-
Chương 805: Quyết chiến đã tới
Mắt thấy Yến Khánh ngã vật trên đài chủ tịch, cho dù là những lãnh đạo trên đài hay những người tham dự bên dưới lại một lần nữa kinh hãi.
Sau một thoáng kinh ngạc, thư ký Duyên An Sơn của y và ba lãnh đạo khác vội vàng chạy tới đỡ, những đại biểu khác bao gồm cả Bàng Vân Thiên đều thờ ơ.
- Hô...A...
Yến Khánh tựa hồ bị kích thích rất lớn, khi được Duyên An Sơn và ba người kia đỡ dậy vẫn đang thở hổn hển, trên mặt không có một chút máu.
- X X, để tôi đỡ ngài đến phòng khách nghỉ ngơi một chút.
Duyên An Sơn nhìn thấy bộ dạng của Yến Khánh, biết rõ nếu y tiếp tục lưu lại hiện trường hội nghị tuyệt đối không phải là một chuyện tốt, vội vàng nói.
Yến Khánh vô lực gật đầu.
Thấy Yến Khánh tới gật đầu, Duyên An Sơn vội vàng chạy tới vẫy bốn người nhân viên công tác hiện trường.
Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Duyên An Sơn và bốn nhân viên công tác hiện trường cùng nhau dìu Yến Khánh rời khỏi.
Cả trong quá trình, sắc mặt của Yến Khánh trắng bệch, con mắt bất động giống như một người thực vật.
Lúc tới thì oai phong rầm rộ, lúc đi thì cúp đuôi giống như chó nhà có tang!
Đây là hình dung chân thật của Yến Khánh.
- Két!
Vang lên một tiếng nhỏ rồi cửa phòng hội nghị lại khép chặt.
Nhìn cánh cửa đã khép lại kia, cho dù là một số quan viên lãnh đạo trên đài chủ tịch hay những người ngồi dưới đều cảm khái.
Đồng thời bọn họ cũng bất giác nhìn vào Trần Phàm, trong ánh mắt lộ ra vẻ kính sợ không có chút nào che dấu.
Theo bọn họ thấy, Trần Phàm có thể lấy thân phận bình dân làm cho Yến Khánh không còn một chút mặt mũi, tuyệt đối là một kỳ tích trên quan trường của nước cộng hòa từ trước tới nay!
Đối mặt với ánh mắt kính sợ của mọi người, trên mặt của Trần Phàm không hề có chút đắc ý, kéo chiếc micro đến trước mặt, nói vẻ nghiêm trang
- Yến Khánh vì dân vì nước mà bôn ba quá độ, tổ quốc và nhân dân đều cần anh, chỉ mong không xảy ra việc gì...
Rầm!
Trần Phàm vừa nói xong khiến cả lời này vừa nói ra, cả hội trường một trận xôn xao.
Những người tới tham dự hội nghị hôm nay đều biết Trần Phàm cùng Yến gia có mâu thuẫn rất sâu, vậy mà hiện giờ hắn lại nói vậy.
- Tiếp đây tôi sẽ đọc báo cáo công tác của tập đoàn Cao Tường một năm qua.
Trần Phàm cũng không có để ý tới vẻ mặt cổ quái của mọi người, bình thản nói.
- Bành bạch!
Trong phút chốc, tiếng vỗ tay vang lên như thủy triều.
Chỉ có trên đài chủ tịch có mấy người thuộc hệ của Yến Khánh không dám vỗ tay.
Trần Phàm mới vừa khiến cho Yến Khánh cúp đuôi rời khỏi hội trường, nếu lúc này bọn họ vỗ tay, sau này để cho Yến Khánh biết được thì có trời mới biết y sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.
Tập báo cáo này là do Tô Thanh Hải viết ra, sau đó Dương Viễn gửi cho Trần Phàm lúc còn ở Nhật Bản.
Trần Phàm mấy ngày hôm trước sống ở Nhật Bản, rất ít khi ra ngoài nên đã xem tập báo cáo này, hơn nữa không chỉ một lần nên đã sớm nắm vững nội dung.
Vì thế mà Trần Phàm không cầm báo cáo để đọc mà trực tiếp cầm lấy micro để nói, đồng thời lúc đó có hình ảnh trình chiến trên màn hình góc trái không ngừng trình chiếu các hình ảnh về hoạt động của tập đoàn Cao Tường.
Nửa giờ sau.
Trần Phàm vừa kết thúc báo cáo, tiếng vỗ tay như sấm lại một lần nữa vang lên trong hội trường, kéo dài hơn nửa phút.
Sau khi tiếng vỗ tay từ từ lặng xuống, một tiếng két nhỏ vang lên, cửa phòng hội nghị lại mở ra, Duyên An Sơn sắc mặt khó coi tiến vào hội trường.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hắn đi thẳng lên đài chủ tịch, nói vào micro
- Xin lỗi, chư vị, bởi vì thân thể lãnh đạo có chút khó chịu nên bài phát biểu của ngài hôm nay bị hủy bỏ.
Rầm!
Duyên An Sơn vừa nói xong, hội trường lại rì rầm bàn tán.
- Lúc trước, công tử của Trần gia đã khiến cho Yến Thanh Đế giận đến hộc máu ở Đại Liên, chẳng lẽ Yến Khánh lại giẫm vào đó?
- Chắc là vậy, mọi người không thấy sắc mặt của Yến Khánh lúc rời đi rất khó coi sao?
- Thế thì cũng chưa chắc, cá nhân tôi cho là đã trải qua một màn mới vừa rồi, Yến Khánh không có dũng khí tiếp tục ngồi lại đài chủ tịch.
- Bất kể nói thế nào, một tát này của công tử Trần gia quả thực quá độc ác, quả thực không ra tay thì thôi, vừa ra tay trí mạng.
- Mấy người nói công tử Trần gia dám đối nghịch với Yến Khánh. Sau này Yến Khánh tìm tới báo thù thì công tử Trần gia có thể chống đỡ được sao?
- Theo đạo lý mà nói, Yến Khánh thân là lãnh đạo cao cấp, muốn trả thù công tử Trần gia dễ như trở bàn tay, nhưng mấy người thử nghĩ xem, công tử Trần gia đã có lúc nào đánh mà không nắm chắc?
- Nói cách khác, công tử Trần gia căn bản không sợ Yến Khánh tới trả thù?
- Tôi cho rằng là như vậy, dù sao hội nghị tháng mười đã tới gần, trên cao tầng càng đấu khốc liệt, công tử Trần gia rất có thể đại biểu cho ý tứ của vài đại nhân vật.
Trong lúc nhất thời, đám người dưới đài chủ tịch thì thầm bàn tán, trong đó ồn ào nhất là khu vực ký giả, khu vực dành cho thương giới nhỏ hơn một chút còn về khu vực dành cho quan viên thì không ai lên tiếng.
Quan trường dạy giết người không thấy máu, người trong quan trường phải cẩn thận, chỉ cần sơ suất là rước lấy họa sát thân.
Trong tình hình như vậy, khép miệng đừng nói lung tung là tố chất cần có của người nơi quan trường.
Quan viên hôm nay đến đây tham gia hội nghị đến từ ngũ hồ tứ hải, thế lực khắp nơi đều có, trường hợp như vậy nếu là có người nói lung tung, bị đối phương bắt được nhược điểm, đây tuyệt đối là tai nạn!
- Các vị, mời yên lặng một chút.
Ước chừng một phút đồng hồ sau, Bàng Vân Thiên cùng Duyên An Sơn trao đổi ý kiến, tiếp tục đề nghị giữ yên lặng.
Mắt thấy hội trường lần nữa yên tĩnh lại, Bàng Vân Thiên nói
- Mới vừa rồi chủ tịch tập đoàn Cao Tường Trần tiên sinh đã báo cáo công tác một năm qua của tập đoàn, nội dung báo cáo hết sức đặc sắc, giúp chúng ta hiểu rõ thêm về tập đoàn. Tiếp theo sẽ do Viên vụ trưởng của Bộ thương mại phát biểu, đề nghị mọi người hoan nghênh!
- Bành bạch!
Sau khi Bàng Vân Thiên nói xong thì dẫn đầu vỗ tay, mọi người cũng theo đó vỗ tay hoan nghênh, nhưng so với Trần Phàm vừa rồi thì kém xa.
Căn cứ theo tiến trình của hội nghị thì Viên trưởng ban không cần phát biểu, chỉ là hôm nay y bị Duyên An Sơn kéo ra thay cho Yến Khánh, chuyện này chỉ có thể nói là không trâu bắt chó đi cày.
Đối với rất nhiều quan viên, trong trường hợp phát biểu quan trọng đều cần có văn kiện chuẩn bị, trường hợp không chuẩn bị giống như Viên Trưởng ban là hết sức hiếm thấy.
Cũng may Viên Trưởng ban lăn lộn từ cấp dưới đi lên, kinh nghiệm phát biểu rất phong phú, hơn nữa từng làm qua thư ký nên cũng không quá lúng túng.
Đây là kết quả thương lượng giữa Duyên An Sơn cùng Yến Khánh, mắt thấy Viên Trưởng ban không luống cuống, Duyên An Sơn thở phào nhẹ nhỏm.
Đang lúc Viên Trưởng ban dựa theo chỉ thị của Yến Khánh phát biểu thì Yến Khánh ngồi trong phòng khách, gương mặt âm trầm đã có thêm mấy phần huyết sắc, đầy vẻ ngưng trọng.
Làm người nắm quyền của Yến gia, Yến Khánh có thể làm cho Yến gia đứng vững vàng trong mấy thập niên của nước cộng hòa, tâm kế và thủ đoạn đâu phải bình thường.
Vốn dựa theo kế hoạch của y là lợi dụng sự kiện Nhật Bản, lấy Trần Phàm khai đao, giết gà dọa khỉ để cho một vài đại nhân vật xem, từ đó giành thắng lợi trong ván cờ đỉnh cao.
Hiện giờ chẳng biết tại sao người Nhật Bản lại nhũn ra, trực tiếp phá hỏng kế hoạch của Yến Khánh.
Đồng thời Yến Khánh tới cũng từ đó ngửi được khí tức nguy hiểm nồng đậm!
Theo như hắn thấy, hôm nay Trần Phàm làm như vậy, ngoại trừ việc chính thức tuyên chiến với Yến gia còn đại biểu cho những người khác cũng chính thức động thủ với Yến gia!
Chính thức động thủ sao?
Yến Kinh, trong văn phòng làm việc khó vào nhất của hoa viên Hoàng Gia.
Số một sau khi xem xong hai tin tức đến từ Nhật Bản và hội nghị đầu tư cao cấp Đông Hải thì tươi cười gọi điện thoại cho Trần Kiến Quốc.
Rất nhanh trong ống nghe truyền đến thanh âm của Trần Kiến Quốc
- Chủ tịch!
Cảm thụ được sự kích động lẫn vui sướng trong giọng của Trần Kiến Quốc, số một cũng nở nụ cười "Kiến Quốc, chúng ta phải thừa nhận gừng càng già càng cay, vẫn là lão thủ trưởng nhìn xa nên Trần gia các anh mới có thể nuôi dưỡng một nhân tài tinh anh.
Nghe số một cảm thán, Trần Kiến Quốc ở đầu dây bên kia cũng không lên tiếng mà cười ha hả. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Sở dĩ vui vẻ như thế là bởi vì Trần Kiến Quốc căn không thể bảo đảm Trần Phàm sẽ giải quyết thuận lợi vấn đề Nhật Bản. Quả thực là quá đột ngột. Hôm nay, Trần Phàm chẳng những tiêu trừ ảnh hưởng của sự kiện Y Đằng mà còn trả lại cho mọi người bao gồm cả hắn một nỗi vui mừng to lớn!
Người Nhật Bổn đã rút lui khỏi đảo Điếu Ngư.
Nghĩ đến đây, Trần Kiến Quốc không thể không kích động, chỉ hận không được cười liên tục ba ngày tại phòng làm việc.
- Kiến Quốc, anh đừng có cười mãi thế, anh nói tiểu tử kia rốt cuộc làm sao làm được?
Làm như nghe được tiếng cười của Trần Kiến Quốc, nụ cười trên mặt số một càng đậm, đồng thời tò mò hỏi.
- Chủ tịch, thực không dám đấu diếm, tôi cũng không biết tại sao hắn làm được, cũng hiếu kỳ như anh vậy.
Trần Kiến Quốc cười khổ, nếu như ông biết Trần Phàm làm như thế nào đã chẳng không tin tưởng hắn.
- Kiến Quốc a, không thể không nói, hành động của tiểu tử kia quả thật ngoài dự liệu rồi, sau chuyện này tôi cực kỳ tin tưởng hắn.
Số một nói tiếp
- Đồng dạng, hành động của Tiểu Phàm lần này cũng cho vài người đang dao động ăn định tâm hoàn.
Lần này, Trần Kiến Quốc vẫn không mở miệng.
Ông biết rõ, nếu như muốn đánh ngã người khác không phải là một hai người mở miệng có thể làm được, cần liên hiệp rất nhiều thế lực, cái gọi là liên hiệp, nói trắng ra là trao đổi lợi ích, mà lợi ích phải thành lập trên cơ sở thành công!
Mà Trần Phàm chính là thành công mấu chốt!
- Bây giờ là mọi sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu một bước cuối cùng của Tiểu Phàm.
Số một thấy Trần Kiến Quốc không lên tiếng, cũng không để ý, mà là mưu tính sâu xa, nói
- Tuy nói còn thiếu một bước, bất quá tôi nghĩ, lão thủ, trận cờ này có thể kết thúc rồi!
- Chủ tịch, ý của ngài là?
Trần Kiến Quốc trong lòng vừa động, đoán được cái gì, mơ hồ có chút kích động.
- Dựa theo kế hoạch làm việc, đến khi trọng yếu có thể lựa chọn thủ đoạn phi thường để bảo đảm hội nghị có thể triển khai bình thường!
Thanh âm của số một không lớn nhưng rất kiên định.
Quyết chiến, chính thức đã tới!
Sau một thoáng kinh ngạc, thư ký Duyên An Sơn của y và ba lãnh đạo khác vội vàng chạy tới đỡ, những đại biểu khác bao gồm cả Bàng Vân Thiên đều thờ ơ.
- Hô...A...
Yến Khánh tựa hồ bị kích thích rất lớn, khi được Duyên An Sơn và ba người kia đỡ dậy vẫn đang thở hổn hển, trên mặt không có một chút máu.
- X X, để tôi đỡ ngài đến phòng khách nghỉ ngơi một chút.
Duyên An Sơn nhìn thấy bộ dạng của Yến Khánh, biết rõ nếu y tiếp tục lưu lại hiện trường hội nghị tuyệt đối không phải là một chuyện tốt, vội vàng nói.
Yến Khánh vô lực gật đầu.
Thấy Yến Khánh tới gật đầu, Duyên An Sơn vội vàng chạy tới vẫy bốn người nhân viên công tác hiện trường.
Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Duyên An Sơn và bốn nhân viên công tác hiện trường cùng nhau dìu Yến Khánh rời khỏi.
Cả trong quá trình, sắc mặt của Yến Khánh trắng bệch, con mắt bất động giống như một người thực vật.
Lúc tới thì oai phong rầm rộ, lúc đi thì cúp đuôi giống như chó nhà có tang!
Đây là hình dung chân thật của Yến Khánh.
- Két!
Vang lên một tiếng nhỏ rồi cửa phòng hội nghị lại khép chặt.
Nhìn cánh cửa đã khép lại kia, cho dù là một số quan viên lãnh đạo trên đài chủ tịch hay những người ngồi dưới đều cảm khái.
Đồng thời bọn họ cũng bất giác nhìn vào Trần Phàm, trong ánh mắt lộ ra vẻ kính sợ không có chút nào che dấu.
Theo bọn họ thấy, Trần Phàm có thể lấy thân phận bình dân làm cho Yến Khánh không còn một chút mặt mũi, tuyệt đối là một kỳ tích trên quan trường của nước cộng hòa từ trước tới nay!
Đối mặt với ánh mắt kính sợ của mọi người, trên mặt của Trần Phàm không hề có chút đắc ý, kéo chiếc micro đến trước mặt, nói vẻ nghiêm trang
- Yến Khánh vì dân vì nước mà bôn ba quá độ, tổ quốc và nhân dân đều cần anh, chỉ mong không xảy ra việc gì...
Rầm!
Trần Phàm vừa nói xong khiến cả lời này vừa nói ra, cả hội trường một trận xôn xao.
Những người tới tham dự hội nghị hôm nay đều biết Trần Phàm cùng Yến gia có mâu thuẫn rất sâu, vậy mà hiện giờ hắn lại nói vậy.
- Tiếp đây tôi sẽ đọc báo cáo công tác của tập đoàn Cao Tường một năm qua.
Trần Phàm cũng không có để ý tới vẻ mặt cổ quái của mọi người, bình thản nói.
- Bành bạch!
Trong phút chốc, tiếng vỗ tay vang lên như thủy triều.
Chỉ có trên đài chủ tịch có mấy người thuộc hệ của Yến Khánh không dám vỗ tay.
Trần Phàm mới vừa khiến cho Yến Khánh cúp đuôi rời khỏi hội trường, nếu lúc này bọn họ vỗ tay, sau này để cho Yến Khánh biết được thì có trời mới biết y sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.
Tập báo cáo này là do Tô Thanh Hải viết ra, sau đó Dương Viễn gửi cho Trần Phàm lúc còn ở Nhật Bản.
Trần Phàm mấy ngày hôm trước sống ở Nhật Bản, rất ít khi ra ngoài nên đã xem tập báo cáo này, hơn nữa không chỉ một lần nên đã sớm nắm vững nội dung.
Vì thế mà Trần Phàm không cầm báo cáo để đọc mà trực tiếp cầm lấy micro để nói, đồng thời lúc đó có hình ảnh trình chiến trên màn hình góc trái không ngừng trình chiếu các hình ảnh về hoạt động của tập đoàn Cao Tường.
Nửa giờ sau.
Trần Phàm vừa kết thúc báo cáo, tiếng vỗ tay như sấm lại một lần nữa vang lên trong hội trường, kéo dài hơn nửa phút.
Sau khi tiếng vỗ tay từ từ lặng xuống, một tiếng két nhỏ vang lên, cửa phòng hội nghị lại mở ra, Duyên An Sơn sắc mặt khó coi tiến vào hội trường.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hắn đi thẳng lên đài chủ tịch, nói vào micro
- Xin lỗi, chư vị, bởi vì thân thể lãnh đạo có chút khó chịu nên bài phát biểu của ngài hôm nay bị hủy bỏ.
Rầm!
Duyên An Sơn vừa nói xong, hội trường lại rì rầm bàn tán.
- Lúc trước, công tử của Trần gia đã khiến cho Yến Thanh Đế giận đến hộc máu ở Đại Liên, chẳng lẽ Yến Khánh lại giẫm vào đó?
- Chắc là vậy, mọi người không thấy sắc mặt của Yến Khánh lúc rời đi rất khó coi sao?
- Thế thì cũng chưa chắc, cá nhân tôi cho là đã trải qua một màn mới vừa rồi, Yến Khánh không có dũng khí tiếp tục ngồi lại đài chủ tịch.
- Bất kể nói thế nào, một tát này của công tử Trần gia quả thực quá độc ác, quả thực không ra tay thì thôi, vừa ra tay trí mạng.
- Mấy người nói công tử Trần gia dám đối nghịch với Yến Khánh. Sau này Yến Khánh tìm tới báo thù thì công tử Trần gia có thể chống đỡ được sao?
- Theo đạo lý mà nói, Yến Khánh thân là lãnh đạo cao cấp, muốn trả thù công tử Trần gia dễ như trở bàn tay, nhưng mấy người thử nghĩ xem, công tử Trần gia đã có lúc nào đánh mà không nắm chắc?
- Nói cách khác, công tử Trần gia căn bản không sợ Yến Khánh tới trả thù?
- Tôi cho rằng là như vậy, dù sao hội nghị tháng mười đã tới gần, trên cao tầng càng đấu khốc liệt, công tử Trần gia rất có thể đại biểu cho ý tứ của vài đại nhân vật.
Trong lúc nhất thời, đám người dưới đài chủ tịch thì thầm bàn tán, trong đó ồn ào nhất là khu vực ký giả, khu vực dành cho thương giới nhỏ hơn một chút còn về khu vực dành cho quan viên thì không ai lên tiếng.
Quan trường dạy giết người không thấy máu, người trong quan trường phải cẩn thận, chỉ cần sơ suất là rước lấy họa sát thân.
Trong tình hình như vậy, khép miệng đừng nói lung tung là tố chất cần có của người nơi quan trường.
Quan viên hôm nay đến đây tham gia hội nghị đến từ ngũ hồ tứ hải, thế lực khắp nơi đều có, trường hợp như vậy nếu là có người nói lung tung, bị đối phương bắt được nhược điểm, đây tuyệt đối là tai nạn!
- Các vị, mời yên lặng một chút.
Ước chừng một phút đồng hồ sau, Bàng Vân Thiên cùng Duyên An Sơn trao đổi ý kiến, tiếp tục đề nghị giữ yên lặng.
Mắt thấy hội trường lần nữa yên tĩnh lại, Bàng Vân Thiên nói
- Mới vừa rồi chủ tịch tập đoàn Cao Tường Trần tiên sinh đã báo cáo công tác một năm qua của tập đoàn, nội dung báo cáo hết sức đặc sắc, giúp chúng ta hiểu rõ thêm về tập đoàn. Tiếp theo sẽ do Viên vụ trưởng của Bộ thương mại phát biểu, đề nghị mọi người hoan nghênh!
- Bành bạch!
Sau khi Bàng Vân Thiên nói xong thì dẫn đầu vỗ tay, mọi người cũng theo đó vỗ tay hoan nghênh, nhưng so với Trần Phàm vừa rồi thì kém xa.
Căn cứ theo tiến trình của hội nghị thì Viên trưởng ban không cần phát biểu, chỉ là hôm nay y bị Duyên An Sơn kéo ra thay cho Yến Khánh, chuyện này chỉ có thể nói là không trâu bắt chó đi cày.
Đối với rất nhiều quan viên, trong trường hợp phát biểu quan trọng đều cần có văn kiện chuẩn bị, trường hợp không chuẩn bị giống như Viên Trưởng ban là hết sức hiếm thấy.
Cũng may Viên Trưởng ban lăn lộn từ cấp dưới đi lên, kinh nghiệm phát biểu rất phong phú, hơn nữa từng làm qua thư ký nên cũng không quá lúng túng.
Đây là kết quả thương lượng giữa Duyên An Sơn cùng Yến Khánh, mắt thấy Viên Trưởng ban không luống cuống, Duyên An Sơn thở phào nhẹ nhỏm.
Đang lúc Viên Trưởng ban dựa theo chỉ thị của Yến Khánh phát biểu thì Yến Khánh ngồi trong phòng khách, gương mặt âm trầm đã có thêm mấy phần huyết sắc, đầy vẻ ngưng trọng.
Làm người nắm quyền của Yến gia, Yến Khánh có thể làm cho Yến gia đứng vững vàng trong mấy thập niên của nước cộng hòa, tâm kế và thủ đoạn đâu phải bình thường.
Vốn dựa theo kế hoạch của y là lợi dụng sự kiện Nhật Bản, lấy Trần Phàm khai đao, giết gà dọa khỉ để cho một vài đại nhân vật xem, từ đó giành thắng lợi trong ván cờ đỉnh cao.
Hiện giờ chẳng biết tại sao người Nhật Bản lại nhũn ra, trực tiếp phá hỏng kế hoạch của Yến Khánh.
Đồng thời Yến Khánh tới cũng từ đó ngửi được khí tức nguy hiểm nồng đậm!
Theo như hắn thấy, hôm nay Trần Phàm làm như vậy, ngoại trừ việc chính thức tuyên chiến với Yến gia còn đại biểu cho những người khác cũng chính thức động thủ với Yến gia!
Chính thức động thủ sao?
Yến Kinh, trong văn phòng làm việc khó vào nhất của hoa viên Hoàng Gia.
Số một sau khi xem xong hai tin tức đến từ Nhật Bản và hội nghị đầu tư cao cấp Đông Hải thì tươi cười gọi điện thoại cho Trần Kiến Quốc.
Rất nhanh trong ống nghe truyền đến thanh âm của Trần Kiến Quốc
- Chủ tịch!
Cảm thụ được sự kích động lẫn vui sướng trong giọng của Trần Kiến Quốc, số một cũng nở nụ cười "Kiến Quốc, chúng ta phải thừa nhận gừng càng già càng cay, vẫn là lão thủ trưởng nhìn xa nên Trần gia các anh mới có thể nuôi dưỡng một nhân tài tinh anh.
Nghe số một cảm thán, Trần Kiến Quốc ở đầu dây bên kia cũng không lên tiếng mà cười ha hả. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Sở dĩ vui vẻ như thế là bởi vì Trần Kiến Quốc căn không thể bảo đảm Trần Phàm sẽ giải quyết thuận lợi vấn đề Nhật Bản. Quả thực là quá đột ngột. Hôm nay, Trần Phàm chẳng những tiêu trừ ảnh hưởng của sự kiện Y Đằng mà còn trả lại cho mọi người bao gồm cả hắn một nỗi vui mừng to lớn!
Người Nhật Bổn đã rút lui khỏi đảo Điếu Ngư.
Nghĩ đến đây, Trần Kiến Quốc không thể không kích động, chỉ hận không được cười liên tục ba ngày tại phòng làm việc.
- Kiến Quốc, anh đừng có cười mãi thế, anh nói tiểu tử kia rốt cuộc làm sao làm được?
Làm như nghe được tiếng cười của Trần Kiến Quốc, nụ cười trên mặt số một càng đậm, đồng thời tò mò hỏi.
- Chủ tịch, thực không dám đấu diếm, tôi cũng không biết tại sao hắn làm được, cũng hiếu kỳ như anh vậy.
Trần Kiến Quốc cười khổ, nếu như ông biết Trần Phàm làm như thế nào đã chẳng không tin tưởng hắn.
- Kiến Quốc a, không thể không nói, hành động của tiểu tử kia quả thật ngoài dự liệu rồi, sau chuyện này tôi cực kỳ tin tưởng hắn.
Số một nói tiếp
- Đồng dạng, hành động của Tiểu Phàm lần này cũng cho vài người đang dao động ăn định tâm hoàn.
Lần này, Trần Kiến Quốc vẫn không mở miệng.
Ông biết rõ, nếu như muốn đánh ngã người khác không phải là một hai người mở miệng có thể làm được, cần liên hiệp rất nhiều thế lực, cái gọi là liên hiệp, nói trắng ra là trao đổi lợi ích, mà lợi ích phải thành lập trên cơ sở thành công!
Mà Trần Phàm chính là thành công mấu chốt!
- Bây giờ là mọi sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu một bước cuối cùng của Tiểu Phàm.
Số một thấy Trần Kiến Quốc không lên tiếng, cũng không để ý, mà là mưu tính sâu xa, nói
- Tuy nói còn thiếu một bước, bất quá tôi nghĩ, lão thủ, trận cờ này có thể kết thúc rồi!
- Chủ tịch, ý của ngài là?
Trần Kiến Quốc trong lòng vừa động, đoán được cái gì, mơ hồ có chút kích động.
- Dựa theo kế hoạch làm việc, đến khi trọng yếu có thể lựa chọn thủ đoạn phi thường để bảo đảm hội nghị có thể triển khai bình thường!
Thanh âm của số một không lớn nhưng rất kiên định.
Quyết chiến, chính thức đã tới!
Bình luận facebook