(*)Đời người có lúc sẽ gặp lại nhau (人生何处不相逢): Trong đời, thiếu gì nơi có thể gặp lại nhau. Có thể sẽ còn gặp lại, vậy hãy giữ cho quan hệ được tốt đẹp, thân thiện.
"Một vạn lượng!" - Phó Du Nhiên vừa hô lên đã thấy hối hận ngay, xót quá, mấy món đồ nàng thu được ở trong cung không biết có đủ một vạn lượng không nữa. Ruột gan nàng như sắp nứt ra rồi, sao lại thét một con số mà ai nghe cũng choáng váng như thế chứ, chỉ vì nha đầu xấu xa Lâm Hi Nguyệt kia! Có trời mới biết vì sao nàng ta lại đứng ở trên đài. Nhưng có một chuyện mà Phó Du Nhiên có thể khẳng định chắc chắn rằng, giọng ca du dương uyển chuyển đầy xúc cảm vừa rồi nhất định không phải do nàng ta hát, người hát khúc nhạc ấy hẳn vẫn còn đang ẩn nấp ở phía bên trong. Giả làm người hát thì cũng không nói, lại còn muốn làm hoa khôi? Thật sự là muốn phun nước ra từ đằng mũi!
Tề Diệc Bắc cũng đau đầu, quả nhiên không thể trêu vào sơn tặc, hắn vừa thầm kêu may mắn vì hôm nay Phó Du Nhiên khá nghe lời, thế mà…. Lâm đại sơn tặc trở về từ khi nào? Tại sao Mặc tiểu tử lại không đến báo cáo với hắn? Xem ra với tình hình này, nếu Phó Du Nhiên không tóm được Lâm Hi Nguyệt thì nàng quyết không bỏ qua. Bây giờ chỉ hy vọng không còn ai muốn ra giá nữa, để việc này kết thúc nhanh đi.
Nhưng mà, - mọi sự đều sợ nhất cái "Nhưng mà" này - không như mong muốn, ngay lúc dư âm của lời hô "Một vạn lượng" vẫn còn đang vang vọng bên tai mọi người thì, từ lầu hai đột nhiên cất lên tiếng nói: “Một vạn một ngàn lượng.”
Lúc này Phó Du Nhiên mới phát hiện, nơi nàng và Tề Diệc Bắc đang ngồi là ở đại sảnh bên dưới, trên lầu hai còn một gian phòng khác được che chắn bẳng một bức rèm mỏng, người bên trong cố tình không muốn để lộ mặt, nói chuyện cũng phải truyền qua một tên gia nhân, hiển nhiên là không muốn ai phát hiện ra thân phận của mình.
"Một vạn… một ngàn lượng… lẻ một tiền!” - Phó Du Nhiên đang đau lòng đến cực điểm.
Mọi người nghe xong mà giật mình, tất cả cùng chế giễu kẻ vừa đưa ra cái giá chưa từng xuất hiện từ trước tới nay: “lẻ một tiền”. Nhưng người ngồi ở trên lầu lại không thay đổi sắc mặt, hắn hô: "Một vạn năm ngàn lượng."
Cả người Phó Du Nhiên run lên, nàng vỗ mặt bàn đánh ‘đét!’, "Một vạn năm ngàn... thêm một tiền!"
"Hai vạn lượng."
"Ngươi!" - Phó Du Nhiên thở phì phò, chỉ tay vào lầu hai mà chửi ầm lên, - "Ngươi nhiều tiền quá thì có thể đi phát chẩn, giúp đỡ người nghèo, quyên góp giúp bọn nhỏ thất học, nhưng ngươi lại dùng tiền để mua nữ nhân, ta nhân danh quốc gia, nhân danh nhân dân cả nước khinh bỉ ngươi. Liếc mắt cũng thấy rõ đức hạnh của nữ nhân kia thế nào, đáng giá hai vạn lượng à? Ngươi, con mẹ nó, cái đồ không có mắt!"
Trong đại đường hoàn toàn yên tĩnh, Tề Diệc Bắc chóng mặt, hắn muốn lỉnh ra một góc để đi trốn.
Lâm Hi Nguyệt đang đứng ở trên đài càng kinh ngạc hơn, nàng trừng mắt nhìn Phó Du Nhiên: "Ngươi..."
"Ngươi cái gì mà ngươi!" - Phó Du Nhiên mắng ầm lên, "Tên nha đầu xấu xa nhà ngươi, làm cái gì không làm, lại muốn làm hoa khôi. Toàn bộ gia tài của lão tử xuất ra hết! Ngươi! Con mẹ nó! Hai vạn năm ngàn!"
Thấy khí thế kinh người của Phó Du Nhiên, Lâm Hi Nguyệt ngây người đứng im trong 3 giây không dám lên tiếng. Lúc này, hộ vệ dẫn một vị khách tiến vào đại đường, là một nam tử đội chiếc mũ có mành che ở trước mặt, Yến lão bản vừa nhìn thấy người này đã vội vàng chạy tới thấp giọng nói vài câu, người nọ khẽ gật đầu rồi nhìn lên Lâm Hi Nguyệt đang đứng ở trên đài. Hắn lững thững đi tới chiếc bàn còn trống, ngồi xuống và hô: "Ba vạn lượng."
Phó Du Nhiên tức muốn chết, sao nàng lại không biết thì ra nha đầu xấu xa Lâm Hi Nguyệt này lại đáng giá nhiều tiền đến vậy. Sớm biết thì nàng đã bán nàng ta cho bọn buôn người rồi.
Tề Diệc Bắc giật mình, tuy người nọ đã cố ý đè thấp giọng nói xuống hết mức, nhưng…
"Bốn vạn lượng." - Không cần nhìn cũng biết ai vừa ra giá, là cái người thần bí ở trên lầu hai.
Phó Du Nhiên thấy mình sắp nôn ra máu rồi, "Tứ... Tứ..."
Không đợi nàng kịp "Tứ.." cho hết câu, đại hiệp che mặt vừa đến đã nói ngay: "Năm vạn lượng."
Phó Du Nhiên choáng váng, nàng chầm chậm quay sang Tề Diệc Bắc, "Tiền..."
Thật ra là nàng muốn nói: “Mấy thứ kia của ta đáng giá bao nhiêu tiền?”, hoặc là, "Cho mượn chút ngân lượng đi.", nhưng sự đả kích quá lớn đã khiến lời nói của Phó Du Nhiên bay biến đi đâu hết, trong đầu nàng bây giờ chỉ còn duy nhất một chữ: ‘Tiền!’.
Tề Diệc Bắc kéo Phó Du Nhiên ngồi xuống, hắn nắm tay nàng thật chặt, mặt quay về hướng ‘Năm vạn lượng’, nhẹ nhàng nói: "Mười vạn lượng!"
Câu nói không lớn lắm, thậm chí người nào ngồi xa còn nghe không rõ, nhưng khi giọng nói đó truyền vào tai của người nọ, người nọ ngẩng phắt đầu nhìn chằm chằm vào Tề Diệc Bắc và Phó Du Nhiên. Một lúc sau, Yến lão bản đi tới, người nọ nhỏ giọng nói cái gì đó khiến Yến lão bản gật gật đầu, đoạn quay ra nói với các vị khách: "Người đoạt giải nhất hôm nay là vị này..."
"Đợi đã!" – Một tiếng nói ôn nhuận phát ra từ lầu hai, tiếp theo đó là tiếng lách cách của bức rèm bị kéo lên, có một bóng người bước ra từ bên trong. "Vị cô nương đang đứng trên đài kia là người quen cũ của ta, bất luận trả giá bao nhiêu, tại hạ đều nhiều hơn một ngàn lượng."
Tất cả ánh mắt ở dưới đài đều nhìn lên lầu hai, có vài tiếng hô vang, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, "Hoài vương điện hạ!"
Hoài vương? Hai con ngươi trong mắt Phó Du Nhiên đảo lia lịa, mãi một lúc sau nàng mới đỡ choáng váng, ngẩng đầu lên nhìn. Một bóng người mặc bộ quần áo màu xanh nhạt đang dựa vào lan can lầu hai, gương mặt đẹp như tạc bằng ngọc, trên môi hắn nở một nụ cười tao nhã, mái tóc được buộc gọn ở sau đầu, có vài sợi vương ra, rủ xuống trước mặt, trông có phần ‘thiếu một phần cẩn trọng, hơn hai phần tùy ý’.
Dùng gót chân để nghĩ cũng biết, khẳng định là vẻ mặt của Phó Du Nhiên đang mê ly ngây ngất, lại nhìn Lâm Hi Nguyệt đứng ở trên đài, vẻ mặt của nàng ta cũng háo sắc chẳng kém, Tề Diệc Bắc tức giận đứng dậy, nháy mắt với ‘Năm vạn lượng’ —— đừng hỏi vì sao hắn đang che mặt mà vẫn có thể nháy mắt với đối phương, tóm lại là cái gã ‘Năm vạn lượng’ kia vẫn hiểu được, hắn cũng đứng dậy. Phó Du Nhiên thấy Tề Diệc Bắc di chuyển thì quay đầu lại lưu luyến nhìn lên trên lầu, sau đó mới bĩu môi đi theo Tề Diệc Bắc.
"Đứng lại!" – Một giọng quát bực bội vang lên, "Chu Lục Gia ta muốn nhìn xem các ngươi là thần thánh phương nào mà dám tranh giành mỹ nhân cùng Hoàng vương điện hạ!"
Mấy kẻ nịnh hót, suốt ngày vuốt mông ngựa thì chỗ nào cũng có, có người mở đầu thì tự nhiên cũng có kẻ phụ họa theo, có người còn tranh công, xông vào động thủ muốn lột chiếc mũ sa trên đầu Tề Diệc Bắc và Phó Du Nhiên.
Tề Diệc Bắc thu tay lại, kéo Phó Du Nhiên về phía sau, mình đứng ở phía trước để bảo vệ nàng, nhưng Phó Du Nhiên thì lại nghĩ, lão Tề là người của công chúng, nếu lộ mặt ở trong này thì không hay nên lại lách mình đi lên phía trước, đánh một quyền trúng mặt kẻ đang chộp tới Tề Diệc Bắc, rồi đứng chắn ở trước người hắn, "Kẻ nào dám!"
Gã bị đánh trúng ôm lấy mắt, hắn hét lên với đám cẩu bằng hữu ở xung quanh, "Xông lên cho ta, đem hai tên tiểu tử này lột sạch!"
Có người gây rối ở địa bàn của mình, Yến lão bản chắc chắn không thể khoanh tay đứng nhìn, nàng sai một nhóm hộ vệ ngăn đám công tử nhà giàu quá khích kia lại, nhưng không ngăn Phó Du Nhiên. Phó Du Nhiên bất chấp tất cả, "Ba! Ba! Ba! Ba! Ba!", nàng xông lên đánh cho mỗi người một quyền ‘Song long xuất bến’ vào mặt, vừa đánh vừa mắng, "Lột sạch lão tử? Ta đánh bầm mắt các ngươi!"
Một đám đại thiếu gia suốt ngày sống an nhàn sung sướng làm sao chịu nổi chiêu này, cả đám ôm mắt kêu cha gọi mẹ như một đám gấu mèo khóc lóc, Phó Du Nhiên kéo Tề Diệc Bắc."Phong khẩn, xả hô!" (Chuồn khẩn cấp, thoát ra ngoài)
Tề Diệc Bắc không hiểu câu này, nhưng cũng biết ý tứ của nó là ‘Chạy!’, hắn nắm chặt tay của Phó Du Nhiên rồi chạy ra ngoài.
Nhưng, lại nhưng, trong tình cảnh hỗn loạn, không biết thế nào mà một tên gấu mèo lại vươn tay ra túm được chiếc mũ của Phó Du Nhiên, bỗng trước mắt Phó Du Nhiên sáng ngời, cả thế giới lại hiện rõ ở trước mặt nàng.
Phó Du Nhiên cả kinh, vội vàng đưa tay lên che mặt, từ khe hở ở bàn tay nàng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của người nam nhân mặc bộ quần áo màu xanh nhạt kia, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào chiếc khăn che mặt của Tề Diệc Bắc, rồi lại nhìn Phó Du Nhiên đang bị đám ‘gấu mèo’ vây bám, khóe miệng hắn chợt gợn lên ý cười. Hắn đưa ngón trỏ kề lên môi, nhìn Phó Du Nhiên và làm động tác "—— suỵt!".
Phó Du Nhiên như được trúng giải độc đắc, cả người hưng phấn, đầu óc choáng váng mơ hồ, nàng bị Tề Diệc Bắc kéo ra cửa lúc nào cũng không biết.
"Cô cười đủ chưa!"
Tại một phòng nhỏ trong khu hậu viện của Yến Phiên Tiêm, Tề Diệc Bắc tức giận ném chiếc mũ sa xuống đất, Phó Du Nhiên thì bĩu môi: "Ta đâu có cười?"
"Miệng của cô ngoác đến mang tai rồi đấy!"
Phó Du Nhiên kéo kéo khóe miệng, cười haha: "Không biết vì sao miệng không khép lại được."
Tề Diệc Bắc cúi đầu mắng một tiếng, rồi nói vọng vào gian bên trong, "Nha đầu kia trở về khi nào? Tại sao lại xuất hiện ở trên đài?"
Mặc Vĩ Thiên đầu đội mũ sa đang đứng ở bên cửa sổ, hắn quay lại, "Hai vấn đề này ta cũng muốn biết, ta còn muốn biết vì sao các ngươi lại ở đây?"
Phó Du Nhiên nói xen vào: "Vậy còn ngươi?"
"Ta nghe tin liền đến đây cứu tỷ muội kết bái của muội đấy!"
Tề Diệc Bắc thở dài: "Nha đầu kia không phải là hoa khôi thật đấy chứ?"
"Làm sao có thể!" - Mặc Vĩ Thiên quang quác - "Yến Phiên Tiêm sao có thể tùy tiện đem một nữ tử như vậy lên làm hoa khôi?"
Lỗ tai Phó Du Nhiên dựng thẳng lên, "Nhớ kỹ những lời này, lát nữa phải nói cho Hi Nguyệt nghe."
Mặc Vĩ Thiên đen mặt, hắn giơ ngón cái lên với nàng: "Bà thím ơi, người còn sợ chưa đủ phiền toán hay sao?"
Tề Diệc Bắc trầm ngâm, "Nàng ấy biết huynh là lão bản của Yến Phiên Tiêm chứ?"
Phó Du Nhiên kinh ngạc trừng mắt nhìn Mặc Vĩ Thiên như nhìn một sinh vật lạ, Mặc Vĩ Thiên nghĩ một lúc rồi nhẹ lắc đầu, "Tuy nàng ấy đã từng theo ta đến đây một lần, nhưng hẳn không biết ta là ông chủ." – Nói đến đây hắn lại ngẩng phắt lên, - "Lại nói, vì sao huynh biết Yến Phiên Tiêm là của ta?"
"Cái này không phải quá đơn giản sao?" - Tề Diệc Bắc đưa tay rót cho mình một chén trà, - “Bình thường, nếu có nơi nào hay ho mới khai trương là huynh sẽ lôi kéo ta đến ngay, duy chỉ có Yến Phiên Tiêm thì khác. Nơi này mở ra được hai năm rồi nhưng huynh lại chưa từng nói về nó ở trước mặt ta, mỗi lần ta nhắc tới thì huynh đều ậm ừ lảng sang chuyện khác. Huynh luôn tự nhận mình là tình thánh nhưng lại không có hứng thú với thanh lâu nổi tiếng này, nói vậy đến quỷ cũng chẳng tin. Lần trước ta chỉ thử huynh một chút nhưng huynh đã thừa nhận ngay, vậy ta còn cách nào nữa."
Mặc Vĩ Thiên nghe xong sửng sốt mãi không thôi, hắn ngẫm lại tất cả, đúng là thế, vì hắn sợ nếu đưa Tề Diệc Bắc đến Yến Phiên Tiêm thì hắn ta lại nhìn ra được cái gì đó, Tề Diệc Bắc mà đem chuyện đó nói với lão cha hắn thì hắn nhất định phải chết, cho nên hắn mới tránh không nhắc tới Yến Phiên Tiêm, nhưng ngược lại, càng tránh thì càng dễ bị nhìn thấu.
"Chờ một chút!" - Phó Du Nhiên ngây người mất nửa ngày mới hét lên một tiếng, nàng chỉ vào Mặc Vĩ Thiên - "Nói cách khác, ngươi mới là lão bản thực sự của nơi này?"
Mặc Vĩ Thiên liếc nàng đầy xem thường, "Chúc mừng bà thím của ta, cuối cùng thì muội cũng đã hiểu được."
Phó Du Nhiên không thèm để ý tới giọng nói mỉa mai của hắn, nàng quay sang Tề Diệc Bắc, - "Tại sao hắn lại giữ bí mật với huynh?"
Tề Diệc Bắc đáp: "Hắn sợ ta để lộ bí mật cho lão sư biết hắn làm nghề này, lão sư sẽ bóc da hắn."
Ánh mắt Phó Du Nhiên lóe sáng, nàng bước tới gần Mặc Vĩ Thiên.
Mặc Vĩ Thiên lùi dần về phía sau, vẻ mặt đề phòng: "Muội muốn làm gì?"
Phó Du Nhiên cười gian, nàng vừa xoa tay vừa bức Mặc Vĩ Thiên đến sát giường, dùng sức đẩy hắn ngồi xuống, nàng kéo tay áo lên, một cước đạp vào mép giường, “Muốn ta động thủ, hay ngươi tự động thủ đây?"
Bình luận facebook