Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2274
Chương 2274
Đây là lần đầu tiên bộ ba Nakamoto Chiri nhìn thấy Yumi Nagai bị sợ thành bộ dáng này, nhưng là bọn họ chút nào không cảm thấy kỳ quái, càng không cảm thấy đáng xấu hổ, đối mặt Trần Gia Bảo một người đàn ông vô cùng mạnh mẽ, Yumi Nagai trực tiếp bị sợ ngất đi, cũng đã khá nam tính rồi.
Trần Gia Bảo nhìn anh ta một cách kiêu ngạo và nói: “Anh nhỏ như hạt bụi trong mắt tôi, tôi có giết anh hay không, đối với tôi mà nói không có gì khác biệt, nhưng liệu anh có thể trả bao nhiêu để có được mạng sống của mình trong tay tôi?”
Yumi Nagai mắt nhất thời sáng lên, vội vàng nói: “Tôi là người thừa kế của tập đoàn Đông Đô Hoằng Nhật, ba tôi có tiền, có rất nhiều rất nhiều tiền, hơn nữa ở Đông đô thương giới có cao địa vị, chỉ cần anh bỏ qua cho tôi, tôi nguyện ý cho anh… Cho anh năm mươi triệu tiền yên Nhật!”
“Năm mươi triệu tiền yên Nhật sao?” Trần Gia Bảo lắc đầu một cái, nói: “Anh có thể bỏ ra bao nhiêu tiền, cũng phải lấy tiền Việt Nam làm đơn vị.”
“Dạ dạ dạ, tôi nhớ.” Yumi Nagai không lau mồ hôi lạnh trên trán, đưa ra ba ngón tay, nói: “Ta có thể cho cậu Gia Bảo 11,2 tỷ tiền Việt Nam, đổi lấy ngươi tha cho ta một mạng.”
“Quá ít.” Trần Gia Bảo khẽ cười nói: “Ta nghĩ, đường đường anh là người thừa kế Đông đô Hoằng Nhật tập đoàn, giá trị của anh phải hơn hẳn 11,2 tỷ chứ?”
“Vậy… Vậy ta cho cậu Gia Bảo 35 tỷ tiền Việt Nam, cậu Gia Bảo cảm thấy thế nào?”
“Không đủ.”
“Vậy thì 70 tỷ tiền Việt Nam?”
“Không đủ.”
Yumi Nagai không cắn răng một cái, nói: “175 tỷ tiền Việt Nam, cậu Trần đã cảm thấy hài lòng rồi chứ?”
Cho dù giàu như tập đoàn Đông Đô Hoằng Nhật, lập tức cầm ra 175 tỷ tiền Việt Nam, cũng là chua xót nhiều.
Trần Gia Bảo nhàn nhạt nói: “Vẫn không đủ.”
Bộ ba Nakamoto Chiri lấy làm sốc, 175 tỷ tiền Việt Nam, đổi thành Nhật Bản tiền, đây chính là ước chừng xấp xỉ 800 triệu, bọn họ cả đời cũng chưa từng thấy như vậy bao nhiêu tiền, Trần Gia Bảo lại vẫn cảm thấy không đủ, quả nhiên là nghèo khó hạn chế trí tưởng tượng của bọn họ. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Yumi Nagai sắc mặt càng khó coi: “Vậy… Kia cậu Gia Bảo cảm thấy bao nhiêu thích hợp?”
“350 tỷ Việt Nam đồng”
“Được, vậy thì 350 tỷ đi chỉ cần cậu Gia Bảo hài lòng là được.” Yumi Nagai khóe miệng nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
Trần Gia Bảo gật đầu một cái, khẽ thở dài: “Mới có 350 tỷ Việt Nam đồng, ta thật đúng là mềm lòng a.”
Phốc!
Yumi Nagai không thiếu chút nữa một hớp lão máu phun ra ngoài, 350 tỷ Việt Nam đồng mà anh ta còn kêu mềm lòng? Giá đặc biệt rõ ràng do đòi hỏi nhiều mà vẫn kêu đã mềm lòng ư!
Ở bờ sông ngoại ô, ba người Nakamoto Chiri đứng ở một bên run lẩy bẩy, từ lâu đã bị ánh mắt phía trước doạ chết khiếp.
Yumi Nagai tinh thần ổn định, lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Anh Trần yên tâm, chờ lát nữa tôi gọi điện thoại cho bố, kêu bố chuyển tiền đến tài khoản của anh.”
“Đợi chút!” Đột nhiên, Iga Tsuki nói: “Yumi Nagai hình như quên một chuyện?”
Đây là lần đầu tiên bộ ba Nakamoto Chiri nhìn thấy Yumi Nagai bị sợ thành bộ dáng này, nhưng là bọn họ chút nào không cảm thấy kỳ quái, càng không cảm thấy đáng xấu hổ, đối mặt Trần Gia Bảo một người đàn ông vô cùng mạnh mẽ, Yumi Nagai trực tiếp bị sợ ngất đi, cũng đã khá nam tính rồi.
Trần Gia Bảo nhìn anh ta một cách kiêu ngạo và nói: “Anh nhỏ như hạt bụi trong mắt tôi, tôi có giết anh hay không, đối với tôi mà nói không có gì khác biệt, nhưng liệu anh có thể trả bao nhiêu để có được mạng sống của mình trong tay tôi?”
Yumi Nagai mắt nhất thời sáng lên, vội vàng nói: “Tôi là người thừa kế của tập đoàn Đông Đô Hoằng Nhật, ba tôi có tiền, có rất nhiều rất nhiều tiền, hơn nữa ở Đông đô thương giới có cao địa vị, chỉ cần anh bỏ qua cho tôi, tôi nguyện ý cho anh… Cho anh năm mươi triệu tiền yên Nhật!”
“Năm mươi triệu tiền yên Nhật sao?” Trần Gia Bảo lắc đầu một cái, nói: “Anh có thể bỏ ra bao nhiêu tiền, cũng phải lấy tiền Việt Nam làm đơn vị.”
“Dạ dạ dạ, tôi nhớ.” Yumi Nagai không lau mồ hôi lạnh trên trán, đưa ra ba ngón tay, nói: “Ta có thể cho cậu Gia Bảo 11,2 tỷ tiền Việt Nam, đổi lấy ngươi tha cho ta một mạng.”
“Quá ít.” Trần Gia Bảo khẽ cười nói: “Ta nghĩ, đường đường anh là người thừa kế Đông đô Hoằng Nhật tập đoàn, giá trị của anh phải hơn hẳn 11,2 tỷ chứ?”
“Vậy… Vậy ta cho cậu Gia Bảo 35 tỷ tiền Việt Nam, cậu Gia Bảo cảm thấy thế nào?”
“Không đủ.”
“Vậy thì 70 tỷ tiền Việt Nam?”
“Không đủ.”
Yumi Nagai không cắn răng một cái, nói: “175 tỷ tiền Việt Nam, cậu Trần đã cảm thấy hài lòng rồi chứ?”
Cho dù giàu như tập đoàn Đông Đô Hoằng Nhật, lập tức cầm ra 175 tỷ tiền Việt Nam, cũng là chua xót nhiều.
Trần Gia Bảo nhàn nhạt nói: “Vẫn không đủ.”
Bộ ba Nakamoto Chiri lấy làm sốc, 175 tỷ tiền Việt Nam, đổi thành Nhật Bản tiền, đây chính là ước chừng xấp xỉ 800 triệu, bọn họ cả đời cũng chưa từng thấy như vậy bao nhiêu tiền, Trần Gia Bảo lại vẫn cảm thấy không đủ, quả nhiên là nghèo khó hạn chế trí tưởng tượng của bọn họ. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Yumi Nagai sắc mặt càng khó coi: “Vậy… Kia cậu Gia Bảo cảm thấy bao nhiêu thích hợp?”
“350 tỷ Việt Nam đồng”
“Được, vậy thì 350 tỷ đi chỉ cần cậu Gia Bảo hài lòng là được.” Yumi Nagai khóe miệng nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
Trần Gia Bảo gật đầu một cái, khẽ thở dài: “Mới có 350 tỷ Việt Nam đồng, ta thật đúng là mềm lòng a.”
Phốc!
Yumi Nagai không thiếu chút nữa một hớp lão máu phun ra ngoài, 350 tỷ Việt Nam đồng mà anh ta còn kêu mềm lòng? Giá đặc biệt rõ ràng do đòi hỏi nhiều mà vẫn kêu đã mềm lòng ư!
Ở bờ sông ngoại ô, ba người Nakamoto Chiri đứng ở một bên run lẩy bẩy, từ lâu đã bị ánh mắt phía trước doạ chết khiếp.
Yumi Nagai tinh thần ổn định, lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Anh Trần yên tâm, chờ lát nữa tôi gọi điện thoại cho bố, kêu bố chuyển tiền đến tài khoản của anh.”
“Đợi chút!” Đột nhiên, Iga Tsuki nói: “Yumi Nagai hình như quên một chuyện?”
Bình luận facebook