Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 811
Toàn bộ tử tù đều được tập hợp ở sân rộng, con số lên tới gần 600 người, cái đám này tụ tập một chỗ gần như cho người ta một loại cảm giác sởn tóc gáy vậy.
Đương nhiên cũng sẽ chẳng ai để đám người này ngồi đây mãi, dưới cái nắng 42 độ như thiêu như đốt, giữa lúc mặt trời lên đến đỉnh đầu, rốt cuộc âm thanh lạnh lùng đầy quyền uy vang lên.
“Thiên hoàng bệ hạ, giờ lành đã điểm”.
Người mở miệng chính là đại tướng quân Yoshimune.
Hiện tại phủ Đại Tướng Quân cùng Thiên Hoàng gần như đã bằng mặt không bằng lòng nhưng mà địa vị của Yoshimune vẫn rất lớn, ông ta có thể coi như bá phụ của Anh Đinh Thiên Hoàng thêm vào việc Yoshimune cũng chẳng còn tại vị bao nhiêu năm nữa dẫn tới việc Anh Đinh Thiên Hoàng gần như không cần thiết đấu sống đấu chết với vị đại tướng quân này, từ đó lại lộ ra vài phần hạ phong.
Nghe Yoshimune mở miệng, Anh Đinh Thiên Hoàng rốt cuộc gật đầu, lên tiếng.
“Nổi trống, tiến hằn sàng lọc”.
Giọng nói của Anh Đinh Thiên Hoàng không lớn, càng không có khả năng truyền khắp sân rộng này nhưng mà khi Thiên Hoàng dứt lời thì tiếng trống vẫn vang lên, bốn hàng trống xếp dọc với nhau trong sân rộng, tiếng trống nối liền liên tục, liên miên bất tuyệt.
Theo tiếng trống này vang lên, có hai phe nhân mã lần lượt tiến vào sân rồng.
Đầu tiên là nhà Thiên Vũ gia, thứ hai chính là nhà Minamoto.
Thiên Vũ gia rất mạnh, phi thường mạnh, tại thời Mạc phủ này Thiên Vũ gia có thể đối địch cùng hai đại gia tộc khác của Phù Tang một lúc, Thiên Vũ gia có thể coi là sự hòa hợp của nhà Minamoto cùng nhà Kido.
Đương nhiên nhà Kido thật ra cũng không tính là đại gia tộc, bọn họ là gia tộc chỉ nghe lệnh Thiên Hoàng đồng thời hiện tại cũng là đồng mình thân thiết của nhà Minamoto, chuyên được Thiên Hoàng sử dụng để kiềm chế Thiên Vũ gia.
Nếu chỉ tính về độ phân bố cùng nắm giữ thông tin lẫn hệ thống tình báo bản thân nhà Minamoto không sánh được với Thiên Vũ gia nhưng ở trên phương diện võ lục, nhà Minamoto cực cường.
Toàn bộ Phù Tang hiện tại có 7 đế vị cường giả.
Bái Nguyệt Giáo có 2 vị, trong đó 1 người là Nguyệt Đế, người còn lại thuộc Thiên Vũ gia.
Phủ Đại Tướng Quân có 1 vị.
Nhà Yamato đại diện cho thế lực Thiên Hoàng có 2 vị.
Nhà Minamoto nắm giữ 1 vị.
Cuối cùng gia tộc Fujiwara nắm giữ 1 vị.
Sự xuất hiện song song của hai quân đoàn vũ trang giữa Thiên Vũ gia cùng nhà Minamoto khi tiến vào sân rồng lại một lần nữa chứng minh cho thế cuộc của Phù Tang hiện tại, gần như bất cứ việc gì cũng phải kiềm chế lẫn nhau, so kè lần nhau.
Có khoảng 600 tử tù thì cũng có 600 người của hai gia tộc tiến vào sân rồng, mỗi bên bao gồm khoảng 300 người tự động tản ra sau đó từ từ rút Katana đặt lên trên cổ tử tù.
Thú thật Vô Song thực sự khó mà quen được với những lễ nghi của Phù Tang, lễ nghi là thứ không xấu, truyền thống là thứ khó bỏ nhưng mà với người ngoài như Vô Song thì cực kỳ mất thời gian, hắn căn bản không quen được.
Cảm nhận thanh Katana đặt lên cổ mình, ánh mắt Vô Song không khỏi nhíu lại.
Đương nhiên cái đám này sẽ không thực sự chém xuống mà là đợi đại tướng quân Yoshimune đứng lên đọc ‘diễn văn’.
Đáng lẽ lần này phải là Thiên Hoàng mở miệng nhưng chẳng biết tại sao lại đến Yoshimune tới nói.
Công tâm thì Yoshimune quan tâm vấn đề trường sinh hơn Anh Đinh Thiên Hoàng nhiều bởi lão nhân này đã già, hậu đại sau này cũng không có người quá xuất sắc, gia tộc Tokugawa hiện tại nhìn như cực thịnh nhưng mà cực thịnh được bao lâu?.
Yoshimune đứng lên bục cao nhất, lão nhân này lúc ngồi thì nhìn có chút già nua nhưng khi đứng lên trên người có một loại khí thế lan ra toàn bộ sân rồng, khí thế của Yoshimune gần như làm cho toàn bộ tử tù không thể không tập trung nhìn về phía ông ta.
Yoshimune lúc này mới mở miệng.
“Các ngươi đã tới đây vậy thì không cần ta nói nhiều, các ngươi là những tội phạm khét tiếng nhất toàn bộ Phù Tang, với tội ác các ngươi gây ra thì cái chết là con đường duy nhất mà các ngươi có thể được đón nhận tuy nhiên ngày hôm nay lấy tư cách là Đại Tướng Quân của đất nước Phù Tang, ta có thể cho các ngươi lựa chọn”.
“Lựa chọn chết như một người hùng hoặc chết như một kẻ tội đồ, nếu các ngươi lựa chọn chết như kẻ tội đồ vậy thì ngay giờ phút này, án hành hình sẽ được thực thi”.
Yoshimune nói xong liền yên lặng, đương nhiên toàn bộ sân rồng cũng yên lặng, sẽ không có tử tù nào đến tận đây rồi mà vẫn muốn chết cả, ít nhất sẽ không phải chết ngay lập tức ở đây.
Yoshimune nhìn toàn trường, ánh mắt già nua bỗng chú ý tới Vô Song bởi Vô Song lúc này là người duy nhất đeo Kim Cang Tỏa đồng thời sau lưng Vô Song lúc này cũng là người hiếm hoi mà Yoshimune nhớ tên trong đám hậu bối – Thiên Vũ Trung.
Yoshimune khẽ cười một cái, sau đó lại tiếp tục mở miệng.
“Sự im lặng này có thể đại biểu con đường của các ngươi, các ngươi muốn chết như một người hùng, vậy ta sẽ cho các ngươi tư cách để trở thành người hùng”.
“Nhân dạnh ta, Tokugawa Yoshimune, ta tuyên bố toàn bộ các ngươi được tự do, được cởi bỏ xiềng xích đồng thời bước vào trận chiến tàn khốc nhất, trận chiến để trở thành người hùng”.
“Bậc anh hùng từ xưa đến nay không nhiều, nhiệm vụ tiếp theo phi thường quan trọng, ảnh hưởng mật thiết tới tương lai của đất nước chúng ta, lão phu không cần một đám tạp nham vô dụng, lão phu chỉ cần 30 người sống trong số các ngươi”.
Yoshimune nói xong, lập tức xuống đài đồng thời có binh lính Phù Tang kéo từng xe vũ khí ra sân rồng, sau đó đặt từng xe vũ khí ra khắp nơi xung quanh, cùng với động tác này của đám binh lính thì cao thủ của hai nhà Thiên Vũ cùng Minamoto bắt đầu vì đám tử tù mà tháo xích sắt.
đọc truYện ở https://truyeNcuatui.net/
Trong đám tử tù, đương nhiên Vô Song là trường hợp đặc biệt nhất bởi Vô Song là người duy nhất vẫn còn đeo Kim Cang Tỏa trên lưng.
Lúc này Thiên Vũ Trung tiến tới ngồi xuống bên cạnh Vô Song, thản nhiên mà hỏi.
“Nghịch Thiên Di Hành đúng chứ?, ta chắc không cần bỏ thứ này khỏi lưng ngươi đâu nhỉ?”.
Vô Song liếc nhìn Thiên Vũ Trung một cái, hắn hiện tại cũng đang không hiểu tại sao không phải Thiên Vũ Huân đến bên cạnh mình.
Vô Song khác với đám tử tù bình thường ở chỗ hắn biết nhiều hơn, hắn biết sau lần chém giết này thì chính thức sẽ chọn ra 30 tử tù mạnh nhất tiến tới Bồng Lai Đảo.
Ai cũng biết nơi này có Trường Sinh Dược nhưng mà trên nơi này có cái gì thì lại là vấn đề khác, đừng nói Mikami không thể mở miệng mà cho dù miệng cô ta có sinh ra hoa ra ngọc thì cũng chẳng ai ngu đến mức phó thác toàn bộ số mệnh vào miệng của một người phụ nữ cả.
Đám tử tù lần này tiến lên Bồng Lai Tiên Đảo với tư cách là đội thám thính, sau đó mang thông tin về cho Đại Tướng Quân cùng Thiên Hoàng.
Đương nhiên sẽ không ai tin đám tử tù này vì vậy phải có người giám sát, bình thường người giám sát sẽ là người được cả Đại Tướng Quân cùng Thiên Hoàng tin tưởng nhưng mà trong tình hình này thì cũng không có thế lực như vậy, rốt cuộc phải chia ra cho nhà Thiên Vũ cùng nhà Minamoto đảm nhiệm.
Mỗi gia tộc sẽ cử 15 người đi theo đám tử tù lên Bồng Lai Tiên Đảo, đám tử tù sẽ có tổng cộng 10 ngày thời gian trên đảo sau đó bất kể thế nào cũng phải trở về báo cáo với Đại Tướng Quân cùng Thiên Hoàng, đồng thời mở đường cho lực lượng chân chính của Phù Tang lên đảo.
Vô Song vốn tưởng người giám sát hắn sẽ là Thiên Vũ Huân nhưng không ngờ lại là một nam tử lạ mặt, kẻ này đương nhiên mạnh hơn Thiên Vũ Huân nhưng mà lại cho Vô Song cảm giác đáng ghét vô cùng.
Vô Song nghe hắn nói, cái cổ hơi quay lại, khóe miệng nhếch lên.
“Cút”.
Theo một chữ cút này của Vô Song, Thiên Vũ Trung khẽ cười sau đó lùi lại, rất nhanh rời khỏi sân rồng mà trở về vị trí quan sát, không chỉ Thiên Vũ Trung mà toàn bộ 600 người của Thiên Vũ gia cùng nhà Minamoto cũng đều rời đi, toàn bộ sân rồng này sẽ biến thành một mảnh địa ngục trần gian, sẽ là nơi 600 tử tù chém giết để chọn ra 30 kẻ mạnh nhất.
_ _ _ _ _ _ _ _
Trận chiến bên dưới cực kỳ đẫm máu nhưng mà thân là người mở đầu, là người phát biểu cho trận chiến này là Yoshimune thì lại không bận tâm lắm, ông ta trở về vị trí của mình xong liền chưa từng nhìn xuống dưới sân rồng, mãi đến khi đệ đệ Munetada tiến đến thì Yoshimune mới mở mắt ra.
“Tra được không?”.
Munetada ngồi xuống bên cạnh đại ca mình, ánh mắt nhìn về phía Vô Song ở sân rồng, lúc này toàn bộ đám tội phạm như bị điên vậy, tiến vào trạng thái chém giết điên cuồng tuy nhiên vẫn có những tử tù lộ ra mình cực kỳ đặc biệt.
Ở dưới kia, cũng như Vô Song, có những kẻ sau khi được bỏ xiềng xích ra thậm chí còn chưa đứng lên.
Munetada nhìn Vô Song một lúc rồi mới chuyển ánh mắt trở lại bên đại ca mình, hắn thản nhiên nói.
“Không tra được thông tin gì, chỉ biết hắn tự xưng Nghịch Thiên Di Hành, giết một tướng quân ở Phích Lịch Đảo, giết một kẻ của Thiên Vũ gia, người bắt giữ hắn trên giấy tờ gọi là Thiên Vũ Huân”.
“Ngoài ra kẻ này ở trong ngục làm một việc khá kinh người, nghe nói trong trạng thái bị xích tay xích chân vẫn có thể giết được toàn bộ bạn tù cùng ngục giam”.
Munetada nói xong bản thân Yoshimune như cảm thấy hứng thú, nhìn đệ đệ đồng thời cũng từng là đối thủ của mình, Yoshimune hỏi.
“Theo ngươi, hắn so với Thiên Vũ Trung ra sao?”.
Munetada cũng không cần nghĩ mà nói.
“Mạnh hơn nhiều”.
Yoshimune nghe vậy cười đến híp cả mắt, sau đó lại hỏi.
“Vậy theo ngươi, lần này người thừa kế Thiên Vũ gia sẽ sống hay chết?”.
Lại một lần nữa Munetada không cần phải nghĩ đồng thời trên miệng cũng cười gằn.
“Chết chắc”.
“Đừng nói là hắn, Thập Ngũ Đương Đại đều chết hết một lượt mới là tốt nhất”.
Hai huynh đệ nói chuyện thực sự không kiêng nể gì cả nhưng mà ngạc nhiên là cũng không ai nghe thấy, không ai cảm nhận được cái cuộc trò chuyện này.
Lần này lên Bồng Lai Đảo, Thiên Vũ gia đúng là minh hữu số một của phủ Đại Tướng Quân nhưng mà điều này thì chẳng liên quan gì đến việc đám người Thập Ngũ Đương Đại nên chết hết cả.
Dĩ nhiên Munetada từ đầu đến cuối cũng không nói Vô Song ra tay mà Munetada có nhân tuyển tốt hơn nhiều, nhân tuyển đáng tin hơn nhiều.
Trong đám tử tù kia có một đứa bé 13 tuổi, đứa bé này gọi là Luha.
Bằng vào một mình đứa bé này... Giết hết toàn bộ Thập Ngũ Đương Đại là việc không khó.
_ _ _ _ _ _ _ __
P/S: Xin lỗi mọi người, mấy chương này càng viết trạng thái càng không tốt, viết đi viết lại vài lần mới được, mình hứa sẽ bạo chương bù cho mọi người sau, chương hôm nay hết ở đây vậy.
...
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Đương nhiên cũng sẽ chẳng ai để đám người này ngồi đây mãi, dưới cái nắng 42 độ như thiêu như đốt, giữa lúc mặt trời lên đến đỉnh đầu, rốt cuộc âm thanh lạnh lùng đầy quyền uy vang lên.
“Thiên hoàng bệ hạ, giờ lành đã điểm”.
Người mở miệng chính là đại tướng quân Yoshimune.
Hiện tại phủ Đại Tướng Quân cùng Thiên Hoàng gần như đã bằng mặt không bằng lòng nhưng mà địa vị của Yoshimune vẫn rất lớn, ông ta có thể coi như bá phụ của Anh Đinh Thiên Hoàng thêm vào việc Yoshimune cũng chẳng còn tại vị bao nhiêu năm nữa dẫn tới việc Anh Đinh Thiên Hoàng gần như không cần thiết đấu sống đấu chết với vị đại tướng quân này, từ đó lại lộ ra vài phần hạ phong.
Nghe Yoshimune mở miệng, Anh Đinh Thiên Hoàng rốt cuộc gật đầu, lên tiếng.
“Nổi trống, tiến hằn sàng lọc”.
Giọng nói của Anh Đinh Thiên Hoàng không lớn, càng không có khả năng truyền khắp sân rộng này nhưng mà khi Thiên Hoàng dứt lời thì tiếng trống vẫn vang lên, bốn hàng trống xếp dọc với nhau trong sân rộng, tiếng trống nối liền liên tục, liên miên bất tuyệt.
Theo tiếng trống này vang lên, có hai phe nhân mã lần lượt tiến vào sân rồng.
Đầu tiên là nhà Thiên Vũ gia, thứ hai chính là nhà Minamoto.
Thiên Vũ gia rất mạnh, phi thường mạnh, tại thời Mạc phủ này Thiên Vũ gia có thể đối địch cùng hai đại gia tộc khác của Phù Tang một lúc, Thiên Vũ gia có thể coi là sự hòa hợp của nhà Minamoto cùng nhà Kido.
Đương nhiên nhà Kido thật ra cũng không tính là đại gia tộc, bọn họ là gia tộc chỉ nghe lệnh Thiên Hoàng đồng thời hiện tại cũng là đồng mình thân thiết của nhà Minamoto, chuyên được Thiên Hoàng sử dụng để kiềm chế Thiên Vũ gia.
Nếu chỉ tính về độ phân bố cùng nắm giữ thông tin lẫn hệ thống tình báo bản thân nhà Minamoto không sánh được với Thiên Vũ gia nhưng ở trên phương diện võ lục, nhà Minamoto cực cường.
Toàn bộ Phù Tang hiện tại có 7 đế vị cường giả.
Bái Nguyệt Giáo có 2 vị, trong đó 1 người là Nguyệt Đế, người còn lại thuộc Thiên Vũ gia.
Phủ Đại Tướng Quân có 1 vị.
Nhà Yamato đại diện cho thế lực Thiên Hoàng có 2 vị.
Nhà Minamoto nắm giữ 1 vị.
Cuối cùng gia tộc Fujiwara nắm giữ 1 vị.
Sự xuất hiện song song của hai quân đoàn vũ trang giữa Thiên Vũ gia cùng nhà Minamoto khi tiến vào sân rồng lại một lần nữa chứng minh cho thế cuộc của Phù Tang hiện tại, gần như bất cứ việc gì cũng phải kiềm chế lẫn nhau, so kè lần nhau.
Có khoảng 600 tử tù thì cũng có 600 người của hai gia tộc tiến vào sân rồng, mỗi bên bao gồm khoảng 300 người tự động tản ra sau đó từ từ rút Katana đặt lên trên cổ tử tù.
Thú thật Vô Song thực sự khó mà quen được với những lễ nghi của Phù Tang, lễ nghi là thứ không xấu, truyền thống là thứ khó bỏ nhưng mà với người ngoài như Vô Song thì cực kỳ mất thời gian, hắn căn bản không quen được.
Cảm nhận thanh Katana đặt lên cổ mình, ánh mắt Vô Song không khỏi nhíu lại.
Đương nhiên cái đám này sẽ không thực sự chém xuống mà là đợi đại tướng quân Yoshimune đứng lên đọc ‘diễn văn’.
Đáng lẽ lần này phải là Thiên Hoàng mở miệng nhưng chẳng biết tại sao lại đến Yoshimune tới nói.
Công tâm thì Yoshimune quan tâm vấn đề trường sinh hơn Anh Đinh Thiên Hoàng nhiều bởi lão nhân này đã già, hậu đại sau này cũng không có người quá xuất sắc, gia tộc Tokugawa hiện tại nhìn như cực thịnh nhưng mà cực thịnh được bao lâu?.
Yoshimune đứng lên bục cao nhất, lão nhân này lúc ngồi thì nhìn có chút già nua nhưng khi đứng lên trên người có một loại khí thế lan ra toàn bộ sân rồng, khí thế của Yoshimune gần như làm cho toàn bộ tử tù không thể không tập trung nhìn về phía ông ta.
Yoshimune lúc này mới mở miệng.
“Các ngươi đã tới đây vậy thì không cần ta nói nhiều, các ngươi là những tội phạm khét tiếng nhất toàn bộ Phù Tang, với tội ác các ngươi gây ra thì cái chết là con đường duy nhất mà các ngươi có thể được đón nhận tuy nhiên ngày hôm nay lấy tư cách là Đại Tướng Quân của đất nước Phù Tang, ta có thể cho các ngươi lựa chọn”.
“Lựa chọn chết như một người hùng hoặc chết như một kẻ tội đồ, nếu các ngươi lựa chọn chết như kẻ tội đồ vậy thì ngay giờ phút này, án hành hình sẽ được thực thi”.
Yoshimune nói xong liền yên lặng, đương nhiên toàn bộ sân rồng cũng yên lặng, sẽ không có tử tù nào đến tận đây rồi mà vẫn muốn chết cả, ít nhất sẽ không phải chết ngay lập tức ở đây.
Yoshimune nhìn toàn trường, ánh mắt già nua bỗng chú ý tới Vô Song bởi Vô Song lúc này là người duy nhất đeo Kim Cang Tỏa đồng thời sau lưng Vô Song lúc này cũng là người hiếm hoi mà Yoshimune nhớ tên trong đám hậu bối – Thiên Vũ Trung.
Yoshimune khẽ cười một cái, sau đó lại tiếp tục mở miệng.
“Sự im lặng này có thể đại biểu con đường của các ngươi, các ngươi muốn chết như một người hùng, vậy ta sẽ cho các ngươi tư cách để trở thành người hùng”.
“Nhân dạnh ta, Tokugawa Yoshimune, ta tuyên bố toàn bộ các ngươi được tự do, được cởi bỏ xiềng xích đồng thời bước vào trận chiến tàn khốc nhất, trận chiến để trở thành người hùng”.
“Bậc anh hùng từ xưa đến nay không nhiều, nhiệm vụ tiếp theo phi thường quan trọng, ảnh hưởng mật thiết tới tương lai của đất nước chúng ta, lão phu không cần một đám tạp nham vô dụng, lão phu chỉ cần 30 người sống trong số các ngươi”.
Yoshimune nói xong, lập tức xuống đài đồng thời có binh lính Phù Tang kéo từng xe vũ khí ra sân rồng, sau đó đặt từng xe vũ khí ra khắp nơi xung quanh, cùng với động tác này của đám binh lính thì cao thủ của hai nhà Thiên Vũ cùng Minamoto bắt đầu vì đám tử tù mà tháo xích sắt.
đọc truYện ở https://truyeNcuatui.net/
Trong đám tử tù, đương nhiên Vô Song là trường hợp đặc biệt nhất bởi Vô Song là người duy nhất vẫn còn đeo Kim Cang Tỏa trên lưng.
Lúc này Thiên Vũ Trung tiến tới ngồi xuống bên cạnh Vô Song, thản nhiên mà hỏi.
“Nghịch Thiên Di Hành đúng chứ?, ta chắc không cần bỏ thứ này khỏi lưng ngươi đâu nhỉ?”.
Vô Song liếc nhìn Thiên Vũ Trung một cái, hắn hiện tại cũng đang không hiểu tại sao không phải Thiên Vũ Huân đến bên cạnh mình.
Vô Song khác với đám tử tù bình thường ở chỗ hắn biết nhiều hơn, hắn biết sau lần chém giết này thì chính thức sẽ chọn ra 30 tử tù mạnh nhất tiến tới Bồng Lai Đảo.
Ai cũng biết nơi này có Trường Sinh Dược nhưng mà trên nơi này có cái gì thì lại là vấn đề khác, đừng nói Mikami không thể mở miệng mà cho dù miệng cô ta có sinh ra hoa ra ngọc thì cũng chẳng ai ngu đến mức phó thác toàn bộ số mệnh vào miệng của một người phụ nữ cả.
Đám tử tù lần này tiến lên Bồng Lai Tiên Đảo với tư cách là đội thám thính, sau đó mang thông tin về cho Đại Tướng Quân cùng Thiên Hoàng.
Đương nhiên sẽ không ai tin đám tử tù này vì vậy phải có người giám sát, bình thường người giám sát sẽ là người được cả Đại Tướng Quân cùng Thiên Hoàng tin tưởng nhưng mà trong tình hình này thì cũng không có thế lực như vậy, rốt cuộc phải chia ra cho nhà Thiên Vũ cùng nhà Minamoto đảm nhiệm.
Mỗi gia tộc sẽ cử 15 người đi theo đám tử tù lên Bồng Lai Tiên Đảo, đám tử tù sẽ có tổng cộng 10 ngày thời gian trên đảo sau đó bất kể thế nào cũng phải trở về báo cáo với Đại Tướng Quân cùng Thiên Hoàng, đồng thời mở đường cho lực lượng chân chính của Phù Tang lên đảo.
Vô Song vốn tưởng người giám sát hắn sẽ là Thiên Vũ Huân nhưng không ngờ lại là một nam tử lạ mặt, kẻ này đương nhiên mạnh hơn Thiên Vũ Huân nhưng mà lại cho Vô Song cảm giác đáng ghét vô cùng.
Vô Song nghe hắn nói, cái cổ hơi quay lại, khóe miệng nhếch lên.
“Cút”.
Theo một chữ cút này của Vô Song, Thiên Vũ Trung khẽ cười sau đó lùi lại, rất nhanh rời khỏi sân rồng mà trở về vị trí quan sát, không chỉ Thiên Vũ Trung mà toàn bộ 600 người của Thiên Vũ gia cùng nhà Minamoto cũng đều rời đi, toàn bộ sân rồng này sẽ biến thành một mảnh địa ngục trần gian, sẽ là nơi 600 tử tù chém giết để chọn ra 30 kẻ mạnh nhất.
_ _ _ _ _ _ _ _
Trận chiến bên dưới cực kỳ đẫm máu nhưng mà thân là người mở đầu, là người phát biểu cho trận chiến này là Yoshimune thì lại không bận tâm lắm, ông ta trở về vị trí của mình xong liền chưa từng nhìn xuống dưới sân rồng, mãi đến khi đệ đệ Munetada tiến đến thì Yoshimune mới mở mắt ra.
“Tra được không?”.
Munetada ngồi xuống bên cạnh đại ca mình, ánh mắt nhìn về phía Vô Song ở sân rồng, lúc này toàn bộ đám tội phạm như bị điên vậy, tiến vào trạng thái chém giết điên cuồng tuy nhiên vẫn có những tử tù lộ ra mình cực kỳ đặc biệt.
Ở dưới kia, cũng như Vô Song, có những kẻ sau khi được bỏ xiềng xích ra thậm chí còn chưa đứng lên.
Munetada nhìn Vô Song một lúc rồi mới chuyển ánh mắt trở lại bên đại ca mình, hắn thản nhiên nói.
“Không tra được thông tin gì, chỉ biết hắn tự xưng Nghịch Thiên Di Hành, giết một tướng quân ở Phích Lịch Đảo, giết một kẻ của Thiên Vũ gia, người bắt giữ hắn trên giấy tờ gọi là Thiên Vũ Huân”.
“Ngoài ra kẻ này ở trong ngục làm một việc khá kinh người, nghe nói trong trạng thái bị xích tay xích chân vẫn có thể giết được toàn bộ bạn tù cùng ngục giam”.
Munetada nói xong bản thân Yoshimune như cảm thấy hứng thú, nhìn đệ đệ đồng thời cũng từng là đối thủ của mình, Yoshimune hỏi.
“Theo ngươi, hắn so với Thiên Vũ Trung ra sao?”.
Munetada cũng không cần nghĩ mà nói.
“Mạnh hơn nhiều”.
Yoshimune nghe vậy cười đến híp cả mắt, sau đó lại hỏi.
“Vậy theo ngươi, lần này người thừa kế Thiên Vũ gia sẽ sống hay chết?”.
Lại một lần nữa Munetada không cần phải nghĩ đồng thời trên miệng cũng cười gằn.
“Chết chắc”.
“Đừng nói là hắn, Thập Ngũ Đương Đại đều chết hết một lượt mới là tốt nhất”.
Hai huynh đệ nói chuyện thực sự không kiêng nể gì cả nhưng mà ngạc nhiên là cũng không ai nghe thấy, không ai cảm nhận được cái cuộc trò chuyện này.
Lần này lên Bồng Lai Đảo, Thiên Vũ gia đúng là minh hữu số một của phủ Đại Tướng Quân nhưng mà điều này thì chẳng liên quan gì đến việc đám người Thập Ngũ Đương Đại nên chết hết cả.
Dĩ nhiên Munetada từ đầu đến cuối cũng không nói Vô Song ra tay mà Munetada có nhân tuyển tốt hơn nhiều, nhân tuyển đáng tin hơn nhiều.
Trong đám tử tù kia có một đứa bé 13 tuổi, đứa bé này gọi là Luha.
Bằng vào một mình đứa bé này... Giết hết toàn bộ Thập Ngũ Đương Đại là việc không khó.
_ _ _ _ _ _ _ __
P/S: Xin lỗi mọi người, mấy chương này càng viết trạng thái càng không tốt, viết đi viết lại vài lần mới được, mình hứa sẽ bạo chương bù cho mọi người sau, chương hôm nay hết ở đây vậy.
...
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook