"Coi như bây giờ thân thể cô vẫn còn trong sạch nhưng dù sao cũng đã vào cung lâu như vậy,làm sao bọn họ còn tin tưởng, nếu như có điều nghi ngờ thì cuộc sống sau này của cô. . . . . ."
Tiết Huyên Ninh bật cười nói: "Thái tửphi lại vì tương lai của ta mà lo lắng sao? Không sợ ta đổi chủ ý, không muốn xuất cung nữa à?"
Phó Du Nhiên sửng sốt một chút rồi cười nói: "Vẫn sẽ lo lắng."
Tiết Huyên Ninh bĩu môi, nụ cười trở nên nhẹ nhõm hơn, "Thái tử phi yên tâm, trước khi thành thân ta sẽ kín đáo tìm đến một ma ma để chứng minh sựtrong sạch của mình. Tuy có chút uất ức nhưng dù sao cũng tốt hơn làphải giữ mình trong sạch cả một đời."
Yến Bội Nhược đứng ở mộtbên không nói một lời, chờ Tiết Huyên Ninh nói xong liền cúi đầu đi theo nàng ta ra ngoài, Phó Du Nhiên dõi theo bóng lưng của nàng ta, cảm thán nói: "Yến Bội Nhược thật sự thích chàng."
Tề Diệc Bắc không lêntiếng, Phó Du Nhiên quay đầu nhìn lại thì thấy hắn đang lườm Nguyệt Hoa, gương mặt âm trầm, thân thể Nguyệt Hoa thế nhưng hơi phát run, bộ dángtay chân luống cuống làm cho người ta cảm thấy có phần đau lòng.
Trên mặt Phó Du Nhiên phủ lên một tầng lạnh lẽo khó thấy, nàng đẩy Tề DiệcBắc một cái lại liếc hắn, Tề Diệc Bắc buồn bực không có chỗ phát tiếtchỉ đành hừ một tiếng, không để ý đến ai nhanh chân bước ra khỏi điện.
Phó Du Nhiên cũng không còn tâm tình nào mà đi an ủi Nguyệt Hoa, liền theo Tề Diệc Bắc bước ra cửa.
Dọc theo đường đi Tề Diệc Bắc cũng không có nói chuyện, mãi cho tới trướctẩm điện mới quay đầu lại, nhìn Phó Du Nhiên, trong mắt tràn đầy áy náy: "Ta. . . . . ."
Phó Du Nhiên chỉ im lặng đứng bất động chờ hắn nói.
Thấy Phó Du Nhiên chỉ im lặng nhìn mình, Tề Diệc Bắc có vẻ hơi mất tự nhiênmím chặt đôi môi, một hồi thật lâu mới nói: "Chuyện xảy ra đêm hôm đó,ta thật sự không có ấn tượng."
Phó Du Nhiên hừ nhẹ một tiếng,lướt qua Tề Diệc Bắc muốn đi vào trong điện, Tề Diệc Bắc vội níu lạicánh tay của nàng, "Du Nhiên. . . . . ."
"Buông tay." Phó DuNhiên cũng không quay đầu lại, "Mới vừa rồi ở trong đại điện ta đã nểmặt chàng lắm rồi, hiện tại không muốn động thủ với chàng."
Tề Diệc Bắc càng siết chặt tay nàng, "Nàng ra tay đi, chuyện tốt ngày hôm nay đều bị ta làm hỏng rồi."
Phó Du Nhiên quay đầu lại, trong màn đêm lờ mờ, nàng tỉ mỉ quan sát Tề Diệc Bắc, một hồi gió đêm thổi qua làm bay mấy sợi tóc của hắn. Mái tóc rũxuống trước trán hắn càng lộ ra mấy phần phiêu dật tuấn mỹ, "Không trách chàng." Phó Du Nhiên thở dài, "Vốn nàng ta chính là thiếp thất củachàng, chàng ngủ lại ở đó cũng không có gì là không đúng".Tuy là nói như vậy nhưng trong lòng nàng giống như một cây cung giương căng lên, chỉcần dùng sức sẽ đứt ra ngay lập tức.
Tề Diệc Bắc cau mày, "Ta không có! Ta thật sự . . . . . ."
"Chàng không có?" Phó Du Nhiên nổi trận lôi đình, dây cung trong lòng "Phực"một tiếng đứt ngang. Ra sức cạy mở tay của hắn, nàng xoay người lại, vẻmặt không rõ vui giận nói: "Vậy cái thai của nàng ta ở đâu ra? Hay nàngta là loài lưỡng tính? Hả?" Tiếng cuối cùng được nàng đặc biết kéo dàira. Ngực nàng phập phồng kịch liệt, nếu như không có sự việc này xen vào giữa chừng, có lẽ kinh hỉ mà Tề Diệc Bắc mang đến sẽ làm cho nàng cảmđộng cả đời, nhưng hôm nay, nàng mâu thuẫn rồi.
Mặc dù đã từng tự nói với mình không cần để ý đến mấy tiểu thiếp của hắn. Quý trọng lẫnnhau mới là điều quan trọng nhất, thế nhưng khi chuyện thật xảy ra ởtrước mắt nàng, nàng cảm thấy như mình sắp nổ tung. Nàng cho là tuy TềDiệc Bắc chưa nói nhưng trong lòng là đã nhận định là nàng, sẽ khôngcùng những người khác thân cận nữa, hiện tại thế nào? Mặc kệ có phải làTề Diệc Bắc chủ động hay không thì sự thật là trong bụng Nguyệt Hoa đãnhiều hơn một khối thịt, mà nàng chỉ có một bụng tức! Mà một bụng tứcnày không có chỗ phát tiết, nó cứ chạy loạn trong bụng nàng, thế nên bây giờ nàng rất muốn đánh người!
Tề Diệc Bắc còn buồn bực hơn nàngnhiều, vốn là muốn cho Phó Du Nhiên một niềm vui vô cùng to lớn, khôngngờ chả thấy vui mừng đâu mà lại biến thành sự kinh hãi. Đêm hôm đó rốtcuộc chuyện làm sao mà phát sinh, xảy ra thế nào hắn không hề có chút ấn tượng, lúc hắn tỉnh lại xiêm áo giày tất đều còn nguyên trên người,chẳng lẽ hắn thật tự giác như vậy, sau khi làm xong việc còn không quênchỉnh đốn hình tượng của mình sao?
Mặc kệ nói thế nào thì mọichuyện đã rành rành ngay trước mắt, có chứng thực của Thái y rằng Nguyệt Hoa thật sự đã mang thai, nhìn lại bộ dạng Phó Du Nhiên tức giận màkhông thể phát, giận đến mức khó nhịn, hắn thấy tai kiếp lần này củamình là khó thoát rồi.
"Tề Diệc Bắc." Phó Du Nhiên đột nhiên bình tĩnh lại, "Vì chuyện của Khuynh Thành và Hi Nguyệt nên lúc trước tathật sự ta có hơi xem nhẹ chàng, nhưng mà. . . . . ."
Nói đến đây nàng liền dừng lại, Tề Diệc Bắc khẩn trương hỏi tới: "Nhưng mà cái gì?"
Phó Du Nhiên nhìn thẳng hắn, ngoắc ngoắc đầu ngón tay với hắn, Tề Diệc Bắctừ từ đến gần, tiếp theo liền thấy trước mặt bỗng tối sầm. . . . . .
Phó Du Nhiên hít một hơi thật sâu, phủi tay một cái nói: "Thật xin lỗi, tanhịn không được, tức chết ta rồi, chàng, mẹ nó chứ!" Theo câu nói saucùng vang lên là một chân mạnh mẽ đưa ra đạp thẳng vào mông Tề Diệc Bắc, rồi sau đó nàng xoay người vào điện, "Rầm" một tiếng đóng sầm cửa điện.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy rõ Phó Du Nhiên đang giận điên lên.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tin tức Nguyệt Hoa có thai rất nhanh liền truyền khắp hoàng cung, ChiêuThái đế mừng rỡ, sau đó sự bất mãn với chuyện Tiết Huyên Ninh và Yến bội Nhược muốn xuất cung cũng phai nhạt dần.
Về phần hai nhà Tiết-Yến, vốn cũng không đồng ý cho nữ nhi từ trong cung ra ngoài, nhưngcuối cùng vẫn nghĩ tới hạnh phúc tương lai của nữ nhi, lúc đầu cũng làlấy hôn nhân đại sự cửa nữ nhi buộc chung với lợi ích chính trị, mà hành động lần này cũng khiến cho Thái tử trong lúc vô tình thiếu hai nhàTiết- yến một phần nhân tình. Kế hoạch xếp đặt là sẽ truyền ra tin tứchai vị Lương đệ Tiết -Yến lần lượt nhiễm bệnh qua đời, tương lai sau khi Thái tử thừa kế ngôi vị Hoàng đế sẽ truy phong hai người làm phi, ngoài điều này ra, hai nhà Tiết -Yến còn nhận được thêm sự phong thưởng khácnhau, hơn nữa còn có thêm một nhà thông gia quyền quý khác, lúc này hainhà mới vui vẻ đồng ý, hơn nữa rất vui vẻ phối hợp.
Vì vậy Tiết Huyên Ninh và Yến Bội Nhược không hẹn mà cùng bị "Bệnh", không tới mười ngày liền trước sau đi đời nhà ma.
Chuyện trong cung từ trước đến giờ đều không rõ ràng, đừng nói là hai Lương đệ của Thái tử, dù là Hoàng đế hoặc Tần phi trong cung, vô cớ ít hơn mộthai cũng là điều bình thường, phần lớn cung nhân đều hiểu châm ngôn támchữ: "Có mắt như mù, có tai như điếc”, tuy có vài lời đồn đãi nhưng chỉcần vào lúc thích hợp truyền ra vài chuyện thâm cung bí sử, đến lúc đómấy lời đồn kia cũng không còn làm cho người ta chú ý nữa.
Hoànghậu tuy có hơi thất vọng về việc Tề Diệc Bắc không nói thật ngay từ đầu, chỉ là đời thứ ba của nhà Đế vương đã xuất hiện khiến bà hết sức vuimừng, liền hạ lệnh giảm bớt các hoạt động xã giao thường ngày, siêngnăng đến Đông cung hơn, các loại thuốc bổ thân bổ khí một ngày khôngbiết muốn đưa đến mấy lần, mà Nguyệt Hoa cũng bởi vì mang thai con nốidòng mà được tấn phong làm Lương đệ, đây là đứa con nối dòng đầu tiêncủa Thái tử, vô luận là nam hay nữ cũng đều có ý nghĩa trọng đại, mũicủa người ở trong cung cũng nhạy cực kì, tự nhiên nên biết a dua theonơi nào, nhất thời tất cả hào quang đều bao phủ ở trên đầu Nguyệt Hoa,so sánh với nhau, Thái tử phi bên kia liền vắng lạnh không ít.
Cho dù là không có chuyện như vậy thì cũng không ái dám lượn lờ trước mặt Thái tử phi, tại sao? Sợ bị đánh chứ gì nữa.
Cọp mẹ không ai chọc nổi sau một thời gian trở nên dịu dàng lại trở về rồi, đừng nói bọn họ đều là những tiểu cung nhân, ngay cả Vinh Thăng cũngkhông dám tiếp cận quá gần.
Phó Du Nhiên cũng không sao cả, không có ai đến thì nàng càng nhàn nhã yên tĩnh, chỉ là lửa giận trong ngườinàng hình như càng ngày càng tích tụ nhiều, mỗi ngày đều phát ra mộtchút, chờ một ngày ngày nào đó sẽ bộc phát toàn diện.
Mang thai! Hừ! Có gì đặc biệt hơn người!
Chỉ là. . . . . . Tại sao người ta chỉ có một lần liền có, nàng lại cùng lão Tề lâu như vậy vẫn không có động tĩnh gì?
Trừ lần đó ra, còn có một việc cũng làm cho Phó Du Nhiên âm thầm lo lắng,nàng cho là sau khi Tề Thụy Nam chiếm được Tử tinh thì sẽ không kịp chờđợi mà công bố thiên hạ -- hắn là người kế thừa hợp pháp duy nhất củanước Sở.
Nhưng nửa tháng trôi qua rồi mà vẫn không thấy hắn cóđộng tĩnh gì, mỗi ngày mang theo tân Vương phi uống rượu tâm sự, dạo chỗ này một chút dạo chỗ kia một chút, rất nhàn nhã, ngược lại như đangthật sự hưởng thụ ngày nghỉ tân hôn khó có được.
"Điện hạ." Tiểu An Tử ngập ngừng đứng ở cửa ra vào nói: "Nguyệt Hoa Lương đệ cho người mời điện hạ đến dự tiệc ạ."
Phó Du Nhiên đang đánh quyền liền dừng tay, liếc Tiểu An Tử nói: "Đã nói với ngươi mấy lần rồi? Không đi!"
Tiểu An Tử bị sợ đến rụt cổ lại, "Cái này, lần này Thái tử điện hạ cũng sẽ đi ạ."
Phó Du Nhiên nghiến răng, "Hắn dám!"
"Ai dám vậy?" Một giọng nói từ ngoài cửa truyền vào, Phó Du Nhiên ngẩng đầu nhìn lên liền thấy Lâm Hi Nguyệt đang thong thả đi vào.
Cho Tiểu An Tử lui ra, Phó Du Nhiên lôi Lâm Hi Nguyệt vào trong thất rồi trướcsau cẩn thận dò xét một lần, Lâm Hi Nguyệt cười nói: "Nhìn cái gì vậyhả?"
Phó Du Nhiên sờ sờ cằm Lâm Hi Nguyệt, thở dài nói: "Mi lại gầy đi, đáng lý ra ta không nên nói cho mi biết mới phải."
"Hôm nay chỉ nói chuyện của mi thôi, không nói ta." Lâm Hi Nguyệt cười nhạtngồi xuống mép giường, hai tay chống ở mép giường, đá chân nhìn về phíaPhó Du Nhiên, "Nghe nói tình hình của mi cũng không được tốt lắm nên tađặc biệt tới thăm mi. Thế nào? Để tiểu thiếp đoạt trước rồi à?"
Nhắc tới chuyện này, Phó Du Nhiên liền một bụng hỏa phẫn hận ngồi xuống,"Đừng nói nữa, hắn nói hắn không có ấn tượng, bà nó chứ! Bụng của Nguyệt Hoa càng ngày càng lớn mà hắn còn dám nói hắn không có ấn tượng! Cho dù hắn có uống phải xuân dược thì cũng không đến mức không có chút cảmgiác nào chứ? Làm cũng làm rồi mà còn không thừa nhận. Thật là đángghét!"
"Mi cũng đừng nên tức giận như vậy." Lâm Hi Nguyệt nói: "Dù sao xuất phát điểm của hắn cũng rất tốt."
Phó Du Nhiên rên lên một tiếng, "Ta là giận hắn không chịu thừa nhận kìa!Mệt cho ta còn cảm thấy hắn tuy ngoài mặt yếu đuối, thật ra thì vẫn làmột nam tử hán đỉnh thiên lập địa, ta thật sự là sai rồi. Hắn cản bảnchính là tên hèn nhát không được việc, còn cái gì mà Thái tử! Nhanhchóng xuống đài cho rồi!"
"Du Nhiên!" Lâm Hi Nguyệt quát nhẹ một tiếng, "Hắn là trượng phu của mi."
Phó Du Nhiên chép miệng cúi đầu xuống, trong mắt Lâm hi Nguyệt hiện lên mấy phần tang thương, "Còn nhớ rõ không? Lúc chúng ta còn ở trên núi, lúcnói tới chuyện sau này muốn gả cho hạng người gì cũng đâu có để ý phuquân tương lai cưới mấy phòng tiểu thiếp? Lập gia đình chính là lập giađình, chính là người đó có thể tiếp nhận các huynh đệ, có thể cùng chúng ta vượt qua những ngày vô ưu vô lo chính là niềm mơ ước của chúng ta."
Hai mắt Phó Du Nhiên tối lại, nhớ lại những lời khi đó, đúng vậy, ban đầukhông phải là muốn như vậy sao? Gả được liền gả, ai thèm quan tâm hắntuấn tú hay xấu xí, chỉ là. . . . . ."Khi đó, chúng ta chưa hiểu đượctình cảm là gì."
Lâm Hi Nguyệt gật đầu, "Khi đó không hiểu, hiệntại đã hiểu, mà chính là bởi vì đã hiểu nên mới càng thêm quý trọng. Lão Tề yêu mi bảo vệ mi, ta đều thấy ở trong mắt, mi thật sự không nên vìchuyện này mà chiến tranh lạnh với hắn đến tận bây giờ."
"Mi đến đây làm thuyết khách cho hắn hay sao?"
Lâm Hi Nguyệt cũng không phủ nhận. Phó Du Nhiên chống cằm buồn bực nói:"Nhưng ta rất rất tức giận! Sao hắn có thể có con với nữ nhân khác nhưvậy chứ!"
"Cũng bởi vì là như thế nên mi mới càng không thể đẩy hắn ra ngoài, trừ phi mi muốn đánh mất hắn."
"Ta. . . . . ." Không cần nghĩ, Phó Du Nhiên cũng rất rõ ràng đáp án củamình, nhưng hai chữ kia làm thế nào cũng nói ra được, nàng hoảng hốtnói: "Còn có một việc."
"Chuyện gì?"
Nhìn gương mặt càngngày càng hao gầy của Lâm Hi Nguyệt, Phó Du Nhiên miễn cưỡng cong congkhóe miệng, "Cũng không có gì, ta muốn đi ra ngoài giải sầu, hắn nóiviệc đi tuần sát sắp tới là cơ hội có thể rời kinh. . . . . ."
Lâm Hi Nguyệt đầu tiên là cười cười, rồi sau đó tựa như nghĩ tới điều gì,chân mày nhíu chặt lại, chần chờ một lúc mới hỏi: "Mi. . . . . . Mi muốn trở về An Dương?"
Phó Du Nhiên hoảng hốt, hơi đờ đẫn nhìn người trước mặt: "Mi. . . . . ." Làm sao biết. . . . . .
"Chuyện này ta nghe Hoài vương nói qua, việc này vốn là của hắn, nhưng lúc nàyhắn không tiện rời kinh nên Hoàng thượng mới có thể chọn lại người khác, nhưng bất kể như thế nào cũng sẽ không phái lão Tề đi bởi vì hắn thânlà Thái tử, sao có thể dễ dàng rời kinh? Sao hắn có thể không biết đạolý này? Nhưng hiện tại hắn lại hết sức tranh thủ cơ hội này, giờ nghe mi nói như thế, nhất định là bởi vì mi muốn rời kinh rồi."
Phó Du Nhiên nhất thời buồn bã, Tề Diệc Bắc vì nàng, quả nhiên là bỏ ra không ít công sức.
Lâm Hi Nguyệt đột nhiên đứng dậy, từ bên giường vọt tới bên cạnh Phó DuNhiên, "Tại sao mi lại muốn trở về? Rốt cuộc mi đang hoài nghi cái gì?"
Phó Du Nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Lâm Hi Nguyệt, cổ họng đã hơi ê ẩm.
"Không! Mi hiểu lầm rồi!" Giọng nói của Lâm Hi Nguyệt trở nên bén nhọn: "Hắn sẽ không làm như vậy, mi cũng không nên suy nghĩ như vậy!"
"Thật sự ta không nên nghĩ như vậy!" Phó Du Nhiên từ từ đứng lên, không nhúcnhích nhìn Lâm Hi Nguyệt, đôi môi khẽ run lên, "Nhưng ta không khống chế được mình, luôn nghĩ mọi chuyện sẽ như vậy."
"Du Nhiên." Lâm HINguyệt chán nản ngồi vào trên ghế, đôi môi khẽ mở, "Nha đầu chết tiệtkia, nhìn tương mạo cũng biết, mi thật sự có phúc khí hơn ta nhiều, lãoTề chắc chắn sẽ không làm như vậy, trên thế gian này còn tìm đâu ra mộtngười thứ hai lòng dạ ác độc như vậy?"
Bình luận facebook