Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88
Vô Song mở mắt ra, hắn cũng không biết rốt cuộc thì mình đã bất tỉnh bao lâu, thậm chí cảm thấy toàn thân đau nhức, xương cốt rạn vỡ.
Vừa mở mắt ra, đập vào mắt Vô Song là một căn phòng xa lạ nhưng cũng có chút quen thuộc, cái cảm giác này rất lạ.
Hắn ngơ ngác một chút, sau đó bắt đầu cố gắng quan sát xung quanh, vừa nhìn sang trái Vô Song liền giật mình không hề nhẹ.
“Sư tỷ?”.
Ở cạnh giường Vô Song có một cô gái đang gục đầu ngủ, người này không ai khác chính là lục sư tỷ - Mân Mẫn.
Mẫn Mẫn nghe thấy âm thanh của Vô Song liền khó khăn ngửa đầu dậy, sau đó ánh mắt chớp chớp nhìn hắn, nàng tiếp tục dùng hai tay xoa xoa đôi mắt của mình rồi lại chớp chớp nhìn Vô Song lần thứ hai, động tác dễ thương vô cùng.
Tiếp theo Mẫn Mẫn kinh ngạc mở miệng, nàng lao đến ôm chặt lấy Vô Song.
“A tiểu sư đệ, ngươi tỉnh rồi, ngươi tỉnh rồi”.
Mẫn Mẫn không lao vào người Vô Song thì thôi, nàng vừa lao vào Vô Song lập tức biến sắc.
Bộ ngực lớn của Mẫn Mẫn đè chặt vào ngực Vô Song, nàng ôm chặt lấy hắn có điều lại làm Vô Song tái mặt lại.
“Sư tỷ... Đau đau... Tạm thời buông ta ra đã”.
Vô Song nhắc nhở Mẫn Mẫn mới như sực nhớ ra cái gì liền buông tay, khuôn mặt ửng đỏ bắt đầu gãi đầu gãi tai.
“Xin lỗi tiểu sư đệ... Ta quên mất ngươi bị thương... Để ta đi gọi tam sư huynh”.
Nói xong cũng mặc kệ Vô Song đang nhăn mặt, Mẫn Mẫn lập tức chạy ra ngoài, bước chân nhanh nhẹn vô cùng.
Nhìn theo bóng lưng sư tỷ biến mất khỏi tầm mắt, Vô Song chỉ có thể cười khổ, hắn lại một lần nữa nằm xuống, thân mình ê ẩm vô cùng.
Vô Song lần này quả thực là không hiểu gì cả, từ trong rừng cây lao ra một đại cao thủ, Vô Song thậm chí còn không biết nổi tên đối phương đã thấy người này một chưởng đánh về phía hắn.
Một chưởng kia liền là một đòn toàn lực của Tông Sư cảnh giới.
Với rất nhiều người mà nói Tông Sư cảnh chưa chắc đã là cái gì đáng sợ, ít nhất như ở trong trận chiến hôm đó tại Nga Mi Sơn, Tông Sư cũng chỉ có thể làm nhân vật quần chúng.
Người khác nghĩ thế nào về Tông Sư cảnh bản thân Vô Song không biết, nhưng hắn cứng đối cứng một đòn toàn lực với Tông Sư cảnh liền triệt để mất nửa cái mạng, nếu hắc y nhân đánh thêm một chiêu hắn liền thật sự phải chết.
Thế giới này đúng là tàn nhẫn như vậy, bất kể ngươi thiên tài thế nào cũng bị đẳng cấp giới hạn, thậm chí giới hạn rất lớn. Trước thực lực tuyệt đối nghiền áp, mọi chống đỡ đều là vô dụng.
Tất nhiên Vô Song cũng biết, người ra tay với hắn chỉ sợ không phải Tông Sư cảnh giới, đối phương một chiêu kia rõ ràng đã nương tay. Tông Sư nào lại có thể vượt mặt Phong Lăng Sư Thái để tấn công Vô Song?.
Việc tiếp theo làm Vô Song nghi hoặc chính là tại sao... Tại sao mở mắt ra đã thấy lục sư tỷ?, lại còn tam sư huynh?.
“Chẳng nhẽ ta đang ở Tử Ngọc Sơn?”.
Vô Song bản thân cũng là y sư hơn nữa tay nghề của hắn không thấp, hắn cũng có thể tự kiểm tra bản thân một chút.
Càng nhìn thân thể mình, Vô Song càng sợ hãi.
“Thật sự?, thật sự thảm như vậy?”.
Đôi chân của Vô Song đang bó nẹp, chân của hắn bị gãy.
Xương sườn của hắn cũng bị rạn.
Lục phủ ngũ tạng cũng tổn thương tương đối nặng.
Cánh tay trái cũng đang kẹp nạn, tay trái của hắn chỉ sợ cũng bị gãy.
Nếu Vô Song không chọn chỗ có góc nhìn đẹp quan sát, chưa chắc đã bị thương nặng đến mức này, tất nhiên chỉ là đôi chân mà thôi về phần xương ngực, cánh tay cùng lục phủ ngũ tạng bản thân Vô Song không có cách nào tránh nổi, một chưởng kia bây giờ nghĩ Vô Song còn sợ.
Hắn vốn tưởng mình cũng có chút vốn liếng đi lại trên giang hồ, dù sao nhất lưu cao thủ đã là rất ghê ghớm bất quá hắn không ngờ trước mặt cường giả, hắn một chiều liền bị miểu sát.
Nếu Vô Song mà biết, người ra tay với hắn là đại danh đỉnh đỉnh Phi Thiên Hồ Ly, không biết Vô Song có cảm thấy may mắn hay không?.
Vô Song thật ra không đọc đủ hết các tiểu thuyết Kim Dung, bất quá nhân vật Phi Thiên Hồ Ly kia hắn cũng có nghe tiếng, tất nhiên chỉ là nghe tiếng mà thôi, cũng không quá rõ ràng.
Phi Thiên Hồ Ly người này trong Kim Dung tiểu thuyết vốn là nhân vật đi theo Lý Tự Thành dành lấy thiên hạ, bản thân thích hành hiệp trượng nghĩa, thông minh vô cùng lại có sở trường khinh công siêu tuyệt vì vậy được võ lâm tôn xưng Phi Thiên Hồ Ly.
Trong tứ vệ của Lý Tự Thành năm xưa, Phi Thiên Hồ Ly võ công liền là cao nhất. Đây là tất cả hiểu biết của Vô Song về vị Phi Thiên Hồ Ly này, Vô Song nghe về người này chỉ cảm thấy danh hiệu phi thường vang tai vì vậy hắn ghi nhớ xuống mà thôi, trong mắt Vô Sogn bản thân Phi Thiên Hồ Ly so với đám người Tây Độc, Đông Tà, Bắc Cái... Liền kém xa.
Không biết có phải hắn kiếp trước coi thường vị đại nhân vật này không mà kiếp này bị người ta trả thù thật thảm.
...
Thật ra suy nghĩ của Vô Song tại thế giới trước cũng không sai nhưng ở thế giới này liền trở thành sai.
Trong Kim Dung thế giới có một loại luật bất thành văn, các tác phẩm của Kim Dung cũng chia theo thời đại, cũng dựa trên các mốc lịch sử khác nhau, vì vậy luật lệ chung do chính Kim Dung cài vào chính là... Càng về sau võ học càng kém phát triển.
Đây là một loại nhận thức chung của rất nhiều người, bản thân Phi Thiên Hồ Ly sống trong thời Hậu Minh Sơ Thanh, người này chỉ sợ là cao thủ số 1 số 2 của thời đại tuy nhiên nếu muốn so với các nhân vật khác trong Kim Dung liền tỏ ra không bằng, ánh sáng phai mờ rất nhiều.
Ở thế giới này, chính vì tất cả đều sống trong một thế giới, hơn nữa linh khí nơi này nồng đậm đến mức độ kinh khủng, lượng linh khí vượt quá xa so với bình thường dẫn đến các cao thủ trong này có chút vượt quá tầm của con người, vượt quá chính bản thân họ ở Kim Dung tiểu thuyết rất nhiều.
Mỗi thời đại đều có một nhân vật thậm chí vài nhân vật, ghép 14 bộ tiểu thuyết Kim Dung lại với nhau, liền có vô số nhân vật theo gió mà lên, ngự phong mà đứng.
Tại thế giới này Phi Thiên Hồ Ly có thể coi là siêu cấp cường nhân, một người một đao, cho dù ngũ đế cường giả đích thân ra tay cũng chưa chắc có thể giết đi người này, bóng ma bất tử của Đại Thuận, một trong những nhân vật hiếm hoi tuy mới chỉ là ngũ tuyệt nhưng lại sở hữu tốc độ của ngũ đế, thêm vào ma đao trong tay hắn, người này đến cả ngũ đế cũng cảm thấy đau đầu.
...
Sau khi Mẫn Mẫn rời đi không lâu lắm, nàng lập tức kéo theo tam sư huynh của Vô Song quay trở lại, đi theo còn có đại sư huynh Tửu Điên.
Nhìn ba thân ảnh quen thuộc này, Vô Song mới khẽ mỉm cười, hắn đột nhiên nhớ ra nơi hắn đang nằm là đâu, đây là căn phòng nhỏ của hắn nằm ở Tiêu Dao Cốc.
Nếu đây là Tử Ngọc Sơn – Tiêu Dao Cốc chỉ sợ Vô Song bất tỉnh ít nhất cũng phải hơn 3 ngày.
Thần Y vừa thấy Vô Song đang định lên tiếng thì ra hiệu cho hắn im lặng, sau đó bàn tay đặt lên cổ tay Vô Song, vì hắn bắt đầu bắt mạch.
Tiếp theo Thần Y động, chỉ thấy trên tay Thần Y xuất hiện một bộ kim châm, bắt đầu châm lên người Vô Song.
Tất nhiên châm cứu cũng sẽ khoogn đau, Vô Song căn bản không có cảm gì.
Qua khoảng 15 phút, Thần Y mới lại rút châm, lúc này cửa phòng cũng mở ra, từ bên ngoài Vô Hà Tử tiến vào mang theo một cái hộp ngọc thoạt nhìn rất không tầm thường.
Thần Y nhìn thấy Vô Hà Tử liền cúi đầu, sau đó vén ngực Vô Song lên, cầm lấy hộp ngọc trong tay Vô Hà Tử.
Hộp ngọc vừa mở ra, trong tay Thần y xuất hiện một tấm băng dán màu đen, thật sự nhìn rất giống Shalonship của Vô Song tại kiếp trước, chỉ tiếc là khác màu.
Tấm cao dán màu đen này cứ như vậy dán lên khắp người Vô Song, làm xong tất cả, Thần Y mới nhẹ vỗ vai hắn.
“Đây là Tây Vực thánh dược chữa thương Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, vết thương của ngươi rất nặng, bất quá chỉ phải tĩnh dưỡng 3-5 ngày liền có thể hoàn toàn hồi phục”.
Thần Y nói vậy làm Vô Song thật sự phải kinh ngạc với mấy miếng cao màu đen này, không ngờ lại có thần dược như vậy tồn tại?, gãy xương 5 ngày là khỏi?, cái này Vô Song căn bản cảm thấy phi thường hư cấu.
Tất nhiên tại thế giới này hư cấu cũng có thể trở thành sự thực, lại là lời Thần Y nói, hắn liền tin tưởng.
Tiếp theo chỉ thấy Mẫn Mẫn mặt phụng phịu nhìn Vô Hà Tử sau đó cùng hai vị sư huynh rời đi, trong phòng chỉ còn lại Vô Hà Tử cùng Vô Song.
Vô Hà Tử ngồi xuống bên cạnh Vô Song, sau đó cười khà khà.
“Song nhi của lão phu lâu không gặp, càng ngày càng xinh đẹp a”.
Vô Song thật sự hết nói nổi lão đầu, vừa gặp mặt liền muốn chọc giận hắn, bất quá đánh thì đánh không lại, cãi cũng cãi không xong, Vô Song trực tiếp lựa chọn im lặng.
Vô Hà Tử thấy Vô Song không nói gì liền mất hưng, bất quá rất nhanh hai mắt Vô Hà Tử lại sáng lên, nhìn đôi mắt lão nhân này Vô Song thừa biết Vô hà Tử lại chuẩn bị nghĩ ra chủ ý xấu.
Quả nhiên, mấy năm không thấy nhưng vị lão nhân này vẫn không thay đổi gì, Vô Hà Tử nhìn Vô Song từ đầu đến chân, sau đó ánh mắt lóe lên.
“Tiểu Vô Song... Hì hì ta nghe nói tiểu hoàng đế năm nay tuổi tác so với ngươi tương đương, hay là lão phu đưa ngươi tiến cung được không?”.
Vô Song nổi hết cả da gà, hắn khó khăn mở mắt ra nhìn Vô Hà Tử, sau đó bất kể bối phận hơn kém, hắn lập tức mở miệng.
“Lão đầu, nếu ta có thể mạnh hơn lão, ta nhất định nhổ sạch râu của lão nhân ngươi”.
Vô Hà Tử cười khà khà, lão đầu này thích nhất chính là trêu cho Vô Song giận dữ.
“Lão phu nói là thật nha, lần này ngươi lên Nga Mi 3 năm thu hoạch thật sự rất lớn, hoàng cung Đại Thanh còn giàu có hơn Nga Mi gấp trăm lần, mê hoặc tiểu hoàng đế một chút sau đó lại đi ra, không phải là một vốn bốn lời”.
Vô Song lần này trực tiếp mở miệng.
“Biến”.
Sau đó hắn quay mặt đi, cũng không muốn nhìn lão đầu già mà không kính kia, nếu hắn thật sự chui vào hoàng cung còn mạng đi ra hay không mới là vấn đề.
Vô Song tuyệt đối sẽ không thực hiện cái việc ghê tởm này.
Vô Hà Tử thấy Vô Song quay đầu đi, ánh mắt hiện lên một tia vui vẻ, sau đó từ trong ngực áo lấy ra một quyển sách.
“Đây là Đại Bi Phú tuyệt học của Nga Mi, là lão phu trộm về đây cho ngươi, coi như là lão phu thực hiện lời hứa đi”.
“Vết thương của ngươi rất nặng nhưng có Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao thì liền có thể không tính, ngươi cũng đừng trách hắc y nhân kia, Phong Lăng Sư Thái nhìn chằm chằm như vậy, hắn ta mới phải ra tay mạnh như thế, nếu không cũng khó mà lừa qua được Phong Lăng Sư Thái, làm vậy để khiến vị sư thái kia hoàn toàn không hoài nghi ngươi mà thôi”.
“Cô bé kia đã được cứu ra ngoài, thậm chí mang đến Vong Ưu Thôn, có lão phu ở đây cô bé liền an toàn, ngươi cứ yên tâm dưỡng thương đi”.
Nói xong nhè nhẹ đặt Đại Bi Phú bí kíp bên cạnh giường của Vô Song rồi chậm rãi quay đi, trước khi đi còn không quên thắp lên một ngọn nến trong phòng.
Cũng chẳng biết ngọn nến kia có gì đặc biệt mà hương khí nhẹ dịu khiến Vô Song thoải mái vô cùng, hắn lại một lần nữa cảm thấy buồn ngủ, tiếp tục lằng lặng nhắm mắt lại.
...
Vô Hà Tử đi ra ngoài, sau đó lập tức vận dụng lăng ba vi bộ lướt đi, chẳng mấy chốc đã xuất hiện trên đỉnh Tử Ngọc Sơm.
Nếu Vô Song ở đây lúc này chắc chắn sẽ giật mình không nhẹ, trên đỉnh Tử Ngọc Sơn vị hắc y nhân – Phi Thiên Hồ Ly cùng Vạn lão vậy mà cùng nhau cạn chén.
Thấy Vô Hà Tử đến, hai người đều dừng lại, mắt nhìn Vô Hà Tử, sau đó Phi Thiên Hồ Ly trực tiếp rót một bát rượu đầy đưa Vô Hà Tử.
“Tiền bối, mời”.
Vô Hà Tử cũng không câu nệ, thản nhiên ngồi xuống, ba người cùng nhau uống rượu giữa những cơn gió mùa đông rét lạnh trên Tử Ngọc Sơn.
Thật ra mà nói, trong ba người này tuổi tác của Vô Hà Tử là lớn nhất.
Vạn lão đầu năm nay khoảng hơn 80 tuổi, về phần Phi Thiên Hồ Ly cũng hơn 70. Tuổi tác của Vô Hà Tử đã sớm vượt qua trăm tuổi bất quá giữa ba người, cái khái niệm về tuổi tác cũng không tồn tại.
Vô Hà Tử thật sự coi hai người này là bằng hữu, về phần Phi Thiên Hồ Ly tuy một câu tiền bối hai câu tiền bối bất quá hắn cùng Vô Hà Tử thật sự là bạn rượu với nhau.
Rượu quá ba tuần, Phi Thiên Hồ Ly đứng lên, phủi phủi vạt áo sau đó nhìn về phía Vạn lão đầu.
“Mai lão, còn hứng thú động võ không?, lão phu bình thường sẽ không đi khỏi Đại Tuyết Sơn, lần này gặp lão già ngươi ở Tử Ngọc Sơn cũng có chút ngứa nghề, luận bàn một chút?”.
Bất ngờ là, Vạn lão thật sự vậy mà gật đầu.
Bàn tay to lớp bóp nát vò rượu, để gió cuốn đi những giọt rượu cuối cùng, hương rượu theo làn gió lan xa.
Vạn lão cởi bỏ lớp áo ngoài, trên người xuất hiện từng tảng từng tảng cơ bắp cùng vô số vết sẹo nhìn mà ghê người.
Phi Thiên Hồ Ly đứng trong gió, trong tay có một thanh đao cổ xưa, đao không rút ra khỏi vỏ nhưng phong mang vẫn còn.
Thanh đao này không phải là Ma Đao, đây là Hồ gia tổ truyền vũ khí.
Thanh đao này chủ nhân trước kia là... Hồ Nhất Đao, con trai của chính Phi Thiên Hồ Ly.
Khi Hồ Nhất Đao ngã xuống, Phi THiên Hồ Ly chỉ lẳng lặng vì nhi tử thu lại vật này.
Bình thường ông ta sẽ không đụng vào thanh đao này, thanh đao vốn muốn để lại cho Hồ Phỉ, tặng Hồ Phỉ khi hắn xuống núi bất quá hôm nay không dùng không được.
Vạn lão sau khi cởi áo ngoài, cũng không ra tay, hai tay nắm lại thành quyền sau đó chậm rãi quay đầu rời đi.
Thời giang lằng lặng trôi qua, trong cơn gió tuyết, Vạn lão trở lại chỉ là lần này Vạn lão mang theo bao tay.
Đôi bao tay này... Rất nổi tiếng. Kỳ danh Tỳ Hưu.
Đôi bao tay này chính là bảo vật đi theo Vạn lão, trợ giúp cho Vạn lão vượt qua không biết bao nhiêu cuộc chiến.
Phi Thiên Hồ Ly không phải là ngũ đế cường nhân nhưng lại có tốc độ của ngũ đế cường nhân.
Vạn lão không phải là ngũ đế cường nhân nhưng lại có lực công kích của ngũ đế cường nhân.
Hai người đứng trên đỉnh Tử Ngọc Sơn lúc này là hai trong năm vị cường giả ngũ tuyệt mạnh nhất thiên hạ này.
Năm vị ngũ tuyệt mạnh nhất thiên hạ... Đây mới là danh hiệu ngũ tuyệt chân chính của thế giới này bởi bọn họ dám cùng ngũ đế cường nhân đánh một trận, không thể thắng nhưng cũng rất khó bại, kể cả là ngũ đế cao thủ muốn giết những người này... Không bỏ ra đại vốn liếng liền không đủ.
Phi Thiên Hồ Ly – Hồ Bình.
Thần Chiếu Thiên Hạ - Mai Niệm Sanh.
Nhật Xuất Đông Phương – Đông Phương Bất Bại.
Võ Đang Thiên Thánh – Trương Thiên.
Huyết Thủ Tu La – Lý Lân.
Tất nhiên đây là 5 nhân vật được xác định là còn sống trên giang hồ, hơn nữa bảng danh sách này chỉ tồn tại trong võ lâm trung nguyên, ngoại vực võ lâm liền không tính.
Nếu không nhất định phải có tên của hai người nữa.
Trung Vô Song – Vương Trùng Dương.
Thiên Long Khấp Thiên – Lệ Thương Long.
...
Ngồi nhìn hai cái bằng hữu quyết đầu, Vô Hà Tử chỉ cười khà khà, trong mắt có một tia tưởng niệm.
Phi Thiên Hồ Ly vốn bị người coi là bóng ma bất quá... Vạn lão đầu cũng giống như vậy, cũng là một cái bóng ma.
Phi Thiên Hồ Ly không có gọi ‘Vạn lão’, hắn gọi ‘Mai lão đầu” bởi đơn giản, Vạn lão chỉ là tên giả.
Tên thật của Vạn lão chính là một truyền thuyết, một tồn tại cấm kỵ tại võ lâm phương nam.
Nam Phương Võ Lâm Minh Chủ - Mai Niệm Sanh.
...
Trong lúc Vô Song cảm thấy xui xẻo, trong lúc trên Tử Ngọc Sơn nổ ra kinh thiên động địa đại chiến thì ở một nơi khác, có một người đang có cảm giác rất giống Vô Song.
Nga Mi Sơn, Phong Lăng Sư Thái lúc này tay ngọc phát lực, trực tiếp đánh nát một cái bàn trà.
Bình thường Phong Lăng Sư Thái sẽ không xuất hiện ở Nga Mi Sơn đại điện, bất quá hôm nay thì khác.
“Sư phụ, bớt giận”.
Ở bên cạnh Phong Lăng Sư Thái, Diệt Tuyệt ở một bên lo lắng tiến tới.
Phong Lăng Sư Thái lúc này đưa một tay lên, ngăn Diệt Tuyệt lại gần, ánh mắt xuất hiện hàn quang.
“Ngoài Đại Bi Phú ra... Địch nhân còn lấy đi thứ gì nữa không?”.
Giọng Phong Lăng Sư Thái bắt đầu lạnh lại, cực kỳ đáng sợ.
Diệt Tuyệt Sư Thái ở một bên cẩn thận đáp.
“Sư phụ, không có... Địch nhân chỉ lấy đi Đại Bi Phú”.
Phong Lăng chậm rãi thở ra một hơi, sau đó phất tay, cho Diệt Tuyệt lui. Sau lưng Phong lăng lúc này, Ỷ Thiên Kiếm nhè nhẹ run lên.
“Phi Thiên Hồ Ly giảo hoạt như hồ, khá lắm một cái người chết sống lại, khá lắm một cái âm hồn bất tán. Dùng Miêu Nhân Phụng làm mồi sau đó lẻn vào tang kinh các lấy đi Đại Bi Phú, lần này ngươi chơi thật đẹp, cũng thật độc”.
Không trách Phong Lăng Sư Thái nghi oan cho Phi Thiên Hồ Ly, dù sao ai biết Phi Thiên Hồ Ly có mặt ở Nga Mi Sơn từ bao giờ? Quan trọng nhất Phi Thiên Hồ Ly quả thật có năng lực tiến vào tang kinh các mà thần không biết quỷ không hay.
“Đả thương Song nhi, bắt cóc A Kha lại còn cướp đi Đại Bi Phú của Nga Mi, mối hận này thực sự khó nuốt trôi...”.
Nói đến đây, ngón tay dài của Phong Lăng Sư Thái bắt đầu nhè nhẹ gõ xuống thành ghế, lúc này Phong Lăng Sư Thái bình tĩnh hơn bao giờ hết, vị sư thái này liền bắt đầu suy nghĩ.
“Miêu Nhân Phụng cùng Phi Thiên Hồ Ly...”.
“Miêu gia?, Hồ gia?... Chẳng nhẽ là tứ vệ năm đó của Sấm Vương?”.
“Sấm Vương đã chết, tứ vệ đáng lẽ không thể điều động... Ai có tư cách nhờ tứ vệ hạ sơn?...”.
“A Kha cô bé kia là con của Ngô Tam Quế cùng Trần Viên Viên... Trần Viên Viên chỉ là một cái ca kỹ, lại là Tiên Âm Động phản đồ, ảnh hưởng không lớn”.
“Ngô Tam Quế... Chẳng nhẽ là Trấn Nam Vương phủ?. Ngô Tam Quế người này vậy mà có thể sai bảo tứ vệ của Sấm Vương?... Điều này có chút kỳ lạ”.
“Miêu gia thì không biết... Nhưng Phi Thiên Hồ Ly dùng tiền sẽ không mua được, kẻ này tận tâm tận lực vù Sấm Vương, thà chết không đổi, không có lý do bắt tay với kẻ thù... Hay là... Hay là việc năm đó có uẩn khúc?”.
“Chẳng nhẽ nói... Sấm Vương còn sống?... Sấm Vương chẳng nhẽ trong tay Ngô Tam Quế...?”.
“Đúng... Nếu Sấm Vương còn sống chỉ có thể ở trong Trấn Nam Vương phủ, nơi này tuyệt đối không ai nghi ngờ”.
Thật sự Phong Lăng sư thái rất có tài suy luận, thậm trí càng suy càng xa, càng suy càng lệch khỏi quỹ đạo vốn có.
Cũng chẳng biết Phong Lăng Sư Thái bắt đầu nghĩ đến tận đâu, chỉ biết vị sư thái này bắt đầu thật sự muốn nhìn chằm chằm vào Trấn Nam Vương Phủ, nhìn chằm chằm vào Trấn Nam Vương – Ngô Tam Quế.
...
P/s: Chương này dài bù cho chương tối qua ngắn quá.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoanĐọc nhanh tại Vietwriter.com
Vừa mở mắt ra, đập vào mắt Vô Song là một căn phòng xa lạ nhưng cũng có chút quen thuộc, cái cảm giác này rất lạ.
Hắn ngơ ngác một chút, sau đó bắt đầu cố gắng quan sát xung quanh, vừa nhìn sang trái Vô Song liền giật mình không hề nhẹ.
“Sư tỷ?”.
Ở cạnh giường Vô Song có một cô gái đang gục đầu ngủ, người này không ai khác chính là lục sư tỷ - Mân Mẫn.
Mẫn Mẫn nghe thấy âm thanh của Vô Song liền khó khăn ngửa đầu dậy, sau đó ánh mắt chớp chớp nhìn hắn, nàng tiếp tục dùng hai tay xoa xoa đôi mắt của mình rồi lại chớp chớp nhìn Vô Song lần thứ hai, động tác dễ thương vô cùng.
Tiếp theo Mẫn Mẫn kinh ngạc mở miệng, nàng lao đến ôm chặt lấy Vô Song.
“A tiểu sư đệ, ngươi tỉnh rồi, ngươi tỉnh rồi”.
Mẫn Mẫn không lao vào người Vô Song thì thôi, nàng vừa lao vào Vô Song lập tức biến sắc.
Bộ ngực lớn của Mẫn Mẫn đè chặt vào ngực Vô Song, nàng ôm chặt lấy hắn có điều lại làm Vô Song tái mặt lại.
“Sư tỷ... Đau đau... Tạm thời buông ta ra đã”.
Vô Song nhắc nhở Mẫn Mẫn mới như sực nhớ ra cái gì liền buông tay, khuôn mặt ửng đỏ bắt đầu gãi đầu gãi tai.
“Xin lỗi tiểu sư đệ... Ta quên mất ngươi bị thương... Để ta đi gọi tam sư huynh”.
Nói xong cũng mặc kệ Vô Song đang nhăn mặt, Mẫn Mẫn lập tức chạy ra ngoài, bước chân nhanh nhẹn vô cùng.
Nhìn theo bóng lưng sư tỷ biến mất khỏi tầm mắt, Vô Song chỉ có thể cười khổ, hắn lại một lần nữa nằm xuống, thân mình ê ẩm vô cùng.
Vô Song lần này quả thực là không hiểu gì cả, từ trong rừng cây lao ra một đại cao thủ, Vô Song thậm chí còn không biết nổi tên đối phương đã thấy người này một chưởng đánh về phía hắn.
Một chưởng kia liền là một đòn toàn lực của Tông Sư cảnh giới.
Với rất nhiều người mà nói Tông Sư cảnh chưa chắc đã là cái gì đáng sợ, ít nhất như ở trong trận chiến hôm đó tại Nga Mi Sơn, Tông Sư cũng chỉ có thể làm nhân vật quần chúng.
Người khác nghĩ thế nào về Tông Sư cảnh bản thân Vô Song không biết, nhưng hắn cứng đối cứng một đòn toàn lực với Tông Sư cảnh liền triệt để mất nửa cái mạng, nếu hắc y nhân đánh thêm một chiêu hắn liền thật sự phải chết.
Thế giới này đúng là tàn nhẫn như vậy, bất kể ngươi thiên tài thế nào cũng bị đẳng cấp giới hạn, thậm chí giới hạn rất lớn. Trước thực lực tuyệt đối nghiền áp, mọi chống đỡ đều là vô dụng.
Tất nhiên Vô Song cũng biết, người ra tay với hắn chỉ sợ không phải Tông Sư cảnh giới, đối phương một chiêu kia rõ ràng đã nương tay. Tông Sư nào lại có thể vượt mặt Phong Lăng Sư Thái để tấn công Vô Song?.
Việc tiếp theo làm Vô Song nghi hoặc chính là tại sao... Tại sao mở mắt ra đã thấy lục sư tỷ?, lại còn tam sư huynh?.
“Chẳng nhẽ ta đang ở Tử Ngọc Sơn?”.
Vô Song bản thân cũng là y sư hơn nữa tay nghề của hắn không thấp, hắn cũng có thể tự kiểm tra bản thân một chút.
Càng nhìn thân thể mình, Vô Song càng sợ hãi.
“Thật sự?, thật sự thảm như vậy?”.
Đôi chân của Vô Song đang bó nẹp, chân của hắn bị gãy.
Xương sườn của hắn cũng bị rạn.
Lục phủ ngũ tạng cũng tổn thương tương đối nặng.
Cánh tay trái cũng đang kẹp nạn, tay trái của hắn chỉ sợ cũng bị gãy.
Nếu Vô Song không chọn chỗ có góc nhìn đẹp quan sát, chưa chắc đã bị thương nặng đến mức này, tất nhiên chỉ là đôi chân mà thôi về phần xương ngực, cánh tay cùng lục phủ ngũ tạng bản thân Vô Song không có cách nào tránh nổi, một chưởng kia bây giờ nghĩ Vô Song còn sợ.
Hắn vốn tưởng mình cũng có chút vốn liếng đi lại trên giang hồ, dù sao nhất lưu cao thủ đã là rất ghê ghớm bất quá hắn không ngờ trước mặt cường giả, hắn một chiều liền bị miểu sát.
Nếu Vô Song mà biết, người ra tay với hắn là đại danh đỉnh đỉnh Phi Thiên Hồ Ly, không biết Vô Song có cảm thấy may mắn hay không?.
Vô Song thật ra không đọc đủ hết các tiểu thuyết Kim Dung, bất quá nhân vật Phi Thiên Hồ Ly kia hắn cũng có nghe tiếng, tất nhiên chỉ là nghe tiếng mà thôi, cũng không quá rõ ràng.
Phi Thiên Hồ Ly người này trong Kim Dung tiểu thuyết vốn là nhân vật đi theo Lý Tự Thành dành lấy thiên hạ, bản thân thích hành hiệp trượng nghĩa, thông minh vô cùng lại có sở trường khinh công siêu tuyệt vì vậy được võ lâm tôn xưng Phi Thiên Hồ Ly.
Trong tứ vệ của Lý Tự Thành năm xưa, Phi Thiên Hồ Ly võ công liền là cao nhất. Đây là tất cả hiểu biết của Vô Song về vị Phi Thiên Hồ Ly này, Vô Song nghe về người này chỉ cảm thấy danh hiệu phi thường vang tai vì vậy hắn ghi nhớ xuống mà thôi, trong mắt Vô Sogn bản thân Phi Thiên Hồ Ly so với đám người Tây Độc, Đông Tà, Bắc Cái... Liền kém xa.
Không biết có phải hắn kiếp trước coi thường vị đại nhân vật này không mà kiếp này bị người ta trả thù thật thảm.
...
Thật ra suy nghĩ của Vô Song tại thế giới trước cũng không sai nhưng ở thế giới này liền trở thành sai.
Trong Kim Dung thế giới có một loại luật bất thành văn, các tác phẩm của Kim Dung cũng chia theo thời đại, cũng dựa trên các mốc lịch sử khác nhau, vì vậy luật lệ chung do chính Kim Dung cài vào chính là... Càng về sau võ học càng kém phát triển.
Đây là một loại nhận thức chung của rất nhiều người, bản thân Phi Thiên Hồ Ly sống trong thời Hậu Minh Sơ Thanh, người này chỉ sợ là cao thủ số 1 số 2 của thời đại tuy nhiên nếu muốn so với các nhân vật khác trong Kim Dung liền tỏ ra không bằng, ánh sáng phai mờ rất nhiều.
Ở thế giới này, chính vì tất cả đều sống trong một thế giới, hơn nữa linh khí nơi này nồng đậm đến mức độ kinh khủng, lượng linh khí vượt quá xa so với bình thường dẫn đến các cao thủ trong này có chút vượt quá tầm của con người, vượt quá chính bản thân họ ở Kim Dung tiểu thuyết rất nhiều.
Mỗi thời đại đều có một nhân vật thậm chí vài nhân vật, ghép 14 bộ tiểu thuyết Kim Dung lại với nhau, liền có vô số nhân vật theo gió mà lên, ngự phong mà đứng.
Tại thế giới này Phi Thiên Hồ Ly có thể coi là siêu cấp cường nhân, một người một đao, cho dù ngũ đế cường giả đích thân ra tay cũng chưa chắc có thể giết đi người này, bóng ma bất tử của Đại Thuận, một trong những nhân vật hiếm hoi tuy mới chỉ là ngũ tuyệt nhưng lại sở hữu tốc độ của ngũ đế, thêm vào ma đao trong tay hắn, người này đến cả ngũ đế cũng cảm thấy đau đầu.
...
Sau khi Mẫn Mẫn rời đi không lâu lắm, nàng lập tức kéo theo tam sư huynh của Vô Song quay trở lại, đi theo còn có đại sư huynh Tửu Điên.
Nhìn ba thân ảnh quen thuộc này, Vô Song mới khẽ mỉm cười, hắn đột nhiên nhớ ra nơi hắn đang nằm là đâu, đây là căn phòng nhỏ của hắn nằm ở Tiêu Dao Cốc.
Nếu đây là Tử Ngọc Sơn – Tiêu Dao Cốc chỉ sợ Vô Song bất tỉnh ít nhất cũng phải hơn 3 ngày.
Thần Y vừa thấy Vô Song đang định lên tiếng thì ra hiệu cho hắn im lặng, sau đó bàn tay đặt lên cổ tay Vô Song, vì hắn bắt đầu bắt mạch.
Tiếp theo Thần Y động, chỉ thấy trên tay Thần Y xuất hiện một bộ kim châm, bắt đầu châm lên người Vô Song.
Tất nhiên châm cứu cũng sẽ khoogn đau, Vô Song căn bản không có cảm gì.
Qua khoảng 15 phút, Thần Y mới lại rút châm, lúc này cửa phòng cũng mở ra, từ bên ngoài Vô Hà Tử tiến vào mang theo một cái hộp ngọc thoạt nhìn rất không tầm thường.
Thần Y nhìn thấy Vô Hà Tử liền cúi đầu, sau đó vén ngực Vô Song lên, cầm lấy hộp ngọc trong tay Vô Hà Tử.
Hộp ngọc vừa mở ra, trong tay Thần y xuất hiện một tấm băng dán màu đen, thật sự nhìn rất giống Shalonship của Vô Song tại kiếp trước, chỉ tiếc là khác màu.
Tấm cao dán màu đen này cứ như vậy dán lên khắp người Vô Song, làm xong tất cả, Thần Y mới nhẹ vỗ vai hắn.
“Đây là Tây Vực thánh dược chữa thương Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, vết thương của ngươi rất nặng, bất quá chỉ phải tĩnh dưỡng 3-5 ngày liền có thể hoàn toàn hồi phục”.
Thần Y nói vậy làm Vô Song thật sự phải kinh ngạc với mấy miếng cao màu đen này, không ngờ lại có thần dược như vậy tồn tại?, gãy xương 5 ngày là khỏi?, cái này Vô Song căn bản cảm thấy phi thường hư cấu.
Tất nhiên tại thế giới này hư cấu cũng có thể trở thành sự thực, lại là lời Thần Y nói, hắn liền tin tưởng.
Tiếp theo chỉ thấy Mẫn Mẫn mặt phụng phịu nhìn Vô Hà Tử sau đó cùng hai vị sư huynh rời đi, trong phòng chỉ còn lại Vô Hà Tử cùng Vô Song.
Vô Hà Tử ngồi xuống bên cạnh Vô Song, sau đó cười khà khà.
“Song nhi của lão phu lâu không gặp, càng ngày càng xinh đẹp a”.
Vô Song thật sự hết nói nổi lão đầu, vừa gặp mặt liền muốn chọc giận hắn, bất quá đánh thì đánh không lại, cãi cũng cãi không xong, Vô Song trực tiếp lựa chọn im lặng.
Vô Hà Tử thấy Vô Song không nói gì liền mất hưng, bất quá rất nhanh hai mắt Vô Hà Tử lại sáng lên, nhìn đôi mắt lão nhân này Vô Song thừa biết Vô hà Tử lại chuẩn bị nghĩ ra chủ ý xấu.
Quả nhiên, mấy năm không thấy nhưng vị lão nhân này vẫn không thay đổi gì, Vô Hà Tử nhìn Vô Song từ đầu đến chân, sau đó ánh mắt lóe lên.
“Tiểu Vô Song... Hì hì ta nghe nói tiểu hoàng đế năm nay tuổi tác so với ngươi tương đương, hay là lão phu đưa ngươi tiến cung được không?”.
Vô Song nổi hết cả da gà, hắn khó khăn mở mắt ra nhìn Vô Hà Tử, sau đó bất kể bối phận hơn kém, hắn lập tức mở miệng.
“Lão đầu, nếu ta có thể mạnh hơn lão, ta nhất định nhổ sạch râu của lão nhân ngươi”.
Vô Hà Tử cười khà khà, lão đầu này thích nhất chính là trêu cho Vô Song giận dữ.
“Lão phu nói là thật nha, lần này ngươi lên Nga Mi 3 năm thu hoạch thật sự rất lớn, hoàng cung Đại Thanh còn giàu có hơn Nga Mi gấp trăm lần, mê hoặc tiểu hoàng đế một chút sau đó lại đi ra, không phải là một vốn bốn lời”.
Vô Song lần này trực tiếp mở miệng.
“Biến”.
Sau đó hắn quay mặt đi, cũng không muốn nhìn lão đầu già mà không kính kia, nếu hắn thật sự chui vào hoàng cung còn mạng đi ra hay không mới là vấn đề.
Vô Song tuyệt đối sẽ không thực hiện cái việc ghê tởm này.
Vô Hà Tử thấy Vô Song quay đầu đi, ánh mắt hiện lên một tia vui vẻ, sau đó từ trong ngực áo lấy ra một quyển sách.
“Đây là Đại Bi Phú tuyệt học của Nga Mi, là lão phu trộm về đây cho ngươi, coi như là lão phu thực hiện lời hứa đi”.
“Vết thương của ngươi rất nặng nhưng có Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao thì liền có thể không tính, ngươi cũng đừng trách hắc y nhân kia, Phong Lăng Sư Thái nhìn chằm chằm như vậy, hắn ta mới phải ra tay mạnh như thế, nếu không cũng khó mà lừa qua được Phong Lăng Sư Thái, làm vậy để khiến vị sư thái kia hoàn toàn không hoài nghi ngươi mà thôi”.
“Cô bé kia đã được cứu ra ngoài, thậm chí mang đến Vong Ưu Thôn, có lão phu ở đây cô bé liền an toàn, ngươi cứ yên tâm dưỡng thương đi”.
Nói xong nhè nhẹ đặt Đại Bi Phú bí kíp bên cạnh giường của Vô Song rồi chậm rãi quay đi, trước khi đi còn không quên thắp lên một ngọn nến trong phòng.
Cũng chẳng biết ngọn nến kia có gì đặc biệt mà hương khí nhẹ dịu khiến Vô Song thoải mái vô cùng, hắn lại một lần nữa cảm thấy buồn ngủ, tiếp tục lằng lặng nhắm mắt lại.
...
Vô Hà Tử đi ra ngoài, sau đó lập tức vận dụng lăng ba vi bộ lướt đi, chẳng mấy chốc đã xuất hiện trên đỉnh Tử Ngọc Sơm.
Nếu Vô Song ở đây lúc này chắc chắn sẽ giật mình không nhẹ, trên đỉnh Tử Ngọc Sơn vị hắc y nhân – Phi Thiên Hồ Ly cùng Vạn lão vậy mà cùng nhau cạn chén.
Thấy Vô Hà Tử đến, hai người đều dừng lại, mắt nhìn Vô Hà Tử, sau đó Phi Thiên Hồ Ly trực tiếp rót một bát rượu đầy đưa Vô Hà Tử.
“Tiền bối, mời”.
Vô Hà Tử cũng không câu nệ, thản nhiên ngồi xuống, ba người cùng nhau uống rượu giữa những cơn gió mùa đông rét lạnh trên Tử Ngọc Sơn.
Thật ra mà nói, trong ba người này tuổi tác của Vô Hà Tử là lớn nhất.
Vạn lão đầu năm nay khoảng hơn 80 tuổi, về phần Phi Thiên Hồ Ly cũng hơn 70. Tuổi tác của Vô Hà Tử đã sớm vượt qua trăm tuổi bất quá giữa ba người, cái khái niệm về tuổi tác cũng không tồn tại.
Vô Hà Tử thật sự coi hai người này là bằng hữu, về phần Phi Thiên Hồ Ly tuy một câu tiền bối hai câu tiền bối bất quá hắn cùng Vô Hà Tử thật sự là bạn rượu với nhau.
Rượu quá ba tuần, Phi Thiên Hồ Ly đứng lên, phủi phủi vạt áo sau đó nhìn về phía Vạn lão đầu.
“Mai lão, còn hứng thú động võ không?, lão phu bình thường sẽ không đi khỏi Đại Tuyết Sơn, lần này gặp lão già ngươi ở Tử Ngọc Sơn cũng có chút ngứa nghề, luận bàn một chút?”.
Bất ngờ là, Vạn lão thật sự vậy mà gật đầu.
Bàn tay to lớp bóp nát vò rượu, để gió cuốn đi những giọt rượu cuối cùng, hương rượu theo làn gió lan xa.
Vạn lão cởi bỏ lớp áo ngoài, trên người xuất hiện từng tảng từng tảng cơ bắp cùng vô số vết sẹo nhìn mà ghê người.
Phi Thiên Hồ Ly đứng trong gió, trong tay có một thanh đao cổ xưa, đao không rút ra khỏi vỏ nhưng phong mang vẫn còn.
Thanh đao này không phải là Ma Đao, đây là Hồ gia tổ truyền vũ khí.
Thanh đao này chủ nhân trước kia là... Hồ Nhất Đao, con trai của chính Phi Thiên Hồ Ly.
Khi Hồ Nhất Đao ngã xuống, Phi THiên Hồ Ly chỉ lẳng lặng vì nhi tử thu lại vật này.
Bình thường ông ta sẽ không đụng vào thanh đao này, thanh đao vốn muốn để lại cho Hồ Phỉ, tặng Hồ Phỉ khi hắn xuống núi bất quá hôm nay không dùng không được.
Vạn lão sau khi cởi áo ngoài, cũng không ra tay, hai tay nắm lại thành quyền sau đó chậm rãi quay đầu rời đi.
Thời giang lằng lặng trôi qua, trong cơn gió tuyết, Vạn lão trở lại chỉ là lần này Vạn lão mang theo bao tay.
Đôi bao tay này... Rất nổi tiếng. Kỳ danh Tỳ Hưu.
Đôi bao tay này chính là bảo vật đi theo Vạn lão, trợ giúp cho Vạn lão vượt qua không biết bao nhiêu cuộc chiến.
Phi Thiên Hồ Ly không phải là ngũ đế cường nhân nhưng lại có tốc độ của ngũ đế cường nhân.
Vạn lão không phải là ngũ đế cường nhân nhưng lại có lực công kích của ngũ đế cường nhân.
Hai người đứng trên đỉnh Tử Ngọc Sơn lúc này là hai trong năm vị cường giả ngũ tuyệt mạnh nhất thiên hạ này.
Năm vị ngũ tuyệt mạnh nhất thiên hạ... Đây mới là danh hiệu ngũ tuyệt chân chính của thế giới này bởi bọn họ dám cùng ngũ đế cường nhân đánh một trận, không thể thắng nhưng cũng rất khó bại, kể cả là ngũ đế cao thủ muốn giết những người này... Không bỏ ra đại vốn liếng liền không đủ.
Phi Thiên Hồ Ly – Hồ Bình.
Thần Chiếu Thiên Hạ - Mai Niệm Sanh.
Nhật Xuất Đông Phương – Đông Phương Bất Bại.
Võ Đang Thiên Thánh – Trương Thiên.
Huyết Thủ Tu La – Lý Lân.
Tất nhiên đây là 5 nhân vật được xác định là còn sống trên giang hồ, hơn nữa bảng danh sách này chỉ tồn tại trong võ lâm trung nguyên, ngoại vực võ lâm liền không tính.
Nếu không nhất định phải có tên của hai người nữa.
Trung Vô Song – Vương Trùng Dương.
Thiên Long Khấp Thiên – Lệ Thương Long.
...
Ngồi nhìn hai cái bằng hữu quyết đầu, Vô Hà Tử chỉ cười khà khà, trong mắt có một tia tưởng niệm.
Phi Thiên Hồ Ly vốn bị người coi là bóng ma bất quá... Vạn lão đầu cũng giống như vậy, cũng là một cái bóng ma.
Phi Thiên Hồ Ly không có gọi ‘Vạn lão’, hắn gọi ‘Mai lão đầu” bởi đơn giản, Vạn lão chỉ là tên giả.
Tên thật của Vạn lão chính là một truyền thuyết, một tồn tại cấm kỵ tại võ lâm phương nam.
Nam Phương Võ Lâm Minh Chủ - Mai Niệm Sanh.
...
Trong lúc Vô Song cảm thấy xui xẻo, trong lúc trên Tử Ngọc Sơn nổ ra kinh thiên động địa đại chiến thì ở một nơi khác, có một người đang có cảm giác rất giống Vô Song.
Nga Mi Sơn, Phong Lăng Sư Thái lúc này tay ngọc phát lực, trực tiếp đánh nát một cái bàn trà.
Bình thường Phong Lăng Sư Thái sẽ không xuất hiện ở Nga Mi Sơn đại điện, bất quá hôm nay thì khác.
“Sư phụ, bớt giận”.
Ở bên cạnh Phong Lăng Sư Thái, Diệt Tuyệt ở một bên lo lắng tiến tới.
Phong Lăng Sư Thái lúc này đưa một tay lên, ngăn Diệt Tuyệt lại gần, ánh mắt xuất hiện hàn quang.
“Ngoài Đại Bi Phú ra... Địch nhân còn lấy đi thứ gì nữa không?”.
Giọng Phong Lăng Sư Thái bắt đầu lạnh lại, cực kỳ đáng sợ.
Diệt Tuyệt Sư Thái ở một bên cẩn thận đáp.
“Sư phụ, không có... Địch nhân chỉ lấy đi Đại Bi Phú”.
Phong Lăng chậm rãi thở ra một hơi, sau đó phất tay, cho Diệt Tuyệt lui. Sau lưng Phong lăng lúc này, Ỷ Thiên Kiếm nhè nhẹ run lên.
“Phi Thiên Hồ Ly giảo hoạt như hồ, khá lắm một cái người chết sống lại, khá lắm một cái âm hồn bất tán. Dùng Miêu Nhân Phụng làm mồi sau đó lẻn vào tang kinh các lấy đi Đại Bi Phú, lần này ngươi chơi thật đẹp, cũng thật độc”.
Không trách Phong Lăng Sư Thái nghi oan cho Phi Thiên Hồ Ly, dù sao ai biết Phi Thiên Hồ Ly có mặt ở Nga Mi Sơn từ bao giờ? Quan trọng nhất Phi Thiên Hồ Ly quả thật có năng lực tiến vào tang kinh các mà thần không biết quỷ không hay.
“Đả thương Song nhi, bắt cóc A Kha lại còn cướp đi Đại Bi Phú của Nga Mi, mối hận này thực sự khó nuốt trôi...”.
Nói đến đây, ngón tay dài của Phong Lăng Sư Thái bắt đầu nhè nhẹ gõ xuống thành ghế, lúc này Phong Lăng Sư Thái bình tĩnh hơn bao giờ hết, vị sư thái này liền bắt đầu suy nghĩ.
“Miêu Nhân Phụng cùng Phi Thiên Hồ Ly...”.
“Miêu gia?, Hồ gia?... Chẳng nhẽ là tứ vệ năm đó của Sấm Vương?”.
“Sấm Vương đã chết, tứ vệ đáng lẽ không thể điều động... Ai có tư cách nhờ tứ vệ hạ sơn?...”.
“A Kha cô bé kia là con của Ngô Tam Quế cùng Trần Viên Viên... Trần Viên Viên chỉ là một cái ca kỹ, lại là Tiên Âm Động phản đồ, ảnh hưởng không lớn”.
“Ngô Tam Quế... Chẳng nhẽ là Trấn Nam Vương phủ?. Ngô Tam Quế người này vậy mà có thể sai bảo tứ vệ của Sấm Vương?... Điều này có chút kỳ lạ”.
“Miêu gia thì không biết... Nhưng Phi Thiên Hồ Ly dùng tiền sẽ không mua được, kẻ này tận tâm tận lực vù Sấm Vương, thà chết không đổi, không có lý do bắt tay với kẻ thù... Hay là... Hay là việc năm đó có uẩn khúc?”.
“Chẳng nhẽ nói... Sấm Vương còn sống?... Sấm Vương chẳng nhẽ trong tay Ngô Tam Quế...?”.
“Đúng... Nếu Sấm Vương còn sống chỉ có thể ở trong Trấn Nam Vương phủ, nơi này tuyệt đối không ai nghi ngờ”.
Thật sự Phong Lăng sư thái rất có tài suy luận, thậm trí càng suy càng xa, càng suy càng lệch khỏi quỹ đạo vốn có.
Cũng chẳng biết Phong Lăng Sư Thái bắt đầu nghĩ đến tận đâu, chỉ biết vị sư thái này bắt đầu thật sự muốn nhìn chằm chằm vào Trấn Nam Vương Phủ, nhìn chằm chằm vào Trấn Nam Vương – Ngô Tam Quế.
...
P/s: Chương này dài bù cho chương tối qua ngắn quá.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoanĐọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook