Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 810
Anh Đinh Thiên Hoàng là một nam nhân rất khó để mà nhận xét, ít nhất là từ cái nhìn đầu tiên thì sẽ có kết luận như vậy.
Vẻ mặt Anh Đinh Thiên Hoàng rất trẻ trung, năm nay người này đã gần 40 nhưng nhìn chỉ hơn 30, tất nhiên đây có phải vì do song tu với Mikami không thì Vô Song không rõ lắm.
Ngoài cái vẻ trẻ trung ra thì Anh Đinh Thiên Hoàng có một khuôn mặt cực kỳ thư sinh, nước da cũng trắng hơn người Phù Tang nhiều, có thể nói cho người ta một loại cảm giác ngọc thụ lâm phong tuy nhiên khuôn mặt là một việc còn nét mặt thì lại là một việc khác, nét mặt của Anh Đinh Thiên Hoàng lại cho người ta cảm giác trầm ổn, đặc biệt là ánh mắt của vị thiên hoàng này cực trầm.
Đây có lẽ lần đầu tiên Vô Song được thấy một vị hoang đế, dĩ nhiên không tính Thiết Mộc Chân.
Thiết Mộc Chân thực sự rất đặc biệt, trong các hoàng đế mà Vô Song biết thì gần như không có ai đi được quá xa trên con đường võ nghệ nhưng mà Thiết Mộc Chân thì lại là một tồn tại khác, bất kể có sự xuất hiện của Đế Thích Thiên hay không thì tạo nghệ của Thiết Mộc Chân về mặt võ học cũng rất khủng bố.
Lại nói bên cạnh Anh Đinh Thiên Hoàng lúc này là một lão nhân già hơn nhiều, kẻ này ngồi ngay gần Anh Đinh Thiên Hoàng tuy nhiên vị trí lại thấp hơn một chút, về mặt lý thuyết kẻ này đương nhiên không thể so với Anh Đinh Thiên Hoàng nhưng mà khi hắn ngồi đó gần như bất cứ ánh mắt nào cũng chẳng thể bỏ qua hắn được.
Lão nhân này khuôn mặt thậm chí đã hóp vào, làn da lộ ra vài điểm tàn nhan nhưng khí tức nặng tựa như núi, ánh mắt như muốn nuốt chửng cả sơn hà, đặc biệt thanh Katana đeo bên hông của người này cho Vô Song cảm giác nguy hiểm.
Người này cũng không khó để đoán, chỉ có thể là đại tướng quân Tokugawa Yoshimune.
Ngoại trừ đại tướng quân cùng Thiên Hoàng ra thì ở đây còn có vài người nữa làm Vô Song hứng thú, gần như là tinh anh của toàn bộ triều đình Phù Tang nhiều năm sau đều sẽ xuất hiện tại sân rồng này.
Đại tướng quân Tokugawa Yoshimune vừa nhìn cũng thấy đã rất già, thực lực của lão nhân này rất mạnh nhưng thực lực là một việc mà tinh lực thì lại là một việc khác, không sớm thì muộn lão nhân này cũng phải nhường lại binh quyền cho thế hệ sau nhà Tokugawa.
Người của gia tộc Tokugawa ngày hôm nay đều mặc một bộ Kimono màu đen với quần bên dưới màu xám, đồng thời ở trên ngực phải đều có đính gia huy của dòng tộc Tokugawa, gia huy của bọn họ được gọi là Tam Diệp Quỳ.
Tại nơi này phải có đến 10 người mặc trang phục đặc trưng của nhà Tokugawa nhưng chỉ có 2 người làm Vô Song chú ý.
Kẻ thứ nhất tuổi tác có lẽ không hơn không kém Anh Đinh Thiên Hoàng là bao tuy nhiên trái với Anh Đinh Thiên Hoàng thì kẻ này vừa nhìn đã cho người ta cảm giác khờ, một mặt si ngốc, ánh mắt thẫn thờ vô hồn, nhìn như kẻ ngu si chứ không có một chút tư chất nào.
Kẻ này đặt ở nơi khác thì Vô Song cũng kệ nhưng mà ở nơi này thì hắn tất nhiên sẽ như gà giữa bầy hạc, quả thực quá khác người.
Người này hiện tại Vô Song không biết tên nhưng mà sau này rất nhanh Vô Song sẽ biết, người này là con trai cả của tướng quân Yoshimune tức Tokugawa Ieshige.
Người thứ hai của gia tộc Tokugawa làm Vô Song chú ý thì tuổi tác cũng không đã không còn trẻ gì, hắn cô độc ngồi một góc, gần như xung quanh không có ai, việc này lộ ra cảm giác đặc biệt quỷ dị hơn nữa kẻ này còn mất một con mắt tuy nhiên không vì thế mà Vô Song coi thường hắn, hắn không giống Ieshige vốn như gà giữa bầy hạc, kẻ này như một con sói đói trên thảo nguyên vậy, cho Vô Song cảm giác hung tàn vô cùng.
Người này cũng cực nổi tiếng, hắn gọi Tokugawa Munetada, hắn là em trai của đại tướng quân Yoshimune hiện tại đồng thời trong quá khứ hắn là một trong hai người trực tiếp tranh đoạt ngôi vị quyền lực nhất nhì xứ Phù Tang với đại ca của mình, hiện tại tuy thất thế nhưng địa vị của Munetada cực kỳ cao, hắn ngồi một mình nơi đây đơn giản chỉ là không muốn gặp người, không muốn nói chuyện với người.
Sau nhà Tokugawa thì có một người nữa mà Vô Song không thể không nhìn, không thể không để ý, kẻ này gọi là Thiên Vũ Lộc Hàn.
Kẻ này hiện tại còn rất trẻ, có lẽ chưa tới 60 nhưng ở thời điểm thế giới kia Vô Song gặp người này hắn đã hơn trăm tuổi.
Tại sao Vô Song lại nhớ kẻ này?, đấy là bởi ở thế giới kia khi Vô Song đi tới Phù Tang, sau một số việc xảy ra thì Thiên Vũ Lộc Hàn chính là người đứng ra huy động lực lượng Bái Nguyệt Giáo cùng cao tầng Phù Tang quyết đấu với Vô Song.
Dĩ nhiên khi đó Vô Song đã vô địch thiên hạ, một mình Vô Song có thể quét ngang Phù Tang không địch thủ, đồng thời vì quyết định của Thiên Vũ Lộc Hàn mà Vô Song suýt nữa diệt luôn toàn bộ Thiên Vũ nhất tộc, rốt cuộc đến khi Thiên Vũ Chính Tắc xuất hiện mới có thể lưu lại cho Thiên Vũ gia một đường sinh cơ.
Nhìn Thiên Vũ Lộc Hàn, Vô Song cũng không khỏi nghi hoặc, Thiên Vũ Lộc Hàn hiện tại so với kẻ trong trí nhớ của Vô Song nhỏ hơn gần 50 năm tuổi, Vô Song không rõ hai thế giới thực sự có phải có chút liên quan với nhau hay không nhưng nếu thật sự có liên quan thì sẽ có rất nhiều việc thú vị xảy ra.
Thế giới hiện tại Vô Song đang sống có thể hiểu là một quyển tiểu thuyết riêng biệt, sau đó nó bị Đế Thích Thiên thay đổi, Đế Thích Thiên sau khi gần như hủy diệt một thế giới lại vô tình mang ‘cốt truyện’ của thế giới kia lồng ghép vào thế giới này vì vậy thế giới này dần dần mới trở nên rộng lớn và phức tạp như vậy.
Nếu giả sư hai thế giới thật sự có quan hệ với nhau từ đó dùng Thiên Vũ Lộc Hàn làm thước đo vậy có phải trái quả sự kiện Bồng Lai Tiên Đảo này thì Phù Tang vẫn không gặp biến cố gì hay không?, hoặc ít nhất Phù Tang có trẻ trải qua một kiếp nạn này?.
Quan trọng hơn, Vô Song hoài nghi, sự kiện Bồng Lai Tiên Đảo này chỉ sợ là một lần thuế biến với Thiên Vũ Chính Tắc bởi khi Thiên Vũ Lộc Hàn sống quá trăm tuổi thì bản thân Thiên Vũ Chính Tắc thật ra đã nắm quyền Bái Nguyệt Giáo hơn 30 năm, đại khái khi Thiên Vũ Chính Tắc gần 40 tuổi thì hắn chính thức nắm đại quyền của Thiên Vũ gia.
Thế giới này, Thiên Vũ Chính Tắc mới ngoài 20 nhưng nếu không có đại cơ duyên thì chỉ bằng thể chất của hắn căn bản không thể ở trước 40 tuổi lên năm quyền Thiên Vũ gia được.
Đương nhiên ngoài những nhân vật kể trên thì ở đây cũng còn rất nhiều nhân vật đáng để Vô Song để ý nhưng mà Vô Song lại không biết tên bọn họ, càng không nhận ra là từ gia tộc nào, từ thế lực nào, từ đó cũng chỉ mặc như không quan tâm.
_ _ _ _ __ _ _ _
Trong lúc Vô Song âm thầm đánh giá tất cả mọi người ở đây thì cũng có vài người đang đánh giá Vô Song.
Đầu tiên là cái đám người Thập Ngũ Đương Đại, lúc này kẻ đứng đầu trong Thập Ngũ Đương Đại tức Thiên Vũ Trung đang lại gần Thiên Vũ Huân, giọng nói đầy vẻ quan tâm.
“Thấy không ổn thì không cần đi chuyến này”.
Thiên Vũ Huân nghe vậy, toàn thân hơi run lên sau đó quay đầu nhìn Thiên Vũ Trung.
“Đại ca, em ổn, nhiệm vụ lần này em tuyệt đối không bỏ lỡ”.
Thiên Vũ Trung nhẹ lắc đầu sau đó thở dài một hơi.
“Em vẫn cố chấp như vậy, Thiên Vũ gia từ xưa đến nay nào có trường hợp nữ nhân lên nắm quyền?”.
Nói xong Thiên Vũ Trung đưa tay nhẹ vỗ vai Thiên Vũ Huân một cái, đồng thời ngăn nàng lên tiếng.
“Sau nhiệm vụ lần này, đại ca sẽ rời khỏi Thập Ngũ Đương Đai, bắt đầu hành trình mới với tư cách thiếu tộc trưởng, khi đó dù em muốn hay không cũng sẽ phải rời khỏi Thập Ngũ Đương Đại, ở nhà lấy một tấm chồng, nuôi dạy một đứa con”.
Thiên Vũ Huân đương nhiên không phục nhưng mà nàng không dám mở miệng bởi vì tuy Thiên Vũ Trung nói năng rất nhẹ nhàng nhưng áp lực tạo ra như núi vậy, nhất là cái tay kia gần như có thể đánh lệch một bên người của nàng.
“Về phần kẻ tóc trắng kia, em cũng không cần đảm nhiệm, thực lực của hắn chắc chắn thông quan nhưng từ nay về sau để đại ca tới phụ trách, đại ca sẽ để em phụ trách một tử tù khác”.
Thiên Vũ Huân tuy chán ghét cùng sợ hãi Vô Song vô cùng nhưng mà Vô Song dù sao cũng là nàng bắt đến trên danh nghĩa, bình thường nàng vốn sẽ không dám cãi lời nhưng mà thêm việc trước đó, trong lòng Thiên Vũ Huân như có dũng khí đối nghịch lại với đường ca của mình, nàng lập tức không phục mà đáp.
“Tại sao lại vậy?, hắn rõ ràng là do muội bắt được...”.
Thiên Vũ Huân chưa nói hết câu đã phải ngậm miệng bởi vì ánh mắt của Thiên Vũ Trung lúc này rất đáng sợ.
“Tại sao?, chỉ vì hắn giết hết 20 tên tử tù cùng phòng trong điều kiện vẫn bị Kim Cang Tỏa khóa chặt vậy là đủ”.
“Hắn gọi Nghịch Thiên Di Hành đúng không?, là em cùng kẻ gọi là Thiên Vũ Chính Tắc kia bắt được hắn?, trò cười”.
Thiên Vũ Trung nói đến đây, lại nhếch miệng.
“Kẻ gọi là Thiên Vũ Chính Tắc kia lần trước không hoàn thành nhiệm vụ nhưng lại là kẻ duy nhất sống trở về, trước ta còn nghĩ bởi hắn có thuật tiềm hành đặc thù nhưng mà hiện tại xem ra trong lòng có gian trá”.
“Đương nhiên, em là em gái ta, ta sẽ không nghi ngờ em, về phần Thiên Vũ Chính Tắc thì để hắn lên Bồng Lai Đảo đi, ở trên đó tiện thể giải quyết một thể”.
Thiên Vũ Trung lại nhẹ vỗ vai em gái mình một cái rồi quay người rời đi, từ đầu đến cuối Thiên Vũ Huân căn bản không có quyền được phát ngôn.
Việc Vô Song làm trong phòng giam thực sự rất lớn, rất kinh tâm động phách nhưng toàn bộ đều bị Thiên Vũ Trung đè xuống lại thêm Vô Song là nhóm cuối ra ngoài, càng không có mấy người thật sự biết việc này, từ đó cũng chỉ có mình Thiên Vũ Trung biết Vô Song đáng sợ ra sao.
Dĩ nhiên Vô Song càng đáng sợ chứng tỏ Vô Song càng lợi hại, càng lợi hại thì chuyến đi trên Bồng Lai Tiên Đảo này càng có đất diễn, thân là người giám sát Vô Song bản thân Thiên Vũ Trung càng có thể thu nhiều lợi ích.
Thiên Vũ Trung để ý Vô Song, việc này dễ bàn nhưng mà ở nơi này vẫn còn một người nữa cũng để ý tới Vô Song hơn nữa kẻ này không phải thượng tầng Phù Tang mà cũng là tử tù.
Từ khi toàn bộ tử tù được áp giải đến nơi này hắn đã chú ý đến Vô Song hơn nữa ánh mắt còn không thèm che đậy chút nào.
Vô Song trên lưng đeo Kim Cang Tỏa, thú thật phi thường bắt mắt, rất nhiều người đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn, nhưng chỉ riêng tên tử tù kia mang theo ánh mắt khác lạ, trong ánh mắt của hắn không có kinh hoàng, không có sợ hãi, không có đề phòng, có chăng chỉ có sự hứng thú cùng tò mò.
Vô Song đương nhiên cũng phát hiện ra kẻ này, đối với kẻ này Vô Song cũng tò mò không kém bởi vì tên tử tù này phi thường nhỏ tuổi, tuổi tác chỉ khoảng 13-14.
Tuổi tác này có thể lăn lộn đến vị trí ‘tử tù’, quả thật đáng gờm.
Bỏ qua vấn đề tuổi tác, một thứ khác làm Vô Song hứng thú trên người đứa bé này chính là mái tóc của nó, mái tóc cũng có màu trắng bạc giống hệt Vô Song.
...
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Vẻ mặt Anh Đinh Thiên Hoàng rất trẻ trung, năm nay người này đã gần 40 nhưng nhìn chỉ hơn 30, tất nhiên đây có phải vì do song tu với Mikami không thì Vô Song không rõ lắm.
Ngoài cái vẻ trẻ trung ra thì Anh Đinh Thiên Hoàng có một khuôn mặt cực kỳ thư sinh, nước da cũng trắng hơn người Phù Tang nhiều, có thể nói cho người ta một loại cảm giác ngọc thụ lâm phong tuy nhiên khuôn mặt là một việc còn nét mặt thì lại là một việc khác, nét mặt của Anh Đinh Thiên Hoàng lại cho người ta cảm giác trầm ổn, đặc biệt là ánh mắt của vị thiên hoàng này cực trầm.
Đây có lẽ lần đầu tiên Vô Song được thấy một vị hoang đế, dĩ nhiên không tính Thiết Mộc Chân.
Thiết Mộc Chân thực sự rất đặc biệt, trong các hoàng đế mà Vô Song biết thì gần như không có ai đi được quá xa trên con đường võ nghệ nhưng mà Thiết Mộc Chân thì lại là một tồn tại khác, bất kể có sự xuất hiện của Đế Thích Thiên hay không thì tạo nghệ của Thiết Mộc Chân về mặt võ học cũng rất khủng bố.
Lại nói bên cạnh Anh Đinh Thiên Hoàng lúc này là một lão nhân già hơn nhiều, kẻ này ngồi ngay gần Anh Đinh Thiên Hoàng tuy nhiên vị trí lại thấp hơn một chút, về mặt lý thuyết kẻ này đương nhiên không thể so với Anh Đinh Thiên Hoàng nhưng mà khi hắn ngồi đó gần như bất cứ ánh mắt nào cũng chẳng thể bỏ qua hắn được.
Lão nhân này khuôn mặt thậm chí đã hóp vào, làn da lộ ra vài điểm tàn nhan nhưng khí tức nặng tựa như núi, ánh mắt như muốn nuốt chửng cả sơn hà, đặc biệt thanh Katana đeo bên hông của người này cho Vô Song cảm giác nguy hiểm.
Người này cũng không khó để đoán, chỉ có thể là đại tướng quân Tokugawa Yoshimune.
Ngoại trừ đại tướng quân cùng Thiên Hoàng ra thì ở đây còn có vài người nữa làm Vô Song hứng thú, gần như là tinh anh của toàn bộ triều đình Phù Tang nhiều năm sau đều sẽ xuất hiện tại sân rồng này.
Đại tướng quân Tokugawa Yoshimune vừa nhìn cũng thấy đã rất già, thực lực của lão nhân này rất mạnh nhưng thực lực là một việc mà tinh lực thì lại là một việc khác, không sớm thì muộn lão nhân này cũng phải nhường lại binh quyền cho thế hệ sau nhà Tokugawa.
Người của gia tộc Tokugawa ngày hôm nay đều mặc một bộ Kimono màu đen với quần bên dưới màu xám, đồng thời ở trên ngực phải đều có đính gia huy của dòng tộc Tokugawa, gia huy của bọn họ được gọi là Tam Diệp Quỳ.
Tại nơi này phải có đến 10 người mặc trang phục đặc trưng của nhà Tokugawa nhưng chỉ có 2 người làm Vô Song chú ý.
Kẻ thứ nhất tuổi tác có lẽ không hơn không kém Anh Đinh Thiên Hoàng là bao tuy nhiên trái với Anh Đinh Thiên Hoàng thì kẻ này vừa nhìn đã cho người ta cảm giác khờ, một mặt si ngốc, ánh mắt thẫn thờ vô hồn, nhìn như kẻ ngu si chứ không có một chút tư chất nào.
Kẻ này đặt ở nơi khác thì Vô Song cũng kệ nhưng mà ở nơi này thì hắn tất nhiên sẽ như gà giữa bầy hạc, quả thực quá khác người.
Người này hiện tại Vô Song không biết tên nhưng mà sau này rất nhanh Vô Song sẽ biết, người này là con trai cả của tướng quân Yoshimune tức Tokugawa Ieshige.
Người thứ hai của gia tộc Tokugawa làm Vô Song chú ý thì tuổi tác cũng không đã không còn trẻ gì, hắn cô độc ngồi một góc, gần như xung quanh không có ai, việc này lộ ra cảm giác đặc biệt quỷ dị hơn nữa kẻ này còn mất một con mắt tuy nhiên không vì thế mà Vô Song coi thường hắn, hắn không giống Ieshige vốn như gà giữa bầy hạc, kẻ này như một con sói đói trên thảo nguyên vậy, cho Vô Song cảm giác hung tàn vô cùng.
Người này cũng cực nổi tiếng, hắn gọi Tokugawa Munetada, hắn là em trai của đại tướng quân Yoshimune hiện tại đồng thời trong quá khứ hắn là một trong hai người trực tiếp tranh đoạt ngôi vị quyền lực nhất nhì xứ Phù Tang với đại ca của mình, hiện tại tuy thất thế nhưng địa vị của Munetada cực kỳ cao, hắn ngồi một mình nơi đây đơn giản chỉ là không muốn gặp người, không muốn nói chuyện với người.
Sau nhà Tokugawa thì có một người nữa mà Vô Song không thể không nhìn, không thể không để ý, kẻ này gọi là Thiên Vũ Lộc Hàn.
Kẻ này hiện tại còn rất trẻ, có lẽ chưa tới 60 nhưng ở thời điểm thế giới kia Vô Song gặp người này hắn đã hơn trăm tuổi.
Tại sao Vô Song lại nhớ kẻ này?, đấy là bởi ở thế giới kia khi Vô Song đi tới Phù Tang, sau một số việc xảy ra thì Thiên Vũ Lộc Hàn chính là người đứng ra huy động lực lượng Bái Nguyệt Giáo cùng cao tầng Phù Tang quyết đấu với Vô Song.
Dĩ nhiên khi đó Vô Song đã vô địch thiên hạ, một mình Vô Song có thể quét ngang Phù Tang không địch thủ, đồng thời vì quyết định của Thiên Vũ Lộc Hàn mà Vô Song suýt nữa diệt luôn toàn bộ Thiên Vũ nhất tộc, rốt cuộc đến khi Thiên Vũ Chính Tắc xuất hiện mới có thể lưu lại cho Thiên Vũ gia một đường sinh cơ.
Nhìn Thiên Vũ Lộc Hàn, Vô Song cũng không khỏi nghi hoặc, Thiên Vũ Lộc Hàn hiện tại so với kẻ trong trí nhớ của Vô Song nhỏ hơn gần 50 năm tuổi, Vô Song không rõ hai thế giới thực sự có phải có chút liên quan với nhau hay không nhưng nếu thật sự có liên quan thì sẽ có rất nhiều việc thú vị xảy ra.
Thế giới hiện tại Vô Song đang sống có thể hiểu là một quyển tiểu thuyết riêng biệt, sau đó nó bị Đế Thích Thiên thay đổi, Đế Thích Thiên sau khi gần như hủy diệt một thế giới lại vô tình mang ‘cốt truyện’ của thế giới kia lồng ghép vào thế giới này vì vậy thế giới này dần dần mới trở nên rộng lớn và phức tạp như vậy.
Nếu giả sư hai thế giới thật sự có quan hệ với nhau từ đó dùng Thiên Vũ Lộc Hàn làm thước đo vậy có phải trái quả sự kiện Bồng Lai Tiên Đảo này thì Phù Tang vẫn không gặp biến cố gì hay không?, hoặc ít nhất Phù Tang có trẻ trải qua một kiếp nạn này?.
Quan trọng hơn, Vô Song hoài nghi, sự kiện Bồng Lai Tiên Đảo này chỉ sợ là một lần thuế biến với Thiên Vũ Chính Tắc bởi khi Thiên Vũ Lộc Hàn sống quá trăm tuổi thì bản thân Thiên Vũ Chính Tắc thật ra đã nắm quyền Bái Nguyệt Giáo hơn 30 năm, đại khái khi Thiên Vũ Chính Tắc gần 40 tuổi thì hắn chính thức nắm đại quyền của Thiên Vũ gia.
Thế giới này, Thiên Vũ Chính Tắc mới ngoài 20 nhưng nếu không có đại cơ duyên thì chỉ bằng thể chất của hắn căn bản không thể ở trước 40 tuổi lên năm quyền Thiên Vũ gia được.
Đương nhiên ngoài những nhân vật kể trên thì ở đây cũng còn rất nhiều nhân vật đáng để Vô Song để ý nhưng mà Vô Song lại không biết tên bọn họ, càng không nhận ra là từ gia tộc nào, từ thế lực nào, từ đó cũng chỉ mặc như không quan tâm.
_ _ _ _ __ _ _ _
Trong lúc Vô Song âm thầm đánh giá tất cả mọi người ở đây thì cũng có vài người đang đánh giá Vô Song.
Đầu tiên là cái đám người Thập Ngũ Đương Đại, lúc này kẻ đứng đầu trong Thập Ngũ Đương Đại tức Thiên Vũ Trung đang lại gần Thiên Vũ Huân, giọng nói đầy vẻ quan tâm.
“Thấy không ổn thì không cần đi chuyến này”.
Thiên Vũ Huân nghe vậy, toàn thân hơi run lên sau đó quay đầu nhìn Thiên Vũ Trung.
“Đại ca, em ổn, nhiệm vụ lần này em tuyệt đối không bỏ lỡ”.
Thiên Vũ Trung nhẹ lắc đầu sau đó thở dài một hơi.
“Em vẫn cố chấp như vậy, Thiên Vũ gia từ xưa đến nay nào có trường hợp nữ nhân lên nắm quyền?”.
Nói xong Thiên Vũ Trung đưa tay nhẹ vỗ vai Thiên Vũ Huân một cái, đồng thời ngăn nàng lên tiếng.
“Sau nhiệm vụ lần này, đại ca sẽ rời khỏi Thập Ngũ Đương Đai, bắt đầu hành trình mới với tư cách thiếu tộc trưởng, khi đó dù em muốn hay không cũng sẽ phải rời khỏi Thập Ngũ Đương Đại, ở nhà lấy một tấm chồng, nuôi dạy một đứa con”.
Thiên Vũ Huân đương nhiên không phục nhưng mà nàng không dám mở miệng bởi vì tuy Thiên Vũ Trung nói năng rất nhẹ nhàng nhưng áp lực tạo ra như núi vậy, nhất là cái tay kia gần như có thể đánh lệch một bên người của nàng.
“Về phần kẻ tóc trắng kia, em cũng không cần đảm nhiệm, thực lực của hắn chắc chắn thông quan nhưng từ nay về sau để đại ca tới phụ trách, đại ca sẽ để em phụ trách một tử tù khác”.
Thiên Vũ Huân tuy chán ghét cùng sợ hãi Vô Song vô cùng nhưng mà Vô Song dù sao cũng là nàng bắt đến trên danh nghĩa, bình thường nàng vốn sẽ không dám cãi lời nhưng mà thêm việc trước đó, trong lòng Thiên Vũ Huân như có dũng khí đối nghịch lại với đường ca của mình, nàng lập tức không phục mà đáp.
“Tại sao lại vậy?, hắn rõ ràng là do muội bắt được...”.
Thiên Vũ Huân chưa nói hết câu đã phải ngậm miệng bởi vì ánh mắt của Thiên Vũ Trung lúc này rất đáng sợ.
“Tại sao?, chỉ vì hắn giết hết 20 tên tử tù cùng phòng trong điều kiện vẫn bị Kim Cang Tỏa khóa chặt vậy là đủ”.
“Hắn gọi Nghịch Thiên Di Hành đúng không?, là em cùng kẻ gọi là Thiên Vũ Chính Tắc kia bắt được hắn?, trò cười”.
Thiên Vũ Trung nói đến đây, lại nhếch miệng.
“Kẻ gọi là Thiên Vũ Chính Tắc kia lần trước không hoàn thành nhiệm vụ nhưng lại là kẻ duy nhất sống trở về, trước ta còn nghĩ bởi hắn có thuật tiềm hành đặc thù nhưng mà hiện tại xem ra trong lòng có gian trá”.
“Đương nhiên, em là em gái ta, ta sẽ không nghi ngờ em, về phần Thiên Vũ Chính Tắc thì để hắn lên Bồng Lai Đảo đi, ở trên đó tiện thể giải quyết một thể”.
Thiên Vũ Trung lại nhẹ vỗ vai em gái mình một cái rồi quay người rời đi, từ đầu đến cuối Thiên Vũ Huân căn bản không có quyền được phát ngôn.
Việc Vô Song làm trong phòng giam thực sự rất lớn, rất kinh tâm động phách nhưng toàn bộ đều bị Thiên Vũ Trung đè xuống lại thêm Vô Song là nhóm cuối ra ngoài, càng không có mấy người thật sự biết việc này, từ đó cũng chỉ có mình Thiên Vũ Trung biết Vô Song đáng sợ ra sao.
Dĩ nhiên Vô Song càng đáng sợ chứng tỏ Vô Song càng lợi hại, càng lợi hại thì chuyến đi trên Bồng Lai Tiên Đảo này càng có đất diễn, thân là người giám sát Vô Song bản thân Thiên Vũ Trung càng có thể thu nhiều lợi ích.
Thiên Vũ Trung để ý Vô Song, việc này dễ bàn nhưng mà ở nơi này vẫn còn một người nữa cũng để ý tới Vô Song hơn nữa kẻ này không phải thượng tầng Phù Tang mà cũng là tử tù.
Từ khi toàn bộ tử tù được áp giải đến nơi này hắn đã chú ý đến Vô Song hơn nữa ánh mắt còn không thèm che đậy chút nào.
Vô Song trên lưng đeo Kim Cang Tỏa, thú thật phi thường bắt mắt, rất nhiều người đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn, nhưng chỉ riêng tên tử tù kia mang theo ánh mắt khác lạ, trong ánh mắt của hắn không có kinh hoàng, không có sợ hãi, không có đề phòng, có chăng chỉ có sự hứng thú cùng tò mò.
Vô Song đương nhiên cũng phát hiện ra kẻ này, đối với kẻ này Vô Song cũng tò mò không kém bởi vì tên tử tù này phi thường nhỏ tuổi, tuổi tác chỉ khoảng 13-14.
Tuổi tác này có thể lăn lộn đến vị trí ‘tử tù’, quả thật đáng gờm.
Bỏ qua vấn đề tuổi tác, một thứ khác làm Vô Song hứng thú trên người đứa bé này chính là mái tóc của nó, mái tóc cũng có màu trắng bạc giống hệt Vô Song.
...
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.Đọc nhanh tại Vietwriter.com