-
Chương 93: Quái vật công thành
Đợi khi ánh sáng tản đi, Diệp Hiểu Hạ lập tức khôi phục tri giác, cô hé mắt, chỉ cảm thấy phía bị một mảnh sương mù che phủ. Không chỉ như thế, áo choàng của cô vậy mà bị gió vù vù thổi lên, mà người cô đang cấp tốc chạy tới một tòa thành xa xa.
Đây là... Diệp Hiểu Hạ thấy hơi lạ, cúi đầu nhìn thử. Không xem không biết, vừa thấy bị dọa nhảy dựng, hóa ra lúc này cô đang đứng trên một phen thanh phi kiếm, phi hành nhanh như tên. Tuy không có chứng sợ độ cao, nhưng vừa biết mình đứng trên một thanh kiếm lập tức khiến cô vừa hoảng vừa loạn, thân thể cũng mất cân bằng.
Tuy chết là rớt một cấp, nhưng có thể cho cô thống khoái không! Ngã chết như vậy thật sự là, thật sự là quá mạo hiểm kích thích !
Giống mấy lần trước, khi Diệp Hiểu Hạ đột phá dược sư tông sư, đạt thành dược sư đại tông sư đầu tiên, hệ thống thông báo, nhưng, chỗ không giống mấy lần trước ;à, thông báo lần này không tạo thành phản ứng quá lớn. Không phải vì tin tức này không đủ nổ mạnh, mà là vì lúc này có một chuyện càng khẩn trương, càng quan trọng xảy ra trong trò chơi, cơ hồ khiến mỗi một người khẩn trương đến cực điểm, căn bản là không có người có tâm trạng đi chú ý dược sư đại tông sư này.
Muốn hỏi là chuyện gì?
Thực ra chuyện này cũng không lớn, chỉ là quái vật công thành mà thôi. Chẳng qua, lần quái vật công thành này khiến người chơi trên toàn bản đồ có chung nhịp thở.
Một tuần trước, Cực Hạn OL mở một hoạt động lớn nhất từ trước tới nay. Đó là một tuần sau, từng bản đồ thành thị lớn đều sẽ xuất hiện một con quái vật, lực công kích của quái vật này vô cùng mạnh mẽ, mục đích của nó là xông vào trong thành. Ở trong bốn giờ, nếu không thể đẩy ngã quái vật công thành, như vậy tòa thành này sẽ hóa thành phế tích, hơn nữa toàn bộ người chơi trong thành phải nhận trừng phạt là cấp bậc giảm xuống mười cấp.
Hoạt động lúc này thực ra là sau khi Open Server gần hai tháng, Cực Hạn tiến hành sắp xếp thứ tự với toàn bộ bản đồ trên thế giới.[lời editor: mình cũng ko hiểu lắm, mọi người tạm chấp nhận vậy]
Không chưng bánh bao tranh khẩu khí, nếu sau khi bị quái vật công vào thành thị, tất cả người chơi rớt cấp là việc nhỏ, chỉ sợ bản đồ quốc gia của mình bị rớt hạng mới là chuyện lớn.
Đương nhiên, khi tất cả người chơi đang tích cực nỗ lực chuẩn bị cho lần công thành này, Diệp Hiểu Hạ còn bị nhốt trong thế giới kỳ quái kia căn bản không biết bên ngoài có thay đổi lớn như vậy. Khi tất cả người chơi tụ tập ở ngoài đế đô đẫm máu chiến đấu hăng hái, Diệp Hiểu Hạ đang cùng một thanh phi kiếm rơi xuống từ trên trời...
Thân thể rơi xuống quá nhanh, gió thổi kịch liệt khiến Diệp Hiểu Hạ căn bản mắt cũng không mở ra được, vừa nãy còn có thể thét chói tai, lúc này cơ bản không còn thở, Diệp Hiểu Hạ chỉ có thể dùng hai tay tạo thành chữ thập, cầu xin các vị thần tiên, mong bọn họ phù hộ mình, chết nhanh một chút, đừng chịu hành hạ như vậy.
Quái vật công kích đế đô bản đồ Trung Quốc là thượng cổ thần thú —— Thao Thiết, giờ nó đang vung hai lưỡi búa khổng lồ, ở ngoài đế đô hung ác công kích. Tuy bị các người chơi giống như thủy triều và kỹ năng hoa mỹ giữ chân ở ngoài thành, nhưng, cái búa kia của nó vung một lần là chết mất một đám người chơi, may mà trong hoạt động lần này, cũng không rơi xuống trang bị, nếu không chỉ sợ lúc này trang bị rơi ngoài đế đô có thể xếp thành núi .
Tuy Thao Thiết mạnh mẽ, nhưng là tượng lớn không chịu nổi con kiến nhiều, sau khi đau khổ giằng co với phần đông người chơi không sợ chết ba giờ rưỡi, đã mất hết bốn phần năm huyết. Chẳng qua, một phần năm huyết thừa lại kia mà muốn đánh xong trong nửa giờ cuối cùng thật sự là hơi không có khả năng.
Rất nhiều người đều ủ rũ, nhưng trong kênh hoạt động bỗng nhiên đến tiếng của Vân Ẩn. "Chư vị đừng hoảng, lại càng đừng buông tay, cho dù thua cũng không thể đánh mất cốt khí của người Trung Quốc." Từ khi khai chiến đến giờ, anh ta làm tổng chỉ huy, chưa từng nói một câu nào, bày bố chiến thuật cũng là mấy phó chỉ huy hỏi qua anh ta rồi bày lại. Cho nên, Vân Ẩn lên tiếng lúc này, khiến sĩ khí vốn đã tụt xuống đột nhiên nâng lên cao nhất.
"Đây là thế giới của người Trung Quốc, tại hạ... Hi vọng thấy người đứng ở trên đỉnh thế giới trò chơi là chúng ta, mà không phải người khác." Giọng nói của Vân Ẩn vẫn mang theo ý cười ôn hòa như vậy, nhưng là, trong ý cười lại mang theo ma lực khiến người ta nhiệt huyết mênh mông, trong thời gian ngắn tiếng chém giết bên ngoài đế đô càng mãnh liệt.
Vân Ẩn ngồi trên tường thành đế đô, rút cầm ra, đặt trên gối, trên tay lấy ra một viên dược, chuẩn bị quăng vào miệng.
Một thương khách đứng bên người hắn ôm miệng vết thương trên ngực nhìn thấy động tác của anh, một phen ngăn lại: "Vân Ẩn, anh muốn làm gì?"
Vân Ẩn nhìn thương khách trước mặt vì trọng thương mà không thể không đi xuống hoả tuyến, ôn hòa cười: "Uống thuốc."
"Hiệu quả thuốc này..." Mày thương khách kia nhíu càng chặt, anh nhìn ánh mắt ôn nhu lại kiên trì của Vân Ẩn, cuối cùng thở dài: "Đáng giá sao ?"
"Không có đáng giá không, chỉ có bằng lòng không." Độ cong bên môi Vân Ẩn câu càng xinh đẹp: "Chỉ là ba mươi cấp, không sao." Nói xong anh chuyển mắt nhìn toàn bộ chiến trường chém giết ở xa xa, "Du Trần, anh xem cảnh tượng lúc này, có phải rất tuyệt vời không?"
Liễu Du Trần cũng chuyển ánh mắt về phía một mảnh giết hại và huyết tinh kia, nhịn không được nhăn mày lại, đây là chiến trường... Anh nắm tay Vân Ẩn, hơi hơi thả ra.
"Nếu, ngã xuống ở đây, tại hạ sẽ hối hận." Vân Ẩn hạ mi mắt, tươi cười bên môi càng thâm ý. Anh nâng tay lên, bỏ viên thuốc kia vào miệng: "May mắn, có viên thuốc này."
Tiếng đàn du dương tràn ra trên chiến trường, giống như hơi nước, dán trên người mỗi người.
Trên người những người đang chiến đấu hăng hái lập tức xuất hiện một BUFF, công kích đề cao 50%.
Liễu Du Trần nhìn BUFF trên người mình, nhịn không được cúi thắt lưng, dùng ba mươi cấp của mình đổi lấy mọi người công kích đề cao 50% trong 30 phút, chuyện này thật sự đáng giá sao? Chỉ vì trận chiến này, thật sự đáng giá sao ? Anh cảm thấy ngực mình vô cùng khó chọi, ngẩng đầu nhìn lên trời, lại thấy trên bầu trời xanh thẳm bỗng nhiên lướt qua một điểm sáng bay về phía Thao Thiết trên chiến trường.
"Đó là cái gì vậy ?" Liễu Du Trần vừa thì thào tự nói, vừa lôi kéo Vân Ẩn bên người. "Thứ đang bay tới là cái gì vậy !"
Vân Ẩn vừa đánh đàn để giữ BUFF, vừa ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Du Trần chỉ, quả nhiên thấy một điểm sáng cấp tốc bay qua Thao Thiết. Anh hơi hơi sửng sốt, đó là quái sao ? Lại nhìn kỹ, không, không phải quái! Đó là một người.
Không sai! Là một người, là một người chơi giống bọn họ !
Sao có thể ầm ĩ như vậy chứ? Diệp Hiểu Hạ nỗ lực mở mí mắt bị gió thổi cơ hồ dán vào nhau muốn nhìn xung quanh xem đến cùng xảy ra chuyện gì, sau khi nhìn thoáng qua, cô nhịn không được hối hận, vì sao lại ngoài dự đoán như vậy ?
Đây là một trường hợp nhiệt huyết sôi trào, đây là trường hợp vạn người một lòng, đây là trường hợp toàn bộ người Trung Quốc chống cự xâm lược. Nhưng, những trường hợp này Diệp Hiểu Hạ đều không thấy, cô chỉ nhìn thấy một quái vật khổng lồ, đáng sợ, vung hai lưỡi búa mở rộng miệng ở trước mặt cô, mà phi kiếm áp chế cô không chết tử tế đang bay đến chỗ quái vật kia.
"Dừng xe! Dừng xe!" Diệp Hiểu Hạ kêu to lên, nếu tiếp tục bay như vậy, cô đoán cô sẽ không ngã chết, mà là trực tiếp bay vào trong miệng quái vật này!
"Lúc này ngừng không được." Tiểu Ngũ không biết xông ra từ lúc nào, vững vàng đứng phía sau Diệp Hiểu Hạ: "Cô ráng nhịn đi, dù sao đi tới cũng là một đao, lui lại cũng là một đao, dù thế nào cũng là chết, đừng soi mói như vậy."
"Anh biết cái rắm! Tôi thà rằng bị làm nhân bánh cũng không muốn vào trong miệng của nó bị ăn luôn!" Giờ Diệp Hiểu Hạ là một điểm hình tượng cũng không có, khuôn mặt cơ hồ đều bị gió thổi biến hình, giọng nói cũng hoàn toàn thay đổi, mà cả người cô đang vểnh mông, ôm thanh kiếm kia, nhìn thế nào cũng là chật vật không chịu nổi.
"Uy uy, sắp đụng trúng rồi." Bên môi Tiểu Ngũ lộ ra tươi cười đáng giận, anh chỉ chỉ Thao Thiết đã gần trong gang tấc, cũng không đợi Diệp Hiểu Hạ nói chuyện, vậy mà một cước dẫm lên đầu cô, dùng đầu cô làm trợ lực nhảy tới Thao Thiết.
"Anh cái tao Thiên sát ..." Lời của cô còn chưa mắng xong, cả người đã bị đánh vào trên một vật cứng thật lớn, cô chỉ cảm thấy ngực đau đớn như bị xé mở ra, từ cổ họng một ngụm máu tươi phun ra.
"Ngao!" Thao Thiết trong chiến trường vang lên tiếng kêu thảm thiết thê lương mà phẫn nộ, đinh tai nhức óc. Mọi người bị một màn trước mắt dọa sợ ngây người, bọn họ chỉ nhìn thấy một đường cực sáng quang bay lại, sau đó thì thấy một thanh kiếm cắm vào giữa con mắt Thao Thiết, Thao Thiết kêu thảm, lăn trên mặt đất lại lại điên cuồng đứng lên.
Lần này xem như là công kích nhược điểm trí mạng, chẳng những làm hơn phân nửa rớt giá trị sinh mệnh thừa lại của Thao Thiết, còn thạo thành một phút đồng hồ suy yếu cho Thao Thiết.
"Tiến công! Một lần đánh chết nó!" Tận dụng thời cơ, tình huống khẩn cấp, không quản vừa rồi phát sinh là tình huống làm cho người ta không thể lý giải gì, giờ chuyện quan trọng nhất là đánh ngã Thao Thiết. Giọng nói của Vân Ẩn vang lên, tất cả người chơi lập tức điên cuồng công kích Thao Thiết.
Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy mình bị vung bay, hai tay cô gắt gao cầm chuôi kiếm phi kiếm. Một chút cũng không dám thả lỏng, nhưng chấn động kia càng ngày càng mãnh liệt, cô cơ hồ một phút, không, là một giây cũng kiên trì không nổi nữa.
Quên đi, không quản chết thế nào, chỉ là một cấp thôi, cứ như vậy đi ! Diệp Hiểu Hạ thật sự không muốn kiên trì, bỗng nhiên cô nhớ tới một câu nói của lão thôn trưởng thôn bặc nhân "Có đôi khi muốn chết cũng không phải chuyện dễ dàng", giờ cô đã biết cảm thụ này, cô chỉ là muốn rớt một cấp thôi, vì sao làm ra nhiều việc như vậy chứ ?
Đây là... Diệp Hiểu Hạ thấy hơi lạ, cúi đầu nhìn thử. Không xem không biết, vừa thấy bị dọa nhảy dựng, hóa ra lúc này cô đang đứng trên một phen thanh phi kiếm, phi hành nhanh như tên. Tuy không có chứng sợ độ cao, nhưng vừa biết mình đứng trên một thanh kiếm lập tức khiến cô vừa hoảng vừa loạn, thân thể cũng mất cân bằng.
Tuy chết là rớt một cấp, nhưng có thể cho cô thống khoái không! Ngã chết như vậy thật sự là, thật sự là quá mạo hiểm kích thích !
Giống mấy lần trước, khi Diệp Hiểu Hạ đột phá dược sư tông sư, đạt thành dược sư đại tông sư đầu tiên, hệ thống thông báo, nhưng, chỗ không giống mấy lần trước ;à, thông báo lần này không tạo thành phản ứng quá lớn. Không phải vì tin tức này không đủ nổ mạnh, mà là vì lúc này có một chuyện càng khẩn trương, càng quan trọng xảy ra trong trò chơi, cơ hồ khiến mỗi một người khẩn trương đến cực điểm, căn bản là không có người có tâm trạng đi chú ý dược sư đại tông sư này.
Muốn hỏi là chuyện gì?
Thực ra chuyện này cũng không lớn, chỉ là quái vật công thành mà thôi. Chẳng qua, lần quái vật công thành này khiến người chơi trên toàn bản đồ có chung nhịp thở.
Một tuần trước, Cực Hạn OL mở một hoạt động lớn nhất từ trước tới nay. Đó là một tuần sau, từng bản đồ thành thị lớn đều sẽ xuất hiện một con quái vật, lực công kích của quái vật này vô cùng mạnh mẽ, mục đích của nó là xông vào trong thành. Ở trong bốn giờ, nếu không thể đẩy ngã quái vật công thành, như vậy tòa thành này sẽ hóa thành phế tích, hơn nữa toàn bộ người chơi trong thành phải nhận trừng phạt là cấp bậc giảm xuống mười cấp.
Hoạt động lúc này thực ra là sau khi Open Server gần hai tháng, Cực Hạn tiến hành sắp xếp thứ tự với toàn bộ bản đồ trên thế giới.[lời editor: mình cũng ko hiểu lắm, mọi người tạm chấp nhận vậy]
Không chưng bánh bao tranh khẩu khí, nếu sau khi bị quái vật công vào thành thị, tất cả người chơi rớt cấp là việc nhỏ, chỉ sợ bản đồ quốc gia của mình bị rớt hạng mới là chuyện lớn.
Đương nhiên, khi tất cả người chơi đang tích cực nỗ lực chuẩn bị cho lần công thành này, Diệp Hiểu Hạ còn bị nhốt trong thế giới kỳ quái kia căn bản không biết bên ngoài có thay đổi lớn như vậy. Khi tất cả người chơi tụ tập ở ngoài đế đô đẫm máu chiến đấu hăng hái, Diệp Hiểu Hạ đang cùng một thanh phi kiếm rơi xuống từ trên trời...
Thân thể rơi xuống quá nhanh, gió thổi kịch liệt khiến Diệp Hiểu Hạ căn bản mắt cũng không mở ra được, vừa nãy còn có thể thét chói tai, lúc này cơ bản không còn thở, Diệp Hiểu Hạ chỉ có thể dùng hai tay tạo thành chữ thập, cầu xin các vị thần tiên, mong bọn họ phù hộ mình, chết nhanh một chút, đừng chịu hành hạ như vậy.
Quái vật công kích đế đô bản đồ Trung Quốc là thượng cổ thần thú —— Thao Thiết, giờ nó đang vung hai lưỡi búa khổng lồ, ở ngoài đế đô hung ác công kích. Tuy bị các người chơi giống như thủy triều và kỹ năng hoa mỹ giữ chân ở ngoài thành, nhưng, cái búa kia của nó vung một lần là chết mất một đám người chơi, may mà trong hoạt động lần này, cũng không rơi xuống trang bị, nếu không chỉ sợ lúc này trang bị rơi ngoài đế đô có thể xếp thành núi .
Tuy Thao Thiết mạnh mẽ, nhưng là tượng lớn không chịu nổi con kiến nhiều, sau khi đau khổ giằng co với phần đông người chơi không sợ chết ba giờ rưỡi, đã mất hết bốn phần năm huyết. Chẳng qua, một phần năm huyết thừa lại kia mà muốn đánh xong trong nửa giờ cuối cùng thật sự là hơi không có khả năng.
Rất nhiều người đều ủ rũ, nhưng trong kênh hoạt động bỗng nhiên đến tiếng của Vân Ẩn. "Chư vị đừng hoảng, lại càng đừng buông tay, cho dù thua cũng không thể đánh mất cốt khí của người Trung Quốc." Từ khi khai chiến đến giờ, anh ta làm tổng chỉ huy, chưa từng nói một câu nào, bày bố chiến thuật cũng là mấy phó chỉ huy hỏi qua anh ta rồi bày lại. Cho nên, Vân Ẩn lên tiếng lúc này, khiến sĩ khí vốn đã tụt xuống đột nhiên nâng lên cao nhất.
"Đây là thế giới của người Trung Quốc, tại hạ... Hi vọng thấy người đứng ở trên đỉnh thế giới trò chơi là chúng ta, mà không phải người khác." Giọng nói của Vân Ẩn vẫn mang theo ý cười ôn hòa như vậy, nhưng là, trong ý cười lại mang theo ma lực khiến người ta nhiệt huyết mênh mông, trong thời gian ngắn tiếng chém giết bên ngoài đế đô càng mãnh liệt.
Vân Ẩn ngồi trên tường thành đế đô, rút cầm ra, đặt trên gối, trên tay lấy ra một viên dược, chuẩn bị quăng vào miệng.
Một thương khách đứng bên người hắn ôm miệng vết thương trên ngực nhìn thấy động tác của anh, một phen ngăn lại: "Vân Ẩn, anh muốn làm gì?"
Vân Ẩn nhìn thương khách trước mặt vì trọng thương mà không thể không đi xuống hoả tuyến, ôn hòa cười: "Uống thuốc."
"Hiệu quả thuốc này..." Mày thương khách kia nhíu càng chặt, anh nhìn ánh mắt ôn nhu lại kiên trì của Vân Ẩn, cuối cùng thở dài: "Đáng giá sao ?"
"Không có đáng giá không, chỉ có bằng lòng không." Độ cong bên môi Vân Ẩn câu càng xinh đẹp: "Chỉ là ba mươi cấp, không sao." Nói xong anh chuyển mắt nhìn toàn bộ chiến trường chém giết ở xa xa, "Du Trần, anh xem cảnh tượng lúc này, có phải rất tuyệt vời không?"
Liễu Du Trần cũng chuyển ánh mắt về phía một mảnh giết hại và huyết tinh kia, nhịn không được nhăn mày lại, đây là chiến trường... Anh nắm tay Vân Ẩn, hơi hơi thả ra.
"Nếu, ngã xuống ở đây, tại hạ sẽ hối hận." Vân Ẩn hạ mi mắt, tươi cười bên môi càng thâm ý. Anh nâng tay lên, bỏ viên thuốc kia vào miệng: "May mắn, có viên thuốc này."
Tiếng đàn du dương tràn ra trên chiến trường, giống như hơi nước, dán trên người mỗi người.
Trên người những người đang chiến đấu hăng hái lập tức xuất hiện một BUFF, công kích đề cao 50%.
Liễu Du Trần nhìn BUFF trên người mình, nhịn không được cúi thắt lưng, dùng ba mươi cấp của mình đổi lấy mọi người công kích đề cao 50% trong 30 phút, chuyện này thật sự đáng giá sao? Chỉ vì trận chiến này, thật sự đáng giá sao ? Anh cảm thấy ngực mình vô cùng khó chọi, ngẩng đầu nhìn lên trời, lại thấy trên bầu trời xanh thẳm bỗng nhiên lướt qua một điểm sáng bay về phía Thao Thiết trên chiến trường.
"Đó là cái gì vậy ?" Liễu Du Trần vừa thì thào tự nói, vừa lôi kéo Vân Ẩn bên người. "Thứ đang bay tới là cái gì vậy !"
Vân Ẩn vừa đánh đàn để giữ BUFF, vừa ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Du Trần chỉ, quả nhiên thấy một điểm sáng cấp tốc bay qua Thao Thiết. Anh hơi hơi sửng sốt, đó là quái sao ? Lại nhìn kỹ, không, không phải quái! Đó là một người.
Không sai! Là một người, là một người chơi giống bọn họ !
Sao có thể ầm ĩ như vậy chứ? Diệp Hiểu Hạ nỗ lực mở mí mắt bị gió thổi cơ hồ dán vào nhau muốn nhìn xung quanh xem đến cùng xảy ra chuyện gì, sau khi nhìn thoáng qua, cô nhịn không được hối hận, vì sao lại ngoài dự đoán như vậy ?
Đây là một trường hợp nhiệt huyết sôi trào, đây là trường hợp vạn người một lòng, đây là trường hợp toàn bộ người Trung Quốc chống cự xâm lược. Nhưng, những trường hợp này Diệp Hiểu Hạ đều không thấy, cô chỉ nhìn thấy một quái vật khổng lồ, đáng sợ, vung hai lưỡi búa mở rộng miệng ở trước mặt cô, mà phi kiếm áp chế cô không chết tử tế đang bay đến chỗ quái vật kia.
"Dừng xe! Dừng xe!" Diệp Hiểu Hạ kêu to lên, nếu tiếp tục bay như vậy, cô đoán cô sẽ không ngã chết, mà là trực tiếp bay vào trong miệng quái vật này!
"Lúc này ngừng không được." Tiểu Ngũ không biết xông ra từ lúc nào, vững vàng đứng phía sau Diệp Hiểu Hạ: "Cô ráng nhịn đi, dù sao đi tới cũng là một đao, lui lại cũng là một đao, dù thế nào cũng là chết, đừng soi mói như vậy."
"Anh biết cái rắm! Tôi thà rằng bị làm nhân bánh cũng không muốn vào trong miệng của nó bị ăn luôn!" Giờ Diệp Hiểu Hạ là một điểm hình tượng cũng không có, khuôn mặt cơ hồ đều bị gió thổi biến hình, giọng nói cũng hoàn toàn thay đổi, mà cả người cô đang vểnh mông, ôm thanh kiếm kia, nhìn thế nào cũng là chật vật không chịu nổi.
"Uy uy, sắp đụng trúng rồi." Bên môi Tiểu Ngũ lộ ra tươi cười đáng giận, anh chỉ chỉ Thao Thiết đã gần trong gang tấc, cũng không đợi Diệp Hiểu Hạ nói chuyện, vậy mà một cước dẫm lên đầu cô, dùng đầu cô làm trợ lực nhảy tới Thao Thiết.
"Anh cái tao Thiên sát ..." Lời của cô còn chưa mắng xong, cả người đã bị đánh vào trên một vật cứng thật lớn, cô chỉ cảm thấy ngực đau đớn như bị xé mở ra, từ cổ họng một ngụm máu tươi phun ra.
"Ngao!" Thao Thiết trong chiến trường vang lên tiếng kêu thảm thiết thê lương mà phẫn nộ, đinh tai nhức óc. Mọi người bị một màn trước mắt dọa sợ ngây người, bọn họ chỉ nhìn thấy một đường cực sáng quang bay lại, sau đó thì thấy một thanh kiếm cắm vào giữa con mắt Thao Thiết, Thao Thiết kêu thảm, lăn trên mặt đất lại lại điên cuồng đứng lên.
Lần này xem như là công kích nhược điểm trí mạng, chẳng những làm hơn phân nửa rớt giá trị sinh mệnh thừa lại của Thao Thiết, còn thạo thành một phút đồng hồ suy yếu cho Thao Thiết.
"Tiến công! Một lần đánh chết nó!" Tận dụng thời cơ, tình huống khẩn cấp, không quản vừa rồi phát sinh là tình huống làm cho người ta không thể lý giải gì, giờ chuyện quan trọng nhất là đánh ngã Thao Thiết. Giọng nói của Vân Ẩn vang lên, tất cả người chơi lập tức điên cuồng công kích Thao Thiết.
Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy mình bị vung bay, hai tay cô gắt gao cầm chuôi kiếm phi kiếm. Một chút cũng không dám thả lỏng, nhưng chấn động kia càng ngày càng mãnh liệt, cô cơ hồ một phút, không, là một giây cũng kiên trì không nổi nữa.
Quên đi, không quản chết thế nào, chỉ là một cấp thôi, cứ như vậy đi ! Diệp Hiểu Hạ thật sự không muốn kiên trì, bỗng nhiên cô nhớ tới một câu nói của lão thôn trưởng thôn bặc nhân "Có đôi khi muốn chết cũng không phải chuyện dễ dàng", giờ cô đã biết cảm thụ này, cô chỉ là muốn rớt một cấp thôi, vì sao làm ra nhiều việc như vậy chứ ?
Bình luận facebook