-
Chương 32: Không thể buông tha.
Diệp Hiểu Hạ thu hồi trang bị, đứng lên vỗ vỗ bụi bẩn trên người, cô bây giờ đã khôi phục không sai biệt lắm, chỉ là vừa rồi ngã trên mặt đất làm đầu gối bên trái có chút đau. Tuy nhiên so với Túy Trong Khêu Đèn, cô vẫn còn tốt hơn nhiều.
Trên người toàn vết thương, tuy rằng có một vài cái đã có dấu hiệu kết vảy, nhưng vết thương vẫn còn chảy máu là nhiều nhất, chỉ sợ Túy Trong Khêu Đèn không thể khôi phục trong một khắc được.
"Có thể đi không?"
Túy Trong Khêu Đèn nỗ lực vài lần chống hai tay vào thanh đại kiếm, rốt cuộc cũng lung lay đứng lên được. Nhưng, sắc mặt hắn trắng bệch, hô hấp nặng nề, vết thương trên ngực do bị móng vuốt cào trúng nhìn qua thật ghê người, hơn nữa mấy lần cố sức đứng dậy làm cho mấy vết thương đã ngừng lại tiếp tục chảy máu, làm áo hắn nhuộm đỏ một mảng trước ngực.
Tuy hắn suy yếu, nhưng rất kiên trì, lúc hắn đứng dậy, Diệp Hiểu Hạ mấy lần vươn tay giúp, nhưng đều bị hắn đẩy ra, cuối cùng, cô chỉ có thể đứng một bên, nhìn Túy Trong Khêu Đèn.
"Chỉ sợ khó khăn." Túy Trong Khêu Đèn trầm trọng thở phì phò, lưng hắn đã bị mồ hôi thấm ướt, mồ hôi chảy vào miệng vết thương, tạo thành một loại đau đớn khắc sâu làm hắn vô pháp (không có biện pháp) nhẫn nại.
"Tôi đỡ anh đi." Diệp Hiểu Hạ cũng không quan tâm Túy Trong Khêu Đèn có cự tuyệt hay không, trực tiếp tiến lên đỡ hắn, tay phải vòng ra sau lưng hắn, sau đó liền nửa lôi nửa đỡ hắn đi ra khỏi rừng rậm.
Túy Trong Khêu Đèn vốn định cự tuyệt, nhưng hắn còn chưa mở miệng, liền thấy Diệp Hiểu Hạ nói: "Nếu anh lại tiếp tục như vậy, chúng ta đều sẽ chết ở đây. Mặt mũi so với chết một lần cái nào quan trọng hơn?"
Hắn không nói gì nữa, chỉ cố gắng phối hợp với Diệp Hiểu Hạ, xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía trước. Túy Trong Khêu Đèn muốn nhìn phía trước, nhưng trước mắt là một mảnh sương mù trắng xoá, làm ánh mắt hắn không mở ra được, không biết gió ở đâu thổi vào mặt hắn, mang theo một mùi hương nhàn nhạt độc đáo.
Đó là mùi hương ấm áp lại mang theo mùi mồ hôi ẩm ướt.
Trên thế giới này có cô gái nào không muốn làn váy sạch sẽ, có ai không muốn dây kết rêu rao (không biết nó là cái gì luôn), lại có ai không muốn chính mình từng bước sinh hoa, kiều diễm xuất hiện.
Cố tình, cái cô gái người đầy bùn, trang phục rách nát, ướt đẫm mồ hôi, không kịp thở này đang đi giữa ánh nắng loang lổ trong rừng, giữa cảnh đẹp phồn hoa rực rỡ.
Tuy hai người đi tập tễnh, nhưng tốc độ cũng không chậm, hơn nữa trong rừng người luyện cấp cũng càng ngày càng nhiều, trên đường đi không gặp phải con sói lạc đàn nào. Nhưng bộ dáng bọn họ chật vật không chịu nổi làm không ít người chơi nhịn không được đi đoán xem bọn họ đã trải qua sóng gió thế nào.
Mắt thấy sắp ra khỏi lục sắc rừng rậm, Diệp Hiểu Hạ thở hổn hển mấy hơi, mỉm cười: "Ra khỏi rừng rậm là tốt rồi, quái bên ngoài đều là bị động công kích, không còn nguy hiểm nữa."
Túy Trong Khêu Đèn nhìn khuôn mặt Diệp Hiểu Hạ vì mồ hôi và bụi bặm trộn lẫn với nhau mà trở nên bẩn hề hề, hắn nhẹ nhàng gật gật đầu, tiếp đó lấy ra bầu rượu hướng miệng đổ một ngụm. Mặc cho rượu cay độc ở dạ dày hắn thiêu đốt lên, nung hắn ngay cả ánh mắt đều đỏ.
"Hôm nay xuất môn xem hoàng lịch (lịch hoàng đạo), nói là tha hương gặp cố nhân, tôi còn không biết là có ý gì, bây giờ mới biết hoàng lịch này quả thật rất chuẩn." Diệp Hiểu Hạ bước chân dừng lại, âm thanh này thật sự rất quen, quen đến mức lông mày cô lập tức nhíu lại.
Cô không biết chính mình nhận thức bao nhiêu người ở Tân Thủ Thôn, dù mới bắt đầu trò chơi không đến 24 giờ. Nhưng là, có người, trong vòng mười mấy giờ, lại có thể ở trong Tân Thủ thôn nơi mà người còn nhiều hơn lông trâu này gặp đi gặp lại, đây có phải được cho là một loại duyên phận không?
Diệp Hiểu Hạ quay đầu, nhìn Tử Tước Người Yêu đứng ở bên cạnh một thân cây. Cô ta dựa vào thân cây bên cạnh, cầm pháp trượng mộc thô trong tay, không chuyên tâm xoay xoay, bên môi mang nụ cười trào phúng, trên vẻ mặt là mát tận xương tủy lạnh như băng.
Nếu thật là duyên phận, cô với cô ta tuyệt đối là nghiệt duyên.
"Ui, tôi nói Diệp Hiểu Hạ cô đây là làm sao? Sao lại biến thành như vậy?" Tử Tước Người Yêu đánh giá lên lên xuống xuống một chút Diệp Hiểu Hạ chật vật không chịu nổi, lại nhìn nhìn Túy Trong Khêu Đèn, khinh thường tiếp tục cười nhạo: "Cô thật là có sức quyến rũ lớn, vài giờ trước thông đồng hai người, bây giờ lại đổi một người khác. Nhìn trước sau cô đều giống bàn giặt đồ, tôi không nhìn ra cô lại có nhiều sức quyến rũ như vậy? Vẫn là mắt bọn họ đều mù rồi nên mới thích cô?"
Túy Trong Khêu Đèn thân thể cứng ngắc, xem ra là tức giận, Diệp Hiểu Hạ lập tức ngăn hắn lại, xoay người cúi đầu, đỡ hắn đi nhanh vào Tân Thủ thôn.
"Cô có biết cái gì gọi là tôn trọng không? Tôi còn không nói xong, cô lại dám đi? Cô là cái gì?" Tốc độ di chuyển của pháp sư không nhanh, hơn nữa phải đỡ Túy Trong Khêu Đèn, bước chân Diệp Hiểu Hạ có chút chậm, chỉ vài bước Tử Tước Người Yêu đã đuổi kịp.
Cô ta đứng trước mặt hai người, vươn pháp trượng trong tay, ngăn cản hai người đi tiếp, trên mặt nạ rét lạnh.
"Tôi không nhớ là có nói chuyện với cô." Diệp Hiểu Hạ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Tử Tước Người Yêu, chỉ cảm thấy trong mắt cô ta nổi lên một tầng sát khí.
Là muốn đánh nhau sao? Trong tình huống bình thường, tuy cô không biết đánh nhau, nhưng cô cũng không sợ cô ta. Nhưng bây giờ, cô đỡ Túy Trong Khêu Đèn đã có chút cố sức, mà đây vốn là ân oán của cô và cô ta, nếu liên lụy đến hắn sẽ không tốt, huống chi, tình trạng hiện nay của Túy Trong Khêu Đèn... Nếu khai chiến, một điểm tiện nghi cô cũng không chiếm được.
"Phải không?" Tử Tước Người Yêu thu hồi pháp trượng, bày ra tư thế công kích, vốn cô cảm thấy một chọi hai còn có chút không an tâm, nhưng nhìn đến thương thế nghiêm trọng của nam nhân Diệp Hiểu Hạ đỡ, tình trạng này chỉ sợ là không thể giúp gì được, cũng bỏ luôn ý định ngừng tay.
Bất quá Diệp Hiểu Hạ một thân trang bị tốt vẫn làm cô ta có chút cố kị, có vết xe đổ cùng Múa Rối Gỗ giao thủ, chỉ sợ mình không phải đối thủ của Diệp Hiểu Hạ. Nhưng nếu thả cô ta đi, nộ khí trong lòng Tử Tước Người Yêu không thể nuốt xuống.
Cho nên, cô vừa khiêu khích Diệp Hiểu Hạ để kéo dài thời gian, vừa nhắn tin cho Tử Tước đang đi mua dược trong thôn, để hắn nhanh quay lại.
"Tôi không có hứng thú chơi với cô." Diệp Hiểu Hạ trầm mặt, vòng qua Tử Tước Người Yêu, thầm nghĩ nhanh bỏ qua nữ nhân phiền toái này, về thôn mới là chính sự, nếu tiếp tục dây dưa với cô ta, không biết còn gặp phải phiền toái gì.
Trên người toàn vết thương, tuy rằng có một vài cái đã có dấu hiệu kết vảy, nhưng vết thương vẫn còn chảy máu là nhiều nhất, chỉ sợ Túy Trong Khêu Đèn không thể khôi phục trong một khắc được.
"Có thể đi không?"
Túy Trong Khêu Đèn nỗ lực vài lần chống hai tay vào thanh đại kiếm, rốt cuộc cũng lung lay đứng lên được. Nhưng, sắc mặt hắn trắng bệch, hô hấp nặng nề, vết thương trên ngực do bị móng vuốt cào trúng nhìn qua thật ghê người, hơn nữa mấy lần cố sức đứng dậy làm cho mấy vết thương đã ngừng lại tiếp tục chảy máu, làm áo hắn nhuộm đỏ một mảng trước ngực.
Tuy hắn suy yếu, nhưng rất kiên trì, lúc hắn đứng dậy, Diệp Hiểu Hạ mấy lần vươn tay giúp, nhưng đều bị hắn đẩy ra, cuối cùng, cô chỉ có thể đứng một bên, nhìn Túy Trong Khêu Đèn.
"Chỉ sợ khó khăn." Túy Trong Khêu Đèn trầm trọng thở phì phò, lưng hắn đã bị mồ hôi thấm ướt, mồ hôi chảy vào miệng vết thương, tạo thành một loại đau đớn khắc sâu làm hắn vô pháp (không có biện pháp) nhẫn nại.
"Tôi đỡ anh đi." Diệp Hiểu Hạ cũng không quan tâm Túy Trong Khêu Đèn có cự tuyệt hay không, trực tiếp tiến lên đỡ hắn, tay phải vòng ra sau lưng hắn, sau đó liền nửa lôi nửa đỡ hắn đi ra khỏi rừng rậm.
Túy Trong Khêu Đèn vốn định cự tuyệt, nhưng hắn còn chưa mở miệng, liền thấy Diệp Hiểu Hạ nói: "Nếu anh lại tiếp tục như vậy, chúng ta đều sẽ chết ở đây. Mặt mũi so với chết một lần cái nào quan trọng hơn?"
Hắn không nói gì nữa, chỉ cố gắng phối hợp với Diệp Hiểu Hạ, xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía trước. Túy Trong Khêu Đèn muốn nhìn phía trước, nhưng trước mắt là một mảnh sương mù trắng xoá, làm ánh mắt hắn không mở ra được, không biết gió ở đâu thổi vào mặt hắn, mang theo một mùi hương nhàn nhạt độc đáo.
Đó là mùi hương ấm áp lại mang theo mùi mồ hôi ẩm ướt.
Trên thế giới này có cô gái nào không muốn làn váy sạch sẽ, có ai không muốn dây kết rêu rao (không biết nó là cái gì luôn), lại có ai không muốn chính mình từng bước sinh hoa, kiều diễm xuất hiện.
Cố tình, cái cô gái người đầy bùn, trang phục rách nát, ướt đẫm mồ hôi, không kịp thở này đang đi giữa ánh nắng loang lổ trong rừng, giữa cảnh đẹp phồn hoa rực rỡ.
Tuy hai người đi tập tễnh, nhưng tốc độ cũng không chậm, hơn nữa trong rừng người luyện cấp cũng càng ngày càng nhiều, trên đường đi không gặp phải con sói lạc đàn nào. Nhưng bộ dáng bọn họ chật vật không chịu nổi làm không ít người chơi nhịn không được đi đoán xem bọn họ đã trải qua sóng gió thế nào.
Mắt thấy sắp ra khỏi lục sắc rừng rậm, Diệp Hiểu Hạ thở hổn hển mấy hơi, mỉm cười: "Ra khỏi rừng rậm là tốt rồi, quái bên ngoài đều là bị động công kích, không còn nguy hiểm nữa."
Túy Trong Khêu Đèn nhìn khuôn mặt Diệp Hiểu Hạ vì mồ hôi và bụi bặm trộn lẫn với nhau mà trở nên bẩn hề hề, hắn nhẹ nhàng gật gật đầu, tiếp đó lấy ra bầu rượu hướng miệng đổ một ngụm. Mặc cho rượu cay độc ở dạ dày hắn thiêu đốt lên, nung hắn ngay cả ánh mắt đều đỏ.
"Hôm nay xuất môn xem hoàng lịch (lịch hoàng đạo), nói là tha hương gặp cố nhân, tôi còn không biết là có ý gì, bây giờ mới biết hoàng lịch này quả thật rất chuẩn." Diệp Hiểu Hạ bước chân dừng lại, âm thanh này thật sự rất quen, quen đến mức lông mày cô lập tức nhíu lại.
Cô không biết chính mình nhận thức bao nhiêu người ở Tân Thủ Thôn, dù mới bắt đầu trò chơi không đến 24 giờ. Nhưng là, có người, trong vòng mười mấy giờ, lại có thể ở trong Tân Thủ thôn nơi mà người còn nhiều hơn lông trâu này gặp đi gặp lại, đây có phải được cho là một loại duyên phận không?
Diệp Hiểu Hạ quay đầu, nhìn Tử Tước Người Yêu đứng ở bên cạnh một thân cây. Cô ta dựa vào thân cây bên cạnh, cầm pháp trượng mộc thô trong tay, không chuyên tâm xoay xoay, bên môi mang nụ cười trào phúng, trên vẻ mặt là mát tận xương tủy lạnh như băng.
Nếu thật là duyên phận, cô với cô ta tuyệt đối là nghiệt duyên.
"Ui, tôi nói Diệp Hiểu Hạ cô đây là làm sao? Sao lại biến thành như vậy?" Tử Tước Người Yêu đánh giá lên lên xuống xuống một chút Diệp Hiểu Hạ chật vật không chịu nổi, lại nhìn nhìn Túy Trong Khêu Đèn, khinh thường tiếp tục cười nhạo: "Cô thật là có sức quyến rũ lớn, vài giờ trước thông đồng hai người, bây giờ lại đổi một người khác. Nhìn trước sau cô đều giống bàn giặt đồ, tôi không nhìn ra cô lại có nhiều sức quyến rũ như vậy? Vẫn là mắt bọn họ đều mù rồi nên mới thích cô?"
Túy Trong Khêu Đèn thân thể cứng ngắc, xem ra là tức giận, Diệp Hiểu Hạ lập tức ngăn hắn lại, xoay người cúi đầu, đỡ hắn đi nhanh vào Tân Thủ thôn.
"Cô có biết cái gì gọi là tôn trọng không? Tôi còn không nói xong, cô lại dám đi? Cô là cái gì?" Tốc độ di chuyển của pháp sư không nhanh, hơn nữa phải đỡ Túy Trong Khêu Đèn, bước chân Diệp Hiểu Hạ có chút chậm, chỉ vài bước Tử Tước Người Yêu đã đuổi kịp.
Cô ta đứng trước mặt hai người, vươn pháp trượng trong tay, ngăn cản hai người đi tiếp, trên mặt nạ rét lạnh.
"Tôi không nhớ là có nói chuyện với cô." Diệp Hiểu Hạ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Tử Tước Người Yêu, chỉ cảm thấy trong mắt cô ta nổi lên một tầng sát khí.
Là muốn đánh nhau sao? Trong tình huống bình thường, tuy cô không biết đánh nhau, nhưng cô cũng không sợ cô ta. Nhưng bây giờ, cô đỡ Túy Trong Khêu Đèn đã có chút cố sức, mà đây vốn là ân oán của cô và cô ta, nếu liên lụy đến hắn sẽ không tốt, huống chi, tình trạng hiện nay của Túy Trong Khêu Đèn... Nếu khai chiến, một điểm tiện nghi cô cũng không chiếm được.
"Phải không?" Tử Tước Người Yêu thu hồi pháp trượng, bày ra tư thế công kích, vốn cô cảm thấy một chọi hai còn có chút không an tâm, nhưng nhìn đến thương thế nghiêm trọng của nam nhân Diệp Hiểu Hạ đỡ, tình trạng này chỉ sợ là không thể giúp gì được, cũng bỏ luôn ý định ngừng tay.
Bất quá Diệp Hiểu Hạ một thân trang bị tốt vẫn làm cô ta có chút cố kị, có vết xe đổ cùng Múa Rối Gỗ giao thủ, chỉ sợ mình không phải đối thủ của Diệp Hiểu Hạ. Nhưng nếu thả cô ta đi, nộ khí trong lòng Tử Tước Người Yêu không thể nuốt xuống.
Cho nên, cô vừa khiêu khích Diệp Hiểu Hạ để kéo dài thời gian, vừa nhắn tin cho Tử Tước đang đi mua dược trong thôn, để hắn nhanh quay lại.
"Tôi không có hứng thú chơi với cô." Diệp Hiểu Hạ trầm mặt, vòng qua Tử Tước Người Yêu, thầm nghĩ nhanh bỏ qua nữ nhân phiền toái này, về thôn mới là chính sự, nếu tiếp tục dây dưa với cô ta, không biết còn gặp phải phiền toái gì.
Bình luận facebook