"Phụ hoàng đến sao?" Tề Diệc Bắc nghi ngờ: "Sao ta chẳng nghe tin tức gì vậy?"
"Chuyện lớn như vậy đương nhiên phải giữ bí mật với người không liên quan." Phó Du Nhiên nhún nhún vai theo thói quen nhưng lại quên mất bả vai mình đang bị thương, nàng bị đau kêu lên "Ui da" một tiếng, Tề Diệc Bắc liền vội vàng tiến lên đè Phó Du Nhiên xuống giường, "Ở trên giường cũng không đàng hoàng, hôm qua Khuynh Thành xoa bóp cho nàng thấy có cảm giác gì không?"
"Còn có thể thế nào, tất nhiên là đau rồi!"
Tề Diệc Bắc nghe vậy thì động tác trên tay nhẹ hơn, "Thương gân động cốt nhất định sẽ như vậy, nàng ráng nhịn mấy ngày là hết thôi."
Phó Du Nhiên nâng mắt nhìn Tề Diệc Bắc, "Có phải muốn biết ta sẽ bẩm báo thế nào với Phụ hoàng về chuyện bị thương không?"
Tề Diệc Bắc mất tự nhiên, nhỏ giọng nói: "Nha đầu Tử Yên kia ẩn nấp ở dưới gầm xe ngựa để trốn theo vào cung, gặp được nàng cũng chỉ là ngẫu nhiên. . . . . ."
"Ngẫu nhiên? Nói như vậy còn phải trách vận khí của ta không tốt?"
"Không phải ý đó, nàng ta từ nhỏ sống trên núi đã quen tùy hứng, lại không có ai bảo ban nàng ta nên mới ngang ngược một chút. Nhưng bản tính của nàng ta không xấu. . . . . ."
"Cố Khuynh Thành nói với huynh như vậy à?" Phó Du Nhiên lạnh lùng nói: "Bản tính không xấu? Nếu ta chậm chân chút xíu nữa là bị nàng ta đánh chết rồi. Tùy hứng sao? Ta còn tùy hứng hơn đấy! Xem ta lột xuống một lớp da của nàng ta như thế nào!"
"Du Nhiên," Tề Diệc Bắc xuống giọng, "Chuyện này nàng đúng là nên tức giận, nhưng tuổi của Tử Yên còn nhỏ, lại là sư muội của Khuynh Thành, nàng có thể. . . . . ."
Phó Du Nhiên càng nghe trong lòng càng tức, "Được chứ! Không những phải chiếu cố đến người trong lòng của huynh, mà còn phải quan tâm chăm sóc sư muội của nàng ta gấp bội có đúng không? Xử lý nha đầu kia thế nào là chuyện của huynh, liên quan gì tới ta?"
Đúng lúc Phó Du Nhiên đang nổi giận, Vinh Thăng chạy vào bẩm báo có Cố Khuynh Thành đến.
Hai ngày này Cố Khuynh Thành đều đúng hạn vào cung thay thuốc và xoa bóp cho Phó Du Nhiên, bí dược độc môn của nàng ta quả nhiên có chỗ độc đáo, mới hai ngày mà bả vai của Phó Du Nhiên đã bớt sưng rất nhiều. Hôm nay sau khi xoa bóp xong, Cố Khuynh Thành khẽ nhíu mày nói: "Hai ngày này biểu tẩu không chịu dưỡng thương cho tốt sao? Thương thế hình như còn nặng hơn hôm qua một chút."
Phó Du Nhiên kinh ngạc nói: "Làm sao có thể? Hai ngày nay ta rất yên tĩnh, ngay cả bước đi cũng không dám." Truyện được đăng tại diễn đàn lê quý đôn
Tề Diệc Bắc mới ra tới cửa để tránh mặt nghe vậy lại đi vào, "Không cần phải nói, nhất định là buổi tối nàng không chịu thành thật nằm yên một chỗ."
Lâm Hi Nguyệt chợt trợn tròn mắt, như gặp phải quỷ nhìn Tề Diệc Bắc nói: "Sao huynh biết buổi tối nàng ấy không thành thật?"
"Này!" Phó Du Nhiên tức giận liếc Lâm Hi Nguyệt, "Cái đó không phải là trọng điểm."
Gương mặt Lâm Hi Nguyệt hồ nghi. Cố Khuynh Thành cũng muốn biết rõ tình huống, sau khi cân nhắc mới nói, "Không bằng đêm nay ta ở lại chăm sóc biểu tẩu."
Tề Diệc Bắc và Phó Du Nhiên đồng thời mở miệng, "Không cần."
Hai người liếc nhau một cái, Tề Diệc Bắc nói: "Cả buổi tối nàng ấy đều không yên tĩnh, cả đêm không ngủ muội sẽ không chịu nổi đâu, ta sẽ tìm người khác chăm sóc nàng ấy."
Phó Du Nhiên khẽ hừ một tiếng, "Cảm tạ, nhưng huynh khỏi cần tìm, có Lâm Hi Nguyệt chăm sóc cho ta rồi."
Lâm Hi Nguyệt vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề làm sao Tề Diệc Bắc biết được tướng ngủ của Phó Du Nhiên. Nghe được câu này thì hơi sửng sốt, "Vậy chẳng phải là muốn ta chịu đựng cả đêm à?"
"Nha đầu thối này!" Phó Du Nhiên mà không bị thương nhất định đã xông lên tẩn cho Lâm Hi Nguyệt một trận, "Ta bị như vậy cũng gián tiếp do mi hại đấy. Thế mà chăm sóc cho ta một đêm cũng không chịu, thật không có nghĩa khí!"
"Ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi mà." Lâm Hi Nguyệt ỉu xìu ngồi lại xuống ghế, "Vậy ta đi ngủ trước, buổi tối thì ngồi trước giường mi, mở to hai mắt nhìn chằm chằm mi!"
"Hay cứ để ta ở lại đi." Cố Khuynh Thành nói: "Theo tình hình bây giờ của biểu tẩu, buổi tối phải chắc chắn tẩu ấy yên tĩnh, nếu không công sức xoa bóp hai ngày nay đều uổng phí. Ta ở lại thì lúc nào cũng có thể theo dõi được thương thế của tẩu."
"Không cần." Tề Diệc Bắc lại cự tuyệt lần nữa, "Ta bảo đảm nàng ấy sẽ nằm bất động. Muội vẫn nên trở về nghỉ ngơi đi."
Bảo đảm nàng nằm bất động? Phó Du Nhiên đột nhiên nhớ đến khoảng thời gian trước nàng bị trật eo, quả thật Tề Diệc Bắc có biện pháp "Bảo đảm nàng nằm bất động". Chẳng lẽ lần này hắn muốn. . . . . . Ôm nàng ngủ? Nghĩ tới đây nàng cảm thấy hơi ngượng ngùng. Phó Du Nhiên còn đang ở trong cảm xúc lâng lâng, lại bị câu nói tiếp theo của Tề Diệc Bắc xua tan hoàn toàn.
"Nếu quả thật không được thì tìm tấm vải cột chặt nàng ấy ở trên giường, lúc đó nàng ấy muốn động cũng không động được. . . . . ."
"Tề Diệc Bắc!"
Lâm Hi Nguyệt đã "Đi ngủ" đột nhiên mở to mắt, không đếm xỉa đến sắc mặt tái xanh của Phó Du Nhiên, chỉ nhìn Tề Diệc Bắc nói: "Cái chủ ý này không tệ, ta thấy cứ làm như vậy đi."
"Lâm Hi Nguyệt!"
"Không cần kêu nữa." Lâm Hi Nguyệt đi tới bên giường, đồng tình nhìn Phó Du Nhiên, "Yên tâm, ta sẽ tìm cho mi một tấm vải mềm mại." Nói xong, đi nhanh ra cửa, Phó Du Nhiên lớn tiếng mắng: "Nha đầu thối, ta chúc mi đang ngồi chồm hổm trên bồn cầu thì bị rơi xuống hố phân, để lại tiếng xấu muôn đời!"
Tề Diệc Bắc hít một hơi thật sâu, cố gắng phớt lờ cách dừng từ thô thiển của Phó Du Nhiên, giả bộ như không có chuyện gì nói với Cố Khuynh Thành: "Muội xuất cung đi, chuyện này cứ để ta xử lý."
"Nhưng. . . . . ."
"Không sao, ta tiễn muội."
Cố Khuynh Thành khó xử liếc mắt nhìn Phó Du Nhiên, lại nhìn qua Tề Diệc Bắc nói: "Với thương thế của biếu tẩu, không thể dùng phương pháp như huynh nói, nếu không. . . . . ."
"Yên tâm đi." Tề Diệc Bắc thu thập lại hòm thuốc Có Khuynh Thành mang tới, "Ta đưa muội xuất cung."
Cố Khuynh Thành bất đắc dĩ, sau khi dặn dò Phó Du Nhiên mấy câu liền đi theo Tề Diệc Bắc ra ngoài cửa, Phó Du Nhiên nằm ở trên giường mím môi, không ngừng cắn môi: "Ai dám trói ta...ta liều mạng với kẻ đó!"
"Du Nhiên muội muội, muội muốn cùng ai liều mạng vậy?" Một giọng nói hài hước truyền vào từ cửa, chính là Mặc Vĩ Thiên.
Phó Du Nhiên tức giận nói: "Sao huynh còn ở đây? Không đưa Khuynh Thành muội muội xuất cung sao?"
Mặc Vĩ Thiên cười nói: "Muội ấy có phải là con nít đâu mà sợ lạc đường?" Nói xong liền đi vào phòng, ngồi vào bên giường Phó Du Nhiên, thần thần bí bí nói: "Vừa rồi ta nhìn thấy tiểu nha đầu muội hùng hùng hổ hổ thật có tinh thần, muội tính xử trí Tử Yên như thế nào?"
Phó Du Nhiên hừ một tiếng, "Ta đoán huynh đến thăm ta cũng chẳng phải tốt lành gì mà! Thế nào? Thay Khuynh Thành muội muội đến dò la tin tức sao?"
"Lần này muội nói sai rồi, ta đứng về phe của muội."
"Ai tin nổi huynh!" Phó Du Nhiên không vớ được đồ vật gì liền đá chăn xuống dưới giường cho hả giận, "Huynh và Tề Diệc Bắc đều cùng một giuộc, thay đổi biện pháp hòng gạt ta nói ra để lấy lòng Khuynh Thành muội muội của các người chứ gì, ta nói cho huynh biết, ta sẽ không nhẹ nhàng bỏ qua cho nha đầu kia đâu."
"Muội phát giận gì chứ." Mặc Vĩ Thiên sờ lỗ mũi một cái rồi nhặt tấm chăn thả về trên giường, chỉ cần một tên trọng sắc khinh bạn là đủ rồi, ta là nghĩa huynh của muội, nếu ta không giúp muội thì ai sẽ giúp muội đây? Muội không phải đã từng nói hay sao? Hai chúng ta là một loại người, muội nghĩ ta cũng sẽ nuông chiều hành vi quá đáng của nha đầu kia à? Hai ngày nay phụ thân bị nhiễm phong hàn, nếu không cũng đã sớm vào cung thăm muội, chúng ta quả thật xem muội như người trong nhà."
"Thật sao?" Phó Du Nhiên buồn bã nói, sóng mũi hơi cay cay, "Lão Mặc thế nào rồi?"
"Còn chưa chết được."
Phó Du Nhiên khinh thường nói: "Không biết ông ấy có phải là phụ thân ruột thịt của huynh không? Thật không hiếu thuận."
"Vấn đề này phải đi hỏi mẫu thân của ta." Mặc Vĩ Thiên tựa vào bên giường, "Phụ thân ta rất nhớ muội, ông ấy cũng đã thu thập rất nhiều loại thuốc bổ khí gia truyền, đều đã gói ghém lại để ở trong nhà, ngày mai ta sẽ mang vào cho muội."
Phó Du Nhiên hơi kinh ngạc, "Không phải ông ấy bị bệnh. . . . . ."
"Như vậy mới cảm động chứ sao!" Mặc Vĩ Thiên mang vẻ mặt bi thương tựa vào bên giường, "Ai biết muội hoàn toàn không xem chúng ta là người một nhà!"
"Ta không có ý đó, " Phó Du Nhiên từ từ ngồi dậy, "Ai kêu hai người các huynh vừa nhìn thấy Cố Khuynh Thành thì sắc mặt lại kỳ quái như vậy chứ?"
"Đó là hắn, không phải ta." Mặc Vĩ Thiên vội phủi sạch quan hệ nói: "Ta không hề có suy nghĩ gì khác với Khuynh Thành cả, huống chi lúc từ biệt đến này đã hơn sáu năm, lần này trở về muội ấy đã thay đổi rất nhiều, dáng vẻ của muội ấy không giống muội, muội là Thần Phong mỹ thiếu nữ vô địch, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. . . . . ."
"Ngừng lại!" Phó Du Nhiên căm hận nói: "Khen ngợi ta á? Ta cũng không tin huynh không có ý đồ! Thuận theo ý các người, tạm thời nha đầu kia sẽ được an toàn, trả đũa cũng phải chờ ta bình phục lại hãy nói. Hài lòng chưa? Lăn đi báo cáo đi!"
"Đã nói không phải vì cái này mà." Mặc Vĩ Thiên cười gượng ngồi vào bên cạnh Phó Du Nhiên, "Có chuyện khác."
Phó Du Nhiên đạp thẳng một cước vào người Mặc Vĩ Thiên, "Ta biết ngay huynh vòng vo hồi lâu là có mưu đồ khác!"
Mặc Vĩ Thiên ho khan hai tiếng, "Lão cha ta quả thật có tìm thuốc bí truyền cho muội đấy."
"Ít nói nhảm đi!" Phó Du Nhiên liếc hắn một cái, tức giận nói: "Có chuyện gì thì nói mau lên."
*
Hai huynh muội bên kia chụm đầu thầm thì to nhỏ, cũng không nghe rõ đang nói gì, chúng ta lại nói đến Tề Diệc Bắc một chút.
Tại sao Tề Diệc Bắc lại phải vội vã đưa Cố Khuynh Thành xuất cung vậy? Chính là hắn sợ Chiêu Thái đế đột nhiên đến thăm, thấy Cố Khuynh Thành lại giận lây sang nàng ta, quả nhiên là thương hương tiếc ngọc.
Trước khi Cố Khuynh Thành xuất cung vẫn dặn đi dặn lại, nhất định phải chiếu cố thật tốt cho bệnh nhân Phó Du Nhiên, Tề Diệc Bắc cũng khó tránh khỏi muốn bày tỏ thái độ với Cố Khuynh Thành: Chuyện của Tử Yên không cần lo lắng. Chờ cơn giận của Thái tử phi tiêu tan sẽ qua chuyện thôi.
Nhưng trên thực tế hắn cũng không hề có chút chắc chắn nào.
Nói đến cô nàng Tử Yên này cũng thực khiến hắn nhức đầu. Hắn không thể tưởng tượng được, một tiểu cô nương hãy còn ít tuổi mà lại chẳng biết phân rõ trái phải đến mức độ như vậy! Không chỉ mỗi ngày kêu gào chửi rủa, mà còn tuyên bố muốn tìm Hoài vương tỉ võ hòng rửa sạch nỗi kia nhục. Chuyện này rõ ràng rất khó thực hiện.
Đầu hắn lại đau nữa rồi, Tề Diệc Bắc thở dài một tiếng quay trở lại tẩm điện, vừa bước đến cửa đã nghe thấy có giọng nói phát ra từ bên trong, thì ra là Mặc Vĩ Thiên.
Không biết trong lòng đang nghĩ gì, Tề Diệc Bắc đứng nguyên tại chỗ một lúc, sau đó lặng yên không tiếng động ngiêng nửa người vào, đây là. . . . . . Tình trạng gì?
Mặc Vĩ Thiên ngồi ở bên giường, cầm một khối ngọc bội đeo vào cổ Phó Du Nhiên, dặn dò: "Chớ làm mất đấy."
"Biết rồi!" Phó Du Nhiên không kiên nhẫn nói: "Đừng có quên chuyện đã đồng ý với ta."
Mặc Vĩ Thiên cười nói: "Yên tâm, chuyện của muội cũng là chuyện của ta."
"Ừ." Phó Du Nhiên khẽ gật đầu, cầm miếng ngọc bội trên cổ lên ngắm nghía."Trông rất tinh xảo, của huynh đâu?"
Mặc Vĩ Thiên kéo một sợi dây màu đỏ trên cổ xuống."Ở đây nè, đều giống nhau!"
Phó Du Nhiên cười mắng: "Huynh cũng thật xấu xa."
Mặc Vĩ Thiên than nhẹ, "Biết làm thế nào được, thôi muội mau bỏ vào đi, đừng để lão Bắc nhìn thấy."
"Thật dài dòng! Mau đi đi, ngày mai nhớ mang bí dược của nghĩa phụ vào đấy."
Tề Diệc Bắc đang đứng ở cửa rình coi nghe thấy vậy vội vàng lui về phía sau mấy bước, giả bộ như mới vừa về đến, nghênh đón Mặc Vĩ Thiên từ trong đi ra.
Mặc Vĩ Thiên cười nói: "Khuynh Thành xuất cung rồi hả? Nói cho huynh biết một tin tức đáng tin cậy. Trại chủ tạm thời sẽ không động tới tiểu di tử (em vợ) tương lai của huynh đâu, như thế nào? Yên tâm rồi chứ?"
"Huynh cũng biết rõ ràng thật." Giọng điệu của Tề Diệc Bắc không tốt lắm.
"Ta đương nhiên có biện pháp!" Mặc Vĩ Thiên cười đến cực kỳ đắc ý vỗ vỗ vai Tề Diệc Bắc, "Ta đi trước, huynh chăm sóc tốt cho muội muội của ta nhé, nếu có sơ xuất gì, ta sẽ hỏi tội huynh."
Tề Diệc Bắc không khỏi phiền lòng, "Từ bao giờ huynh lại lưu tâm đến nàng ấy thế?"
Mặc Vĩ Thiên cũng không đáp lời, cười hắc hắc rồi xoay người rời đi, trái tim của Tề Diệc Bắc càng loạn hơn, đi vào bên trong, chạm phải đôi mắt trắng đen rõ ràng của Phó Du Nhiên lại không biết phải nói gì, đành buông một câu chẳng liên quan: "Mặc Vĩ Thiên đi rồi hả?"
Phó Du Nhiên kinh ngạc nói: "Huynh không gặp hắn sao? Vậy vừa rồi huynh nói chuyện với ai?"
"À. . . . . . Có gặp." Tề Diệc Bắc rầu rĩ đỡ Phó Du Nhiên nằm xuống, nhìn đến cái chăn trên giường hơi xốc xếch thì khẽ nhíu mày lại, khóe miệng giật giật nhưng cũng không nói gì, chỉ dặn dò: "Nghỉ ngơi cho tốt, đừng khiến chỗ bị thương nặng thêm."
Lúc này tâm tình Phó Du Nhiên khá tốt, nàng cũng không tức giận với hắn nữa bèn cười nói: "Huynh đây là quan tân ta, muốn lấy lòng ta sao?"
"Vì sao ta phải lấy lòng nàng chứ?" Tề Diệc Bắc phiền não, "Tốt nhất nàng nên dưỡng thương, nhanh nhanh hoạt bát trở lại, đỡ phải phiền toái."
"Hả? Nói như vậy, không phải là vì muốn ta ở trước mặt phụ hoàng nói tốt mới quan tâm đến ta sao?"
Tề Diệc Bắc buồn bực nói: "Ta ở trong lòng nàng là người như vậy sao?"
Phó Du Nhiên không trả lời hắn, chỉ cười nói: "Nói như vậy, dù tối nay phụ hoàng không đến thì huynh vẫn quan tâm đến ta sao?"
"Cái gì?" Tề Diệc Bắc không phản ứng kịp, "Không phải nói buổi tối phụ hoàng. . . . . ."
. . . . . .
Buổi tối hôm đó, Lâm Hi Nguyệt vừa ngáp vừa đi tới tẩm cung, bộ mặt trượng nghĩa đi tới trước người Phó Du Nhiên nói: "Đạt đến một trình độ nhất định rồi, ngủ một buổi chiều là vì muốn tối này chăm sóc cho mi đấy!"
Phó Du Nhiên miễn cưỡng hừ một tiếng, "Có cơ hội đến gần Thái tử phi đương triều, mi nên cảm thấy hạnh phúc!"
"Ta thật muốn đi rêu rao cái hạnh phúc này quá." Lâm Hi Nguyệt xem tới xem lui một hồi, "Có cái gì hay hay mau lấy cho ta xem để giết thời gian."
Lúc Lâm Hi Nguyệt tìm được một cuốn nhạc phổ thì Tề Diệc Bắc từ cửa đi vào, hắn liếc Phó Du Nhiên một cái rồi nói với Lâm Hi Nguyệt: "Tối nay ta ở lại đây, cô hãy trở về đi."
Bình luận facebook