Sau lễ bái đường là yến hội ăn mừng, nhưng nó cũng không còn ý nghĩa gì với Phó Du Nhiên nữa, bên tai nàng chỉ lởn vởn giọng nói vô cùng quen thuộc kia. Tiếp đó, đúng như nàng lo lắng, sau khi đưa tân nương vào động phòng, Chiêu Thái đế không hề nhắc tới việc tứ hôn cho Hoài vương, nàng cũng chẳng nhìn thấy "Phó cô nương" lên sân khấu, chỉ thấy hai người Chiêu Thái đế và Mặc Yến Thần cười đến phô cả hàm răng, vô cùng tổn hại hình tượng hoàng thất.
Tiệc rượu quá nửa, sắc trời dần tối, Mặc Vĩ Thiên thông minh đã nhận ra "Thái tử" hồn vía lên mây, vì thế cao giọng tuyên bố, "Thái tử không chờ được nữa."
Phó Du Nhiên bị vây quanh trong hàng loạt tiếng cười vui sướng được áp giải đến bên ngoài tẩm cung đã trang trí mới hoàn toàn. Mặc Vĩ Thiên lôi Phó Du Nhiên tới cửa, thần thần bí bí đưa cho Phó Du Nhiên một cái túi nhỏ, cười quái dị, "Đây là đồ tốt, muội phu (em rể) hãy dùng cẩn thận."
Phó Du Nhiên đau khổ nghe cách xưng hô của Mặc Vĩ Thiên với mình, ông trời ơi, cứu con với, rốt cuộc là nàng hiểu lầm chuyện gì hay bọn hắn hiểu lầm điều gì đây?
Tiếng la hét ầm ĩ ngoài điện đã quấy động đến hỉ nương ở trong tẩm cung, bà ta mở cửa mời Phó Du Nhiên vào, sau khi hướng dẫn một chút lễ nghi tập tục, và vài việc nhỏ không đáng kể việc, liền lôi Lâm Hi Nguyệt cũng đang ở bên trong ra ngoài.
Cửa điện được hỉ nương khép lại cẩn thận, ngăn cách tiếng ồn náo nhiệt xôn xao bên ngoài, trong điện lập tức trở nên im lặng. Phó Du Nhiên có chút không quen, cứ đứng ngơ ngác nhìn tân nương ngồi trên giường.
Tân nương tử hơi xao động, đợi một lúc lâu mà vẫn chưa thấy có người vén hỉ khăn lên, bèn giơ tay định tự mình động thủ.
"Dừng tay!" Phó Du Nhiên hét lớn, khiến tân nương run rẩy một chút. Phó Du Nhiên nghẹn ngào nói: "Để ta tự tuyên án tử hình đi."
Khoảng cách từ bàn tới giường chỉ vài bước chân ngắn ngủn, nhưng thời gian Phó Du Nhiên lê lết đến nơi mất hai nén hương. Nàng hít sâu, thở ra, lại hít sâu, vẻ mặt kiên nghị vươn tay tới chiếc hỉ khăn màu đỏ, bỗng nhiên mắt hoa lên, chiếc hỉ khăn kia đã bay tới, đường bay vô cùng chuẩn xác, đáp xuống mặt nàng.
"Cô đã xong được chưa!"
Phó Du Nhiên vô cùng uể oải đến gỡ hỉ khăn trên mặt xuống, vẻ mặt cầu xin ngồi vào giường, "Ngươi không thể cho ta ảo tưởng một chút sao?"
"Ảo tưởng cái gì?" Tề Diệc Bắc thân mặc hỉ phục đỏ rực tức giận hỏi.
"Ảo tưởng người gả tới không phải ngươi a!" Phó Du Nhiên kích động, "Vì sao không phải Tiết Huyên Trữ?"
Tề Diệc Bắc khó hiểu nói: "Tiết Huyên Trữ tất nhiên cũng nhập cung, được phong làm Lương đệ."
"Ta không nói chuyện đó!" Phó Du Nhiên giận dữ nói: "Ta đang hỏi vì sao Phó Du Nhiên lại biến thành Thái tử phi!"
"Hả?"
Phát điên là cảm giác như thế nào? Hiện tại Phó Du Nhiên có thể cảm nhận rõ ràng. Đó là một loại cảm giác ngứa ngáy trong lòng, da đầu tê dại, cả người run rẩy, muốn hét to và đập hết mọi thứ. Nàng xách áo Tề Diệc Bắc, quát hết sức: "Ngươi gả về đây, ai sẽ thành thân với Hoài vương?"
Tề Diệc Bắc nhướng mày, "Cô lo lắng cho Hoài vương?"
Phó Du Nhiên run run ngón tay chỉ vào Tề Diệc Bắc, "Ngươi, ngươi... các ngươi nói sẽ hoàn thành tâm nguyện của ta, không phải sẽ gả ta cho Hoài vương sao?"
"Gả cho Hoài vương?" Tề Diệc Bắc làm vẻ ‘cô bị bệnh à’ nói, "Ta đã sớm nói, nghĩa nữ của Mặc Yến Thần quyết không thể gả cho Hoài vương mà."
"Tại sao?"
"Chẳng tại sao cả" Tề Diệc Bắc liếc Phó Du Nhiên nói: "Bởi vì Mặc Yến Thần chỉ có thể ủng hộ Thái tử."
Phó Du Nhiên ngẩn ngơ, "Nhưng... tâm nguyện của ta..."
Tề Diệc Bắc cũng phát hiện Phó Du Nhiên có vấn đề, cau mày nói: "Không phải cô muốn làm Thái tử phi sao? Không lo ăn mặc, kẻ hầu người hạ, hơn nữa còn có thể cho các huynh đệ cô hoàn lương, chẳng phải đây là tâm nguyện của cô còn gì?"
"Đủng là như thế, nhưng..." Phó Du Nhiên điên cuồng vò tóc, "Tính sai rồi!"
Tề Diệc Bắc nheo mắt, "Theo lý thuyết cô phải sớm biết người tiến cung là 'Phó Du Nhiên' mới đúng."
Phó Du Nhiên nhụt chí ngồi trở lại giường, cuối cùng nàng đã hiểu được lí do mà Hoài vương tức giận. Đúng vậy, nàng hẳn phải biết sớm, nhưng ngày vấn danh đó cũng không biết ai đã ngủ gật trên ghế, không nghe thấy điều quan trọng, còn ngốc nghếch nói cho Hoài vương biết Hoàng Thượng sẽ tứ hôn.
"A ——" Phó Du Nhiên kêu thảm thiết, "Tại sao lại như vậy?"
"Rốt cuộc có chuyện gì? Làm Thái tử phi cô tủi thân lắm ư? Cô cho rằng ta tình nguyện muốn cưới cô sao?" Tề Diệc Bắc mất kiên nhẫn nói: "Cô vẫn cứ khăng khăng muốn gả choTề Thụy Nam à?"
"Không phải." Đang đắm chìm trong đau thương, Phó Du Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, nàng hiểu rõ, đắc tội với chủ nhân của một đống vàng trong tương lai là chuyện tuyệt đối không thể làm, "Hoài vương vẫn là thần tượng của ta, có thể gả cho hắn thì tốt quá, nhưng làm Thái tử phi cũng không tệ, quan trọng nhất là..."
"Quan trọng?"
Phó Du Nhiên cười gượng, "Thái tử đã nói với Hoài vương, Hoàng Thượng sẽ tứ hôn 'Phó cô nương' cho hắn. Kết quả Thái tử lại tự mình cưới 'Phó cô nương', ngươi nói xem Hoài vương có thể ghi hận trong lòng hay không?"
"Cái gì?" Tề Diệc Bắc trợn mắt, "Cô..!!! Vô duyên vô cớ gây rắc rối cho ta!"
Phó Du Nhiên thở dài, "Ta cũng không muốn, ai bảo các ngươi cũng không thèm tiến cung thăm ta, nếu các ngươi nói trước, sẽ không xảy ra chuyện này." Còn lãng phí tình cảm của nàng! Hoài vương... Xem ra sau này chỉ có thể gặp lại huynh trong mơ mà thôi.
"Sai lầm của chúng ta ư?" Tề Diệc Bắc buồn bực ngồi trước gương trang điểm, tháo xuống một đống trân châu mũ phượng, sau đó dồn sức nhổ hàng loạt trâm cài đầu xuống, "Trong mười ngày đó ta phải học vô số quy củ, còn sức nào mà tiến cung nữa?"
Tề Diệc Bắc thì thầm nửa ngày, Phó Du Nhiên vẫn làm ngơ, hoài niệm Hoài vương trong lòng. Buồn rầu bi thương một trận, nàng lại thấy thật nhàm chán, bèn đi tới đằng sau Tề Diệc Bắc, nhìn khuôn mặt xinh đẹp phản chiếu trong gương, cười nói: "Hóa ra ta cũng có thể xinh như vậy."
Tề Diệc Bắc sửng sốt, nhìn hình ảnh trong gương, làn da trắng nõn mềm mại, mái tóc như suối mây, đôi mắt đen láy, đôi môi đỏ căng mọng... Thì ra nha đầu kia thay đổi cách ăn mặc lại thuận mắt đến thế. Không hiểu vì sao, Tề Diệc Bắc lại nhớ tới thân thể quyến rũ trong cái đêm ở Thần Phong trại đó... Có lẽ cưới nàng, cũng không khó tiếp nhận như hắn tưởng.
"Vui vẻ cái gì? Không quan hệ tới diện mạo cô." Che dấu ý nghĩ hỗn loạn trong đầu, Tề Diệc Bắc tức giận nói: "Từ nửa đêm ta đã bị gọi dậy, ngoan ngoãn ngồi hai canh giờ để người ta tô vẽ trên mặt, da mặt được trát thêm một lớp, cóc cũng biến thành thiên nga."
"Ngươi nói ai là... Ngươi làm cái gì vậy?"
"Cởi quần áo."
Phó Du Nhiên vội vàng tóm lấy tay Tề Diệc Bắc đang cởi đai lưng, "Ta biết ngươi cởi quần áo! Nhưng tại sao ngươi muốn cởi?"
Tề Diệc Bắc day day trán, quát lớn: "Cởi quần áo thì còn làm gì? Đi ngủ!!" Nói xong, hắn hất tay Phó Du Nhiên ra, nhanh nhẹn cởi áo khoác, đang định trèo lên giường, chợt thấy chiếc túi nhỏ Phó Du Nhiên vừa đặt bên giường, "Đây là cái gì?"
"Không biết, Mặc tiểu tử cho ta, gọi là lễ vật tân hôn?"
"Hắn?" Tề Diệc Bắc cau mày gỡ túi ra, bên trong là một chiếc hòm tinh xảo. Đến khi mở lên xem vật bên trong, khuôn mặt Tề Diệc Bắc đen lại.
Phó Du Nhiên vội tiến đến nhìn, trong hòm đựng hai chiếc bình nhỏ và một mảnh vải. Mở tấm vải ra, đập vào mắt là hình vẽ một đôi nam nữ giống như Đông cung đồ, nhìn sang hai chiếc bình nhỏ, một chiếc đề "Dục lan du", một chiếc viết "A, đến đây"!
Đến người ngốc nghếch cũng biết đêm động phòng sẽ làm cái gì, hiện giờ lại thấy mấy thứ này, Phó Du Nhiên không khỏi đỏ bừng mặt, khẽ nói: "Chúng ta..."
Bình luận facebook