Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 886
Vô Song ngồi trong ‘thư viện’ mà lật từng trang sách, hắn xem rất kỹ, đọc rất kỹ và nhớ cũng rất kỹ.
Vô Song quả thực không ngờ có một nơi như vậy tồn tại trên cõi đời, trong điều kiện không biết tác dụng của Bát Chỉ Kính là gì thì những thứ ghi trong sách, những tri thức ghi trong sách vượt xa giá trị của Bát Chỉ Kính.
Dĩ nhiên nói vậy thì cũng không đúng, ai biết sau này Bát Chỉ Kính có tác dụng gì nhưng mà cách nói này gần như để minh chứng cho đống tri thức mà Vô Song đọc được trong thư viện, những tri thức vô cùng quý giá.
Quyển sách đầu tiên mà Vô Song đọc là Hiên Viên Đế Phượng Quyết.
Hiên Viên Đế Phượng Quyết thực sự không có ngắn như những điều Vô Song tổng kết lại, nó rất dày, trên lý thuyết nó là một bộ song tu công pháp nhưng mà Đế Thích Thiên bỏ ra rất nhiều tâm huyết để ghi chú, rất nhiều tâm huyết để giải thích tường tận, từ cách vận công, vận hành kinh mạch, chân khí di chuyển như thế nào mới đúng, gần như giải nghĩa từng câu từng chữ của Hiên Viên Đế Phượng Quyết vậy.
Với Vô Song mà nói, hắn với Đế Thích Thiên là đối địch nhưng nếu bỏ qua cái đối địch này thì không thể không bội phục đối phương, Đế Thích Thiên quá giỏi.
Trước Vô Song còn nghĩ bằng vào việc ma hóa thì đám đệ tử của Đế Thích Thiên đột phá đế vị là việc bình thường nhưng mà hiện giờ thì Vô Song mới hiểu đệ tử của Đế Thích Thiên tuyệt không chỉ đi theo con đường ma hóa đơn giản như vậy.
Kẻ có thể đào tạo nên Thất Phúc Thần cùng Thất Đế Tử thì đáng sợ đến mức nào?, bản thân Đế Thích Thiên có những thứ kiến thức vượt khỏi nhân thế, thứ kiến thức không thuộc về thế giới này.
Nếu thật sự phải chọn ra một vị ‘sư’ giỏi nhất thiên hạ thì Đế Thích Thiên hoàn toàn hợp cách ngồi vào cái vị trí này.
Vô Song bỏ ra nửa ngày để đọc Hiên Viên Đế Phượng Quyết, thật sự nó ‘cuốn’ đến nỗi không thể dứt ra được, trên đời này kẻ có thể cắt nghĩa tường tận, giải thích tường tận về Hiên Viên Đế Phượng Quyết cho người khác chỉ sợ cũng chỉ có Đế Thích Thiên.
Đọc xong Hiên Viên Đế Phượng Quyết, quyển sách thứ hai mà Vô Song đọc là Đế Đan Thuật.
Vô Song đương nhiên không biết tiêu đề quyển sách này là gì, hắn lại phải mở ra đến khoảng phần giữa sách, đến đoạn chữ Mông Cổ thì mới có thể biết rõ sách này viết gì.
Sách này dạy là đan thuật, thứ mà Vô Song hoàn toàn không biết.
Đan thuật... Ở thế giới này thật sư rất cường đại chỉ là Vô Song không quá để ý cũng không quá cần mà thôi.
Đan thuật nằm trong y thuật, là một nhánh của y thuật nhưng mà là một nhánh tự lập, không phải ngẫu nhiên trong thiên hạ bao gồm cả y sư cùng đan sư.
Y sư thì cũng tùy người, có người giàu có người không nhưng là luyện đan sư thì chắc chắn là cự phú một phương.
Y sư còn có thể chữa bệnh miễn phí nhưng mà luyện đan thì làm gì miễn phí được?.
Lại nói tới đan thuật, đây là điểm mạnh nhất của ông ngoại Vô Song, nói về đan thuật thì Dược Vương là vô địch thiên hạ, còn nhỉnh hơn Thần Nông Lão Nhân một chút bất quá chính Vô Song vẫn cảm thấy đan đạo của Dược Vương chỉ sợ không bằng đan đạo của Đế Thích Thiên.
Đế Thích Thiên ngay từ khi còn là Từ Phúc đã dám cầu trường sinh, đã dám làm ra trường sinh đen cho Tần Thủy Hoàng thể nghiệm thậm chí còn làm Tần Thủy Hoàng tin tưởng, đây không phải là việc thế gian ai cũng có thể làm được, phải biết đối mặt với Đế Thích Thiên khi đó chính là hoàng đế đầu tiên của Trung Nguyên – Tần Thủy Hoàng.
Vô Song cực kỳ thông hiểu kinh mạch huyệt vị cùng thể nội con người nhưng mà những thứ liên quan tới thuốc thang thì đã không còn là điểm mạnh của hắn chứ đừng nói là luyện đan, luyện đan thì Vô Song dốt đặc nhưng vấn đề là ngay cả mộ người dốt đặc như Vô Song khi nhìn từng chữ trong Đế Đan Thuật của Đế Thích Thiên thì vẫn cứ như bị hút vào, không thoát ra được.
Đế Đan Thuật chỉ là một bản dạy luyện đan sơ cấp nhưng mà nó dạy rất dễ hiểu, từng từ từng chữ đều đi vào trọng tâm, ví như hướng dẫn làm thế nào nắm giữ hỏa hầu, kiểm tra chất lượng linh dược, kiểm tra chất lượng lô đỉnh, thế nào là chủ dươc, thế nào là phụ dược, yêu cầu từng loại ra sao.
Đế Đan Thuật thực sự ghi lại rất rõ ràng, phi thường rõ ràng, cứ như giáo viên mẫu giáo dạy chữ cho con trẻ vậy, từng bước từng bước hơn nữa lại không khô hàn, từng chữ từng chữ đều có hồn, đều đổ dồn tâm huyết của Đế Thích Thiên vào trong.
Vô Song vốn là người đọc sách cực nhanh bởi hắn có thiên phú Cái Thế Thần Đồng nhưng mà hắn đọc Hiên Viên Đế Phượng Quyết mất nửa ngày, hắn đọc... Đế Đan Thuật cũng mất nửa ngày.
Cái này căn bản cứ như không thể tự thoát ra vậy, đến mức Vô Song còn đang muốn thử bắt tay vào luyện một lò đan, bắt tay vào kiểm tra xem những kiến thức mình học được liệu có thể áp dụng ra sao.
Vô Song đương nhiên sẽ không thử làm cái này, hắn rốt cuộc đứng dậy khỏi thư phòng mà thở dài một hơi.
Hắn mới đọc hai quyển sách trong số vô vàn quyển sách tại cái thư phòng này.
Trước Vô Song nghĩ 4 cái giá sách trong thư phòng là ít nhưng mà Vô Song hiện tại có thể cảm thấy cho hắn thời gian tinh nghiên 10 năm cũng không đủ.
Càng đọc, Vô Song càng cảm thấy bội phục Đế Thích Thiên, ít nhất là về mặt học thức cùng tài năng.
Vô Song biết mình đã dành quá nhiều thời gian trong cái thư phòng này, hắn bắt đầu dựa theo trí nhớ của mình mang sách trả lại ví trí cũ, lại tiếp tục tìm kiếm một vòng xung quanh thư phòng tìm xem có vật gì đặc biệt hay có... Thông đạo nào khác tồn tại trong đây không, đến khi không thể tìm thấy thứ gì thì Vô Song mới đi ra.
Vô Song ra đến cửa còn không quên nhìn lại cái thư phòng này một lần, sau sự kiện Bồng Lai bản thân Vô Song sẽ đến Tây Vực.
Tây Vực cách Đông Hải xa xôi vô cùng, Vô Song hiện tại còn đang đấu tranh nội tâm rằng mình có nên ‘cuỗm’ toàn bộ đống sách ở nơi này đi không, rốt cuộc thì chính hắn cũng chỉ có thể ngao ngán thở dài đầy nuối tiếc.
Vô Song rất ‘thèm’ những tri thức mà Đế Thích Thiên để lại nhưng mà nếu hắn thật sự mang hết những quyển sách này đi thì chẳng khác gì đánh rắn động cỏ, cái được không bù nổi mất, đây chắc chắn là việc không nên.
Căn phòng đầu tiên mang đến cho Vô Song sức mạnh, căn phòng thứ hai mang đến cho hắn trí tuệ vậy căn phòng cuối cùng trong lăng mộ này sẽ cho Vô Song cái gì?, hắn nghĩ đến đây thôi đã không nhịn được đẩy nhanh bước chân, hắn muốn biết trong căn phòng cuối cùng ở phía tay phải kia thì Đế Thích Thiên sẽ che giấu bí mật gì... Hoặc Vô Song hắn sẽ thu được cái gì.
_ _ _ __ _
Sr, chương này hơi ngắn vì mình buồn ngủ quá, ngủ đã chiều dạy tính sau: (Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Vô Song quả thực không ngờ có một nơi như vậy tồn tại trên cõi đời, trong điều kiện không biết tác dụng của Bát Chỉ Kính là gì thì những thứ ghi trong sách, những tri thức ghi trong sách vượt xa giá trị của Bát Chỉ Kính.
Dĩ nhiên nói vậy thì cũng không đúng, ai biết sau này Bát Chỉ Kính có tác dụng gì nhưng mà cách nói này gần như để minh chứng cho đống tri thức mà Vô Song đọc được trong thư viện, những tri thức vô cùng quý giá.
Quyển sách đầu tiên mà Vô Song đọc là Hiên Viên Đế Phượng Quyết.
Hiên Viên Đế Phượng Quyết thực sự không có ngắn như những điều Vô Song tổng kết lại, nó rất dày, trên lý thuyết nó là một bộ song tu công pháp nhưng mà Đế Thích Thiên bỏ ra rất nhiều tâm huyết để ghi chú, rất nhiều tâm huyết để giải thích tường tận, từ cách vận công, vận hành kinh mạch, chân khí di chuyển như thế nào mới đúng, gần như giải nghĩa từng câu từng chữ của Hiên Viên Đế Phượng Quyết vậy.
Với Vô Song mà nói, hắn với Đế Thích Thiên là đối địch nhưng nếu bỏ qua cái đối địch này thì không thể không bội phục đối phương, Đế Thích Thiên quá giỏi.
Trước Vô Song còn nghĩ bằng vào việc ma hóa thì đám đệ tử của Đế Thích Thiên đột phá đế vị là việc bình thường nhưng mà hiện giờ thì Vô Song mới hiểu đệ tử của Đế Thích Thiên tuyệt không chỉ đi theo con đường ma hóa đơn giản như vậy.
Kẻ có thể đào tạo nên Thất Phúc Thần cùng Thất Đế Tử thì đáng sợ đến mức nào?, bản thân Đế Thích Thiên có những thứ kiến thức vượt khỏi nhân thế, thứ kiến thức không thuộc về thế giới này.
Nếu thật sự phải chọn ra một vị ‘sư’ giỏi nhất thiên hạ thì Đế Thích Thiên hoàn toàn hợp cách ngồi vào cái vị trí này.
Vô Song bỏ ra nửa ngày để đọc Hiên Viên Đế Phượng Quyết, thật sự nó ‘cuốn’ đến nỗi không thể dứt ra được, trên đời này kẻ có thể cắt nghĩa tường tận, giải thích tường tận về Hiên Viên Đế Phượng Quyết cho người khác chỉ sợ cũng chỉ có Đế Thích Thiên.
Đọc xong Hiên Viên Đế Phượng Quyết, quyển sách thứ hai mà Vô Song đọc là Đế Đan Thuật.
Vô Song đương nhiên không biết tiêu đề quyển sách này là gì, hắn lại phải mở ra đến khoảng phần giữa sách, đến đoạn chữ Mông Cổ thì mới có thể biết rõ sách này viết gì.
Sách này dạy là đan thuật, thứ mà Vô Song hoàn toàn không biết.
Đan thuật... Ở thế giới này thật sư rất cường đại chỉ là Vô Song không quá để ý cũng không quá cần mà thôi.
Đan thuật nằm trong y thuật, là một nhánh của y thuật nhưng mà là một nhánh tự lập, không phải ngẫu nhiên trong thiên hạ bao gồm cả y sư cùng đan sư.
Y sư thì cũng tùy người, có người giàu có người không nhưng là luyện đan sư thì chắc chắn là cự phú một phương.
Y sư còn có thể chữa bệnh miễn phí nhưng mà luyện đan thì làm gì miễn phí được?.
Lại nói tới đan thuật, đây là điểm mạnh nhất của ông ngoại Vô Song, nói về đan thuật thì Dược Vương là vô địch thiên hạ, còn nhỉnh hơn Thần Nông Lão Nhân một chút bất quá chính Vô Song vẫn cảm thấy đan đạo của Dược Vương chỉ sợ không bằng đan đạo của Đế Thích Thiên.
Đế Thích Thiên ngay từ khi còn là Từ Phúc đã dám cầu trường sinh, đã dám làm ra trường sinh đen cho Tần Thủy Hoàng thể nghiệm thậm chí còn làm Tần Thủy Hoàng tin tưởng, đây không phải là việc thế gian ai cũng có thể làm được, phải biết đối mặt với Đế Thích Thiên khi đó chính là hoàng đế đầu tiên của Trung Nguyên – Tần Thủy Hoàng.
Vô Song cực kỳ thông hiểu kinh mạch huyệt vị cùng thể nội con người nhưng mà những thứ liên quan tới thuốc thang thì đã không còn là điểm mạnh của hắn chứ đừng nói là luyện đan, luyện đan thì Vô Song dốt đặc nhưng vấn đề là ngay cả mộ người dốt đặc như Vô Song khi nhìn từng chữ trong Đế Đan Thuật của Đế Thích Thiên thì vẫn cứ như bị hút vào, không thoát ra được.
Đế Đan Thuật chỉ là một bản dạy luyện đan sơ cấp nhưng mà nó dạy rất dễ hiểu, từng từ từng chữ đều đi vào trọng tâm, ví như hướng dẫn làm thế nào nắm giữ hỏa hầu, kiểm tra chất lượng linh dược, kiểm tra chất lượng lô đỉnh, thế nào là chủ dươc, thế nào là phụ dược, yêu cầu từng loại ra sao.
Đế Đan Thuật thực sự ghi lại rất rõ ràng, phi thường rõ ràng, cứ như giáo viên mẫu giáo dạy chữ cho con trẻ vậy, từng bước từng bước hơn nữa lại không khô hàn, từng chữ từng chữ đều có hồn, đều đổ dồn tâm huyết của Đế Thích Thiên vào trong.
Vô Song vốn là người đọc sách cực nhanh bởi hắn có thiên phú Cái Thế Thần Đồng nhưng mà hắn đọc Hiên Viên Đế Phượng Quyết mất nửa ngày, hắn đọc... Đế Đan Thuật cũng mất nửa ngày.
Cái này căn bản cứ như không thể tự thoát ra vậy, đến mức Vô Song còn đang muốn thử bắt tay vào luyện một lò đan, bắt tay vào kiểm tra xem những kiến thức mình học được liệu có thể áp dụng ra sao.
Vô Song đương nhiên sẽ không thử làm cái này, hắn rốt cuộc đứng dậy khỏi thư phòng mà thở dài một hơi.
Hắn mới đọc hai quyển sách trong số vô vàn quyển sách tại cái thư phòng này.
Trước Vô Song nghĩ 4 cái giá sách trong thư phòng là ít nhưng mà Vô Song hiện tại có thể cảm thấy cho hắn thời gian tinh nghiên 10 năm cũng không đủ.
Càng đọc, Vô Song càng cảm thấy bội phục Đế Thích Thiên, ít nhất là về mặt học thức cùng tài năng.
Vô Song biết mình đã dành quá nhiều thời gian trong cái thư phòng này, hắn bắt đầu dựa theo trí nhớ của mình mang sách trả lại ví trí cũ, lại tiếp tục tìm kiếm một vòng xung quanh thư phòng tìm xem có vật gì đặc biệt hay có... Thông đạo nào khác tồn tại trong đây không, đến khi không thể tìm thấy thứ gì thì Vô Song mới đi ra.
Vô Song ra đến cửa còn không quên nhìn lại cái thư phòng này một lần, sau sự kiện Bồng Lai bản thân Vô Song sẽ đến Tây Vực.
Tây Vực cách Đông Hải xa xôi vô cùng, Vô Song hiện tại còn đang đấu tranh nội tâm rằng mình có nên ‘cuỗm’ toàn bộ đống sách ở nơi này đi không, rốt cuộc thì chính hắn cũng chỉ có thể ngao ngán thở dài đầy nuối tiếc.
Vô Song rất ‘thèm’ những tri thức mà Đế Thích Thiên để lại nhưng mà nếu hắn thật sự mang hết những quyển sách này đi thì chẳng khác gì đánh rắn động cỏ, cái được không bù nổi mất, đây chắc chắn là việc không nên.
Căn phòng đầu tiên mang đến cho Vô Song sức mạnh, căn phòng thứ hai mang đến cho hắn trí tuệ vậy căn phòng cuối cùng trong lăng mộ này sẽ cho Vô Song cái gì?, hắn nghĩ đến đây thôi đã không nhịn được đẩy nhanh bước chân, hắn muốn biết trong căn phòng cuối cùng ở phía tay phải kia thì Đế Thích Thiên sẽ che giấu bí mật gì... Hoặc Vô Song hắn sẽ thu được cái gì.
_ _ _ __ _
Sr, chương này hơi ngắn vì mình buồn ngủ quá, ngủ đã chiều dạy tính sau: (Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook