Editor: Mẹ Bầu
Betaer: Mẹ Bầu
Lời của Mặc vừa dứt, một đạo bóng dáng liền nhanh chóng biến mất ở dưới bóng đêm mê người.
"Chủ tử, người trong bóng tối đã rời đi rồi. Chắc hẳn người trong bóng tối này cũng không phải là sát thủ, bằng không hắn sớm đã ra tay." Mặc nói ra với vẻ thản nhiên, là do hắn đã mải yên lặng chìm đắm trong cảm xúc của câu chuyện xưa, cho nên hắn mới không kịp thời phát giác ra có người lén lút theo dõi
Thiên Thiên chỉ gật gật đầu, đêm nay nàng nhìn sắc đêm đến mê người kia đột nhiên nhớ tới câu chuyện cổ về nữ thần Trăng sáng, không ngờ rằng sẽ có người nấp ở trong bóng tối theo dõi, mà ngay cả Mặc cũng không có kịp phát hiện ra.
Câu chuyện xưa kia cũng đã làm cho Mặc bị cảm động sao?
Nhưng nếu như đối phương không phải sát thủ, vậy người đó là ai? Rốt cuộc vì sao lại xuất hiện giữa đêm khuya như vậy?
"Tiểu thư, Tinh Nhi cảm thấy có thể là người do Kỳ vương gia phái tới." Tinh Nhi nhẹ giọng nói, trên mặt cô cũng biểu lộ sự khẳng định đúng là như thế. Sự thật xem ra dường như đã đúng theo những lời nàng đã nói.
Long Khải Kỳ? Cái người suýt nữa trở thành “nam tử di vong” (*) kia sao? Tại sao đột nhiên Tinh Nhi lại nhắc đến người này thế nhỉ? Thiên Thiên nhìn Tinh Nhi, vẻ mặt đầy khó hiểu.
(*) Nam tử di vong: Chữ Vong (忘) trong tiếng Trung có nghĩa là quên, không nhớ, còn có nghĩa là vương bát; đồ bị cắm sừng. Ở đây từ “vong” trong câu “Nam tử di vong” được dùng theo nghĩa thứ hai, là: Người đàn ông bị cắm sừng.
"Tiểu thư, hôm nay Tinh Nhi đã làm theo lời tiểu thư đã nói..., Tinh Nhi dự định đi đến Tân Nguyệt lâu để giúp Như Huyên. Ngay khi Tinh Nhi sắp đến Tân Nguyệt lâu, Tinh Nhi phát hiện Kỳ vương gia cùng một nam tử khác đang đứng ở Tân Nguyệt lâu, cuối cùng bọn hắn cũng đã chọn ở trọ tại Tân Nguyệt lâu." Tinh Nhi miêu tả đại khái sự việc đã phát sinh ngày hôm nay.
"Thưa chủ tử, đúng như lời Tinh Nhi đã nói ạ, chẳng những Kỳ vương gia thật sự đang nghỉ trọ tại Tân Nguyệt lâu, mà còn có một nam tử nữa cũng đi theo làm bạn cùng Kỳ vương gia. Nam tử kia chính là người đêm đó đã cùng chủ tử thi nhau tăng giá tại Xuân Tiêu các." Như Huyên gật gật đầu nói.
"A!" Hiên Viên Hạo? Thiên Thiên nhớ tới đêm hôm đó, khuôn mặt đẹp đẽ của Hiên Viên Hạo trở nên méo mó vì quá tức giận, khóe miệng nàng không khỏi hơi nhếch lên một chút.
Như Huyên vốn là người luôn tiết kiệm đến từng lời nói, vậy mà hôm nay nàng đã nói một mạch cả câu nói kia.
Thật lâu sau...
"Lời nói này nghe qua tưởng như không có gì, nhưng nếu như cân nhắc cẩn thận từng lời đã nói..., vẫn thấy có chỗ nào đó làm cho người ta cảm thấy có chút nghi vấn." Thiên Thiên nhàn nhạt nói phân tích.
"Tiểu thư, Tinh Nhi không rõ, vấn đề của chuyện này nằm ở chỗ nào vậy?"
Như Huyên ở một bên chợt tỉnh ngộ ra, nói: "Chủ tử, Như Huyên đã gây cho ngài thêm phiền toái rồi." Nàng đã hiểu ra tại sao chủ tử lại nói ra câu nói như vậy rồi!
"Như Huyên, ngươi cũng biết rõ sao, tiểu thư, người hãy giải thích cho Tinh Nhi nghe, rốt cuộc chuyện này là như thế nào vậy?"
"Tinh Nhi, nếu như ngươi đã từng phải hao hết tâm tư đi tìm được thứ mà ngươi vẫn luôn mong có được đó, nhưng rốt cục, vừa vặn đến đúng một khắc kia, ngươi nghĩ rằng đã đoạt được thứ đó vào trong tay, nhưng cuối cùng lại đành phải để vật phẩm đó rơi vào tay người khác, vậy thì ngươi thấy thế nào?"
"Tinh Nhi sẽ không để như vậy đâu, Tinh Nhi sẽ cực kỳ quý trọng vật phẩm đó, tuyệt đối sẽ không buông tay đâu." Tinh Nhi lớn tiếng nói vẻ rất khẳng định, nhưng rồi sau đó hình như nàng đã hiểu được ra vấn đề rồi: "A! Em đã hiểu rồi, em đã hiểu vì sao Kỳ vương gia lại phải phái người theo dõi Như Huyên rồi!"
"Cũng có thể là có mối liên quan gì đó với Tân Nguyệt lâu thì sao?" Từ nãy đến giờ Mặc vẫn luôn trầm mặc, chợt lạnh nhạt lên tiếng.
Trong đầu Thiên Thiên đang quay cuồng tứ phía để tìm kiếm những tài liệu có liên quan. Nếu như chuyện này thật sự có liên quan đến Tân Nguyệt lâu, hay nói cho cụ thể hơn là, chuyện này có liên quan đến tấm bảng hiệu được ngự ban, hay nói theo một cách khác, đây là cuộc chiến tranh giữa hai huynh đệ bọn hắn.
Xem ra, lúc trước Long Khải Diêm ngự ban cái bảng hiệu này, hẳn đã sớm đã nghĩ ra một điểm này rồi.
Hai con ngươi như nước của Thiên Thiên lạnh như băng. Không ngờ Long Khải Diêm lại kéo nàng vào trong mối bùng nhùng của ngọn lửa chiến tranh giữa hai huynh đệ bọn hắn rồi.
Mà ở phía đầu bên kia
Đạo bóng dáng lúc trước biến mất, hiện đang xuyên qua giữa đêm khuya khoắt, chạy thẳng đến Tân Nguyệt lâu, tiếp đó bóng dáng kia liền biến mất vô tung vô ảnh.
"Vương Gia, thuộc hạ theo dõi nàng kia đi đến một cái sân nhỏ ở thành đông, nhưng không lâu sau hành tung đã bị phát hiện. Thế nhưng thuộc hạ lại phát hiện được một điều, nàng kia lại có thái độ tỏ ra rất cung kính đối với một nữ tử áo trắng."
"Thành đông là đoạn đường phồn hoa nhất của Kinh sư." Hiên Viên Hạo bộ dạng như có điều suy nghĩ liền nói ra một câu.
"Tiếp tục tra, lần này hãy tra bạch y nữ tử kia cho ta." Giọng của Long Khải Kỳ vang lên trầm thấp.
"Thuộc hạ lĩnh mệnh!"
Rất nhanh, đạo hắc ảnh kia lại biến mất ở trong đêm khuya.
"Vậy nữ tử áo trắng mà chúng ta đang muốn tra kia thực sự là ai đây? Nếu như thật sự là nàng, thì nàng kia đã có mới quan hệ với hoàng thượng như thế nào? Lại còn cả Hàn nữa chứ?" Hiên Viên Hạo lầm bầm.
"Bất kể đó là ai, nếu như nữ tử áo trắng kia có thể nhanh chóng phát hiện ra người mà chúng ta phái đi như thế, chắc chắn thân phận của nàng quyết không chỉ đơn giản như vậy thôi đâu..."
"Nửa tháng sau, chính là ngày tam quốc giao lưu rồi. Khoảng ba ngày nữa Thái tử của Thủy Nguyệt quốc sẽ đến Kinh sư." Hiên Viên Hạo đã khôi phục lại bộ dạng lười biếng trước kia.
"Thương Lang quốc thì thế nào? Khi nào có thể đến đây?" Long Khải Kỳ hờ hững hỏi lại một câu.
"Không biết."
"Hả?" Long Khải kỳ có chút kinh ngạc nhìn Hiên Viên Hạo, đây là lần đầu tiên hắn được nghe được Hạo nói ra một câu như vậy.
"Ha ha, bộ dạng của ngươi đúng với dạng mà ta đã suy đoán. Ta thật sự không biết, thám tử hồi báo, lần này chính Đại hoàng tử của Thương Lang quốc tới tham gia ngày trao đổi này. Nhưng hành tung của Đại hoàng tử lại lúc ẩn lúc hiện, căn bản không có một ai có đủ năng lực để tra ra được hành tung của hắn." Vẻ mặt vốn lười nhác của Hiên Viên Hạo được bổ sung thêm vài phần nghiêm cẩn.
"Ngao Thiên Tường phải không?"
"Đúng thế!"
"Hoàng thượng cũng biết việc này sao?" Lúc này trên gương mặt tuấn tú của Long Khải Kỳ vẫn không biểu hiện ra thêm một chút cảm xúc nào khác, làm cho người ta không sao đoán được biểu cảm của hắn
Hiên Viên Hạo gật gật đầu.
Rồi sau đó, hai người tự lâm vào suy nghĩ của chính mình.
......
Tiêu Dao sơn trang
"Trang chủ, lão nô nghe thấy Thượng Quan Kiệt Hùng vốn dĩ định đưa Thượng Quan Thiên Thiên đưa tới, nhưng chẳng biết tại sao, đột nhiên lại đổi thành Thượng Quan Tiệp Nhi. Hơn nữa lão nô còn lén nghe được, hình như việc đi lại của Thượng Quan Kiệt Hùng có chút bất tiện, hình như là hắn ta đã bị thương thì phải." Một lão già cúi khom nửa người xuống cung kính tâu trình.
"A! Hắn quả thật đã thay đổi cho con gái của mình tới đó. Hãy thay ta trở lại chỗ đó, bổn trang chủ tuyệt đối sẽ không hợp tác cùng với hắn, hảo ý của hắn bổn trang chủ ta ghi tạc tận đáy lòng!” Nam tử kia cười lạnh nói ra một câu.
"Lão nô tuân mệnh!"
"Nhớ kỹ, hãy nói với bên đó, phải đúng giờ khắc đó mới được đưa tân nương tử lên kiệu. Ngươi hãy nói cho Thượng Quan Kiệt Hùng hiểu điều này thật rõ ràng, còn những chuyện về sau đó, ngươi cũng đã biết phải làm như thế nào rồi!" Nam tử mỉm cười, lạnh giọng nói ra một câu
"Lão nô biết rõ" vẻ mặt lão già rất cung kính.
Nam tử kia lại rơi vào trong suy nghĩ của bản thân mình.
Bình luận facebook