Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 357
"Trương Thúy, khi nào thì đến lượt mày lên giọng nói chuyện ở đây thế? Mày lại ngứa đòn rồi phải không?" Người phụ nữ trung niên vừa nói vừa cầm một cây gậy bên cạnh lên.
Trương Thúy vội cúi đầu không nói gì. Sau khi Lâm Thiên nhìn thấy cảnh này, cuối cùng anh cũng biết lý do tại sao Trương Thúy lại bỏ học năm mười sáu tuổi để làm việc nhà.
"Tất cả vào đi!"
Lâm Thiên gọi vọng ra cửa.
Bốn nhân viên mặc vest liền lao vào.
"Chủ tịch!"
Bốn người cúi đầu trước Lâm Thiên. Người phụ nữ trung niên bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng này, cảnh tượng như vậy bà chưa từng thấy bao giờ.
“Cậu… cậu là ai?” Người phụ nữ trung niên sợ hãi nhìn Lâm Thiên.
"Xin tự giới thiệu, tôi là chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên, Lâm Thiên." Lâm Thiên bình tĩnh nói.
“Nghĩa là cậu là ông chủ của tập đoàn Tỉnh Xuyên sao?” Người phụ nữ trung niên kinh ngạc nhìn Lâm Thiên. Danh tiếng của Tập đoàn Tỉnh Xuyên quá lớn, ngay cả ở vùng nông thôn của họ cũng nghe được danh tiếng.
Đối với người phụ nữ trung niên này, bà ta chưa từng thấy người nào to lớn như vậy, người quyền lực nhất mà bà từng gặp chỉ là trưởng thôn mà thôi. Ngay cả Trương Thúy cũng kinh ngạc nhìn Lâm Thiên.
Cô thấy lúc trước Lâm Thiên có vài vệ sĩ đi theo, cô liền cho rằng Lâm Thiên có thể có thân phận khác thường, không ngờ Lâm Thiên lại là ông chủ của tập đoàn Tỉnh Xuyên!
Đối với họ, một nhân vật như vậy, cũng giống như các vị thần trên trời!
“Ông chủ lớn, thực sự xin lỗi, vừa rồi thái độ của tôi không được tốt.” Người phụ nữ trung niên vội vàng xin lỗi Lâm Thiên.
Người phụ nữ trung nông không phải là người ngu ngốc, bà ta biết rằng mình không thể xúc phạm một người có thân phận lớn như vậy.
Lâm Thiên mặc kệ bà ta, mà trực tiếp đi tới chỗ Thạch Hàn nói.
"Thạch Hàn, cậu mau uống nó đi, có lẽ nó sẽ giúp cậu nhớ lại được ký ức."
Vừa nói Lâm Thiên vừa lấy ra một viên thuốc chữa bệnh và đưa cho Thạch Hàn.
“Sau khi uống viên thuốc này, tôi có thể biết anh là ai sao?” Thạch Hàn hỏi. Thạch Hàn cũng biết rằng mình bị mất trí nhớ, và anh cũng muốn biết mình là ai.
“Đúng vậy.” Lâm Thiên gật đầu.
Sau khi Thạch Hàn nghe thấy những lời đó, anh liền lấy Khư Bệnh Đan và nuốt xuống.
Nhìn Thạch Hàn nuốt viên thuốc xuống, Lâm Thiên căng thẳng nhìn vào anh.
"Nhất định phải khôi phục! Nhất định phải như vậy!" Hai tay Lâm Thiên nắm chặt, trong lòng không ngừng cầu nguyện.
Nhìn thấy Thạch Hàn đột nhiên nhắm mắt lại, Lâm Thiên không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể im lặng chờ đợi.
Sau khi uống thuốc xong khoảng hai phút, Thạch Hàn đột nhiên mở mắt.
"Thạch Hàn cậu… cậu có nhớ ra tôi không?" Lâm Thiên nôn nóng hỏi.
“Anh là ai?” Thạch Hàn nhìn Lâm Thiên nói.
Trương Thúy vội cúi đầu không nói gì. Sau khi Lâm Thiên nhìn thấy cảnh này, cuối cùng anh cũng biết lý do tại sao Trương Thúy lại bỏ học năm mười sáu tuổi để làm việc nhà.
"Tất cả vào đi!"
Lâm Thiên gọi vọng ra cửa.
Bốn nhân viên mặc vest liền lao vào.
"Chủ tịch!"
Bốn người cúi đầu trước Lâm Thiên. Người phụ nữ trung niên bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng này, cảnh tượng như vậy bà chưa từng thấy bao giờ.
“Cậu… cậu là ai?” Người phụ nữ trung niên sợ hãi nhìn Lâm Thiên.
"Xin tự giới thiệu, tôi là chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên, Lâm Thiên." Lâm Thiên bình tĩnh nói.
“Nghĩa là cậu là ông chủ của tập đoàn Tỉnh Xuyên sao?” Người phụ nữ trung niên kinh ngạc nhìn Lâm Thiên. Danh tiếng của Tập đoàn Tỉnh Xuyên quá lớn, ngay cả ở vùng nông thôn của họ cũng nghe được danh tiếng.
Đối với người phụ nữ trung niên này, bà ta chưa từng thấy người nào to lớn như vậy, người quyền lực nhất mà bà từng gặp chỉ là trưởng thôn mà thôi. Ngay cả Trương Thúy cũng kinh ngạc nhìn Lâm Thiên.
Cô thấy lúc trước Lâm Thiên có vài vệ sĩ đi theo, cô liền cho rằng Lâm Thiên có thể có thân phận khác thường, không ngờ Lâm Thiên lại là ông chủ của tập đoàn Tỉnh Xuyên!
Đối với họ, một nhân vật như vậy, cũng giống như các vị thần trên trời!
“Ông chủ lớn, thực sự xin lỗi, vừa rồi thái độ của tôi không được tốt.” Người phụ nữ trung niên vội vàng xin lỗi Lâm Thiên.
Người phụ nữ trung nông không phải là người ngu ngốc, bà ta biết rằng mình không thể xúc phạm một người có thân phận lớn như vậy.
Lâm Thiên mặc kệ bà ta, mà trực tiếp đi tới chỗ Thạch Hàn nói.
"Thạch Hàn, cậu mau uống nó đi, có lẽ nó sẽ giúp cậu nhớ lại được ký ức."
Vừa nói Lâm Thiên vừa lấy ra một viên thuốc chữa bệnh và đưa cho Thạch Hàn.
“Sau khi uống viên thuốc này, tôi có thể biết anh là ai sao?” Thạch Hàn hỏi. Thạch Hàn cũng biết rằng mình bị mất trí nhớ, và anh cũng muốn biết mình là ai.
“Đúng vậy.” Lâm Thiên gật đầu.
Sau khi Thạch Hàn nghe thấy những lời đó, anh liền lấy Khư Bệnh Đan và nuốt xuống.
Nhìn Thạch Hàn nuốt viên thuốc xuống, Lâm Thiên căng thẳng nhìn vào anh.
"Nhất định phải khôi phục! Nhất định phải như vậy!" Hai tay Lâm Thiên nắm chặt, trong lòng không ngừng cầu nguyện.
Nhìn thấy Thạch Hàn đột nhiên nhắm mắt lại, Lâm Thiên không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể im lặng chờ đợi.
Sau khi uống thuốc xong khoảng hai phút, Thạch Hàn đột nhiên mở mắt.
"Thạch Hàn cậu… cậu có nhớ ra tôi không?" Lâm Thiên nôn nóng hỏi.
“Anh là ai?” Thạch Hàn nhìn Lâm Thiên nói.
Bình luận facebook