Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 909
Vô Song trở về thấy một mình Quỳnh Hương cùng nhị nữ ánh mắt không khỏi nhíu lại.
Hắn từ khi thấy Thiên Quốc liền lập tức mang theo Thanh Thanh chạy về phía Bồng Lai, chạy về Ám Tộc cốt để gặp mọi người, với tốc độ của Vô Song không bao lâu liền có thể mang Thanh Thanh trở lại nhưng mà có vẻ vẫn không kịp, vẫn không kịp hành động của Thánh Thành.
Vô Song ngồi trên một tảng đá bình tĩnh nghe Quỳnh Hương kể lại mọi việc, đến khi nghe thấy Vô Hà Tử tiến vào Thánh Thành hắn lập tức đứng bật dậy.
Thanh Thanh vốn đang nằm bên cạnh Vô Song, thấy Vô Song bật dậy nàng cũng dùng cả tứ chi mà bật dậy, một mặt nhìn xung quanh có chút sợ hãi.
“Lão đầu vậy mà cũng tới Thạch Thành?”.
Quỳnh Hương ở một bên gật đầu đồng thời ánh mắt cũng liếc về phía Thanh Thanh, cặp lông mày của nàng nhíu lại.
Quỳnh Hương không thích Vô Song, nàng cùng Vô Song chưa từng hợp nhau nhưng mà không hiểu vì sao nhìn thấy Thanh Thanh gần gũi Vô Song như vậy nàng lại có chút không thoải mái.
Mang cái sự không thoải mái này cất thật sâu trong lòng, Quỳnh Hương khẽ nói.
“Vô Hà Tử tiền bối đúng là tới Thạch Thành, bây giờ ngươi có tính toán gì không hay làm theo tính toán của ta?”.
“Lý Thương Hải đã phỏng đoán đại khái thực lực của đám cường nhân nơi Thạch Thành, cho dù bọn họ cường hãn thế nào cũng không thể lấy sức một mình dẹp được Phù Tang chưa kể còn có Vô Hà Tử tiền bối cùng Trương lão, hiện tại chỉ cần có thể thuyết phục được Thiên Hoàng cùng Đại Tướng Quân liền có thể chống lại Thạch Thành”.
Nghe Quỳnh Hương nói vậy Vô Song đơn giản chỉ khẽ cười, hắn biết nhiều hơn nàng nhiều lắm.
“Ngươi thật sự nghĩ đám người Thất Phúc Thần không nhận ra điểm này?”.
Quỳnh Hương nghe vậy nàng liền nhíu mày, nàng đương nhiên không hiểu lời Vô Song nói.
“Cứ cho là Thất Phúc Thần cùng Bồng Lai có đủ thực lực để chống lại Phù Tang nhưng mà sự xuất hiện của chúng ta trên đảo là dị số, bọn họ căn bản cũng không biết, chẳng nhẽ ngươi tin tưởng Thạch Thành vừa có thể chống lại được lực lượng từ Phù Tang cùng với nhóm người chúng ta?”.
Vô Song cười cười, ánh mắt hơi lóe lên.
“Luha, ngươi dẫn Huân cùng Dương ra ngoài một chút, để cho chúng ta có không gian riêng”.
Luha ở một bên vốn đang tự coi mình là bình vôi chợt nghe Vô Song nói vậy sắc mặt liền nhíu lại nhưng mà Luha cũng sẽ không muốn chống lại Vô Song đặc biệt trong thời điểm này.
Cũng chẳng đợi Luha dẫn nhị nữ ra ngoài, Dương cùng Huân nghe Vô Song nói thế liền nhìn nhau rồi tự giác rời khỏi nơi này, tự giác theo Luha rời đi.
Đối với Dương cùng Huân, hai nữ không có cái bản sự của Quỳnh Hương căn bản đều sẽ không dám cãi lời Vô Song, lời Vô Song nói hai nữ rất khó không nghe.
Dương – Huân cùng Luha rời đi chỉ còn lại Vô Song cùng Quỳnh Hương, lúc này Vô Song mới nói.
“Đúng, ta cũng tin tưởng thực lực của Thạch Thành hay cả Bồng Lai không đủ sức để chống lại Phù Tang cùng nhóm người chúng ta nhưng ngươi lấy cái gì chắc chắn toàn bộ Phù Tang sẽ chống lại Bồng Lai?”.
“Toàn bộ cao thủ của Phù Tang lên Bồng Lai Tiên Đảo... Chắc gì đã chịu xuất thủ?”.
Quỳnh Hương quả thật chưa từng nghĩ tới cái vấn đề này, nàng tuy biết Phù Tang hiện tại đang có ‘nội ưu’, thế lực của Đại Tướng Quân cùng Thiên Hoàng đều đang tranh đấu rất gay gắt nhưng mà bất kể thế nào đối mặt với thế lực bên ngoài thì Đại Tướng Quân cùng Thiên Hoàng đều phải bắt tay nhau mới đúng.
Tuy Vô Song không nhìn thấy dung mạo của Quỳnh Hương nhưng mà từ ánh mắt của nàng khiến Vô Song biết nàng có chút bàng hoàng, có chút không thể tin.
Vô Song thở ra một hơi, hắn nhẹ đứng lên vỗ vai Quỳnh Hương, thân thể nàng hơi khựng lại sau đó cũng hiểu ý Vô Song mà ngồi xuống bên cạnh hắn, lúc này hai người mới thực sự như đang bàn công chuyện.
“Việc này khó giải thích tường tận với ngươi, khoảng thời gian này mọi người ở Ám Tộc còn ta ở bên ngoài lại tìm được vài thứ, biết được vài thông tin”.
“Ngươi có nghe thấy cái tên Đại Quốc Chủ?”.
Vô Song nói ra ba chữ Đại Quốc Chủ, Quỳnh Hương lập tức gật đầu.
Thấy nàng biết Đại Quốc Chủ bản thân Vô Song liền có thể dễ nói hơn nhiều.
“Ngươi đã biết Đại Quốc Chủ thì tốt, người này đã sống rất lâu rất lâu, tính về tuổi tác có lẽ không dưới Thiên Thánh thậm chí càng lâu, Đại Quốc Chủ mạnh ra sao thì ta không rõ nhưng mà khoảng gần trăm năm trước cũng đã là bậc đế vị cao thủ”.
“Đương nhiên cái này chưa phải ý chính, vấn đề là Đại Quốc Chủ có liên quan mật thiết tới thời đại Chiến Quốc ở Phù Tang, chính Đại Quốc Chủ là người gián tiếp mở ra đồng thời cũng là kẻ gián tiếp kết thúc cái thời đại này”.
“Ta biết được một việc liên quan đến Đại Quốc Chủ, năm đó chính Đại Quốc Chủ là người ra tay giết Nobunaga tạo điều kiện cho Toyotomi Hydeyoshi thống nhất Phù Tang đồng thời khép lại thời kỳ Chiến Quốc”.
“Ngươi chắc hẳn cũng biết Hydeyoshi chẳng phải là người được lợi nhất của việc này bởi người cười cuối cùng vẫn cứ là Ieyasu, là gia tộc Tokugawa”.
“Câu hỏi đặt ra là... Việc Đại Quốc Chủ tự mình ra tay giết Nobunaga sẽ vì ai?, sẽ mang lại lợi ích cho ai?, một kẻ sống lâu như vậy, kinh doanh ở Phù Tang lâu như vậy liệu có thật sự ra tay không mục đích?, nhà Tokugawa là đại gia tộc được lợi nhiều nhất vậy bọn họ vì cái gì được lợi?”.
Quỳnh Hương cũng không phải ngu ngốc trái lại nàng cực kỳ thông minh, ngồi bên cạnh Vô Song, nghe từng lời Vô Song nói sống lưng của nàng liền run lên sau đó nói.
“Ý ngươi là nhà Tokugawa có liên hệ mật thiết với Bồng Lai?, chẳng nhẽ đám người Bồng Lai nhắm tới Thiên Hoàng?, nhắm tới thôn tính toàn bộ Phù Tang?”.
Cái đáp án này thực sự rất khủng bố bởi vì chỉ cần lời này là đúng thì cán cân thực lực lập tức thay đổi, phải biết gia tộc Tokugawa mang theo lực lượng lên Bồng Lai không dưới Thiên Hoàng, nếu có một trận chiến nổ ra thì liên minh Tokugawa cùng Bồng Lai tuyệt đối chiếm thượng phong.
Ở một bên Vô Song khẽ gật đầu bất quá Quỳnh Hương không biết là Vô Song hiện tại gật đầu chỉ để cho nàng vui mà thôi, mọi việc rối hơn nhiều tuy nhiên có một điều Quỳnh Hương nói đúng, nhà Tokugawa có thiên ti vạn lũ quan hệ cùng Đại Quốc Chủ.
Dĩ nhiên Vô Song trong thời điểm này cũng không có cảm thấy áp lực như Quỳnh Hương, hắn thậm chí nhìn thấy vô tận tương lai.
Vô Song từng nghĩ đến Phù Tang chỉ để mang Thiên Vương Bảo Khố về gây dựng Thăng Long Hội nhưng mà bây giờ hắn nghĩ khác rồi.
Việc này chỉ cần hoàn thành thì Thiên Vương Bảo Khố không là gì cả, Thăng Long Hội sẽ tiếp đón một lần tẩy lễ, một lần hoàn toàn lột xác, phát triển đến mức không ai có thể ngờ được, nội trong vài năm Vô Song thậm chí sẽ có đế quốc kinh tế của chính mình.
Từ thời điểm trở lại Bồng Lai lần thứ hai Vô Song đã mang theo suy nghĩ này, hắn thực sự không hy vọng Quỳnh Hương đánh rắn động cỏ, không hy vọng Quỳnh Hương tiếp xúc cùng Thiên Hoàng vì vậy hắn nhất định ngăn cản nàng.
Sự xuất hiện của Vô Song ở trên Bồng Lai là biến số, bằng cái biến số này Vô Song biết mình chỉ cần đợi, đợi đến khi Đại Quốc Chủ hiện thân lật bài.
Kế hoạch Vô Song đã nghĩ tốt chỉ có điều hắn căn bản không nghĩ được Thạch Thành ra tay nhanh thế, không nghĩ ra được đám người Lý Thương Hải lại tới Thạch Thành, hắn thực sự lo cho an nguy của lão đầu dù sao Đại Quốc Chủ tuyệt đối không phải kẻ dễ chọc, kẻ này Vô Song chưa từng gặp mặt nhưng hắn hiểu Đại Quốc Chủ mạnh đến mức khủng khiếp, chỉ tính thực lực chắc chắn không dưới Tiêu Dao Tử, đấy là chưa kể Đại Quốc Chủ còn có Bất Tử Thân, thiên hạ này có mấy người đủ sức cản lại hắn đây?.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Hắn từ khi thấy Thiên Quốc liền lập tức mang theo Thanh Thanh chạy về phía Bồng Lai, chạy về Ám Tộc cốt để gặp mọi người, với tốc độ của Vô Song không bao lâu liền có thể mang Thanh Thanh trở lại nhưng mà có vẻ vẫn không kịp, vẫn không kịp hành động của Thánh Thành.
Vô Song ngồi trên một tảng đá bình tĩnh nghe Quỳnh Hương kể lại mọi việc, đến khi nghe thấy Vô Hà Tử tiến vào Thánh Thành hắn lập tức đứng bật dậy.
Thanh Thanh vốn đang nằm bên cạnh Vô Song, thấy Vô Song bật dậy nàng cũng dùng cả tứ chi mà bật dậy, một mặt nhìn xung quanh có chút sợ hãi.
“Lão đầu vậy mà cũng tới Thạch Thành?”.
Quỳnh Hương ở một bên gật đầu đồng thời ánh mắt cũng liếc về phía Thanh Thanh, cặp lông mày của nàng nhíu lại.
Quỳnh Hương không thích Vô Song, nàng cùng Vô Song chưa từng hợp nhau nhưng mà không hiểu vì sao nhìn thấy Thanh Thanh gần gũi Vô Song như vậy nàng lại có chút không thoải mái.
Mang cái sự không thoải mái này cất thật sâu trong lòng, Quỳnh Hương khẽ nói.
“Vô Hà Tử tiền bối đúng là tới Thạch Thành, bây giờ ngươi có tính toán gì không hay làm theo tính toán của ta?”.
“Lý Thương Hải đã phỏng đoán đại khái thực lực của đám cường nhân nơi Thạch Thành, cho dù bọn họ cường hãn thế nào cũng không thể lấy sức một mình dẹp được Phù Tang chưa kể còn có Vô Hà Tử tiền bối cùng Trương lão, hiện tại chỉ cần có thể thuyết phục được Thiên Hoàng cùng Đại Tướng Quân liền có thể chống lại Thạch Thành”.
Nghe Quỳnh Hương nói vậy Vô Song đơn giản chỉ khẽ cười, hắn biết nhiều hơn nàng nhiều lắm.
“Ngươi thật sự nghĩ đám người Thất Phúc Thần không nhận ra điểm này?”.
Quỳnh Hương nghe vậy nàng liền nhíu mày, nàng đương nhiên không hiểu lời Vô Song nói.
“Cứ cho là Thất Phúc Thần cùng Bồng Lai có đủ thực lực để chống lại Phù Tang nhưng mà sự xuất hiện của chúng ta trên đảo là dị số, bọn họ căn bản cũng không biết, chẳng nhẽ ngươi tin tưởng Thạch Thành vừa có thể chống lại được lực lượng từ Phù Tang cùng với nhóm người chúng ta?”.
Vô Song cười cười, ánh mắt hơi lóe lên.
“Luha, ngươi dẫn Huân cùng Dương ra ngoài một chút, để cho chúng ta có không gian riêng”.
Luha ở một bên vốn đang tự coi mình là bình vôi chợt nghe Vô Song nói vậy sắc mặt liền nhíu lại nhưng mà Luha cũng sẽ không muốn chống lại Vô Song đặc biệt trong thời điểm này.
Cũng chẳng đợi Luha dẫn nhị nữ ra ngoài, Dương cùng Huân nghe Vô Song nói thế liền nhìn nhau rồi tự giác rời khỏi nơi này, tự giác theo Luha rời đi.
Đối với Dương cùng Huân, hai nữ không có cái bản sự của Quỳnh Hương căn bản đều sẽ không dám cãi lời Vô Song, lời Vô Song nói hai nữ rất khó không nghe.
Dương – Huân cùng Luha rời đi chỉ còn lại Vô Song cùng Quỳnh Hương, lúc này Vô Song mới nói.
“Đúng, ta cũng tin tưởng thực lực của Thạch Thành hay cả Bồng Lai không đủ sức để chống lại Phù Tang cùng nhóm người chúng ta nhưng ngươi lấy cái gì chắc chắn toàn bộ Phù Tang sẽ chống lại Bồng Lai?”.
“Toàn bộ cao thủ của Phù Tang lên Bồng Lai Tiên Đảo... Chắc gì đã chịu xuất thủ?”.
Quỳnh Hương quả thật chưa từng nghĩ tới cái vấn đề này, nàng tuy biết Phù Tang hiện tại đang có ‘nội ưu’, thế lực của Đại Tướng Quân cùng Thiên Hoàng đều đang tranh đấu rất gay gắt nhưng mà bất kể thế nào đối mặt với thế lực bên ngoài thì Đại Tướng Quân cùng Thiên Hoàng đều phải bắt tay nhau mới đúng.
Tuy Vô Song không nhìn thấy dung mạo của Quỳnh Hương nhưng mà từ ánh mắt của nàng khiến Vô Song biết nàng có chút bàng hoàng, có chút không thể tin.
Vô Song thở ra một hơi, hắn nhẹ đứng lên vỗ vai Quỳnh Hương, thân thể nàng hơi khựng lại sau đó cũng hiểu ý Vô Song mà ngồi xuống bên cạnh hắn, lúc này hai người mới thực sự như đang bàn công chuyện.
“Việc này khó giải thích tường tận với ngươi, khoảng thời gian này mọi người ở Ám Tộc còn ta ở bên ngoài lại tìm được vài thứ, biết được vài thông tin”.
“Ngươi có nghe thấy cái tên Đại Quốc Chủ?”.
Vô Song nói ra ba chữ Đại Quốc Chủ, Quỳnh Hương lập tức gật đầu.
Thấy nàng biết Đại Quốc Chủ bản thân Vô Song liền có thể dễ nói hơn nhiều.
“Ngươi đã biết Đại Quốc Chủ thì tốt, người này đã sống rất lâu rất lâu, tính về tuổi tác có lẽ không dưới Thiên Thánh thậm chí càng lâu, Đại Quốc Chủ mạnh ra sao thì ta không rõ nhưng mà khoảng gần trăm năm trước cũng đã là bậc đế vị cao thủ”.
“Đương nhiên cái này chưa phải ý chính, vấn đề là Đại Quốc Chủ có liên quan mật thiết tới thời đại Chiến Quốc ở Phù Tang, chính Đại Quốc Chủ là người gián tiếp mở ra đồng thời cũng là kẻ gián tiếp kết thúc cái thời đại này”.
“Ta biết được một việc liên quan đến Đại Quốc Chủ, năm đó chính Đại Quốc Chủ là người ra tay giết Nobunaga tạo điều kiện cho Toyotomi Hydeyoshi thống nhất Phù Tang đồng thời khép lại thời kỳ Chiến Quốc”.
“Ngươi chắc hẳn cũng biết Hydeyoshi chẳng phải là người được lợi nhất của việc này bởi người cười cuối cùng vẫn cứ là Ieyasu, là gia tộc Tokugawa”.
“Câu hỏi đặt ra là... Việc Đại Quốc Chủ tự mình ra tay giết Nobunaga sẽ vì ai?, sẽ mang lại lợi ích cho ai?, một kẻ sống lâu như vậy, kinh doanh ở Phù Tang lâu như vậy liệu có thật sự ra tay không mục đích?, nhà Tokugawa là đại gia tộc được lợi nhiều nhất vậy bọn họ vì cái gì được lợi?”.
Quỳnh Hương cũng không phải ngu ngốc trái lại nàng cực kỳ thông minh, ngồi bên cạnh Vô Song, nghe từng lời Vô Song nói sống lưng của nàng liền run lên sau đó nói.
“Ý ngươi là nhà Tokugawa có liên hệ mật thiết với Bồng Lai?, chẳng nhẽ đám người Bồng Lai nhắm tới Thiên Hoàng?, nhắm tới thôn tính toàn bộ Phù Tang?”.
Cái đáp án này thực sự rất khủng bố bởi vì chỉ cần lời này là đúng thì cán cân thực lực lập tức thay đổi, phải biết gia tộc Tokugawa mang theo lực lượng lên Bồng Lai không dưới Thiên Hoàng, nếu có một trận chiến nổ ra thì liên minh Tokugawa cùng Bồng Lai tuyệt đối chiếm thượng phong.
Ở một bên Vô Song khẽ gật đầu bất quá Quỳnh Hương không biết là Vô Song hiện tại gật đầu chỉ để cho nàng vui mà thôi, mọi việc rối hơn nhiều tuy nhiên có một điều Quỳnh Hương nói đúng, nhà Tokugawa có thiên ti vạn lũ quan hệ cùng Đại Quốc Chủ.
Dĩ nhiên Vô Song trong thời điểm này cũng không có cảm thấy áp lực như Quỳnh Hương, hắn thậm chí nhìn thấy vô tận tương lai.
Vô Song từng nghĩ đến Phù Tang chỉ để mang Thiên Vương Bảo Khố về gây dựng Thăng Long Hội nhưng mà bây giờ hắn nghĩ khác rồi.
Việc này chỉ cần hoàn thành thì Thiên Vương Bảo Khố không là gì cả, Thăng Long Hội sẽ tiếp đón một lần tẩy lễ, một lần hoàn toàn lột xác, phát triển đến mức không ai có thể ngờ được, nội trong vài năm Vô Song thậm chí sẽ có đế quốc kinh tế của chính mình.
Từ thời điểm trở lại Bồng Lai lần thứ hai Vô Song đã mang theo suy nghĩ này, hắn thực sự không hy vọng Quỳnh Hương đánh rắn động cỏ, không hy vọng Quỳnh Hương tiếp xúc cùng Thiên Hoàng vì vậy hắn nhất định ngăn cản nàng.
Sự xuất hiện của Vô Song ở trên Bồng Lai là biến số, bằng cái biến số này Vô Song biết mình chỉ cần đợi, đợi đến khi Đại Quốc Chủ hiện thân lật bài.
Kế hoạch Vô Song đã nghĩ tốt chỉ có điều hắn căn bản không nghĩ được Thạch Thành ra tay nhanh thế, không nghĩ ra được đám người Lý Thương Hải lại tới Thạch Thành, hắn thực sự lo cho an nguy của lão đầu dù sao Đại Quốc Chủ tuyệt đối không phải kẻ dễ chọc, kẻ này Vô Song chưa từng gặp mặt nhưng hắn hiểu Đại Quốc Chủ mạnh đến mức khủng khiếp, chỉ tính thực lực chắc chắn không dưới Tiêu Dao Tử, đấy là chưa kể Đại Quốc Chủ còn có Bất Tử Thân, thiên hạ này có mấy người đủ sức cản lại hắn đây?.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook