Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98
Chương 98: Chúc Do Chữa Bệnh.
“Chúc Do?”
Annie chau mày, giống như không biết gì cả.
Trước khi tới Hoa Hạ, cô ta không hiểu gì về trung y chứ đừng nói là loại y thuật cổ xưa thế này.
“Đúng, trung y đã làm mới cái nhìn của cô về y học thì Chúc Do có thể sẽ càng cho cô những kiến thức mới hơn.” Lâm Vũ cười tươi nói.
“Bác sĩ Hà, anh là nói y thuật của thần hỗn này là thật sao?”
Chàng trai trẻ nghe thấy Lâm Vũ nói vậy thì mặt biến sắc, hơi bất ngờ.
“Y thuật của người này có phải thật không tôi không biết, nhưng Chúc Do quả thực là một loại y thuật thịnh hành thời cỗ đại, không cần dùng tới thuốc, châm cứu cũng có thể chữa bệnh cứu người. Thời Đường từng được gọi là chú cấm khoa, sau thời Nguyên Minh thì được gọi là Thập Tam Khoa. Khoa thứ mười ba này chính là Chúc Do Khoa.”
Lâm Vũ mỉm cười nói. Nói tới Chúc Do, tổ tiên anh cũng có nghiên cứu về nó, bây giờ cũng tiếp tục được kế thừa đến đời anh.
Tiếp đó Lâm Vũ thở dài, tiếc nuối: “Chỉ là Chúc Do thuật phát triển đến cuối thời Minh thì liền dần thất truyền, hơn nữa rất nhiều người dịnh dùng cái mác Chúc Do để giả thần giả quỷ, tung tin lừa gạt, dẫn đến Chúc Do ở trong lòng mọi người đã dần trở thành một loại mê tín phong kiến.”
Lâm Vũ trong lòng đau xót vô cùng. Ngũ hành âm dương, kỳ môn bát quái, nhưng thứ mà tổ tiên đã hao mòn tâm huyết, tìm kiếm khắp nơi mới phát minh ra được, phát triển đến hôm nay đã không còn bao nhiêu, thậm chí đã biến hết vị.
Ăn cơm xong, Lâm Vũ khám rồi bốc thuốc cho chàng trai trẻ và bác gái xong thì liền đóng cửa, đưa Annie và Lịch Thần Sinh tới quảng trường nhỏ phía đông đường.
Dù lúc này là chính ngọ, nhưng quảng trường nhỏ lại chật ních người, trước cây đại thụ chính giữa có một người đàn ông gầy gò khoảng năm mươi tuổi, mặc bộ đồ Đường Sơn đen, để râu mép, mặt hơi đen.
Chỉ thấy trước mặt ông ta có trải một tắm vải lớn, có đặt một số giấy bùa vàng và bút lông, đồng thời còn có một ít thứ kỳ quái hiếm thấy.
Lúc này có một người đàn ông ngồi trước ông ria mép, chỉ thấy tay phải hắn đỏ lên, bị nước sôi làm bỏng mà mắt đi một lớp da, lộ da bề mặt da màu đỏ, đầu đỗ mò hôi hột, vô cùng đau đớn, kêu thảm thiết không ngừng.
Ông ria mép dùng bút vé một cái bùa, sau đó dùng lửa đốt cháy, nhét vào trong bình rượu, rồi ông ta ngửa đầu uống một ngụm, phun lên cánh tay bị bỏng của người đàn ông. Người đàn ông liền ngừng kêu đau, nhìn tay mình một cái, có chút khó tin, vì rượu này vừa phun lên tay hắn thì liền không đau nữa.
Sau đó ông ria mép lại phun mấy ngụm lên tay hắn, rồi nói: “Chú ý giữ gìn nơi bị thương, đừng động nước, không tới một tuần liền khỏi hắn, hơn nữa sẽ không để lại sẹo.”
“Cảm ơn đại sư, cảm ơn đại sư.”
Người đàn ông liền đứng dậy cảm on liên hồi. Lúc đầu hắn cũng không tin ông ria mép này có thể chữa bệnh, nhưng chỉ mấy ngụm rượu mà cánh tay phải vốn đau đơn vô cùng quả thực đã dịu đi nhiều.
Sau đó hắn vội lấy tiền ra, đặt vào cái hộp gỗ nhỏ bên cạnh chân ông ria mép.
“Đây là một tên lừa gạt nhỉ?”
Lịch Thần Sinh đứng sau Lâm Vũ không khỏi chau mày. Rượu trắng có thể khử trung, nhưng sau khi phun lên sẽ càng đau hơn, sao lại phun một cái liền khỏi rồi?
“Thuốc lợi hại như vậy, có thể là gạt người được sao? Hơn nữa cho dù là gạt người thì loại đau đớn này cũng không nhịn nổi mà.” Lâm Vũ cười nói.
“Tôi biết là vì sao.” Annie tự tin cười cười: “Cái đó căn bản không phải là rượu trắng, chắc là thứ tiêu viêm giảm đau hiệu quả nhanh gì đó.”
Lâm Vũ cười cười, không phủ nhận.
“Người tiếp theo!”
Ông ria mép vừa nói xong thì trong đám người có một bà cụ vội vã chạy tới, bế một đứa bé, vội nói: “Đại sư, ngài xem giúp đi.
Đứa bé này bị sốt một tuần rồi, tiêm máy ngày rồi cũng không khỏi. Tôi nói với mẹ nó tìm người xem thì mẹ nó không tin, giờ tôi lén bế nó ra đây.”
Bà cụ lúc nói sắp rơi cả nước mắt.
“Dễ thôi.”
Ông ria mép cười cười, sau đó lại nhắc bút lên, viết một lá bùa, vừa viết vừa lầm bẩm mấy câu, rồi cũng đốt cháy bùa, bỏ vào trong một bát nước lạnh, dặn bà nội đứa bé cho đứa bé uống.
Bà cụ liền làm theo.
Uống hết bát nước này, đứa bé vốn đang vô hồn liền có thêm mấy phần tỉnh thần, sắc mặt đỏ bừng cũng dần khôi phục lại bình thường.
“Ói, đổ mồ hôi rồi.” Bà cụ sờ thử trán đứa bé thì vô cùng kích động: “Cũng không sốt nữa.”
“Thần quá mà.”
“Thần y mà. Chỉ một lá bùa liền có thể chữa khỏi bệnh.”
“Giả đấy, sao tôi lại thấy là gạt người chứ?”
Trong đám người bàn tán ầm ï thì cũng có mấy người lên tiếng nghỉ ngờ.
“Thật đấy. Tôi ở đây ba ngày rồi, đại sư này chỉ dùng một lá bùa thì bệnh gì cũng chữa được, thần đáy.”
“Đúng đúng, tôi cũng xem mấy ngày nay rồi, có gãy xương, dùng hai cái nẹp, trét chút bùn, đều có thể đi lại được ngay.”
“Lợi hại, sớm đã nghe nói tới loại y thuật thần thánh Chúc Do này, không ngờ hôm nay thật sự gặp được rồi.”
Mọi người tán thưởng ầm ầm. Dù sao tận mắt chứng kiến, không thẻ không tin được.
“Trong nước chắc chắn có thêm thuốc kiểu như Acetaminophen giảm sốt nhanh.” Annie hừ lạnh một tiếng, tự tin nói. Chỉ dựa vào trò hề này cũng muốn qua mắt cô ta?
“Cái này tôi lại tin. Ở quê tôi có rất nhiều trẻ em bị sốt mất hết tinh thần, uống thuốc tiêm thuốc đều không được, tìm một thần bà gọi một cái liền khỏi.” Lịch Thần Sinh chau mày mà nói chắc chắn.
Loại tình huống này thực ra khắp nơi cả nước đều có.
“Này, sao anh không nói gì? Anh thấy sao?” Annie thấy Lâm Vũ không nói gì, chỉ lo nhìn, liền lấy tay thúc anh một cái.
“Tôi? Tôi thấy khá lợi hại mà.” Lâm Vũ cười tít mắt nói.
Amnie thấy anh hời hợt thì tức mà lườm anh một cái.
“Người phía trước, mau lên.”
Bà cụ vừa đi, những bệnh nhân đang xếp hàng liền gấp gáp mà thúc giục.”
Trong bọn họ có rất nhiều người lúc đầu không tin, đều nghe hàng xóm nói họ mới tới. Giờ tận mắt nhìn thấy đều không khỏi h hưng phần vô cùng. Đúng là gặp được thần y rồi, còn lợi hại hơn bác sĩ Hà của Hồi Sinh Đường. Xem ra hôm nay tới đúng rồi.
Điều quan trọng nhất là, không cần uống thuốc, không cần tiêm, cũng có thể khỏi bệnh.
Lúc này có một thiếu phụ bước ra, nhìn có vẻ khoảng hai bảy hai tám tuổi, người không cao, nhưng rất đẫy đà, dáng đi rất kỳ lạ, mặt phiếm đỏ, giống như hơi ngại.
“Cô đi mau chút, lề mề gì chứ?” Người phía sau mắt kiên nhẫn mà giục.
Thiếu phụ càng đỏ mặt, đi tới ngồi xuống trước mặt ông ria mép, nhỏ tiếng: “Đại phu, trên người tôi có mọc một cục nhọt kỳ lạ, đi khám bệnh viện máy lần rồi, cũng không chữa khỏi. Cái này ngài chữa được không?”
“Chữa thì chữa được, dùng dao cắt là được, sẽ hiệu nghiệm ngay. Cô mọc nhọt ở đâu?” Ông ria mép vừa hỏi vừa lấy một con dao nhỏ trên tắm vải ra.
Ai ngờ ông ta vừa hỏi thì thiếu phụ đó càng đỏ mặt hơn, giống như bôi son, đầu cúi sắp chạm tới ngực luôn rồi.
“Hả?”
Ông ria mép thấy cô ta không trả lời thì không khỏi kinh ngạc mà nhìn cô ta một cái.
TÔ SỞ”
Thiếu phụ do dự nửa ngày, rồi đứng bật dậy, thấp giọng nói bên tai ông ria mép mấy câu.
Ông ta liền cười cười, nói: “Nếu mọc ở chỗ đó thì tôi thật sự không tiện cắt cho cô.”
Thiếu phụ vừa nói với ông ta cái nhọt mọc ở nơi vô cùng tư mật, vừa đau vừa ngứa, nên lúc đi mới có chút không tự nhiên, bước một bước lại rất đau.
“Đại phu, nếu ngài có thời gian thì có thể cùng tôi về nhà tôi.”
Thiếu phụ cắn răng. Quả thực có chút không chịu nổi cơn đau này nữa, đỏ mặt nói.
“Bệnh gì chứ? Cứ phải đi nhà cô, vậy chúng tôi làm sao?”
“Đúng thé, chúng tôi đã xếp hàng cả nửa ngày rồi.”
“Thích chữa thì chữa, không chữa thì thôi, mau đi đi, đừng làm lỡ giờ chúng tôi.”
Đám bệnh nhân đang xếp hàng càm ràm, ngữ khí vô cùng không vui.
Thiếu phụ bị đám người nói mà sắp rơi nước mắt, bóp tay, sau đó liền đứng dậy, quay người định đi.
Không đi còn thế nào được chứ, cũng không thể bảo cô ta cởi quần xuống ngay trước mặt mọi người được.
“Áy đợi đã, tôi có một cách, không cần cởi quần áo, cũng có thể chữa khỏi cái nhọt này cho cô.” Ông ria mép vội gọi thiếu phụ đó lại.
“Chữa thế nào?” Thiếu phụ vui mừng, vội quay lại.
Ông ria mép quay người lại tìm một cái bình thủy tinh nhỏ trên tấm vải. Chỉ thấy bên trong đựng một ít chất lỏng vàng nhạt, đưa cho thiếu phụ, nói: “Cô tìm mấy người nữ giới chắn lại cho cô rồi dùng nước trong cái bình này rửa chỗ bị bệnh, để nước chảy xuống theo chân là được.”
“Hả?” Thiếu phụ dù biết ông ria mép là muốn làm gì nhưng vẫn nghe lời mà hét lên với đám đông: “Cô gì chị em nào giúp cháu với ạ.”
Cô ta vừa hét lên thì trong đám người liền có mấy bác giá và thiếu phụ trung niên bước ra, vội cởi áo khoác mình xuống, vây lại thành một vòng, chắn thiếu phụ đó lại ở bên trong.
“Áy, đây là chỗ nào không thoải mái mà lại làm thần bí như vậy chứ.”
“Đúng thế, chắn lại làm gì.”
“Để chúng tôi xem với đi.”
Mấy tên đàn ông mồm mép vừa nói vừa nhón chân rướn cỗ nhìn vào trong.
Mặt thiếu phụ càng đỏ hơn, cũng không quản quần ướt mà vội đổ nước trong bình ra rửa nơi bị bệnh, nước chảy dọc xuống theo đùi tới cỗ chân.
Sau khi rửa xong thì thiếu phụ cởi áo khoác ra, cột lại trên eo, tránh khỏi xấu hỗ.
“Tới đây, tới đây.”
Ông ria mép gọi cô ta một tiếng, rồi lầy một cái dao phẫu thuật nhỏ sắc bén, nhắm chuẩn vào cỗ chân của cô ta mà khẽ rạch một cái, bên trong liền chảy ra một dòng máu đục đỏ vàng.
Mọi người thấy vậy liền kinh ngạc, không hiểu cổ chân đang yên đang lành sao lại có máu đục chứ.
“Giờ thử xem còn đau không?” Ông ria mép dùng giấy vàng lau sạch máu cho thiếu phụ, hỏi.
“Không đau nữa!”
Thiếu phụ cử động hai chân một cái, thần kỳ mà phát hiện chỗ mọc nhọt đó giờ không đau chút nào nữa.
“Thần y, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài.”
Thiếu phụ vừa gật đầu cảm ơn, vừa lấy mười mấy tờ một trăm ra, đặt vào cái hộp gỗ nhỏ của ông ria mép.
Ông ta cười ha ha gật đầu nhận lấy, cười tít cả mắt.
“Annie tiêu thư, cô nói đây là thế nào chứ?” Lịch Thần Sinh ở bên cạnh không hiểu gì, hỏi Annie.
Annie giờ cũng không biết giải thích thế nào, rõ ràng là nơi khác mọc nhọt, sao rạch ở dưới chân một cái liền hết nhọt?
“Khá thú vị.” Lâm Vũ mỉm cười, nhìn về phía bọc vải của ông ria mép một cái.
“Tiên sinh, cậu nhìn ra gì rồi?” Lịch Thần Sinh vội hỏi.
“Giết người rồi! Giết người rồi! Tên điên! Tên điên! Mau chạy đi!”
Lịch Thần Sinh vừa nói xong thì nghe thấy bên cạnh đột nhiên vang lên một hồi tiếng kêu thảm thiết, rồi một người đàn ông máu me đầy mặt chạy nhanh ra từ đám đông bên cạnh.
Đám đông sau khi nhìn rõ mặt hắn thì không khỏi hít ngụm hơi lạnh, vì trên mặt hắn đã bị mất một mảng da, lộ cả răng và chân răng, vô cùng khủng khiếp.
Hắn vừa chạy qua thì sau người hắn có một người đuổi theo tới, tư thế tay chân kỳ lạ, vẻ mặt méo mó, con người lồi ra, há lớn miệng, miệng đầy máu tươi, cỗ họng phát ra tiếng gầm như thú dữ: “Giết chết mày! Giết chết mày!”
Đám đông bị dọa cho run người. Loại người điên dại này rất giống với thây ma trong phim âu mỹ!
“Chúc Do?”
Annie chau mày, giống như không biết gì cả.
Trước khi tới Hoa Hạ, cô ta không hiểu gì về trung y chứ đừng nói là loại y thuật cổ xưa thế này.
“Đúng, trung y đã làm mới cái nhìn của cô về y học thì Chúc Do có thể sẽ càng cho cô những kiến thức mới hơn.” Lâm Vũ cười tươi nói.
“Bác sĩ Hà, anh là nói y thuật của thần hỗn này là thật sao?”
Chàng trai trẻ nghe thấy Lâm Vũ nói vậy thì mặt biến sắc, hơi bất ngờ.
“Y thuật của người này có phải thật không tôi không biết, nhưng Chúc Do quả thực là một loại y thuật thịnh hành thời cỗ đại, không cần dùng tới thuốc, châm cứu cũng có thể chữa bệnh cứu người. Thời Đường từng được gọi là chú cấm khoa, sau thời Nguyên Minh thì được gọi là Thập Tam Khoa. Khoa thứ mười ba này chính là Chúc Do Khoa.”
Lâm Vũ mỉm cười nói. Nói tới Chúc Do, tổ tiên anh cũng có nghiên cứu về nó, bây giờ cũng tiếp tục được kế thừa đến đời anh.
Tiếp đó Lâm Vũ thở dài, tiếc nuối: “Chỉ là Chúc Do thuật phát triển đến cuối thời Minh thì liền dần thất truyền, hơn nữa rất nhiều người dịnh dùng cái mác Chúc Do để giả thần giả quỷ, tung tin lừa gạt, dẫn đến Chúc Do ở trong lòng mọi người đã dần trở thành một loại mê tín phong kiến.”
Lâm Vũ trong lòng đau xót vô cùng. Ngũ hành âm dương, kỳ môn bát quái, nhưng thứ mà tổ tiên đã hao mòn tâm huyết, tìm kiếm khắp nơi mới phát minh ra được, phát triển đến hôm nay đã không còn bao nhiêu, thậm chí đã biến hết vị.
Ăn cơm xong, Lâm Vũ khám rồi bốc thuốc cho chàng trai trẻ và bác gái xong thì liền đóng cửa, đưa Annie và Lịch Thần Sinh tới quảng trường nhỏ phía đông đường.
Dù lúc này là chính ngọ, nhưng quảng trường nhỏ lại chật ních người, trước cây đại thụ chính giữa có một người đàn ông gầy gò khoảng năm mươi tuổi, mặc bộ đồ Đường Sơn đen, để râu mép, mặt hơi đen.
Chỉ thấy trước mặt ông ta có trải một tắm vải lớn, có đặt một số giấy bùa vàng và bút lông, đồng thời còn có một ít thứ kỳ quái hiếm thấy.
Lúc này có một người đàn ông ngồi trước ông ria mép, chỉ thấy tay phải hắn đỏ lên, bị nước sôi làm bỏng mà mắt đi một lớp da, lộ da bề mặt da màu đỏ, đầu đỗ mò hôi hột, vô cùng đau đớn, kêu thảm thiết không ngừng.
Ông ria mép dùng bút vé một cái bùa, sau đó dùng lửa đốt cháy, nhét vào trong bình rượu, rồi ông ta ngửa đầu uống một ngụm, phun lên cánh tay bị bỏng của người đàn ông. Người đàn ông liền ngừng kêu đau, nhìn tay mình một cái, có chút khó tin, vì rượu này vừa phun lên tay hắn thì liền không đau nữa.
Sau đó ông ria mép lại phun mấy ngụm lên tay hắn, rồi nói: “Chú ý giữ gìn nơi bị thương, đừng động nước, không tới một tuần liền khỏi hắn, hơn nữa sẽ không để lại sẹo.”
“Cảm ơn đại sư, cảm ơn đại sư.”
Người đàn ông liền đứng dậy cảm on liên hồi. Lúc đầu hắn cũng không tin ông ria mép này có thể chữa bệnh, nhưng chỉ mấy ngụm rượu mà cánh tay phải vốn đau đơn vô cùng quả thực đã dịu đi nhiều.
Sau đó hắn vội lấy tiền ra, đặt vào cái hộp gỗ nhỏ bên cạnh chân ông ria mép.
“Đây là một tên lừa gạt nhỉ?”
Lịch Thần Sinh đứng sau Lâm Vũ không khỏi chau mày. Rượu trắng có thể khử trung, nhưng sau khi phun lên sẽ càng đau hơn, sao lại phun một cái liền khỏi rồi?
“Thuốc lợi hại như vậy, có thể là gạt người được sao? Hơn nữa cho dù là gạt người thì loại đau đớn này cũng không nhịn nổi mà.” Lâm Vũ cười nói.
“Tôi biết là vì sao.” Annie tự tin cười cười: “Cái đó căn bản không phải là rượu trắng, chắc là thứ tiêu viêm giảm đau hiệu quả nhanh gì đó.”
Lâm Vũ cười cười, không phủ nhận.
“Người tiếp theo!”
Ông ria mép vừa nói xong thì trong đám người có một bà cụ vội vã chạy tới, bế một đứa bé, vội nói: “Đại sư, ngài xem giúp đi.
Đứa bé này bị sốt một tuần rồi, tiêm máy ngày rồi cũng không khỏi. Tôi nói với mẹ nó tìm người xem thì mẹ nó không tin, giờ tôi lén bế nó ra đây.”
Bà cụ lúc nói sắp rơi cả nước mắt.
“Dễ thôi.”
Ông ria mép cười cười, sau đó lại nhắc bút lên, viết một lá bùa, vừa viết vừa lầm bẩm mấy câu, rồi cũng đốt cháy bùa, bỏ vào trong một bát nước lạnh, dặn bà nội đứa bé cho đứa bé uống.
Bà cụ liền làm theo.
Uống hết bát nước này, đứa bé vốn đang vô hồn liền có thêm mấy phần tỉnh thần, sắc mặt đỏ bừng cũng dần khôi phục lại bình thường.
“Ói, đổ mồ hôi rồi.” Bà cụ sờ thử trán đứa bé thì vô cùng kích động: “Cũng không sốt nữa.”
“Thần quá mà.”
“Thần y mà. Chỉ một lá bùa liền có thể chữa khỏi bệnh.”
“Giả đấy, sao tôi lại thấy là gạt người chứ?”
Trong đám người bàn tán ầm ï thì cũng có mấy người lên tiếng nghỉ ngờ.
“Thật đấy. Tôi ở đây ba ngày rồi, đại sư này chỉ dùng một lá bùa thì bệnh gì cũng chữa được, thần đáy.”
“Đúng đúng, tôi cũng xem mấy ngày nay rồi, có gãy xương, dùng hai cái nẹp, trét chút bùn, đều có thể đi lại được ngay.”
“Lợi hại, sớm đã nghe nói tới loại y thuật thần thánh Chúc Do này, không ngờ hôm nay thật sự gặp được rồi.”
Mọi người tán thưởng ầm ầm. Dù sao tận mắt chứng kiến, không thẻ không tin được.
“Trong nước chắc chắn có thêm thuốc kiểu như Acetaminophen giảm sốt nhanh.” Annie hừ lạnh một tiếng, tự tin nói. Chỉ dựa vào trò hề này cũng muốn qua mắt cô ta?
“Cái này tôi lại tin. Ở quê tôi có rất nhiều trẻ em bị sốt mất hết tinh thần, uống thuốc tiêm thuốc đều không được, tìm một thần bà gọi một cái liền khỏi.” Lịch Thần Sinh chau mày mà nói chắc chắn.
Loại tình huống này thực ra khắp nơi cả nước đều có.
“Này, sao anh không nói gì? Anh thấy sao?” Annie thấy Lâm Vũ không nói gì, chỉ lo nhìn, liền lấy tay thúc anh một cái.
“Tôi? Tôi thấy khá lợi hại mà.” Lâm Vũ cười tít mắt nói.
Amnie thấy anh hời hợt thì tức mà lườm anh một cái.
“Người phía trước, mau lên.”
Bà cụ vừa đi, những bệnh nhân đang xếp hàng liền gấp gáp mà thúc giục.”
Trong bọn họ có rất nhiều người lúc đầu không tin, đều nghe hàng xóm nói họ mới tới. Giờ tận mắt nhìn thấy đều không khỏi h hưng phần vô cùng. Đúng là gặp được thần y rồi, còn lợi hại hơn bác sĩ Hà của Hồi Sinh Đường. Xem ra hôm nay tới đúng rồi.
Điều quan trọng nhất là, không cần uống thuốc, không cần tiêm, cũng có thể khỏi bệnh.
Lúc này có một thiếu phụ bước ra, nhìn có vẻ khoảng hai bảy hai tám tuổi, người không cao, nhưng rất đẫy đà, dáng đi rất kỳ lạ, mặt phiếm đỏ, giống như hơi ngại.
“Cô đi mau chút, lề mề gì chứ?” Người phía sau mắt kiên nhẫn mà giục.
Thiếu phụ càng đỏ mặt, đi tới ngồi xuống trước mặt ông ria mép, nhỏ tiếng: “Đại phu, trên người tôi có mọc một cục nhọt kỳ lạ, đi khám bệnh viện máy lần rồi, cũng không chữa khỏi. Cái này ngài chữa được không?”
“Chữa thì chữa được, dùng dao cắt là được, sẽ hiệu nghiệm ngay. Cô mọc nhọt ở đâu?” Ông ria mép vừa hỏi vừa lấy một con dao nhỏ trên tắm vải ra.
Ai ngờ ông ta vừa hỏi thì thiếu phụ đó càng đỏ mặt hơn, giống như bôi son, đầu cúi sắp chạm tới ngực luôn rồi.
“Hả?”
Ông ria mép thấy cô ta không trả lời thì không khỏi kinh ngạc mà nhìn cô ta một cái.
TÔ SỞ”
Thiếu phụ do dự nửa ngày, rồi đứng bật dậy, thấp giọng nói bên tai ông ria mép mấy câu.
Ông ta liền cười cười, nói: “Nếu mọc ở chỗ đó thì tôi thật sự không tiện cắt cho cô.”
Thiếu phụ vừa nói với ông ta cái nhọt mọc ở nơi vô cùng tư mật, vừa đau vừa ngứa, nên lúc đi mới có chút không tự nhiên, bước một bước lại rất đau.
“Đại phu, nếu ngài có thời gian thì có thể cùng tôi về nhà tôi.”
Thiếu phụ cắn răng. Quả thực có chút không chịu nổi cơn đau này nữa, đỏ mặt nói.
“Bệnh gì chứ? Cứ phải đi nhà cô, vậy chúng tôi làm sao?”
“Đúng thé, chúng tôi đã xếp hàng cả nửa ngày rồi.”
“Thích chữa thì chữa, không chữa thì thôi, mau đi đi, đừng làm lỡ giờ chúng tôi.”
Đám bệnh nhân đang xếp hàng càm ràm, ngữ khí vô cùng không vui.
Thiếu phụ bị đám người nói mà sắp rơi nước mắt, bóp tay, sau đó liền đứng dậy, quay người định đi.
Không đi còn thế nào được chứ, cũng không thể bảo cô ta cởi quần xuống ngay trước mặt mọi người được.
“Áy đợi đã, tôi có một cách, không cần cởi quần áo, cũng có thể chữa khỏi cái nhọt này cho cô.” Ông ria mép vội gọi thiếu phụ đó lại.
“Chữa thế nào?” Thiếu phụ vui mừng, vội quay lại.
Ông ria mép quay người lại tìm một cái bình thủy tinh nhỏ trên tấm vải. Chỉ thấy bên trong đựng một ít chất lỏng vàng nhạt, đưa cho thiếu phụ, nói: “Cô tìm mấy người nữ giới chắn lại cho cô rồi dùng nước trong cái bình này rửa chỗ bị bệnh, để nước chảy xuống theo chân là được.”
“Hả?” Thiếu phụ dù biết ông ria mép là muốn làm gì nhưng vẫn nghe lời mà hét lên với đám đông: “Cô gì chị em nào giúp cháu với ạ.”
Cô ta vừa hét lên thì trong đám người liền có mấy bác giá và thiếu phụ trung niên bước ra, vội cởi áo khoác mình xuống, vây lại thành một vòng, chắn thiếu phụ đó lại ở bên trong.
“Áy, đây là chỗ nào không thoải mái mà lại làm thần bí như vậy chứ.”
“Đúng thế, chắn lại làm gì.”
“Để chúng tôi xem với đi.”
Mấy tên đàn ông mồm mép vừa nói vừa nhón chân rướn cỗ nhìn vào trong.
Mặt thiếu phụ càng đỏ hơn, cũng không quản quần ướt mà vội đổ nước trong bình ra rửa nơi bị bệnh, nước chảy dọc xuống theo đùi tới cỗ chân.
Sau khi rửa xong thì thiếu phụ cởi áo khoác ra, cột lại trên eo, tránh khỏi xấu hỗ.
“Tới đây, tới đây.”
Ông ria mép gọi cô ta một tiếng, rồi lầy một cái dao phẫu thuật nhỏ sắc bén, nhắm chuẩn vào cỗ chân của cô ta mà khẽ rạch một cái, bên trong liền chảy ra một dòng máu đục đỏ vàng.
Mọi người thấy vậy liền kinh ngạc, không hiểu cổ chân đang yên đang lành sao lại có máu đục chứ.
“Giờ thử xem còn đau không?” Ông ria mép dùng giấy vàng lau sạch máu cho thiếu phụ, hỏi.
“Không đau nữa!”
Thiếu phụ cử động hai chân một cái, thần kỳ mà phát hiện chỗ mọc nhọt đó giờ không đau chút nào nữa.
“Thần y, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài.”
Thiếu phụ vừa gật đầu cảm ơn, vừa lấy mười mấy tờ một trăm ra, đặt vào cái hộp gỗ nhỏ của ông ria mép.
Ông ta cười ha ha gật đầu nhận lấy, cười tít cả mắt.
“Annie tiêu thư, cô nói đây là thế nào chứ?” Lịch Thần Sinh ở bên cạnh không hiểu gì, hỏi Annie.
Annie giờ cũng không biết giải thích thế nào, rõ ràng là nơi khác mọc nhọt, sao rạch ở dưới chân một cái liền hết nhọt?
“Khá thú vị.” Lâm Vũ mỉm cười, nhìn về phía bọc vải của ông ria mép một cái.
“Tiên sinh, cậu nhìn ra gì rồi?” Lịch Thần Sinh vội hỏi.
“Giết người rồi! Giết người rồi! Tên điên! Tên điên! Mau chạy đi!”
Lịch Thần Sinh vừa nói xong thì nghe thấy bên cạnh đột nhiên vang lên một hồi tiếng kêu thảm thiết, rồi một người đàn ông máu me đầy mặt chạy nhanh ra từ đám đông bên cạnh.
Đám đông sau khi nhìn rõ mặt hắn thì không khỏi hít ngụm hơi lạnh, vì trên mặt hắn đã bị mất một mảng da, lộ cả răng và chân răng, vô cùng khủng khiếp.
Hắn vừa chạy qua thì sau người hắn có một người đuổi theo tới, tư thế tay chân kỳ lạ, vẻ mặt méo mó, con người lồi ra, há lớn miệng, miệng đầy máu tươi, cỗ họng phát ra tiếng gầm như thú dữ: “Giết chết mày! Giết chết mày!”
Đám đông bị dọa cho run người. Loại người điên dại này rất giống với thây ma trong phim âu mỹ!
Bình luận facebook