-
Chương 86: con người giống như đánh răng
Diệp Hiểu Hạ thấy cô gái này chỉ cảm thấy tóc gáy đều dựng thẳng lên, người này là ai vậy ? Là một người chơi khác đến luân bạch cô sao? Nhìn cô ta lắc lư vòng eo, chậm rãi đi tới, vậy mà cứ đi về phía cô.
Không, cô không muốn bị luân bạch, cô không muốn bắt đầu lại từ đầu. Điều này khiến Diệp Hiểu Hạ càng hoảng loạn hơn, hận không thể lập tức rời khỏi chỗ này, cô hung hăng gõ khối "Thủy tinh" kia, sức lực của cô bị phản xạ lại như trước, kết quả như vậy khiến cô tràn ngập bất lực.
Cô ngẩng đầu nhìn tình huống bên kia "Thủy tinh", thấy Tố đang đứng ở nơi đó, mày của anh hơi hơi nhíu lại, ánh mắt hơi hơi lóe lên , tuy vẻ mặt hờ hững như trước, nhưng nhìn thế nào cũng không giấu được kinh ngạc dưới lớp hờ hững. Bỗng nhiên anh cúi đầu lấy tay che khóe miệng, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, máu đỏ cứ như vậy chảy ra từ khe hở, có thể nhìn thấy ngoại thương trên người anh rất nặng, nếu còn không trị liệu, chỉ sợ dù người khác không luân bạch anh, thương tích trên người cũng có thể tự luân trắng anh.
Cuối cùng, anh lựa chọn rời khỏi.
Trong nháy mắt anh xoay người kia, tay Diệp Hiểu Hạ dán trên thủy tinh bị một lòng bàn tay mềm mại , ấm áp cầm lấy. Cô sợ hãi quay đầu, nhìn cô gái cười dịu dàng kia, cảm thấy toàn thân không có chỗ nào không run lên.
Nhưng cô ta giống như không chú ý tới sợ hãi của cô, mỉm cười như trước: "Tôi nói rồi, dù cô kêu lớn tiếng anh ta cũng không nghe thấy ."
"Cô là ai ?" Chẳng những Diệp Hiểu Hạ trên người phát run, ngay cả giọng nói cũng run lên. Cô gái này tuy thoạt nhìn cười thật dịu dàng, nhưng lại lộ ra một loại u ám kỳ lạ, giống như sứ giả xinh đẹp yêu diễm bắt người đến địa ngục vậy. Đến cùng cô ta là người chơi hay là NPC? Trò chơi Cực hạn này làm quá mức chân thật, thực ra người chơi và NPC cơ hồ không khác nhau, trừ bỏ NPC đặc biệt có thể phân biệt bằng vẻ ngoài, những NPC khác thật sự rất khó phân biệt.
"Tôi là ai ?" Cô gái quay đầu hít một hơi, giống như vô cùng nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này: "Vấn đề này thật lâu không có người hỏi qua tôi. Tôi sẽ không trả lời ."
Xem ra không phải người chơi mà là một NPC, không phải người chơi thì sẽ không người năm ánh sáng giữa hè phái tới giết cô. Sau khi xác nhận tình huống này, Diệp Hiểu Hạ mới thở ra một hơi thật dài, sợ hãi không hiểu trong lòng nhất thời tán đi không ít, nhưng trên người vẫn không tự chủ được tiếp tục run rẩy.
Rối rắm một hồi, cô gái này bỗng nhiên hắc hắc nở nụ cười, cô ta chỉ vào "Thủy tinh" nói: "Cô nhìn, cô nhìn đi, người kia đi rồi kìa!"
Diệp Hiểu Hạ theo giọng nói của cô quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Tố vừa quay đầu tiếp tục tìm kiếm cô, vừa đi dọc theo đường vào chỗ sâu tron rừng rậm, không bao lâu đã không thấy tăm hơi.
Tảng đá trong lòng giống như rơi xuống, giờ phút này, đối với cô mà nói, Tố rời tốt hơn ở lại chỗ này nhiều. Tố tồn tại thật giống như là một miếng bánh mì trước mặt người đói khát, nếu bánh mì kia không ở trước mắt, sẽ không có gì hy vọng, như vậy rất tốt. Huống chi, cô cũng không thừa nhận, Tố có nghĩa vụ và trách nhiệm gì mà phải cứu cô. Hơn nữa trên người anh bị thương nặng như vậy, ở dưới tình huống này, rời khỏi mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Diệp Hiểu Hạ thở một hơi thật dài chỉ cảm thấy trong người không có sức lực, cô ngã ngồi trên đất, ôm hai chân im lặng một hồi lâu mới nói: "Đây là đâu?"
"Đây? Đây là..." Cô kia cười dừng lại, bán một cái nút, cô ta dùng tẩu thuốc chỉ chỉ con đường Diệp Hiểu Hạ đang ngồi nói: "Con đường này là Vong Tình Lộ, con người chỉ cần bước trên con đường này, chuyện cũ trước kia sẽ không còn." Nói xong cô ta lại lắc lư vòng eo đi theo con đường mình vừa chỉ: "Về phần nơi này là đâu? Nếu cô tìm được tôi, tôi sẽ nói cho cô biết."
Diệp Hiểu Hạ ngây ngẩn nhìn bóng cô gái kia dần dần đi xa, đến khi sắp biến mất, cô gái kia bỗng nhiên lại đứng lại, cười cười với Diệp Hiểu Hạ, giọng nói của cô ta phảng phất bị gió thổi đi tới: "Nếu cô có thể còn sống tìm được tôi."
Giọng nói của cô vừa rơi xuống, Diệp Hiểu Hạ phát hiện mắt mình hoa lên, cô theo bản năng nhắm mắt lại, đợi đến khi lại mở ra, cô cơ hồ bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người!
Giống như là quay phim vậy, tất cả những chuyện vừa xảy ra trong rừng rậm lúc nãy, lại lại một lần nữa hiện ra trước mắt cô.
Kiếm quang của Tố lóe ra, hơn mười hồng danh vây công, thậm chí, thậm chí! Cô còn thấy được mình được Tố bảo vệ ở sau người!
Đây, đây đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Diệp Hiểu Hạ nhắm hai mắt lại, dùng sức xoa xoa, giống như đang nằm mơ, sau đó lại mở, nhưng cảnh tượng quỷ dị kia cũng không biến mất, vẫn còn tiếp tục tiến hành. Cô quay đầu lại, nhìn nhìn "Thủy tinh" đằng sau, những Hồng Y nằm trên mặt đất vẫn nằm trên mặt đất như trước, vẫn giống vừa rồi, cũng không vì bên này cảnh tượng quỷ dị mà biến mất.
Này đó chẳng lẽ là video clip ? Hoặc là, hoặc là ảo giác?
Ngay lúc Diệp Hiểu Hạ vẫn còn như vậy đầu óc choáng váng đoán lung tung, bỗng nhiên phía trước bên trái của cô xuất hiện một đạo pháp gia Hồng Y, người này Diệp Hiểu Hạ biết, là "Xuân phong quất vào mặt" kéo cô từ trong vòng bảo hộ của Tố ra ngoài.
Nếu không phải đạo pháp gia này, cô sẽ không bị người ta đâm một đao, nếu không phải đạo pháp gia này, cô sẽ không đi đến nơi mạc danh kỳ diệu này, trong khoảng thời gian ngắn thù mới hận cũ nảy lên trong lòng Diệp Hiểu Hạ, hai tay vỗ một cái, một lôi điện thuật phóng qua trên người đạo pháp gia này.
Chẳng qua, hình như cô nghĩ đến quá tốt, cho rằng mình có thể đối phó đạo pháp gia này, cũng không nghĩ tới mình cách người ta hơn năm cấp, tia chớp đánh vào trên người cô ta cũng không tạo thành bao nhiêu thương tổn, ngược lại khiến một đám người chú ý, hô hoán toàn bộ chạy tới, hai ba đao đưa cô lên Tây Thiên.
Ở trong này hình như là không cần chạy thi thể , trong bóng đêm Diệp Hiểu Hạ chỉ nhìn thấy trên màn hình xuất hiện vài chữ số, sau đó cô phục sinh tại chỗ.
Còn may là, khi cô vừa mới phục sinh có mười lăm giây vô địch, dù kia đám hồng danh như trước đánh đánh giết giết với Tố, cũng không chú ý tới cô. Cô dựa vào mười lăm giây vô địch này chạy vào trong rừng, tìm một nơi kín đáo núp vào, vừa quan sát tình huống bên ngoài, vừa mở danh sách bạn tốt, muốn liên hệ với bên ngoài, tìm người đến giúp giúp mình.
Nhưng, hình như cô lại tính nhầm rồi, danh sách bạn tốt của cô không có ai cả, sạch sẽ giống như khi vừa mới sinh ra trong tân thủ thôn vậy. Lại kéo ra các kênh tán gẫu, càng khiến trái tim cô lạnh lẽo, dù là hình thức phụ cận, hình thức bản đồ, hình thức thế giới, toàn bộ đều yên tĩnh như là chết đi rồi vậy.
Dù cô thử PM cho Tố và Túy Lí Khêu Đăng, được đến cũng là hệ thống thông báo "Giờ phút này bạn bị vây trong bản đồ vô danh, không thể liên lạc với bên ngoài". Sau khi thử vài lần, cuối cùng Diệp Hiểu Hạ buông tay với ý tưởng thông qua liên hệ bạn tốt mà tìm người đến đón, giờ cô chỉ có một con đường, tự mình nghĩ biện pháp giết chết nhóm người Hồng Y không biết từ đâu đến này, sau đó tìm cô gái thần bí kia, mới có thể tìm được đường ra ngoài, bằng không cô sẽ chết già ở trong này.
Cô không thể ở lại nơi mạc danh kỳ diệu này quá lâu, nếu ở lại quá lâu... Sẽ tới lúc trả tiền tháng sau.
Vừa nghĩ tới vấn đề này Diệp Hiểu Hạ nhịn không được run da đầu từng trận. Thở dài một hơi, để bớt buồn cô có nhìn cấp bậc, tử vong vừa rồi quả nhiên khiến cô rớt một cấp, xuyến vô hoạn châu kia không thể mang nữa, cô chỉ có thể thay bằng pháp trượng ban đầu.
Những người này cấp bậc rất cao, cô trực tiếp xông lên làđi chịu chết, chỉ có thể dùng trí. Vấn đề là, dùng trí trong một mảnh rừng mở rộng như vậy thấy thế nào cũng giống lời nói suông, trên người cô chỉ còn thừa lại có thịt tươi và Mông Hãn dược .
Nhìn hai thứ này, Diệp Hiểu Hạ lại nghĩ tới lúc cùng Túy Lí Khêu Đăng dùng thịt nướng diệt cương thi, cô nhịn không được co rút khóe miệng, chiêu này chắc là không còn dùng được. Nhưng bây giờ hình như không có gì nữa, đành phải chữa ngực chết thành ngựa sống.
Vì thế Diệp Hiểu Hạ đốt lửa trại lên, nướng thịt có bôi Mông Hãn dược trên người đến thơm nức, khiến cho một đám người vẫn còn đánh nhau chú ý rất nhanh, bọn họ không hẹn mà cùng dừng tay, đi tới chỗ Diệp Hiểu Hạ nướng thịt.
Đương nhiên Diệp Hiểu Hạ sẽ không ngốc ở lại cho bị lộ, lập tức hai ba bước đi đến bên cạnh một cây đại thụ, trốn dưới tán lá rậm rạp, xuyên qua phiến lá nhìn nhóm người này. Chỉ thấy bọn họ tranh đoạt với nhau, vậy mà ăn thịt hết rồi.
Mà giữa những người này cư nhiên còn có mình và Tố...
Diệp Hiểu Hạ hắc tuyến đầy người, cô không ngừng nói với mình, những kẻ ngốc này là đồ nhái, đám ngốc này là đồ nhái, như vậy trong lòng mới xem như dễ chịu.
Những người này ăn thịt xong, cư nhiên quay lại nơi lúc nãy bắt đầu đánh nhau.
Dè dặt cẩn trọng leo xuống khỏi trên cây, Diệp Hiểu Hạ nhìn một đám lại bắt đầu đánh nhau kia, chỉ cảm thấy đầu lớn ra. Chuyện này thật là làm người ta buồn nôn, rõ rang là trường hợp nghiêm túc khủng bố kinh sợ khiến người ta lòng tràn đầy chua xót, trải qua một hồi biến cố như vậy, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy bộ phim kinh dị này thấy thế nào cũng giống như phim hài vô ly đầu.
Con người, quả nhiên thật giống như đánh răng, một tay cầm dụng cụ làm sạch (hài kịch), một tay cầm cốc chén (bi kịch).
Nhìn một đám người bị Mông Hãn dược làm té xỉu... Không, phải nói là một đám quái bị Mông Hãn dược làm té xỉu, Diệp Hiểu Hạ vừa phóng hỏa, vừa nghĩ tới cảm giác trong lòng, không có ngôn ngữ nào diễn tả được.
Nhìn mình trong hỏa diễm không ngừng hiện lên chữ số thương tổn, đối với những người khác còn tốt, ít nhất còn có một trăm hai trăm thương tổn. Nhưng là đối với "Tố", luôn luôn chỉ có một chút thương hại, thường thường còn "MISS", điều này khiến Diệp Hiểu Hạ thật sự hết chỗ nói rồi. Chỉ cần vừa phóng hỏa thiêu vừa dùng tia chớp đánh, may mà trên người cô mang nhiều lam, muốn trong thời gian ngắn thiêu chết nhóm quái này cũng không khó.
Chẳng qua, nhìn mình, Diệp Hiểu Hạ vừa phóng hỏa vừa thật không biết mùi vị. Công kích quái có khuôn mặt giống "Tố" đã khiến cô đủ không thoải mái, chuyện tự mình thiêu mình càng khiến cô cảm thấy toàn thân không thích hợp.
Cô đành phải vừa thiêu vừa không ngừng mê hoặc mình, đám ngốc này là đồ nhái...
Đám quái này cấp bậc cao hơn cô không ít, giá trị kinh nghiệm phong phú vô cùng, mới thiêu chết hai ba Hồng Y cô đã tang một cấp, lại có thể thay Vô Hoạn Châu tiếp tục thiêu.
Không thể không nói, cô đối với "mình" và "Tố" vẫn tương đối bất công, ít nhất phóng hỏa trên người bọn họ không nhiều lắm, làm cho khi tất cả Hồng Y đều hóa thành kinh nghiệm bay vào cột vào kinh nghiệm của cô, "Diệp Hiểu Hạ" và "Tố" còn chưa hạ bao nhiêu huyết.
Không, cô không muốn bị luân bạch, cô không muốn bắt đầu lại từ đầu. Điều này khiến Diệp Hiểu Hạ càng hoảng loạn hơn, hận không thể lập tức rời khỏi chỗ này, cô hung hăng gõ khối "Thủy tinh" kia, sức lực của cô bị phản xạ lại như trước, kết quả như vậy khiến cô tràn ngập bất lực.
Cô ngẩng đầu nhìn tình huống bên kia "Thủy tinh", thấy Tố đang đứng ở nơi đó, mày của anh hơi hơi nhíu lại, ánh mắt hơi hơi lóe lên , tuy vẻ mặt hờ hững như trước, nhưng nhìn thế nào cũng không giấu được kinh ngạc dưới lớp hờ hững. Bỗng nhiên anh cúi đầu lấy tay che khóe miệng, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, máu đỏ cứ như vậy chảy ra từ khe hở, có thể nhìn thấy ngoại thương trên người anh rất nặng, nếu còn không trị liệu, chỉ sợ dù người khác không luân bạch anh, thương tích trên người cũng có thể tự luân trắng anh.
Cuối cùng, anh lựa chọn rời khỏi.
Trong nháy mắt anh xoay người kia, tay Diệp Hiểu Hạ dán trên thủy tinh bị một lòng bàn tay mềm mại , ấm áp cầm lấy. Cô sợ hãi quay đầu, nhìn cô gái cười dịu dàng kia, cảm thấy toàn thân không có chỗ nào không run lên.
Nhưng cô ta giống như không chú ý tới sợ hãi của cô, mỉm cười như trước: "Tôi nói rồi, dù cô kêu lớn tiếng anh ta cũng không nghe thấy ."
"Cô là ai ?" Chẳng những Diệp Hiểu Hạ trên người phát run, ngay cả giọng nói cũng run lên. Cô gái này tuy thoạt nhìn cười thật dịu dàng, nhưng lại lộ ra một loại u ám kỳ lạ, giống như sứ giả xinh đẹp yêu diễm bắt người đến địa ngục vậy. Đến cùng cô ta là người chơi hay là NPC? Trò chơi Cực hạn này làm quá mức chân thật, thực ra người chơi và NPC cơ hồ không khác nhau, trừ bỏ NPC đặc biệt có thể phân biệt bằng vẻ ngoài, những NPC khác thật sự rất khó phân biệt.
"Tôi là ai ?" Cô gái quay đầu hít một hơi, giống như vô cùng nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này: "Vấn đề này thật lâu không có người hỏi qua tôi. Tôi sẽ không trả lời ."
Xem ra không phải người chơi mà là một NPC, không phải người chơi thì sẽ không người năm ánh sáng giữa hè phái tới giết cô. Sau khi xác nhận tình huống này, Diệp Hiểu Hạ mới thở ra một hơi thật dài, sợ hãi không hiểu trong lòng nhất thời tán đi không ít, nhưng trên người vẫn không tự chủ được tiếp tục run rẩy.
Rối rắm một hồi, cô gái này bỗng nhiên hắc hắc nở nụ cười, cô ta chỉ vào "Thủy tinh" nói: "Cô nhìn, cô nhìn đi, người kia đi rồi kìa!"
Diệp Hiểu Hạ theo giọng nói của cô quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Tố vừa quay đầu tiếp tục tìm kiếm cô, vừa đi dọc theo đường vào chỗ sâu tron rừng rậm, không bao lâu đã không thấy tăm hơi.
Tảng đá trong lòng giống như rơi xuống, giờ phút này, đối với cô mà nói, Tố rời tốt hơn ở lại chỗ này nhiều. Tố tồn tại thật giống như là một miếng bánh mì trước mặt người đói khát, nếu bánh mì kia không ở trước mắt, sẽ không có gì hy vọng, như vậy rất tốt. Huống chi, cô cũng không thừa nhận, Tố có nghĩa vụ và trách nhiệm gì mà phải cứu cô. Hơn nữa trên người anh bị thương nặng như vậy, ở dưới tình huống này, rời khỏi mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Diệp Hiểu Hạ thở một hơi thật dài chỉ cảm thấy trong người không có sức lực, cô ngã ngồi trên đất, ôm hai chân im lặng một hồi lâu mới nói: "Đây là đâu?"
"Đây? Đây là..." Cô kia cười dừng lại, bán một cái nút, cô ta dùng tẩu thuốc chỉ chỉ con đường Diệp Hiểu Hạ đang ngồi nói: "Con đường này là Vong Tình Lộ, con người chỉ cần bước trên con đường này, chuyện cũ trước kia sẽ không còn." Nói xong cô ta lại lắc lư vòng eo đi theo con đường mình vừa chỉ: "Về phần nơi này là đâu? Nếu cô tìm được tôi, tôi sẽ nói cho cô biết."
Diệp Hiểu Hạ ngây ngẩn nhìn bóng cô gái kia dần dần đi xa, đến khi sắp biến mất, cô gái kia bỗng nhiên lại đứng lại, cười cười với Diệp Hiểu Hạ, giọng nói của cô ta phảng phất bị gió thổi đi tới: "Nếu cô có thể còn sống tìm được tôi."
Giọng nói của cô vừa rơi xuống, Diệp Hiểu Hạ phát hiện mắt mình hoa lên, cô theo bản năng nhắm mắt lại, đợi đến khi lại mở ra, cô cơ hồ bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người!
Giống như là quay phim vậy, tất cả những chuyện vừa xảy ra trong rừng rậm lúc nãy, lại lại một lần nữa hiện ra trước mắt cô.
Kiếm quang của Tố lóe ra, hơn mười hồng danh vây công, thậm chí, thậm chí! Cô còn thấy được mình được Tố bảo vệ ở sau người!
Đây, đây đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Diệp Hiểu Hạ nhắm hai mắt lại, dùng sức xoa xoa, giống như đang nằm mơ, sau đó lại mở, nhưng cảnh tượng quỷ dị kia cũng không biến mất, vẫn còn tiếp tục tiến hành. Cô quay đầu lại, nhìn nhìn "Thủy tinh" đằng sau, những Hồng Y nằm trên mặt đất vẫn nằm trên mặt đất như trước, vẫn giống vừa rồi, cũng không vì bên này cảnh tượng quỷ dị mà biến mất.
Này đó chẳng lẽ là video clip ? Hoặc là, hoặc là ảo giác?
Ngay lúc Diệp Hiểu Hạ vẫn còn như vậy đầu óc choáng váng đoán lung tung, bỗng nhiên phía trước bên trái của cô xuất hiện một đạo pháp gia Hồng Y, người này Diệp Hiểu Hạ biết, là "Xuân phong quất vào mặt" kéo cô từ trong vòng bảo hộ của Tố ra ngoài.
Nếu không phải đạo pháp gia này, cô sẽ không bị người ta đâm một đao, nếu không phải đạo pháp gia này, cô sẽ không đi đến nơi mạc danh kỳ diệu này, trong khoảng thời gian ngắn thù mới hận cũ nảy lên trong lòng Diệp Hiểu Hạ, hai tay vỗ một cái, một lôi điện thuật phóng qua trên người đạo pháp gia này.
Chẳng qua, hình như cô nghĩ đến quá tốt, cho rằng mình có thể đối phó đạo pháp gia này, cũng không nghĩ tới mình cách người ta hơn năm cấp, tia chớp đánh vào trên người cô ta cũng không tạo thành bao nhiêu thương tổn, ngược lại khiến một đám người chú ý, hô hoán toàn bộ chạy tới, hai ba đao đưa cô lên Tây Thiên.
Ở trong này hình như là không cần chạy thi thể , trong bóng đêm Diệp Hiểu Hạ chỉ nhìn thấy trên màn hình xuất hiện vài chữ số, sau đó cô phục sinh tại chỗ.
Còn may là, khi cô vừa mới phục sinh có mười lăm giây vô địch, dù kia đám hồng danh như trước đánh đánh giết giết với Tố, cũng không chú ý tới cô. Cô dựa vào mười lăm giây vô địch này chạy vào trong rừng, tìm một nơi kín đáo núp vào, vừa quan sát tình huống bên ngoài, vừa mở danh sách bạn tốt, muốn liên hệ với bên ngoài, tìm người đến giúp giúp mình.
Nhưng, hình như cô lại tính nhầm rồi, danh sách bạn tốt của cô không có ai cả, sạch sẽ giống như khi vừa mới sinh ra trong tân thủ thôn vậy. Lại kéo ra các kênh tán gẫu, càng khiến trái tim cô lạnh lẽo, dù là hình thức phụ cận, hình thức bản đồ, hình thức thế giới, toàn bộ đều yên tĩnh như là chết đi rồi vậy.
Dù cô thử PM cho Tố và Túy Lí Khêu Đăng, được đến cũng là hệ thống thông báo "Giờ phút này bạn bị vây trong bản đồ vô danh, không thể liên lạc với bên ngoài". Sau khi thử vài lần, cuối cùng Diệp Hiểu Hạ buông tay với ý tưởng thông qua liên hệ bạn tốt mà tìm người đến đón, giờ cô chỉ có một con đường, tự mình nghĩ biện pháp giết chết nhóm người Hồng Y không biết từ đâu đến này, sau đó tìm cô gái thần bí kia, mới có thể tìm được đường ra ngoài, bằng không cô sẽ chết già ở trong này.
Cô không thể ở lại nơi mạc danh kỳ diệu này quá lâu, nếu ở lại quá lâu... Sẽ tới lúc trả tiền tháng sau.
Vừa nghĩ tới vấn đề này Diệp Hiểu Hạ nhịn không được run da đầu từng trận. Thở dài một hơi, để bớt buồn cô có nhìn cấp bậc, tử vong vừa rồi quả nhiên khiến cô rớt một cấp, xuyến vô hoạn châu kia không thể mang nữa, cô chỉ có thể thay bằng pháp trượng ban đầu.
Những người này cấp bậc rất cao, cô trực tiếp xông lên làđi chịu chết, chỉ có thể dùng trí. Vấn đề là, dùng trí trong một mảnh rừng mở rộng như vậy thấy thế nào cũng giống lời nói suông, trên người cô chỉ còn thừa lại có thịt tươi và Mông Hãn dược .
Nhìn hai thứ này, Diệp Hiểu Hạ lại nghĩ tới lúc cùng Túy Lí Khêu Đăng dùng thịt nướng diệt cương thi, cô nhịn không được co rút khóe miệng, chiêu này chắc là không còn dùng được. Nhưng bây giờ hình như không có gì nữa, đành phải chữa ngực chết thành ngựa sống.
Vì thế Diệp Hiểu Hạ đốt lửa trại lên, nướng thịt có bôi Mông Hãn dược trên người đến thơm nức, khiến cho một đám người vẫn còn đánh nhau chú ý rất nhanh, bọn họ không hẹn mà cùng dừng tay, đi tới chỗ Diệp Hiểu Hạ nướng thịt.
Đương nhiên Diệp Hiểu Hạ sẽ không ngốc ở lại cho bị lộ, lập tức hai ba bước đi đến bên cạnh một cây đại thụ, trốn dưới tán lá rậm rạp, xuyên qua phiến lá nhìn nhóm người này. Chỉ thấy bọn họ tranh đoạt với nhau, vậy mà ăn thịt hết rồi.
Mà giữa những người này cư nhiên còn có mình và Tố...
Diệp Hiểu Hạ hắc tuyến đầy người, cô không ngừng nói với mình, những kẻ ngốc này là đồ nhái, đám ngốc này là đồ nhái, như vậy trong lòng mới xem như dễ chịu.
Những người này ăn thịt xong, cư nhiên quay lại nơi lúc nãy bắt đầu đánh nhau.
Dè dặt cẩn trọng leo xuống khỏi trên cây, Diệp Hiểu Hạ nhìn một đám lại bắt đầu đánh nhau kia, chỉ cảm thấy đầu lớn ra. Chuyện này thật là làm người ta buồn nôn, rõ rang là trường hợp nghiêm túc khủng bố kinh sợ khiến người ta lòng tràn đầy chua xót, trải qua một hồi biến cố như vậy, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy bộ phim kinh dị này thấy thế nào cũng giống như phim hài vô ly đầu.
Con người, quả nhiên thật giống như đánh răng, một tay cầm dụng cụ làm sạch (hài kịch), một tay cầm cốc chén (bi kịch).
Nhìn một đám người bị Mông Hãn dược làm té xỉu... Không, phải nói là một đám quái bị Mông Hãn dược làm té xỉu, Diệp Hiểu Hạ vừa phóng hỏa, vừa nghĩ tới cảm giác trong lòng, không có ngôn ngữ nào diễn tả được.
Nhìn mình trong hỏa diễm không ngừng hiện lên chữ số thương tổn, đối với những người khác còn tốt, ít nhất còn có một trăm hai trăm thương tổn. Nhưng là đối với "Tố", luôn luôn chỉ có một chút thương hại, thường thường còn "MISS", điều này khiến Diệp Hiểu Hạ thật sự hết chỗ nói rồi. Chỉ cần vừa phóng hỏa thiêu vừa dùng tia chớp đánh, may mà trên người cô mang nhiều lam, muốn trong thời gian ngắn thiêu chết nhóm quái này cũng không khó.
Chẳng qua, nhìn mình, Diệp Hiểu Hạ vừa phóng hỏa vừa thật không biết mùi vị. Công kích quái có khuôn mặt giống "Tố" đã khiến cô đủ không thoải mái, chuyện tự mình thiêu mình càng khiến cô cảm thấy toàn thân không thích hợp.
Cô đành phải vừa thiêu vừa không ngừng mê hoặc mình, đám ngốc này là đồ nhái...
Đám quái này cấp bậc cao hơn cô không ít, giá trị kinh nghiệm phong phú vô cùng, mới thiêu chết hai ba Hồng Y cô đã tang một cấp, lại có thể thay Vô Hoạn Châu tiếp tục thiêu.
Không thể không nói, cô đối với "mình" và "Tố" vẫn tương đối bất công, ít nhất phóng hỏa trên người bọn họ không nhiều lắm, làm cho khi tất cả Hồng Y đều hóa thành kinh nghiệm bay vào cột vào kinh nghiệm của cô, "Diệp Hiểu Hạ" và "Tố" còn chưa hạ bao nhiêu huyết.
Bình luận facebook