Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 170
Người ngồi ở đây không phải là người mù, mà đều là đại nhân vật có đủ thực lực để hùng cứ một phương, tất cả đều là đại tông sư cường giả.
Thân là đại tông sư cường giả ngoại trừ thực lực ra còn cần phải có ánh mắt, những người này cũng không phải là người mù, từ khi Vô Song xuất thủ đến lúc Vô Song tiến vào Thiên Ý Thành cho dù chỉ là một thoáng thời gian nhưng cũng đủ làm mấy vị trưởng lão này nhìn ra rất nhiều thứ.
Đầu tiên mà nói, Vô Song quá mạnh, hắn mạnh hơn xa tất cả các thí sinh tiến vào Tu La Thí Luyện năm nay, cho dù là Vương Thiên Nhất người đánh giá Vô Song cao nhất thì cũng chưa bao giờ tưởng tượng nổi Vô Song mạnh đến bực này.
Tiếp theo là chiến lực của Vô Song, những người này hoàn toàn có thể nhìn ra Vô Song rõ ràng chưa đạt đến tông sư cường giả, tuy nhiên lại không rõ hắn đang dùng thủ đoạn gì vậy mà có thể chém giết tông sư cao thủ như thái rau cắt dưa.
Tông sư cao thủ rõ ràng mạnh hơn nhất lưu cao thủ bất quá chỉ tính về mặt lý thuyết mà nói, chỉ cần nhất lưu cao thủ có khả năng phá được hộ thân cương khí của tông sư cao thủ thì bọn họ thật sự có khả năng chém giết tông sư cảnh cường giả.
Lý thuyết thủy chung là lý thuyết nhưng Vô Song thật sự có thể đưa nó vào thực tế, điều này làm không ít người kinh động.
Nhất lưu cao thủ có thể đánh hòa tông sư, trường hợp này gọi là siêu phẩm thiên tài, tất cả đều được Thiên Ý Thành đánh giá là thiên cấp bất quá... Khoảng cách giữa đánh hòa cùng đánh chết là tương đối xa.
Khoảng cách giữa đánh chết và... Tàn sát thì lại càng xa hơn nữa.
Nhìn thân ảnh kia dần dần ra nhập Thiên Ý Thành, rất nhiều trưởng lão của Thiên Ý Thành ánh mắt lập lòe, bọn họ lúc này đều có một ý nghĩ, đó chính là thu ‘hạch tâm đệ tử’.
Toàn bộ nam võ lâm 20 năm qua, chỉ có 3 người có thể ở nhất lưu cao thủ chém giết tông sư cao thủ, Vô Song chính là cái thứ 4.
Người đầu tiên chính là thiên hạ đỉnh đỉnh đại danh, Kim Xà Lang Quân – Viên Thừa Chí.
Người thứ hai hiện nay là một cái quái nhân, họ Đinh tên một chữ Điển, người này chưa bước vào ngũ tuyệt hàng ngũ nhưng ở nam võ lâm liền được xưng tụng là đệ nhất đại tông sư cường giả.
Người thứ ba căn bản cũng không khó đoán, nam võ lâm đệ nhất thiên tài, Cô Tô – Mộ Dung Phục.
Người thứ tư chính là Vô Song lúc này.
Quan trọng hơn là, toàn bộ 3 người kia không có một ai thành tài ở bên trong Thiên Ý Thành, bản thân Thiên Ý Thành có thể coi là ‘học viện’ tốt nhất nam võ lâm nhưng lại không có nổi một thiên tài có chiến lực vượt qua ‘thiên cấp’ tuyệt đối là một cái gai trong lòng mấy vị đại nhân vật của tòa thành này.
Rốt cuộc hiện nay, Thiên Ý Thành cũng đợi được 1 người.
Tất nhiên trong rất nhiều ánh mắt nóng rực đang nhìn Vô Song kia còn có 2 cái ánh mắt tràn ngập hàn quang, không cần phải nói cũng biết đây là Thôi Trình Tú cùng Khách Quang Tiên.
Thôi Trình Tú là nhân vật trí lực bực nào?, hắn chỉ cần nhìn biểu hiện của Vô Song liền có thể chắc chắn toàn bộ hành động lần này đã thất bại, người phá hủy hành động của hắn chính là tiểu tử tóc trắng vừa xuất hiện kia.
Nếu lúc trước có người nói với Thôi Trình Tú, trong thí luyện có một con quái vật đủ sức so sánh cùng Mộ Dung Phục năm xưa bản thân Thôi Trình Tú chắc chắn không tin bất quá hiện nay hắn chỉ có thể đắng chát gật đầu.
Nếu... Nếu Mộ Dung Phục trướng năm 16 tuổi tham dự Thiên Ý Thành – Tu La Thí Luyện thì cũng sẽ như Vô Song, hắn gần như chắc chắn có thể lấy sức một người bình định Tu La Môn.
Cái làm Thôi Trình Tú đau đầu nhất lúc này, chính là làm cách nào giải quyết Vô Song, là chiêu mộ hay là diệt trừ?.
Lông mày Thôi Trình Tú nhíu càng ngày càng sâu, sau đó khẽ thở dài nhìn sang Khách Quang Tiên. Thôi Trình Tú có lẽ thừa hiểu, chỉ cần có Khách Quang Tiên ở đây căn bản không cách nào chiêu mộ Vô Song.
Thôi Trình Tú chắc chắn không có nhầm, bởi Khách Quang Tiên lúc này sắc mặt hắn lạnh tanh như cương thi vậy sau đó đôi mắt từ từ xuất hiện sát khí, căn bản không thèm che dấu.
Khách Quang Tiên có ngu đi nữa cũng phải biết, người duy nhất có thể giết chết Sử Văn Tiến cùng 8 cao thủ Đông Xương chỉ có thể là Vô Song.
Lại thêm Cổ Đại Ngưu đi theo Vô Song thì Khách Quang Tiên lại càng chắc chắn, hung thủ giết con trai hắn chỉ có thể là tiểu tử tóc trắng kia.
Ngay lập tức, Hắc Quang Tiên muốn động bất quá hắn nhanh còn có người nhanh hơn.
Khách Quang Tiên vừa định động thân đã có một cái chân đưa thẳng ra ngáng đường hắn, làn da của người này thuần một sắc đỏ.
Sát trưởng lão của Thiên Ý Thành rốt cuộc mở mắt.
Sát trưởng lão có thể coi là đại tông sư mạnh nhất của Thiên Ý Thành, hắn lúc này lưng dựa vào ghế hai tay khoanh lại để lộ hai bắp tay đầy cơ bắp, một chân đưa ra chắn đường tiến của Khách Quang Tiên, ánh mắt hoàn toàn vô cảm.
“Khách đại nhân, quy củ của Thiên Ý Thành không thể phá, đại nhân vẫn là kiềm chế một chút”.
Nói xong Sát nhếch miệng, trên mặt hắn xuất hiện một vẻ dữ tợn.
“Đấy là Thần thì sẽ nói thế bất quá bản tọa chỉ muốn nói, không muốn chết thì ngồi xuống”.
Sát lúc này trên người xuất hiện một luồng khí thế đáng sợ, tuy cùng là đại tông sư cao thủ nhưng không ngờ chỉ bằng khí thế, Sát có thể ép được Khách Quang Tiên trực tiếp lùi lại 3 bước, đặt mông ngồi xuống cái ghế của mình.
Lúc này Khách Quang Tiên khuôn mặt tràn đầy kinh hãi nhìn Sát, hắn như có cảm giác... Nếu muốn giết chết mình bản thân Sát không cần đến chiêu thứ 10 vậy.
Cùng là đại tông sư cao thủ nhưng Khách Quang Tiên so với Sát căn bản là quá yếu.
Ở ngay bên cạnh Sát là Thần, nàng toàn thân mặc hắc y nhẹ che miệng mỉm cười, ánh mắt của nàng từ đầu đến cuối cũng không có quá nhiều chú ý tới Vô Song, ánh mắt vẫn chỉ nhìn Đường Tiếu Tâm ở phương xa kia.
Lúc này Thần rốt cuộc cũng thu hồi lại ánh mắt, nàng khẽ liếc Sát.
“Tu La Sát Thuật của ngươi so với năm ngoái còn mạnh hơn nhiều, có tự tin đi gặp kẻ đó chưa?”.
Đối với lời nói của Thần, Sát trực tiếp nhắm hai mắt, hai tay khoanh lại, hai chân duỗi thẳng đặt lên tường thành, dáng ngồi của hắn phải nói là không để ai vào mắt.
“Muốn đánh lại hắn, còn thiếu chút. Sinh tử quyết đấu Đỉnh Điển 6, ta 4. Đánh cũng vẫn là đánh không lại”.
...
Vô Song cũng không biết ở ngoài kia mọi người đối với hắn thế nào, hắn cùng Cổ Đại Ngưu hai người vẫn chậm rãi tiến vào bên trong, đập vào mắt hắn chính là chân chính Thiên Ý Thành.
Vô Song từng thắc mắc phải mất bao nhiêu sức lực mới có thể mở ra cánh cổng đại môn màu đỏ này thậm chí khi cánh cửa dần dần mở ra, Vô Song còn tưởng đây là nhờ ‘cơ quan khí’ dù sao tại thế giới này mấy cái cơ quan cũng không hiếm lạ gì.
Khi cánh cửa mở ra, Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu trực tiếp chết lặng bởi trước mặt hắn xuất hiện một cái lão nhân già nua, lưng có chút còng râu tóc đã thưa thớt vô cùng, chỉ sợ cách cái chết cũng không xa.
Lão nhân này nhìn thấy Vô Song liền khẽ mỉm cười sau đó đợi Vô Song tiến vào bên trong mới bắt đầu đưa hai bày tay gầy nhom của mình ra, chậm rãi đóng cánh cửa kia lại.
Đây là lực lượng bực nào?, Vô Song căn bản không thể tưởng tượng được trong cơ thể gầy yếu kia có được loại lực lượng cỡ này, chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy ghê người.
Dẫu biết trong Thiên Ý Thành không có mấy ai bình thường... Bất quá thế này có vẻ hơi quá mức kinh khủng?.
Lão nhân gù mỉm cười với Vô Song lộ ra hàm răng móm mém sau đó ánh mắt vẩn đục có một thứ ánh sáng lóe lên.
“Lão phu còn tưởng là nhân vật kinh người nào, hóa ra là đồ đệ của cố nhân, đã là người của cố nhân thì lão phu cũng không có hứng tranh đoạt với hắn”.
Lão nhân không hề mở miệng nhưng ái âm thanh kia vẫn truyền vào trong tai Vô Song, điều đáng sợ nhất là Cổ Đại Ngưu ở bên cạnh không có bất cứ... Phát hiện nào, Cổ Đại Ngưu căn bản không có nghe thấy gì.
Cổ Đại Ngưu gãi đầu gãi tai, khuôn mặt tràn đây bội phục lão nhân kia, về phần Vô Song lại khẽ cúi người ôm quyền.
Vô Song đời này chỉ có 1 vị sư phụ, người này đương nhiên là Vô Hà Tử ngoài ra hắn cũng không có sư phụ nào nữa, lão nhân kia là cố nhân của sư phụ liền đáng để Vô Song khom người, về phần tại sao... Lão nhân này nhận ra Vô Song có quan hệ cùng Vô Hà Tử, Vô Song cũng là không biết.
Lão nhân thấy Vô Song cúi đầu cũng là cười cười, bàn tay gầy nhom khẽ đưa lên rồi chỉ về phía trước.
“Kia là Sinh Tử Điện một trong những chủ điện chính của Thiên Ý Thành chúng ta, các ngươi sau khi đến Thiên Ý Thành liền phải ở bên trong đó báo danh”.
“Sinh Tử do Thiên Ý, đây là ý nghĩa thật sự của Sinh Tử Điện, nơi này là nơi lưu giữ hồ sơ cũng như thành tích của các đời đệ tử trong Thiên Ý Thành, bất cứ khi có cột mốc nào được thiết lập đều sẽ ghi lại bên trong Sinh Tử Điện”.
“Lại nói tiếp, lão phu chỉ là một lão nhân mở cửa mà thôi cũng chẳng phải nhân vật lợi hại gì, ngươi cũng không cần quá mức để ý, lại càng không cần hỏi lão phu cái gì. Được rồi đi đi”.
Lần này giọng nói có chút khó nghe của lão nhân này vang lên, ông ta là nói cho cả Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu nghe.
Vô Song vốn còn muốn hỏi lão nhân vài câu bất quá lão nhân này đã trục khách, bản thân Vô Song tất nhiên sẽ không nán lại.
...
Thiên Ý Thành không ngờ lại là thành trong thành, ở bên trong chính bức tường thành cao 30m kia còn có 1 bức tường thành khác, khoảng trên dưới 10m, đây mới là Thiên Ý Thành chân chính.
Bức tường thành lớn gọi là Thiên Thành còn thành nhỏ hơn gọi là Ý Thành, ngăn cách giữa Thiên Thành cùng Ý Thành là một con sông nhỏ chạy ngang qua, con sống này không ngờ lại vòng quanh Thiên Ý Thành, bao bọc toàn bộ tòa thành này.
Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu đi đến trước mặt con sông nhỏ kia thì của đại môn của Ý Thành cũng từ từ hạ xuống.
Nếu Thiên Thành là nơi bảo vệ Thiên Ý Thành thì Ý Thành lại là nơi sinh hoạt của toàn bộ mọi người trong Thiên Ý Thành.
Nhìn cây cửa sắt kia từ từ hạ xuống Vô Song có cảm giác tương đối giống những tòa thành thời trung cổ phương tây trên Tv, tất nhiên chỉ là giống ở cách cánh cửa hạ xuống bắc qua con sông nhỏ mà thôi.
Vô Song cũng có thể nhìn thấy trên Ý Thành có rất nhiều binh sỹ đứng trên tường thành, toàn thể Thiên Ý Thành có lẽ không thua kém gì một tòa thành thật sự, cái duy nhất Vô Song không hiểu là bản thân Thiên Ý Thành nằm ở trong Vương Bản Sơn, căn bản không cần phải phòng ngự sâm nghiêm đến dạng này?, nơi đây làm gì có ai tân công Thiên Ý Thành?.
Đám binh sỹ của Thiên Ý Thành toàn bộ đều mặc một bộ giáp đen, tay cầm trường thương, chỉ cần từ ánh mắt quan sát, Vô Song có thể nhận ra đám người này tuyệt đối là tinh binh, thậm chí là tinh binh đã nhiễm không ít... Huyết tinh.
Rốt cuộc Thiên Ý Thành... Là thế lực thế nào?.
Cửa sắt hạ xuống, sau đó Cổ Đại Ngưu cùng Vô Song chậm rãi đi qua, khi hai người rốt cuộc đi vào bên trong Ý Thành, cánh cửa kia mới chậm rãi được kéo lên.
Khi Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu tiến vào đã có sẵn một nam nhân giáp đen đợi ở đó, người này cho dù Vô Song không thấy mặt nhưng cũng có thể nhận thấy kẻ này khí vũ hiên ngang, một thân nội tức sugn mãn vô cùng, chỉ sợ cũng là... Tông sư cao thủ.
Nam tử này thấy Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu, ánh mắt quan sát hai người từ đầu đến cuối, sau đó nhẹ gật đầu.
“Các ngươi là tân sinh năm nay?, còn có ai khác nữa không?”.
Vô Song cũng không suy nghĩ nhiều, thản nhiên đáp.
“Vẫn còn một đám người, có lẽ bọn họ sẽ vào sau một chút”.
Vô Song là người đặt ra kế hoạch của ngày hôm nay, vì vậy hắn căn bản không muốn đám Hồ Phỉ vào Thiên Ý Thành cùng lúc với mình.
Vô Song cũng đủ thông minh để biết được năm nay số lượng tông sư cao thủ đặc biệt tăng lên chắc chắn là vì chính hắn, điều này không quá khó đoán khi đám sát thủ kia vũ khí chính toàn bộ đều là Huyết Chích.
Chính vì một điểm này nên Vô Song mới kéo hận thù, càng khiến đám người Hồ Phỉ ít liên quan đến hắn liền càng tốt, đây là lý do tại sao Vô Song nhất định phải đi cùng Cổ Đại Ngưu.
Với chiến lực của Vô Song lại thêm sự hiện diện của Cổ Đại Ngưu thì có thằng ngu cũng sẽ biết người giết Sử Văn Tiến không ai khác chính là Vô Song.
Từ sự giúp đỡ của Cơ trưởng lão tại Tu la Thí Luyện thì Vô Song đã biết vị trưởng lão này có lẽ nhất định muốn bảo vệ Cổ Đại Ngưu, tại Thiên Ý Thành này có Cơ trưởng lão bảo vệ bản thân Khách Quang Tiên muốn đụng vào Cổ Đại Ngưu có lẽ rất khó.
Về phần vô Song, hắn nào thèm sợ hãi Khách Quang Tiên?, chỉ cần Khách Quang Tiên không bất chấp tất cả đích thân ra tay với Vô Song thì Vô Song căn bản không sợ.
Hắc giáp nam tử kia nghe vậy, khuôn mặt hơi hơi nghi hoặc một chút, theo hắn biết Tu La Môn năm nay cực kỳ đặc biệt, có rất nhiều tông sư cao thủ tham ra, với lược cao thủ như vậy thì tỷ lệ vượt qua Tu La Môn căn bản không cao, hắn thật sự không ngờ sẽ còn nhiều người như thế vượt qua được Tu La Thí Luyện.
Tất nhiên việc của Tu La Thí Luyện không liên quan gì đến hắc ma vệ bọn hắn, chỉ thấy nam tử này quay đầu lại, ngón tay khẽ ngoắc.
“A Hổ, ngươi dẫn hai người này đến Sinh Tử Điện, chỉ dẫn cho bọn họ một chút, ta ở đây đón tiếp đám tân sinh còn lại”.
A Hổ được gọi lập tức chạy đến, kẻ này toàn thân có chút mập mạp, khuôn mặt mang theo vài phần ngốc nghếch, toàn thân cũng mặc hắc giáp nhưng lại khiến cho người ta có chút cảm giác buồn cười.
Hắc giáp binh sỹ thật sự rất ‘khốc’ cho người ta một cảm giác rất đáng sợ cũng rất nghiêm trang bất quá nhìn A Hổ ngoại trừ buồn cười cũng chỉ có buồn cười, thân hình béo mập của hắn không hợp với bộ giáp dạng này.
A Hổ chạy đến, nhìn Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu sau đó mỉm cười, hắn cười có chút ngô nghê nhưng lại cực kỳ chân thành, tuyệt đối không có chút gượng gạo nào.
“Các ngươi là thiên tài vượt qua Tu La Thí Luyện nam nay hả?, ta là A Hổ, Hắc Ma Vệ một thành viên, lần này để ta dẫn các ngươi đến Sinh Tử Điện báo danh đi”.
“Hai cái tiểu tử ngươi cứ yên tâm, kẻ nào làm khó các ngươi, muốn lấy ma cũ bắt nạt ma mới thì A Hổ ta tuyệt đối không tha cho kẻ đó”.
A Hổ lời nói chính khí đường đường hơn nữa lại có vài phần ngạo nghễ khiến vị hắc giáp nam tử ở bên cạnh căn bản không nhịn nổi cười, hắn lập tức cười lớn.
“A Hổ tiểu tử này đầu óc hơi hơi có vấn đề nhưng thực lực của hắn thì miễn bàn, trong thế hệ trẻ của Thiên Ý Thành chúng ta, thực lực của A Hổ cũng có thể xếp trong top 10, có A Hổ đi cùng có lẽ không có mấy người dám bắt nạt các ngươi”.
Tất nhiên hắc giáp nam tử cũng không nói cho Vô Song biết một thân phận khác của A Hổ.
Hắn là Vương Thiên Hổ, là con thứ 2 của Trưởng Lão – Vương Thiên Nhất, chỉ là ngoài cái vẻ bề ngoài giống cha hắn ra, A Hổ trí tuệ căn bản không hề giống vị trưởng lão béo mập kia một chút nào.
...
A Hổ dẫn Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu lên xe ngựa, sau đó bắt đầu đánh xe, khi đi ra khỏi nơi ở của đám Hắc Ma Vệ kia, Vô Song mới có thể nhìn thấy chân thực diện mạo của Thiên Ý Thành.
Đây tuyệt đối không phải một thế lực trên giang hồ, đây là một tòa thành hàng thật giá thật.
Thiên Ý Thành không ngờ lại có người thường sinh sống, hơn nữa cũng là không ít, trước mặt Vô Sogn là một con đường lát đá hoa cương kéo dài, hai bên đường không thiếu nhà cửa, lại càng không thiếu người đi qua đường đi lại, cuộc sống tấp nập cùng hối hả vô cùng.
Nhìn vào từng tòa kiến trúc ở đây, Vô Song có thể thấy cảnh tượng tuy không bằng nổi Tương Dương Thành của Quách Tĩnh nhưng tuyệt đối được cho là một tòa thành lớn.
Trên xe ngựa, A Hổ gãi đầu cười hì hì nhìn Vô Song, hắn có thể nhận ra vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt của Vô Song.
“Hà hà, thấy đặc biệt không? Ta nghe cha ta nói ở các môn phái khác chính các đệ tử thường thường cũng vẫn phải tăng gia sản xuất, vẫn phải xuống núi mua lương thực nhưng Thiên Ý Thành lại khác, ở đây chúng ta là tự cung tự cấp, người thường nuôi võ giả, võ giả bảo vệ thường dân, có phải rất tuyệt vời không?”.
Nói đến đây, A Hổ mới thấy có cái gì đó không đúng, sau đó vỗ đầu mình một cái.
“Quên mất, hai người các ngươi xưng hô thế nào?, ta gọi là Vương Thiên Hổ có điều gọi ta là A Hổ liền tốt rồi”.
Đối với kẻ gọi là Vương Thiên Hổ này, Vô Song cảm thấy hắn thật sự rất giống Cổ Đại Ngưu.
Vô Song thản nhiên lên tiếng.
“Ta gọi là Phong, hắn là Cổ Đại Ngưu”.
“Đúng rồi A Hổ, những thường dân này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”.
Câu hỏi của Vô Song vốn rất bình thường nhưng vào trong tai A Hổ lại khiến hắn khẽ giật mình, để rồi phi thường thần bí nhìn Vô Song.
“Phong đệ a, cái này liệt vào cơ mật của Thiên Ý Thành, ta căn bản không thể nói cho ngươi biết a, tất nhiên nếu huynh đệ lựa chọn ra nhập Hắc Ma Vệ chúng ta liền có thể biết được, thế nào ra nhập Hắc Ma Vệ không?”.
Vô Song nào biết Hắc Ma Vệ là gì, hắn liền nhíu mày.
“Hắc Ma Vệ là gì?, cái này tiểu đệ cũng chưa nghe ba giờ, rốt cuộc Hắc Ma Vệ ở trong Thiên Ý Thành có tác dụng gì?”.
A Hổ lần này gãi đầu một chút, cảm thấy câu hỏi của Vô Song không có gì là không thể trả lời, hắn bắt đầu vì Vô Song giải thích thế nào là Hắc Ma Vệ.
Có 3 cách để ra nhập Thiên Ý Thành, đầu tiên là dựa vào Tu La Thí Luyện như đám người Vô Song, tiếp theo là đi theo con đường của triều đình, khi đào tạo ra liền trực tiếp trở thành người của triều đình còn cách cuối cùng là lực lượng cô nhi được mang về để đào tạo.
Tất nhiên đây là ‘ra nhập’ còn những người từ bé đã lớn lên trong Thiên Ý Thành thì sao?, đám người này liền được đào tạo thành Hắc Ma Vệ.
Hắc Ma Vệ có chút đặc thù, đây là lực lượng phòng vệ của Thiên Ý Thành có nhiệm vụ giữ gìn trị an, đảm bảo an toàn cho thường dân cùng bảo vệ Thiên Ý Thành khỏi sự tấn công của các thế lực bên ngoài.
Nếu xét Hắc Ma Vệ làm 10 phần thì có 5 phần đều là những người sinh ra và lớn lên trong Thiên Ý Thành, có 4 phần là cô nhi được Thiên Ý Thành nhận về sau đó đào tạo thành Hắc Ma Vệ về phần 1 phần còn lại là những thiên tài bên ngoài đi đến Thiên Ý Thành sau đó quyết định cả đời hiệu trung với Thiên Ý Thành rồi ra nhập Hắc Ma Vệ.
Vô Song không rõ cái gọi là ‘thế lực bên ngoài’ là cái gì bất quá hắn nghe A Hổ nói xong liền xác định mình với cái đám người Hắc Ma Vệ này không cùng đường, Vô Song hắn căn bản không thể chấp nhận cả đời ở lại Thiên Ý Thành, rồi cả đời hiệu trung với Thiên Ý Thành.
Xe ngựa một đường đi trên đường phố, cũng không khiến quá nhiều người chú ý, một đường thẳng tiến, rốt cuộc cũng đi đến Sinh Tử Điện.
Sinh Tử Điện là một tòa điện rất lớn cũng cực kỳ phong cách, nơi này dĩ nhiên thuần hai mái trắng đen, loại thiết kế màu sắc này thực sự rất hợp mắt cũng tương đối hợp với cái tên Sinh Tử Điện.
Màu trắng là sinh, màu đen liền là tử.
Trắng đen đại diện cho sinh tử.
Chỉ khi chiếc xe ngựa của A Hổ dùng lại ở Sinh Tử Điện, mới có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu.
Vô Song sau khi xuống xe, mới có thể nhìn thấy bên ngoài Sinh Tử Điện đang có vài người quan sát hắn sau đó như muốn đi báo tin vậy, rất nhanh chạy vào bên trong.
Vô Song không hiểu hành động của mấy người này lắm liền quay lại nhìn A Hổ.
A Hổ thì trực tiếp bữu môi.
“Có cái gì đâu, là mấy tên kia dỗi hơi bày trò ra mà thôi, bọn chúng cá cược xem năm nay Tu La Môn đi ra bao nhiêu người, có bao nhiêu tân sinh chính thức ra nhập Thiên Ý Thành chúng ta”,.
“Đúng rồi Phong đệ, ngươi cũng cẩn thận một chút, mọi năm mấy kẻ kia sẽ không xuất hiện nhưng năm nay là ngoại lệ, thậm chó có không ít cao thủ trên Huyền bảng đích thân đến Sinh Tử Điện nhìn đám tân sinh năm nay”.
“Cao thủ trên Hoàng Bảng thì đại ca sẽ không sợ bất quá đám người trên Huyền Bảng lại khác, tốt nhất đừng để đám đó ghi thù”.
“Thiên Ý Thành chúng ta dù gì cũng là thế lực lớn, thế lực lớn sẽ phải chia thành các thế lực nhỏ, bọn chúng tự gọi mình là... Cái gì bang phái thì phải. Trong Thiên Ý Thành có không ít bang phái, các đoàn thể thế lực, hắc hắc một lũ dỗi hơi”.
“Nếu ngươi bị bắt nạt quá thảm cũng có thể xin ra nhập Hắc Ma Vệ nha, có Hắc Ma Vệ ở đằng sau kẻ nào bắt nạt ngươi nhất định sẽ bị đánh cho to đầu, đám bang phái đó so sánh sao nổi với Hắc Ma Vệ chúng ta”.
Vô Song cảm thấy A Hổ rất phí lời, Hắc Ma Vệ là lực lượng của Thiên Ý Thành còn đám bang phái kia cùng lắm chỉ là lực lượng tự phát của những thiên tài ra nhập Thiên Ý Thành mà thôi, sao có thể so sánh?.
Tiếp theo liền là A Hổ dẫn Vô Song vào bên trong Sinh Tử Điện.
Sinh Tử Điện thật ra là một tòa lầu các tương đối cao, nó bao gồm 5 tầng lầu, mỗi tầng lầu có diện tích lên tới 300-400 m2, đây tuyệt đối là một công trình lớn.
Bên ngoài đại môn Sinh Tử Điện ngoại trừ mấy kẻ đi báo tin kia ra còn có Hắc Ma Vệ đang canh giữ, đám người này khi nhìn thấy Vương Thiên Hổ đều hơi hơi gật đầu.
Cử động này cho dù rất nhỏ nhưng khó mà thoát khỏi được ánh mắt của Vô Song, hắn thật sự không ngờ Vương Thiên Hổ lại được đám Hắc Ma Vệ này tôn trọng như thế.
Tất nhiên Vô Song cũng không tin Vương Thiên Hổ đủ sức dành được sự tôn trọng này, có lẽ... Là nhờ trưởng bối của hắn, điều này làm Vô Song có cái nhìn tương đối khác với Vương Thiên Hổ.
Vô Song thật ra cũng không biết, ngọn núi này vốn được gọi là Vương Bản Sơn, Vương Bản Sơn trước đây là lãnh địa của Vương gia, sau này mới trở thành địa bàn của Thiên Ý Thành.
Vương gia chính là đại gia tộc lâu đời nhất của Thiên Ý Thành cũng là dòng họ lớn nhất của Thiên Ý Thành, Hắc Ma Vệ thống lĩnh hiện nay cũng là người Vương gia.
Ở trong Thiên Ý Thành bản thân Vương Thiên Hổ đã có thể xếp vào diện con ông cháu cha.
...
Đi qua một mảnh sân tương đối rộng được lát bằng đá hoa cương, Vô Song được Vương Thiên Hổ dẫn vào đại sảnh, lúc này hắn mới có thể chân chính gặp các đại thiên tài của Thiên Ý Thành.
Bất kể là thiên tài Hoàng bảng hay Huyền Bảng đều sẽ không tham gia Tu La Thí Luyện, đây là điều chắc chắn.
Bên trong Tu La Thí Luyện bản thân Vô Song đã giết không ít cao thủ xếp trên Hoàng Bảng thậm chí Huyền Bảng của Thiên Ý Thành cũng chết trên tay hắn bất quá đây tuyệt đối không phải những cao thủ mạnh nhất của Thiên Ý Thành.
Ngay lúc này ở đây, Vô Song có thể nhìn thấy nguyên một đám thiên tài đang tập trung nhìn mình, bản thân Thiên Ý Thành quả không hổ là thánh địa tu luyện của toàn bộ nam võ lâm.
Sinh Tử Điện có tổng cộng 5 tầng lâu, tầng thứ 1 ai cũng có thể đi vào, tầng thứ 2 thì cần hoàng cấp lệnh bài, tầng thứ 3 cần huyền cấp lệnh bài, tầng thứ 4 cần địa cấp lệnh bài về phần tầng thứ 5 là thiên cấp.
Trong ngày hôm nay, không ngờ tầng thứ 2 của Sinh Tử Điện đứng đầy người thậm chí tầng thứ 3 cũng có không ít người, mục tiêu của bọn họ tất nhiên là đám tân sinh năm nay.
Cái trận hình này tuyệt đối có thể dọa sợ rất rất nhiều người nhưng sẽ không có Vô Song, Vô Song từ lâu đã không đặt những thiên tài này vào trong mắt, bất quá ở trên tầng 3 kia đúng là có vài nhân vật chính Vô Song cũng cảm thấy... Áp lực.
Tầng thứ 3 dành cho cao thủ Huyền Cấp của Thiên Ý Thành tức là tông sư cao thủ, ở trên đó cũng như A Hổ nói có thể thấy rõ đám người kia chia thành các thế lực khác nhau.
Đầu tiên phải nói đến là một nam tử dùng đao, hắn mặc áo ngoài màu đen, áo bên trong màu trắng, mái tóc ngắn hoa râm, sau lưng hắn là một thanh đại đao đặc biệt, ít nhất cán của nó rất dài, nhìn thanh đao này cứ như trường kiếm cùng đại đao kết hợp vậy.
Người thứ hai làm Vô Song để ý cũng là một nam tử, kẻ này phi thường tuấn mỹ, có thể coi là thế gian hiếm có mỹ nam tử, nhưng ánh mắt có lệ khí rất nặng chỉ sợ là một kẻ giết người không ghê tay, hắn không lộ ra vũ khí của bản thân mình nhưng chỉ từ cảm giác mà nói, kẻ này còn đáng sợ hơn nam tử đầu tiên.
Người cuối cùng... Là một nữ tử, cái nữ tử này làm Vô Song thật sự cảm thấy có hứng thú, nàng mặc một bộ áo mỏng khoác bên ngoài lộ ra đôi bờ vai trắng nõn, bên trong có một cái áo ngực bằng da thú, quần cũng là loại quần ngắn lộ ra cơ đùi thon dài nhưng không thiếu phần săn chắc, bên hông quấn quanh một cây trường tiên.
Điều đặc biệt nhất mà nữ tử này mang lại cho Vô Song chính là cảm giác, nữ tử này làm Vô Song nhớ đến ‘kỳ nữ nhân’ ở Sơn Nam Tây Đạo kia, nàng dĩ nhiên có khí chất của Quy Mạc Ly, là nữ nhân không thua kém chút nào so với nam nhân.
Không rõ các thiên tài đứng đầu trên Huyền Bảng đã xuất hiện bao nhiêu người bất quá ở đây hiện nay lấy 3 người trên kia làm trung tâm, đây có lẽ cũng là 3 người mạnh nhất.
Về phần tầng thứ 2, Vô Song cũng lười nhìn.
Tầng 1 của Sinh Tử Điện tương đối rộng lớn, gần như giống một cái thư viện khổng lồ bởi nơi đây thật sự có rất nhiều tủ sách, ở chính giữa là từng hàng từng hàng bàn lớn, có thể coi như ‘văn thư’ của hậu thế.
Xa xa phía cuối tầng 1 là một bảng lớn, cho dù Vô Song không biết bảng lớn kia viết gì nhưng từ việc có rất nhiều tấm giấy gắn trên đó có lẽ đây là bảng nhiệm vụ.
Cũng chẳng đợi Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu hành động, ở trên tầng thứ 2 đã có một nam tử nhảy xuống, sau đó đi thẳng về phía hai người.
Đây là một cái nam tử trẻ tuổi khuôn mặt tương đối dài, thân hình cũng là dong dỏng cao đồng thời thực lực của hắn không hề yếu.
Người này xuất hiện sau đó nhìn Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu, ánh mắt liền hơi hơi nhíu lại, trong mắt ẩn ẩn một tia nghi hoặc xen lẫn coi thường.
Vô Song từ khi bước vào Thiên Ý Thành liền đã vận lên Quỳ Hoa Bảo Điển cùng cả Quy Tức Công vì vậy cho dù là tông sư cao thủ cũng rất khó nhìn ra thực lực của Vô Song.
Người bên ngoài rõ ràng chỉ thấy một đứa bé tóc trắng đeo mặt nạ, toàn thân nhiễm đầy máu thoạt nhìn tương đối bẩn thỉu.
Về phần Cổ Đại Ngưu lại càng không phải nói, Cổ Đại Ngưu cho dù là tam lưu cao thủ cũng không tính vậy còn nói làm gì?.
Nhìn Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu mà có thể liên tưởng đến cao thủ mới là lạ.
Kẻ trước mặt Vô Song chính là người nằm trong 5 vị trí đầu của Hoàng Bảng – Thiên Ý Thành, họ Mộ Dung, tên Bất Phá.
Mộ Dung Bất Phá... Kẻ này lại là một người của Mộ Dung Gia, ở trong Thiên Ý Thành những năm nay đệ tử của Mộ Dung thế gia cùng Đường gia có thể coi là nhiều nhất.
Mộ Dung Bất Phá năm nay 20 tuổi, có thể coi như là người khóa trước tiến vào Thiên Ý Thành, xếp hạng 3 trong Hoàng Bảng hiện nay, Ma Nhận – Bất Phá.
Mộ Dung Bất Phá tiến đên, ánh mắt đầu tiên là khinh thường sau đó là cười lạnh.
Có rất nhiều đệ tử tầng thứ 2 thậm chí tầng thứ 3 nhìn thấy hành động của Mộ Dung Bất Phá cũng đều cười lớn, cũng chẳng ít người bắt đầu chỉ chỏ hay bàn tán.
Những người kia cười cái gì hay bàn tán cái gì bản thân Vô Song không nghe rõ mà có nghe thấy hắn cũng chẳng quan tâm, cái chính là Vô Song hiện nay cảm thấy Mộ Dung Bất Phá rất ngứa mắt.
Kẻ này là một cái siêu nhất lưu cao thủ thực lực chỉ sợ còn nhỉnh hơn cả Đường Vô Lệ khi không có Khổng Tước Vỹ, thực lực đã coi là không tệ nhưng hắn ngàn không nên, vạn không nên lại dùng cái khí thế siêu nhất lưu cao thủ kia đè ép Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu.
Vô Song cảm thấy loại hành động này rất buồn cười thậm chí là ngu xuẩn, kẻ này vậy còn tận tình phóng sát khí ra đe dọa Vô Song?, sát khí của Mộ Dung Bất Phá chỉ sợ còn thua Đường Vô Lệ xa lắc xa lơ, loại sát khí cỡ này cũng dám ở trước mặt Vô Song ra oai?.
Cũng may mắn cho Mộ Dung Bất Phá là A Hổ bước ra một bước, cánh tay béo mập đưa ra.
“Đủ rồi, trước mặt Hổ gia tốt nhất thu cái khí thế của ngươi lại, nếu không Hổ gia đánh cho ngươi thành đầu heo”.
Mộ Dung Bất Phá nghe A Hổ nói vậy khuôn mặt liền lạnh lại, sau đó cười gằn. Hắn cùng Vương Thiên Hổ cũng là không hợp, hắn lại là người Mộ Dung Gia, Mộ Dung Gia ở phương nam có danh vọng vượt xa Vương gia ở Vương Bản Sơn.
Đáng tiếc đây là Thiên Ý Thành, Mộ Dung Bất Phá có cuồng ngạo hơn nữa cũng không dám lật mặt với Vương Thiên Hổ.
“Nga, con mèo mập nhà ngươi hôm nay lại vì mấy cái tân sinh ra mặt?, bản công tử chỉ muốn hỏi mấy đứa nhóc này vài việc mà thôi, cũng không làm gì cả”.
Nói là nói vậy Mộ Dung Bất Phá cũng thu lại khí thế của mình lại, ánh mắt liếc nhìn Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu.
“Tiểu tử tóc trắng kia, ngoài ngươi ra lần này Tu La Môn còn có ai tiến vào nữa hay không?”.
Vô Song căn bản không muốn trả lời Mộ Dung Bất Phá, khóe miệng chậm rãi cong lên, hắn liếm liếm môi nhìn Vương Thiên Hổ.
“Hổ ca, ta là tân sinh năm nay, không biết có luật lệ gì ta phải chú ý hay không?”.
Vương Thiên Hổ là loại người ruột để ngoài da, hắn sẽ không suy nghĩ nhiều, chỉ có Cổ Đại Ngưu bên cạnh Vô Song là run lên, Cổ Đại Ngưu rất sợ mỗi khi Vô Song bắt đầu cười lạnh.
Vương Thiên Hổ gãi đầu một chút sau đó lên tiếng.
“Chú ý?, à ta cũng quên mất các ngươi vẫn chưa được coi là tân sinh năm nay, chưa phải là người Thiên Ý Thành, phải đến bàn văn thư đăng ký mới được công nhận thân phận”.
Nói xong Vương Thiên Hổ vỗ đầu cười khà khà.
“A còn nữa, các ngươi lúc này có thể coi là nửa người của Thiên Ý Thành, liền được Hắc Ma bảo vệ, đảm bảo các ngươi không bị bất cứ ai đụng đến”.
Nói xong Vương Thiên Hổ lại cười lớn.
Thật ra cái điều luật này cũng rất công bằng, nếu không có cái điều luật này thì sao Sát trưởng lão lại ngăn cản Khách Quang Tiên?.
Trước khi Vô Song xác nhận thân phận đệ tử của Thiên Ý Thành, đúng là sẽ không có ai đụng đến hắn.
Nghe thấy việc này, Vô Song căn bản lười nhìn Mộ Dung Bất Phá, hắn trực tiếp bước qua thằng hề này, sau lưng Vô Song lập tức Cổ Đại Ngưu cũng bước qua.
Lần này khuôn mặt Mộ Dung Bất Phá xanh lại, thậm chí Vô Song cũng có thể nhìn thấy nam tử tuấn mỹ trên tầng thứ 3 cũng bắt đầu lạnh mặt lại.
Tân sinh vừa vào đã không biết điều như vậy, hắn không thích.
Nhìn theo Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu tiến về bàn văn thư, rất nhiều đệ tử của Thiên Ý Thành cảm thấy thú vị.
Lần này bọn họ đương nhiên cũng biết sự việc tông sư cao thủ tiến vào Tu La Thí Luyện, dù sao tin đồn truyền đi vẫn là rất nhanh, chính vì vậy bọn họ mở ra đặt cược, đặt xem rốt cuộc có bao nhiêu tân sinh ra nhập Thiên Ý Thành năm này.
Mộ Dung Bất Phá hắn cũng tham dự vụ cá cược này, con số hắn đưa ra là 5, lúc này chỉ thấy 2 người tiến đến đương nhiên muốn đi hỏi, không chỉ có Mộ Dung Bất Phá, còn có rất nhiều người ở đây hứng thú về số lượng tân sinh ra nhập Thiên Ý Thành lần này.
Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu chọn một cái bàn văn thư sau đó bước tới, ngồi ở đây là một lão nhân râu dài, toàn thân mặc áo tím, vẻ mặt đã xuất hiện không ít nếp nhăn.
Lão nhân này hìn như cũng không quan tâm đến ngoài kia xảy ra việc gì, chỉ tập trung làm nhiệm vụ của mình, khi nhận thấy Vô Song tiến đến liền ngửa mặt lên nhìn, cho dù tuổi tác đã tương đối cao nhưng ánh mắt của lão nhân này phi thường minh mẫn.
Quan sát Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu từ đầu đến chân, lão nhân rốt cuộc mở miệng.
“Đến báo danh ra nhập Thiên Ý Thành năm nay đúng không?, vậy ghi họ tên cùng tuổi tác là được đồng thời nộp số lệnh bài mà các ngươi thu được, mấy tấm lệnh bài sẽ cộng thẳng vào điểm tích lũy của các ngươi”.
“Điểm tích lũy ở Thiên Ý Thành sẽ biến thành điểm cống hiến, đây là dạng tiền tệ của Thiên Ý Thành chúng ta, có điểm cống hiến liền có thể sai khiến quỷ thần, tất nhiên các ngươi là tân sinh điểm cống hiến có thể có chút thiếu vì vậy cố gắng tăng cường thực lực cũng như chăm chỉ đi nhận nhiệm vụ một chút”.
“Điểm cống hiến có thể đến từ hắc thị, có thể đến từ nhiệm vụ bảng, có thể đến từ lôi đài thách đấu, có thể đến từ nhập bảng, nói chung có rất nhiều cách kiếm điểm cống hiến, chỉ cần ngươi chăm chỉ cùng có thực lực cuộc sống sau này sẽ không quá khó khăn”.
Lão nhân này có thể coi là một ‘văn thư’ xứng với chức của mình, giới thiệu mọi thứ phi thường kỹ càng với Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu, sau đó mới đến công đoạn nộp... Lệnh bài.
Đầu tiên là Cổ Đại Ngưu, hắn thân hình có chút to lớn ngồi xuống trước mặt lão nhân này, đặt hai cái túi vải xuống dưới đất rồi từ trong ngực phi thường cẩn thận lấy ra 1 tấm lệnh bài.
Lão nhân cầm lấy lệnh bài, sau đó nhíu nhíu mày, đưa ra một tờ giấy đặt ra trước mặt Cổ Đại Ngưu.
“Ngươi điền tên của mình vào đây, sau đó đợi lão phu kiểm tra một chút liền xác minh ngươi có đủ điểm tích lũy hay không”.
Cổ Đại Ngưu nghe vậy, lập tức gãi đầu gãi tai, khuôn mặt đỏ lên.
“Ta không... Ta không có biết chữ”.
Câu nói của Cổ Đại Ngưu làm cả đại sảnh phá lên cười.
...
“Không phải chứ, bằng tuổi này cũng không biết chữ, hắn học võ kiểu gì vậy?”.
“Phí lời, nhìn hắn từ trên xuống dưới không có chút nội lực nào, chỉ sợ còn không phải tam lưu cao thủ, loại phế vật này cũng vượt qua được Tu La Thí Luyện?, đây là vận khí gì”.
“Hắc hắc các ngươi thấy không, hắn chỉ có 1 tấm lệnh bài, nhìn hắn vừa ngu vừa yếu kia có phải là lệnh bài nghịch đảo không vậy?, hắn mà cũng có thể thu được lệnh bài nghịch đảo sao?”.
Lại có một người khác cười lạnh.
“Lệnh bài nghịch đảo gì chứ, mặt hắn ngu đần như vậy chỉ sợ là đến cả luật còn không biết, tiểu tử này chính là trốn ở góc nào đó sợ hãi, đến ngày cuối cùng mới bò ra bên ngoài mới tiến nổi vào Thiên Ý Thành, lệnh bài kia chỉ sợ là lệnh bài đầu tiên của hắn”.
“Hắc hắc hắn không biết không đủ điểm tích lũy mà tiến vào Thiên Ý Thành liền phải chết sao?”.
“Phí lời, phế vật như thế kia chết là đúng, hắn có mặt trong Thiên Ý Thành chỉ làm xấu hổ cho thân phận Thiên Ý Thành đệ tử của chúng ta”.
...
Tiếng cười, tiếng khinh bỉ, tiếng bàn tán căn bản không nhỏ, Cổ Đại Ngưu toàn bộ đều nghe xuống, hắn cảm thấy phi thường tủi nhục, da mặt của Cổ Đại Ngưu rất mỏng, lại phi thường tự ti... Hắn không giỏi chịu đựng loại lời nói công kích này.
Chỉ là hiện nay có một dòng khí lạnh truyền vào người Cổ Đại Ngưu, khiến sắc mặt hắn trở nên bình thường trở lại không ít, ánh mắt của Cổ Đại Ngưu liền liếc nhìn Vô Song... Sau đó Cổ Đại Ngưu liền không còn sợ hãi.
Có Vô Song ở đây, hắn căn bản không cần sợ hãi.
Vô Song chỉ mỉm cười, lấy cây bút đang đặt trước mặt, hắn bắt đầu viết chữ, không thể không nói chữ viết của Vô Song cực đẹp, mấy năm ở trên Vương Bảng Sơn hay thậm chí cả Nga Mi Sơn của Vô Song không phải chỉ có học võ, hắn cầm – kỳ - thi – họa đều thông tuệ.
‘Cổ Đại Ngưu, 15 tuổi, xin tiền bối ghi danh”.
Lão nhân kia cũng mỉm cười tiếp nhận tờ giấy, từ đầu đến cuối đều chưa từng thay đổi ánh mắt với Cổ Đại Ngưu, điều này làm Vô Song với lão nhân này cũng bắt đầu có vài phần kính trọng.
Đây tuyệt đối là một lão nhân yêu nghề, một văn thư bước từ trong giấc mơ ra, ít nhất ở hậu thế loại văn thư như này đã trở thành truyền thuyết.
Lão nhân tiếp tục lấy ra một quyển sách màu tím, tiếp theo lật sách.
Cái tốc độ lật sách kia nhanh đến đáng sợ, nhanh đến mức chính Vô Song cũng tự ti vô cùng, cũng chẳng mất bao lâu lão nhân này đưa một tay ra cầm lấy hắc lệnh của Cổ Đại Ngưu nhìn một chút.
“Là lệnh bài nghịch đảo, ngươi có thể thu được 10 điểm tích lũy, tương đương cống hiến, đồng thời chính thức là đệ tử của Thiên Ý Thành sẽ được cấp 400 điểm cống hiến nữa, tổng cộng ngươi có 500 điểm cống hiến”.
Lão nhân thu lấy tờ giấy Vô Song viết, rồi từ trong ngăn kéo lấy một tấm lệnh bài bằng gỗ đưa cho Cổ Đại Ngưu, đây là lệnh bài... Phàm cấp bởi ở trên đó khắc một chữ ‘phàm’.
Tân sinh muốn được lệnh bài hoàng cấp ít nhất cũng phải trải qua hoàng cấp khảo thí hoặc trực tiếp dùng điểm cống hiến mua.
Lệnh bài hoàng cấp có giá 3000 điểm cống hiến, đây là một con số cao đến dọa người.
Sau khi Cổ Đại Ngưu tiếp nhận lệnh bài, lão nhân trực tiếp đưa Cổ Đại Ngưu một quyển sách nhỏ, bất quá đang đưa tay ra chợt nhớ tới Cổ Đại Ngưu không biết chữ, cánh tay liền khẽ run.
Cũng may có Vô Song ở bên cạnh, rất nhanh dùng hai tay đón lấy, vẻ mặt đầy ý cười nhìn lão nhân kia.
“Tiền bối, cứ để vãn bối đi, có gì vãn bối sẽ nói với hắn”.
Lão nhân nghe vậy liền gật đầu, cũng sẽ không tiếp tục nói gì nữa.
Vô Song tiếp nhận quyển sổ nhỏ này, chỉ thấy ghi mấy dòng chữ ở bên ngoài – Thiên Ý Thành luật lệ.
...
Cái giây phút Cổ Đại Ngưu thành công ra nhập Thiên Ý Thành có rất nhiều kẻ cảm thấy không tin nổi, dù sao Cổ Đại Ngưu nhìn không hề thông minh, hắn quá mức khờ khạo, một thân nội tức gần như không có lại thêm không biết chữ, loại người này cũng tham dự Thiên Ý Thành?.
“Này, không phải hai kẻ bọn chúng vận khí nghịch thiên vừa vặn có lệnh bài đối nghịch của nhau, rồi trao đổi lệnh bài đấy chứ?”.
Giọng nói này không ngờ lại đến từ Mộ Dung Bất Phá hơn nữa sau khi hắn nói xong, hàng loạt tiếng cười vang lên, dù sao lời nói này phi thường có độ tin tưởng.
Loại người như Cổ Đại Ngưu căn bản sẽ không cách nào giết người để đạt được lệnh bài nghịch đảo, chỉ sợ là trao đổi với Vô Song mà ra.
Vô Song ngồi trên ghế văn thư, hắn cảm thấy Mộ Dung Bất Phá giống một con ruồi vậy, hắn không có thói quen để mấy con ruồi kiểu này bay quanh người mình gây ồn ào, hắn liền sẽ một tay vỗ chết con ruồi này.
Chậm rãi lật đọc qua quyển sách nhỏ này, khả năng đọc chữ của Vô Song cũng cực kỳ nhanh, không so được với lão nhân kia thì cũng được 7 phần, dù sao nếu không có loại kỹ năng đọc nhanh này, hắn căn bản không thể nào đọc được nhiều sách như vậy trong Tiên Âm Động.
Sau đó, Vô Song đứng lên, đặt quyển sách xuống, trong ánh mắt không tin được của rất nhiều người ở đây, hắn rốt cuộc mở miệng, ánh mắt nhìn thẳng Mộ Dung Bất Phá.
“Điều 5 trong luật lệ của Thiên Ý Thành có nói, đệ tử cấp thấp có thể đưa ra khiêu chiến với đệ tử cấp cao, lấy điểm cống hiến ra đặt cược, không có điểm cống hiến có thể dùng vật thế chấp, không biết có đúng không?”.
Tại Thiên Ý Thành phi thường cổ vũ các đệ tử giải quyết ân oán với nhau.
Có 3 loại giải quyết ân oán, đầu tiên là lên lôi đài quyết chiến, thứ hai là lập sinh tử khế ước quyết chiến, thứ ba là ngay mặt quyết chiến.
Hai điều đầu tiên không có gì để nói, cái thứ ba thì chỉ cần có người công chứng lại thêm không ảnh hưởng gì đến cuộc sống xung quanh của kẻ khác liền có thể tiến hành.
Đệ tử cấp thấp có quyền khai chiến với đệ tử cấp cao, đệ tử cấp cao căn bản không được từ chối bất quá đệ tử cấp cao có quyền chọn thời gian cùng địa điểm, về phần ‘vật cược’ liền do hai bên quyết định.
Đệ tử cấp thấp 1 tháng chỉ có 1 cơ hội khiêu chiến đệ tử cấp cao đồng thời khi đệ tử cấp thấp bị đệ tử cấp cao khiêu chiến có quyền miễn chiến, 1 tháng có 3 lần miễn chiến.
Khi hai đệ tử bằng cấp khiêu chiến nhau, có thể có 3 lần miễn chiến.
Một người 1 tháng chỉ có 1 cơ hội khiêu chiến cùng 3 cơ hội miễn chiến đối với cùng cấp, đối với lệch cấp cũng sẽ có 1 cơ hội khiêu chiến cùng 3 cơ hội miễn chiến.
Bộ luật của Thiên Ý Thành, vẫn là tương đối đầy đủ.
...
Ở đây sẽ không ai ngờ Vô Song lại nói ra câu nói này, bản thân Vô Song chưa làm xong giấy tờ chưa được tính là Thiên Ý Thành đệ tử, chẳng nhẽ hắn muốn để Cổ Đại Ngưu lên sàn khiêu chiến?.
Lúc này không ít người nhìn Cổ Đại Ngưu cùng Vô Song như nhìn 2 thằng ngu vậy.
Mộ Dung Bất Phá cũng là bật cười nhìn Vô Song.
“Tiểu tử, ngươi muốn chết thì tốt nhất tự mình đi chết, cũng đừng lôi thằng đầu đất bên cạnh chết theo chứ?”.
Vô Song bước ra một bước, chắn trước mặt Cổ Đại Ngưu.
“Ta chỉ cảm thấy không thích lệnh bài phàm cấp mà thôi, muốn hướng về ngươi mượn tạm cái lệnh bài hoàng cấp, loại phế vật như ngươi cầm lệnh bài hoàng cấp, phí quá”.
Mộ Dung Bất Phá ánh mắt lập tức lạnh lại, sát khí hắn khóa chặt Cổ Đại Ngưu cùng Vô Song, lần này cho dù Vương Thiên Hổ muốn bảo vệ Vô Song chỉ sợ cũng không nổi, ánh mắt Vương Thiên Hổ vô cùng lo lắng, hắn lập tức tiến lên.
Vương Thiên Hổ vốn muốn đứng ra nói vài vâu, chỉ là không ngờ Cổ Đại Ngưu chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào dĩ nhiên lại đồng ý với Vô Song.
“Ta không muốn lệnh bài gì gì đó, bất quá nếu đội trưởng đã muốn ta khiêu chiến với ngươi, ta liền khiêu chiến”.
Nhìn biểu hiện của Cổ Đại Ngưu, lần này vô số kẻ phá lên cười, toàn bộ những người trong Sinh Tử Điện lúc này đều cảm thấy phi thường khó tin.
Tam lưu cao thủ còn không đạt đến vậy mà muốn đánh bại siêu nhất lưu cao thủ?, phải biết Mộ Dung Bất Phá có thể đại chiến cùng tông sư cao thủ, chỉ cần hắn dùng toàn lực thì thủ vững 30-50 chiêu cũng không là vấn đề.
Cổ Đại Ngưu đã thách đấu, Vương Thiên Hổ căn bản không thể chen vào, tất cả chỉ còn nhìn Mộ Dung Bất Phá.
Mộ Dung Bất Phá ánh mắt nhìn xoáy về phía Vô Song, ánh mắt rất lạnh, hắn nhìn Vô Song như nhìn tử thi vậy.
“Ngươi, đi xác nhân thân phận lệnh bài, bản công tử để 2 cái phế vật các ngươi cùng lên”.
Đáng tiếc Mộ Dung Bất Phá nói xong, hắn nhận lại chỉ là 3 chữ.
“Ngươi không xứng”.
Mấy chữ này cũng không từ miệng Vô Song nói ra, mà là Cổ Đại Ngưu.
Cổ Đại Ngưu cảm thấy Mộ Dung Bất Phá không xứng để quyết chiến với Vô Song thì hắn sẽ nói, căn bản không cần suy nghĩ.
“Ngươi không xứng đánh cùng đội trưởng, liền để ta đánh với ngươi”.
Lời nói cực kỳ kinh người, thậm chí còn có vài phần tự tin, sự tự tin của Cổ Đại Ngưu lúc này thậm chí Vô Song còn phải bất ngờ.
Chiến đấu sẽ tôi luyện con người, ít nhất Cổ Đại Ngưu sau vài ngày ở Vương Bản Sơn đã trưởng thành hơn rất nhiều, hắn bắt đầu có cái bá khí của nam nhân.
Mộ Dung Bất Phá hít vào một hơi thật dài, hắn không thể làm gì được Vô Song dù sao Vô Song chưa có thân phận. Hắn chỉ có thể... Tìm đến Cổ Đại Ngưu.
Ánh mắt Mộ Dung Bất Phá lóe lên, Vô Song đã không chịu chết, hắn liền để Cổ Đại Ngưu chết thay.
Tay nắm lấy Hoàng cấp lệnh bài, trực tiếp đưa ra, khóe miệng Mộ Dung Bất Phá cong lên.
“Lệnh bài này giá trị 3000 cống hiến, tên phế vật như ngươi chỉ có 500 cống hiến, thiếu 2500 cống hiến nữa, bản công tử rất rộng lượng, lấy hai chân của ngươi làm giá được không?”.
Cổ Đại Ngưu nghe vậy, liền gãi đầu gãi tai nhìn Vô Song.
“Đội trưởng... Hắn đặt cược như vậy có được không?”.
Câu hỏi này lại càng làm hình ảnh của Cổ Đại Ngưu hạ thấp trong mắt đám người tầng 2 cùng tầng 3, loại người như Cổ Đại Ngưu thắng được mới là lạ, loại phế vật này liền chết chắc.
Vô Song lại khác, hắn thản nhiên gật đầu.
“Công bằng, ngươi cứ cược đi”.
Vương Thiên Hổ ở ngay gần Vô Song, miệng hắn há hốc, ánh mắt trừng lớn nhìn Vô Song, hắn triệt để chết lặng không nói thành lời, Vô Song vậy mà muốn Cổ Đại Ngưu đi chết?.
Vương Thiên Hổ thật sự muốn tát cho Vô Song 1 cái, đáng tiếc hắn không thể, Vô Song hiện nay chưa gia nhập Thiên Ý Thành, liền không bị động tới.
Cổ Đại Ngưu chỉ đợi Vô Song nói vậy, hắn liền gật đầu cười lớn đi tới.
“Đội trưởng đã nói cược, vậy ta cược”.
Hai bên đã cược, cần 1 người đứng ra xác nhận.
Lúc này cũng không ai ngờ một thân ảnh chậm rãi bước vào Sinh Tử Điện, nàng thản nhiên lên tiếng, âm thanh không lớn nhưng không ai dám coi thường.
“Trận chiến này, ta đứng ra xác nhận”.
Nữ nhân bước tới họ Hoắc, tên Thanh Đồng.
Nàng đứng thứ 1 trong Hoàng Bảng của Thiên Ý Thành, Hắc Mân Côi – Hoắc Thanh Đồng.
Không ai ngờ Hoắc Thanh Đồng lại đến, sự xuất hiện của nàng khiến cả Vô Song cũng giật mình, nàng che đi khuôn mặt của mình dẫn tới Vô Song cũng khó lòng nhìn ra cái gì bất quá khí thế của nàng không phải là giả, nàng là người thứ 4 khiến Vô Song phải chú ý.
Mộ Dung Bất Phá thấy Hoắc Thanh Đồng tự mình đứng ra lập tức mỉm cười.
“Hoắc tỷ đã đứng ra liền không thể công bằng hơn nha, vậy chúng ta ở ngay đây quyết đấu đi, bản công tử chỉ cần 3 chiêu, liền giết chết ngươi”.
Đại sảnh này tương đối rộng, tất nhiên sẽ không ảnh hưởng đến ai, chỉ thấy Mộ Dung Bất Phá đứng đối diện Cổ Đại Ngưu, hai người cách nhau chỉ khoảng 20 bước chân.
Mộ Dung Bất Phá thậm chí không cần rút song nhận của mình ra, cũng không cần tấn công trước, hắn cảm thấy đánh bại Cổ Đại Ngưu chỉ cần một tay là đủ.
Sau đó... Cổ Đại Ngưu lao tới, tốc độ chẳng có gì đặc biệt, thậm chí khí thế còn chẳng có, đây đơn giản chỉ là chạy thẳng.
Mộ Dung Bất Phá thấy Cổ Đại Ngưu vung tay, hắn đơn giản lười biếng đưa một tay ra, theo Mộ Dung Bất Phá suy nghĩ, cản 1 quyền kia căn bản dễ vô cùng, đáng tiếc hắn nghĩ nhầm rồi.
Cự Môn đỡ còn không nổi, hắn dám đỡ?.
Một quyền, tiếng xương răng rắc vang lên sao mà ghê người, toàn bộ đại sảnh đang cười cười nói nói, đang thầm đoán xem Mộ Dung Bất Phá cần bao nhiêu chiêu để thắng liền triệt để chết lặng.
Cánh tay trái của Mộ Dung Bất Phá gẫy gập lãi, chỉ duy nhất 1 quyền hắn đã bị phế 1 cánh tay.
Mộ Dung Bất Phá hét thảm lên một tiếng, tiếng gào rú của hắn làm cả Sinh Tử Điện như lạnh lại.
Bình thường Cổ Đại Ngưu chỉ biết đấm ra một quyền này, bất quá đấy là khi không có Vô Song.
Vô Song ở sau lưng Cổ Đại Ngưu, chỉ là khoanh tay cười lạnh.
“Bắt lấy hắn, đừng cho hắn thoát”.
Cổ Đại Ngưu nghe vậy, chân dẫm xuống mặt đất, chân trụ của Cổ Đại Ngưu phi thường tốt, tốt đến mức Vô Song cũng mặc cảm không bằng, chỉ cần lấy 1 chân làm trụ, cả người Cổ Đại Ngưu mượn lực đẩy bắn thẳng về phía trước, sau đó cánh tay của Cổ Đại Ngưu đưa ra.
Tay của Cổ Đại Ngưu rất dài, trực tiếp nắm lấy áo của Mộ Dung Bất Phá kéo lại, Mộ Dung Bất Phá vốn đang đau chết đi sống lại sao có thể kịp phản ứng?.
“Vật hắn xuống”.
Vô Song lại đơn giản ra lệnh, cổ tay của Cổ Đại Ngưu xoay tròn, gần như không dùng bất cứ sức lực nào vậy mà trực tiếp dùng một tay đè thẳng Mộ Dung Bất Phá xuống nền đất.
Đây chính là thái cực.
“Xuất quyền”.
Mộ Dung Bất Phá cả đời hắn đều sẽ không thể quên được ngày hôm nay, hắn lần đầu tiên được nhìn thấy, tam lưu cao thủ có lực công kích của tông sư cảnh giới.
Hơn nữa ở đây cũng không chỉ có hắn nhìn thấy một điểm này, trên tầng 3 lúc này không biết có bao nhiêu người đang lạnh sống lưng.
Một quyền đấm thẳng xuống, lực quyền này không thua gì Cự Môn, một quyền gần như đấm nát nửa bên mặt của Mộ Dung Bất Phá, trực tiếp khiến hắn hộc máu miệng, cả người run lên.
Sau đó Cổ Đại Ngưu tiếp tục tung thêm một quyền, vãn là quyền vào mặt, Mộ Dung Bất Phá nhận lấy một quyền này... Trực tiếp bất tỉnh nhân sự, căn bản không cách nào chịu nổi.
Súng thần công bắn cự ly gần ai có thể chịu nổi?.
Cự Môn còn tái mặt huống gì loại cao thủ nửa mùa kia?.
Nếu Cổ Đại Ngưu tung ra quyền thứ 3, truyệt đối có thể đấm gãy cổ Mộ Dung Bất Phá, chỉ tiếc đấm cuối cùng, Cổ Đại Ngưu không xuất ra được, Hoắc Thanh Đồng chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện, dùng một tay nắm lấy bả vai của Cổ Đại Ngưu.
Nàng phát lực lập tức làm Cổ Đại Ngưu đau đớn khuôn mặt trở nên tái mét, chỉ cần Hoắc Thanh Đồng muốn nàng tuyệt đối có thể phế cánh tay của Cổ Đại Ngưu.
Ánh mắt của Hoắc Thanh Đồng vốn đang cực kỳ lạnh lẽo, nhưng rất nhanh biến thành kinh ngạc, cánh tay của nàng lúc này dĩ nhiên bị một cánh tay khác nắm lấy.
Giây phút Hoắc Thanh Đồng ra tay, Vô Song cũng ra tay, Hoắc Thanh Đồng nắm lấy bả vai của Cổ Đại Ngưu thì Vô Song đã nắm lấy cổ tay của nàng, nụ cười trên mặt khẽ nhếch lên.
Hoắc Thanh Đồng thật sự không ngờ... Dĩ nhiên cổ tay của mình bị hàn khí bảo quanh, căn bản không thể phát lực nổi, vì vậy Cổ Đại Ngưu rất nhanh có thể thoát ra, cả người ngã ngồi về phía sau, ôm lấy bên vai của mình xoa xoa.
Cổ Đại Ngưu lùi được lại, Vô Song cũng thả tay nữ nhân kia ra, sau đó trong ánh mắt còn chưa hoàn hồn của rất nhiều người, hắn bước tới lấy tấm hoàng lệnh của Mộ Dung Bất Phá.
“Phế vật như ngươi, cầm hoàng lệnh quả thật có chút phí”.
Nói xong thản nhiên ném lệnh bài cho Cổ Đại Ngưu, hắn chậm rãi tiến về bàn văn thư, để lại cho đám thiên tài tầng thứ 2 cùng tầng thứ 3 triệt để chết lặng.
Sinh Tử Điện vốn ồn ào bỗng chốc lặng ngắt như tờ, cho dù đám người trên tầng 3 kia hay cả Hoắc Thanh Đồng nhìn Vô Song bước đi cũng cảm thấy một tia ngưng trọng.
...
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Thân là đại tông sư cường giả ngoại trừ thực lực ra còn cần phải có ánh mắt, những người này cũng không phải là người mù, từ khi Vô Song xuất thủ đến lúc Vô Song tiến vào Thiên Ý Thành cho dù chỉ là một thoáng thời gian nhưng cũng đủ làm mấy vị trưởng lão này nhìn ra rất nhiều thứ.
Đầu tiên mà nói, Vô Song quá mạnh, hắn mạnh hơn xa tất cả các thí sinh tiến vào Tu La Thí Luyện năm nay, cho dù là Vương Thiên Nhất người đánh giá Vô Song cao nhất thì cũng chưa bao giờ tưởng tượng nổi Vô Song mạnh đến bực này.
Tiếp theo là chiến lực của Vô Song, những người này hoàn toàn có thể nhìn ra Vô Song rõ ràng chưa đạt đến tông sư cường giả, tuy nhiên lại không rõ hắn đang dùng thủ đoạn gì vậy mà có thể chém giết tông sư cao thủ như thái rau cắt dưa.
Tông sư cao thủ rõ ràng mạnh hơn nhất lưu cao thủ bất quá chỉ tính về mặt lý thuyết mà nói, chỉ cần nhất lưu cao thủ có khả năng phá được hộ thân cương khí của tông sư cao thủ thì bọn họ thật sự có khả năng chém giết tông sư cảnh cường giả.
Lý thuyết thủy chung là lý thuyết nhưng Vô Song thật sự có thể đưa nó vào thực tế, điều này làm không ít người kinh động.
Nhất lưu cao thủ có thể đánh hòa tông sư, trường hợp này gọi là siêu phẩm thiên tài, tất cả đều được Thiên Ý Thành đánh giá là thiên cấp bất quá... Khoảng cách giữa đánh hòa cùng đánh chết là tương đối xa.
Khoảng cách giữa đánh chết và... Tàn sát thì lại càng xa hơn nữa.
Nhìn thân ảnh kia dần dần ra nhập Thiên Ý Thành, rất nhiều trưởng lão của Thiên Ý Thành ánh mắt lập lòe, bọn họ lúc này đều có một ý nghĩ, đó chính là thu ‘hạch tâm đệ tử’.
Toàn bộ nam võ lâm 20 năm qua, chỉ có 3 người có thể ở nhất lưu cao thủ chém giết tông sư cao thủ, Vô Song chính là cái thứ 4.
Người đầu tiên chính là thiên hạ đỉnh đỉnh đại danh, Kim Xà Lang Quân – Viên Thừa Chí.
Người thứ hai hiện nay là một cái quái nhân, họ Đinh tên một chữ Điển, người này chưa bước vào ngũ tuyệt hàng ngũ nhưng ở nam võ lâm liền được xưng tụng là đệ nhất đại tông sư cường giả.
Người thứ ba căn bản cũng không khó đoán, nam võ lâm đệ nhất thiên tài, Cô Tô – Mộ Dung Phục.
Người thứ tư chính là Vô Song lúc này.
Quan trọng hơn là, toàn bộ 3 người kia không có một ai thành tài ở bên trong Thiên Ý Thành, bản thân Thiên Ý Thành có thể coi là ‘học viện’ tốt nhất nam võ lâm nhưng lại không có nổi một thiên tài có chiến lực vượt qua ‘thiên cấp’ tuyệt đối là một cái gai trong lòng mấy vị đại nhân vật của tòa thành này.
Rốt cuộc hiện nay, Thiên Ý Thành cũng đợi được 1 người.
Tất nhiên trong rất nhiều ánh mắt nóng rực đang nhìn Vô Song kia còn có 2 cái ánh mắt tràn ngập hàn quang, không cần phải nói cũng biết đây là Thôi Trình Tú cùng Khách Quang Tiên.
Thôi Trình Tú là nhân vật trí lực bực nào?, hắn chỉ cần nhìn biểu hiện của Vô Song liền có thể chắc chắn toàn bộ hành động lần này đã thất bại, người phá hủy hành động của hắn chính là tiểu tử tóc trắng vừa xuất hiện kia.
Nếu lúc trước có người nói với Thôi Trình Tú, trong thí luyện có một con quái vật đủ sức so sánh cùng Mộ Dung Phục năm xưa bản thân Thôi Trình Tú chắc chắn không tin bất quá hiện nay hắn chỉ có thể đắng chát gật đầu.
Nếu... Nếu Mộ Dung Phục trướng năm 16 tuổi tham dự Thiên Ý Thành – Tu La Thí Luyện thì cũng sẽ như Vô Song, hắn gần như chắc chắn có thể lấy sức một người bình định Tu La Môn.
Cái làm Thôi Trình Tú đau đầu nhất lúc này, chính là làm cách nào giải quyết Vô Song, là chiêu mộ hay là diệt trừ?.
Lông mày Thôi Trình Tú nhíu càng ngày càng sâu, sau đó khẽ thở dài nhìn sang Khách Quang Tiên. Thôi Trình Tú có lẽ thừa hiểu, chỉ cần có Khách Quang Tiên ở đây căn bản không cách nào chiêu mộ Vô Song.
Thôi Trình Tú chắc chắn không có nhầm, bởi Khách Quang Tiên lúc này sắc mặt hắn lạnh tanh như cương thi vậy sau đó đôi mắt từ từ xuất hiện sát khí, căn bản không thèm che dấu.
Khách Quang Tiên có ngu đi nữa cũng phải biết, người duy nhất có thể giết chết Sử Văn Tiến cùng 8 cao thủ Đông Xương chỉ có thể là Vô Song.
Lại thêm Cổ Đại Ngưu đi theo Vô Song thì Khách Quang Tiên lại càng chắc chắn, hung thủ giết con trai hắn chỉ có thể là tiểu tử tóc trắng kia.
Ngay lập tức, Hắc Quang Tiên muốn động bất quá hắn nhanh còn có người nhanh hơn.
Khách Quang Tiên vừa định động thân đã có một cái chân đưa thẳng ra ngáng đường hắn, làn da của người này thuần một sắc đỏ.
Sát trưởng lão của Thiên Ý Thành rốt cuộc mở mắt.
Sát trưởng lão có thể coi là đại tông sư mạnh nhất của Thiên Ý Thành, hắn lúc này lưng dựa vào ghế hai tay khoanh lại để lộ hai bắp tay đầy cơ bắp, một chân đưa ra chắn đường tiến của Khách Quang Tiên, ánh mắt hoàn toàn vô cảm.
“Khách đại nhân, quy củ của Thiên Ý Thành không thể phá, đại nhân vẫn là kiềm chế một chút”.
Nói xong Sát nhếch miệng, trên mặt hắn xuất hiện một vẻ dữ tợn.
“Đấy là Thần thì sẽ nói thế bất quá bản tọa chỉ muốn nói, không muốn chết thì ngồi xuống”.
Sát lúc này trên người xuất hiện một luồng khí thế đáng sợ, tuy cùng là đại tông sư cao thủ nhưng không ngờ chỉ bằng khí thế, Sát có thể ép được Khách Quang Tiên trực tiếp lùi lại 3 bước, đặt mông ngồi xuống cái ghế của mình.
Lúc này Khách Quang Tiên khuôn mặt tràn đầy kinh hãi nhìn Sát, hắn như có cảm giác... Nếu muốn giết chết mình bản thân Sát không cần đến chiêu thứ 10 vậy.
Cùng là đại tông sư cao thủ nhưng Khách Quang Tiên so với Sát căn bản là quá yếu.
Ở ngay bên cạnh Sát là Thần, nàng toàn thân mặc hắc y nhẹ che miệng mỉm cười, ánh mắt của nàng từ đầu đến cuối cũng không có quá nhiều chú ý tới Vô Song, ánh mắt vẫn chỉ nhìn Đường Tiếu Tâm ở phương xa kia.
Lúc này Thần rốt cuộc cũng thu hồi lại ánh mắt, nàng khẽ liếc Sát.
“Tu La Sát Thuật của ngươi so với năm ngoái còn mạnh hơn nhiều, có tự tin đi gặp kẻ đó chưa?”.
Đối với lời nói của Thần, Sát trực tiếp nhắm hai mắt, hai tay khoanh lại, hai chân duỗi thẳng đặt lên tường thành, dáng ngồi của hắn phải nói là không để ai vào mắt.
“Muốn đánh lại hắn, còn thiếu chút. Sinh tử quyết đấu Đỉnh Điển 6, ta 4. Đánh cũng vẫn là đánh không lại”.
...
Vô Song cũng không biết ở ngoài kia mọi người đối với hắn thế nào, hắn cùng Cổ Đại Ngưu hai người vẫn chậm rãi tiến vào bên trong, đập vào mắt hắn chính là chân chính Thiên Ý Thành.
Vô Song từng thắc mắc phải mất bao nhiêu sức lực mới có thể mở ra cánh cổng đại môn màu đỏ này thậm chí khi cánh cửa dần dần mở ra, Vô Song còn tưởng đây là nhờ ‘cơ quan khí’ dù sao tại thế giới này mấy cái cơ quan cũng không hiếm lạ gì.
Khi cánh cửa mở ra, Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu trực tiếp chết lặng bởi trước mặt hắn xuất hiện một cái lão nhân già nua, lưng có chút còng râu tóc đã thưa thớt vô cùng, chỉ sợ cách cái chết cũng không xa.
Lão nhân này nhìn thấy Vô Song liền khẽ mỉm cười sau đó đợi Vô Song tiến vào bên trong mới bắt đầu đưa hai bày tay gầy nhom của mình ra, chậm rãi đóng cánh cửa kia lại.
Đây là lực lượng bực nào?, Vô Song căn bản không thể tưởng tượng được trong cơ thể gầy yếu kia có được loại lực lượng cỡ này, chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy ghê người.
Dẫu biết trong Thiên Ý Thành không có mấy ai bình thường... Bất quá thế này có vẻ hơi quá mức kinh khủng?.
Lão nhân gù mỉm cười với Vô Song lộ ra hàm răng móm mém sau đó ánh mắt vẩn đục có một thứ ánh sáng lóe lên.
“Lão phu còn tưởng là nhân vật kinh người nào, hóa ra là đồ đệ của cố nhân, đã là người của cố nhân thì lão phu cũng không có hứng tranh đoạt với hắn”.
Lão nhân không hề mở miệng nhưng ái âm thanh kia vẫn truyền vào trong tai Vô Song, điều đáng sợ nhất là Cổ Đại Ngưu ở bên cạnh không có bất cứ... Phát hiện nào, Cổ Đại Ngưu căn bản không có nghe thấy gì.
Cổ Đại Ngưu gãi đầu gãi tai, khuôn mặt tràn đây bội phục lão nhân kia, về phần Vô Song lại khẽ cúi người ôm quyền.
Vô Song đời này chỉ có 1 vị sư phụ, người này đương nhiên là Vô Hà Tử ngoài ra hắn cũng không có sư phụ nào nữa, lão nhân kia là cố nhân của sư phụ liền đáng để Vô Song khom người, về phần tại sao... Lão nhân này nhận ra Vô Song có quan hệ cùng Vô Hà Tử, Vô Song cũng là không biết.
Lão nhân thấy Vô Song cúi đầu cũng là cười cười, bàn tay gầy nhom khẽ đưa lên rồi chỉ về phía trước.
“Kia là Sinh Tử Điện một trong những chủ điện chính của Thiên Ý Thành chúng ta, các ngươi sau khi đến Thiên Ý Thành liền phải ở bên trong đó báo danh”.
“Sinh Tử do Thiên Ý, đây là ý nghĩa thật sự của Sinh Tử Điện, nơi này là nơi lưu giữ hồ sơ cũng như thành tích của các đời đệ tử trong Thiên Ý Thành, bất cứ khi có cột mốc nào được thiết lập đều sẽ ghi lại bên trong Sinh Tử Điện”.
“Lại nói tiếp, lão phu chỉ là một lão nhân mở cửa mà thôi cũng chẳng phải nhân vật lợi hại gì, ngươi cũng không cần quá mức để ý, lại càng không cần hỏi lão phu cái gì. Được rồi đi đi”.
Lần này giọng nói có chút khó nghe của lão nhân này vang lên, ông ta là nói cho cả Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu nghe.
Vô Song vốn còn muốn hỏi lão nhân vài câu bất quá lão nhân này đã trục khách, bản thân Vô Song tất nhiên sẽ không nán lại.
...
Thiên Ý Thành không ngờ lại là thành trong thành, ở bên trong chính bức tường thành cao 30m kia còn có 1 bức tường thành khác, khoảng trên dưới 10m, đây mới là Thiên Ý Thành chân chính.
Bức tường thành lớn gọi là Thiên Thành còn thành nhỏ hơn gọi là Ý Thành, ngăn cách giữa Thiên Thành cùng Ý Thành là một con sông nhỏ chạy ngang qua, con sống này không ngờ lại vòng quanh Thiên Ý Thành, bao bọc toàn bộ tòa thành này.
Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu đi đến trước mặt con sông nhỏ kia thì của đại môn của Ý Thành cũng từ từ hạ xuống.
Nếu Thiên Thành là nơi bảo vệ Thiên Ý Thành thì Ý Thành lại là nơi sinh hoạt của toàn bộ mọi người trong Thiên Ý Thành.
Nhìn cây cửa sắt kia từ từ hạ xuống Vô Song có cảm giác tương đối giống những tòa thành thời trung cổ phương tây trên Tv, tất nhiên chỉ là giống ở cách cánh cửa hạ xuống bắc qua con sông nhỏ mà thôi.
Vô Song cũng có thể nhìn thấy trên Ý Thành có rất nhiều binh sỹ đứng trên tường thành, toàn thể Thiên Ý Thành có lẽ không thua kém gì một tòa thành thật sự, cái duy nhất Vô Song không hiểu là bản thân Thiên Ý Thành nằm ở trong Vương Bản Sơn, căn bản không cần phải phòng ngự sâm nghiêm đến dạng này?, nơi đây làm gì có ai tân công Thiên Ý Thành?.
Đám binh sỹ của Thiên Ý Thành toàn bộ đều mặc một bộ giáp đen, tay cầm trường thương, chỉ cần từ ánh mắt quan sát, Vô Song có thể nhận ra đám người này tuyệt đối là tinh binh, thậm chí là tinh binh đã nhiễm không ít... Huyết tinh.
Rốt cuộc Thiên Ý Thành... Là thế lực thế nào?.
Cửa sắt hạ xuống, sau đó Cổ Đại Ngưu cùng Vô Song chậm rãi đi qua, khi hai người rốt cuộc đi vào bên trong Ý Thành, cánh cửa kia mới chậm rãi được kéo lên.
Khi Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu tiến vào đã có sẵn một nam nhân giáp đen đợi ở đó, người này cho dù Vô Song không thấy mặt nhưng cũng có thể nhận thấy kẻ này khí vũ hiên ngang, một thân nội tức sugn mãn vô cùng, chỉ sợ cũng là... Tông sư cao thủ.
Nam tử này thấy Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu, ánh mắt quan sát hai người từ đầu đến cuối, sau đó nhẹ gật đầu.
“Các ngươi là tân sinh năm nay?, còn có ai khác nữa không?”.
Vô Song cũng không suy nghĩ nhiều, thản nhiên đáp.
“Vẫn còn một đám người, có lẽ bọn họ sẽ vào sau một chút”.
Vô Song là người đặt ra kế hoạch của ngày hôm nay, vì vậy hắn căn bản không muốn đám Hồ Phỉ vào Thiên Ý Thành cùng lúc với mình.
Vô Song cũng đủ thông minh để biết được năm nay số lượng tông sư cao thủ đặc biệt tăng lên chắc chắn là vì chính hắn, điều này không quá khó đoán khi đám sát thủ kia vũ khí chính toàn bộ đều là Huyết Chích.
Chính vì một điểm này nên Vô Song mới kéo hận thù, càng khiến đám người Hồ Phỉ ít liên quan đến hắn liền càng tốt, đây là lý do tại sao Vô Song nhất định phải đi cùng Cổ Đại Ngưu.
Với chiến lực của Vô Song lại thêm sự hiện diện của Cổ Đại Ngưu thì có thằng ngu cũng sẽ biết người giết Sử Văn Tiến không ai khác chính là Vô Song.
Từ sự giúp đỡ của Cơ trưởng lão tại Tu la Thí Luyện thì Vô Song đã biết vị trưởng lão này có lẽ nhất định muốn bảo vệ Cổ Đại Ngưu, tại Thiên Ý Thành này có Cơ trưởng lão bảo vệ bản thân Khách Quang Tiên muốn đụng vào Cổ Đại Ngưu có lẽ rất khó.
Về phần vô Song, hắn nào thèm sợ hãi Khách Quang Tiên?, chỉ cần Khách Quang Tiên không bất chấp tất cả đích thân ra tay với Vô Song thì Vô Song căn bản không sợ.
Hắc giáp nam tử kia nghe vậy, khuôn mặt hơi hơi nghi hoặc một chút, theo hắn biết Tu La Môn năm nay cực kỳ đặc biệt, có rất nhiều tông sư cao thủ tham ra, với lược cao thủ như vậy thì tỷ lệ vượt qua Tu La Môn căn bản không cao, hắn thật sự không ngờ sẽ còn nhiều người như thế vượt qua được Tu La Thí Luyện.
Tất nhiên việc của Tu La Thí Luyện không liên quan gì đến hắc ma vệ bọn hắn, chỉ thấy nam tử này quay đầu lại, ngón tay khẽ ngoắc.
“A Hổ, ngươi dẫn hai người này đến Sinh Tử Điện, chỉ dẫn cho bọn họ một chút, ta ở đây đón tiếp đám tân sinh còn lại”.
A Hổ được gọi lập tức chạy đến, kẻ này toàn thân có chút mập mạp, khuôn mặt mang theo vài phần ngốc nghếch, toàn thân cũng mặc hắc giáp nhưng lại khiến cho người ta có chút cảm giác buồn cười.
Hắc giáp binh sỹ thật sự rất ‘khốc’ cho người ta một cảm giác rất đáng sợ cũng rất nghiêm trang bất quá nhìn A Hổ ngoại trừ buồn cười cũng chỉ có buồn cười, thân hình béo mập của hắn không hợp với bộ giáp dạng này.
A Hổ chạy đến, nhìn Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu sau đó mỉm cười, hắn cười có chút ngô nghê nhưng lại cực kỳ chân thành, tuyệt đối không có chút gượng gạo nào.
“Các ngươi là thiên tài vượt qua Tu La Thí Luyện nam nay hả?, ta là A Hổ, Hắc Ma Vệ một thành viên, lần này để ta dẫn các ngươi đến Sinh Tử Điện báo danh đi”.
“Hai cái tiểu tử ngươi cứ yên tâm, kẻ nào làm khó các ngươi, muốn lấy ma cũ bắt nạt ma mới thì A Hổ ta tuyệt đối không tha cho kẻ đó”.
A Hổ lời nói chính khí đường đường hơn nữa lại có vài phần ngạo nghễ khiến vị hắc giáp nam tử ở bên cạnh căn bản không nhịn nổi cười, hắn lập tức cười lớn.
“A Hổ tiểu tử này đầu óc hơi hơi có vấn đề nhưng thực lực của hắn thì miễn bàn, trong thế hệ trẻ của Thiên Ý Thành chúng ta, thực lực của A Hổ cũng có thể xếp trong top 10, có A Hổ đi cùng có lẽ không có mấy người dám bắt nạt các ngươi”.
Tất nhiên hắc giáp nam tử cũng không nói cho Vô Song biết một thân phận khác của A Hổ.
Hắn là Vương Thiên Hổ, là con thứ 2 của Trưởng Lão – Vương Thiên Nhất, chỉ là ngoài cái vẻ bề ngoài giống cha hắn ra, A Hổ trí tuệ căn bản không hề giống vị trưởng lão béo mập kia một chút nào.
...
A Hổ dẫn Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu lên xe ngựa, sau đó bắt đầu đánh xe, khi đi ra khỏi nơi ở của đám Hắc Ma Vệ kia, Vô Song mới có thể nhìn thấy chân thực diện mạo của Thiên Ý Thành.
Đây tuyệt đối không phải một thế lực trên giang hồ, đây là một tòa thành hàng thật giá thật.
Thiên Ý Thành không ngờ lại có người thường sinh sống, hơn nữa cũng là không ít, trước mặt Vô Sogn là một con đường lát đá hoa cương kéo dài, hai bên đường không thiếu nhà cửa, lại càng không thiếu người đi qua đường đi lại, cuộc sống tấp nập cùng hối hả vô cùng.
Nhìn vào từng tòa kiến trúc ở đây, Vô Song có thể thấy cảnh tượng tuy không bằng nổi Tương Dương Thành của Quách Tĩnh nhưng tuyệt đối được cho là một tòa thành lớn.
Trên xe ngựa, A Hổ gãi đầu cười hì hì nhìn Vô Song, hắn có thể nhận ra vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt của Vô Song.
“Hà hà, thấy đặc biệt không? Ta nghe cha ta nói ở các môn phái khác chính các đệ tử thường thường cũng vẫn phải tăng gia sản xuất, vẫn phải xuống núi mua lương thực nhưng Thiên Ý Thành lại khác, ở đây chúng ta là tự cung tự cấp, người thường nuôi võ giả, võ giả bảo vệ thường dân, có phải rất tuyệt vời không?”.
Nói đến đây, A Hổ mới thấy có cái gì đó không đúng, sau đó vỗ đầu mình một cái.
“Quên mất, hai người các ngươi xưng hô thế nào?, ta gọi là Vương Thiên Hổ có điều gọi ta là A Hổ liền tốt rồi”.
Đối với kẻ gọi là Vương Thiên Hổ này, Vô Song cảm thấy hắn thật sự rất giống Cổ Đại Ngưu.
Vô Song thản nhiên lên tiếng.
“Ta gọi là Phong, hắn là Cổ Đại Ngưu”.
“Đúng rồi A Hổ, những thường dân này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”.
Câu hỏi của Vô Song vốn rất bình thường nhưng vào trong tai A Hổ lại khiến hắn khẽ giật mình, để rồi phi thường thần bí nhìn Vô Song.
“Phong đệ a, cái này liệt vào cơ mật của Thiên Ý Thành, ta căn bản không thể nói cho ngươi biết a, tất nhiên nếu huynh đệ lựa chọn ra nhập Hắc Ma Vệ chúng ta liền có thể biết được, thế nào ra nhập Hắc Ma Vệ không?”.
Vô Song nào biết Hắc Ma Vệ là gì, hắn liền nhíu mày.
“Hắc Ma Vệ là gì?, cái này tiểu đệ cũng chưa nghe ba giờ, rốt cuộc Hắc Ma Vệ ở trong Thiên Ý Thành có tác dụng gì?”.
A Hổ lần này gãi đầu một chút, cảm thấy câu hỏi của Vô Song không có gì là không thể trả lời, hắn bắt đầu vì Vô Song giải thích thế nào là Hắc Ma Vệ.
Có 3 cách để ra nhập Thiên Ý Thành, đầu tiên là dựa vào Tu La Thí Luyện như đám người Vô Song, tiếp theo là đi theo con đường của triều đình, khi đào tạo ra liền trực tiếp trở thành người của triều đình còn cách cuối cùng là lực lượng cô nhi được mang về để đào tạo.
Tất nhiên đây là ‘ra nhập’ còn những người từ bé đã lớn lên trong Thiên Ý Thành thì sao?, đám người này liền được đào tạo thành Hắc Ma Vệ.
Hắc Ma Vệ có chút đặc thù, đây là lực lượng phòng vệ của Thiên Ý Thành có nhiệm vụ giữ gìn trị an, đảm bảo an toàn cho thường dân cùng bảo vệ Thiên Ý Thành khỏi sự tấn công của các thế lực bên ngoài.
Nếu xét Hắc Ma Vệ làm 10 phần thì có 5 phần đều là những người sinh ra và lớn lên trong Thiên Ý Thành, có 4 phần là cô nhi được Thiên Ý Thành nhận về sau đó đào tạo thành Hắc Ma Vệ về phần 1 phần còn lại là những thiên tài bên ngoài đi đến Thiên Ý Thành sau đó quyết định cả đời hiệu trung với Thiên Ý Thành rồi ra nhập Hắc Ma Vệ.
Vô Song không rõ cái gọi là ‘thế lực bên ngoài’ là cái gì bất quá hắn nghe A Hổ nói xong liền xác định mình với cái đám người Hắc Ma Vệ này không cùng đường, Vô Song hắn căn bản không thể chấp nhận cả đời ở lại Thiên Ý Thành, rồi cả đời hiệu trung với Thiên Ý Thành.
Xe ngựa một đường đi trên đường phố, cũng không khiến quá nhiều người chú ý, một đường thẳng tiến, rốt cuộc cũng đi đến Sinh Tử Điện.
Sinh Tử Điện là một tòa điện rất lớn cũng cực kỳ phong cách, nơi này dĩ nhiên thuần hai mái trắng đen, loại thiết kế màu sắc này thực sự rất hợp mắt cũng tương đối hợp với cái tên Sinh Tử Điện.
Màu trắng là sinh, màu đen liền là tử.
Trắng đen đại diện cho sinh tử.
Chỉ khi chiếc xe ngựa của A Hổ dùng lại ở Sinh Tử Điện, mới có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu.
Vô Song sau khi xuống xe, mới có thể nhìn thấy bên ngoài Sinh Tử Điện đang có vài người quan sát hắn sau đó như muốn đi báo tin vậy, rất nhanh chạy vào bên trong.
Vô Song không hiểu hành động của mấy người này lắm liền quay lại nhìn A Hổ.
A Hổ thì trực tiếp bữu môi.
“Có cái gì đâu, là mấy tên kia dỗi hơi bày trò ra mà thôi, bọn chúng cá cược xem năm nay Tu La Môn đi ra bao nhiêu người, có bao nhiêu tân sinh chính thức ra nhập Thiên Ý Thành chúng ta”,.
“Đúng rồi Phong đệ, ngươi cũng cẩn thận một chút, mọi năm mấy kẻ kia sẽ không xuất hiện nhưng năm nay là ngoại lệ, thậm chó có không ít cao thủ trên Huyền bảng đích thân đến Sinh Tử Điện nhìn đám tân sinh năm nay”.
“Cao thủ trên Hoàng Bảng thì đại ca sẽ không sợ bất quá đám người trên Huyền Bảng lại khác, tốt nhất đừng để đám đó ghi thù”.
“Thiên Ý Thành chúng ta dù gì cũng là thế lực lớn, thế lực lớn sẽ phải chia thành các thế lực nhỏ, bọn chúng tự gọi mình là... Cái gì bang phái thì phải. Trong Thiên Ý Thành có không ít bang phái, các đoàn thể thế lực, hắc hắc một lũ dỗi hơi”.
“Nếu ngươi bị bắt nạt quá thảm cũng có thể xin ra nhập Hắc Ma Vệ nha, có Hắc Ma Vệ ở đằng sau kẻ nào bắt nạt ngươi nhất định sẽ bị đánh cho to đầu, đám bang phái đó so sánh sao nổi với Hắc Ma Vệ chúng ta”.
Vô Song cảm thấy A Hổ rất phí lời, Hắc Ma Vệ là lực lượng của Thiên Ý Thành còn đám bang phái kia cùng lắm chỉ là lực lượng tự phát của những thiên tài ra nhập Thiên Ý Thành mà thôi, sao có thể so sánh?.
Tiếp theo liền là A Hổ dẫn Vô Song vào bên trong Sinh Tử Điện.
Sinh Tử Điện thật ra là một tòa lầu các tương đối cao, nó bao gồm 5 tầng lầu, mỗi tầng lầu có diện tích lên tới 300-400 m2, đây tuyệt đối là một công trình lớn.
Bên ngoài đại môn Sinh Tử Điện ngoại trừ mấy kẻ đi báo tin kia ra còn có Hắc Ma Vệ đang canh giữ, đám người này khi nhìn thấy Vương Thiên Hổ đều hơi hơi gật đầu.
Cử động này cho dù rất nhỏ nhưng khó mà thoát khỏi được ánh mắt của Vô Song, hắn thật sự không ngờ Vương Thiên Hổ lại được đám Hắc Ma Vệ này tôn trọng như thế.
Tất nhiên Vô Song cũng không tin Vương Thiên Hổ đủ sức dành được sự tôn trọng này, có lẽ... Là nhờ trưởng bối của hắn, điều này làm Vô Song có cái nhìn tương đối khác với Vương Thiên Hổ.
Vô Song thật ra cũng không biết, ngọn núi này vốn được gọi là Vương Bản Sơn, Vương Bản Sơn trước đây là lãnh địa của Vương gia, sau này mới trở thành địa bàn của Thiên Ý Thành.
Vương gia chính là đại gia tộc lâu đời nhất của Thiên Ý Thành cũng là dòng họ lớn nhất của Thiên Ý Thành, Hắc Ma Vệ thống lĩnh hiện nay cũng là người Vương gia.
Ở trong Thiên Ý Thành bản thân Vương Thiên Hổ đã có thể xếp vào diện con ông cháu cha.
...
Đi qua một mảnh sân tương đối rộng được lát bằng đá hoa cương, Vô Song được Vương Thiên Hổ dẫn vào đại sảnh, lúc này hắn mới có thể chân chính gặp các đại thiên tài của Thiên Ý Thành.
Bất kể là thiên tài Hoàng bảng hay Huyền Bảng đều sẽ không tham gia Tu La Thí Luyện, đây là điều chắc chắn.
Bên trong Tu La Thí Luyện bản thân Vô Song đã giết không ít cao thủ xếp trên Hoàng Bảng thậm chí Huyền Bảng của Thiên Ý Thành cũng chết trên tay hắn bất quá đây tuyệt đối không phải những cao thủ mạnh nhất của Thiên Ý Thành.
Ngay lúc này ở đây, Vô Song có thể nhìn thấy nguyên một đám thiên tài đang tập trung nhìn mình, bản thân Thiên Ý Thành quả không hổ là thánh địa tu luyện của toàn bộ nam võ lâm.
Sinh Tử Điện có tổng cộng 5 tầng lâu, tầng thứ 1 ai cũng có thể đi vào, tầng thứ 2 thì cần hoàng cấp lệnh bài, tầng thứ 3 cần huyền cấp lệnh bài, tầng thứ 4 cần địa cấp lệnh bài về phần tầng thứ 5 là thiên cấp.
Trong ngày hôm nay, không ngờ tầng thứ 2 của Sinh Tử Điện đứng đầy người thậm chí tầng thứ 3 cũng có không ít người, mục tiêu của bọn họ tất nhiên là đám tân sinh năm nay.
Cái trận hình này tuyệt đối có thể dọa sợ rất rất nhiều người nhưng sẽ không có Vô Song, Vô Song từ lâu đã không đặt những thiên tài này vào trong mắt, bất quá ở trên tầng 3 kia đúng là có vài nhân vật chính Vô Song cũng cảm thấy... Áp lực.
Tầng thứ 3 dành cho cao thủ Huyền Cấp của Thiên Ý Thành tức là tông sư cao thủ, ở trên đó cũng như A Hổ nói có thể thấy rõ đám người kia chia thành các thế lực khác nhau.
Đầu tiên phải nói đến là một nam tử dùng đao, hắn mặc áo ngoài màu đen, áo bên trong màu trắng, mái tóc ngắn hoa râm, sau lưng hắn là một thanh đại đao đặc biệt, ít nhất cán của nó rất dài, nhìn thanh đao này cứ như trường kiếm cùng đại đao kết hợp vậy.
Người thứ hai làm Vô Song để ý cũng là một nam tử, kẻ này phi thường tuấn mỹ, có thể coi là thế gian hiếm có mỹ nam tử, nhưng ánh mắt có lệ khí rất nặng chỉ sợ là một kẻ giết người không ghê tay, hắn không lộ ra vũ khí của bản thân mình nhưng chỉ từ cảm giác mà nói, kẻ này còn đáng sợ hơn nam tử đầu tiên.
Người cuối cùng... Là một nữ tử, cái nữ tử này làm Vô Song thật sự cảm thấy có hứng thú, nàng mặc một bộ áo mỏng khoác bên ngoài lộ ra đôi bờ vai trắng nõn, bên trong có một cái áo ngực bằng da thú, quần cũng là loại quần ngắn lộ ra cơ đùi thon dài nhưng không thiếu phần săn chắc, bên hông quấn quanh một cây trường tiên.
Điều đặc biệt nhất mà nữ tử này mang lại cho Vô Song chính là cảm giác, nữ tử này làm Vô Song nhớ đến ‘kỳ nữ nhân’ ở Sơn Nam Tây Đạo kia, nàng dĩ nhiên có khí chất của Quy Mạc Ly, là nữ nhân không thua kém chút nào so với nam nhân.
Không rõ các thiên tài đứng đầu trên Huyền Bảng đã xuất hiện bao nhiêu người bất quá ở đây hiện nay lấy 3 người trên kia làm trung tâm, đây có lẽ cũng là 3 người mạnh nhất.
Về phần tầng thứ 2, Vô Song cũng lười nhìn.
Tầng 1 của Sinh Tử Điện tương đối rộng lớn, gần như giống một cái thư viện khổng lồ bởi nơi đây thật sự có rất nhiều tủ sách, ở chính giữa là từng hàng từng hàng bàn lớn, có thể coi như ‘văn thư’ của hậu thế.
Xa xa phía cuối tầng 1 là một bảng lớn, cho dù Vô Song không biết bảng lớn kia viết gì nhưng từ việc có rất nhiều tấm giấy gắn trên đó có lẽ đây là bảng nhiệm vụ.
Cũng chẳng đợi Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu hành động, ở trên tầng thứ 2 đã có một nam tử nhảy xuống, sau đó đi thẳng về phía hai người.
Đây là một cái nam tử trẻ tuổi khuôn mặt tương đối dài, thân hình cũng là dong dỏng cao đồng thời thực lực của hắn không hề yếu.
Người này xuất hiện sau đó nhìn Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu, ánh mắt liền hơi hơi nhíu lại, trong mắt ẩn ẩn một tia nghi hoặc xen lẫn coi thường.
Vô Song từ khi bước vào Thiên Ý Thành liền đã vận lên Quỳ Hoa Bảo Điển cùng cả Quy Tức Công vì vậy cho dù là tông sư cao thủ cũng rất khó nhìn ra thực lực của Vô Song.
Người bên ngoài rõ ràng chỉ thấy một đứa bé tóc trắng đeo mặt nạ, toàn thân nhiễm đầy máu thoạt nhìn tương đối bẩn thỉu.
Về phần Cổ Đại Ngưu lại càng không phải nói, Cổ Đại Ngưu cho dù là tam lưu cao thủ cũng không tính vậy còn nói làm gì?.
Nhìn Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu mà có thể liên tưởng đến cao thủ mới là lạ.
Kẻ trước mặt Vô Song chính là người nằm trong 5 vị trí đầu của Hoàng Bảng – Thiên Ý Thành, họ Mộ Dung, tên Bất Phá.
Mộ Dung Bất Phá... Kẻ này lại là một người của Mộ Dung Gia, ở trong Thiên Ý Thành những năm nay đệ tử của Mộ Dung thế gia cùng Đường gia có thể coi là nhiều nhất.
Mộ Dung Bất Phá năm nay 20 tuổi, có thể coi như là người khóa trước tiến vào Thiên Ý Thành, xếp hạng 3 trong Hoàng Bảng hiện nay, Ma Nhận – Bất Phá.
Mộ Dung Bất Phá tiến đên, ánh mắt đầu tiên là khinh thường sau đó là cười lạnh.
Có rất nhiều đệ tử tầng thứ 2 thậm chí tầng thứ 3 nhìn thấy hành động của Mộ Dung Bất Phá cũng đều cười lớn, cũng chẳng ít người bắt đầu chỉ chỏ hay bàn tán.
Những người kia cười cái gì hay bàn tán cái gì bản thân Vô Song không nghe rõ mà có nghe thấy hắn cũng chẳng quan tâm, cái chính là Vô Song hiện nay cảm thấy Mộ Dung Bất Phá rất ngứa mắt.
Kẻ này là một cái siêu nhất lưu cao thủ thực lực chỉ sợ còn nhỉnh hơn cả Đường Vô Lệ khi không có Khổng Tước Vỹ, thực lực đã coi là không tệ nhưng hắn ngàn không nên, vạn không nên lại dùng cái khí thế siêu nhất lưu cao thủ kia đè ép Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu.
Vô Song cảm thấy loại hành động này rất buồn cười thậm chí là ngu xuẩn, kẻ này vậy còn tận tình phóng sát khí ra đe dọa Vô Song?, sát khí của Mộ Dung Bất Phá chỉ sợ còn thua Đường Vô Lệ xa lắc xa lơ, loại sát khí cỡ này cũng dám ở trước mặt Vô Song ra oai?.
Cũng may mắn cho Mộ Dung Bất Phá là A Hổ bước ra một bước, cánh tay béo mập đưa ra.
“Đủ rồi, trước mặt Hổ gia tốt nhất thu cái khí thế của ngươi lại, nếu không Hổ gia đánh cho ngươi thành đầu heo”.
Mộ Dung Bất Phá nghe A Hổ nói vậy khuôn mặt liền lạnh lại, sau đó cười gằn. Hắn cùng Vương Thiên Hổ cũng là không hợp, hắn lại là người Mộ Dung Gia, Mộ Dung Gia ở phương nam có danh vọng vượt xa Vương gia ở Vương Bản Sơn.
Đáng tiếc đây là Thiên Ý Thành, Mộ Dung Bất Phá có cuồng ngạo hơn nữa cũng không dám lật mặt với Vương Thiên Hổ.
“Nga, con mèo mập nhà ngươi hôm nay lại vì mấy cái tân sinh ra mặt?, bản công tử chỉ muốn hỏi mấy đứa nhóc này vài việc mà thôi, cũng không làm gì cả”.
Nói là nói vậy Mộ Dung Bất Phá cũng thu lại khí thế của mình lại, ánh mắt liếc nhìn Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu.
“Tiểu tử tóc trắng kia, ngoài ngươi ra lần này Tu La Môn còn có ai tiến vào nữa hay không?”.
Vô Song căn bản không muốn trả lời Mộ Dung Bất Phá, khóe miệng chậm rãi cong lên, hắn liếm liếm môi nhìn Vương Thiên Hổ.
“Hổ ca, ta là tân sinh năm nay, không biết có luật lệ gì ta phải chú ý hay không?”.
Vương Thiên Hổ là loại người ruột để ngoài da, hắn sẽ không suy nghĩ nhiều, chỉ có Cổ Đại Ngưu bên cạnh Vô Song là run lên, Cổ Đại Ngưu rất sợ mỗi khi Vô Song bắt đầu cười lạnh.
Vương Thiên Hổ gãi đầu một chút sau đó lên tiếng.
“Chú ý?, à ta cũng quên mất các ngươi vẫn chưa được coi là tân sinh năm nay, chưa phải là người Thiên Ý Thành, phải đến bàn văn thư đăng ký mới được công nhận thân phận”.
Nói xong Vương Thiên Hổ vỗ đầu cười khà khà.
“A còn nữa, các ngươi lúc này có thể coi là nửa người của Thiên Ý Thành, liền được Hắc Ma bảo vệ, đảm bảo các ngươi không bị bất cứ ai đụng đến”.
Nói xong Vương Thiên Hổ lại cười lớn.
Thật ra cái điều luật này cũng rất công bằng, nếu không có cái điều luật này thì sao Sát trưởng lão lại ngăn cản Khách Quang Tiên?.
Trước khi Vô Song xác nhận thân phận đệ tử của Thiên Ý Thành, đúng là sẽ không có ai đụng đến hắn.
Nghe thấy việc này, Vô Song căn bản lười nhìn Mộ Dung Bất Phá, hắn trực tiếp bước qua thằng hề này, sau lưng Vô Song lập tức Cổ Đại Ngưu cũng bước qua.
Lần này khuôn mặt Mộ Dung Bất Phá xanh lại, thậm chí Vô Song cũng có thể nhìn thấy nam tử tuấn mỹ trên tầng thứ 3 cũng bắt đầu lạnh mặt lại.
Tân sinh vừa vào đã không biết điều như vậy, hắn không thích.
Nhìn theo Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu tiến về bàn văn thư, rất nhiều đệ tử của Thiên Ý Thành cảm thấy thú vị.
Lần này bọn họ đương nhiên cũng biết sự việc tông sư cao thủ tiến vào Tu La Thí Luyện, dù sao tin đồn truyền đi vẫn là rất nhanh, chính vì vậy bọn họ mở ra đặt cược, đặt xem rốt cuộc có bao nhiêu tân sinh ra nhập Thiên Ý Thành năm này.
Mộ Dung Bất Phá hắn cũng tham dự vụ cá cược này, con số hắn đưa ra là 5, lúc này chỉ thấy 2 người tiến đến đương nhiên muốn đi hỏi, không chỉ có Mộ Dung Bất Phá, còn có rất nhiều người ở đây hứng thú về số lượng tân sinh ra nhập Thiên Ý Thành lần này.
Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu chọn một cái bàn văn thư sau đó bước tới, ngồi ở đây là một lão nhân râu dài, toàn thân mặc áo tím, vẻ mặt đã xuất hiện không ít nếp nhăn.
Lão nhân này hìn như cũng không quan tâm đến ngoài kia xảy ra việc gì, chỉ tập trung làm nhiệm vụ của mình, khi nhận thấy Vô Song tiến đến liền ngửa mặt lên nhìn, cho dù tuổi tác đã tương đối cao nhưng ánh mắt của lão nhân này phi thường minh mẫn.
Quan sát Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu từ đầu đến chân, lão nhân rốt cuộc mở miệng.
“Đến báo danh ra nhập Thiên Ý Thành năm nay đúng không?, vậy ghi họ tên cùng tuổi tác là được đồng thời nộp số lệnh bài mà các ngươi thu được, mấy tấm lệnh bài sẽ cộng thẳng vào điểm tích lũy của các ngươi”.
“Điểm tích lũy ở Thiên Ý Thành sẽ biến thành điểm cống hiến, đây là dạng tiền tệ của Thiên Ý Thành chúng ta, có điểm cống hiến liền có thể sai khiến quỷ thần, tất nhiên các ngươi là tân sinh điểm cống hiến có thể có chút thiếu vì vậy cố gắng tăng cường thực lực cũng như chăm chỉ đi nhận nhiệm vụ một chút”.
“Điểm cống hiến có thể đến từ hắc thị, có thể đến từ nhiệm vụ bảng, có thể đến từ lôi đài thách đấu, có thể đến từ nhập bảng, nói chung có rất nhiều cách kiếm điểm cống hiến, chỉ cần ngươi chăm chỉ cùng có thực lực cuộc sống sau này sẽ không quá khó khăn”.
Lão nhân này có thể coi là một ‘văn thư’ xứng với chức của mình, giới thiệu mọi thứ phi thường kỹ càng với Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu, sau đó mới đến công đoạn nộp... Lệnh bài.
Đầu tiên là Cổ Đại Ngưu, hắn thân hình có chút to lớn ngồi xuống trước mặt lão nhân này, đặt hai cái túi vải xuống dưới đất rồi từ trong ngực phi thường cẩn thận lấy ra 1 tấm lệnh bài.
Lão nhân cầm lấy lệnh bài, sau đó nhíu nhíu mày, đưa ra một tờ giấy đặt ra trước mặt Cổ Đại Ngưu.
“Ngươi điền tên của mình vào đây, sau đó đợi lão phu kiểm tra một chút liền xác minh ngươi có đủ điểm tích lũy hay không”.
Cổ Đại Ngưu nghe vậy, lập tức gãi đầu gãi tai, khuôn mặt đỏ lên.
“Ta không... Ta không có biết chữ”.
Câu nói của Cổ Đại Ngưu làm cả đại sảnh phá lên cười.
...
“Không phải chứ, bằng tuổi này cũng không biết chữ, hắn học võ kiểu gì vậy?”.
“Phí lời, nhìn hắn từ trên xuống dưới không có chút nội lực nào, chỉ sợ còn không phải tam lưu cao thủ, loại phế vật này cũng vượt qua được Tu La Thí Luyện?, đây là vận khí gì”.
“Hắc hắc các ngươi thấy không, hắn chỉ có 1 tấm lệnh bài, nhìn hắn vừa ngu vừa yếu kia có phải là lệnh bài nghịch đảo không vậy?, hắn mà cũng có thể thu được lệnh bài nghịch đảo sao?”.
Lại có một người khác cười lạnh.
“Lệnh bài nghịch đảo gì chứ, mặt hắn ngu đần như vậy chỉ sợ là đến cả luật còn không biết, tiểu tử này chính là trốn ở góc nào đó sợ hãi, đến ngày cuối cùng mới bò ra bên ngoài mới tiến nổi vào Thiên Ý Thành, lệnh bài kia chỉ sợ là lệnh bài đầu tiên của hắn”.
“Hắc hắc hắn không biết không đủ điểm tích lũy mà tiến vào Thiên Ý Thành liền phải chết sao?”.
“Phí lời, phế vật như thế kia chết là đúng, hắn có mặt trong Thiên Ý Thành chỉ làm xấu hổ cho thân phận Thiên Ý Thành đệ tử của chúng ta”.
...
Tiếng cười, tiếng khinh bỉ, tiếng bàn tán căn bản không nhỏ, Cổ Đại Ngưu toàn bộ đều nghe xuống, hắn cảm thấy phi thường tủi nhục, da mặt của Cổ Đại Ngưu rất mỏng, lại phi thường tự ti... Hắn không giỏi chịu đựng loại lời nói công kích này.
Chỉ là hiện nay có một dòng khí lạnh truyền vào người Cổ Đại Ngưu, khiến sắc mặt hắn trở nên bình thường trở lại không ít, ánh mắt của Cổ Đại Ngưu liền liếc nhìn Vô Song... Sau đó Cổ Đại Ngưu liền không còn sợ hãi.
Có Vô Song ở đây, hắn căn bản không cần sợ hãi.
Vô Song chỉ mỉm cười, lấy cây bút đang đặt trước mặt, hắn bắt đầu viết chữ, không thể không nói chữ viết của Vô Song cực đẹp, mấy năm ở trên Vương Bảng Sơn hay thậm chí cả Nga Mi Sơn của Vô Song không phải chỉ có học võ, hắn cầm – kỳ - thi – họa đều thông tuệ.
‘Cổ Đại Ngưu, 15 tuổi, xin tiền bối ghi danh”.
Lão nhân kia cũng mỉm cười tiếp nhận tờ giấy, từ đầu đến cuối đều chưa từng thay đổi ánh mắt với Cổ Đại Ngưu, điều này làm Vô Song với lão nhân này cũng bắt đầu có vài phần kính trọng.
Đây tuyệt đối là một lão nhân yêu nghề, một văn thư bước từ trong giấc mơ ra, ít nhất ở hậu thế loại văn thư như này đã trở thành truyền thuyết.
Lão nhân tiếp tục lấy ra một quyển sách màu tím, tiếp theo lật sách.
Cái tốc độ lật sách kia nhanh đến đáng sợ, nhanh đến mức chính Vô Song cũng tự ti vô cùng, cũng chẳng mất bao lâu lão nhân này đưa một tay ra cầm lấy hắc lệnh của Cổ Đại Ngưu nhìn một chút.
“Là lệnh bài nghịch đảo, ngươi có thể thu được 10 điểm tích lũy, tương đương cống hiến, đồng thời chính thức là đệ tử của Thiên Ý Thành sẽ được cấp 400 điểm cống hiến nữa, tổng cộng ngươi có 500 điểm cống hiến”.
Lão nhân thu lấy tờ giấy Vô Song viết, rồi từ trong ngăn kéo lấy một tấm lệnh bài bằng gỗ đưa cho Cổ Đại Ngưu, đây là lệnh bài... Phàm cấp bởi ở trên đó khắc một chữ ‘phàm’.
Tân sinh muốn được lệnh bài hoàng cấp ít nhất cũng phải trải qua hoàng cấp khảo thí hoặc trực tiếp dùng điểm cống hiến mua.
Lệnh bài hoàng cấp có giá 3000 điểm cống hiến, đây là một con số cao đến dọa người.
Sau khi Cổ Đại Ngưu tiếp nhận lệnh bài, lão nhân trực tiếp đưa Cổ Đại Ngưu một quyển sách nhỏ, bất quá đang đưa tay ra chợt nhớ tới Cổ Đại Ngưu không biết chữ, cánh tay liền khẽ run.
Cũng may có Vô Song ở bên cạnh, rất nhanh dùng hai tay đón lấy, vẻ mặt đầy ý cười nhìn lão nhân kia.
“Tiền bối, cứ để vãn bối đi, có gì vãn bối sẽ nói với hắn”.
Lão nhân nghe vậy liền gật đầu, cũng sẽ không tiếp tục nói gì nữa.
Vô Song tiếp nhận quyển sổ nhỏ này, chỉ thấy ghi mấy dòng chữ ở bên ngoài – Thiên Ý Thành luật lệ.
...
Cái giây phút Cổ Đại Ngưu thành công ra nhập Thiên Ý Thành có rất nhiều kẻ cảm thấy không tin nổi, dù sao Cổ Đại Ngưu nhìn không hề thông minh, hắn quá mức khờ khạo, một thân nội tức gần như không có lại thêm không biết chữ, loại người này cũng tham dự Thiên Ý Thành?.
“Này, không phải hai kẻ bọn chúng vận khí nghịch thiên vừa vặn có lệnh bài đối nghịch của nhau, rồi trao đổi lệnh bài đấy chứ?”.
Giọng nói này không ngờ lại đến từ Mộ Dung Bất Phá hơn nữa sau khi hắn nói xong, hàng loạt tiếng cười vang lên, dù sao lời nói này phi thường có độ tin tưởng.
Loại người như Cổ Đại Ngưu căn bản sẽ không cách nào giết người để đạt được lệnh bài nghịch đảo, chỉ sợ là trao đổi với Vô Song mà ra.
Vô Song ngồi trên ghế văn thư, hắn cảm thấy Mộ Dung Bất Phá giống một con ruồi vậy, hắn không có thói quen để mấy con ruồi kiểu này bay quanh người mình gây ồn ào, hắn liền sẽ một tay vỗ chết con ruồi này.
Chậm rãi lật đọc qua quyển sách nhỏ này, khả năng đọc chữ của Vô Song cũng cực kỳ nhanh, không so được với lão nhân kia thì cũng được 7 phần, dù sao nếu không có loại kỹ năng đọc nhanh này, hắn căn bản không thể nào đọc được nhiều sách như vậy trong Tiên Âm Động.
Sau đó, Vô Song đứng lên, đặt quyển sách xuống, trong ánh mắt không tin được của rất nhiều người ở đây, hắn rốt cuộc mở miệng, ánh mắt nhìn thẳng Mộ Dung Bất Phá.
“Điều 5 trong luật lệ của Thiên Ý Thành có nói, đệ tử cấp thấp có thể đưa ra khiêu chiến với đệ tử cấp cao, lấy điểm cống hiến ra đặt cược, không có điểm cống hiến có thể dùng vật thế chấp, không biết có đúng không?”.
Tại Thiên Ý Thành phi thường cổ vũ các đệ tử giải quyết ân oán với nhau.
Có 3 loại giải quyết ân oán, đầu tiên là lên lôi đài quyết chiến, thứ hai là lập sinh tử khế ước quyết chiến, thứ ba là ngay mặt quyết chiến.
Hai điều đầu tiên không có gì để nói, cái thứ ba thì chỉ cần có người công chứng lại thêm không ảnh hưởng gì đến cuộc sống xung quanh của kẻ khác liền có thể tiến hành.
Đệ tử cấp thấp có quyền khai chiến với đệ tử cấp cao, đệ tử cấp cao căn bản không được từ chối bất quá đệ tử cấp cao có quyền chọn thời gian cùng địa điểm, về phần ‘vật cược’ liền do hai bên quyết định.
Đệ tử cấp thấp 1 tháng chỉ có 1 cơ hội khiêu chiến đệ tử cấp cao đồng thời khi đệ tử cấp thấp bị đệ tử cấp cao khiêu chiến có quyền miễn chiến, 1 tháng có 3 lần miễn chiến.
Khi hai đệ tử bằng cấp khiêu chiến nhau, có thể có 3 lần miễn chiến.
Một người 1 tháng chỉ có 1 cơ hội khiêu chiến cùng 3 cơ hội miễn chiến đối với cùng cấp, đối với lệch cấp cũng sẽ có 1 cơ hội khiêu chiến cùng 3 cơ hội miễn chiến.
Bộ luật của Thiên Ý Thành, vẫn là tương đối đầy đủ.
...
Ở đây sẽ không ai ngờ Vô Song lại nói ra câu nói này, bản thân Vô Song chưa làm xong giấy tờ chưa được tính là Thiên Ý Thành đệ tử, chẳng nhẽ hắn muốn để Cổ Đại Ngưu lên sàn khiêu chiến?.
Lúc này không ít người nhìn Cổ Đại Ngưu cùng Vô Song như nhìn 2 thằng ngu vậy.
Mộ Dung Bất Phá cũng là bật cười nhìn Vô Song.
“Tiểu tử, ngươi muốn chết thì tốt nhất tự mình đi chết, cũng đừng lôi thằng đầu đất bên cạnh chết theo chứ?”.
Vô Song bước ra một bước, chắn trước mặt Cổ Đại Ngưu.
“Ta chỉ cảm thấy không thích lệnh bài phàm cấp mà thôi, muốn hướng về ngươi mượn tạm cái lệnh bài hoàng cấp, loại phế vật như ngươi cầm lệnh bài hoàng cấp, phí quá”.
Mộ Dung Bất Phá ánh mắt lập tức lạnh lại, sát khí hắn khóa chặt Cổ Đại Ngưu cùng Vô Song, lần này cho dù Vương Thiên Hổ muốn bảo vệ Vô Song chỉ sợ cũng không nổi, ánh mắt Vương Thiên Hổ vô cùng lo lắng, hắn lập tức tiến lên.
Vương Thiên Hổ vốn muốn đứng ra nói vài vâu, chỉ là không ngờ Cổ Đại Ngưu chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào dĩ nhiên lại đồng ý với Vô Song.
“Ta không muốn lệnh bài gì gì đó, bất quá nếu đội trưởng đã muốn ta khiêu chiến với ngươi, ta liền khiêu chiến”.
Nhìn biểu hiện của Cổ Đại Ngưu, lần này vô số kẻ phá lên cười, toàn bộ những người trong Sinh Tử Điện lúc này đều cảm thấy phi thường khó tin.
Tam lưu cao thủ còn không đạt đến vậy mà muốn đánh bại siêu nhất lưu cao thủ?, phải biết Mộ Dung Bất Phá có thể đại chiến cùng tông sư cao thủ, chỉ cần hắn dùng toàn lực thì thủ vững 30-50 chiêu cũng không là vấn đề.
Cổ Đại Ngưu đã thách đấu, Vương Thiên Hổ căn bản không thể chen vào, tất cả chỉ còn nhìn Mộ Dung Bất Phá.
Mộ Dung Bất Phá ánh mắt nhìn xoáy về phía Vô Song, ánh mắt rất lạnh, hắn nhìn Vô Song như nhìn tử thi vậy.
“Ngươi, đi xác nhân thân phận lệnh bài, bản công tử để 2 cái phế vật các ngươi cùng lên”.
Đáng tiếc Mộ Dung Bất Phá nói xong, hắn nhận lại chỉ là 3 chữ.
“Ngươi không xứng”.
Mấy chữ này cũng không từ miệng Vô Song nói ra, mà là Cổ Đại Ngưu.
Cổ Đại Ngưu cảm thấy Mộ Dung Bất Phá không xứng để quyết chiến với Vô Song thì hắn sẽ nói, căn bản không cần suy nghĩ.
“Ngươi không xứng đánh cùng đội trưởng, liền để ta đánh với ngươi”.
Lời nói cực kỳ kinh người, thậm chí còn có vài phần tự tin, sự tự tin của Cổ Đại Ngưu lúc này thậm chí Vô Song còn phải bất ngờ.
Chiến đấu sẽ tôi luyện con người, ít nhất Cổ Đại Ngưu sau vài ngày ở Vương Bản Sơn đã trưởng thành hơn rất nhiều, hắn bắt đầu có cái bá khí của nam nhân.
Mộ Dung Bất Phá hít vào một hơi thật dài, hắn không thể làm gì được Vô Song dù sao Vô Song chưa có thân phận. Hắn chỉ có thể... Tìm đến Cổ Đại Ngưu.
Ánh mắt Mộ Dung Bất Phá lóe lên, Vô Song đã không chịu chết, hắn liền để Cổ Đại Ngưu chết thay.
Tay nắm lấy Hoàng cấp lệnh bài, trực tiếp đưa ra, khóe miệng Mộ Dung Bất Phá cong lên.
“Lệnh bài này giá trị 3000 cống hiến, tên phế vật như ngươi chỉ có 500 cống hiến, thiếu 2500 cống hiến nữa, bản công tử rất rộng lượng, lấy hai chân của ngươi làm giá được không?”.
Cổ Đại Ngưu nghe vậy, liền gãi đầu gãi tai nhìn Vô Song.
“Đội trưởng... Hắn đặt cược như vậy có được không?”.
Câu hỏi này lại càng làm hình ảnh của Cổ Đại Ngưu hạ thấp trong mắt đám người tầng 2 cùng tầng 3, loại người như Cổ Đại Ngưu thắng được mới là lạ, loại phế vật này liền chết chắc.
Vô Song lại khác, hắn thản nhiên gật đầu.
“Công bằng, ngươi cứ cược đi”.
Vương Thiên Hổ ở ngay gần Vô Song, miệng hắn há hốc, ánh mắt trừng lớn nhìn Vô Song, hắn triệt để chết lặng không nói thành lời, Vô Song vậy mà muốn Cổ Đại Ngưu đi chết?.
Vương Thiên Hổ thật sự muốn tát cho Vô Song 1 cái, đáng tiếc hắn không thể, Vô Song hiện nay chưa gia nhập Thiên Ý Thành, liền không bị động tới.
Cổ Đại Ngưu chỉ đợi Vô Song nói vậy, hắn liền gật đầu cười lớn đi tới.
“Đội trưởng đã nói cược, vậy ta cược”.
Hai bên đã cược, cần 1 người đứng ra xác nhận.
Lúc này cũng không ai ngờ một thân ảnh chậm rãi bước vào Sinh Tử Điện, nàng thản nhiên lên tiếng, âm thanh không lớn nhưng không ai dám coi thường.
“Trận chiến này, ta đứng ra xác nhận”.
Nữ nhân bước tới họ Hoắc, tên Thanh Đồng.
Nàng đứng thứ 1 trong Hoàng Bảng của Thiên Ý Thành, Hắc Mân Côi – Hoắc Thanh Đồng.
Không ai ngờ Hoắc Thanh Đồng lại đến, sự xuất hiện của nàng khiến cả Vô Song cũng giật mình, nàng che đi khuôn mặt của mình dẫn tới Vô Song cũng khó lòng nhìn ra cái gì bất quá khí thế của nàng không phải là giả, nàng là người thứ 4 khiến Vô Song phải chú ý.
Mộ Dung Bất Phá thấy Hoắc Thanh Đồng tự mình đứng ra lập tức mỉm cười.
“Hoắc tỷ đã đứng ra liền không thể công bằng hơn nha, vậy chúng ta ở ngay đây quyết đấu đi, bản công tử chỉ cần 3 chiêu, liền giết chết ngươi”.
Đại sảnh này tương đối rộng, tất nhiên sẽ không ảnh hưởng đến ai, chỉ thấy Mộ Dung Bất Phá đứng đối diện Cổ Đại Ngưu, hai người cách nhau chỉ khoảng 20 bước chân.
Mộ Dung Bất Phá thậm chí không cần rút song nhận của mình ra, cũng không cần tấn công trước, hắn cảm thấy đánh bại Cổ Đại Ngưu chỉ cần một tay là đủ.
Sau đó... Cổ Đại Ngưu lao tới, tốc độ chẳng có gì đặc biệt, thậm chí khí thế còn chẳng có, đây đơn giản chỉ là chạy thẳng.
Mộ Dung Bất Phá thấy Cổ Đại Ngưu vung tay, hắn đơn giản lười biếng đưa một tay ra, theo Mộ Dung Bất Phá suy nghĩ, cản 1 quyền kia căn bản dễ vô cùng, đáng tiếc hắn nghĩ nhầm rồi.
Cự Môn đỡ còn không nổi, hắn dám đỡ?.
Một quyền, tiếng xương răng rắc vang lên sao mà ghê người, toàn bộ đại sảnh đang cười cười nói nói, đang thầm đoán xem Mộ Dung Bất Phá cần bao nhiêu chiêu để thắng liền triệt để chết lặng.
Cánh tay trái của Mộ Dung Bất Phá gẫy gập lãi, chỉ duy nhất 1 quyền hắn đã bị phế 1 cánh tay.
Mộ Dung Bất Phá hét thảm lên một tiếng, tiếng gào rú của hắn làm cả Sinh Tử Điện như lạnh lại.
Bình thường Cổ Đại Ngưu chỉ biết đấm ra một quyền này, bất quá đấy là khi không có Vô Song.
Vô Song ở sau lưng Cổ Đại Ngưu, chỉ là khoanh tay cười lạnh.
“Bắt lấy hắn, đừng cho hắn thoát”.
Cổ Đại Ngưu nghe vậy, chân dẫm xuống mặt đất, chân trụ của Cổ Đại Ngưu phi thường tốt, tốt đến mức Vô Song cũng mặc cảm không bằng, chỉ cần lấy 1 chân làm trụ, cả người Cổ Đại Ngưu mượn lực đẩy bắn thẳng về phía trước, sau đó cánh tay của Cổ Đại Ngưu đưa ra.
Tay của Cổ Đại Ngưu rất dài, trực tiếp nắm lấy áo của Mộ Dung Bất Phá kéo lại, Mộ Dung Bất Phá vốn đang đau chết đi sống lại sao có thể kịp phản ứng?.
“Vật hắn xuống”.
Vô Song lại đơn giản ra lệnh, cổ tay của Cổ Đại Ngưu xoay tròn, gần như không dùng bất cứ sức lực nào vậy mà trực tiếp dùng một tay đè thẳng Mộ Dung Bất Phá xuống nền đất.
Đây chính là thái cực.
“Xuất quyền”.
Mộ Dung Bất Phá cả đời hắn đều sẽ không thể quên được ngày hôm nay, hắn lần đầu tiên được nhìn thấy, tam lưu cao thủ có lực công kích của tông sư cảnh giới.
Hơn nữa ở đây cũng không chỉ có hắn nhìn thấy một điểm này, trên tầng 3 lúc này không biết có bao nhiêu người đang lạnh sống lưng.
Một quyền đấm thẳng xuống, lực quyền này không thua gì Cự Môn, một quyền gần như đấm nát nửa bên mặt của Mộ Dung Bất Phá, trực tiếp khiến hắn hộc máu miệng, cả người run lên.
Sau đó Cổ Đại Ngưu tiếp tục tung thêm một quyền, vãn là quyền vào mặt, Mộ Dung Bất Phá nhận lấy một quyền này... Trực tiếp bất tỉnh nhân sự, căn bản không cách nào chịu nổi.
Súng thần công bắn cự ly gần ai có thể chịu nổi?.
Cự Môn còn tái mặt huống gì loại cao thủ nửa mùa kia?.
Nếu Cổ Đại Ngưu tung ra quyền thứ 3, truyệt đối có thể đấm gãy cổ Mộ Dung Bất Phá, chỉ tiếc đấm cuối cùng, Cổ Đại Ngưu không xuất ra được, Hoắc Thanh Đồng chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện, dùng một tay nắm lấy bả vai của Cổ Đại Ngưu.
Nàng phát lực lập tức làm Cổ Đại Ngưu đau đớn khuôn mặt trở nên tái mét, chỉ cần Hoắc Thanh Đồng muốn nàng tuyệt đối có thể phế cánh tay của Cổ Đại Ngưu.
Ánh mắt của Hoắc Thanh Đồng vốn đang cực kỳ lạnh lẽo, nhưng rất nhanh biến thành kinh ngạc, cánh tay của nàng lúc này dĩ nhiên bị một cánh tay khác nắm lấy.
Giây phút Hoắc Thanh Đồng ra tay, Vô Song cũng ra tay, Hoắc Thanh Đồng nắm lấy bả vai của Cổ Đại Ngưu thì Vô Song đã nắm lấy cổ tay của nàng, nụ cười trên mặt khẽ nhếch lên.
Hoắc Thanh Đồng thật sự không ngờ... Dĩ nhiên cổ tay của mình bị hàn khí bảo quanh, căn bản không thể phát lực nổi, vì vậy Cổ Đại Ngưu rất nhanh có thể thoát ra, cả người ngã ngồi về phía sau, ôm lấy bên vai của mình xoa xoa.
Cổ Đại Ngưu lùi được lại, Vô Song cũng thả tay nữ nhân kia ra, sau đó trong ánh mắt còn chưa hoàn hồn của rất nhiều người, hắn bước tới lấy tấm hoàng lệnh của Mộ Dung Bất Phá.
“Phế vật như ngươi, cầm hoàng lệnh quả thật có chút phí”.
Nói xong thản nhiên ném lệnh bài cho Cổ Đại Ngưu, hắn chậm rãi tiến về bàn văn thư, để lại cho đám thiên tài tầng thứ 2 cùng tầng thứ 3 triệt để chết lặng.
Sinh Tử Điện vốn ồn ào bỗng chốc lặng ngắt như tờ, cho dù đám người trên tầng 3 kia hay cả Hoắc Thanh Đồng nhìn Vô Song bước đi cũng cảm thấy một tia ngưng trọng.
...
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook