Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 780
Đêm thứ tư có thể nói rằng Dương Quá học được rất nhiều rất nhiều, trong tám chiêu Toàn Chân Kiếm Pháp thì Dương Quá đã có tiến bộ vượt bậc trong hai chiêu đầu tiên, tất nhiên sự tiến bộ này bắt nguồn từ việc Dương Quá liên tục thất bại sau đó bằng trí tuệ của mình liên tục tự tiến bộ, tự cải thiện sai lầm, từ đầu đến cuối Vô Song không nói một chữ.
Loại huấn luyện này với người khác là cực hình nhưng Dương Quá có Liệu Thương Thiên, thân thể Dương Quá vẫn có thể chịu được loại áp lực này, ngoài ra Dương Quá có trí tuệ, có cả ý chí hơn người, tất nhiên thu được rất nhiều chỗ tốt.
Phiền toái là hiện tại chỉ còn 3 ngày đặc huấn nữa thì sẽ đến Trùng Dương Đại Điển, cứ coi 1 đêm Dương Quá có thể lĩnh ngộ hai chiêu kiếm của Toàn Chân Kiếm Pháp thì từ giờ đến Trùng Dương Đại Điển cũng mới nắm được sáu chiêu kiếm, đối với Vô Song thì đây vẫn là chưa đủ.
Thời gian thực sự rất gấp, mục tiêu của Vô Song không phải là để Dương Quá đánh bại đệ tử đời thứ tư của Toàn Chân Giáo mà là đánh bại cả Triệu Chi Kính, nếu như vậy thì chỉ có thể gia tăng thời gian đặc huấn của Dương Quá trong ngày lên.
Tính từ nửa đêm đến rạng sáng giỏi lắm cũng chỉ có 6 tiếng đồng hồ, vậy làm sao để tăng thời gian đặc huấn của Dương Quá?, đáp án cũng rất đơn giản, Vô Song trực tiếp tới Toàn Chân Giáo sau đó bắt đầu... Dạy Dương Quá cả ngày lẫn đêm.
_ _ _ _ _ _ _ _ _
Dương Quá sau khi được Vô Song đưa về Toàn Chân Giáo liền trực tiếp ngủ li bì, đương nhiên Vô Song cũng không quên lại châm một ít độc vào người Dương Quá, vẫn phải để trên người Dương Quá xuất hiện tình trạng dị ứng, chỉ có như thế mới khiến Dương Quá không bị quấy nhiễu.
Nhìn Dương Quá say ngủ, Vô Song nghĩ nghĩ một chút trực tiếp chuyển thân, đầu tiên tiến vào bảo khố phòng của Toàn Chân Giáo, lại lấy đi một ít đồ tốt rồi hướng về trù phòng của Toàn Chân Giáo mà đi.
Dương Quá say ngủ không biết việc gì xảy ra, đến khi tỉnh dậy cũng đã là khoảng 11 giờ trưa, Dương Quá cảm thấy có chút đói nhưng cũng không dám nghĩ linh tinh, như một thói quen mà khoanh chân lại luyện công, dù sao đến 12 giờ thì Triệu Chi Kính sẽ sai người đến đưa đồ ăn cho Dương Quá.
Triệu Chi Kính đối với Dương Quá không ra gì nhưng nào dám để Dương Quá chết, thứ nhất là Khưu Xử Cơ sẽ không tha cho hắn, thứ hai nếu tin này đến tai Quách Tĩnh thì hắn lại càng thảm, tại thế giới này Toàn Chân Giáo còn đang cầu ôm bắp đùi Quách phủ chưa được, sao dám đơn phương đắc tội?, đến cả Doãn Chí Bình còn đang đau khổ theo đuổi Quách Phù còn không xong nữa là.
Dương Quá một lòng tu luyện cũng không để ý quá nhiều, mọi việc dù sao cũng thành thói quen, Dương Quá bị dị ứng tức là ‘bệnh truyền nhiễm’, mấy ngày nay Triệu Chi Kính cùng Lộc Thanh Đốc sẽ không dám đến gặp Dương Quá, ngay cả đệ tử đưa cơm cũng chỉ dám hé mở cửa đưa khay đồ ăn vào rồi lập tức rời đi, tránh như tránh tà.
Dương Quá đang vận Cửu Dương Chân Kinh thì bỗng cảm thấy một mùi thơm ngào ngạt bay đến, trong lòng lập tức cảm thấy tò mò, xen lẫn khó hiểu, dù sao cơm của Dương Quá cũng chỉ là cơm trắng thêm ít rau dưa, hôm nào Triệu Chi Kính đại phát từ bi thì mới có thịt ăn, nào có bao giờ đồ ăn thơm như vậy?.
Dương Quá vội mở mắt ra nhìn sau đó cả người khựng lại, ánh mắt như chết dại, Dương Quá vậy mà thấy Cơ Vô Song.
Vô Song đang quay lưng lại với Dương Quá, nửa người cúi gập lại đặt một khay đồ ăn lên bàn sau đó mới chậm rãi quay lại, phát hiện Dương Quá đang nhìn mình bản thân Vô Song khẽ nói.
“Tu luyện cũng không cần khắc khổ quá, nghỉ ngơi lại đây ăn một chút đi”.
Nghe giọng nói của Vô Song, tiểu Dương Quá cơ hồ cảm động muốn khóc.
Những ngày trước đây, cơ thể Dương Quá vẫn luôn bị đẩy đến cực hạn, khi trở về Toàn Chân Giáo thì Dương Quá muốn ngủ an giấc đành phải vận Liệu Thương Thiên lên, chỉ có thế mới giúp cơ thể thư giãn, sáng ngủ dậy còn có sức tu luyện.
Dương Quá từ khi đến Toàn Chân Giáo hay thậm chí từ khi đến Quách phủ thì mỗi lần ngủ dậy cũng chỉ có một mình, chưa bao giờ... Ngủ dậy lại có người mang tận đồ ăn đến cho mình hơn nữa giọng nói còn mười phần quan tâm, mười phần ôn nhu.
Dương Quá nhìn thân ảnh của Vô Song, giọng nói như nghẹn lại mà nói.
“Cơ tỷ tỷ, tỷ tỷ người... Người sao lại ở đây?... Tỷ tỷ không sợ bị đạo sĩ Toàn Chân phát hiện sao?”.
Vô Song nghe vậy chỉ khẽ cười mà nói.
“Toàn Chân Giáo thì có gì để lo lắng đâu, trừ khi Lão Ngoan Đồng ở Toàn Chân thì còn có thể gây khó cho tỷ một hai hoặc Vương Trùng Dương đích thân hiện thế, bằng không tỷ quả thật không để Toàn Chân Giáo vào mắt”.
“Lại đây ăn chút gì đi, đừng để bụng đói tu luyện”.
Nghe Vô Song nói, Dương Quá rốt cuộc xuống giường sau đó nhìn thấy thứ Vô Song mang tới, Vô Song vậy mà vì Dương Quá nấu một bát cháo gà, một bát cháo gà thơm ngào ngạt, đã thế còn có nguyên hai cái đùi gà lớn trên khay, Dương Quá cũng chẳng nhớ lần cuối cùng mình được ăn ngon thế này là lúc nào nữa.
Trù nghệ của Vô Song đã có thể nói là hàng đầu thiên hạ, nếu có danh hiệu trù thần bản thân Vô Song cũng có thể đi đoạt về, bàn về trù nghệ may ra cũng chỉ có Hoàng Dung có thể so với Vô Song.
Tất nhiên ở đây là Hoàng Dung chứ không phải là Quách phu nhân, trù nghệ của Dung nhi đã trên Quách phu nhân nửa bậc thậm chí là một bậc, Dung nhi của Vô Song không chỉ có tài năng trù nghệ ban đầu mà còn tiếp nhận tinh hoa của ẩm thực hậu thế, đương nhiên đây là Vô Song dạy cho nàng, đổi lại thì Hoàng Dung cũng mang tinh hoa ẩm thực thời kỳ này truyền cho Vô Song, hai người kết hợp với nhau chính là tạo nên hai trù thần đương đại.
Dương Quá ngồi vào bàn, hít một hơi cảm thấy thần thanh khí sảng vô cùng, hương thơm đi vào mũi, đi xuống cuống họng rồi lan ra khắp toàn thân, đến mức mà cả người Dương Quá khẽ run lên.
Cầm lấy chiếc thìa, nhẹ nếm một thìa cháo nhỏ sau đó bàn tay cầm thìa của Dương Quá trở nên run rẩy, tiếp tục cho một muỗng thật lớn vào miệng.
Ăn vội như thế đương nhiên bị bỏng, Dương Quá không khỏi há mồm ra, liên tục dùng tay khẽ phe phẩy, Vô Song cũng để ý đến việc này vội đặt bình nước lên bàn cho Dương Quá, không khởi cười mà nói.
“Ăn từ từ một chút, cũng không có ai ăn hết của ngươi, cẩn thận kẻo bỏng”.
Dương Quá uống một ngụm nước rồi cũng không ăn nữa, chỉ nhìn Vô Song để rồi nước mắt rốt cuộc trào ra.
Dương Quá gần như không tự chủ được cả người lao đến ôm lấy Vô Song.
Vô Song đương nhiên có thể tránh nhưng mà nàng không tránh, cái ôm này không phải nam nhân với nữ nhân mà là cái ôm của hài tử với trưởng bối.
Dương Quá cứ như vậy ôm lấy eo Vô Song, đầu tựa vào bụng nàng mà khó nức nở, khóc rất thương tâm hơn nữa... Dương Quá thay vì nuốt nước mắt vào trong, thay vì khóc một mình trong im lặng thì lần này khóc thành tiếng, gần như đưa hết nỗi lòng, đưa hết uất ức ra ngoài theo hai hàng nước mắt.
Nhìn Dương Quá, Vô Song khẽ thở dài, Dương Quá dù sao chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ chịu quá nhiều điều oan nghiệt.
Nàng đưa tay ra, nhẹ vuốt ve mái tóc của Dương Quá, theo động tác nhẹ nhàng của Vô Song, dần dần tiếng khóc của Dương Quá cũng nhỏ đi, lúc này Vô Song ngồi trên giường còn Dương Quá hai chân quỳ xuống đất, đầu nhè nhẹ đặt lên hai chân Vô Song, đỉnh đầu có chút chạm vào bụng nàng, cơ thể thỉnh thoảng vẫn nấc lên.
“Cơ tỷ tỷ, người đối tốt với đệ quá”.
Vô Song mỉm cười không đáp, vẫn chỉ nhẹ xoa đầu Dương Quá, Dương Quá lúc này như trở về những ngày còn bên cạnh mẫu thân vậy.
Bát cháo gà mà Vô Song nấu cho Dương Quá làm Dương Quá nhớ tới mẫu thân Mục Niệm Từ của mình.
Trù nghệ của Mục Niệm Từ đương nhiên không bằng Vô Song nhưng mà thứ nàng nấu gia mang theo tình thương của bậc cha mẹ, đối với một đứa trẻ thì đây mãi mãi là thứ ngon lành nhất thiên hạ, cũng chỉ có trù nghệ của Vô Song mới có thể chạm đến mấy chữ ‘nhất thiên hạ’ để những ký ức năm xưa của Dương Quá ùa về.
“Nói gì thế, mau quay lại ăn đi, đồ ăn nguội hết rồi”.
“Hơn nữa tỷ tỷ ở đây chính là vì đẩy nhanh tốc độ tu luyện của ngươi, mấy ngày tiếp theo sẽ rất khổ, không ăn sẽ không có sức hoàn thành quá trình đặc huấn”.
Dương Quá rốt cuộc từ trong lòng Vô Song rời đi, một tay gạt nước mắt, cực kỳ kiên định nói rằng.
“Dương Quá không sợ khổ, Dương Quá nhất định có thể làm được”.
Trước Dương Quá là vì mình, trước Dương Quá đơn thuần chỉ là không muốn Vô Song thất vọng sau đó từ bỏ mình nhưng hiện tại Dương Quá còn vì Vô Song, từ tận chân tâm Dương Quá muốn vì ‘Cơ tỷ tỷ’.
_ _ __ _ _ _ __
Mọi việc tiếp theo diễn ra y hệt như đêm đặc huấn thứ 4, Dương Quá luyện Toàn Chân Kiếm Pháp còn Vô Song cầm một cành cây liên tục đánh vào yếu điểm của Toàn Chân Kiếm Pháp.
Hai người luyện tập trong phòng, cũng không bị ai lại gần mà cho dù có người lại gần thì Vô Song chắc chắn phát hiện ra đối phương trước rồi tự mình giải quyết đối phương luôn, xung quanh căn bản không có người phát hiện ra Dương Quá đang luyện tập võ công.
Từ giữa trưa đến chiều tối, Dương Quá rốt cuộc lại lĩnh ngộ được thêm hai chiêu kiếm của Toàn Chân Kiếm Pháp.
Dương Quá lĩnh ngộ tổng cộng 4 chiêu của Toàn Chân Kiếm Pháp sau đó bắt đầu tắm rửa tu luyện nội lực, Vô Song lại vì Dương Quá nấu một bát canh gà tần hầm thuốc bắc, sau đó mới trở về Cổ Mộ, đến nửa đêm lại tới đón Dương Quá, tiến vào đêm đặc huấn thứ 5.
Dương Quá hiện tại tâm tình đặc biệt tốt, quyết tâm cùng ý chí đặc biệt cao hơn nữa lòng của Dương Quá cũng thay đổi, Dương Quá bắt đầu cho Vô Song cảm giác khác trước nhưng khác gì thì nàng cũng không quá hiểu rõ, Vô Song chỉ biết đêm đặc huấn thứ 5 thì Dương Quá dưới sự chỉ điểm của Tiểu Long Nữ lại thành công nắm giữ thêm 3 chiêu nữa trong kiếm pháp Toàn Chân.
Nắm giữ thuần thục 7 chiêu kiếm trong Toàn Chân Kiếm Pháp, trình độ kiếm pháp của Dương Quá đã vươn đến hàng tuyệt đỉnh tại thế hệ thứ tư Toàn Chân Giáo, đương nhiên đổi lại thì thân thể Dương Quá lại một lần bị đẩy tới bờ vực giới hạn.
Vô Song đem Dương Quá về Toàn Chân Giáo, dùng thuật châm cứu giúp Dương Quá lưu thông khí huyết, dán cho Dương Quá vài loại cao đặc biệt giúp giãn cơ, tiêu bầm, sau đó mới trở về Cổ Mộ, ôm Tiểu Long Nữ ngủ trên giường hàn băng đến trưa.
...
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Loại huấn luyện này với người khác là cực hình nhưng Dương Quá có Liệu Thương Thiên, thân thể Dương Quá vẫn có thể chịu được loại áp lực này, ngoài ra Dương Quá có trí tuệ, có cả ý chí hơn người, tất nhiên thu được rất nhiều chỗ tốt.
Phiền toái là hiện tại chỉ còn 3 ngày đặc huấn nữa thì sẽ đến Trùng Dương Đại Điển, cứ coi 1 đêm Dương Quá có thể lĩnh ngộ hai chiêu kiếm của Toàn Chân Kiếm Pháp thì từ giờ đến Trùng Dương Đại Điển cũng mới nắm được sáu chiêu kiếm, đối với Vô Song thì đây vẫn là chưa đủ.
Thời gian thực sự rất gấp, mục tiêu của Vô Song không phải là để Dương Quá đánh bại đệ tử đời thứ tư của Toàn Chân Giáo mà là đánh bại cả Triệu Chi Kính, nếu như vậy thì chỉ có thể gia tăng thời gian đặc huấn của Dương Quá trong ngày lên.
Tính từ nửa đêm đến rạng sáng giỏi lắm cũng chỉ có 6 tiếng đồng hồ, vậy làm sao để tăng thời gian đặc huấn của Dương Quá?, đáp án cũng rất đơn giản, Vô Song trực tiếp tới Toàn Chân Giáo sau đó bắt đầu... Dạy Dương Quá cả ngày lẫn đêm.
_ _ _ _ _ _ _ _ _
Dương Quá sau khi được Vô Song đưa về Toàn Chân Giáo liền trực tiếp ngủ li bì, đương nhiên Vô Song cũng không quên lại châm một ít độc vào người Dương Quá, vẫn phải để trên người Dương Quá xuất hiện tình trạng dị ứng, chỉ có như thế mới khiến Dương Quá không bị quấy nhiễu.
Nhìn Dương Quá say ngủ, Vô Song nghĩ nghĩ một chút trực tiếp chuyển thân, đầu tiên tiến vào bảo khố phòng của Toàn Chân Giáo, lại lấy đi một ít đồ tốt rồi hướng về trù phòng của Toàn Chân Giáo mà đi.
Dương Quá say ngủ không biết việc gì xảy ra, đến khi tỉnh dậy cũng đã là khoảng 11 giờ trưa, Dương Quá cảm thấy có chút đói nhưng cũng không dám nghĩ linh tinh, như một thói quen mà khoanh chân lại luyện công, dù sao đến 12 giờ thì Triệu Chi Kính sẽ sai người đến đưa đồ ăn cho Dương Quá.
Triệu Chi Kính đối với Dương Quá không ra gì nhưng nào dám để Dương Quá chết, thứ nhất là Khưu Xử Cơ sẽ không tha cho hắn, thứ hai nếu tin này đến tai Quách Tĩnh thì hắn lại càng thảm, tại thế giới này Toàn Chân Giáo còn đang cầu ôm bắp đùi Quách phủ chưa được, sao dám đơn phương đắc tội?, đến cả Doãn Chí Bình còn đang đau khổ theo đuổi Quách Phù còn không xong nữa là.
Dương Quá một lòng tu luyện cũng không để ý quá nhiều, mọi việc dù sao cũng thành thói quen, Dương Quá bị dị ứng tức là ‘bệnh truyền nhiễm’, mấy ngày nay Triệu Chi Kính cùng Lộc Thanh Đốc sẽ không dám đến gặp Dương Quá, ngay cả đệ tử đưa cơm cũng chỉ dám hé mở cửa đưa khay đồ ăn vào rồi lập tức rời đi, tránh như tránh tà.
Dương Quá đang vận Cửu Dương Chân Kinh thì bỗng cảm thấy một mùi thơm ngào ngạt bay đến, trong lòng lập tức cảm thấy tò mò, xen lẫn khó hiểu, dù sao cơm của Dương Quá cũng chỉ là cơm trắng thêm ít rau dưa, hôm nào Triệu Chi Kính đại phát từ bi thì mới có thịt ăn, nào có bao giờ đồ ăn thơm như vậy?.
Dương Quá vội mở mắt ra nhìn sau đó cả người khựng lại, ánh mắt như chết dại, Dương Quá vậy mà thấy Cơ Vô Song.
Vô Song đang quay lưng lại với Dương Quá, nửa người cúi gập lại đặt một khay đồ ăn lên bàn sau đó mới chậm rãi quay lại, phát hiện Dương Quá đang nhìn mình bản thân Vô Song khẽ nói.
“Tu luyện cũng không cần khắc khổ quá, nghỉ ngơi lại đây ăn một chút đi”.
Nghe giọng nói của Vô Song, tiểu Dương Quá cơ hồ cảm động muốn khóc.
Những ngày trước đây, cơ thể Dương Quá vẫn luôn bị đẩy đến cực hạn, khi trở về Toàn Chân Giáo thì Dương Quá muốn ngủ an giấc đành phải vận Liệu Thương Thiên lên, chỉ có thế mới giúp cơ thể thư giãn, sáng ngủ dậy còn có sức tu luyện.
Dương Quá từ khi đến Toàn Chân Giáo hay thậm chí từ khi đến Quách phủ thì mỗi lần ngủ dậy cũng chỉ có một mình, chưa bao giờ... Ngủ dậy lại có người mang tận đồ ăn đến cho mình hơn nữa giọng nói còn mười phần quan tâm, mười phần ôn nhu.
Dương Quá nhìn thân ảnh của Vô Song, giọng nói như nghẹn lại mà nói.
“Cơ tỷ tỷ, tỷ tỷ người... Người sao lại ở đây?... Tỷ tỷ không sợ bị đạo sĩ Toàn Chân phát hiện sao?”.
Vô Song nghe vậy chỉ khẽ cười mà nói.
“Toàn Chân Giáo thì có gì để lo lắng đâu, trừ khi Lão Ngoan Đồng ở Toàn Chân thì còn có thể gây khó cho tỷ một hai hoặc Vương Trùng Dương đích thân hiện thế, bằng không tỷ quả thật không để Toàn Chân Giáo vào mắt”.
“Lại đây ăn chút gì đi, đừng để bụng đói tu luyện”.
Nghe Vô Song nói, Dương Quá rốt cuộc xuống giường sau đó nhìn thấy thứ Vô Song mang tới, Vô Song vậy mà vì Dương Quá nấu một bát cháo gà, một bát cháo gà thơm ngào ngạt, đã thế còn có nguyên hai cái đùi gà lớn trên khay, Dương Quá cũng chẳng nhớ lần cuối cùng mình được ăn ngon thế này là lúc nào nữa.
Trù nghệ của Vô Song đã có thể nói là hàng đầu thiên hạ, nếu có danh hiệu trù thần bản thân Vô Song cũng có thể đi đoạt về, bàn về trù nghệ may ra cũng chỉ có Hoàng Dung có thể so với Vô Song.
Tất nhiên ở đây là Hoàng Dung chứ không phải là Quách phu nhân, trù nghệ của Dung nhi đã trên Quách phu nhân nửa bậc thậm chí là một bậc, Dung nhi của Vô Song không chỉ có tài năng trù nghệ ban đầu mà còn tiếp nhận tinh hoa của ẩm thực hậu thế, đương nhiên đây là Vô Song dạy cho nàng, đổi lại thì Hoàng Dung cũng mang tinh hoa ẩm thực thời kỳ này truyền cho Vô Song, hai người kết hợp với nhau chính là tạo nên hai trù thần đương đại.
Dương Quá ngồi vào bàn, hít một hơi cảm thấy thần thanh khí sảng vô cùng, hương thơm đi vào mũi, đi xuống cuống họng rồi lan ra khắp toàn thân, đến mức mà cả người Dương Quá khẽ run lên.
Cầm lấy chiếc thìa, nhẹ nếm một thìa cháo nhỏ sau đó bàn tay cầm thìa của Dương Quá trở nên run rẩy, tiếp tục cho một muỗng thật lớn vào miệng.
Ăn vội như thế đương nhiên bị bỏng, Dương Quá không khỏi há mồm ra, liên tục dùng tay khẽ phe phẩy, Vô Song cũng để ý đến việc này vội đặt bình nước lên bàn cho Dương Quá, không khởi cười mà nói.
“Ăn từ từ một chút, cũng không có ai ăn hết của ngươi, cẩn thận kẻo bỏng”.
Dương Quá uống một ngụm nước rồi cũng không ăn nữa, chỉ nhìn Vô Song để rồi nước mắt rốt cuộc trào ra.
Dương Quá gần như không tự chủ được cả người lao đến ôm lấy Vô Song.
Vô Song đương nhiên có thể tránh nhưng mà nàng không tránh, cái ôm này không phải nam nhân với nữ nhân mà là cái ôm của hài tử với trưởng bối.
Dương Quá cứ như vậy ôm lấy eo Vô Song, đầu tựa vào bụng nàng mà khó nức nở, khóc rất thương tâm hơn nữa... Dương Quá thay vì nuốt nước mắt vào trong, thay vì khóc một mình trong im lặng thì lần này khóc thành tiếng, gần như đưa hết nỗi lòng, đưa hết uất ức ra ngoài theo hai hàng nước mắt.
Nhìn Dương Quá, Vô Song khẽ thở dài, Dương Quá dù sao chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ chịu quá nhiều điều oan nghiệt.
Nàng đưa tay ra, nhẹ vuốt ve mái tóc của Dương Quá, theo động tác nhẹ nhàng của Vô Song, dần dần tiếng khóc của Dương Quá cũng nhỏ đi, lúc này Vô Song ngồi trên giường còn Dương Quá hai chân quỳ xuống đất, đầu nhè nhẹ đặt lên hai chân Vô Song, đỉnh đầu có chút chạm vào bụng nàng, cơ thể thỉnh thoảng vẫn nấc lên.
“Cơ tỷ tỷ, người đối tốt với đệ quá”.
Vô Song mỉm cười không đáp, vẫn chỉ nhẹ xoa đầu Dương Quá, Dương Quá lúc này như trở về những ngày còn bên cạnh mẫu thân vậy.
Bát cháo gà mà Vô Song nấu cho Dương Quá làm Dương Quá nhớ tới mẫu thân Mục Niệm Từ của mình.
Trù nghệ của Mục Niệm Từ đương nhiên không bằng Vô Song nhưng mà thứ nàng nấu gia mang theo tình thương của bậc cha mẹ, đối với một đứa trẻ thì đây mãi mãi là thứ ngon lành nhất thiên hạ, cũng chỉ có trù nghệ của Vô Song mới có thể chạm đến mấy chữ ‘nhất thiên hạ’ để những ký ức năm xưa của Dương Quá ùa về.
“Nói gì thế, mau quay lại ăn đi, đồ ăn nguội hết rồi”.
“Hơn nữa tỷ tỷ ở đây chính là vì đẩy nhanh tốc độ tu luyện của ngươi, mấy ngày tiếp theo sẽ rất khổ, không ăn sẽ không có sức hoàn thành quá trình đặc huấn”.
Dương Quá rốt cuộc từ trong lòng Vô Song rời đi, một tay gạt nước mắt, cực kỳ kiên định nói rằng.
“Dương Quá không sợ khổ, Dương Quá nhất định có thể làm được”.
Trước Dương Quá là vì mình, trước Dương Quá đơn thuần chỉ là không muốn Vô Song thất vọng sau đó từ bỏ mình nhưng hiện tại Dương Quá còn vì Vô Song, từ tận chân tâm Dương Quá muốn vì ‘Cơ tỷ tỷ’.
_ _ __ _ _ _ __
Mọi việc tiếp theo diễn ra y hệt như đêm đặc huấn thứ 4, Dương Quá luyện Toàn Chân Kiếm Pháp còn Vô Song cầm một cành cây liên tục đánh vào yếu điểm của Toàn Chân Kiếm Pháp.
Hai người luyện tập trong phòng, cũng không bị ai lại gần mà cho dù có người lại gần thì Vô Song chắc chắn phát hiện ra đối phương trước rồi tự mình giải quyết đối phương luôn, xung quanh căn bản không có người phát hiện ra Dương Quá đang luyện tập võ công.
Từ giữa trưa đến chiều tối, Dương Quá rốt cuộc lại lĩnh ngộ được thêm hai chiêu kiếm của Toàn Chân Kiếm Pháp.
Dương Quá lĩnh ngộ tổng cộng 4 chiêu của Toàn Chân Kiếm Pháp sau đó bắt đầu tắm rửa tu luyện nội lực, Vô Song lại vì Dương Quá nấu một bát canh gà tần hầm thuốc bắc, sau đó mới trở về Cổ Mộ, đến nửa đêm lại tới đón Dương Quá, tiến vào đêm đặc huấn thứ 5.
Dương Quá hiện tại tâm tình đặc biệt tốt, quyết tâm cùng ý chí đặc biệt cao hơn nữa lòng của Dương Quá cũng thay đổi, Dương Quá bắt đầu cho Vô Song cảm giác khác trước nhưng khác gì thì nàng cũng không quá hiểu rõ, Vô Song chỉ biết đêm đặc huấn thứ 5 thì Dương Quá dưới sự chỉ điểm của Tiểu Long Nữ lại thành công nắm giữ thêm 3 chiêu nữa trong kiếm pháp Toàn Chân.
Nắm giữ thuần thục 7 chiêu kiếm trong Toàn Chân Kiếm Pháp, trình độ kiếm pháp của Dương Quá đã vươn đến hàng tuyệt đỉnh tại thế hệ thứ tư Toàn Chân Giáo, đương nhiên đổi lại thì thân thể Dương Quá lại một lần bị đẩy tới bờ vực giới hạn.
Vô Song đem Dương Quá về Toàn Chân Giáo, dùng thuật châm cứu giúp Dương Quá lưu thông khí huyết, dán cho Dương Quá vài loại cao đặc biệt giúp giãn cơ, tiêu bầm, sau đó mới trở về Cổ Mộ, ôm Tiểu Long Nữ ngủ trên giường hàn băng đến trưa.
...
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook