Edit: Ha Phuong
Sau khi từ trong phòng Phó Du Nhiên đi ra ngoài, Lâm Hi Nguyệt trực tiếp ra khỏi cửa chính Mặc phủ, ý của Phó Du nhiên rất rõ ràng, nàng cũng phải suy xét xem bản thân đến tột cùng là nên đi nơi nào.
Có lẽ ngay từ lúc ở Yến Phiên Tiếm Tề Thụy Nam ra giá "Mua" nàng, Lâm Hi Nguyệt liền biết cuộc đời này mình đối với hắn không đơn giản chỉ là sùng bái thần tượng nữa rồi.
Dung mạo anh tuấn, tính tình dịu dàng, có nữ nhân nào có thể cự tuyệt? Lâm Hi Nguyệt cũng không ngoại lệ. Nhưng vì sao lúc nàng ở cùng với hắn thì hơn phân nửa thời gian đều là đàm luận về Phó Du Nhiên.
Hắn không nên quá mức tò mò về Phó Du Nhiên như vậy chứ, không phải sao? Mặc dù nàng có gan đoán ra được lí do hắn tò mò, nhưng Du Nhiên cuối cùng vẫn là em dâu của hắn, không phải sao?
Nhưng không đàm luận đến chuyện đó, bọn họ còn có thể nói về vấn đề gì? Tề Thụy Nam cũng không chủ động nói tới chuyện của mình, mà Lâm Hi Nguyệt cũng không dám nói quá nhiều chuyện, chỉ sợ mình trong lúc vô tình để lộ ngọn nguồn mọi chuyện, tiết lộ thân phận, rước lấy phiền toái.
Vì vậy thời điểm hai người gặp mặt mà nói, chính là một loại vừa ngọt ngào vừa hành hạ, tuy hắn nhìn nàng nhưng ánh mắt lại xuyên qua nàng, suy nghĩ về một người khác.
Có thể đang nghĩ đến Phó Du Nhiên, cũng có khả năng không phải.
Điều này làm cho Lâm Hi Nguyệt có chút sợ, lần đầu tiên nàng nổi lên một chút ghen tị với Phó Du Nhiên.
Nàng đúng là đứa khốn kiếp!
Phó Du Nhiên nói nếu như mi quyết định, nhất định ta sẽ dốc toàn lực giúp mi.
Lâm Hi Nguyệt rất tin tưởng, coi như không có Tề Diệc Bắc, coi như Phó Du Nhiên chưa lập gia đình, coi như nàng ấy cũng ái mộ Tề Thụy Nam giống như mình, nàng ấy cũng vẫn sẽ nói: Nếu như mi quyết định, ta nhất định sẽ dốc toàn lực giúp mi.
Có một bằng hữu như vậy mà nàng lại còn ghen tị, đúng là quá khốn kiếp, quả thật đáng chết.
Cho nên, tốt nhất là nàng nên rời đi thôi, hoạch định cho tương lai mới là điều mà Lâm Hi Nguyệt yêu thích nhất, nhưng nếu là ở bên Tề Thụy Nam, chắc chắn nàng sẽ không có tương lai.
Mặc kệ người trong lòng Tề Thụy Nam là ai. Cho dù Vương phi của hắn có là Phó Du Nhiên cũng không liên quan tới nàng, không cần lãng phí thời gian vô ích vì một nam nhân không thương mình.
Nhưng ít ra, cũng nên đến từ biệt hắn.
Phủ Hoài vương.
Lâm Hi Nguyệt đứng ở dưới bậc thang. Nhìn tấm biển treo cao trước cửa phủ, chỉ thấy cửa phủ khép chặt, trước cửa không có một bóng người.
Ban ngày mà cũng lười biếng sao? Lâm Hi Nguyệt đang nghi ngờ chợt có một bóng áo tím lao ra từ bên cạnh.
"Làm sao cô biết chỗ này?"
Lâm Hi Nguyệt hừ lạnh một tiếng, "Khó trách không có bất kỳ ai, chắc là đều bị sát tinh hù dọa chạy mất hết rồi."
Tử Yên ngẩng cao đầu, "Vẫn muốn động thủ sao?"
"Cô là Công chúa, ta nào dám cùng cô động thủ, mà cô không sợ sẽ bị bắt lên đại điện, bị bêu xấu trước mặt mọi người hay sao?"
"Cô . . . . ."
Lâm Hi Nguyệt không đợi nàng ta nói xong đã xoay người rời đi, Tử Yên vội lắc mình chắn trước người của nàng."Cô muốn đi đâu?"
"Cô ở đây vậy chắc chắn là Hoài vương sẽ không có ở đây. Ta không đi chẳng lẽ ở lại đây chơi với cô hay sao?"
Tử Yên mím môi lớn tiếng nói: "Cô còn chưa trả lời ta tại sao lại đến đây? Hoài vương chưa vào cung sao?"
Nếu như không phải có chuyện kia xảy ra, có lẽ Lâm Hi Nguyệt sẽ rất đồng tình với Tử Yên, nàng quan sát nàng ta mấy lần mới kinh ngạc nói: "Cô ở đây trưng ra cái bản mặt cuồng dại không sạch sẽ, trên đầu dính đầy bụi đất như vậy là mong muốn người khác đồng tình à?"
"Ai mà thèm cô đồng tình!" Nhìn kỹ lại thì thấy đôi mắt Tử Yên hơi đỏ.
Lâm Hi Nguyệt híp mắt nhìn hồi lâu."Cô khóc sao?"
Lời còn chưa dứt Tử Yên đã dùng tốc đột sét đánh không kịp bưng tai "Oa" khóc ra thành tiếng.
"Này!" Lâm Hi Nguyệt hét lớn một tiếng, vội nhìn hai bên một chút, "Cô làm gì đấy?"
Tử Yên cứ như vậy mà nhìn nàng chằm chằm, càng khóc càng hăng hái, Lâm Hi Nguyệt thấy tình thế quỷ dị vội vàng rút lui, nhưng không ngờ được rằng Tử Yên giống như có ra đa theo dõi, Lâm Hi Nguyệt đi tới đâu, nàng ta sẽ khóc theo tới đó.
"Đừng khóc!" Lâm Hi Nguyệt nhảy lên trên một con sư tử bằng đá lớn trước cửa phủ Hoài vương, bịt lấy lỗ quát to xuống: "Cô mà còn khóc thì ta sẽ nhảy xuống đè bẹp cô!"
Cũng không biết là những lời này có tác dụng hay là Tử Yên khóc mệt, nàng ta liền thở ra mấy hơi, thút thít nức nở rồi dừng lại, ngửa đầu nói: "Thật dễ chịu."
Lâm Hi Nguyệt mở to miệng đến mức có thể nhét được năm quả trừng gà, cái này chẳng lẽ kêu là. . . . . . Bị khùng?
Nhìn mình bị nàng ta bức leo lên núi . . . . . . À, là sư tử bằng đá, thấy dáng vẻ xấu hổ của mình Lâm Hi Nguyệt liền giận dễ sợ, "Cô có bệnh à?"
Tử Yên lại im lặng một cách kỳ lạ, cúi đầu nửa buổi không nói lời nào, Lâm Hi Nguyệt rất muốn tụt xuống đất nhìn nàng ta, nhưng nàng chỉ hỏi: "Cô. . . . . . Sao vậy?"
Vẫn không có hồi âm, nàng quan sát cái tiểu cô nương chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi này, Lâm Hi Nguyệt liền thở dài một tiếng, "Nói cho cô biết tin tức tốt có lẽ có thể khiến cho cô sống lại, ta phải đi, không giành Hoài vương với cô nữa, vui vẻ chưa?"
Tử Yên ngẩng đầu lên, nước mắt làm lem nhem thêm mấy vết bụi bẩn trên mặt nàng ta, Lâm Hi Nguyệt bật cười thành tiếng, "Thật khó coi."
Tử Yên vội vàng lau mặt một cái, không những không sạch mà còn đem một khuôn mặt nhỏ nhắn bôi thành mặt mèo, Lâm Hi Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Cô mau trở về rửa mặt đi, nếu không người đến người đi còn tưởng rằng ta lấy lớn hiếp nhỏ đấy."
Tử Yên khinh thường khẽ hừ một tiếng, "Ta chỉ cần một chưởng là có thể đập chết cô đấy."
Lâm Hi Nguyệt nhún vai một cái, Tử Yên hừ hừ xả giận, thật lâu sau mới buồn bực nói: "Ta không thèm trở về đâu."
"Hả?" Lòng hiếu kỳ của Lâm Hi Nguyệt dâng lên, "Không phải Đông Phương Cẩn muốn gả cô cho Hoài vương sao? Cô trở về thỉnh cầu hắn nhiều vào, vẫn tốt hơn là ngày ngày cắm chốt ở đây."
Nghe nhắc đến tên Đông Phương Cẩn, Tử Yên liền "Phi" nhổ một ngụm nước miếng, "Hắn mơ tưởng muốn cưới sư tỷ của ta sao, kiếp sau đi." Suy nghĩ một chút lại nói: "Kiếp sau cũng không thể."
"Vậy cô có thể đi tìm sư tỷ của cô, còn có Đại sư huynh."
"Đại sư huynh phải giúp sư phụ làm việc, còn có nhiều bệnh nhân muốn xem bệnh như vậy thì làm gì còn thời gian để ý đến ta? Sư tỷ. . . . . Có lẽ vẫn còn đang giận ta."
Chẳng biết tại sao, sự chán ghét của Lâm Hi Nguyệt với nàng ta bỗng ít đi một chút, nhưng vẫn không thể hoàn toàn thay đổi cái nhìn được, "Ai kêu cô ra tay ác độc làm chi, nếu lệch một chút xíu nữa thôi là Du Nhiên đã mất mạng rồi."
"Ai bảo nàng ta đánh ta!" Đôi mắt Tử Yên lại đỏ hoe, "Ta không thích có người đánh ta."
"Nói nhảm! Ai lại nguyện ý bị đánh?" Lâm Hi Nguyệt quát: "Nàng ấy đánh cô là bởi vì cô đánh ta trước!"
Tử Yên lại hừ một tiếng, nghiêng đầu đi như đứa bé đang giận dỗi, thật lâu sau lại nói: "Vừa rồi cô nói muốn đi, là đi đâu?"
"Về nhà." Lâm Hi Nguyệt ngẩng đầu nhìn tấm biển Hoài Vương phủ, ngẩn ngơ một hồi lâu mới suy sụp hạ vai thở dài nói: "Về nhà thành thân."
"Thành thân?" Tử Yên nhíu mày nói: "Cô không cần Hoài vương nữa hả?"
Lâm Hi Nguyệt cười nói: "Đúng là con nít, chuyện như vậy phải là hai bên tình nguyện mới được, giống như: Ở rể, cho dù bức đến tay cũng có ý nghĩ gì đâu?"
Tử Yên như có điều suy nghĩ nhìn nàng, Lâm Hi Nguyệt tung người nhảy xuống khỏi con sư tử đá, vỗ tay một cái nói: "Không còn chuyện gì nữa, ta đi nha."
"Cô. . . . . . Cô muốn đi đâu đấy?"
"Đi tìm Hoài vương nói lời từ biệt." Lâm Hi Nguyệt đi hai bước lại quay đầu lại nói: "Sư tỷ của cô cũng không tức giận, cô có thể đi tìm nàng ấy." Nói xong, bước nhanh đi mất.
Xem ra nàng vẫn nên cùng Phó Du Nhiên hồi cung, như vậy mới có thể gặp Hoài vương.
Đi một hồi thì nghề nghiệp nhạy cảm nói cho nàng biết, có người để mắt tới nàng. Nàng cũng muốn xem một chút, là tên tiểu tặc nào to gan như vậy nên không đi theo đường trở về Mặc phủ, Lâm Hi Nguyệt chợt lách người chui vào một cái hẻm nhỏ, sau khi bảy rẽ tám quẹo một hồi, xác định người nọ vẫn đi theo phía sau nàng, bèn trốn vào một góc tường, đợi bóng dáng kia lóe ra, Lâm Hi Nguyệt liền hét lớn một tiếng tung người nhảy lên: "Xem chiêu!"
"A --"
Một tiếng hét thảm từ ngõ nhỏ trong hẻm truyền ra, Lâm Hi Nguyệt giấu đi bàn tay đã làm hung khí ra phía sau lưng, cà lăm nói: "Huynh . . . . . Sao huynh lại xuất hiện ở đây?"
Tề Thụy Nam. . . . . . Không sai, chính là hắn, hắn nhíu mày lấy tay che đỉnh đầu, ngọc trâm trên đầu cũng bị gãy thành hai khúc, vậy mà hắn vẫn còn sống đúng thật là kỳ tích.
"Ta thấy cô một người chui vào trong hẻm nhỏ, sợ cô có chuyện gì." Tề Thụy Nam lắc đầu, để cho mình tỉnh táo một chút.
Lâm Hi Nguyệt liền vội vàng tiến lên đỡ hắn, ngượng ngập nói: "Ta còn tưởng rằng là tên tặc nhân nào để mắt tới ta, muốn dụ hắn đến nơi không có người để dạy dỗ một trận, không ngờ. . . . . ."
Tề Thụy Nam khoát khoát tay, "Không có việc gì là tốt rồi."
Lâm Hi Nguyệt cúi người nhặt lên cây trâm bị gãy nằm trên mặt đất, "Thật xin lỗi, làm gãy cây trâm của huynh rồi."
Mái tóc dài của Tề Thụy Nam xõa bung xuống che mất một nửa gò má, không còn là bộ dáng áo mũ chỉnh tề như thường ngày, nhưng như vậy cũng không làm mất đi khí chất mê người của hắn, ngược lại càng nhiều thêm một phần tùy tiện.
Khắc chế! Lâm Hi Nguyệt không ngừng cảnh báo chính mình, đưa tay lên đầu tháo xuống một sợi dây cột tóc, rồi bảo Tề Thụy Nam xoay người sang chỗ khác, "Ta giúp huynh cột lên."
Trái tim Tề Thụy Nam đập mạnh và loạn nhịp một hồi lâu, lúc này Lâm Hi Nguyệt lại cảm nhận được loại cảm giác đó.
Hắn nhìn nàng. Nhưng lại không phải là nhìn nàng.
Lâm Hi Nguyệt rũ mắt xuống, đưa dây cột tóc tới, "Tự huynh. . . . . ."
Tề Thụy Nam lại xoay người sang chỗ khác, hạ thấp thân hình, khẽ nhếch nâng cằm dưới, giống như hay làm động tác như vậy. Có vẻ rất quen thuộc.
Chần chờ một chút ngón tay Lâm Hi Nguyệt mới chạm vào mái tóc của hắn, lấy ngón tay làm lược.
Tóc của hắn vừa dài vừa mượt, đen óng, đầu ngón tay xuyên qua giống như là chạm vào tơ lụa.
Lâm Hi Nguyệt hình như có chút say mê, Tề Thụy Nam cũng không thúc giục nàng, cho đến lúc hai đầu gối có chút mỏi mới mở miệng nói: "Cô phải đi đâu?"
Lâm Hi Nguyệt sững sờ, khẽ cười một tiếng."Huynh không phải đều đã nghe được sao." Vừa nói chuyện, tốc độ trên tay cũng tăng nhanh. Đem mái tóc của hắn bó ra đằng sau ót.
Tề Thụy Nam xoay đầu lại, "Cô phải thành thân sao?"
Lâm Hi Nguyệt cười cười. Hỏi ngược lại: "Huynh núp ở chỗ nào vậy? Sao ta không trông thấy?"
"Đương nhiên phải núp kỹ một chút chứ, bị nha đầu kia thấy sẽ rất phiền phức đấy."
"Nàng ta ấy mà, đúng là chưa trưởng thành." Lâm Hi Nguyệt cầm đoạn trâm bị gãy trong tay, nhìn một chút rồi hỏi "Cùng ta đi dạo một lát nhé?"
Tề Thụy Nam không nói gì, cùng Lâm Hi Nguyệt ra khỏi con hẻm nhỏ, khi đi qua trước cửa một tiệm trang sức, Lâm Hi Nguyệt huých Hoài vương một cái."Vào xem một chút đi."
Thật không ngờ tiệm trang sức này cũng khá đầy đủ các loại, vàng, bạc ,đồng, ngọc bảo thạch đều có. Loại trâm búi tóc đại khái có danh tiếng thì nơi này đều có.
"Coi bộ nghề này cũng được đấy." Lâm Hi Nguyệt khen: "Có danh giá, còn có thể kiếm tiền."
Chưởng quỷ nghe vậy cười nói: "Cô nương quá khen, không biết cô nương muốn tìm vật gì?"
Lâm Hi Nguyệt thả hai đoạn trâm trong tay xuống bàn, "Xem có thể tu sửa lại được nữa không?"
Tề Thụy Nam có chút kinh ngạc nói: "Gãy rồi còn tu sửa sao được?"
Lâm Hi Nguyệt cười cười nhưng không có lên tiếng, chưởng quỹ cầm lên nhìn một chút, sau đó khuôn mặt tiếc hận nói: "Trâm ngọc thượng hạng, đáng tiếc, nếu muốn tu sửa chỉ có thể dùng bạc nối lại một vòng, không còn cách nào khác."
Lâm Hi Nguyệt gật đầu, "Có còn cây trâm nào khác không?"
Chưởng quỹ lấy ra một cái khay cỡ lớn, trên đó có rất nhiều loại trâm khác nhau, "Đây đều là kiểu của nam, cô nương nếu muốn tìm của nữ thì bên trong vẫn còn."
Lâm Hi Nguyệt khoát khoát tay, "Đây là được rồi." Chọn nửa ngày mới lựa ra được một chiếc trâm tương tự như chiếc bị gãy, nàng bèn so so lên đầu Tề Thụy Nam, "Cái này không tệ."
"Hi Nguyệt. . . . . ."
Lâm Hi Nguyệt dựng thẳng cây trâm đến trước môi làm một động tác chớ lên tiếng, rồi nói với chưởng quỹ kia: "Ta lấy cái này."
Chưởng quỹ kia cười nói: "Cô nương tinh mắt thật, đây chính là Ngọc Lam Điền thượng hạng."
Lâm Hi Nguyệt gật đầu, "Được rồi, không cần nói nữa, hết bao nhiêu thì đến Mặc phủ lấy."
Chưởng quỹ nghe vậy mặt liền biến sắc, cười xòa nói: "Cô nương, tiểu điếm từ trước đến giờ là đều giao dịch tại chỗ."
Tề Thụy Nam đưa tay sờ túi bạc bên hông, Lâm Hi Nguyệt thấy vậy vội đè tay của hắn lại, "Cái này là ta bồi thường cho huynh, sao lại có thể để cho huynh tốn kém được." Quay đầu lại hướng chưởng quỹ kia nói: "Có biết Mặc Vĩ Thiên không?"
Chưởng quỹ gật đầu một cái, Lâm Hi Nguyệt lại nói: "Bây giờ ngươi phái một người đến chỗ của hắn lấy tiền, nói là Lâm cô nương mua đồ, đang ở đây chờ hắn, khi nào ngươi lấy được tiền, ta mới đi."
Chưởng quỹ gật đầu liên tục, "Vậy ta sẽ phải người đến đó lấy."
Sau khi chưởng quầy sai một người làm đi lấy bạc, Tề Thụy Nam mới bật cười nói: "Thì ra cũng không phải là cô bồi thường cho ta, là Mặc huynh tốn kém mới đúng."
Lâm Hi Nguyệt cười cười, "Tiểu tử kia rất giàu, không tốn kém không tốn kém."
Tề Thụy Nam cười lắc lắc đầu, chưởng quỹ kia nhân cơ hội muốn buôn bán, lấy tất cả các vật trang sức đáng tiền bày hết ra, ánh mắt Lâm Hi Nguyệt bị hấp dẫn bởi mấy viên hồng ngọc lấp lánh bèn cầm lên ngắm nghía, ánh sáng màu hồng khiến người ta yêu thích, có điều nó không có hình dáng của một vật trang sức, chỉ là một vật bán thành phẩm.
Lâm Hi Nguyệt suy nghĩ một chút, "Có thể khắc chữ lên bề mặt không?"
"Có thể." Chưởng quỹ hết lời khen ngợi Lâm Hi Nguyệt có nhãn quang cao, "Cô nương muốn làm thành cái gì, muốn khắc chữ gì?"
"Làm một cái vòng tay, chữ thì..., liền khắc một đoạn. . . . . ."
"Cô nương, " chưởng quỹ kia cười xòa nói: "Cô nương nói đùa, đồ vật nhỏ như vậy, khắc lên mười chữ cũng đã khó, làm sao có thể khắc lên một đoạn được?"
Lâm Hi Nguyệt bĩu môi, "Đó là do tay nghề của ngươi không tốt, ta đã từng nhìn thấy một vật nhỏ như vậy mà trên bề mặt được khắc hẳn một đoạn chữ? Chí ít cũng phải một trăm tám mươi chữ đấy."
Chưởng quỹ làm như không tin, "Cô nương nói đùa."
"Ngươi cho là ta dọa ngươi sao?" Lâm Hi Nguyệt cố nhớ lại, "Chỉ lớn bằng này, màu tím, khắc một đoạn sở. . . . . . Sở gì gì đó."
Tề Thụy Nam giật mình, trên mặt thoáng qua chút kinh ngạc, "Cô nhìn thấy ở đâu?"
Chưởng quỹ kia cũng nói: "Bảo vật như thế, tiểu nhân cũng muốn mở rộng tầm mắt một lần."
Bình luận facebook