Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-54
Chương 54: Vậy thì mua cái xấu nhất!
Editor: ChiMy
Đinh Như rất nghiêm túc lựa chọn, thấy thế nào cũng không đẹp bằng cái bà chọn lúc đầu.
"Thừa nhi thích mấy kiểu này sao?"
"Đương nhiên rồi, mỗi ngày con ở chung với anh ấy, dĩ nhiên biết sở thích của anh ấy rồi." Thiên Ca Tuệ cố nén cười rất khổ cực, nếu mẹ muốn mua quần áo cho ông chú đó, vậy thì mua thôi, nhưng còn mua cái gì, vậy thì mua cái xấu nhất!
Đinh Như nghi ngờ nhìn hai mắt của con gái, thấy nét mặt cô nghiêm túc, liền tin, dù sao con gái cũng sống chung với Thừa nhi.
Như thế sau khi mua đồ xong, hai mẹ con thắng lợi trở về, mệt đến muốn xỉu.
Buổi tối, Thiên Ca Tuệ mặt dày mày dạn không chịu trở về nhà họ Úy, mẹ cô không vui, nghiêm mặt, "Bảo bối ngoan, con là phụ nữ đã kết hôn, tại sao có thể ở nhà mẹ đẻ mà không chịu trở về nhà."
Xem đi, xem đi, quả nhiên, trước đây mẹ toàn lừa cô, nói cái gì mà kết hôn thì có hai nhà, lúc này mới bao lâu chứ, phân biệt cả nhà mẹ đẻ và nhà!
"Không, tối nay nói gì con cũng không đi." Thiên Ca Tuệ vịn lấy ghế sa lon không buông tay, chỉ sợ mẹ cô kéo mình ra.
"Cho con nó ở nhà thêm một ngày đi, thông gia bên đó cũng không nói gì đâu." Ba Thiên lên tiếng.
"Cha, chỉ có ba thương con nhất..., huhu......" Thiên Ca Tuệ lập tức chạy tới ôm cổ cha của cô làm nũng, đầu chôn ở trên bả vai của cha, giả bộ khóc đến đau lòng.
"Tuệ Tuệ đều do ông chiều hư đáy!" Đinh Như tức giận vào phòng bếp.
Thiên Ca Tuệ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn bóng lưng của mẹ, "Cha, mẹ thật sự tức giận sao?"
"Con ngốc, sao mẹ con tức giận, con cho rằng mẹ con không thương con à, không muốn con ở nhà thêm mấy ngày à, bà ấy là tâm phật khẩu xà." Ba Thiên hòa ái cười nói, cưng chiều sờ đầu nhỏ của con gái.
Con gái lớn lên rồi, không còn là đứa bé suốt ngày ôm cánh tay của ông làm nũng nữa rồi.
Có cha mẹ nào mà không thương yêu con cái, không muốn con cái tốt, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trên đời!
--- ------ ------ ------ ------ ------
Thiên Ca Tuệ biết nếu như mình lặng yên không một tiếng động giao bộ đồ này cho chú, vậy thì mất hết ý nghĩa cô chọn bộ này.
Cho nên lúc đang nói chuyện với mẹ Nam cô tìm cơ hội nói ra, "Mẹ Nam, hai ngày trước con theo mẹ đi dạo phố thì thấy một cái áo khoác rất đẹp, lại giữ ấm rất tốt, nên quyết định mua cho anh Thừa, cũng không biết anh ấy có thích hay không."
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, làm cho lòng người thương tiếc.
"Tuệ Tuệ có lòng như vậy, sao Thừa nhi không thích chứ, nếu nó dám không mặc, xem mẹ trừng trị nó thế nào!"Mẹ Nam vui vẻ nói.
Bà hết sức vui mừng vì tình cảm của Tuệ Tuệ và Thừa nhi càng ngày càng tốt, đều nói lâu ngày sinh tình, thật đúng là không sai.
Thiên Ca Tuệ thấy mẹ Nam vui mừng như thế, đột nhiên trong lòng thấy hơi tội lỗi, hai tháng này cô và đại thúc đều giả vờ ân ái, sau khi rời khỏi nhà liền chướng mắt nhau, ai đi đường nấy.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Editor: ChiMy
Đinh Như rất nghiêm túc lựa chọn, thấy thế nào cũng không đẹp bằng cái bà chọn lúc đầu.
"Thừa nhi thích mấy kiểu này sao?"
"Đương nhiên rồi, mỗi ngày con ở chung với anh ấy, dĩ nhiên biết sở thích của anh ấy rồi." Thiên Ca Tuệ cố nén cười rất khổ cực, nếu mẹ muốn mua quần áo cho ông chú đó, vậy thì mua thôi, nhưng còn mua cái gì, vậy thì mua cái xấu nhất!
Đinh Như nghi ngờ nhìn hai mắt của con gái, thấy nét mặt cô nghiêm túc, liền tin, dù sao con gái cũng sống chung với Thừa nhi.
Như thế sau khi mua đồ xong, hai mẹ con thắng lợi trở về, mệt đến muốn xỉu.
Buổi tối, Thiên Ca Tuệ mặt dày mày dạn không chịu trở về nhà họ Úy, mẹ cô không vui, nghiêm mặt, "Bảo bối ngoan, con là phụ nữ đã kết hôn, tại sao có thể ở nhà mẹ đẻ mà không chịu trở về nhà."
Xem đi, xem đi, quả nhiên, trước đây mẹ toàn lừa cô, nói cái gì mà kết hôn thì có hai nhà, lúc này mới bao lâu chứ, phân biệt cả nhà mẹ đẻ và nhà!
"Không, tối nay nói gì con cũng không đi." Thiên Ca Tuệ vịn lấy ghế sa lon không buông tay, chỉ sợ mẹ cô kéo mình ra.
"Cho con nó ở nhà thêm một ngày đi, thông gia bên đó cũng không nói gì đâu." Ba Thiên lên tiếng.
"Cha, chỉ có ba thương con nhất..., huhu......" Thiên Ca Tuệ lập tức chạy tới ôm cổ cha của cô làm nũng, đầu chôn ở trên bả vai của cha, giả bộ khóc đến đau lòng.
"Tuệ Tuệ đều do ông chiều hư đáy!" Đinh Như tức giận vào phòng bếp.
Thiên Ca Tuệ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn bóng lưng của mẹ, "Cha, mẹ thật sự tức giận sao?"
"Con ngốc, sao mẹ con tức giận, con cho rằng mẹ con không thương con à, không muốn con ở nhà thêm mấy ngày à, bà ấy là tâm phật khẩu xà." Ba Thiên hòa ái cười nói, cưng chiều sờ đầu nhỏ của con gái.
Con gái lớn lên rồi, không còn là đứa bé suốt ngày ôm cánh tay của ông làm nũng nữa rồi.
Có cha mẹ nào mà không thương yêu con cái, không muốn con cái tốt, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trên đời!
--- ------ ------ ------ ------ ------
Thiên Ca Tuệ biết nếu như mình lặng yên không một tiếng động giao bộ đồ này cho chú, vậy thì mất hết ý nghĩa cô chọn bộ này.
Cho nên lúc đang nói chuyện với mẹ Nam cô tìm cơ hội nói ra, "Mẹ Nam, hai ngày trước con theo mẹ đi dạo phố thì thấy một cái áo khoác rất đẹp, lại giữ ấm rất tốt, nên quyết định mua cho anh Thừa, cũng không biết anh ấy có thích hay không."
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, làm cho lòng người thương tiếc.
"Tuệ Tuệ có lòng như vậy, sao Thừa nhi không thích chứ, nếu nó dám không mặc, xem mẹ trừng trị nó thế nào!"Mẹ Nam vui vẻ nói.
Bà hết sức vui mừng vì tình cảm của Tuệ Tuệ và Thừa nhi càng ngày càng tốt, đều nói lâu ngày sinh tình, thật đúng là không sai.
Thiên Ca Tuệ thấy mẹ Nam vui mừng như thế, đột nhiên trong lòng thấy hơi tội lỗi, hai tháng này cô và đại thúc đều giả vờ ân ái, sau khi rời khỏi nhà liền chướng mắt nhau, ai đi đường nấy.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook