hai đứa nhỏ ngủ xong, ba người nằm trên một chiếc giường nhỏ nói lời trong lòng từng người, lúc này, khoảng cách giữa thân và lòng đều rất gần, không có bất kỳ đề phòng gì, không có bất kỳ bí mật gì, cái gì cũng có thể nói.
Đêm đó Đổng Yên khóc bù lu bù loa, bởi vì cô và Bùi Phóng chính thức chia tay, uất ức và đau lòng chất chứa lâu như vậy đều bộc phát đến tràn đầy ở trước mặt hai bạn.
Thiên Ca Tuệ cũng khóc cùng Yên nhi, phóng thích toàn bộ uất ức giấu trong lòng trong khoảng thời gian này ra ngoài, trong lòng mắng Úy Nam Thừa tên khốn kia hết lần này đến lần khác!
Hạ Lan Thu nằm ở bên cạnh yên lặng với hai bạn, cô vốn ôm không xác định về tình yêu, giờ phút này càng thêm hoài nghi, hai bạn tốt bên cạnh đều tạm nhân nhượng vì lợi ích chung trong tình yêu, nhưng vẫn đau lòng.
Nhất là Yên nhi, bọn họ đều nhìn một đường giữa cậu ấy và Bùi Phóng, đã từn là kim đồng ngọc nữ xứng đôi với nhau như vậy, là đối tượng hâm mộ của các bạn học, vốn tưởng rằng đây chính là ví dụ rõ nét về tình yêu trong thần thoại, bây giờ lại vì đủ loại vấn đề trong cuộc sống hiện thực mà chia tay chấm dứt.
Ai đúng? Ai sai? Thật sự không có ai cho một định nghĩa chính xác.
Bùi Phóng vì tiền đồ mà bỏ qua Yên nhi, anh ta có lỗi sao? Anh ta cũng chỉ vì về sau trôi qua cuộc sống tốt hơn, có thể mua một cái nhà lớn ở thành thị lớn, đón cha mẹ anh ta ở nông thôn lên trong thành phố ở, để cho bọn họ an hưởng tuổi già, đây là một phần hiếu thuận của anh ta với cha mẹ.
Từ một góc độ khác mà nói, anh ta cũng bị chữ lợi che tâm, bị xã hội đầu độc, không chịu yên ổn với tình hình thực tế, mà tất cả Đổng Yên không cách nào cho anh ta, nhưng con gái một Vũ Huệ của tổng giám đốc công ty khoa học kỹ thuật hữu hạn “Vũ Huy” có thể trợ giúp anh ta nâng cao một bước.
Vũ Huệ đó lại còn thích anh ta, biết rõ anh ta có bạn gái nhưng vẫn trước sau như một triển khai thế tấn công nhiệt liệt theo đuổi, một cô gái nhiệt tình như lửa như vậy, hoàn toàn không giống cô gái nhỏ như Đổng Yên.
Bùi Phóng là một người đàn ông bình thường, đương nhiên không chịu được cám dỗ, huống chi người phụ nữ kia có thể mang lại cho anh ta tất cả những gì anh ta muốn.
Đây chính là tình yêu sao?
Có thể yêu đến chết đi sống lại như vậy, trong anh có em, trong em có anh, vậy mà khi gặp phải lựa chọn thực tế, nói chia tay thì chia tay?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook