-
Chương 97: hắn đã trở lại
Ánh mắt Vân Ẩn nhìn về phía Diệp Hiểu Hạ hơi ngừng lại, ý cười trên khóe môi càng thêm ôn hòa: "Cô đã hỏi như vậy, nhất định là người sáng suốt. Mục đích của tôi chẳng lẽ cô đoán không ra sao?"
Diệp Hiểu Hạ nhịn không được cười lạnh, không nói là cô hiểu, có thể nói, thân giữa ở hai công hội lớn nếu giờ phút này cô hơi có sai lầm, chỉ sợ hai bên đều không hài lòng. "Vân Ẩn hội trưởng khen trật rồi, chỉ số thông minh của tôi không cao, tình thương càng tệ hơn, thật sự không hiểu ý tứ của anh, nếu anh đủ chân thành, thì đừng làm khó chỉ số thông minh của tôi."
Lời nói của Diệp Hiểu Hạ khiến Vân Ẩn sửng sốt một chút, mà sau đó anh ta lại cúi đầu cười ra tiếng, ánh mắt nhìn cô vậy mà nhiều ra vài tia thưởng thức: "Một khi đã như vậy, tôi sẽ không khách khí, không biết cô có hứng thú gia nhập Sát không?"
"Vì sao?"
"Đương nhiên là vì dược sư đại tông sư."
Quả thế. Diệp Hiểu Hạ cũng nở nụ cười, tuy rằng lúc rõ ràng nói chuyện làm cho người ta khó có thể nhận, nhưng cũng sạch sẽ lưu loát, khiến người ta khó lòng phản bác.
"Tôi là người Danh Môn."
"Cô chỉ là một tân nhân Danh Môn, không phải nòng cốt lại càng không phỉa chủ lực, đổi một công hội không phải rất tốt? Công hội thứ nhất Trung Quốc, càng là cường giả đầu BXH thế giới, cô không biết là nơi này càng có không gian phát triển sao?" Sau khi làm rõ ý đồ, Vân Ẩn nói chuyện không lại vân che sương phủ, từng câu từng chữ ý đồ rõ ràng.
Diệp Hiểu Hạ lại trầm ngâm, ánh mắt cô nhìn Vân Ẩn yên lặng mà bình tĩnh, làm cho người ta đoán không ra cô đang cái gì. Qua hồi lâu, cô mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm nói: "Nếu nói, vừa vặn tôi người mới này, đối với danh môn thật trung thành thì sao ?"
Trả lời như vậy phảng phất đã sớm trong dự đoán của Vân Ẩn, anh buông cái cốc trong tay, hơi hơi nhắm hai mắt lại, tươi cười trên khóe môi ấm áp như xuân về hoa nở. Trên khuôn mặt như vậy, lời nói lại như dấu diếm sát khí đều bị bịt kín một tầng lo lắng.
"Trên thế giới không có cái gọi là trung thành, trung thành, là vì lợi thế phản bội không đủ."
Tuy đã vào đêm, nhưng tối nay đế đô không người đi vào giấc ngủ. Khắp nơi đều là huynh đệ tình thâm, khắp nơi đều là tình chàng ý thiếp trong đêm khuya này, Diệp Hiểu Hạ cô đơn chiếc bóng có vẻ hơi đáng thương. Cô tụa vào thành cầu đón gió, hơi đau đầu nhét thịt viên Tứ Hỉ vào miệng.
Đây đều là chuyện gì? Hai hội trưởng đại công hội lẫn nhau mượn sức cô? Không, chuẩn xác vừa là uy hiếp vừa là mượn sức. Đoán chừng dù động ý với bên nào, cô sẽ không có ngày tốt.
Đây đến cùng là chuyện gì! Cô chỉ muốn kiếm tiền trả nợ, sao lại làm ra một đống phiền toái không cần thiết như vậy chứ.
"Ai..." Đây là tiếng thở dài thứ mười bảy của tối nay. Tiểu Ngũ không chịu nổi phiền toái này, anh ta vừa cắn thịt viên Tứ Hỉ, vừa cau mày nói với Diệp Hiểu Hạ mặt khóc tang: "Tôi nói, nếu cô thở dài có thể không ra tiếng không? Cô không biết như vậy thật ảnh hưởng tâm trạng ăn cơm của tôi hả ?"
"Lăn." Diệp Hiểu Hạ cũng không ngẩng đầu lên, không chút khách khí quăng ra một chữ với tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ cũng không sợ cô, chỉ bĩu môi: "Đối xử với tôi thì thật lợi hại, vừa rồi trước mặt hai người kia, sao cô đến thí cũng không dám phóng một cái."
"Không phải vừa nãy anh không ở bên cạnh tôi sao! Làm sao anh biết!"
"Tôi chỉ đứng trong không gian ảnh vệ thôi, không có gì có thể giấu giếm được tôi." Tiểu Ngũ ngồi trên trụ cầu, nhìn ra xa xa, bỗng nhiên nói: "Vừa rồi mặt nóng đi thiếp mông lạnh người ta."
Đối với hình dung của tiểu Ngũ Diệp Hiểu Hạ cảm thấy thật là khó nghe, cô quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy Túy Lí Thiêu Đăng đang đi tới chỗ cô. Không mất bao nhiêu bước đã đến trước mặt cô, anh nhìn nhìn Diệp Hiểu Hạ lại nhìn nhìn ảnh vệ bên người cô, hiển nhiên hơi giật mình: "Đây là ảnh vệ?"
"Ừ." Diệp Hiểu Hạ hừ mũi một chút, sau đó lại xoay người tựa vào lan can cầu, không muốn quan tâm anh: "Tôi với anh rất quen thuộc hả? Làm chi trả lời vấn đề của một người không biết như vậy chứ?"
Túy Lí Thiêu Đăng lại ha ha cười ha hả, theo quán tính lấy ra từ trong lòng mấy bình rượu, quăng cấp tiểu Ngũ một bình, mình một bình để, còn lại một bình đưa cho Diệp Hiểu Hạ: "Tâm nhãn của cô đúng là nhỏ."
Diệp Hiểu Hạ vẫn không quan tâm anh, anh cũng không giận, uống một ngụm rượu vào trong cổ họng mình, sau đó ngửa đầu nhìn sao trên trời nói: "Tôi không hỏi cô trong thời gian này đi đâu vậy, là vì biết cô không thể nói nguyên nhân. Mà tôi cũng vậy, có một số việc tôi không thể nói cho cô, thực ra cũng có nguyên nhân." Anh mở khóe miệng ra cười đến xán lạn: "Nhưng là, dù không biết nguyên nhân thì có năng lực thế nào, chỉ cần lúc này có thể cùng nhau uống rượu không phải thật trọn vẹn sao?"
Diệp Hiểu Hạ trầm mặc một hồi, thở dài một hơi. Được rồi, cô nhận cách nói như vậy của Túy Lí Thiêu Đăng, dù cho tính là bạn bè, cũng có những việc người khác không thể biết được. Cô đưa tay nhận rượu Túy Lí Thiêu Đăng, mở nút bình đổ vào miệng một ngụm: "Từ khi ra khỏi tân thủ thôn, thì không có uống qua rượu như vậy nữa."
"Khó thấy cô có gương mặt mướp đắng như vậy, có phải có chuyện gì không vui không ? Dứt khoát nói ra để tôi vui vẻ một chút." Túy Lí Thiêu Đăng nhìn mặt Diệp Hiểu Hạ bên cạnh, lẳng lặng nhìn chăm chú vào, ánh mắt hơi hơi ôn nhu, một lát sau anh bỗng nhiên nở nụ cười.
Cách nói này thật đúng là đáng đánh đòn, tuy rằng giấu không được quan tâm, nhưng vẫn khiến Diệp Hiểu Hạ mày liễu dựng thẳng hung hăng trừng anh vài lần, sau đó mới nói chuyện làm mình phiền lòng ra.
"U, làm nhân bánh quy kẹp giữa hai công hội lớn ? Vinh dự như vậy mà cô cũng ghét bỏ, Hiểu Hạ, khi ở tân thủ thôn tôi thực là nhìn không ra cô còn có tiềm chất như vậy." Nghe xong buồn rầu cú Diệp Hiểu Hạ, Túy Lí Thiêu Đăngkhông chút do dự cười ra tiếng, đương nhiên lại đưa tới ánh mắt phẫn nộ của Diệp Hiểu Hạ. Anh nở nụ cười dưới ánh mắt giết người một hồi, cuối cùng vẫn là nghỉ ngơi, "Vậy cô nghĩ như thế nào ?"
"Nếu tôi biết nên nghĩ thế nào còn ở đây tán gẫu với anh?" Mặt Diệp Hiểu Hạ đen lại: "Dù tôi đồng ý bên nào cũng nhất định sẽ đắc tội bên kia, làm buôn bán chú ý dĩ hòa vi quý, tôi còn muốn kiếm tiền, không nghĩ gây thù hằn cho mình."
"Muốn kiếm tiền còn không dễ dàng, vậy thì hai bên dêu không đồng ý, rời khỏi Danh Môn, tự lập môn hộ, tạo một bang hội cho mình làm lão đại."
"Vậy không phải đắc tội hai bên sao ?"
"Đắc tội hai bên chẳng khác nào hai bên đều không đắc tội." Túy Lí Thiêu Đăng vỗ vỗ đầu Diệp Hiểu Hạ: "Cô cho là quan hệ bọn họ tốt lắm sao? Vì đối phó cô còn có thể liên hợp hai công hội ? Đùa à, Cực Hạn này không phải của bọn họ, dù tính bọn họ đuổi giết cô, cô chỉ cần bỏ dược vào bán đấu giá, vẫn có người mua." Nói đến chỗ này Túy Lí Thiêu Đăng lại xao xoa cằm: "Đương nhiên, nếu cô không có lệnh bài cô hội là xây dựng công hội không xong, nếu cô rời khỏi Danh Môn, nói không chừng sẽ thành nhân của một vòng bánh quy kẹp."
Diệp Hiểu Hạ không nói chuyện, lệnh bài công hội sao? Trong tay cô trùng hợp có một. Chẳng qua gần vì lý do này mà lãng phí nó tạo một công hội có phải có hơi chuyện bé xé ra to không?
Bởi vì trong lòng có chuyện, Diệp Hiểu Hạ thật sự không muốn ở lại trong trò chơi, nói một tiếng với Túy Lí Thiêu Đăng, cô dứt khoát logout ngủ đi. Cô ngủ thật sự trầm, mãi cho đến mặt trời lên cao ngày thứ hai mới bị tiếng vang di động đánh thức.
Thực ra di động của Diệp Hiểu Hạ chuẩn xác trên ý nghĩa ít có thể xưng là di động, từ khi mua đến giờ nó gọi có một lần, đó là ngày đó gọi cho viện trưởng Vương; cũng chỉ là vang một lần, chính là lúc này. Còn lúc khác, công năng của nó trên cơ bản chỉ có nhìn thời gian, cho nên sáng sớm hôm nay... Không, giữa trưa lúc nó vang lên, Diệp Hiểu Hạ trong lúc ngủ mơ suy nghĩ nửa ngày mới phản ứng lại là tạp âm cái gì phát ra.
Cô còn chưa đụng đến di động, di động đã ngừng. Cô dứt khoát không quản, tính tiếp tục ngủ một hồi, nhưng, cô mới vừa lật người, bịt kín chăn tính toán định ngủ tiếp, di động nửa mới nửa cũ giá rẻ kia lại bắt đầu quang quác quang quác truyền ra tạp âm chói tai.
"Ta yêu ngươi, yêu ngươi, tựa như con chuột yêu gọi..." Kéo dài không suy "Thần" khúc lại một lần vang lên, tiếng động chói tai kia khiến Diệp Hiểu Hạ không buồn ngủ nữa, lập tức mở gối đầu ra vừa cúi đầu mắng , vừa tìm di động.
Dựa vào, vị chủ nhân di động trước đến cùng có dạng gì mê, cư nhiên vẫn sử dụng tiếng chuông di động như vậy!
Điện thoại là Thư Tiểu Mãn trong viện phúc lợi gọi tới. Thư Tiểu Mãn là số ít vài đứa nhỏ học đại học ở thành phố này, dùng chính lời nói của cô, cô chính là một gia hương bảo, chỉ cần có thể ngốc ở nhà, kiên quyết sẽ không bước ra khỏi thành phố này một bước.
Đương nhiên, nhà cô nói chính là viện phúc lợi. Đối với những đứa nhỏ như các cô mà nói, viện phúc lợi là nhà của họ.
Thư Tiểu Mãn nhỏ hơn Diệp Hiểu Hạ bốn tuổi, từ nhỏ là con sên đi theo sau mông cô, năm nay vừa mới lên năm nhất. Nếu không là việc học năm nhất tương đối căng, hơn nữa tùy thời đều ở làm công, đoán chừng thường thường sẽ ngốc ở chỗ Diệp Hiểu Hạ. Nhưng cũng may cô là năm nhất, cũng may là cô không thời gian, nếu không tình huống của Diệp Hiểu Hạ chỉ sợ là một khắc cũng không giấu giếm được.
"Tiểu Mãn à, sao bỗng nhiên nhớ tới gọi điện thoại cho chị ?" Diệp Hiểu Hạ nhận điện thoại, ngáp dài.
"Chị Hiểu Hạ! Chị cư nhiên còn chưa rời giường sao!" Thư Tiểu Mãn vừa nghe giọng Diệp Hiểu Hạ, lập tức quang quác hô lên: "Không phải chị tùy thời dạy chúng em nói sáng sớm chim chóc có trùng ăn sao? Chị xem, giờ đã mấy giờ rồi? Sắp mười một giờ, nếu chị còn không dậy, đoán chừng không có sâu ăn!"
"Chị cũng từng nói sâu dậy sớm bị chim ăn." Diệp Hiểu Hạ xoa xoa mắt, chỉ cảm thấy thật mệt mỏi. Thật là kỳ lạ, rõ ràng cô không có làm chuyện gì, sao có thể mệt thành dạng này?
"Xem ra anh Thiên Minh ca nói không sai, nghe giọng của chị thì em cũng cảm thấy tinh thần chị không tốt, vậy chị nghỉ ngơi cho tốt nha." Thư Tiểu Mãn nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Diệp Hiểu Hạ ở đầu kia điện thoại, cũng cảm thấy cô sinh bệnh ."Muốn em mang thuốc qua không? Có phải chị bị cảm..."
Cô nói cái gì? Tay Diệp Hiểu Hạ vẫn còn dụi mắt, đột nhiên dừng lại . Vừa rồi các giác quan còn chìm trong trạng thái trì độn lúc này toàn bộ khôi phục độ nhạy 100%, cô bắt giữ một từ.
"Em nói Bạch Thiên Minh?" Diệp Hiểu Hạ hít một hơi, đánh gãy Thư Tiểu Mãn vẫn còn bô bô tự quyết định, tận lực khiến mình giữ vững hô hấp vững vàng.
Diệp Hiểu Hạ nhịn không được cười lạnh, không nói là cô hiểu, có thể nói, thân giữa ở hai công hội lớn nếu giờ phút này cô hơi có sai lầm, chỉ sợ hai bên đều không hài lòng. "Vân Ẩn hội trưởng khen trật rồi, chỉ số thông minh của tôi không cao, tình thương càng tệ hơn, thật sự không hiểu ý tứ của anh, nếu anh đủ chân thành, thì đừng làm khó chỉ số thông minh của tôi."
Lời nói của Diệp Hiểu Hạ khiến Vân Ẩn sửng sốt một chút, mà sau đó anh ta lại cúi đầu cười ra tiếng, ánh mắt nhìn cô vậy mà nhiều ra vài tia thưởng thức: "Một khi đã như vậy, tôi sẽ không khách khí, không biết cô có hứng thú gia nhập Sát không?"
"Vì sao?"
"Đương nhiên là vì dược sư đại tông sư."
Quả thế. Diệp Hiểu Hạ cũng nở nụ cười, tuy rằng lúc rõ ràng nói chuyện làm cho người ta khó có thể nhận, nhưng cũng sạch sẽ lưu loát, khiến người ta khó lòng phản bác.
"Tôi là người Danh Môn."
"Cô chỉ là một tân nhân Danh Môn, không phải nòng cốt lại càng không phỉa chủ lực, đổi một công hội không phải rất tốt? Công hội thứ nhất Trung Quốc, càng là cường giả đầu BXH thế giới, cô không biết là nơi này càng có không gian phát triển sao?" Sau khi làm rõ ý đồ, Vân Ẩn nói chuyện không lại vân che sương phủ, từng câu từng chữ ý đồ rõ ràng.
Diệp Hiểu Hạ lại trầm ngâm, ánh mắt cô nhìn Vân Ẩn yên lặng mà bình tĩnh, làm cho người ta đoán không ra cô đang cái gì. Qua hồi lâu, cô mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm nói: "Nếu nói, vừa vặn tôi người mới này, đối với danh môn thật trung thành thì sao ?"
Trả lời như vậy phảng phất đã sớm trong dự đoán của Vân Ẩn, anh buông cái cốc trong tay, hơi hơi nhắm hai mắt lại, tươi cười trên khóe môi ấm áp như xuân về hoa nở. Trên khuôn mặt như vậy, lời nói lại như dấu diếm sát khí đều bị bịt kín một tầng lo lắng.
"Trên thế giới không có cái gọi là trung thành, trung thành, là vì lợi thế phản bội không đủ."
Tuy đã vào đêm, nhưng tối nay đế đô không người đi vào giấc ngủ. Khắp nơi đều là huynh đệ tình thâm, khắp nơi đều là tình chàng ý thiếp trong đêm khuya này, Diệp Hiểu Hạ cô đơn chiếc bóng có vẻ hơi đáng thương. Cô tụa vào thành cầu đón gió, hơi đau đầu nhét thịt viên Tứ Hỉ vào miệng.
Đây đều là chuyện gì? Hai hội trưởng đại công hội lẫn nhau mượn sức cô? Không, chuẩn xác vừa là uy hiếp vừa là mượn sức. Đoán chừng dù động ý với bên nào, cô sẽ không có ngày tốt.
Đây đến cùng là chuyện gì! Cô chỉ muốn kiếm tiền trả nợ, sao lại làm ra một đống phiền toái không cần thiết như vậy chứ.
"Ai..." Đây là tiếng thở dài thứ mười bảy của tối nay. Tiểu Ngũ không chịu nổi phiền toái này, anh ta vừa cắn thịt viên Tứ Hỉ, vừa cau mày nói với Diệp Hiểu Hạ mặt khóc tang: "Tôi nói, nếu cô thở dài có thể không ra tiếng không? Cô không biết như vậy thật ảnh hưởng tâm trạng ăn cơm của tôi hả ?"
"Lăn." Diệp Hiểu Hạ cũng không ngẩng đầu lên, không chút khách khí quăng ra một chữ với tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ cũng không sợ cô, chỉ bĩu môi: "Đối xử với tôi thì thật lợi hại, vừa rồi trước mặt hai người kia, sao cô đến thí cũng không dám phóng một cái."
"Không phải vừa nãy anh không ở bên cạnh tôi sao! Làm sao anh biết!"
"Tôi chỉ đứng trong không gian ảnh vệ thôi, không có gì có thể giấu giếm được tôi." Tiểu Ngũ ngồi trên trụ cầu, nhìn ra xa xa, bỗng nhiên nói: "Vừa rồi mặt nóng đi thiếp mông lạnh người ta."
Đối với hình dung của tiểu Ngũ Diệp Hiểu Hạ cảm thấy thật là khó nghe, cô quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy Túy Lí Thiêu Đăng đang đi tới chỗ cô. Không mất bao nhiêu bước đã đến trước mặt cô, anh nhìn nhìn Diệp Hiểu Hạ lại nhìn nhìn ảnh vệ bên người cô, hiển nhiên hơi giật mình: "Đây là ảnh vệ?"
"Ừ." Diệp Hiểu Hạ hừ mũi một chút, sau đó lại xoay người tựa vào lan can cầu, không muốn quan tâm anh: "Tôi với anh rất quen thuộc hả? Làm chi trả lời vấn đề của một người không biết như vậy chứ?"
Túy Lí Thiêu Đăng lại ha ha cười ha hả, theo quán tính lấy ra từ trong lòng mấy bình rượu, quăng cấp tiểu Ngũ một bình, mình một bình để, còn lại một bình đưa cho Diệp Hiểu Hạ: "Tâm nhãn của cô đúng là nhỏ."
Diệp Hiểu Hạ vẫn không quan tâm anh, anh cũng không giận, uống một ngụm rượu vào trong cổ họng mình, sau đó ngửa đầu nhìn sao trên trời nói: "Tôi không hỏi cô trong thời gian này đi đâu vậy, là vì biết cô không thể nói nguyên nhân. Mà tôi cũng vậy, có một số việc tôi không thể nói cho cô, thực ra cũng có nguyên nhân." Anh mở khóe miệng ra cười đến xán lạn: "Nhưng là, dù không biết nguyên nhân thì có năng lực thế nào, chỉ cần lúc này có thể cùng nhau uống rượu không phải thật trọn vẹn sao?"
Diệp Hiểu Hạ trầm mặc một hồi, thở dài một hơi. Được rồi, cô nhận cách nói như vậy của Túy Lí Thiêu Đăng, dù cho tính là bạn bè, cũng có những việc người khác không thể biết được. Cô đưa tay nhận rượu Túy Lí Thiêu Đăng, mở nút bình đổ vào miệng một ngụm: "Từ khi ra khỏi tân thủ thôn, thì không có uống qua rượu như vậy nữa."
"Khó thấy cô có gương mặt mướp đắng như vậy, có phải có chuyện gì không vui không ? Dứt khoát nói ra để tôi vui vẻ một chút." Túy Lí Thiêu Đăng nhìn mặt Diệp Hiểu Hạ bên cạnh, lẳng lặng nhìn chăm chú vào, ánh mắt hơi hơi ôn nhu, một lát sau anh bỗng nhiên nở nụ cười.
Cách nói này thật đúng là đáng đánh đòn, tuy rằng giấu không được quan tâm, nhưng vẫn khiến Diệp Hiểu Hạ mày liễu dựng thẳng hung hăng trừng anh vài lần, sau đó mới nói chuyện làm mình phiền lòng ra.
"U, làm nhân bánh quy kẹp giữa hai công hội lớn ? Vinh dự như vậy mà cô cũng ghét bỏ, Hiểu Hạ, khi ở tân thủ thôn tôi thực là nhìn không ra cô còn có tiềm chất như vậy." Nghe xong buồn rầu cú Diệp Hiểu Hạ, Túy Lí Thiêu Đăngkhông chút do dự cười ra tiếng, đương nhiên lại đưa tới ánh mắt phẫn nộ của Diệp Hiểu Hạ. Anh nở nụ cười dưới ánh mắt giết người một hồi, cuối cùng vẫn là nghỉ ngơi, "Vậy cô nghĩ như thế nào ?"
"Nếu tôi biết nên nghĩ thế nào còn ở đây tán gẫu với anh?" Mặt Diệp Hiểu Hạ đen lại: "Dù tôi đồng ý bên nào cũng nhất định sẽ đắc tội bên kia, làm buôn bán chú ý dĩ hòa vi quý, tôi còn muốn kiếm tiền, không nghĩ gây thù hằn cho mình."
"Muốn kiếm tiền còn không dễ dàng, vậy thì hai bên dêu không đồng ý, rời khỏi Danh Môn, tự lập môn hộ, tạo một bang hội cho mình làm lão đại."
"Vậy không phải đắc tội hai bên sao ?"
"Đắc tội hai bên chẳng khác nào hai bên đều không đắc tội." Túy Lí Thiêu Đăng vỗ vỗ đầu Diệp Hiểu Hạ: "Cô cho là quan hệ bọn họ tốt lắm sao? Vì đối phó cô còn có thể liên hợp hai công hội ? Đùa à, Cực Hạn này không phải của bọn họ, dù tính bọn họ đuổi giết cô, cô chỉ cần bỏ dược vào bán đấu giá, vẫn có người mua." Nói đến chỗ này Túy Lí Thiêu Đăng lại xao xoa cằm: "Đương nhiên, nếu cô không có lệnh bài cô hội là xây dựng công hội không xong, nếu cô rời khỏi Danh Môn, nói không chừng sẽ thành nhân của một vòng bánh quy kẹp."
Diệp Hiểu Hạ không nói chuyện, lệnh bài công hội sao? Trong tay cô trùng hợp có một. Chẳng qua gần vì lý do này mà lãng phí nó tạo một công hội có phải có hơi chuyện bé xé ra to không?
Bởi vì trong lòng có chuyện, Diệp Hiểu Hạ thật sự không muốn ở lại trong trò chơi, nói một tiếng với Túy Lí Thiêu Đăng, cô dứt khoát logout ngủ đi. Cô ngủ thật sự trầm, mãi cho đến mặt trời lên cao ngày thứ hai mới bị tiếng vang di động đánh thức.
Thực ra di động của Diệp Hiểu Hạ chuẩn xác trên ý nghĩa ít có thể xưng là di động, từ khi mua đến giờ nó gọi có một lần, đó là ngày đó gọi cho viện trưởng Vương; cũng chỉ là vang một lần, chính là lúc này. Còn lúc khác, công năng của nó trên cơ bản chỉ có nhìn thời gian, cho nên sáng sớm hôm nay... Không, giữa trưa lúc nó vang lên, Diệp Hiểu Hạ trong lúc ngủ mơ suy nghĩ nửa ngày mới phản ứng lại là tạp âm cái gì phát ra.
Cô còn chưa đụng đến di động, di động đã ngừng. Cô dứt khoát không quản, tính tiếp tục ngủ một hồi, nhưng, cô mới vừa lật người, bịt kín chăn tính toán định ngủ tiếp, di động nửa mới nửa cũ giá rẻ kia lại bắt đầu quang quác quang quác truyền ra tạp âm chói tai.
"Ta yêu ngươi, yêu ngươi, tựa như con chuột yêu gọi..." Kéo dài không suy "Thần" khúc lại một lần vang lên, tiếng động chói tai kia khiến Diệp Hiểu Hạ không buồn ngủ nữa, lập tức mở gối đầu ra vừa cúi đầu mắng , vừa tìm di động.
Dựa vào, vị chủ nhân di động trước đến cùng có dạng gì mê, cư nhiên vẫn sử dụng tiếng chuông di động như vậy!
Điện thoại là Thư Tiểu Mãn trong viện phúc lợi gọi tới. Thư Tiểu Mãn là số ít vài đứa nhỏ học đại học ở thành phố này, dùng chính lời nói của cô, cô chính là một gia hương bảo, chỉ cần có thể ngốc ở nhà, kiên quyết sẽ không bước ra khỏi thành phố này một bước.
Đương nhiên, nhà cô nói chính là viện phúc lợi. Đối với những đứa nhỏ như các cô mà nói, viện phúc lợi là nhà của họ.
Thư Tiểu Mãn nhỏ hơn Diệp Hiểu Hạ bốn tuổi, từ nhỏ là con sên đi theo sau mông cô, năm nay vừa mới lên năm nhất. Nếu không là việc học năm nhất tương đối căng, hơn nữa tùy thời đều ở làm công, đoán chừng thường thường sẽ ngốc ở chỗ Diệp Hiểu Hạ. Nhưng cũng may cô là năm nhất, cũng may là cô không thời gian, nếu không tình huống của Diệp Hiểu Hạ chỉ sợ là một khắc cũng không giấu giếm được.
"Tiểu Mãn à, sao bỗng nhiên nhớ tới gọi điện thoại cho chị ?" Diệp Hiểu Hạ nhận điện thoại, ngáp dài.
"Chị Hiểu Hạ! Chị cư nhiên còn chưa rời giường sao!" Thư Tiểu Mãn vừa nghe giọng Diệp Hiểu Hạ, lập tức quang quác hô lên: "Không phải chị tùy thời dạy chúng em nói sáng sớm chim chóc có trùng ăn sao? Chị xem, giờ đã mấy giờ rồi? Sắp mười một giờ, nếu chị còn không dậy, đoán chừng không có sâu ăn!"
"Chị cũng từng nói sâu dậy sớm bị chim ăn." Diệp Hiểu Hạ xoa xoa mắt, chỉ cảm thấy thật mệt mỏi. Thật là kỳ lạ, rõ ràng cô không có làm chuyện gì, sao có thể mệt thành dạng này?
"Xem ra anh Thiên Minh ca nói không sai, nghe giọng của chị thì em cũng cảm thấy tinh thần chị không tốt, vậy chị nghỉ ngơi cho tốt nha." Thư Tiểu Mãn nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Diệp Hiểu Hạ ở đầu kia điện thoại, cũng cảm thấy cô sinh bệnh ."Muốn em mang thuốc qua không? Có phải chị bị cảm..."
Cô nói cái gì? Tay Diệp Hiểu Hạ vẫn còn dụi mắt, đột nhiên dừng lại . Vừa rồi các giác quan còn chìm trong trạng thái trì độn lúc này toàn bộ khôi phục độ nhạy 100%, cô bắt giữ một từ.
"Em nói Bạch Thiên Minh?" Diệp Hiểu Hạ hít một hơi, đánh gãy Thư Tiểu Mãn vẫn còn bô bô tự quyết định, tận lực khiến mình giữ vững hô hấp vững vàng.
Bình luận facebook