Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 871
P/s: Tháng 6 có nguyệt phiếu, cầu mọi người đầu tháng buff truyện giúp mình với ạ.
_ _ _ _ _ __ _
Tất cả những câu chuyện ngày xửa ngày xưa kia Vô Song không biết và Quỷ Vương – Oda Nobunaga thì cũng không biết.
Nobunaga lúc này đang đối với Vô Song kể ‘ngày xửa ngày xưa’ của chính mình.
_ _ _ _ _ _ _ _ _
“Cha của ta gọi là Oda Nibuhide, bản thân ta là con thứ trong nhà.”
“Ta không giống với anh trai Oda Nobuyuki, dĩ nhiên ta không bao giờ coi hắn là anh, hắn sinh sớm hơn ta nhưng ta là con dòng chính, quyền điều hành nhà Oda trên danh nghĩa là do ta đến tiếp quản mà không đến lượt hắn.”
“Nobuyuki hắn vốn là kẻ làm người quy củ, hòa nhã và biết ứng xử, còn ta từ nhỏ đã có máu phản nghịch trong người, dĩ nhiên ta không quan tâm mấy cái vấn đề này”.
“Năm ta lên 5, ta gặp sư phụ”.
Nói tới đây, Nobunaga kẽ nhếch miệng, cái đầu hắn xuất hiện một nụ cười, một nụ cười làm cho Vô Song bất giác rùng mình.
“Hắn khi đó tự xưng là Jofuku, là Đại Hiền Giả Jofuku nổi tiếng thiên hạ”.
“Jofuku không dạy ta cách làm người, phải làm như thế nào, cái gì đúng cái gì sai, khác xa với kẻ gọi là Masahide do cha ta sắp đặt, đương nhiên Jofuku cực mạnh, mạnh hơn xa Masahide”.
“Jofuku khi đó đang ẩn thế, bên cạnh hắn có vài nữ nhân kỳ lạ cùng 7 đứa trẻ còn chưa biết đứng, chưa học nói, thời điểm đó Jofuku sống trong một căn nhà gỗ trên một ngọn núi nhỏ thuộc tỉnh Owari, vùng lãnh thổ do gia đình ta phụ trách”.
“Ta theo Jofuku học võ trong 10 năm, năm ta 15 tuổi thực lực của ta đã vượt qua ‘sư phụ’ trên danh nghĩa – Masahide, đồng thời sau 10 năm ta cũng có mấy đứa sư đệ sư muội chỉ là bọn nó không có tên, không được Jofuku đặt tên, tên của bọn chúng vốn là con số từ 1 đến 7”.
“Lại qua 2 năm, ta 17 tuổi, trong quãng thời gian này Jofuku bắt đầu dạy ta những kiến thức của hắn về kinh tế, chính trị đồng thời từ hắn ta mới biết thế giới này lớn nhường nào”.
“Cũng trong năm nay, phụ thân ta qua đời, khi đó Jofuku có kiến nghị với ta, đó là lần đầu tiên hắn vì ta bày mưu tính kế”.
“Jofuku nói... Gia tộc Oda nhỏ như cái lỗ mũi, tranh đoạt làm gì?, cứ như con ốc mà phải chịu nguyên cái mai rùa đè xuống, nhà Oda chỉ là gánh nặng”.
“Thời điểm đó ta bắt đầu ngẫm nghĩ lời của Jofuku đồng thời ta bắt đầu thấy đúng”.
“Nhà Oda của ta chỉ được cai quản một vùng đất nhỏ tại tỉnh Owari, sau lưng nhà Oda là một con quái vật khổng lồ – gia tộc Shiba”.
“Bất kể ta có làm gì nhưng chỉ riêng đại gia tộc Shiba đã ép cho nhà Oda không trở mình được, nếu muốn có cơ hội, nếu muốn có tương lai ta nhất định phải để bản thân mình biến mất, để nhà Shiba không để ý đến ta”.
“Năm đó, trong tang lễ của phụ thân, bản thân ta làm việc nhỏ dẫn đến nhà Oda bị chia thành nhiều phần, bởi trong tang lễ ta tỏ ra hỗn xược, phách lối dẫn đến các gia thần của cha ta cực kỳ nóng mắt, họ cho rằng ta không xứng kế thừa vị trí gia chủ mà để lại cho Nobuyuki đảm nhiệm”.
“Ta đương nhiên chỉ cầu có thế, sau đó nhà Oda bắt đầu chia làm nhiều phe đồng thời ta bắt đầu chính thức ẩn mình”.
Nobunaga nói đến đây, người được gọi là Quỷ Vương này không muốn nói nhiều nữa bởi vì cuộc đời Quỷ Vương từ lâu đã là truyền thuyết, truyền thuyết mà rất nhiều người Phù Tang phải thuộc lòng.
Nobunaga nhìn Vô Song, sau đó thản nhiên lại nói.
“Những việc sau đó ta không muốn nói nhiều nhưng mà năm ta 25 tuổi, khi ta thống nhất toàn bộ tỉnh Owari, là chưởng khống giả của tỉnh Owari thì ta gặp lại Jofuku”.
“8 năm, 8 năm ròng rã Jofuku biến mất, vào năm ta 17 tuổi hắn biến mất, năm ta 25 tuổi hắn trở lại”
“Jofuku khi đó nói với ta, phụ thân ta là do hắn giết”
“Ta còn nhớ rõ tại cánh rừng đêm đó, trời mưa rất to”
“Ta còn nhớ rõ, Jofuku mang theo một thanh kiếm, một thanh kiếm mà hắn gọi là Thảo Thế Kiếm, hắn tới để giết ta”.
“Đây là lần đầu tiên ta bước vào một trận chiến mà mình không mong muốn, lần đầu tiên ta phải hạ thủ với một người mà ta nhất mực kính trọng”.
“Đêm mưa hôm đó, ta sống còn Jofuku chết, chính tay ta chôn cất hắn đồng thời sau khi tự tay giết chết Jofuku, ta có cảm giác trong người mình có cái gì thay đổi, như có một con quỷ thức tỉnh trong trái tim này, thời điểm đó ta không còn là Thiên Cấp cao thủ nữa, ta bước vào Đế Cảnh”.
Nói đến đây Nobunaga lại im lặng, sự im lặng của hắn làm toàn bộ Thạch Thất như trở nên lạnh hơn bao giờ hết.
Vô Song biết Nobunaga đang sống trong thứ hồi ức của chính mình, Vô Song căn bản không dám hỏi cũng không dám nói tuy nhiên Vô Song tin rằng Jofuku chắc chắn không chết.
Quả nhiên, Nobunaga lại nói.
“Khi ta 48 tuổi, có lẽ ngươi cũng biết ta bị phản bội, sau đó có phải để bảo toàn danh tiết ta chọn tự sát đúng không?”.
Vô Song nghe vậy bất giác gật đầu nhưng mà hắn hiểu những gì hắn nghe thấy là hoàn toàn sai lầm.
Oda Nobunaga khi còn sống là tồn tại ngang ngửa với Tiêu Dao Tử, vậy lấy cái gì ra mà ép Nobunaga tự sát?, ép được cường giả cấp bậc này tự sát bằng vũ lực?, cái này Vô Song căn bản không tin.
Vô Song từng bị vây ở Hành Dương, số lượng lên đến gần vạn quân lính nhưng mà hắn vẫn tới lui tự nhiên, chỉ cần hắn quyết tâm muốn chạy tất nhiên chạy được.
Nobunaga mạnh hơn Vô Song ngày đó không biết bao nhiêu lần, làm gì có chuyện không thể thoát vây?.
Nobunaga cũng nhìn ra nghi hoặc của Vô Song vì vậy hắn rất nhanh vì Vô Song giải đáp thắc mắc.
“Ta bị phản bội, kẻ địch vây kín chùa Honno tuy nhiên quân lính chỉ vây quanh ngọn núi, tuyệt không vào chùa, thời điểm đó chỉ có 8 người vào trong chùa”.
“8 người này chính là Jofuku cùng 7 sư đệ sư muội của ta, một đám tự xưng là Thất Phúc Thần”.
Jofuku cùng với Thất Phúc Thần tuyệt đối có thể giết Nobunaga dù sao năm xưa Tiêu Dao Tử cũng đâu thể một người chóng lại Thất Phúc Thần?, đấy là còn chưa tính có thêm Jofuku.
“Ta đã giết Jofuku một lần nhưng không ngờ hắn còn sống, khi đó hắn nói với ta nhiệm vụ của ta đã hết, ta không cần tồn tại trên thế gian này nữa”.
“Hắn nói, hắn cần một người huyết tẩy Phù Tang vì vậy hắn chọn ta nhưng hắn không thể để ta nắm quyền Phù Tang bởi ta không thích bị kẻ khác điều khiển, hắn nói ta là biến số, nếu ta ngồi lên vị trí Đại Tướng Quân thì chính Jofuku cũng cảm thấy không khống chế được ta”.
“Trận chiến đó là trận chiến duy nhất trong đời ta thua, ít nhất là thời điểm ta còn sống”.
“Ta mạnh hơn Jofuku, Jofuku rất mạnh nhưng hắn không thể sánh bằng ta tuy nhiên ta lại không thể giết được hắn, hắn như một sinh vật bất tử liên tục sống lại, cứ như bất tử bất diệt vậy”.
“Ta không thể giết được Jofuku nhưng ta có thể rời đi bất quá lúc này Thất Phúc Thần xuất thủ ngăn ta lại, đám sư đệ sư muội này trong mắt ta khi đó chỉ là kiến hôi nhưng mà chúng cũng bất tử, ta không có cách nào giết được ai trong số chúng”.
“Kết quả của trận chiến này cũng chẳng khó đoán, ta giết mỗi đứa trong Thất Phúc Thần ít nhất 3 lần, còn Jofuku cũng đã chết thêm 2 lần nhưng mà cũng chỉ đến thế mà thôi, ta bị bắt sống”.
Trong lịch sử, hỏa hoạn chùa Honno xảy ra đã đốt rụi thân thể của Nobunaga, nhân thế không tìm thấy xác của ông bất quá tại thế giới này sự thực chính là Nobunaga bị bắt sống.
Bị bắt sống chính là nỗi nhục thiên cổ với Nobunaga nhưng đúng là Nobunaga không thể làm gì được, cả tự sát cũng không nổi, cứ thế Nobunaga bị đưa tới Bồng Lai, bị đưa tới thạch thất này.
Nobunaga kể đến việc mình bị đưa tới Bồng Lai, trong ánh mắt của Nobunaga rốt cuộc híp lại thành một đường cực nhỏ.
“Nơi này gọi là Bồng Lai do Jofuku tạo ra, là nơi mà hắn tự huyễn hoặc mọi người về sự bất tử, hắn đưa ta xem khắp Bồng Lai, sau đó hắn hỏi ta có muốn làm Sinh Khôi của hắn hay không”.
“Bồng Lai là một màn kịch, một màn kịch thì phải có nhân vật chính diện cùng phản diện, nhân vật phản diện chính là ta còn nhân vật chính diện cũng chẳng khó đoán, ít nhất hiện tại ta đoán được”.
“Bồng Lai được tạo ra để huyễn hoặc nhân thế, mục tiêu của Jofuku chắc chắn là Thiên Hoàng nhưng mà là Thiên Hoàng đời nào thì ta không rõ, vở kịch này sẽ mở màn khi mà Jofuku cảm thấy thích hợp nhất, đương nhiên vai diễn này không thể không tồn tại một kẻ phản diện như ta”
“Thời điểm đó ta hiểu mình không phải là duy nhất, tức là Jofuku hoàn toàn có thể chọn một kết cuộc khác cho vở kịch nhưng ta lại là sự lựa chọn hợp lý nhất bởi ta là Quỷ Vương”.
“Jofuku biết ta không phục vì vậy hắn cùng ta đánh cuộc, ta trở thành Sinh Khôi của hắn đổi lại hắn cho ta không chết, cho ta giữ lại sự thanh tỉnh”.
“Trong trạng thái Sinh Khôi, ta bị ma khí chưởng khống, ta không có cách nào điều khiển cơ thể này nghĩa là ta không thể phá hủy màn kịch của hắn, ta nhất định phải diễn đủ vở kịch cho hắn tuy nhiên đã gọi là cược thì không có gì là chắc chắn bởi chỉ cần ta có thể chống lại ma khí tức là ít nhất ta có thể sống thêm một lần, chưởng khống thân thể này, đi phá hủy cái màn kịch kia”.
Oda Nobunaga nói đến đây thì Vô Song có thể hiểu... Thật ra Nobunaga cược thua rồi, ông ta không kháng được ma khí bất quá chân tâm mà nói thì cũng chẳng biết được ai thắng ai thua, Nobunaga không tự mình thắng được ma khí nhưng lại có người khác giúp Nobunaga có được một tia chuyển cơ.
Người khác ở đây chính là Tiêu Dao Tử.
Nobunaga tiếp tục kể, ông ở trong quan tài đá này mà không thể ra ngoài nhưng hàng năm đều sẽ có một nữ tử đến kể chuyện cho ông nghe, kể cho ông về thế giới bên ngoài, về Phù Tang, về các đời Thiên Hoàng.
Thời gian dần qua, Nobunaga qua câu chuyện của nữ nhân kia cũng có thể biết được ít nhất cũng có vài chục năm từ sau cái chết của mình, thời điểm đó Tiêu Dao Tử lên đảo.
Tiêu Dao Tử tìm thấy Thượng Nguồn, Tiêu Dao Tử mở ra mộ địa của Quỷ Vương, nơi chỉ được phép mở... Khi màn kịch Bồng Lai sắp đến hồi kết.
Một trận chiến giữa Tiêu Dao Tử cùng Quỷ Vương nổ ra, người thắng là Tiêu Dao Tử, không phải vì Tiêu Dao Tử mạnh hơn Quỷ Vương mà trong lúc tối hậu, Quỷ Vương cố gắng khắc chế ma khí sinh ra một loại kháng cự, từ đó Quỷ Vương thất bại thậm chí chết đi.
Trong lúc Quỷ Vương sắp chết, Quỷ Vương mới lấy lại được quyền điều hành thân thể này, sau đó mới mở miệng với Tiêu Dao Tử đồng thời chính vì lần này mới khiến cho Quỷ Vương có khả năng ức chế ma khí, tức là khiến cho Sinh Khôi vĩnh viễn không thể đạt tới thực lực của Quỷ Vương khi còn sống.
Tại sao Jofuku lại cần Sinh Khôi mà không cần Tử Khôi?, đấy là vì Sinh Khôi mạnh hơn hẳ Tử Khôi, đặc biệt là một người như Nobunaga khi làm Sinh Khôi thì sẽ không hề thua kém gì mình khi còn sống, chỉ có như thế mới đủ tư cách khép lại màn kịch này.
_ _ _ _ _ _
P/s: Vẫn đang nợ 2c và chưa biết bao giờ mới hết nợ T_T.
...
Comment càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
_ _ _ _ _ __ _
Tất cả những câu chuyện ngày xửa ngày xưa kia Vô Song không biết và Quỷ Vương – Oda Nobunaga thì cũng không biết.
Nobunaga lúc này đang đối với Vô Song kể ‘ngày xửa ngày xưa’ của chính mình.
_ _ _ _ _ _ _ _ _
“Cha của ta gọi là Oda Nibuhide, bản thân ta là con thứ trong nhà.”
“Ta không giống với anh trai Oda Nobuyuki, dĩ nhiên ta không bao giờ coi hắn là anh, hắn sinh sớm hơn ta nhưng ta là con dòng chính, quyền điều hành nhà Oda trên danh nghĩa là do ta đến tiếp quản mà không đến lượt hắn.”
“Nobuyuki hắn vốn là kẻ làm người quy củ, hòa nhã và biết ứng xử, còn ta từ nhỏ đã có máu phản nghịch trong người, dĩ nhiên ta không quan tâm mấy cái vấn đề này”.
“Năm ta lên 5, ta gặp sư phụ”.
Nói tới đây, Nobunaga kẽ nhếch miệng, cái đầu hắn xuất hiện một nụ cười, một nụ cười làm cho Vô Song bất giác rùng mình.
“Hắn khi đó tự xưng là Jofuku, là Đại Hiền Giả Jofuku nổi tiếng thiên hạ”.
“Jofuku không dạy ta cách làm người, phải làm như thế nào, cái gì đúng cái gì sai, khác xa với kẻ gọi là Masahide do cha ta sắp đặt, đương nhiên Jofuku cực mạnh, mạnh hơn xa Masahide”.
“Jofuku khi đó đang ẩn thế, bên cạnh hắn có vài nữ nhân kỳ lạ cùng 7 đứa trẻ còn chưa biết đứng, chưa học nói, thời điểm đó Jofuku sống trong một căn nhà gỗ trên một ngọn núi nhỏ thuộc tỉnh Owari, vùng lãnh thổ do gia đình ta phụ trách”.
“Ta theo Jofuku học võ trong 10 năm, năm ta 15 tuổi thực lực của ta đã vượt qua ‘sư phụ’ trên danh nghĩa – Masahide, đồng thời sau 10 năm ta cũng có mấy đứa sư đệ sư muội chỉ là bọn nó không có tên, không được Jofuku đặt tên, tên của bọn chúng vốn là con số từ 1 đến 7”.
“Lại qua 2 năm, ta 17 tuổi, trong quãng thời gian này Jofuku bắt đầu dạy ta những kiến thức của hắn về kinh tế, chính trị đồng thời từ hắn ta mới biết thế giới này lớn nhường nào”.
“Cũng trong năm nay, phụ thân ta qua đời, khi đó Jofuku có kiến nghị với ta, đó là lần đầu tiên hắn vì ta bày mưu tính kế”.
“Jofuku nói... Gia tộc Oda nhỏ như cái lỗ mũi, tranh đoạt làm gì?, cứ như con ốc mà phải chịu nguyên cái mai rùa đè xuống, nhà Oda chỉ là gánh nặng”.
“Thời điểm đó ta bắt đầu ngẫm nghĩ lời của Jofuku đồng thời ta bắt đầu thấy đúng”.
“Nhà Oda của ta chỉ được cai quản một vùng đất nhỏ tại tỉnh Owari, sau lưng nhà Oda là một con quái vật khổng lồ – gia tộc Shiba”.
“Bất kể ta có làm gì nhưng chỉ riêng đại gia tộc Shiba đã ép cho nhà Oda không trở mình được, nếu muốn có cơ hội, nếu muốn có tương lai ta nhất định phải để bản thân mình biến mất, để nhà Shiba không để ý đến ta”.
“Năm đó, trong tang lễ của phụ thân, bản thân ta làm việc nhỏ dẫn đến nhà Oda bị chia thành nhiều phần, bởi trong tang lễ ta tỏ ra hỗn xược, phách lối dẫn đến các gia thần của cha ta cực kỳ nóng mắt, họ cho rằng ta không xứng kế thừa vị trí gia chủ mà để lại cho Nobuyuki đảm nhiệm”.
“Ta đương nhiên chỉ cầu có thế, sau đó nhà Oda bắt đầu chia làm nhiều phe đồng thời ta bắt đầu chính thức ẩn mình”.
Nobunaga nói đến đây, người được gọi là Quỷ Vương này không muốn nói nhiều nữa bởi vì cuộc đời Quỷ Vương từ lâu đã là truyền thuyết, truyền thuyết mà rất nhiều người Phù Tang phải thuộc lòng.
Nobunaga nhìn Vô Song, sau đó thản nhiên lại nói.
“Những việc sau đó ta không muốn nói nhiều nhưng mà năm ta 25 tuổi, khi ta thống nhất toàn bộ tỉnh Owari, là chưởng khống giả của tỉnh Owari thì ta gặp lại Jofuku”.
“8 năm, 8 năm ròng rã Jofuku biến mất, vào năm ta 17 tuổi hắn biến mất, năm ta 25 tuổi hắn trở lại”
“Jofuku khi đó nói với ta, phụ thân ta là do hắn giết”
“Ta còn nhớ rõ tại cánh rừng đêm đó, trời mưa rất to”
“Ta còn nhớ rõ, Jofuku mang theo một thanh kiếm, một thanh kiếm mà hắn gọi là Thảo Thế Kiếm, hắn tới để giết ta”.
“Đây là lần đầu tiên ta bước vào một trận chiến mà mình không mong muốn, lần đầu tiên ta phải hạ thủ với một người mà ta nhất mực kính trọng”.
“Đêm mưa hôm đó, ta sống còn Jofuku chết, chính tay ta chôn cất hắn đồng thời sau khi tự tay giết chết Jofuku, ta có cảm giác trong người mình có cái gì thay đổi, như có một con quỷ thức tỉnh trong trái tim này, thời điểm đó ta không còn là Thiên Cấp cao thủ nữa, ta bước vào Đế Cảnh”.
Nói đến đây Nobunaga lại im lặng, sự im lặng của hắn làm toàn bộ Thạch Thất như trở nên lạnh hơn bao giờ hết.
Vô Song biết Nobunaga đang sống trong thứ hồi ức của chính mình, Vô Song căn bản không dám hỏi cũng không dám nói tuy nhiên Vô Song tin rằng Jofuku chắc chắn không chết.
Quả nhiên, Nobunaga lại nói.
“Khi ta 48 tuổi, có lẽ ngươi cũng biết ta bị phản bội, sau đó có phải để bảo toàn danh tiết ta chọn tự sát đúng không?”.
Vô Song nghe vậy bất giác gật đầu nhưng mà hắn hiểu những gì hắn nghe thấy là hoàn toàn sai lầm.
Oda Nobunaga khi còn sống là tồn tại ngang ngửa với Tiêu Dao Tử, vậy lấy cái gì ra mà ép Nobunaga tự sát?, ép được cường giả cấp bậc này tự sát bằng vũ lực?, cái này Vô Song căn bản không tin.
Vô Song từng bị vây ở Hành Dương, số lượng lên đến gần vạn quân lính nhưng mà hắn vẫn tới lui tự nhiên, chỉ cần hắn quyết tâm muốn chạy tất nhiên chạy được.
Nobunaga mạnh hơn Vô Song ngày đó không biết bao nhiêu lần, làm gì có chuyện không thể thoát vây?.
Nobunaga cũng nhìn ra nghi hoặc của Vô Song vì vậy hắn rất nhanh vì Vô Song giải đáp thắc mắc.
“Ta bị phản bội, kẻ địch vây kín chùa Honno tuy nhiên quân lính chỉ vây quanh ngọn núi, tuyệt không vào chùa, thời điểm đó chỉ có 8 người vào trong chùa”.
“8 người này chính là Jofuku cùng 7 sư đệ sư muội của ta, một đám tự xưng là Thất Phúc Thần”.
Jofuku cùng với Thất Phúc Thần tuyệt đối có thể giết Nobunaga dù sao năm xưa Tiêu Dao Tử cũng đâu thể một người chóng lại Thất Phúc Thần?, đấy là còn chưa tính có thêm Jofuku.
“Ta đã giết Jofuku một lần nhưng không ngờ hắn còn sống, khi đó hắn nói với ta nhiệm vụ của ta đã hết, ta không cần tồn tại trên thế gian này nữa”.
“Hắn nói, hắn cần một người huyết tẩy Phù Tang vì vậy hắn chọn ta nhưng hắn không thể để ta nắm quyền Phù Tang bởi ta không thích bị kẻ khác điều khiển, hắn nói ta là biến số, nếu ta ngồi lên vị trí Đại Tướng Quân thì chính Jofuku cũng cảm thấy không khống chế được ta”.
“Trận chiến đó là trận chiến duy nhất trong đời ta thua, ít nhất là thời điểm ta còn sống”.
“Ta mạnh hơn Jofuku, Jofuku rất mạnh nhưng hắn không thể sánh bằng ta tuy nhiên ta lại không thể giết được hắn, hắn như một sinh vật bất tử liên tục sống lại, cứ như bất tử bất diệt vậy”.
“Ta không thể giết được Jofuku nhưng ta có thể rời đi bất quá lúc này Thất Phúc Thần xuất thủ ngăn ta lại, đám sư đệ sư muội này trong mắt ta khi đó chỉ là kiến hôi nhưng mà chúng cũng bất tử, ta không có cách nào giết được ai trong số chúng”.
“Kết quả của trận chiến này cũng chẳng khó đoán, ta giết mỗi đứa trong Thất Phúc Thần ít nhất 3 lần, còn Jofuku cũng đã chết thêm 2 lần nhưng mà cũng chỉ đến thế mà thôi, ta bị bắt sống”.
Trong lịch sử, hỏa hoạn chùa Honno xảy ra đã đốt rụi thân thể của Nobunaga, nhân thế không tìm thấy xác của ông bất quá tại thế giới này sự thực chính là Nobunaga bị bắt sống.
Bị bắt sống chính là nỗi nhục thiên cổ với Nobunaga nhưng đúng là Nobunaga không thể làm gì được, cả tự sát cũng không nổi, cứ thế Nobunaga bị đưa tới Bồng Lai, bị đưa tới thạch thất này.
Nobunaga kể đến việc mình bị đưa tới Bồng Lai, trong ánh mắt của Nobunaga rốt cuộc híp lại thành một đường cực nhỏ.
“Nơi này gọi là Bồng Lai do Jofuku tạo ra, là nơi mà hắn tự huyễn hoặc mọi người về sự bất tử, hắn đưa ta xem khắp Bồng Lai, sau đó hắn hỏi ta có muốn làm Sinh Khôi của hắn hay không”.
“Bồng Lai là một màn kịch, một màn kịch thì phải có nhân vật chính diện cùng phản diện, nhân vật phản diện chính là ta còn nhân vật chính diện cũng chẳng khó đoán, ít nhất hiện tại ta đoán được”.
“Bồng Lai được tạo ra để huyễn hoặc nhân thế, mục tiêu của Jofuku chắc chắn là Thiên Hoàng nhưng mà là Thiên Hoàng đời nào thì ta không rõ, vở kịch này sẽ mở màn khi mà Jofuku cảm thấy thích hợp nhất, đương nhiên vai diễn này không thể không tồn tại một kẻ phản diện như ta”
“Thời điểm đó ta hiểu mình không phải là duy nhất, tức là Jofuku hoàn toàn có thể chọn một kết cuộc khác cho vở kịch nhưng ta lại là sự lựa chọn hợp lý nhất bởi ta là Quỷ Vương”.
“Jofuku biết ta không phục vì vậy hắn cùng ta đánh cuộc, ta trở thành Sinh Khôi của hắn đổi lại hắn cho ta không chết, cho ta giữ lại sự thanh tỉnh”.
“Trong trạng thái Sinh Khôi, ta bị ma khí chưởng khống, ta không có cách nào điều khiển cơ thể này nghĩa là ta không thể phá hủy màn kịch của hắn, ta nhất định phải diễn đủ vở kịch cho hắn tuy nhiên đã gọi là cược thì không có gì là chắc chắn bởi chỉ cần ta có thể chống lại ma khí tức là ít nhất ta có thể sống thêm một lần, chưởng khống thân thể này, đi phá hủy cái màn kịch kia”.
Oda Nobunaga nói đến đây thì Vô Song có thể hiểu... Thật ra Nobunaga cược thua rồi, ông ta không kháng được ma khí bất quá chân tâm mà nói thì cũng chẳng biết được ai thắng ai thua, Nobunaga không tự mình thắng được ma khí nhưng lại có người khác giúp Nobunaga có được một tia chuyển cơ.
Người khác ở đây chính là Tiêu Dao Tử.
Nobunaga tiếp tục kể, ông ở trong quan tài đá này mà không thể ra ngoài nhưng hàng năm đều sẽ có một nữ tử đến kể chuyện cho ông nghe, kể cho ông về thế giới bên ngoài, về Phù Tang, về các đời Thiên Hoàng.
Thời gian dần qua, Nobunaga qua câu chuyện của nữ nhân kia cũng có thể biết được ít nhất cũng có vài chục năm từ sau cái chết của mình, thời điểm đó Tiêu Dao Tử lên đảo.
Tiêu Dao Tử tìm thấy Thượng Nguồn, Tiêu Dao Tử mở ra mộ địa của Quỷ Vương, nơi chỉ được phép mở... Khi màn kịch Bồng Lai sắp đến hồi kết.
Một trận chiến giữa Tiêu Dao Tử cùng Quỷ Vương nổ ra, người thắng là Tiêu Dao Tử, không phải vì Tiêu Dao Tử mạnh hơn Quỷ Vương mà trong lúc tối hậu, Quỷ Vương cố gắng khắc chế ma khí sinh ra một loại kháng cự, từ đó Quỷ Vương thất bại thậm chí chết đi.
Trong lúc Quỷ Vương sắp chết, Quỷ Vương mới lấy lại được quyền điều hành thân thể này, sau đó mới mở miệng với Tiêu Dao Tử đồng thời chính vì lần này mới khiến cho Quỷ Vương có khả năng ức chế ma khí, tức là khiến cho Sinh Khôi vĩnh viễn không thể đạt tới thực lực của Quỷ Vương khi còn sống.
Tại sao Jofuku lại cần Sinh Khôi mà không cần Tử Khôi?, đấy là vì Sinh Khôi mạnh hơn hẳ Tử Khôi, đặc biệt là một người như Nobunaga khi làm Sinh Khôi thì sẽ không hề thua kém gì mình khi còn sống, chỉ có như thế mới đủ tư cách khép lại màn kịch này.
_ _ _ _ _ _
P/s: Vẫn đang nợ 2c và chưa biết bao giờ mới hết nợ T_T.
...
Comment càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook