Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Nói đến Viên Tĩnh sự kiện, Vô Song cũng chỉ có thể đổ lên đầu đại sư huynh của hắn – Tửu Điên.
Mùa đông năm ngoái, cũng là lúc Vô Song 9 tuổi, hắn nhận được quà từ Vong Ưu Thôn.
Vô Song nhớ Vong Ưu Thôn mọi người thì mọi người cũng sẽ nhớ hắn, ai bảo ở trong thôn sư đệ nấu ăn ngon nhất?, Vô Song rời đi, Linh Tố rời đi khiến các sư huynh cùng sư tỷ đều nhớ thương vô cùng.
Năm ngoái Tiên Âm có quay trở về Vong Ưu Thôn, dù sao Tiên Âm không giống Vô Song, nàng xuống núi cũng không ai quản nổi, phó trưởng môn xuống núi ai dám có ý kiến?, Diệt Tuyệt Sư Thái cũng không có.
Tiên Âm thỉnh thoảng đều sẽ quay về Vong Ưu Thôn, việc này là chắc chắn, nàng cũng không ít lần mang thư của các sư huynh sư tỷ gửi cho Vô Song, trong đống thư từ này phần nhiều liền là của lục sư tỷ Mẫn Mẫn.
Mỗi lần đọc thư của lục sư tỷ, Vô Song đều sẽ khẽ mỉm cười, hắn cảm thấy lục sư tỷ phi thường dễ thương cùng hồn nhiên, trong thư nàng một câu mong hắn quay về, hai câu mong hắn trở lại, tất nhiên lý do cũng cực kỳ trực tiếp, nàng nhớ đồ ăn do Vô Song nấu.
Chỉ duy nhất làm Vô Song ngạc nhiên là Tương Vân, cô bé này vậy mà không gửi thư cho hắn, nghe theo lời Tiên Âm cô cô nói Tương Vân lại tiếp tục rời khỏi Vong Ưu Thôn tiến về Thần Nông Cốc.
Vô Song lúc này mới biết, Tương Vân ở Thần Nông Cốc giống như đi học xa nhà vậy, thường thường ngày gần cuối năm mới có thể quay về, hơn nữa là 2-3 năm cô bé này mới về nhà một lần.
Lại nói về Tửu Điên.
Giữa mùa đông tháng giá, thời tiết rất lạnh, lúc này ở các thành trấn gần phương Bắc liền cực kỳ ưa chuộng Hầu Nhi Tửu, loại rượu này rất nặng, chỉ cần uống một ngụm liền có thể cảm thấy cả người ấm áp.
Đương nhiên Hầu Nhi Tửu rất quý, theo lời đồn đây là loại rượu cho khỉ trên núi nhưỡng ra, vô cùng khó đoạt được.
Vô song cũng không hiểu cho lắm, bất quá linh trưởng trong thế giới này thật sự biết nhưỡng rượu, đầu hầu vương hay chạy đến Vong Ưu Thôn thỉnh thoảng cũng mang theo một vò Hầu Nhi Tửu chạy đến, việc này phi thường khó tin nhưng lại là sự thực.
Tất nhiên nghĩ đến đầu hầu vương kia mọi việc liền trở nên dễ diểu, theo Vô Song suy nghĩ, con hầu vương này tuyệt đối đã thành tinh.
Mùa đông năm ngoái, Tiên Âm mang theo 5 vò Hầu Nhi Tửu nhỏ bằng nắm tay người lớn lên Nga Mi Sơn, là quà Tửu Điên tặng cho Vô Song.
Ở Nga Mi Sơn này, Vô Song rất ít khi phải vào bếp, gần như không bao giờ. Ăn uống của hắn đều sẽ có người phục vụ.
Về phần uống rượu hắn cũng sẽ không được uống, dù sao thân phận của Vô Song hiện nay ai cho phép hắn uống rượu?, tại thời đại này nam nhân uống rượu là điều cực kỳ bình thường nhưng nữ nhân uống rượu sẽ bị đánh giá, quan trọng hơn Vô Song còn là một đứa bé, ai lại để hắn uống rượu làm gì?.
Vì vậy Vô Song ở Nga Mi Sơn cũng không có rượu uống.
Kiếp trước hay kiếp này Vô Song đều không thuộc dạng sâu rượu tuy nhiên lâu không uống hắn cũng có chút thèm, đặc biệt Hầu Nhi Tửu thật sự rất ngon, nó tốt hơn rất nhiều so với những loại rượu tầm thường khác hay buôn bán ở thành thị.
...
Có rượu vậy thì còn phải chuẩn bị... Thịt.
Tất nhiên Nga Mi Sơn không thiếu đồ ăn nhưng để kiếm đồ ăn sống để chế biến lại không dễ dàng gì, lại còn đang là mùa đông, Vô Song mất gần 2 ngày mới săn được hai con thỏ tuyết. Ở trên Nga Mi Sơn này rất khó có dã thú như Tử Ngọc Sơn, dù sao Nga Mi Sơn cũng có quá nhiều người.
Có 2 con thỏ tuyết, có 5 bình Hầu Nhi Tửu loại nhỏ, Vô Song liền vui vẻ mang vào Tiên Âm Động, hắn đơn giản chỉ muốn Viên Tĩnh thử một chút tay nghề của hắn, thịt nướng kết hợp rượu ngon giữa ngày đông tháng giá, liền là nhất tuyệt.
Chính lúc này... Việc Vô Song không thể ngờ đến xảy ra.
...
Mùa đông... 1 năm trước.
Trong Tiên Âm Động, ánh lửa bập bùng.
Bình thường Tiên Âm Động sẽ tương đối lạnh bởi ở nơi đây nằm sâu trong lòng đất bất quá mùa đông lại khác, mùa đông rét cắt da cắt thịt ở các vùng núi phía bắc thì trong Tiên Âm Động lại chỉ se se lạnh mà thôi bởi Tiên Âm Động cực kỳ kín khí, gió lạnh cũng rất khó lùa vào.
Lúc này Viên Tĩnh thấy Vô Song tay cầm hai đầu thỏ trắng cùng vài cành củi khô, khuôn mặt liền xuất hiện một tia kinh ngạc.
“Song nhi, ngươi đang làm gì vậy?”.
Viên Tĩnh một bên bế tiểu A Kha, lại gần chỗ Vô Song, ánh mắt tràn ngập tò mò.
Vô Song nhìn cả Viên Tĩnh cùng A Kha liền mỉm cười.
Hắn đã sống cùng Viên Tĩnh 2 năm ở Nga Mi Sơn, hai người phải nói hoàn toàn thân thiết với nhau, hơn nữa Vô Song cũng mơ hồ cảm thấy, tình cảm Viên Tĩnh với mình hình như không giống như thứ tình cảm tỷ muội bình thường.
Về phần A Kha, cô bé này cũng bắt đầu mọc răng, mới 2 tuổi nên Vô Song căn bản sẽ không nhìn ra được khuôn mặt mỹ lệ của A Kha sau này.
A Kha cũng đã biết nói biết đi có điều cô nhóc tương đối lười, thường thường vẫn bắt Vô Song cùng Viên Tĩnh bế mình, về phần nói, A Kha cũng bắt đầu nói được vài từ đơn giản.
Vô Song một tay chỉ vào hai con thỏ trắng đã chết, lại khẽ cúi xuống nhìn mấy bình rượu treo bên hông.
“Tử Y tỷ tỷ, hôm nay trời lạnh như vậy, không gì thích hợp bằng ăn đồ nướng, để ta trổ tài xuống bếp cho ngươi xem”.
Viên Tĩnh nghe vậy liền hứng thú không thôi, ánh mắt chớp động nhìn Vô Song.
“Song nhi, ngươi biết nấu nướng?, không thể nào chứ”.
Viên Tĩnh ngạc nhiên cũng là dễ hiểu, dù sao nàng ở với Vô Song 2 năm, cũng chưa từng thấy hắn nấu ăn bao giờ.
Vô Song chỉ ném cho Viên Tĩnh một cái nhìn đầy tự tin, sau đó bắt đầu vào công việc của mình.
Tay nghề của Vô Song rất tốt, phi thường tốt.
Vô Hà Tử thậm chí từng đánh giá Vô Song trù nghệ chưa chắc đã thua Hoàng Dung, chỉ từ một điểm này có thể đoán ra đồ ăn Vô Song nấu là ngon thế nào.
Không bao lâu, hai con thỏ trắng được đặt lên bếp lửa, sau đó Vô Song từ từ phết mật ong cùng gia vị lên, theo vòng quay của Vô Song, mùi thơm bắt đầu lan tỏa toàn bộ Tiên Âm Động.
Đồ ăn của hắn thơm đến mức, tiểu A Kha đang được Viên Tĩnh bế cũng nhẹ nhàng hân hoan.
“Thơm... Thơm”.
Viên Tĩnh cùng Vô Song nhìn cô bé dễ thương kia, cả hai đều phì cười.
...
Đây là lần đầu tiên Viên Tĩnh được thưởng thức đồ ăn Vô Song nấu, hai mắt nàng lập tức tỏa sáng, cảm giác thịt thỏ mềm mại cắn ngập chân răng, cảm giác béo ngậy cùng ngọt ngào của mật ong, cái vị đậm đà vừa phải, hương thơm quyến rũ hoàn toàn chinh phục Viên Tĩnh.
Cầm một cái đùi thỏ trên tay, Viên Tĩnh rung động vô cùng, lúc này nàng mới biết so với tay nghề của Vô song, mấy bác gái đầu bếp trong Nga Mi Sơn còn kém nhiều lắm.
Viên Tĩnh ánh mắt long lanh nhìn Vô Song, sau đó chớp chớp đôi mắt.
“Song nhi, ngươi không ngờ lại nấu ăn ngon như vậy... Không được sau này ngày nào cũng phải nấu cho ta ăn”.
Viên Tĩnh tiếp theo liền nhìn thấy Vô Song cầm lấy một bình hầu nhi tửu loại nhỏ đưa cho nàng, khuôn mặt Vô Song cũng mang theo chút vui vẻ.
Ai được khen mà lại không vui?, hơn nữa với đầu bếp ‘chuyên nghiệp’ như Vô Song mà nói, hắn dù đã nghe rất nhiều lời khen về tay nghề của mình bất quá chỉ cần nghe người khác khen như vậy hắn cũng cảm thấy vui vẻ.
“Tử Y tỷ, tỷ có biết uống rượu không?, thời tiết thế này nhấp một ngụm Hầu Nhi Tửu, ăn một miếng thịt thỏ nướng, mới là đúng vị”.
Viên Tĩnh nhìn bình rượu trong tay Vô Song, nàng mỉm cười gật đầu dùng tay đón lấy.
Viên Tĩnh thật ra không biết uống rượu nhưng nàng là nhất lưu cao thủ, nàng có nội lực.
Bằng vào nội lực bản thân, chỉ cần Viên Tĩnh dùng nội lực chống đỡ cơ thể căn bản muốn say cũng không dễ, chính vì vậy nàng không hề ngại ngần đón lấy bình Hầu Nhi Tửu.
Tiếp theo nàng thực sự nhấp một ngụm, vị rượu thơm nồng theo nắp bình rượu lan tỏa, Viên Tĩnh tiếp theo cảm thấy một luồng nhiệt lượng chạy dọc cơ thể, qua cổ họng sau đó tiến vào lục phủ ngũ tạng của mình.
Hầu nhi tửu thật sự không quá đắng như rượu thường, nó có vị tương đối ngọt dịu có điều nồng độ cồn lại rất cao.
Viên Tĩnh không ngờ loại rượu này có tửu kính cao như vậy, nàng mới uống thử một chút đã cảm thấy say say bất quá làm theo lời Vô Song nói, cắn thêm một miếng thịt thỏ liền cảm nhận được mỹ vị không thôi.
Về phần Vô Song, hắn không biết Viên Tĩnh tửu lượng lại kém như vậy, hắn lại là uống rượu cao thủ, vì vậy không có bị Hầu Nhi Tửu ảnh hưởng quá nhiều.
Nhìn thấy khuôn mặt Viên Tĩnh ửng đỏ càng thêm vài phần hấp dẫn, càng thêm vài phần mị hoặc, Vô Song khẽ cười.
“Ngon không?”.
Viên Tĩnh thành thật gật đầu.
“Ngon”.
Sau đó cả Viên Tĩnh cùng Vô Song bắt đầu vừa trò chuyện vừa uống, ở bên cạnh hai người tiểu A Kha cầm lấy một cái miếng thịt thỏ nhỏ, nắm tay nhỏ bé khẽ đưa lên miệng, khẽ mút. Ánh mắt tiểu A Kha mở to nhìn hai vị ‘tỷ tỷ’ đồng thời khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, A Kha mới ngưởi hương rượu đã có chút say.
...
Vô Song thật ra cũng biết Viên Tĩnh uống nhiều rượu chắc chắn sẽ say tuy nhiên việc này cũng không nghiêm trọng lắm, dù sao nàng say không phải có Vô Song chăm sóc sao?, lâu lắm mới có rượu ngon để uống, hắn cùng Viên Tĩnh muốn uống thật thoải mái.
Chính vì suy nghĩ này của Vô Song, việc hắn không ngờ đến xảy ra.
Người say thường chia làm hai loại.
Loại đầu tiên sau khi quá chén sẽ nói nhảm vài cầu rồi trực tiếp ngủ say xưa.
Loại thứ hai sau khi say liền khó kiểm soát hành động của mình, sẽ làm những việc bình thường không bao giờ làm.
Đáng nói... Viên Tĩnh thuộc loại thứ hai.
Vô Song cùng Viên Tĩnh cùng nhau uống quên cả đất trời thì đột nhiên, Viên Tĩnh ngồi sát lại vào người Vô Song.
Cái này... Đương nhiên không có việc gì, hắn lúc này cùng với Viên Tĩnh cũng không ít lần đùa nghịch ôm ấp nhau, dù sao với VIên Tĩnh mà nói, Vô Song là nữ tử.
Tiếp theo Vô Song kinh ngạc đến mức suýt không cầm nổi bình rượu trên tay.
Đôi môi của Viên Tĩnh không biết từ bao giờ đã chạm vào môi hắn.
Sau đó Viên Tĩnh đột nhiên cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều, nàng lúc này mới nhận ra mình đang làm gì... Bất quá Viên Tĩnh cũng không có dừng lại.
Nàng không cảm thấy thỏa mãn.
Viên TĨnh tiếp tục tiến thêm một bước, nàng vậy mà mút lấy đôi môi của Vô Song, nhè nhẹ đưa cái lưỡi thơm tho vào bên trong.
Vô Song bị Viên Tĩnh làm ‘choáng’ đến khi hắn kịp lấy lại nhận thức thì đã bị nàng cưỡng hôn.
Vô Song không phải là nữ nhân, cho dù bất đắc dĩ đóng giả nữ nhân thì hắn cũng là nam nhân 100%. Dưới tác động của rượu, dưới đôi môi thơm của Viên Tĩnh, Vô Song lúc này cũng mặc kệ, hắn liền đáp lại nàng.
Một nụ hôn rất dài... Ít nhất dài hơn khi Viên Tĩnh khẽ lướt qua môi hắn nhiều lắm.
Sau đó cả hai cùng giật mình lùi lại, có điều hương vị nụ hôn vẫn còn đọng lại trong tim mỗi người.
Tiểu A Kha... Tiểu A Kha lúc này cũng liền nằm một chỗ ngáy o o, cô bé này trực tiếp bị hơi rượu làm say, trong Tiên Âm Động cũng chỉ có Vô Song cùng Viên Tĩnh.
Vô Song là người đầu tiên phá bỏ cái không khí xấu hổ này, dù sao hắn cũng trưởng thành hơn Viên Tĩnh, hơn nữa trong mắt Vô Song, Viên Tĩnh hoàn toàn bị rượu làm ảnh hưởng.
“Tử Y tỷ tỷ, để... Để ta đi dọn dẹp”.
Vô Song vừa đứng lên, Viên Tĩnh đã nắm lấy tay hắn, sau đó kéo xuống.
Tuy hơi xấu hổ nhưng Vô Song vẫn phải thừa nhận, Viên Tĩnh hiện nay khỏe hơn hắn nhiều.
Tiếp theo Viên Tĩnh đẩy ngã Vô Song, đè lên bụng hắn, khuôn mặt nàng đỏ lên.
“Không cho ngươi đi... Ta không cho ngươi đi”.
Bị một nữ nhân ngồi lên bụng, Vô Song sắc mặt cũng đỏ lên, may mà hiện tại hắn mới 9 tuổi, cái đó vẫn còn chưa dùng được nếu không chỉ sợ sự việc càng khó giải thích hơn.
“Tử Y tỷ tỷ... Người làm gì vậy?”.
Vô Song cố trấn tĩnh, hắn không phải nhát gái cũng không phải không thể chấp nhận Viên Tĩnh, hắn sợ nhất thân phận của mình bị lộ ra, nếu thế không chỉ có hắn mà Tiên Âm Cô Cô cũng khó sống.
VIên Tĩnh không cho Vô Song nói, nàng lại cúi xuống, hôn môi hắn.
Không biết qua bao lâu, Viên Tĩnh liền ngẩng đầu lên, trong mắt có hai giọt nước bất quá khuôn mặt nàng kiên định vô cùng.
“Song nhi... Ta thích ngươi”.
Vô Song triệt để chết lặng, hắn cảm thấy đại não của mình có chút không đủ dùng.
“Đồng tính luyến ái?, còn có vụ này?. Hay là nàng biết ta là nam nhân”.
Thấy Vô Song không lên tiếng, trên khuôn mặt Viên Tĩnh xuất hiện hai hàng lệ, nhìn nàng thật sự rất thương tâm.
“Song nhi... Là tỷ tỷ không đúng. Tỷ tỷ không hiểu tại sao cũng không biết từ lúc nào ta rất thích tâm sự cùng ngươi, rất thích nhìn ngắm ngươi luyện võ, nghe ngươi đàn, thậm chí ngắm nhìn ngươi đọc sách, ngươi làm gì tỷ tỷ cũng thích”.
“Ta biết Song nhi ngươi khinh thường ta, là một cái nữ nhân dâm tiện nhưng ta thật sự thích ngươi. Tỷ tỷ cả đời này hận nhất nam nhân, ta liền tuyệt đối không lấy chồng cũng không để nam nhân chạm vào ta. Tỷ tỷ nghĩ đời này ta sẽ xuất gia làm ni cô, đoạn tuyệt hồng trần... Nhưng ngươi xuất hiện”.
“Cũng chẳng biết khi nào ta bắt đầu để ý đến muội, cũng chẳng biết từ khi nào ta không thể coi ngươi như muội muội...”.
“Viên Tử Y ta năm nay cũng đã 16 tuổi, 1 năm nữa ta liền phải xuống núi, liền không thê rở lại Tiên Âm Động nữa... Ta vốn muốn dấu chút tình cảm này đi, ta biết ta không đúng. Đau khổ, thương tâm Tử Y ta một mình chịu đựng là đủ rồi, ta thực sự không dám nói ra, thực sự sợ sẽ phá hủy tình cảm giữa tỷ muội chúng ta”.
“Hôm nay... Hôm nay không biết vì sao ta gan lớn như vậy, nhưng Tử Y cũng không phải kẻ hèn nhát, việc ta làm ta liền dám nhận”.
Càng nói, Tử Y khóc càng lớn, nhìn nàng khóc đến thương tâm.
Vô Song cũng mặc kệ, hắn ngồi lên, nhẹ ôm nàng vào lòng, sau đó hôn lấy bờ môi đang run rẩy của nàng.
“Đi một bước, liền tính một bước”.
Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng Vô Song hiện nay, hắn thực sự tin tưởng, chỉ cần hôm nay hắn không đưa tay ra níu lấy Tử Y, chỉ sợ... Về sau hắn liền không có cơ hội.
Viên Tĩnh cảm nhận được nụ hôn của Vô Song, nàng cũng không hề kháng cự mà ngọt ngào đáp lại.
Tiếp theo, Viên Tĩnh ngoan ngoãn nằm trong ngực Vô Song như con mèo nhỏ, nàng ánh mắt chớp động nhìn hắn.
“Song nhi... Ngươi đã đáp ứng ta liền không được đổi ý cũng đừng... Đừng bỏ đi khi ta ngủ được không, ta sợ tỉnh lại không thấy ngươi”.
“Song nhi... Ngươi biết không hôm nay ta rất hạnh phúc, thật đấy. Sau này Tử Y cả đời sẽ không lấy nam nhân nào, Tử Y cùng Song nhi... Ở với nhau cả đời được không?”.
Vô Song cũng mạnh mẽ gật đầu với Tử Y.
“Sau này Vô Song cả đời cũng không lấy nam nhân nào”.
Hắn gật đầu phi thường tự tin, nếu đây không phải là Tử Y mà là Tống Thanh Thư hay Doãn Chí Bình, hay không ngại một kiếm cắt đầu đối phương xuống.
Hắn là nam nhân, đời nào đi yêu nam nhân?.
...
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoanĐọc nhanh tại Vietwriter.com
Mùa đông năm ngoái, cũng là lúc Vô Song 9 tuổi, hắn nhận được quà từ Vong Ưu Thôn.
Vô Song nhớ Vong Ưu Thôn mọi người thì mọi người cũng sẽ nhớ hắn, ai bảo ở trong thôn sư đệ nấu ăn ngon nhất?, Vô Song rời đi, Linh Tố rời đi khiến các sư huynh cùng sư tỷ đều nhớ thương vô cùng.
Năm ngoái Tiên Âm có quay trở về Vong Ưu Thôn, dù sao Tiên Âm không giống Vô Song, nàng xuống núi cũng không ai quản nổi, phó trưởng môn xuống núi ai dám có ý kiến?, Diệt Tuyệt Sư Thái cũng không có.
Tiên Âm thỉnh thoảng đều sẽ quay về Vong Ưu Thôn, việc này là chắc chắn, nàng cũng không ít lần mang thư của các sư huynh sư tỷ gửi cho Vô Song, trong đống thư từ này phần nhiều liền là của lục sư tỷ Mẫn Mẫn.
Mỗi lần đọc thư của lục sư tỷ, Vô Song đều sẽ khẽ mỉm cười, hắn cảm thấy lục sư tỷ phi thường dễ thương cùng hồn nhiên, trong thư nàng một câu mong hắn quay về, hai câu mong hắn trở lại, tất nhiên lý do cũng cực kỳ trực tiếp, nàng nhớ đồ ăn do Vô Song nấu.
Chỉ duy nhất làm Vô Song ngạc nhiên là Tương Vân, cô bé này vậy mà không gửi thư cho hắn, nghe theo lời Tiên Âm cô cô nói Tương Vân lại tiếp tục rời khỏi Vong Ưu Thôn tiến về Thần Nông Cốc.
Vô Song lúc này mới biết, Tương Vân ở Thần Nông Cốc giống như đi học xa nhà vậy, thường thường ngày gần cuối năm mới có thể quay về, hơn nữa là 2-3 năm cô bé này mới về nhà một lần.
Lại nói về Tửu Điên.
Giữa mùa đông tháng giá, thời tiết rất lạnh, lúc này ở các thành trấn gần phương Bắc liền cực kỳ ưa chuộng Hầu Nhi Tửu, loại rượu này rất nặng, chỉ cần uống một ngụm liền có thể cảm thấy cả người ấm áp.
Đương nhiên Hầu Nhi Tửu rất quý, theo lời đồn đây là loại rượu cho khỉ trên núi nhưỡng ra, vô cùng khó đoạt được.
Vô song cũng không hiểu cho lắm, bất quá linh trưởng trong thế giới này thật sự biết nhưỡng rượu, đầu hầu vương hay chạy đến Vong Ưu Thôn thỉnh thoảng cũng mang theo một vò Hầu Nhi Tửu chạy đến, việc này phi thường khó tin nhưng lại là sự thực.
Tất nhiên nghĩ đến đầu hầu vương kia mọi việc liền trở nên dễ diểu, theo Vô Song suy nghĩ, con hầu vương này tuyệt đối đã thành tinh.
Mùa đông năm ngoái, Tiên Âm mang theo 5 vò Hầu Nhi Tửu nhỏ bằng nắm tay người lớn lên Nga Mi Sơn, là quà Tửu Điên tặng cho Vô Song.
Ở Nga Mi Sơn này, Vô Song rất ít khi phải vào bếp, gần như không bao giờ. Ăn uống của hắn đều sẽ có người phục vụ.
Về phần uống rượu hắn cũng sẽ không được uống, dù sao thân phận của Vô Song hiện nay ai cho phép hắn uống rượu?, tại thời đại này nam nhân uống rượu là điều cực kỳ bình thường nhưng nữ nhân uống rượu sẽ bị đánh giá, quan trọng hơn Vô Song còn là một đứa bé, ai lại để hắn uống rượu làm gì?.
Vì vậy Vô Song ở Nga Mi Sơn cũng không có rượu uống.
Kiếp trước hay kiếp này Vô Song đều không thuộc dạng sâu rượu tuy nhiên lâu không uống hắn cũng có chút thèm, đặc biệt Hầu Nhi Tửu thật sự rất ngon, nó tốt hơn rất nhiều so với những loại rượu tầm thường khác hay buôn bán ở thành thị.
...
Có rượu vậy thì còn phải chuẩn bị... Thịt.
Tất nhiên Nga Mi Sơn không thiếu đồ ăn nhưng để kiếm đồ ăn sống để chế biến lại không dễ dàng gì, lại còn đang là mùa đông, Vô Song mất gần 2 ngày mới săn được hai con thỏ tuyết. Ở trên Nga Mi Sơn này rất khó có dã thú như Tử Ngọc Sơn, dù sao Nga Mi Sơn cũng có quá nhiều người.
Có 2 con thỏ tuyết, có 5 bình Hầu Nhi Tửu loại nhỏ, Vô Song liền vui vẻ mang vào Tiên Âm Động, hắn đơn giản chỉ muốn Viên Tĩnh thử một chút tay nghề của hắn, thịt nướng kết hợp rượu ngon giữa ngày đông tháng giá, liền là nhất tuyệt.
Chính lúc này... Việc Vô Song không thể ngờ đến xảy ra.
...
Mùa đông... 1 năm trước.
Trong Tiên Âm Động, ánh lửa bập bùng.
Bình thường Tiên Âm Động sẽ tương đối lạnh bởi ở nơi đây nằm sâu trong lòng đất bất quá mùa đông lại khác, mùa đông rét cắt da cắt thịt ở các vùng núi phía bắc thì trong Tiên Âm Động lại chỉ se se lạnh mà thôi bởi Tiên Âm Động cực kỳ kín khí, gió lạnh cũng rất khó lùa vào.
Lúc này Viên Tĩnh thấy Vô Song tay cầm hai đầu thỏ trắng cùng vài cành củi khô, khuôn mặt liền xuất hiện một tia kinh ngạc.
“Song nhi, ngươi đang làm gì vậy?”.
Viên Tĩnh một bên bế tiểu A Kha, lại gần chỗ Vô Song, ánh mắt tràn ngập tò mò.
Vô Song nhìn cả Viên Tĩnh cùng A Kha liền mỉm cười.
Hắn đã sống cùng Viên Tĩnh 2 năm ở Nga Mi Sơn, hai người phải nói hoàn toàn thân thiết với nhau, hơn nữa Vô Song cũng mơ hồ cảm thấy, tình cảm Viên Tĩnh với mình hình như không giống như thứ tình cảm tỷ muội bình thường.
Về phần A Kha, cô bé này cũng bắt đầu mọc răng, mới 2 tuổi nên Vô Song căn bản sẽ không nhìn ra được khuôn mặt mỹ lệ của A Kha sau này.
A Kha cũng đã biết nói biết đi có điều cô nhóc tương đối lười, thường thường vẫn bắt Vô Song cùng Viên Tĩnh bế mình, về phần nói, A Kha cũng bắt đầu nói được vài từ đơn giản.
Vô Song một tay chỉ vào hai con thỏ trắng đã chết, lại khẽ cúi xuống nhìn mấy bình rượu treo bên hông.
“Tử Y tỷ tỷ, hôm nay trời lạnh như vậy, không gì thích hợp bằng ăn đồ nướng, để ta trổ tài xuống bếp cho ngươi xem”.
Viên Tĩnh nghe vậy liền hứng thú không thôi, ánh mắt chớp động nhìn Vô Song.
“Song nhi, ngươi biết nấu nướng?, không thể nào chứ”.
Viên Tĩnh ngạc nhiên cũng là dễ hiểu, dù sao nàng ở với Vô Song 2 năm, cũng chưa từng thấy hắn nấu ăn bao giờ.
Vô Song chỉ ném cho Viên Tĩnh một cái nhìn đầy tự tin, sau đó bắt đầu vào công việc của mình.
Tay nghề của Vô Song rất tốt, phi thường tốt.
Vô Hà Tử thậm chí từng đánh giá Vô Song trù nghệ chưa chắc đã thua Hoàng Dung, chỉ từ một điểm này có thể đoán ra đồ ăn Vô Song nấu là ngon thế nào.
Không bao lâu, hai con thỏ trắng được đặt lên bếp lửa, sau đó Vô Song từ từ phết mật ong cùng gia vị lên, theo vòng quay của Vô Song, mùi thơm bắt đầu lan tỏa toàn bộ Tiên Âm Động.
Đồ ăn của hắn thơm đến mức, tiểu A Kha đang được Viên Tĩnh bế cũng nhẹ nhàng hân hoan.
“Thơm... Thơm”.
Viên Tĩnh cùng Vô Song nhìn cô bé dễ thương kia, cả hai đều phì cười.
...
Đây là lần đầu tiên Viên Tĩnh được thưởng thức đồ ăn Vô Song nấu, hai mắt nàng lập tức tỏa sáng, cảm giác thịt thỏ mềm mại cắn ngập chân răng, cảm giác béo ngậy cùng ngọt ngào của mật ong, cái vị đậm đà vừa phải, hương thơm quyến rũ hoàn toàn chinh phục Viên Tĩnh.
Cầm một cái đùi thỏ trên tay, Viên Tĩnh rung động vô cùng, lúc này nàng mới biết so với tay nghề của Vô song, mấy bác gái đầu bếp trong Nga Mi Sơn còn kém nhiều lắm.
Viên Tĩnh ánh mắt long lanh nhìn Vô Song, sau đó chớp chớp đôi mắt.
“Song nhi, ngươi không ngờ lại nấu ăn ngon như vậy... Không được sau này ngày nào cũng phải nấu cho ta ăn”.
Viên Tĩnh tiếp theo liền nhìn thấy Vô Song cầm lấy một bình hầu nhi tửu loại nhỏ đưa cho nàng, khuôn mặt Vô Song cũng mang theo chút vui vẻ.
Ai được khen mà lại không vui?, hơn nữa với đầu bếp ‘chuyên nghiệp’ như Vô Song mà nói, hắn dù đã nghe rất nhiều lời khen về tay nghề của mình bất quá chỉ cần nghe người khác khen như vậy hắn cũng cảm thấy vui vẻ.
“Tử Y tỷ, tỷ có biết uống rượu không?, thời tiết thế này nhấp một ngụm Hầu Nhi Tửu, ăn một miếng thịt thỏ nướng, mới là đúng vị”.
Viên Tĩnh nhìn bình rượu trong tay Vô Song, nàng mỉm cười gật đầu dùng tay đón lấy.
Viên Tĩnh thật ra không biết uống rượu nhưng nàng là nhất lưu cao thủ, nàng có nội lực.
Bằng vào nội lực bản thân, chỉ cần Viên Tĩnh dùng nội lực chống đỡ cơ thể căn bản muốn say cũng không dễ, chính vì vậy nàng không hề ngại ngần đón lấy bình Hầu Nhi Tửu.
Tiếp theo nàng thực sự nhấp một ngụm, vị rượu thơm nồng theo nắp bình rượu lan tỏa, Viên Tĩnh tiếp theo cảm thấy một luồng nhiệt lượng chạy dọc cơ thể, qua cổ họng sau đó tiến vào lục phủ ngũ tạng của mình.
Hầu nhi tửu thật sự không quá đắng như rượu thường, nó có vị tương đối ngọt dịu có điều nồng độ cồn lại rất cao.
Viên Tĩnh không ngờ loại rượu này có tửu kính cao như vậy, nàng mới uống thử một chút đã cảm thấy say say bất quá làm theo lời Vô Song nói, cắn thêm một miếng thịt thỏ liền cảm nhận được mỹ vị không thôi.
Về phần Vô Song, hắn không biết Viên Tĩnh tửu lượng lại kém như vậy, hắn lại là uống rượu cao thủ, vì vậy không có bị Hầu Nhi Tửu ảnh hưởng quá nhiều.
Nhìn thấy khuôn mặt Viên Tĩnh ửng đỏ càng thêm vài phần hấp dẫn, càng thêm vài phần mị hoặc, Vô Song khẽ cười.
“Ngon không?”.
Viên Tĩnh thành thật gật đầu.
“Ngon”.
Sau đó cả Viên Tĩnh cùng Vô Song bắt đầu vừa trò chuyện vừa uống, ở bên cạnh hai người tiểu A Kha cầm lấy một cái miếng thịt thỏ nhỏ, nắm tay nhỏ bé khẽ đưa lên miệng, khẽ mút. Ánh mắt tiểu A Kha mở to nhìn hai vị ‘tỷ tỷ’ đồng thời khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, A Kha mới ngưởi hương rượu đã có chút say.
...
Vô Song thật ra cũng biết Viên Tĩnh uống nhiều rượu chắc chắn sẽ say tuy nhiên việc này cũng không nghiêm trọng lắm, dù sao nàng say không phải có Vô Song chăm sóc sao?, lâu lắm mới có rượu ngon để uống, hắn cùng Viên Tĩnh muốn uống thật thoải mái.
Chính vì suy nghĩ này của Vô Song, việc hắn không ngờ đến xảy ra.
Người say thường chia làm hai loại.
Loại đầu tiên sau khi quá chén sẽ nói nhảm vài cầu rồi trực tiếp ngủ say xưa.
Loại thứ hai sau khi say liền khó kiểm soát hành động của mình, sẽ làm những việc bình thường không bao giờ làm.
Đáng nói... Viên Tĩnh thuộc loại thứ hai.
Vô Song cùng Viên Tĩnh cùng nhau uống quên cả đất trời thì đột nhiên, Viên Tĩnh ngồi sát lại vào người Vô Song.
Cái này... Đương nhiên không có việc gì, hắn lúc này cùng với Viên Tĩnh cũng không ít lần đùa nghịch ôm ấp nhau, dù sao với VIên Tĩnh mà nói, Vô Song là nữ tử.
Tiếp theo Vô Song kinh ngạc đến mức suýt không cầm nổi bình rượu trên tay.
Đôi môi của Viên Tĩnh không biết từ bao giờ đã chạm vào môi hắn.
Sau đó Viên Tĩnh đột nhiên cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều, nàng lúc này mới nhận ra mình đang làm gì... Bất quá Viên Tĩnh cũng không có dừng lại.
Nàng không cảm thấy thỏa mãn.
Viên TĨnh tiếp tục tiến thêm một bước, nàng vậy mà mút lấy đôi môi của Vô Song, nhè nhẹ đưa cái lưỡi thơm tho vào bên trong.
Vô Song bị Viên Tĩnh làm ‘choáng’ đến khi hắn kịp lấy lại nhận thức thì đã bị nàng cưỡng hôn.
Vô Song không phải là nữ nhân, cho dù bất đắc dĩ đóng giả nữ nhân thì hắn cũng là nam nhân 100%. Dưới tác động của rượu, dưới đôi môi thơm của Viên Tĩnh, Vô Song lúc này cũng mặc kệ, hắn liền đáp lại nàng.
Một nụ hôn rất dài... Ít nhất dài hơn khi Viên Tĩnh khẽ lướt qua môi hắn nhiều lắm.
Sau đó cả hai cùng giật mình lùi lại, có điều hương vị nụ hôn vẫn còn đọng lại trong tim mỗi người.
Tiểu A Kha... Tiểu A Kha lúc này cũng liền nằm một chỗ ngáy o o, cô bé này trực tiếp bị hơi rượu làm say, trong Tiên Âm Động cũng chỉ có Vô Song cùng Viên Tĩnh.
Vô Song là người đầu tiên phá bỏ cái không khí xấu hổ này, dù sao hắn cũng trưởng thành hơn Viên Tĩnh, hơn nữa trong mắt Vô Song, Viên Tĩnh hoàn toàn bị rượu làm ảnh hưởng.
“Tử Y tỷ tỷ, để... Để ta đi dọn dẹp”.
Vô Song vừa đứng lên, Viên Tĩnh đã nắm lấy tay hắn, sau đó kéo xuống.
Tuy hơi xấu hổ nhưng Vô Song vẫn phải thừa nhận, Viên Tĩnh hiện nay khỏe hơn hắn nhiều.
Tiếp theo Viên Tĩnh đẩy ngã Vô Song, đè lên bụng hắn, khuôn mặt nàng đỏ lên.
“Không cho ngươi đi... Ta không cho ngươi đi”.
Bị một nữ nhân ngồi lên bụng, Vô Song sắc mặt cũng đỏ lên, may mà hiện tại hắn mới 9 tuổi, cái đó vẫn còn chưa dùng được nếu không chỉ sợ sự việc càng khó giải thích hơn.
“Tử Y tỷ tỷ... Người làm gì vậy?”.
Vô Song cố trấn tĩnh, hắn không phải nhát gái cũng không phải không thể chấp nhận Viên Tĩnh, hắn sợ nhất thân phận của mình bị lộ ra, nếu thế không chỉ có hắn mà Tiên Âm Cô Cô cũng khó sống.
VIên Tĩnh không cho Vô Song nói, nàng lại cúi xuống, hôn môi hắn.
Không biết qua bao lâu, Viên Tĩnh liền ngẩng đầu lên, trong mắt có hai giọt nước bất quá khuôn mặt nàng kiên định vô cùng.
“Song nhi... Ta thích ngươi”.
Vô Song triệt để chết lặng, hắn cảm thấy đại não của mình có chút không đủ dùng.
“Đồng tính luyến ái?, còn có vụ này?. Hay là nàng biết ta là nam nhân”.
Thấy Vô Song không lên tiếng, trên khuôn mặt Viên Tĩnh xuất hiện hai hàng lệ, nhìn nàng thật sự rất thương tâm.
“Song nhi... Là tỷ tỷ không đúng. Tỷ tỷ không hiểu tại sao cũng không biết từ lúc nào ta rất thích tâm sự cùng ngươi, rất thích nhìn ngắm ngươi luyện võ, nghe ngươi đàn, thậm chí ngắm nhìn ngươi đọc sách, ngươi làm gì tỷ tỷ cũng thích”.
“Ta biết Song nhi ngươi khinh thường ta, là một cái nữ nhân dâm tiện nhưng ta thật sự thích ngươi. Tỷ tỷ cả đời này hận nhất nam nhân, ta liền tuyệt đối không lấy chồng cũng không để nam nhân chạm vào ta. Tỷ tỷ nghĩ đời này ta sẽ xuất gia làm ni cô, đoạn tuyệt hồng trần... Nhưng ngươi xuất hiện”.
“Cũng chẳng biết khi nào ta bắt đầu để ý đến muội, cũng chẳng biết từ khi nào ta không thể coi ngươi như muội muội...”.
“Viên Tử Y ta năm nay cũng đã 16 tuổi, 1 năm nữa ta liền phải xuống núi, liền không thê rở lại Tiên Âm Động nữa... Ta vốn muốn dấu chút tình cảm này đi, ta biết ta không đúng. Đau khổ, thương tâm Tử Y ta một mình chịu đựng là đủ rồi, ta thực sự không dám nói ra, thực sự sợ sẽ phá hủy tình cảm giữa tỷ muội chúng ta”.
“Hôm nay... Hôm nay không biết vì sao ta gan lớn như vậy, nhưng Tử Y cũng không phải kẻ hèn nhát, việc ta làm ta liền dám nhận”.
Càng nói, Tử Y khóc càng lớn, nhìn nàng khóc đến thương tâm.
Vô Song cũng mặc kệ, hắn ngồi lên, nhẹ ôm nàng vào lòng, sau đó hôn lấy bờ môi đang run rẩy của nàng.
“Đi một bước, liền tính một bước”.
Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng Vô Song hiện nay, hắn thực sự tin tưởng, chỉ cần hôm nay hắn không đưa tay ra níu lấy Tử Y, chỉ sợ... Về sau hắn liền không có cơ hội.
Viên Tĩnh cảm nhận được nụ hôn của Vô Song, nàng cũng không hề kháng cự mà ngọt ngào đáp lại.
Tiếp theo, Viên Tĩnh ngoan ngoãn nằm trong ngực Vô Song như con mèo nhỏ, nàng ánh mắt chớp động nhìn hắn.
“Song nhi... Ngươi đã đáp ứng ta liền không được đổi ý cũng đừng... Đừng bỏ đi khi ta ngủ được không, ta sợ tỉnh lại không thấy ngươi”.
“Song nhi... Ngươi biết không hôm nay ta rất hạnh phúc, thật đấy. Sau này Tử Y cả đời sẽ không lấy nam nhân nào, Tử Y cùng Song nhi... Ở với nhau cả đời được không?”.
Vô Song cũng mạnh mẽ gật đầu với Tử Y.
“Sau này Vô Song cả đời cũng không lấy nam nhân nào”.
Hắn gật đầu phi thường tự tin, nếu đây không phải là Tử Y mà là Tống Thanh Thư hay Doãn Chí Bình, hay không ngại một kiếm cắt đầu đối phương xuống.
Hắn là nam nhân, đời nào đi yêu nam nhân?.
...
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoanĐọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook