• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi! (2 Viewers)

  • chap-81

Chương 81: Đều gạt người!




Editor: Puck



“Yên nhi cậu muốn ăn đòn phải không! Xem tớ thu thập cậu như thế nào!” Thiên Ca Tuệ xấu hổ đi bắt Đổng Yên chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, kết quả động tác lớn ở khoảng cách rộng dẫn tới giữa đùi đau ê ẩm, đều trách chú, tối hôm qua vẫn luôn muốn không ngừng, làm hại cô bị Yên nhi cười.



“Cầu Cầu, đây là biểu hiện thẹn quá thành giận của Tuệ Tuệ, cậu xem vẻ mặt và động tác vừa rồi của cô ấy, rõ ràng bắp đùi bị đau!” Đổng Yên trốn xa xa kêu lên.



“Yên nhi, xem ra kinh nghiệm của cậu rất phong phú.” Lời nói nửa chế nhạo của Hạ Lan Thu thành công chẹn ngang Đổng Yên.



Vì vậy, mặt Đổng Yên đỏ bừng lên, cáu giận nói: “Cầu Cầu! Người ta chỉ xem nhiều tiểu thuyết ngôn tình thôi, không phải bên trong sách đều viết như vậy sao? Lại nói, a Phóng anh ấy không phải người như vậy.” Câu nói sau cùng nhỏ giọng như ruồi muỗi, vẻ mặt thẹn thùng.



“Vậy anh ấy là người như thế nào? Chẳng lẽ là Liễu Hạ Huệ?” Thiên Ca Tuệ lại gần, vẻ mặt tò mò hỏi.



“Thiên Ca Tuệ! Cậu nói lung tung nữa tớ sẽ nổi nóng với cậu!” Đổng Yên thật sự thẹn quá hóa giận.



“Được rồi, không đùa giỡn với cậu, Bùi Phóng đúng là rất tốt, đàn ông biết quý trọng phụ nữ mới là đàn ông tốt!” Thiên Ca Tuệ vỗ vỗ bả vai Đổng Yên, nói như mình là thánh tình.



“Tuệ Tuệ nói rất có đạo lý, Bùi Phóng đối xử rất tốt với cậu.” Hạ Lan Thu vẫn rất coi trọng hai người.



“Có lúc tớ suy nghĩ, chỉ cần a Phóng cầu hôn với tớ, tớ nhất định sẽ đồng ý anh ấy, cho dù hiện giờ anh ấy không có tiền, nhưng mà tớ không quan tâm những thứ này, tớ tin tưởng với tài ba và năng lực của anh ấy, tương lai cái gì cũng có.” Khi Đổng Yên nói về bạn trai, vẻ mặt tự hào.



Cô vẫn cảm thấy trong cuộc đời của mình có hai việc đáng giá may mắn nhất, một cái chính là quen biết Thiên Ca Tuệ và Hạ Lan Thu từ tiểu học, tính tình ba người khác xa nhau, lại phá lệ đi cùng với nhau, trở thành bạn khuê phòng không có gì giấu nhau, tình hữu nghị của ba người lỳ lợm như tường đồng vách sắt.



Một người khác chính là Bùi Phóng gặp năm lớp mười, nam sinh cười rộ lên như tắm gió xuân, trên quần áo tràn đầy mùi tươi mát của bạc hà, phong độ của người trí thức, mặc dù không thấy anh ấy mặc một bộ hàng hiệu, nhưng áo sơ mi trắng và T-shirt trên người anh ấy vĩnh viễn đều sạch sẽ, chỉnh tề, nhìn có khí chất khác.



Hai người vừa gặp đã yêu, từ khi hẹn hò đến bây giờ, đã ròng rã hơn hai năm rồi, hành động thân mật nhất chỉ đơn giản là hôn môi và ôm.



Khi động tình mạnh quá thì Bùi Phóng chỉ ôm Đổng Yên thật chặt, giống như muốn hòa nhập cô vào trong xương mình.



“Yên nhi, cậu cũng đừng chịu ảnh hưởng từ tớ, tớ đây vì bất đắc dĩ mới kết hôn, nếu như có thể lựa chọn, tớ vẫn cảm thấy hai mươi lăm tuổi gì đó kết hôn là tốt nhất, tự do!” Thiên Ca Tuệ tỏ vẻ buồn rười rượi nói.



“Tự do?” Đổng Yên không hiểu hỏi lại.



“Các cậu biết không? Tớ ghi danh vào đại học Thanh Đảo, tự do bị lấy mất rồi, hu hu... Tớ bi kịch phải tiếp tục lưu lại thành phố W.” Thiên Ca Tuệ khóc ròng nói tiếp.



“Hả? Vậy cũng hơi quá đáng, cậu thỏa hiệp sao?”



“Thật ra, khoa y đại học XX cũng được đấy, ghi danh ở đấy có khả năng trúng tuyển cao, mà khả năng trúng tuyển đại học Thanh Đảo tương đối mà nói thấp hơn rất nhiều.” Hạ Lan Thu rất lý trí mà phân tích.



Thiên Ca Tuệ thở dài thật dài, coi như chấp nhận, “Thật ra thì còn có một nguyên nhân rất quan trọng, tớ... Nên mang thai.”



“Phụt!” Đổng Yên phun một ngụm nước uống, ho khụ khụ không ngừng, không thể tin hỏi, “Mang thai? Hai người... Đều không làm biện pháp an toàn đề phòng sao? Bây giờ cậu chỉ là học sinh, chú nhà cậu không khỏi hơi quá đáng rồi!”



“Chính là tớ muốn mang thai.”



Lời này vừa nói ra, Đổng Yên hoảng hốt đến cằm cũng sắp rớt, “Tuệ Tuệ, cậu không phát sốt chứ, ban ngày nói mê sảng gì đó!”



Ngay cả Hạ Lan Thu xưa nay bình tĩnh cũng giật mình mà nhìn cô.



“Haizz, tớ biết ngay hai cậu sẽ có phản ứng như thế này, còn nhớ rõ chuyện tớ đã từng nói với các cậu, sinh xong đứa nhỏ sẽ không còn bị đau bụng kinh không?” Thiên Ca Tuệ bèn giải thích.



“Cho nên, ý cậu muốn nói... Cậu vì muốn từ nay về sau đến cái kia không đau nữa mới muốn sinh em bé?” Đổng Yên vẫn cảm thấy cách nghĩ của Tuệ Tuệ quá điên cuồng.



“Ừ, bằng không tớ sẽ nghĩ không ra như vậy, hiện giờ sinh đứa bé sẽ trói chặt mình.” Thiên Ca Tuệ thở dài.



Cậu tưởng rằng cậu làm như vậy sẽ không phải sinh đứa bé ra trói chặt mình sao, cho dù nguyên nhân không như vậy, kết quả cũng giống thế. Đổng Yên nghĩ thầm trong lòng.



“Có tốt cũng có xấu, chờ đến lúc tớ kết hôn, chắc con của cậu đã bảy tám tuổi rồi, có thể làm hoa đồng cho tớ.” Hạ Lan Thu cười đến thản nhiên.



Thiên Ca Tuệ và Đổng Yên thì giật mình quá mức nhìn cô ấy, hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây sao, Cầu Cầu lại tự nguyện nói đùa!



“Tuệ Tuệ, tớ muốn dự định trước vị trí mẹ nuôi này, chờ sau khi con trai cậu sinh ra, sẽ phải dạy thằng bé gọi tớ là mẹ nuôi đó ~” Đổng Yên cũng không cam chịu yếu thế.



“Tại sao các cậu đều nói là con trai, lỡ là con gái thì sao?” Thiên Ca Tuệ buồn bực.



“Cho dù là con trai hay con gái, tớ đều muốn dự tính!” Đổng Yên tức giận nói.



Ặc...



Chuyện khai báo nguyện vọng tạm chấm dứt, Thiên Ca Tuệ nhận mệnh ghi danh đại học y khoa địa phương.



Sau khi thi đại học, thời gian nghỉ hè dài nhất, Đổng Yên đội hè nóng bức làm việc bán thời gian với bạn trai, nói cho oai phu xướng phụ tùy.



Hạ Lan Thu bị mẹ của cô đón đi New Zealand, nói đến khai giảng mới về.



Thiên Ca Tuệ và Đổng Yên cũng biết cha mẹ Hạ Lan Thu ly dị khi cô ấy còn nhỏ, cô ấy vẫn luôn sống cùng cha, cho nên lúc nhỏ đặc biệt căm hận mẹ, cảm thấy mẹ bỏ mình và cha.



Nhưng mà, từ năm lớp mười sau khi cha cô xây dựng lại gia đình mới, cô đột nhiên đã nghĩ thông suốt, hận mẹ cũng dần giảm bớt, học được cư xử sự việc trên toàn bộ phương diện.



Yên Yên và Cầu Cầu đều có việc của mình, Thiên Ca Tuệ hoàn toàn nhàm chán, mỗi ngày ru rú ở nhà làm sâu gạo, cô phát hiện dường như mặt mình mập một vòng, eo cũng vậy, sinh ra quá nhiều thịt béo!



Còn tiếp tục như vậy cô thật sự sẽ hỏng mất!



Chú nói không giữ lời, nói khi nào hết bận sẽ mang cô đi Manhattan tìm a Dần chơi, còn nói đi Dubai hưởng tuần trăng mật!



Cái rắm! Vốn là lừa cô, mỗi ngày chỉ lo bận rộn công việc của mình, đều không quan tâm đến cô!



Cho nên, cô quyết định tự mình đi Manhattan, buổi tối thương lượng một chuyến với a Dần trên mạng, anh nói không thành vấn đề, trước khi lên máy bay gọi điện thoại cho anh là được, anh sẽ tự mình đến sân bay đón cô.



Động lòng không bằng hành động, anh Chỉ Dương làm hộ chiếu cho cô, sau đó nói cho ông nội và cha mẹ hai nhà cô đến nhà bác cả ở vài ngày, không cần lo lắng cho cô.



Bởi vì Thiên Chỉ Dương tự mình đến nhà họ Úy đón cô, cho nên không có ai hoài nghi, dù sao vợ chồng Thiên Tùng Bách cũng cực kỳ thương yêu đứa cháu gái duy nhất này, coi cô giống như con gái mình vậy.



Cảng hàng không quốc tế.



“Tuệ Tuệ, em thật sự muốn đi Newyork một mình?” Thiên Chỉ Dương vẫn hơi không yên lòng, dù sao từ nhỏ Tuệ Tuệ vẫn chưa đi xa nhà.



“Không sao, anh, em cũng không phải con nhóc ba tuổi, em biết tự chăm sóc mình, hơn nữa có a Dần ở sân bay Kennedy đón em đó.” Thiên Ca Tuệ nói rất bình thường.



“Anh hoài nghi sau khi a Thừa biết sẽ coi anh thành bao cát thịt.” Thiên Chỉ Dương rất buồn bã, trong bốn người bọn họ, thích bạo lực nhất chính là a Thừa, hoạt động thể thao ưa thích cũng không phải hoạt động của người bình thường, gì mà quyền anh, tán đả, đấu kiếm, đều hoàn toàn có lực sát thương!



“Anh, phải nhớ kỹ anh ấy là em rể của anh, về mặt khí thế phải áp đảo anh ấy mới đúng!” Thiên Ca Tuệ giơ móng vuốt vỗ lên bờ vai anh họ, nói hiên ngang lẫm liệt.



“Yên tâm, anh của em co được giãn được, tất cả đều không có vấn đề.” Thiên Chỉ Dương sờ đầu Tuệ Tuệ theo thói quen.



“Em cực kỳ hoài nghi chiều cao của em bị anh sờ thành như vậy!” Thiên Ca Tuệ rất luôn ai oán mình lùn nhất trong nhà, mới 1m60, ngay cả mẹ cũng cao hơn cô, cha thì càng khỏi phải nói.



Quá buồn bực!



Mặt Thiên Chỉ Dương đen xì, “Là bởi vì lúc nhỏ em quá kiêng ăn, cái kia không ăn cái này không ăn gây ra.”



“Nào có!” Thiên Ca Tuệ phồng má không vui.



Đúng lúc này, giọng nói mềm mại quyến rũ vang lên trong cảng hàng không quốc tế: “Chuyến bay đi Newyork bắt đầu kiểm tra vé, mời quý khách làm tốt chuẩn bị đăng ký.”



“Đi thôi, sau khi xuống máy bay gửi tin nhắn cho anh.” Thiên Chỉ Dương đưa va li nhỏ trong tay cho Tuệ Tuệ, dặn dò một lần nữa.



“Ừhm, biết rồi, bye bye, nhớ phải giữ bí mật đó ~” Thiên Ca Tuệ cười híp mắt vẫy tay với anh.



Thiên Chỉ Dương khẽ gật đầu, ra giấu tay OK với em họ.



Chuyện chơi vui như vậy sao anh có thể miệng rộng chứ, vẫn nên để tự a Thừa phát hiện ra đi, nhưng bản thân tốt nhất cũng nên bay đi, nếu không làm bao cát thịt cũng không dễ chịu!



Chỉ tưởng tượng thôi, đều sởn tóc gáy!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom