Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 734
- Nhi đồng, đây là một tràng thịnh yến giết chóc, thỉnh tận tình hưởng thụ!
Lời nói của Trần Phàm thông qua vô tuyến điện truyền vào trong tay mỗi gã bảo tiêu của gia tộc Qiesi Jarno, tất cả mọi người đều cảm thấy trên cổ giống như bị gác một thanh cương đao, toàn thân bị nỗi sợ hãi dâng lên từ tận sâu trong linh hồn hoàn toàn chiếm cứ.
- Ciro, tình huống thế nào?
Ngay khi toàn bộ các bảo tiêu bị lời nói của Trần Phàm làm hoảng sợ, bên cạnh Ciro, một người trung niên sắc mặt ngưng trọng hỏi.
- Ciro, đối phương có thể trong thời gian ngắn giết chết nhiều huynh đệ của chúng ta như vậy, thực lực mạnh mẽ tới mức chúng ta không thể tưởng tượng, chúng ta nhất định phải rời đi!
- Đúng vậy Ciro, tôi hoài nghi hắn chính là Đồ Tể, nếu chúng ta tiếp tục ở lại chỗ này, chỉ có một con đường chết!
Không đợi Ciro trả lời câu hỏi của gã trung niên, nguyên bản căn biệt thự đang yên lặng lại giống như vừa nổ tung, các bảo tiêu liền rống lên.
Là bảo tiêu của gia tộc Qiesi Jarno, rất nhiều người trong bọn họ từ nhỏ được gia tộc nhận nuôi, tiến hành huấn luyện nghiêm khắc nhất, lòng trung thành đối với gia tộc không có gì đáng nghi vấn, cho nên bọn hắn không lựa chọn chạy trốn một mình.
Thế nhưng cũng không có nghĩa bọn hắn có thể bảo trì trấn định tuyệt đối trước mặt tử vong, theo bọn hắn xem ra, lấy tình thế trước mắt đến xem, người lẻn vào rất có thể là Đồ Tể, bọn hắn chỉ có thể chạy trốn, còn phải chia ra mà chạy mới có hi vọng giữ mạng sống!
Nếu không, bọn hắn có đủ lý do tin tưởng ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của bọn hắn, khu biệt thự này sẽ biến thành mộ địa của bọn họ!
Khác với các bảo tiêu, Ciro là thành viên gia tộc Qiesi Jarno, nhưng cũng không phải thành viên trực hệ, ngược lại trước khi hắn sinh ra, địa vị của cha mẹ hắn trong gia tộc khá thấp.
Ciro là một bảo tiêu rất giỏi, hắn chỉ đứng sau bảo tiêu Locke của Silva trong toàn nước Mỹ.
Cũng chính bởi vì điểm này, hắn so với bất cứ người nào đều hiểu rõ ràng sự đáng sợ của Đồ Tể!
Theo hắn xem ra, thực lực của Đồ Tể tuyệt đối không phải là loại người như bọn hắn có thể ngăn cản nổi.
Hắn hiểu được điểm này, liền nắm chắc thời cơ nói nhanh:
- Năm người một tổ, theo phương hướng khác nhau rời khỏi trang viện, đi ngay bây giờ!
Giờ khắc này chính Ciro cũng gấp gáp, hắn nói chuyện cơ hồ như rống lên, chấn đến lỗ tai mọi người vang ong ong.
- Còn muốn chạy? Điều đó không có khả năng, đêm nay là một đêm cuối cùng của tụi mày.
Ciro vừa hét xong, bên ngoài biệt thự bỗng nhiên vang lên một thanh âm, thanh âm không lớn lại đủ làm cho tất cả mọi người trong biệt thự đều nghe được.
Lộp bộp!
Nghe được lời nói không có chút sắc thái cảm tình nào của Trần Phàm, tất cả mọi người cảm thấy trong lòng run rẩy dữ dội.
Loảng xoảng loảng xoảng!
Sau đó không đợi mọi người kịp phản ứng, một tiếng nổ vang giòn đánh vỡ vẻ yên lặng trong biệt thự, cửa sổ bị bắn vỡ rơi đầy trên mặt đất, thanh âm chói tai.
Khi cửa sổ vừa bị đánh vỡ, một quả lựu đạn cũng rơi xuống sàn nhà tưng lên hai cái, rơi luôn vào trong đám người.
- A...lựu đạn!
- Chạy mau!
- Oanh!
Khi mọi người định chạy trốn, lựu đạn nổ mạnh, những mảnh nhỏ bắn ra bốn phía, những người đứng gần quả lựu đạn trực tiếp bị mảnh nhỏ xuyên thấu thân hình, toàn bộ ngã trên mặt đất, những người đứng xa có không ít người cũng bị thương.
Trong lúc nhất thời bên trong đại sảnh ánh lửa bốc cao, tiếng kêu rên không ngừng, hoàn toàn hỗn độn.
- A!
Cùng lúc đó, bên ngoài đại sảnh những bảo tiêu vừa khuyên giải Ciro cũng hồn phi phách tán thét lên chói tai hướng bốn phía thoát đi.
Bọn hắn cảm giác bị tử vong bao phủ, căn bản không biết Trần Phàm đang ẩn núp ở nơi nào, càng không biết Trần Phàm làm sao ném được lựu đạn vào trong biệt thự.
Bởi vì như vậy, bọn hắn cũng đã quên mất cái gì gọi là lòng trung thành, quên cả chiến đấu, chỉ theo bản năng lựa chọn chạy trốn.
Theo bọn hắn xem ra, đối diện với một địch nhân mà ngay cả hình bóng cũng không nhìn thấy, không thể nghi ngờ chính là đã tuyên án tội chết!
Sưu sưu sưu sưu sưu ai...
Ngay khi những tên cận vệ đang tháo chạy, Trần Phàm cầm hai súng trong tay từ trong bụi cây nhảy bay ra, giống như u linh đi nhanh trong đêm tối bắn không ngừng tay, cơ hồ mỗi một phát súng đều thu gặt một tính mạng.
Phanh phanh phanh phanh...
Trong bóng đêm, nhìn thấy đồng bạn chung quanh lần lượt ngã xuống, những người sống sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất, điên cuồng bóp cò súng, dùng phương thức này xua tan nội tâm sợ hãi.
Một giây, hai giây, ba giây...
Trong bất tri bất giác, tiếng súng ngừng lại.
Những bảo tiêu bên ngoài biệt thự toàn bộ đều ngã xuống trong vũng máu.
Trong đại sảnh, những người còn chưa chết nghe được tiếng súng nổ vang bên ngoài, đều không dám tùy tiện đi ra, lựa chọn ẩn núp bên trong đại sảnh, chờ đợi kết quả cuộc đấu súng bên ngoài biệt thự.
Lúc này, đột nhiên nhận ra tiếng súng đã ngừng, bọn hắn theo bản năng ngừng thở, nhìn chung quanh, tựa hồ muốn hỏi đồng bạn bước kế tiếp nên làm như thế nào!
Loảng xoảng loảng xoảng!
Ngay sau đó, không chờ bọn hắn làm ra hành động, lại một tiếng vang giòn cất lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Nằm xuống!
Nghe được tiếng vang, mọi người chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, Ciro vừa dùng tay đẩy đầu một thành viên trung tâm của gia tộc xuống sàn, vừa hét lớn một tiếng.
- Oanh!
Tiếng hô của Ciro bị thanh âm tiếng lựu đạn nổ tung bao phủ, biệt thự lại chấn động, cửa sổ bị chấn nát, rơi loảng xoảng không ngừng trên mặt đất.
- Đi...đi ra ngoài! Mọi người theo tôi lao ra!
Cùng lúc đó, Ciro lại hét lớn một tiếng, hắn không biết rốt cục Trần Phàm mang theo bao nhiêu quả lựu đạn, theo hắn xem ra, nếu như số lượng quá nhiều, bọn hắn còn tiếp tục ở lại bên trong biệt thự sớm hay muộn cũng sẽ bị nổ chết.
Không riêng gì Ciro cho rằng như vậy, một ít bảo tiêu cùng thành viên trung tâm gia tộc Qiesi Jarno cũng hiểu được điểm này.
Nhưng khi bọn hắn đứng dậy, một thân ảnh màu đen đứng chắn ngang cửa đại sảnh.
Là Đồ Tể.
Điên Đồ Tể!
Phanh phanh phanh phanh bang...
Nhìn thấy Trần Phàm, tất cả mọi người kể cả Ciro theo bản năng bóp cò.
Vô số viên đạn bắn về phía cửa đại sảnh, nhưng cũng không bắn trúng Trần Phàm, toàn bộ đều bắn vào khoảng không.
- Hô...hô...
Nhìn thấy phía trước trống rỗng, mọi người đều thở hổn hển, mắt đỏ hồng, trong con ngươi không có vẻ phẫn nộ mà là nỗi sợ hãi tận sâu trong xương tủy!
Bọn hắn biết vừa rồi cũng không bắn trúng được Trần Phàm.
- Loảng xoảng!
Một giây sau, ngay khi đám người Ciro không biết nên làm sao, một tiếng vang giòn lại nổi lên.
- Nằm xuống!
Ciro lại phản xạ có điều kiện hét lớn một tiếng, lôi kéo thành viên trung tâm đứng thứ ba trong gia tộc Qiesi Jarno nằm rạp xuống.
Những người khác trải qua hai lần giáo huấn cũng đã có kinh nghiệm, không đợi Ciro mở miệng liền không hẹn mà cùng nằm úp sấp trên mặt đất.
Ngay sau đó.
Tiếng nổ mạnh trong dự đoán của bọn hắn cũng không có vang lên, bên trong đại sảnh chỉ có một quả lựu đạn cay nằm lẳng lặng dưới sàn, khí thể gay mũi nháy mắt tràn ngập khắp bốn phía đại sảnh.
Cùng lúc đó, Trần Phàm lại xuất hiện, hắn cầm theo cây dao găm, nhanh như quỷ mị vọt vào trong đại sảnh.
Một người một cây đao.
Trần Phàm giống như tử thần đến từ cửu u vực sâu, triển khai một vòng giết hại mới!
Dao mổ vung, đầu người rơi!
Từng đầu người rơi xuống đất, máu tươi hoàn toàn nhuộm đỏ tấm thảm trắng, tiếng kêu rên nối liền không dứt, trong không khí mùi máu tươi xen lẫn mùi lựu đạn cay lan tràn khắp nơi.
Gần một phút đồng hồ!
Một phút đi qua, Trần Phàm ngừng lại, hắn đứng ngay trung ương đại sảnh, nhìn quanh khắp bốn phía, sau đó cầm dao găm đi nhanh ra bên ngoài.
Trong bóng đêm liền có người động.
Là Ciro.
Phía trước, hắn cố nén nhịn mùi khí thể gay mũi của lựu đạn cay, giả chết nằm trên sàn, lúc này nhìn thấy Trần Phàm muốn rời đi, giơ tay phải đưa họng súng nhắm ngay gáy Trần Phàm.
- Lược!
Không quay đầu lại, Trần Phàm đang bước ra ngoài, cổ tay run lên, dao găm rời khỏi tay hóa thành một đạo bạch quang, hướng Ciro vọt tới.
- Phốc xuy!
- Khanh!
Hai thanh âm cơ hồ đồng thời vang lên, dao găm sắc bén trực tiếp xuyên thủng cổ họng của Ciro, ngăn trở hành động nổ súng của hắn, sau đó lực đạo vẫn không giảm từ sau gáy Ciro bắn ra, ghim thẳng lên vách tường chỉ còn lộ chuôi dao.
- Ô...ô...
Khi Trần Phàm đi ra khỏi đại sảnh, cả trang viện tối đen, trên đường đi thông trang viện, từng chiếc xe cảnh sát cấp tốc chạy đến, đèn báo hiệu chói mắt, còi cảnh sát vang lên ầm ĩ.
- Một đám vai hề!
Thấy một màn như vậy, Trần Phàm cũng không hề biểu hiện vẻ khẩn trương, mà không nhanh không chậm biến mất trong đêm tối.
Năm phút sau, một chiếc phi cơ trực thăng võ trang dẫn đầu bay tới trên bầu trời trang viện gia tộc Qiesi Jarno.
Mười lăm phút sau, hơn mười chiếc xe cảnh sát lần lượt chạy vào trong trang viện.
Cùng lúc đó, Trần Phàm cũng đi tới chỗ giấu xe trong rừng cây.
Bình tĩnh rửa sạch vết máu trên người, thay đổi quần áo cùng tóc giả, đeo kính mắt, Trần Phàm ngồi vào trong xe chậm rãi khởi động máy.
Theo sau khi Trần Phàm chạy nhanh ra quốc lộ, con đường phía trước đã bị phong tỏa, hai chiếc xe cảnh sát đang dừng ở nơi đó, vài tên cảnh sát tay cầm súng ống nhắm ngay xe Trần Phàm.
- Dừng xe!
Trong đó, có một cảnh sát cầm loa công suất lớn hét lên.
Nhìn tình cảnh trước mắt, Trần Phàm cũng không có ý tứ dừng xe, không chút hoang mang lấy lựu đạn nằm trong ba lô ngay ghế bên cạnh, kéo móc khóa, hướng phía trước dùng sức ném đi!
- Tránh ra!
- Oanh!
Lựu đạn nổ mạnh ngay giữa hai xe cảnh sát, khí lãng trực tiếp ném văng hai chiếc xe, những cảnh sát ẩn sau xe cũng lần lượt ngã xuống trong vũng máu.
- Sưu!
Trong đêm tối, Trần Phàm lái xe nhanh như gió, lướt qua bên cạnh mấy tên cảnh sát bị thương, nghênh ngang rời đi.
Nhìn thấy hắn đi qua, một tên cảnh sát chợt hồi phục lại tinh thần, cố nén đau đớn lấy ra vô tuyến điện, kêu khóc hội báo:
- Mục tiêu đã phá tan phòng tuyến của chúng tôi, đang chạy về phía tây!
- Thùng cơm! Các anh nhiều người như vậy không ngăn cản được hắn sao?
- Đội trưởng, hắn quá kinh khủng, thật sự, con mẹ nó hắn quả thật xem chúng tôi không hề tồn tại!
- Không, không, không phải đội trưởng, ông đừng nghe lời tên hỗn đản này, mục tiêu không phải không xem chúng tôi không tồn tại, mà là trực tiếp lật ngửa chúng tôi! Đúng vậy, ông không có nghe lầm, ác ma kia trực tiếp dùng lựu đạn ném vào chúng tôi! Nga, thượng đế a, chân của tôi gãy rồi, tôi muốn được cứu viện! Lập tức!
Mười phút sau.
Cảnh sát New York hoàn toàn đại loạn.
Giết chóc bắt đầu!
Lời nói của Trần Phàm thông qua vô tuyến điện truyền vào trong tay mỗi gã bảo tiêu của gia tộc Qiesi Jarno, tất cả mọi người đều cảm thấy trên cổ giống như bị gác một thanh cương đao, toàn thân bị nỗi sợ hãi dâng lên từ tận sâu trong linh hồn hoàn toàn chiếm cứ.
- Ciro, tình huống thế nào?
Ngay khi toàn bộ các bảo tiêu bị lời nói của Trần Phàm làm hoảng sợ, bên cạnh Ciro, một người trung niên sắc mặt ngưng trọng hỏi.
- Ciro, đối phương có thể trong thời gian ngắn giết chết nhiều huynh đệ của chúng ta như vậy, thực lực mạnh mẽ tới mức chúng ta không thể tưởng tượng, chúng ta nhất định phải rời đi!
- Đúng vậy Ciro, tôi hoài nghi hắn chính là Đồ Tể, nếu chúng ta tiếp tục ở lại chỗ này, chỉ có một con đường chết!
Không đợi Ciro trả lời câu hỏi của gã trung niên, nguyên bản căn biệt thự đang yên lặng lại giống như vừa nổ tung, các bảo tiêu liền rống lên.
Là bảo tiêu của gia tộc Qiesi Jarno, rất nhiều người trong bọn họ từ nhỏ được gia tộc nhận nuôi, tiến hành huấn luyện nghiêm khắc nhất, lòng trung thành đối với gia tộc không có gì đáng nghi vấn, cho nên bọn hắn không lựa chọn chạy trốn một mình.
Thế nhưng cũng không có nghĩa bọn hắn có thể bảo trì trấn định tuyệt đối trước mặt tử vong, theo bọn hắn xem ra, lấy tình thế trước mắt đến xem, người lẻn vào rất có thể là Đồ Tể, bọn hắn chỉ có thể chạy trốn, còn phải chia ra mà chạy mới có hi vọng giữ mạng sống!
Nếu không, bọn hắn có đủ lý do tin tưởng ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của bọn hắn, khu biệt thự này sẽ biến thành mộ địa của bọn họ!
Khác với các bảo tiêu, Ciro là thành viên gia tộc Qiesi Jarno, nhưng cũng không phải thành viên trực hệ, ngược lại trước khi hắn sinh ra, địa vị của cha mẹ hắn trong gia tộc khá thấp.
Ciro là một bảo tiêu rất giỏi, hắn chỉ đứng sau bảo tiêu Locke của Silva trong toàn nước Mỹ.
Cũng chính bởi vì điểm này, hắn so với bất cứ người nào đều hiểu rõ ràng sự đáng sợ của Đồ Tể!
Theo hắn xem ra, thực lực của Đồ Tể tuyệt đối không phải là loại người như bọn hắn có thể ngăn cản nổi.
Hắn hiểu được điểm này, liền nắm chắc thời cơ nói nhanh:
- Năm người một tổ, theo phương hướng khác nhau rời khỏi trang viện, đi ngay bây giờ!
Giờ khắc này chính Ciro cũng gấp gáp, hắn nói chuyện cơ hồ như rống lên, chấn đến lỗ tai mọi người vang ong ong.
- Còn muốn chạy? Điều đó không có khả năng, đêm nay là một đêm cuối cùng của tụi mày.
Ciro vừa hét xong, bên ngoài biệt thự bỗng nhiên vang lên một thanh âm, thanh âm không lớn lại đủ làm cho tất cả mọi người trong biệt thự đều nghe được.
Lộp bộp!
Nghe được lời nói không có chút sắc thái cảm tình nào của Trần Phàm, tất cả mọi người cảm thấy trong lòng run rẩy dữ dội.
Loảng xoảng loảng xoảng!
Sau đó không đợi mọi người kịp phản ứng, một tiếng nổ vang giòn đánh vỡ vẻ yên lặng trong biệt thự, cửa sổ bị bắn vỡ rơi đầy trên mặt đất, thanh âm chói tai.
Khi cửa sổ vừa bị đánh vỡ, một quả lựu đạn cũng rơi xuống sàn nhà tưng lên hai cái, rơi luôn vào trong đám người.
- A...lựu đạn!
- Chạy mau!
- Oanh!
Khi mọi người định chạy trốn, lựu đạn nổ mạnh, những mảnh nhỏ bắn ra bốn phía, những người đứng gần quả lựu đạn trực tiếp bị mảnh nhỏ xuyên thấu thân hình, toàn bộ ngã trên mặt đất, những người đứng xa có không ít người cũng bị thương.
Trong lúc nhất thời bên trong đại sảnh ánh lửa bốc cao, tiếng kêu rên không ngừng, hoàn toàn hỗn độn.
- A!
Cùng lúc đó, bên ngoài đại sảnh những bảo tiêu vừa khuyên giải Ciro cũng hồn phi phách tán thét lên chói tai hướng bốn phía thoát đi.
Bọn hắn cảm giác bị tử vong bao phủ, căn bản không biết Trần Phàm đang ẩn núp ở nơi nào, càng không biết Trần Phàm làm sao ném được lựu đạn vào trong biệt thự.
Bởi vì như vậy, bọn hắn cũng đã quên mất cái gì gọi là lòng trung thành, quên cả chiến đấu, chỉ theo bản năng lựa chọn chạy trốn.
Theo bọn hắn xem ra, đối diện với một địch nhân mà ngay cả hình bóng cũng không nhìn thấy, không thể nghi ngờ chính là đã tuyên án tội chết!
Sưu sưu sưu sưu sưu ai...
Ngay khi những tên cận vệ đang tháo chạy, Trần Phàm cầm hai súng trong tay từ trong bụi cây nhảy bay ra, giống như u linh đi nhanh trong đêm tối bắn không ngừng tay, cơ hồ mỗi một phát súng đều thu gặt một tính mạng.
Phanh phanh phanh phanh...
Trong bóng đêm, nhìn thấy đồng bạn chung quanh lần lượt ngã xuống, những người sống sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất, điên cuồng bóp cò súng, dùng phương thức này xua tan nội tâm sợ hãi.
Một giây, hai giây, ba giây...
Trong bất tri bất giác, tiếng súng ngừng lại.
Những bảo tiêu bên ngoài biệt thự toàn bộ đều ngã xuống trong vũng máu.
Trong đại sảnh, những người còn chưa chết nghe được tiếng súng nổ vang bên ngoài, đều không dám tùy tiện đi ra, lựa chọn ẩn núp bên trong đại sảnh, chờ đợi kết quả cuộc đấu súng bên ngoài biệt thự.
Lúc này, đột nhiên nhận ra tiếng súng đã ngừng, bọn hắn theo bản năng ngừng thở, nhìn chung quanh, tựa hồ muốn hỏi đồng bạn bước kế tiếp nên làm như thế nào!
Loảng xoảng loảng xoảng!
Ngay sau đó, không chờ bọn hắn làm ra hành động, lại một tiếng vang giòn cất lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Nằm xuống!
Nghe được tiếng vang, mọi người chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, Ciro vừa dùng tay đẩy đầu một thành viên trung tâm của gia tộc xuống sàn, vừa hét lớn một tiếng.
- Oanh!
Tiếng hô của Ciro bị thanh âm tiếng lựu đạn nổ tung bao phủ, biệt thự lại chấn động, cửa sổ bị chấn nát, rơi loảng xoảng không ngừng trên mặt đất.
- Đi...đi ra ngoài! Mọi người theo tôi lao ra!
Cùng lúc đó, Ciro lại hét lớn một tiếng, hắn không biết rốt cục Trần Phàm mang theo bao nhiêu quả lựu đạn, theo hắn xem ra, nếu như số lượng quá nhiều, bọn hắn còn tiếp tục ở lại bên trong biệt thự sớm hay muộn cũng sẽ bị nổ chết.
Không riêng gì Ciro cho rằng như vậy, một ít bảo tiêu cùng thành viên trung tâm gia tộc Qiesi Jarno cũng hiểu được điểm này.
Nhưng khi bọn hắn đứng dậy, một thân ảnh màu đen đứng chắn ngang cửa đại sảnh.
Là Đồ Tể.
Điên Đồ Tể!
Phanh phanh phanh phanh bang...
Nhìn thấy Trần Phàm, tất cả mọi người kể cả Ciro theo bản năng bóp cò.
Vô số viên đạn bắn về phía cửa đại sảnh, nhưng cũng không bắn trúng Trần Phàm, toàn bộ đều bắn vào khoảng không.
- Hô...hô...
Nhìn thấy phía trước trống rỗng, mọi người đều thở hổn hển, mắt đỏ hồng, trong con ngươi không có vẻ phẫn nộ mà là nỗi sợ hãi tận sâu trong xương tủy!
Bọn hắn biết vừa rồi cũng không bắn trúng được Trần Phàm.
- Loảng xoảng!
Một giây sau, ngay khi đám người Ciro không biết nên làm sao, một tiếng vang giòn lại nổi lên.
- Nằm xuống!
Ciro lại phản xạ có điều kiện hét lớn một tiếng, lôi kéo thành viên trung tâm đứng thứ ba trong gia tộc Qiesi Jarno nằm rạp xuống.
Những người khác trải qua hai lần giáo huấn cũng đã có kinh nghiệm, không đợi Ciro mở miệng liền không hẹn mà cùng nằm úp sấp trên mặt đất.
Ngay sau đó.
Tiếng nổ mạnh trong dự đoán của bọn hắn cũng không có vang lên, bên trong đại sảnh chỉ có một quả lựu đạn cay nằm lẳng lặng dưới sàn, khí thể gay mũi nháy mắt tràn ngập khắp bốn phía đại sảnh.
Cùng lúc đó, Trần Phàm lại xuất hiện, hắn cầm theo cây dao găm, nhanh như quỷ mị vọt vào trong đại sảnh.
Một người một cây đao.
Trần Phàm giống như tử thần đến từ cửu u vực sâu, triển khai một vòng giết hại mới!
Dao mổ vung, đầu người rơi!
Từng đầu người rơi xuống đất, máu tươi hoàn toàn nhuộm đỏ tấm thảm trắng, tiếng kêu rên nối liền không dứt, trong không khí mùi máu tươi xen lẫn mùi lựu đạn cay lan tràn khắp nơi.
Gần một phút đồng hồ!
Một phút đi qua, Trần Phàm ngừng lại, hắn đứng ngay trung ương đại sảnh, nhìn quanh khắp bốn phía, sau đó cầm dao găm đi nhanh ra bên ngoài.
Trong bóng đêm liền có người động.
Là Ciro.
Phía trước, hắn cố nén nhịn mùi khí thể gay mũi của lựu đạn cay, giả chết nằm trên sàn, lúc này nhìn thấy Trần Phàm muốn rời đi, giơ tay phải đưa họng súng nhắm ngay gáy Trần Phàm.
- Lược!
Không quay đầu lại, Trần Phàm đang bước ra ngoài, cổ tay run lên, dao găm rời khỏi tay hóa thành một đạo bạch quang, hướng Ciro vọt tới.
- Phốc xuy!
- Khanh!
Hai thanh âm cơ hồ đồng thời vang lên, dao găm sắc bén trực tiếp xuyên thủng cổ họng của Ciro, ngăn trở hành động nổ súng của hắn, sau đó lực đạo vẫn không giảm từ sau gáy Ciro bắn ra, ghim thẳng lên vách tường chỉ còn lộ chuôi dao.
- Ô...ô...
Khi Trần Phàm đi ra khỏi đại sảnh, cả trang viện tối đen, trên đường đi thông trang viện, từng chiếc xe cảnh sát cấp tốc chạy đến, đèn báo hiệu chói mắt, còi cảnh sát vang lên ầm ĩ.
- Một đám vai hề!
Thấy một màn như vậy, Trần Phàm cũng không hề biểu hiện vẻ khẩn trương, mà không nhanh không chậm biến mất trong đêm tối.
Năm phút sau, một chiếc phi cơ trực thăng võ trang dẫn đầu bay tới trên bầu trời trang viện gia tộc Qiesi Jarno.
Mười lăm phút sau, hơn mười chiếc xe cảnh sát lần lượt chạy vào trong trang viện.
Cùng lúc đó, Trần Phàm cũng đi tới chỗ giấu xe trong rừng cây.
Bình tĩnh rửa sạch vết máu trên người, thay đổi quần áo cùng tóc giả, đeo kính mắt, Trần Phàm ngồi vào trong xe chậm rãi khởi động máy.
Theo sau khi Trần Phàm chạy nhanh ra quốc lộ, con đường phía trước đã bị phong tỏa, hai chiếc xe cảnh sát đang dừng ở nơi đó, vài tên cảnh sát tay cầm súng ống nhắm ngay xe Trần Phàm.
- Dừng xe!
Trong đó, có một cảnh sát cầm loa công suất lớn hét lên.
Nhìn tình cảnh trước mắt, Trần Phàm cũng không có ý tứ dừng xe, không chút hoang mang lấy lựu đạn nằm trong ba lô ngay ghế bên cạnh, kéo móc khóa, hướng phía trước dùng sức ném đi!
- Tránh ra!
- Oanh!
Lựu đạn nổ mạnh ngay giữa hai xe cảnh sát, khí lãng trực tiếp ném văng hai chiếc xe, những cảnh sát ẩn sau xe cũng lần lượt ngã xuống trong vũng máu.
- Sưu!
Trong đêm tối, Trần Phàm lái xe nhanh như gió, lướt qua bên cạnh mấy tên cảnh sát bị thương, nghênh ngang rời đi.
Nhìn thấy hắn đi qua, một tên cảnh sát chợt hồi phục lại tinh thần, cố nén đau đớn lấy ra vô tuyến điện, kêu khóc hội báo:
- Mục tiêu đã phá tan phòng tuyến của chúng tôi, đang chạy về phía tây!
- Thùng cơm! Các anh nhiều người như vậy không ngăn cản được hắn sao?
- Đội trưởng, hắn quá kinh khủng, thật sự, con mẹ nó hắn quả thật xem chúng tôi không hề tồn tại!
- Không, không, không phải đội trưởng, ông đừng nghe lời tên hỗn đản này, mục tiêu không phải không xem chúng tôi không tồn tại, mà là trực tiếp lật ngửa chúng tôi! Đúng vậy, ông không có nghe lầm, ác ma kia trực tiếp dùng lựu đạn ném vào chúng tôi! Nga, thượng đế a, chân của tôi gãy rồi, tôi muốn được cứu viện! Lập tức!
Mười phút sau.
Cảnh sát New York hoàn toàn đại loạn.
Giết chóc bắt đầu!
Bình luận facebook