-
Khúc dạo đầu
Một buổi chiều nhàn tản, một đại sảnh rộng lớn, một chữ "Nghĩa" với nét bút mạnh mẽ, hiên ngang, cộng thêm một đám sơn tặc đang ngồi ngáp. Bạn không nhìn lầm đâu, đúng là sơn tặc, nơi này chính là trại sơn tặc, tên là Thần Phong Trại, nằm ngay ở biên giới nước Đại Tấn, cách huyện An Dương một trăm dặm. Tính cả trại chủ và tất cả các tặc nhân gồm hai mươi bảy người, Thần Phong Trại trong giới sơn tặc tiếng tăm lừng lẫy, nổi danh nguyên nhân không phải bởi vì thực lực hùng hậu, mà bởi vì Thần Phong Trại gặp chuyện đều nói chữ " Nghĩa", đối với huynh đệ trong sơn trại thì không cần phải nói đến chữ này, ngay cả đối với những con dê béo đang đợi làm thịt cũng không đuổi cùng giết tận. Khẩu hiệu của bọn họ là: Hôm nay lưu lại một con đường, ngày khác sẽ gặp được điều tốt.
Loại tác phòng này khiến cho rất nhiều phần tử muốn dấn thân vào sự nghiệp làm sơn tặc hết sức khinh bỉ, cho nên sơn trại thành lập hơn hai mươi năm, cũng chỉ có từ mười tám huynh đệ tăng lên được hai mươi bảy người mà thôi.
Lúc này trại chủ đời thứ hai của Thần Phong Trại là Phó Du Nhiên đang ngồi ngay ngắn ở giữa sảnh, ngay bên dưới tấm biển "Trung Nghĩa Đường", nghe tặc nhân Tự tượng đọc tờ "Đại Tấn thời báo" mới ra lò.
"....Đạt thành một thỏa thuận hữu nghị, Tấn, Sở hai nước vĩnh viến không khai chiến....Dưới đây là dự báo thời tiết, ở vùng phía Nam nước Ngụy...."
Len lén ngáp một cái, Phó Du Nhiên phát hiện ra các huynh đệ hoàn toàn không chú ý đến việc nghe báo, không khỏi gõ lên bàn một cái, nhìn bọn họ từng người một sực tỉnh trong mộng, Phó Du Nhiên lười biếng nói: "Tập trung tinh thần."
Sơn tặc giáp vươn vai, duỗi thắt lưng nói:"Trại chủ, sơn tặc chúng ta nghe chuyện quốc gia đại sự này làm để làm gì? Sớm chuyển sang phần nói về người nổi tiếng thì hơn."
Lời này vừa nói ra, cũng có hơn phân nữa tặc nhân giơ tay ủng hộ, Phó Du Nhiên phất phất tay, "Nghe nhiều thời sự một chút mới có lợi, đừng nghĩ chúng ta là sơn tặc, mà không chú trọng đến mọi lĩnh vực, xem Hắc Hùng của trại Lĩnh Nam đó, lúc đầu không phải là không biết đến sinh nhật của Thái Hậu sao, Hoàng Thượng đã hạ lệnh nghiêm trị những kẻ gây trọng án, khiến hắn bị lãnh tử điểm diệt cả nhà hay sao?"
Lãnh tử điểm là một thuật ngữ giang hồ, cũng chính là để chỉ bọn quan lại, phải nói lão Hùng kia cũng xui xẻo, giữa lúc đó lại gây trọng án, Huyện lệnh nơi đó báo lên Châu phủ, Châu phủ lại báo lên cho Tổng đốc, kết quả là trở thành vụ án điển hình. Triều đình liền điều động ba ngàn quan binh bao vây cả ngọn núi, Hắc Hùng trại từ trên xuống dưới bảy mươi hai người đều sa vào tấm lưới pháp luật tuy thưa mà khó lọt ấy. Về sau "Đại Tấn thời báo" viết rằng, Hoàng Thượng ban huân chương danh dự cho tên Tổng đốc vì đã trừ được phiến loạn, khiến cho tất cả viên quan cả nước vừa nghe tin lập tức hành động, còn ước gì khu vực mình quản hạt mọc thêm mấy ổ sơn tặc hoặc bọn cướp đường, chuyện này ảnh hưởng tới việc làm ăn của giới sơn tặc suốt nửa năm, còn ép cho không ít các nhóm sơn tặc nhỏ phải giải tán mà về nhà, may mắn khi đó Thần Phong trại tự cung tự cấp, tạo dựng mô hình làm vườn trồng rau, mới có thể vượt qua được cửa ải khó khăn, cũng vì chuyện này mà Hiệp hội Cường đạo đã ban thưởng cho Thần Phong trại năm chữ " Dũng cảm tự cứu thưởng", khiến cho những sơn tặc khác hết sức đỏ mắt.
Đám sơn tặc vừa nghe trại chủ nhắc tới chuyện này, không khỏi nhớ tới những ngày cực khổ đó, vạn phần cảm khái liền sốc lại tinh thần, Phó Du Nhiên nhìn bộ dáng vô cùng đau khổ của chúng khuynh đệ không khỏi buồn cười, khoát tay ra lệnh cho Tự tượng vẫn đang liên thanh không ngừng, "Quên đi, vẫn nên chuyển sang đọc chuyện của người nổi tiếng đi."
Chữ Tự tượng kia... A đúng rồi, Tự tượng, cũng là một thuật ngữ giang hồ, là chủ quản viết văn, nếu là gặp phải sự kiện bắt cóc tống tiền, sẽ chịu trách nhiệm viết tất cả mọi chuyện cho khổ chủ, ở trong giới sơn tặc rất khó tìm được một Tự tượng tốt, nhưng nếu nhắc tới Lý Phái Sơn của Thần Phong trại, ai cũng sẽ phải giơ ngón cái tôn xưng một tiếng Lý sư gia.
Lý Phái Sơn không chỉ có tài viết văn, mà còn là một người đa mưu túc trí, trên thì có tình hình chính trị cả nước, dưới thì có giá cả thị trường gạo và mì, không có gì là hắn không biết. Lần trước làm mô hình vườn rau nhỏ, cũng là do hắn nghĩ ra, hắn còn tổng kết quy nạp thành tài liệu《Làm cường đạo thông minh không làm cường đạo dốt nát》, 《Những biện pháp hay để cướp đoạt》,《Các kiểu áp dụng cho dê béo đợi làm thịt》.Những tài liệu này trở thành tài liệu nổi tiếng lưu hành nội bộ, để nhóm tặc nhân áp dụng để phân loại hành sự, việc làm nhỏ bé nhưng hiệu quả thì rất đáng kể.
Sơn tặc và bọn cướp đường các nơi không chỉ một lần mang số tiền lớn đến mua chuộc, ngay cả Phó Du Nhiên nhìn đến đống tiền ấy tim cũng đập thịch thịch, nhưng lão nhân gia ông ấy ngay cả nhìn cũng không buồn nhìn. Không vì cái gì khác, chỉ vì một chữ "Nghĩa", bời vì Lý sư gia cùng đệ nhất trại chủ Thần Phong trại, cũng chính là phụ thân của Phó Du Nhiên- Phó Nhị Thủy đã kết bái huynh đệ đồng sinh cộng tử.
Lúc kết bái còn có một người khác chứng kiến, đó chính là đương nhiệm nhị trại chủ Thần Phong trại. Cũng may mắn là có hai người bọn họ, năm đó khi Phó Nhị Thủy mắc bệnh qua đời thì Phó Du Nhiên mới được gần mười bốn tuổi, vì vậy Lý sư gia trở thành Tổng quản gia của Thần Phong trại, tránh cho nội bộThần Phong trại một trận hỗn loạn, vận mệnh bi thảm bị sụp đổ.
Lý Phái Sơn đã đọc trang dự báo thời tiết đến phát chán, nghe Phó Du Nhiên nói vậy, lập tức cầm tờ báo giở đến trang người nổi tiếng, tinh thần của đám sơn tặc cũng lập tức hưng phấn.
Lý Phái Sơn hắng giọng một cái, "Tin tức độc nhất vô nhị, phơi bày chân dung của người nổi tiếng trước mặt mọi người, ngày x tháng x, một vị Thượng Thư nọ cùng với một vị Tể Tướng bởi vì quan điểm bất đồng, ra tay quá nặng, Thượng Thư nhắc chân đạp lên chân Tể Tướng, Tể Tướng liền nhéo lỗ lai của Thượng Thư, tình cảnh hết sức hỗn loạn, sau đó vị Thượng Thư hét lên: “Ta sẽ không để yên cho ngươi...."
"Sơn ca, Đại Tấn nhiều Thượng Thư như vậy, vị Thượng Thư nọ là chỉ người nào?" Sơn tặc ất không hiểu liền hùng hồn đem nghi ngờ trong lòng nói ra.
Lý Phái Sơn vuốt vuốt râu, "Dám động thủ với Tể Tướng đại nhân, chỉ có hai vị Thượng Thư là Hình bộ cùng Binh bộ, giữa hai người này, chỉ thấy Binh Bộ Thượng Thư Yến Khai là không hợp với Tể Tướng, hẳn chính là Yến Thượng Thư.
Mọi người liền bừng tỉnh đại ngộ, sơn tặc bính kêu lên: "Sơn ca, tháng trước có tin đồn Thái tử cùng với nữ nhi của Yến Thượng thư có tư tình, năm nay Thái tử sắc phi, người có thể đoán trước được diễn biến hay không."
Phó Du Nhiên khinh thường nhìn vẻ mặt hưng phấn của đám tặc nhân đang ngồi kia, không phải đều nói nam nhi chí ở bốn phương sao? Nhóm người đại hán tử này sao chẳng thấy người nào một lòng ôm chí lớn vậy? Tại sao tất cả đều cảm thấy có hứng thú với những tin đồn nhàm chán này chứ. Lý Phái Sơn lắc đầu nói: "Thái tử cho dù có thích Yến tiểu thư, cũng tuyệt đối không lấy nàng làm phi."
"Tại sao?" Lần này ngay cả Phó Du Nhiên cũng có chút ngạc nhiên,việc Thái tử đương triều yêu thích Yến tiểu thư cả nước đều biết rồi mà.
"Bởi vì Hoàng hậu."
"Hoàng hậu?"
"Không sai." Lý Phái Sơn phủi phủi bụi bặm trên người rồi nói tiếp: "Hoàng hậu và Yến Thượng thư từ trước đến nay đều không hợp, làm sao có thể để cho Thái tử cưới nữ nhi của hắn?"
Đám tặc nhân đồng loạt gật đầu, sơn tặc đinh đùa cợt nói: "Thái tử không cưới vị đại tiểu thư kia cũng tốt, nữ nhân yểu điệu chỉ để ngắm chứ không dùng được, nếu nói, nữ nhân khắp thiên hạ, có ai hơn được trại chủ của chúng ta?"
Mọi người cùng nhao nhao lên phụ họa, Phó Du Nhiên "khiêm tốn" khoát tay, "Khách khí khách khí!"
Sơn tặc đinh càng nói càng hăng, "Trại chủ của chúng ta không những dung mạo xinh đẹp, còn có thể đánh nhau, có thể khiêng vác, ba-năm hán tử bình thường cũng không phải là đối thủ của nàng, còn có giọng nói...."
Phó Du Nhiên nghe có chút không hợp lý, mắt hạnh trừng lớn, "Thường Cửu!"
Sơn tặc đinh thấy trại chủ gọi đích danh mình, nhìn lại sắc mặt của trại chủ, bỗng nhiên hiểu lời mình nói thật quá, cúi đầu ngượng cười hai tiếng.
Lý Phái Sơn thở dài hai tiếng, "Trại chủ của chúng ta, aizz..., bỏ qua thân phận của chúng ta, việc ứng tuyển Thái tử phi cũng dư sức."
Vừa nghe Lý gia sư nói như vây, mọi người đều an tĩnh lại. Đúng vậy, chưa nói trại chủ là một nữ nhân tốt bụng, chỉ bằng thân phận trại chủ này, còn ai dám đến cầu hôn? Qua năm nay Phó Du Nhiên đã mười tám tuổi, đã bắt đầu bước sang phận quá lứa lỡ thì. Nghĩ đến điểm này, Lý Phái Sơn cũng chẳng biết làm sao, vốn dĩ sau khi đại ca qua đời, một đám người vẫn luôn không phục khi hắn và lão Nhị tiếp nhận chức vụ trại chủ, nhưng phần đông những người trong trại cũng không được việc, bản thân ông cùng lão Nhị mỗi người đều có những bằng hữu thân thích, bất kỳ ai ngồi lên vị trí đó, cũng sẽ không dùng đến những bằng hữu thân thích đó, cuối cùng vì không để cho tâm huyết của đại ca đã phó mặc bị hủy, mới nghĩ ra biện pháp để Phó Du Nhiên lên làm trại chủ, không nghĩ đến lại làm hại cả đời của nàng.
Phó Du Nhiên vừa nhìn vẻ mặt của mọi người, lập tức hiểu được suy nghĩ trong lòng họ, không phải là Phó Du Nhiên có đọc tâm thuật, mà là cái tiết mục này giống như mọi khi đã trình diễn không dưới một trăm lần, mỗi lần đều phải nhìn một đám người đứng nghiêm túc hướng mình mặc niệm, người khác không biết còn cho là mình còn đang khỏe mạnh mà đã chết sớm.
"Chuyện ta có dự tuyển Thái tử phi hay không không bàn lại nữa." Phó Du Nhiên cà lơ phất phơ cười nói: "Bất qua nghe nói thái tử rất yếu đuối, chuyện gì cũng nghe lời mẫu hậu, lại hay ốm đâu bệnh tật, loại nam nhân này có cho ta cũng không thèm, ta Phó Du Nhiên không lấy chồng thì thôi, nếu lấy thì phải gả cho những anh hùng cái thế, như vậy mới xứng với bổn vương ta đây!"
Nghe Phó Du Nhiên một phen "lời nói hùng hồn" tuyên bố, tinh thần chúng tặc nhân đều tỉnh táo lại, nói: "Không sai, Thái tử tay trói gà không chặt quả thật không xứng, trại chủ của chúng ta phải gả cho một người có sức mạnh nâng được một cái đỉnh!"
Có người nói:"Đúng đúng, phải gả cho một người thân cao hơn hai trượng, lưng như cối xay!"( ed: Quái vật sao, hix)
Còn nói: "Còn phải có diện mạo uy vũ, mắt như chuông đồng!"
Nghe nghe một hồi, bọn họ là đang nói người hay quái vật vậy? Phó Du Nhiên cười đến quên trời đất, vỗ tay nói:"Tốt nhất còn có khí thế chiếm cả núi sông....."
"Có muốn cưỡi mây lướt gió, mây đen cuộn cuộn kéo đến luôn hay không? Một thanh âm lạnh lẽo dưới không độ vang lên ở cửa, chúng tặc nhân không cần quay đầu lại cũng biết là ai đến, lập tức thu hồi nụ cười, vẻ mặt trang nghiêm đứng dậy, nhất tề hô: "Nhị trại chủ!"
Lời còn chưa dứt, liền thấy một hán tử trung niên gầy gò bước vào từ cửa, sắc mặt âm u, cặp mắt hẹp dài, trên người tản ra một loại khí thế lạnh lẽo. Phó Du Nhiên thấy người nọ vẫn cười hì hì như cũ nói: "Cốt ca."
"Hồ nháo!" Cốt ca chau mày, "Thân là nữ nhi, chung thân đại sự của mình mà cũng tùy tiện lấy ra bàn luận như vậy?"
Phó Du Nhiên gật đầu liên tục, "Phải phải, không nói chuyện đó nữa, huynh chuẩn bị cho chuyến đi tới đâu rồi?" Cốt ca đại diện Thần Phong trại tham gia đại hội khen thưởng của hiệp hội Cường đạo tổ chức mỗi năm một lần, năm nay Thần Phong trại lại đạt được thành tựu, nói không chừng lại có thể đạt giải thưởng.
Nhìn dáng vẻ không chút để ý của Phó Du Nhiên, Cốt ca lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, "Ta sẽ đi mười ngày, mười ngày này ngươi phải ngoan ngoãn ở nhà, không được phép xuống núi, đỡ phạm phải sai lầm."
Phó Du Nhiên nhếch miệng cười một tiếng, "Yên tâm, năm ngoái cũng giống vậy mà, ta cũng đâu có phạm sai lầm gì, huống hồ còn có Sơn ca trông chừng ta."
Cốt ca nhìn Lý Phái Sơn một cái, "Có hắn trông chừng ta càng không yên lòng." Ai có thể nghĩ đến một đời tài tử như hắn làm sơn tặc cư nhiên còn xảo trá hơn cả tặc nhân không? Lý Phái Sơn cười khan hai tiếng, Cốt ca lắc đầu một cái, rồi nhìn Phó Du Nhiên dặn dò: "Tóm lại hết thảy phải cẩn thận."
Phó Du Nhiên giơ hai ngón tay hướng về phía Cốt ca, hai đầu ngón tay tách ra hai bên, đây là trước đây không lâu nàng học được từ một tên trộm người Ấn Độ tên là A Tam, hắn nói ra dấu như vậy gọi là "À há", nghĩa là cứ yên tâm, ý tứ thắng lợi, thành công.
Trong mắt Cốt ca lướt qua vẻ cưng chiều, cười khổ lắc đầu một cái, xú nha đầu này, cũng biết cho hắn ăn khoan tâm hoàn (ngụ ý sốc lại tinh thần). Cứ như vậy, Thần Phong nhị trại chủ, dưới ánh mắt chờ mong của mọi người...À không đúng, là rời khỏi sơn trại dưới ánh mắt lưu luyến của mọi người, mà chuyện xưa của chúng ta cũng lặng lẽ diễn ra vào lúc này.
Loại tác phòng này khiến cho rất nhiều phần tử muốn dấn thân vào sự nghiệp làm sơn tặc hết sức khinh bỉ, cho nên sơn trại thành lập hơn hai mươi năm, cũng chỉ có từ mười tám huynh đệ tăng lên được hai mươi bảy người mà thôi.
Lúc này trại chủ đời thứ hai của Thần Phong Trại là Phó Du Nhiên đang ngồi ngay ngắn ở giữa sảnh, ngay bên dưới tấm biển "Trung Nghĩa Đường", nghe tặc nhân Tự tượng đọc tờ "Đại Tấn thời báo" mới ra lò.
"....Đạt thành một thỏa thuận hữu nghị, Tấn, Sở hai nước vĩnh viến không khai chiến....Dưới đây là dự báo thời tiết, ở vùng phía Nam nước Ngụy...."
Len lén ngáp một cái, Phó Du Nhiên phát hiện ra các huynh đệ hoàn toàn không chú ý đến việc nghe báo, không khỏi gõ lên bàn một cái, nhìn bọn họ từng người một sực tỉnh trong mộng, Phó Du Nhiên lười biếng nói: "Tập trung tinh thần."
Sơn tặc giáp vươn vai, duỗi thắt lưng nói:"Trại chủ, sơn tặc chúng ta nghe chuyện quốc gia đại sự này làm để làm gì? Sớm chuyển sang phần nói về người nổi tiếng thì hơn."
Lời này vừa nói ra, cũng có hơn phân nữa tặc nhân giơ tay ủng hộ, Phó Du Nhiên phất phất tay, "Nghe nhiều thời sự một chút mới có lợi, đừng nghĩ chúng ta là sơn tặc, mà không chú trọng đến mọi lĩnh vực, xem Hắc Hùng của trại Lĩnh Nam đó, lúc đầu không phải là không biết đến sinh nhật của Thái Hậu sao, Hoàng Thượng đã hạ lệnh nghiêm trị những kẻ gây trọng án, khiến hắn bị lãnh tử điểm diệt cả nhà hay sao?"
Lãnh tử điểm là một thuật ngữ giang hồ, cũng chính là để chỉ bọn quan lại, phải nói lão Hùng kia cũng xui xẻo, giữa lúc đó lại gây trọng án, Huyện lệnh nơi đó báo lên Châu phủ, Châu phủ lại báo lên cho Tổng đốc, kết quả là trở thành vụ án điển hình. Triều đình liền điều động ba ngàn quan binh bao vây cả ngọn núi, Hắc Hùng trại từ trên xuống dưới bảy mươi hai người đều sa vào tấm lưới pháp luật tuy thưa mà khó lọt ấy. Về sau "Đại Tấn thời báo" viết rằng, Hoàng Thượng ban huân chương danh dự cho tên Tổng đốc vì đã trừ được phiến loạn, khiến cho tất cả viên quan cả nước vừa nghe tin lập tức hành động, còn ước gì khu vực mình quản hạt mọc thêm mấy ổ sơn tặc hoặc bọn cướp đường, chuyện này ảnh hưởng tới việc làm ăn của giới sơn tặc suốt nửa năm, còn ép cho không ít các nhóm sơn tặc nhỏ phải giải tán mà về nhà, may mắn khi đó Thần Phong trại tự cung tự cấp, tạo dựng mô hình làm vườn trồng rau, mới có thể vượt qua được cửa ải khó khăn, cũng vì chuyện này mà Hiệp hội Cường đạo đã ban thưởng cho Thần Phong trại năm chữ " Dũng cảm tự cứu thưởng", khiến cho những sơn tặc khác hết sức đỏ mắt.
Đám sơn tặc vừa nghe trại chủ nhắc tới chuyện này, không khỏi nhớ tới những ngày cực khổ đó, vạn phần cảm khái liền sốc lại tinh thần, Phó Du Nhiên nhìn bộ dáng vô cùng đau khổ của chúng khuynh đệ không khỏi buồn cười, khoát tay ra lệnh cho Tự tượng vẫn đang liên thanh không ngừng, "Quên đi, vẫn nên chuyển sang đọc chuyện của người nổi tiếng đi."
Chữ Tự tượng kia... A đúng rồi, Tự tượng, cũng là một thuật ngữ giang hồ, là chủ quản viết văn, nếu là gặp phải sự kiện bắt cóc tống tiền, sẽ chịu trách nhiệm viết tất cả mọi chuyện cho khổ chủ, ở trong giới sơn tặc rất khó tìm được một Tự tượng tốt, nhưng nếu nhắc tới Lý Phái Sơn của Thần Phong trại, ai cũng sẽ phải giơ ngón cái tôn xưng một tiếng Lý sư gia.
Lý Phái Sơn không chỉ có tài viết văn, mà còn là một người đa mưu túc trí, trên thì có tình hình chính trị cả nước, dưới thì có giá cả thị trường gạo và mì, không có gì là hắn không biết. Lần trước làm mô hình vườn rau nhỏ, cũng là do hắn nghĩ ra, hắn còn tổng kết quy nạp thành tài liệu《Làm cường đạo thông minh không làm cường đạo dốt nát》, 《Những biện pháp hay để cướp đoạt》,《Các kiểu áp dụng cho dê béo đợi làm thịt》.Những tài liệu này trở thành tài liệu nổi tiếng lưu hành nội bộ, để nhóm tặc nhân áp dụng để phân loại hành sự, việc làm nhỏ bé nhưng hiệu quả thì rất đáng kể.
Sơn tặc và bọn cướp đường các nơi không chỉ một lần mang số tiền lớn đến mua chuộc, ngay cả Phó Du Nhiên nhìn đến đống tiền ấy tim cũng đập thịch thịch, nhưng lão nhân gia ông ấy ngay cả nhìn cũng không buồn nhìn. Không vì cái gì khác, chỉ vì một chữ "Nghĩa", bời vì Lý sư gia cùng đệ nhất trại chủ Thần Phong trại, cũng chính là phụ thân của Phó Du Nhiên- Phó Nhị Thủy đã kết bái huynh đệ đồng sinh cộng tử.
Lúc kết bái còn có một người khác chứng kiến, đó chính là đương nhiệm nhị trại chủ Thần Phong trại. Cũng may mắn là có hai người bọn họ, năm đó khi Phó Nhị Thủy mắc bệnh qua đời thì Phó Du Nhiên mới được gần mười bốn tuổi, vì vậy Lý sư gia trở thành Tổng quản gia của Thần Phong trại, tránh cho nội bộThần Phong trại một trận hỗn loạn, vận mệnh bi thảm bị sụp đổ.
Lý Phái Sơn đã đọc trang dự báo thời tiết đến phát chán, nghe Phó Du Nhiên nói vậy, lập tức cầm tờ báo giở đến trang người nổi tiếng, tinh thần của đám sơn tặc cũng lập tức hưng phấn.
Lý Phái Sơn hắng giọng một cái, "Tin tức độc nhất vô nhị, phơi bày chân dung của người nổi tiếng trước mặt mọi người, ngày x tháng x, một vị Thượng Thư nọ cùng với một vị Tể Tướng bởi vì quan điểm bất đồng, ra tay quá nặng, Thượng Thư nhắc chân đạp lên chân Tể Tướng, Tể Tướng liền nhéo lỗ lai của Thượng Thư, tình cảnh hết sức hỗn loạn, sau đó vị Thượng Thư hét lên: “Ta sẽ không để yên cho ngươi...."
"Sơn ca, Đại Tấn nhiều Thượng Thư như vậy, vị Thượng Thư nọ là chỉ người nào?" Sơn tặc ất không hiểu liền hùng hồn đem nghi ngờ trong lòng nói ra.
Lý Phái Sơn vuốt vuốt râu, "Dám động thủ với Tể Tướng đại nhân, chỉ có hai vị Thượng Thư là Hình bộ cùng Binh bộ, giữa hai người này, chỉ thấy Binh Bộ Thượng Thư Yến Khai là không hợp với Tể Tướng, hẳn chính là Yến Thượng Thư.
Mọi người liền bừng tỉnh đại ngộ, sơn tặc bính kêu lên: "Sơn ca, tháng trước có tin đồn Thái tử cùng với nữ nhi của Yến Thượng thư có tư tình, năm nay Thái tử sắc phi, người có thể đoán trước được diễn biến hay không."
Phó Du Nhiên khinh thường nhìn vẻ mặt hưng phấn của đám tặc nhân đang ngồi kia, không phải đều nói nam nhi chí ở bốn phương sao? Nhóm người đại hán tử này sao chẳng thấy người nào một lòng ôm chí lớn vậy? Tại sao tất cả đều cảm thấy có hứng thú với những tin đồn nhàm chán này chứ. Lý Phái Sơn lắc đầu nói: "Thái tử cho dù có thích Yến tiểu thư, cũng tuyệt đối không lấy nàng làm phi."
"Tại sao?" Lần này ngay cả Phó Du Nhiên cũng có chút ngạc nhiên,việc Thái tử đương triều yêu thích Yến tiểu thư cả nước đều biết rồi mà.
"Bởi vì Hoàng hậu."
"Hoàng hậu?"
"Không sai." Lý Phái Sơn phủi phủi bụi bặm trên người rồi nói tiếp: "Hoàng hậu và Yến Thượng thư từ trước đến nay đều không hợp, làm sao có thể để cho Thái tử cưới nữ nhi của hắn?"
Đám tặc nhân đồng loạt gật đầu, sơn tặc đinh đùa cợt nói: "Thái tử không cưới vị đại tiểu thư kia cũng tốt, nữ nhân yểu điệu chỉ để ngắm chứ không dùng được, nếu nói, nữ nhân khắp thiên hạ, có ai hơn được trại chủ của chúng ta?"
Mọi người cùng nhao nhao lên phụ họa, Phó Du Nhiên "khiêm tốn" khoát tay, "Khách khí khách khí!"
Sơn tặc đinh càng nói càng hăng, "Trại chủ của chúng ta không những dung mạo xinh đẹp, còn có thể đánh nhau, có thể khiêng vác, ba-năm hán tử bình thường cũng không phải là đối thủ của nàng, còn có giọng nói...."
Phó Du Nhiên nghe có chút không hợp lý, mắt hạnh trừng lớn, "Thường Cửu!"
Sơn tặc đinh thấy trại chủ gọi đích danh mình, nhìn lại sắc mặt của trại chủ, bỗng nhiên hiểu lời mình nói thật quá, cúi đầu ngượng cười hai tiếng.
Lý Phái Sơn thở dài hai tiếng, "Trại chủ của chúng ta, aizz..., bỏ qua thân phận của chúng ta, việc ứng tuyển Thái tử phi cũng dư sức."
Vừa nghe Lý gia sư nói như vây, mọi người đều an tĩnh lại. Đúng vậy, chưa nói trại chủ là một nữ nhân tốt bụng, chỉ bằng thân phận trại chủ này, còn ai dám đến cầu hôn? Qua năm nay Phó Du Nhiên đã mười tám tuổi, đã bắt đầu bước sang phận quá lứa lỡ thì. Nghĩ đến điểm này, Lý Phái Sơn cũng chẳng biết làm sao, vốn dĩ sau khi đại ca qua đời, một đám người vẫn luôn không phục khi hắn và lão Nhị tiếp nhận chức vụ trại chủ, nhưng phần đông những người trong trại cũng không được việc, bản thân ông cùng lão Nhị mỗi người đều có những bằng hữu thân thích, bất kỳ ai ngồi lên vị trí đó, cũng sẽ không dùng đến những bằng hữu thân thích đó, cuối cùng vì không để cho tâm huyết của đại ca đã phó mặc bị hủy, mới nghĩ ra biện pháp để Phó Du Nhiên lên làm trại chủ, không nghĩ đến lại làm hại cả đời của nàng.
Phó Du Nhiên vừa nhìn vẻ mặt của mọi người, lập tức hiểu được suy nghĩ trong lòng họ, không phải là Phó Du Nhiên có đọc tâm thuật, mà là cái tiết mục này giống như mọi khi đã trình diễn không dưới một trăm lần, mỗi lần đều phải nhìn một đám người đứng nghiêm túc hướng mình mặc niệm, người khác không biết còn cho là mình còn đang khỏe mạnh mà đã chết sớm.
"Chuyện ta có dự tuyển Thái tử phi hay không không bàn lại nữa." Phó Du Nhiên cà lơ phất phơ cười nói: "Bất qua nghe nói thái tử rất yếu đuối, chuyện gì cũng nghe lời mẫu hậu, lại hay ốm đâu bệnh tật, loại nam nhân này có cho ta cũng không thèm, ta Phó Du Nhiên không lấy chồng thì thôi, nếu lấy thì phải gả cho những anh hùng cái thế, như vậy mới xứng với bổn vương ta đây!"
Nghe Phó Du Nhiên một phen "lời nói hùng hồn" tuyên bố, tinh thần chúng tặc nhân đều tỉnh táo lại, nói: "Không sai, Thái tử tay trói gà không chặt quả thật không xứng, trại chủ của chúng ta phải gả cho một người có sức mạnh nâng được một cái đỉnh!"
Có người nói:"Đúng đúng, phải gả cho một người thân cao hơn hai trượng, lưng như cối xay!"( ed: Quái vật sao, hix)
Còn nói: "Còn phải có diện mạo uy vũ, mắt như chuông đồng!"
Nghe nghe một hồi, bọn họ là đang nói người hay quái vật vậy? Phó Du Nhiên cười đến quên trời đất, vỗ tay nói:"Tốt nhất còn có khí thế chiếm cả núi sông....."
"Có muốn cưỡi mây lướt gió, mây đen cuộn cuộn kéo đến luôn hay không? Một thanh âm lạnh lẽo dưới không độ vang lên ở cửa, chúng tặc nhân không cần quay đầu lại cũng biết là ai đến, lập tức thu hồi nụ cười, vẻ mặt trang nghiêm đứng dậy, nhất tề hô: "Nhị trại chủ!"
Lời còn chưa dứt, liền thấy một hán tử trung niên gầy gò bước vào từ cửa, sắc mặt âm u, cặp mắt hẹp dài, trên người tản ra một loại khí thế lạnh lẽo. Phó Du Nhiên thấy người nọ vẫn cười hì hì như cũ nói: "Cốt ca."
"Hồ nháo!" Cốt ca chau mày, "Thân là nữ nhi, chung thân đại sự của mình mà cũng tùy tiện lấy ra bàn luận như vậy?"
Phó Du Nhiên gật đầu liên tục, "Phải phải, không nói chuyện đó nữa, huynh chuẩn bị cho chuyến đi tới đâu rồi?" Cốt ca đại diện Thần Phong trại tham gia đại hội khen thưởng của hiệp hội Cường đạo tổ chức mỗi năm một lần, năm nay Thần Phong trại lại đạt được thành tựu, nói không chừng lại có thể đạt giải thưởng.
Nhìn dáng vẻ không chút để ý của Phó Du Nhiên, Cốt ca lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, "Ta sẽ đi mười ngày, mười ngày này ngươi phải ngoan ngoãn ở nhà, không được phép xuống núi, đỡ phạm phải sai lầm."
Phó Du Nhiên nhếch miệng cười một tiếng, "Yên tâm, năm ngoái cũng giống vậy mà, ta cũng đâu có phạm sai lầm gì, huống hồ còn có Sơn ca trông chừng ta."
Cốt ca nhìn Lý Phái Sơn một cái, "Có hắn trông chừng ta càng không yên lòng." Ai có thể nghĩ đến một đời tài tử như hắn làm sơn tặc cư nhiên còn xảo trá hơn cả tặc nhân không? Lý Phái Sơn cười khan hai tiếng, Cốt ca lắc đầu một cái, rồi nhìn Phó Du Nhiên dặn dò: "Tóm lại hết thảy phải cẩn thận."
Phó Du Nhiên giơ hai ngón tay hướng về phía Cốt ca, hai đầu ngón tay tách ra hai bên, đây là trước đây không lâu nàng học được từ một tên trộm người Ấn Độ tên là A Tam, hắn nói ra dấu như vậy gọi là "À há", nghĩa là cứ yên tâm, ý tứ thắng lợi, thành công.
Trong mắt Cốt ca lướt qua vẻ cưng chiều, cười khổ lắc đầu một cái, xú nha đầu này, cũng biết cho hắn ăn khoan tâm hoàn (ngụ ý sốc lại tinh thần). Cứ như vậy, Thần Phong nhị trại chủ, dưới ánh mắt chờ mong của mọi người...À không đúng, là rời khỏi sơn trại dưới ánh mắt lưu luyến của mọi người, mà chuyện xưa của chúng ta cũng lặng lẽ diễn ra vào lúc này.
Bình luận facebook