Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Chương 3: Đứa Trẻ Mắc Bệnh Lạ
Lâm Vũ vừa nói xong thì bên trong phòng khám lại truyền tới tiếng khóc kỳ lạ đó.
Giang Nhan và cặp vợ chồng trẻ đều hoảng, đứa trẻ vốn yên tĩnh đột nhiên lại khóc kịch liệt lên, hơn nữa khuôn mặt méo mó, không dừng dùng tay mà ngắt véo bà mẹ trẻ.
“Giang chủ nhiệm, cô mau xem thử, đây là sao vậy?” Bà mẹ trẻ vừa nắm lấy tay con, vừa gấp gáp.
Sắc mặt Giang Nhan trắng bệch, không ngừng dùng tay vỗ vào lưng đứa trẻ, vỗ về nó, trong lòng lại hoảng loạn vô cùng. Lúc nãy đã khỏi rồi mà, sao đột nhiên lại phát tác rồi.
Lúc này đứa bé đột nhiên dừng khóc, cơ thể co giật kịch liệt, mắt trợn trắng, sủi bọt mép, ngực phập phồng kịch liệt, rõ ràng có chút nghẹt thở.
Sắc mặt Giang Nhan càng khó coi, vội vàng bế đứa bé qua, đặt lên trên giường để nằm thẳng ra, hai tay đặt lên nhau mà đặt lên ngực đứa bé làm hô hấp lồng ngực.
Bác sĩ đeo kính ở bên cạnh bị dọa cho không dám thở, thấy tình hình này, nếu mất mạng người e là mình cũng sẽ bị liên lụy.
“Giang chủ nhiệm, cầu xin cô cứu lấy con gái tôi!” Bà mẹ trẻ thấy sắc mặt con gái càng lúc càng trắng bệch, bị dọa cho ngồi bịch xuống đất mà khóc lớn.
“Cô cái tên lang băm! Cô rốt cuộc có biết khám bệnh không hả!” Ông bố trẻ cũng hoảng, thay đổi bộ dạng bình tĩnh, đột nhiên mắng lớn: “Con gái tôi mà có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ bắt cô đền mạng!”
Giang Nhan mồ hôi lạnh đầy đầu, không ngừng ấn lồng ngực cho đứa bé và làm hô hấp nhân tạo, nhưng không có tác dụng gì cả. Hai mắt đứa bé nhắm chặt, sắc mặt tái mét, không động đậy gì, sắp tắt thở rồi.
Bàn tay căng thẳng của Giang Nhan run rẩy, cô không biết đây là chuyện gì, mình hành nghề nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp phải trường hợp này.
“Ông giết chết mày!”
Thấy hơi thở của con mình càng lúc càng yếu, ông bố trẻ liền mất đi ý thức, xông lên muốn đánh Giang Nhan.
Tên bác sĩ đeo kính tăng dũng khí mà lên căn ngăn, nhưng thể lực quá yếu, bị ông bố trẻ đạp một cái vào góc tường, sau đó ông bố trẻ liền tát lên đầu Giang Nhan một cái.
Giang Nhan bị dọa cho run rẩy mí mắt, thấy không tránh được, chỉ đành cắn răng chịu đựng.
Nhưng không có cú tát như dự đoán. Giang Nhan ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cái tát của ông bố trẻ bị một bàn tay bắt chặt lại trong không trung.
Lâm Vũ không biết từ lúc nào mà đứng canh lại trước mặt cô.
“Đánh người không giải quyết được vấn đề gì cả.” Lâm Vũ đẩy tay của ông bố trẻ ra.
“Con gái tôi bị tên lang băm này hại chết rồi!” Ông bố trẻ mắt đỏ chỉ vào Giang Nhan mà gầm lên, giống như dã thú muốn ăn thịt người vậy.
“Có tôi ở đây thì con gái anh sẽ không chết.” Lâm Vũ kiên định nói.
Thấy vẻ mặt kiên định của Lâm Vũ, Giang Nhan nhất thời có chút hoảng hốt, trong lòng lại sinh ra một cảm giác kỳ lạ.
Cảm giác an toàn?
Sao có thể? Tên phế vật này sao có thể khiến mình sinh ra cảm giác an toàn chứ?
“Được, vậy cậu chữa cho tôi, chữa không khỏi thì ông đây giết hết tất cả các người!” Ông bố trẻ như điên mà hét lên.
Lâm Vũ không để ý tới anh ta, quay người bắt mạch cho bé gái.
“Anh làm cái gì! Anh sao biết chữa bệnh được chứ?” Giang Nhan đi qua kéo Lâm Vũ một cái, thấp giọng mắng.
“Vẫn luôn không nói cho cô biết, tôi lúc trước có lén đọc qua những cuốn sách y học của cô, cũng biết ít nhiều.” Lâm Vũ bịa.
“Vớ vẩn, đọc mấy cuốn sách sao có thể biết chữa bệnh được chứ!” Giang Nhan vừa nói, vừa lấy điện thoại ra gọi 120, dù trong lòng cô biết, sau khi 120 tới thì cũng chỉ là đưa một thi thể đi.
Trong lúc cô nói thì Lâm Vũ đã nhấc chân của bé gái lên xem, tay phải chắp bốn ngón lại, ngón tay kẹp vào đốt tay thứ nhất của ngón trỏ, giơ tay lên khẽ vỗ vào lưng của bé gái hai cái.
“Cậu làm cái gì?” Ông bố trẻ gầm lên một tiếng.
Anh chưa nói xong thì bé gái vốn đang bị sốc đột nhiên ho hai tiếng, nhả ra một ngụm đờm đen đục, tiếp đó lại khóc lần nữa, có điều vì thiếu oxi một thời gian dài, không có sức lực gì, thanh âm không lớn, nhưng nghe có vẻ còn rất kỳ lạ.
Sau đó Lâm Vũ ôm thẳng cô bé dậy, ngón cái ấn vào giữa cần cổ bé hơi ấn nhẹ xuống, hô hấp của bé gái liền trở nên thông suốt.
Có điều bé gái vẫn không ngừng khóc náo, điên cuồng dùng tay cào Lâm Vũ, vẻ mặt méo mó, giống như tràn đầy thù hận.
Lâm Vũ cũng không tránh, vẻ mặt bình tĩnh nhìn vào bé gái, trong ánh mắt sâu xa lóe lên ánh sáng bùng cháy, giống như một đốm lửa.
Đây là Phá hồn thuật ở trong huyền thuật đạo pháp mà tổ tiên truyền lại, luyện đến một trình độ nhất định, chỉ cần nhìn một cái, liền có thể khiến một ít cô hồn dạ quỷ tu vi thấp hồn bay phách tán.
Lâm Vũ bây giờ vô cùng chắc chắn, bé gái là bị thứ bẩn thỉu gần giống mình nhập vào người, nhưng rõ ràng thứ bẩn thỉu này không lương thiện như mình, muốn dồn bé gái vào chỗ chết.
Dù bây giờ tu vi của Lâm Vũ đang thấp nhưng nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt của anh, bé gái vốn dĩ đang khóc náo liền im lặng lại, trong mắt xẹt qua tia sợ hãi vô cùng.
Sau đó con bé dùng sức giãy dụa, nhảy xuống khỏi người Lâm Vũ, nhanh chóng chạy về phía người phụ nữ trẻ ngồi nhoài trên đất, ôm mạnh lấy cổ cô, ngoan ngoãn nói: “Mẹ, con khỏi rồi, chúng ta về nhà đi.”
Thấy con gái mình hồi phục lại bình thường, bà mẹ trẻ liền vui như điên, một nhà ba người vui mừng mà khóc.
Trái tim treo lơ lửng của Giang Nhan liền được hạ xuống, có chút tự trách, mình sao lại không nghĩ tới bé gái bị mắc đờm rồi.
Tiếp đó cô có chút bực bội mà nhìn Lâm Vũ, cái tên phế vật này rốt cuộc có biết mình đang làm cái gì không, anh căn bản không biết y thuật, lại dám chữa, có thể may mắn mà chữa khỏi cho bé gái, hoàn toàn là gặp may, nếu bé gái có mệnh hệ gì thì anh cũng phải chịu trách nhiệm.
Có điều trong lòng cô ít nhiều có chút cảm kích với anh. Lúc trước xảy ra chuyện thì tên phế vật này đều trốn sau lưng cô, hôm nay lại đứng ra vì cô, có thể thấy được lần trước đầu anh bị ngã không nhẹ.
“Con gái hai người tạm thời không sao rồi, nhưng lúc nãy tôi chỉ mới chữa tạm chưa chữa tận gốc, muốn chữa tận gốc thì còn phải tiêm mấy mũi.” Lâm Vũ nhìn vào bé gái mà nói.
“Không, mẹ, con không tiêm, con đã khỏi rồi.” Ánh mắt nhìn Lâm Vũ của bé gái có tia sợ hãi.
“Anh nói bậy cái gì vậy!”
Giang Nhan đi qua thấp giọng mắng Lâm Vũ. Tên phế vật này không biết dừng lại đúng lúc còn thật sự xem mình là bác sĩ rồi.
Ông bố trẻ lạnh lùng quét mắt qua Lâm Vũ một cái, trong mắt không có chút cảm kích nào, hừ lạnh: “Còn dám để các người chữa? Vậy thì tôi chê con gái mình sống lâu rồi.”
“Các người trở về nếu có vấn đề gì thì đừng trách tôi không nhắc nhở các người đấy.”
Lâm Vũ hơi chau mày, có chút không vui. Mĩnh rõ ràng mới cứu mạng con gái họ, không cảm kích thì thôi, thái độ lại còn hung dữ như vậy.
“Mẹ kiếp, mày nguyền rủa ai đấy!” Ông bố trẻ liền đứng dậy, tỏ vẻ sắp ra tay, bà mẹ trẻ vội lôi anh một cái.
Ông bố trẻ lúc này mới kiềm chế lửa giận lại, ôm con gái đi ra ngoài. Trước khi đi còn lạnh lùng ném lại một câu: “Anh rể tao là phó cục trưởng cục vệ sinh, phòng khám bọn mày cứ chờ mà bị kiểm tra đi.”
Bà mẹ trẻ nhìn Giang Nhan một cái, không nói gì, bước nhanh theo ra ngoài.
Trong lòng Giang Nhan ít nhiều có chút chua xót. Trước đây lúc mình khám bệnh cho con gái họ, bọn họ luôn miệng cảm ơn, không ngờ bây giờ xảy ra một chút việc ngoài ý muốn thì liền trở thành kẻ thù.
“Tình người nóng lạnh rất bình thường, đừng để bụng.” Lâm Vũ giống như hiểu được suy nghĩ của cô, khẽ an ủi.
“Đối với lĩnh vực mà mình chưa từng tiếp xúc thì sau này bớt giả vờ là hiểu đi.”
Giang Nhan căn bản không cảm kích, lạnh lùng nhìn anh một cái, không để ý tới anh nữa, đi làm chuyện của mình.
“Đạp phân chó(*).”
(*)Đạp phân chó: ý chỉ người khác chỉ đơn thuần là may mắn.
Tên bác sĩ đeo kính lúc nãy người ông bố trẻ đá khóc lúc này cũng chỉnh sửa lại quần áo của mình, trợn mắt với Lâm Vũ một cái.
Phòng khám này toàn là kiểu người gì vậy? Mình vừa mới giải vây giúp họ xong đấy.
Lâm Vũ bó tay, đột nhiên rất muốn chết, chết lần nữa, sau đó nhập đại vào một người, cũng tốt hơn cái đồ bỏ đi này.
Người mẹ trẻ sau khi ôm con gái lên xe liền trở về nhà. Cả đường ông bố trẻ luôn miệng mắng mỏ, nói chuyện này chưa xong. Bà mẹ trẻ khuyên anh thôi đi, dù sao Giang chủ nhiệm lúc trước cũng giúp họ không ít.
“Chủ nhân mông chó, anh nói đi bệnh viện nhân dân em không nghe, suýt chút hại chết Hân Hân rồi!” Ông bố trẻ hung dữ mắng: “Còn có cái thằng chồng ngốc đó của cô ta, lại dám nguyền rủa con gái chúng ta có chuyện, nếu không phải thấy anh ta chó ngáp táp phải ruồi mà chữa khỏi cho con gái chúng ta thì anh đã đánh cho anh ta rồi!”
Nói xong anh liền gọi điện cho anh rể ở cục vệ sinh, thêm mắm thêm muối mà kể lại đầu đuôi câu chuyện một lần.
Bà mẹ trẻ không dám nói chuyện, cô cũng không ngờ cảm cúm nhỏ lại làm cho nghiêm trọng như vậy.
Bà mẹ trẻ tên là Tôn Mẫn, ông bố trẻ tên là Ngô Kiến Quốc, gia cảnh hơn người, vì vậy làm người có chút hống hách.
Bố ruột của anh ta là Ngô Kim Viễn từng là cục trưởng cục vệ sinh của thành phố Thanh Hải. Năm trước vừa nghỉ hưu, cũng vì do bố anh nên anh rể mới lên được chức phó cục trưởng cục vệ sinh, vì vậy anh ta tin một cuộc điện thoại liền có thể làm sụp phòng khám Hoa An.
Lúc này Ngô Kim Viễn và vợ đang ở nhà vô cùng sốt ruột, đối với bọn họ mà nói, cháu gái chính là bảo bối của họ.
Vợ chồng Ngô Kiến Quốc sau khi đưa con gái về đến nhà hai vợ chồng già liền vội vàng chạy qua ôm cháu gái, xoa xoa đầu, phát hiện tất cả bình thường, hai người lúc này mới thở phào.
Nhưng còn chưa kịp vui mừng thì đứa bé đột nhiên lật mí mắt, cơ thể lại co giật điên cuồng lần nữa, lồng ngực phập phồng kịch liệt, có chút thở không ra hơi.
Vợ chồng Ngô Kiến Quốc và hai ông bà kinh hãi thất sắc, vội lái xe đi tới bệnh viện nhân dân Thanh Hải.
Đứa bé sau khi vào phòng cấp cứu, Ngô Kiến Quốc mắng lớn một tiếng, chắc nịch rằng Giang Nhan đã hại con gái thành như vậy.
Ngô Kim Viễn sắc mặt tái mét, không ho he gì, mắt không nháy một cái mà nhìn chằm chằm vào phòng cấp cứu, ông tin cháu gái sẽ không sao, vì lúc nãy người vừa vào là phó viện trưởng thành phố Thanh Hải, Lý Hạo Minh, chuyên gia nội khoa nổi tiếng toàn quốc.
Cả thành phố Thanh Hải, người có thể mời ông ấy đích thân làm phẫu thuật chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng Lý Hạo Minh đi vào chưa đầy một phút, liền vội vàng chạy ra, đầu mồ hôi đầm đìa mà nói: “Ngô lão, loại bệnh này tôi chưa gặp qua, đứa bé e là không… không giữ được.”
Tôn Mẫn và mẹ chồng nghe vậy liền ngồi sụp xuống ghế, ôm đầu mà khóc.
“Sao có thể!” Ngô Kiến Quốc liền xông lên, hét lên với Lý Hạo Minh: “Không chữa khỏi cho con gái tôi, cái chức phó viện trưởng này của ông cũng đừng làm nữa!”
“Kiến Quốc!” Ngô Kim Viễn mắng con trai một tiếng, đè nèn nỗi đau mà hỏi: “Không có cách nào thật sao?”
Lý Hạo Minh nghiêm túc gật đầu, nói: “Dựa vào năng lực của chúng tôi, nhiều lắm có thể khiến con bé chịu đựng được một tiếng.”
Ý của ông ấy rất rõ ràng, bây giờ chuyển viện qua Kinh Thành cũng không kịp nữa.
Thực ra trong lòng Ngô Kim Viễn hiểu rõ, nếu Lý Hạo Minh đã bó tay chịu trói, thì đi đâu cũng vô ích.
“Bố, con biết làm sao để cứu được Hân Hân!”
Ngô Kiến Quốc đau lòng mà nhìn con gái ở trong phòng cấp cứu, vội miêu tả lại quá trình Lâm Vũ ở phòng khám chữa khỏi cho con gái mình nhứ thế nào một lần.
Lý Hạo Minh không dám chậm trễ, vội xông vào làm theo cách của Ngô Kiến Quốc kể lại mà dựng Hân Hân lên, bàn tay vỗ một cái vào sau lưng con bé, nhưng không có bất kỳ tác dụng nào.
“Không thể nào!” Ngô Kiến Quốc trừng mắt há mồm, giọt mồ hôi trên mặt rơi xuống lộp bộp.
Tôn Mẫn nhớ tới trước khi đi Lâm Vũ có nhắc nhở con gái họ còn chưa chữa khỏi hẳn, cũng không khóc nữa mà vội chạy qua đem chuyện này nói cho bố chồng và Lý Hạo Minh.
“Ngô lão, tôi kiến nghị đưa người trẻ tuổi đó qua đây, nói không chừng cậu ấy có cách gì đó.” Lý Hạo Minh dùng thái độ thử xem mà nói.
Tôn Mẫn nhìn Ngô Kiến Quốc một cái, dè dặt mà kể lại chuyện xung đột của Ngô Kiến Quốc và Lâm Vũ.
“Xằng bậy! Bố đã sớm nói với con làm người phải trầm ổn!”
Ngô Kim Viễn đá mạnh vào Ngô Kiến Quốc một cái, mắng: “Còn không mau đi tạ tội với người ta với bố!”
Nói xong ông ấy cũng không quan tâm tới uy nghiêm từng là cục trưởng mà chạy ra ngoài, Ngô Kiến Quốc vội chạy theo.
Giang Nhan bận ở trong phòng chẩn đoán mà khám bệnh cho bệnh nhân, Lâm Vũ liền nhàm chán mà ngồi trên ghế xem tạp chí, y tá và bác sĩ đi đi lại lại đều nhìn anh với ánh mắt vô cùng xem thường.
Người này tính là đàn ông gì chứ, vợ mình ở bên trong bận tối mắt tối mũi, anh lại ở đây không làm gì.
Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng phanh xe gấp gáp, chỉ thấy một chiếc xe Van màu trắng dừng lại bên ngoài, trên xe có in chữ Giám sát vệ sinh.
Sau đó có mấy người đàn ông mặc đồng phục của cục vệ sinh bước xuống, người đi đầu là anh rể của Ngô Kiến Quốc, Đặng Thành Bân, chỉ thấy anh phất tay một cái, nói: “Kiểm tra cho tôi, kiểm tra kỹ vào!”
Lâm Vũ vừa nói xong thì bên trong phòng khám lại truyền tới tiếng khóc kỳ lạ đó.
Giang Nhan và cặp vợ chồng trẻ đều hoảng, đứa trẻ vốn yên tĩnh đột nhiên lại khóc kịch liệt lên, hơn nữa khuôn mặt méo mó, không dừng dùng tay mà ngắt véo bà mẹ trẻ.
“Giang chủ nhiệm, cô mau xem thử, đây là sao vậy?” Bà mẹ trẻ vừa nắm lấy tay con, vừa gấp gáp.
Sắc mặt Giang Nhan trắng bệch, không ngừng dùng tay vỗ vào lưng đứa trẻ, vỗ về nó, trong lòng lại hoảng loạn vô cùng. Lúc nãy đã khỏi rồi mà, sao đột nhiên lại phát tác rồi.
Lúc này đứa bé đột nhiên dừng khóc, cơ thể co giật kịch liệt, mắt trợn trắng, sủi bọt mép, ngực phập phồng kịch liệt, rõ ràng có chút nghẹt thở.
Sắc mặt Giang Nhan càng khó coi, vội vàng bế đứa bé qua, đặt lên trên giường để nằm thẳng ra, hai tay đặt lên nhau mà đặt lên ngực đứa bé làm hô hấp lồng ngực.
Bác sĩ đeo kính ở bên cạnh bị dọa cho không dám thở, thấy tình hình này, nếu mất mạng người e là mình cũng sẽ bị liên lụy.
“Giang chủ nhiệm, cầu xin cô cứu lấy con gái tôi!” Bà mẹ trẻ thấy sắc mặt con gái càng lúc càng trắng bệch, bị dọa cho ngồi bịch xuống đất mà khóc lớn.
“Cô cái tên lang băm! Cô rốt cuộc có biết khám bệnh không hả!” Ông bố trẻ cũng hoảng, thay đổi bộ dạng bình tĩnh, đột nhiên mắng lớn: “Con gái tôi mà có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ bắt cô đền mạng!”
Giang Nhan mồ hôi lạnh đầy đầu, không ngừng ấn lồng ngực cho đứa bé và làm hô hấp nhân tạo, nhưng không có tác dụng gì cả. Hai mắt đứa bé nhắm chặt, sắc mặt tái mét, không động đậy gì, sắp tắt thở rồi.
Bàn tay căng thẳng của Giang Nhan run rẩy, cô không biết đây là chuyện gì, mình hành nghề nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp phải trường hợp này.
“Ông giết chết mày!”
Thấy hơi thở của con mình càng lúc càng yếu, ông bố trẻ liền mất đi ý thức, xông lên muốn đánh Giang Nhan.
Tên bác sĩ đeo kính tăng dũng khí mà lên căn ngăn, nhưng thể lực quá yếu, bị ông bố trẻ đạp một cái vào góc tường, sau đó ông bố trẻ liền tát lên đầu Giang Nhan một cái.
Giang Nhan bị dọa cho run rẩy mí mắt, thấy không tránh được, chỉ đành cắn răng chịu đựng.
Nhưng không có cú tát như dự đoán. Giang Nhan ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cái tát của ông bố trẻ bị một bàn tay bắt chặt lại trong không trung.
Lâm Vũ không biết từ lúc nào mà đứng canh lại trước mặt cô.
“Đánh người không giải quyết được vấn đề gì cả.” Lâm Vũ đẩy tay của ông bố trẻ ra.
“Con gái tôi bị tên lang băm này hại chết rồi!” Ông bố trẻ mắt đỏ chỉ vào Giang Nhan mà gầm lên, giống như dã thú muốn ăn thịt người vậy.
“Có tôi ở đây thì con gái anh sẽ không chết.” Lâm Vũ kiên định nói.
Thấy vẻ mặt kiên định của Lâm Vũ, Giang Nhan nhất thời có chút hoảng hốt, trong lòng lại sinh ra một cảm giác kỳ lạ.
Cảm giác an toàn?
Sao có thể? Tên phế vật này sao có thể khiến mình sinh ra cảm giác an toàn chứ?
“Được, vậy cậu chữa cho tôi, chữa không khỏi thì ông đây giết hết tất cả các người!” Ông bố trẻ như điên mà hét lên.
Lâm Vũ không để ý tới anh ta, quay người bắt mạch cho bé gái.
“Anh làm cái gì! Anh sao biết chữa bệnh được chứ?” Giang Nhan đi qua kéo Lâm Vũ một cái, thấp giọng mắng.
“Vẫn luôn không nói cho cô biết, tôi lúc trước có lén đọc qua những cuốn sách y học của cô, cũng biết ít nhiều.” Lâm Vũ bịa.
“Vớ vẩn, đọc mấy cuốn sách sao có thể biết chữa bệnh được chứ!” Giang Nhan vừa nói, vừa lấy điện thoại ra gọi 120, dù trong lòng cô biết, sau khi 120 tới thì cũng chỉ là đưa một thi thể đi.
Trong lúc cô nói thì Lâm Vũ đã nhấc chân của bé gái lên xem, tay phải chắp bốn ngón lại, ngón tay kẹp vào đốt tay thứ nhất của ngón trỏ, giơ tay lên khẽ vỗ vào lưng của bé gái hai cái.
“Cậu làm cái gì?” Ông bố trẻ gầm lên một tiếng.
Anh chưa nói xong thì bé gái vốn đang bị sốc đột nhiên ho hai tiếng, nhả ra một ngụm đờm đen đục, tiếp đó lại khóc lần nữa, có điều vì thiếu oxi một thời gian dài, không có sức lực gì, thanh âm không lớn, nhưng nghe có vẻ còn rất kỳ lạ.
Sau đó Lâm Vũ ôm thẳng cô bé dậy, ngón cái ấn vào giữa cần cổ bé hơi ấn nhẹ xuống, hô hấp của bé gái liền trở nên thông suốt.
Có điều bé gái vẫn không ngừng khóc náo, điên cuồng dùng tay cào Lâm Vũ, vẻ mặt méo mó, giống như tràn đầy thù hận.
Lâm Vũ cũng không tránh, vẻ mặt bình tĩnh nhìn vào bé gái, trong ánh mắt sâu xa lóe lên ánh sáng bùng cháy, giống như một đốm lửa.
Đây là Phá hồn thuật ở trong huyền thuật đạo pháp mà tổ tiên truyền lại, luyện đến một trình độ nhất định, chỉ cần nhìn một cái, liền có thể khiến một ít cô hồn dạ quỷ tu vi thấp hồn bay phách tán.
Lâm Vũ bây giờ vô cùng chắc chắn, bé gái là bị thứ bẩn thỉu gần giống mình nhập vào người, nhưng rõ ràng thứ bẩn thỉu này không lương thiện như mình, muốn dồn bé gái vào chỗ chết.
Dù bây giờ tu vi của Lâm Vũ đang thấp nhưng nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt của anh, bé gái vốn dĩ đang khóc náo liền im lặng lại, trong mắt xẹt qua tia sợ hãi vô cùng.
Sau đó con bé dùng sức giãy dụa, nhảy xuống khỏi người Lâm Vũ, nhanh chóng chạy về phía người phụ nữ trẻ ngồi nhoài trên đất, ôm mạnh lấy cổ cô, ngoan ngoãn nói: “Mẹ, con khỏi rồi, chúng ta về nhà đi.”
Thấy con gái mình hồi phục lại bình thường, bà mẹ trẻ liền vui như điên, một nhà ba người vui mừng mà khóc.
Trái tim treo lơ lửng của Giang Nhan liền được hạ xuống, có chút tự trách, mình sao lại không nghĩ tới bé gái bị mắc đờm rồi.
Tiếp đó cô có chút bực bội mà nhìn Lâm Vũ, cái tên phế vật này rốt cuộc có biết mình đang làm cái gì không, anh căn bản không biết y thuật, lại dám chữa, có thể may mắn mà chữa khỏi cho bé gái, hoàn toàn là gặp may, nếu bé gái có mệnh hệ gì thì anh cũng phải chịu trách nhiệm.
Có điều trong lòng cô ít nhiều có chút cảm kích với anh. Lúc trước xảy ra chuyện thì tên phế vật này đều trốn sau lưng cô, hôm nay lại đứng ra vì cô, có thể thấy được lần trước đầu anh bị ngã không nhẹ.
“Con gái hai người tạm thời không sao rồi, nhưng lúc nãy tôi chỉ mới chữa tạm chưa chữa tận gốc, muốn chữa tận gốc thì còn phải tiêm mấy mũi.” Lâm Vũ nhìn vào bé gái mà nói.
“Không, mẹ, con không tiêm, con đã khỏi rồi.” Ánh mắt nhìn Lâm Vũ của bé gái có tia sợ hãi.
“Anh nói bậy cái gì vậy!”
Giang Nhan đi qua thấp giọng mắng Lâm Vũ. Tên phế vật này không biết dừng lại đúng lúc còn thật sự xem mình là bác sĩ rồi.
Ông bố trẻ lạnh lùng quét mắt qua Lâm Vũ một cái, trong mắt không có chút cảm kích nào, hừ lạnh: “Còn dám để các người chữa? Vậy thì tôi chê con gái mình sống lâu rồi.”
“Các người trở về nếu có vấn đề gì thì đừng trách tôi không nhắc nhở các người đấy.”
Lâm Vũ hơi chau mày, có chút không vui. Mĩnh rõ ràng mới cứu mạng con gái họ, không cảm kích thì thôi, thái độ lại còn hung dữ như vậy.
“Mẹ kiếp, mày nguyền rủa ai đấy!” Ông bố trẻ liền đứng dậy, tỏ vẻ sắp ra tay, bà mẹ trẻ vội lôi anh một cái.
Ông bố trẻ lúc này mới kiềm chế lửa giận lại, ôm con gái đi ra ngoài. Trước khi đi còn lạnh lùng ném lại một câu: “Anh rể tao là phó cục trưởng cục vệ sinh, phòng khám bọn mày cứ chờ mà bị kiểm tra đi.”
Bà mẹ trẻ nhìn Giang Nhan một cái, không nói gì, bước nhanh theo ra ngoài.
Trong lòng Giang Nhan ít nhiều có chút chua xót. Trước đây lúc mình khám bệnh cho con gái họ, bọn họ luôn miệng cảm ơn, không ngờ bây giờ xảy ra một chút việc ngoài ý muốn thì liền trở thành kẻ thù.
“Tình người nóng lạnh rất bình thường, đừng để bụng.” Lâm Vũ giống như hiểu được suy nghĩ của cô, khẽ an ủi.
“Đối với lĩnh vực mà mình chưa từng tiếp xúc thì sau này bớt giả vờ là hiểu đi.”
Giang Nhan căn bản không cảm kích, lạnh lùng nhìn anh một cái, không để ý tới anh nữa, đi làm chuyện của mình.
“Đạp phân chó(*).”
(*)Đạp phân chó: ý chỉ người khác chỉ đơn thuần là may mắn.
Tên bác sĩ đeo kính lúc nãy người ông bố trẻ đá khóc lúc này cũng chỉnh sửa lại quần áo của mình, trợn mắt với Lâm Vũ một cái.
Phòng khám này toàn là kiểu người gì vậy? Mình vừa mới giải vây giúp họ xong đấy.
Lâm Vũ bó tay, đột nhiên rất muốn chết, chết lần nữa, sau đó nhập đại vào một người, cũng tốt hơn cái đồ bỏ đi này.
Người mẹ trẻ sau khi ôm con gái lên xe liền trở về nhà. Cả đường ông bố trẻ luôn miệng mắng mỏ, nói chuyện này chưa xong. Bà mẹ trẻ khuyên anh thôi đi, dù sao Giang chủ nhiệm lúc trước cũng giúp họ không ít.
“Chủ nhân mông chó, anh nói đi bệnh viện nhân dân em không nghe, suýt chút hại chết Hân Hân rồi!” Ông bố trẻ hung dữ mắng: “Còn có cái thằng chồng ngốc đó của cô ta, lại dám nguyền rủa con gái chúng ta có chuyện, nếu không phải thấy anh ta chó ngáp táp phải ruồi mà chữa khỏi cho con gái chúng ta thì anh đã đánh cho anh ta rồi!”
Nói xong anh liền gọi điện cho anh rể ở cục vệ sinh, thêm mắm thêm muối mà kể lại đầu đuôi câu chuyện một lần.
Bà mẹ trẻ không dám nói chuyện, cô cũng không ngờ cảm cúm nhỏ lại làm cho nghiêm trọng như vậy.
Bà mẹ trẻ tên là Tôn Mẫn, ông bố trẻ tên là Ngô Kiến Quốc, gia cảnh hơn người, vì vậy làm người có chút hống hách.
Bố ruột của anh ta là Ngô Kim Viễn từng là cục trưởng cục vệ sinh của thành phố Thanh Hải. Năm trước vừa nghỉ hưu, cũng vì do bố anh nên anh rể mới lên được chức phó cục trưởng cục vệ sinh, vì vậy anh ta tin một cuộc điện thoại liền có thể làm sụp phòng khám Hoa An.
Lúc này Ngô Kim Viễn và vợ đang ở nhà vô cùng sốt ruột, đối với bọn họ mà nói, cháu gái chính là bảo bối của họ.
Vợ chồng Ngô Kiến Quốc sau khi đưa con gái về đến nhà hai vợ chồng già liền vội vàng chạy qua ôm cháu gái, xoa xoa đầu, phát hiện tất cả bình thường, hai người lúc này mới thở phào.
Nhưng còn chưa kịp vui mừng thì đứa bé đột nhiên lật mí mắt, cơ thể lại co giật điên cuồng lần nữa, lồng ngực phập phồng kịch liệt, có chút thở không ra hơi.
Vợ chồng Ngô Kiến Quốc và hai ông bà kinh hãi thất sắc, vội lái xe đi tới bệnh viện nhân dân Thanh Hải.
Đứa bé sau khi vào phòng cấp cứu, Ngô Kiến Quốc mắng lớn một tiếng, chắc nịch rằng Giang Nhan đã hại con gái thành như vậy.
Ngô Kim Viễn sắc mặt tái mét, không ho he gì, mắt không nháy một cái mà nhìn chằm chằm vào phòng cấp cứu, ông tin cháu gái sẽ không sao, vì lúc nãy người vừa vào là phó viện trưởng thành phố Thanh Hải, Lý Hạo Minh, chuyên gia nội khoa nổi tiếng toàn quốc.
Cả thành phố Thanh Hải, người có thể mời ông ấy đích thân làm phẫu thuật chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng Lý Hạo Minh đi vào chưa đầy một phút, liền vội vàng chạy ra, đầu mồ hôi đầm đìa mà nói: “Ngô lão, loại bệnh này tôi chưa gặp qua, đứa bé e là không… không giữ được.”
Tôn Mẫn và mẹ chồng nghe vậy liền ngồi sụp xuống ghế, ôm đầu mà khóc.
“Sao có thể!” Ngô Kiến Quốc liền xông lên, hét lên với Lý Hạo Minh: “Không chữa khỏi cho con gái tôi, cái chức phó viện trưởng này của ông cũng đừng làm nữa!”
“Kiến Quốc!” Ngô Kim Viễn mắng con trai một tiếng, đè nèn nỗi đau mà hỏi: “Không có cách nào thật sao?”
Lý Hạo Minh nghiêm túc gật đầu, nói: “Dựa vào năng lực của chúng tôi, nhiều lắm có thể khiến con bé chịu đựng được một tiếng.”
Ý của ông ấy rất rõ ràng, bây giờ chuyển viện qua Kinh Thành cũng không kịp nữa.
Thực ra trong lòng Ngô Kim Viễn hiểu rõ, nếu Lý Hạo Minh đã bó tay chịu trói, thì đi đâu cũng vô ích.
“Bố, con biết làm sao để cứu được Hân Hân!”
Ngô Kiến Quốc đau lòng mà nhìn con gái ở trong phòng cấp cứu, vội miêu tả lại quá trình Lâm Vũ ở phòng khám chữa khỏi cho con gái mình nhứ thế nào một lần.
Lý Hạo Minh không dám chậm trễ, vội xông vào làm theo cách của Ngô Kiến Quốc kể lại mà dựng Hân Hân lên, bàn tay vỗ một cái vào sau lưng con bé, nhưng không có bất kỳ tác dụng nào.
“Không thể nào!” Ngô Kiến Quốc trừng mắt há mồm, giọt mồ hôi trên mặt rơi xuống lộp bộp.
Tôn Mẫn nhớ tới trước khi đi Lâm Vũ có nhắc nhở con gái họ còn chưa chữa khỏi hẳn, cũng không khóc nữa mà vội chạy qua đem chuyện này nói cho bố chồng và Lý Hạo Minh.
“Ngô lão, tôi kiến nghị đưa người trẻ tuổi đó qua đây, nói không chừng cậu ấy có cách gì đó.” Lý Hạo Minh dùng thái độ thử xem mà nói.
Tôn Mẫn nhìn Ngô Kiến Quốc một cái, dè dặt mà kể lại chuyện xung đột của Ngô Kiến Quốc và Lâm Vũ.
“Xằng bậy! Bố đã sớm nói với con làm người phải trầm ổn!”
Ngô Kim Viễn đá mạnh vào Ngô Kiến Quốc một cái, mắng: “Còn không mau đi tạ tội với người ta với bố!”
Nói xong ông ấy cũng không quan tâm tới uy nghiêm từng là cục trưởng mà chạy ra ngoài, Ngô Kiến Quốc vội chạy theo.
Giang Nhan bận ở trong phòng chẩn đoán mà khám bệnh cho bệnh nhân, Lâm Vũ liền nhàm chán mà ngồi trên ghế xem tạp chí, y tá và bác sĩ đi đi lại lại đều nhìn anh với ánh mắt vô cùng xem thường.
Người này tính là đàn ông gì chứ, vợ mình ở bên trong bận tối mắt tối mũi, anh lại ở đây không làm gì.
Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng phanh xe gấp gáp, chỉ thấy một chiếc xe Van màu trắng dừng lại bên ngoài, trên xe có in chữ Giám sát vệ sinh.
Sau đó có mấy người đàn ông mặc đồng phục của cục vệ sinh bước xuống, người đi đầu là anh rể của Ngô Kiến Quốc, Đặng Thành Bân, chỉ thấy anh phất tay một cái, nói: “Kiểm tra cho tôi, kiểm tra kỹ vào!”
Bình luận facebook