Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 952
Vô Song hiện tại thật sự hận, hắn đang ở ngay bên cạnh Quang Trung hoàng đế thời còn trẻ ấy vậy mà một câu cũng không thể nói, đương nhiên thời điểm này còn không có Quang Trung hoàng đế mà chỉ có một người trẻ tuổi họ Nguyễn tên Quang Bình.
Nói về tuổi tác cùng sức vóc thì Nguyễn Quang Bình cùng Kiều Phong có chút tương tự với nhau, đến cái vẻ bá khí ngời ngời cũng giống, đáng tiếc là Vô Song không có cách nào giao tiếp, mọi giao tiếp đều phải qua Trương sư.
Tại Trung Nguyên danh tiếng của Trương Tam Phong là không ai có thể so sánh nhưng mà ngay cả khi đối mặt với Trương Tam Phong thì Vô Song cũng không gọi hai chữ Trương sư này.
Khi Vô Song muốn Thiên Thánh tới Tây Vực giúp đỡ mình, hắn gọi Thiên Thánh là Trương Thiên Sư tuy nhiên đây chỉ là một chức danh, Vô Song kính trọng Thiên Thánh nhưng mà vẫn chưa đủ, chưa đủ để hắn hạ mình gọi đối phương vi ‘sư’, chân chính ‘sư’.
Một đời này có lẽ cũng chỉ có lão đầu tử có thể khiến Vô Song cúi đầu nói một chữ sư, chân tâm từ tận đáy lòng bất quá hiện tại có thêm Trương sư – Trương Văn Hiến.
Thời điểm hiện tại Vô Song vẫn chưa thể chính miệng gọi ra hai chữ này mà hắn chỉ xưng ‘Trương sư’ là ‘Trương lão’ bất quá trong lòng Vô Song bản thân Trương Văn Hiến đã đến một độ cao rất lớn, chí ít là hơn Trương Thiên.
Mượn việc Quỳnh Hương là người ‘Nam Lĩnh’ hơn nữa hai người Vô Song cùng hai người phía Trương sư đều ‘gặp nạn trên biển’, Vô Song không mất bao nhiêu công sức liền mang Trương sư về nơi trú ẩn, dù sao cả Quang Bình cùng Trương sư đều rất mệt mỏi, hai người cũng không từ chối một chỗ nghỉ ngơi.
Vô Song lần này cũng mang theo tư tâm bởi vì hắn nghĩ đến Dương.
Cho dù chỉ có một chút liên hệ nhưng Vô Song bất giác vẫn cứ nghĩ tới Dương, nếu mọi thứ đúng như hắn đoán thì đây quả thực là một hồi duyên phận.
Duyên phận là thứ rất kỳ diệu, là thứ chẳng ai có thể nắm được trong tay nhưng mà nó thật sự vẫn xuất hiện.
Duyên phận để cho Vô Song gặp Dương trên một chuyến tàu toàn những tử tù, duyên phận mang câu chuyện về Nam Lĩnh của Dương tới tay Vô Song.
Duyên phận lại đưa hai thầy trò Trương sư tới Bồng Lai để bọn họ gặp Vô Song, giờ khắc này duyên phận lại để Dương gặp mặt Trương sư.
Trong những ngày qua thú thật Vô Song chẳng có hơi sức đâu đi quan tâm Dương cùng Huân, không phải là vì Vô Song vô tâm mà là bởi hắn vô lực.
Trong trận chiến này Dương cùng Huân hoàn toàn chỉ là gánh nặng, sẽ không ai mở miệng nói ra thậm chí đến cả một chút phản ứng cũng không có nhưng mà ngay cả hai nàng cũng hiểu được việc này, hai nàng quá yếu.
Bất kể là Dương cùng Huân về một mặt nào đó cũng chỉ có thể coi là phàm nhân, phàm nhân xuất hiện trên Bồng Lai nơi xảy ra trận chiến của những kẻ siêu việt thế gian, chiến trường này vốn không dành cho bọn họ, bọn họ hoàn toàn lạc loài.
Con người vốn là sinh vật yếu đuối nhưng mà con người lại rất khó chấp nhận cái việc này, khi sự yếu đuối vô lực kéo dài, đè nén thẳng vào một người thì áp lực của nó nặng vô cùng.
Không biết ngày mai ra sao, không biết có thể sống thêm bao lâu, tương lai không thể nhìn thấy, vận mạng không thể nằm trong tay hơn nữa tự bản thân lại hiểu rằng mình yếu đuối vô dụng, khi đó ngay cả mở miệng nói chuyện với những người khác cũng khó, đến cả ánh mắt cũng mang theo một cái gì đó gọi là tự ti.
Cái áp lực này thực sự hành hạ Dương cùng Huân đến khổ, bản thân Huân có thể là một nữ tử Phù Tang, nàng mang theo sự nhẫn nhịn của nữ nhân nơi đây nhưng Dương thì khác.
Dương làm một nữ hán tử, nàng mạnh mẽ hơn Huân nhiều, nàng thậm chí là một nữ cướp biển tung hoành Đông Hải, tuy nàng chẳng mạnh mẽ gì cho cam nhưng mà nàng có mộng tưởng, có thứ khát vọng vượt xa người khác, một người như Dương... Trong thời gian này phải chịu một thứ sức ép kinh khủng.
Dương có lẽ không bao giờ ngờ được lại gặp mặt Trương sư ở đây, giây phút nàng thấy Trương sư thậm chí trong ánh mắt của người phụ nữ đầy mạnh mẽ này lại ngân ngấn nước mắt, Dương gần như không nhịn được mà chạy tới chỗ Trương sư.
“Lão sư”.
Một đời Trương sư có rất nhiều đệ tử nhưng mà Dương quả thật cũng được coi là đặc biệt, một nữ tử mang theo thứ khí khái mà chẳng nhiều nam nhân có được.
Giữa Trương sư cùng Dương không hẳn là sư đồ, Trương sư còn chưa coi Dương làm đồ nhưng mà Dương thực sự coi Trương sư vi sư.
Dương thật ra rất được Trương sư thưởng thức, đáng tiếc nàng không phải người Nam Lĩnh, nàng cũng không nguyện ở lại Nam Lĩnh lấy chồng sinh con, trở thành một phần của Bách Việt Tộc, nàng phải ra biển, nàng còn có mộng tưởng của nàng, nàng muốn làm vua hải tặc >
Trương sư không ở bên Dương quá nhiều thời gian nhưng mà ký ức của ông với Dương lại khắc sâu vô cùng, nếu không phải lần này không liên lạc được với Dương thì ông cùng Quang Bình đã chẳng phải theo đội buôn đi nhờ tới Trung Nguyên.
Nhìn thấy Dương nhận ra Trương sư, nhìn thấy vẻ kích động của Dương bản thân Vô Song cũng không nhịn được mà mỉm cười.
Có Dương làm cầu nối ít ra Trương sư sẽ bớt đề phòng Vô Song rất nhiều, cái suy nghĩ này tuyệt đối không sai bởi vì ánh mắt Trương sư nhìn Vô Song rốt cuộc cũng mang theo sự hữu hảo, ít nhất là một chút.
Dương có thể không mạnh nhưng nàng không ngu ngốc, nàng càng không phải một nhân vật tầm thường, người như nàng sẽ không dễ dàng bị lừa gạt, người như nàng có thể làm Trương sư tin tưởng về Vô Song.
Dĩ nhiên ngay cả Dương thật ra cũng không biết ngoài kia thực sự xảy ra cái gì, ngay cả Dương cũng không hiểu Bồng Lai rốt cuộc là cái gì, nàng chỉ có thể ngồi một bên, dùng ngôn ngữ Việt Cổ để kể lại với Trương sư cùng Quang Bình, kể lại những gì nàng gặp, nàng trải qua.
Quang Bình thực sự lần đầu tiên bước ra khỏi Nam Lĩnh, mỗi lời nói của Dương đều làm ánh mắt Quang Bình sáng lên, cứ như đang nhìn về phía một chân trời mới thậm chí Vô Song không hoài nghi người này lập tức muốn rời khỏi đây, lập tức muốn trải nghiệm những dị vật ở Bồng Lai.
Khác với Quang Bình thì Trương sư lại lộ ra vẻ trầm ngâm, ông đã đi qua rất nhiều nơi trong thiên hạ, qua lời kể của Dương ông hiểu cái nơi gọi là Bồng Lai này tuyệt không tầm thường.
Trước nghe hai chữ ‘tiên dược’ ông chỉ cười nhưng giờ khắc này ông có chút tin, ánh mắt Trương sư lúc này bất giác nhìn về phía Vô Song.
Bồng Lai là nơi không tầm thường nhưng cũng không thể gây ra quá nhiều ảnh hưởng với ông, khác với Quỳnh Hương, khác với Vô Song bản thân ông chỉ là người qua đường, một người qua đường thì chẳng có lý do gì dính vào cái rắc rối này.
Trương sư di chuyển, ông lại bên Vô Song rồi ngồi xuống, thản nhiên mà nói.
“Lão đa tạ ngươi đã cứu Dương”.
Vô Song cũng cười cười mà đáp.
“Tiền bối, việc nhỏ mà thôi không có gì, Dương cũng là bạn của vãn bối, nàng là một nữ tử... Khiến người ta cảm thấy thú vị, muốn xem nàng có thể đi xa đến đâu, bay cao đến đâu”.
Nói rồi Vô Song đột nhiên nhìn Trương sư, hắn mỉm cười mà nói.
“Tiền bối, vãn bối cũng rất muốn xem Quang Bình đi xa đến đâu, bay cao đến đâu”.
Một câu nói làm ánh mắt Trương sư híp lại thậm chí lúc này cả người ông thẳng tắp bất quá rất nhanh toàn bộ uy thế đều tán đi.
“Quang Bình là đệ tử của lão, đứa trẻ này chỉ có chút võ dũng, có thể đi xa đến đâu chứ”.
Nghe Trương sư đáp Vô Song liền phá lên cười.
“Tiền bối, người không muốn đi tranh Hoàng Đồ sao?”.
“Ngươi nói gì lão không hiểu”.
Lần này giọng Trương sư quả thật trầm hơn rất nhiều.
Hoàng Đồ... Thứ này Trương sư biết hơn nữa còn quan tâm, nếu đã như vậy thì dễ hơn nhiều lắm.
“Vãn bối nói gì tiền bối chẳng nhẽ không biết?”.
“Hoàng Đồ đang ở trước mặt chỉ là không rõ có người nào đi tranh hay không”.
“Dĩ nhiên trước khi nói đến Hoàng Đồ, vãn bối thực tâm muốn hỏi... Vì cái gì hơn hai trăm năm trước nhà Minh bị đánh bật ra khỏi Nam Lĩnh, vãn bối nghe nói có một người họ Lê xuất thế, gần như quy tụ toàn bộ Nam Lĩnh về một mối để đánh đuổi nhà Minh... Nếu đã như vậy vì cái gì đến tận bây giờ Nam Lĩnh chưa được thống nhất?”Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Nói về tuổi tác cùng sức vóc thì Nguyễn Quang Bình cùng Kiều Phong có chút tương tự với nhau, đến cái vẻ bá khí ngời ngời cũng giống, đáng tiếc là Vô Song không có cách nào giao tiếp, mọi giao tiếp đều phải qua Trương sư.
Tại Trung Nguyên danh tiếng của Trương Tam Phong là không ai có thể so sánh nhưng mà ngay cả khi đối mặt với Trương Tam Phong thì Vô Song cũng không gọi hai chữ Trương sư này.
Khi Vô Song muốn Thiên Thánh tới Tây Vực giúp đỡ mình, hắn gọi Thiên Thánh là Trương Thiên Sư tuy nhiên đây chỉ là một chức danh, Vô Song kính trọng Thiên Thánh nhưng mà vẫn chưa đủ, chưa đủ để hắn hạ mình gọi đối phương vi ‘sư’, chân chính ‘sư’.
Một đời này có lẽ cũng chỉ có lão đầu tử có thể khiến Vô Song cúi đầu nói một chữ sư, chân tâm từ tận đáy lòng bất quá hiện tại có thêm Trương sư – Trương Văn Hiến.
Thời điểm hiện tại Vô Song vẫn chưa thể chính miệng gọi ra hai chữ này mà hắn chỉ xưng ‘Trương sư’ là ‘Trương lão’ bất quá trong lòng Vô Song bản thân Trương Văn Hiến đã đến một độ cao rất lớn, chí ít là hơn Trương Thiên.
Mượn việc Quỳnh Hương là người ‘Nam Lĩnh’ hơn nữa hai người Vô Song cùng hai người phía Trương sư đều ‘gặp nạn trên biển’, Vô Song không mất bao nhiêu công sức liền mang Trương sư về nơi trú ẩn, dù sao cả Quang Bình cùng Trương sư đều rất mệt mỏi, hai người cũng không từ chối một chỗ nghỉ ngơi.
Vô Song lần này cũng mang theo tư tâm bởi vì hắn nghĩ đến Dương.
Cho dù chỉ có một chút liên hệ nhưng Vô Song bất giác vẫn cứ nghĩ tới Dương, nếu mọi thứ đúng như hắn đoán thì đây quả thực là một hồi duyên phận.
Duyên phận là thứ rất kỳ diệu, là thứ chẳng ai có thể nắm được trong tay nhưng mà nó thật sự vẫn xuất hiện.
Duyên phận để cho Vô Song gặp Dương trên một chuyến tàu toàn những tử tù, duyên phận mang câu chuyện về Nam Lĩnh của Dương tới tay Vô Song.
Duyên phận lại đưa hai thầy trò Trương sư tới Bồng Lai để bọn họ gặp Vô Song, giờ khắc này duyên phận lại để Dương gặp mặt Trương sư.
Trong những ngày qua thú thật Vô Song chẳng có hơi sức đâu đi quan tâm Dương cùng Huân, không phải là vì Vô Song vô tâm mà là bởi hắn vô lực.
Trong trận chiến này Dương cùng Huân hoàn toàn chỉ là gánh nặng, sẽ không ai mở miệng nói ra thậm chí đến cả một chút phản ứng cũng không có nhưng mà ngay cả hai nàng cũng hiểu được việc này, hai nàng quá yếu.
Bất kể là Dương cùng Huân về một mặt nào đó cũng chỉ có thể coi là phàm nhân, phàm nhân xuất hiện trên Bồng Lai nơi xảy ra trận chiến của những kẻ siêu việt thế gian, chiến trường này vốn không dành cho bọn họ, bọn họ hoàn toàn lạc loài.
Con người vốn là sinh vật yếu đuối nhưng mà con người lại rất khó chấp nhận cái việc này, khi sự yếu đuối vô lực kéo dài, đè nén thẳng vào một người thì áp lực của nó nặng vô cùng.
Không biết ngày mai ra sao, không biết có thể sống thêm bao lâu, tương lai không thể nhìn thấy, vận mạng không thể nằm trong tay hơn nữa tự bản thân lại hiểu rằng mình yếu đuối vô dụng, khi đó ngay cả mở miệng nói chuyện với những người khác cũng khó, đến cả ánh mắt cũng mang theo một cái gì đó gọi là tự ti.
Cái áp lực này thực sự hành hạ Dương cùng Huân đến khổ, bản thân Huân có thể là một nữ tử Phù Tang, nàng mang theo sự nhẫn nhịn của nữ nhân nơi đây nhưng Dương thì khác.
Dương làm một nữ hán tử, nàng mạnh mẽ hơn Huân nhiều, nàng thậm chí là một nữ cướp biển tung hoành Đông Hải, tuy nàng chẳng mạnh mẽ gì cho cam nhưng mà nàng có mộng tưởng, có thứ khát vọng vượt xa người khác, một người như Dương... Trong thời gian này phải chịu một thứ sức ép kinh khủng.
Dương có lẽ không bao giờ ngờ được lại gặp mặt Trương sư ở đây, giây phút nàng thấy Trương sư thậm chí trong ánh mắt của người phụ nữ đầy mạnh mẽ này lại ngân ngấn nước mắt, Dương gần như không nhịn được mà chạy tới chỗ Trương sư.
“Lão sư”.
Một đời Trương sư có rất nhiều đệ tử nhưng mà Dương quả thật cũng được coi là đặc biệt, một nữ tử mang theo thứ khí khái mà chẳng nhiều nam nhân có được.
Giữa Trương sư cùng Dương không hẳn là sư đồ, Trương sư còn chưa coi Dương làm đồ nhưng mà Dương thực sự coi Trương sư vi sư.
Dương thật ra rất được Trương sư thưởng thức, đáng tiếc nàng không phải người Nam Lĩnh, nàng cũng không nguyện ở lại Nam Lĩnh lấy chồng sinh con, trở thành một phần của Bách Việt Tộc, nàng phải ra biển, nàng còn có mộng tưởng của nàng, nàng muốn làm vua hải tặc >
Trương sư không ở bên Dương quá nhiều thời gian nhưng mà ký ức của ông với Dương lại khắc sâu vô cùng, nếu không phải lần này không liên lạc được với Dương thì ông cùng Quang Bình đã chẳng phải theo đội buôn đi nhờ tới Trung Nguyên.
Nhìn thấy Dương nhận ra Trương sư, nhìn thấy vẻ kích động của Dương bản thân Vô Song cũng không nhịn được mà mỉm cười.
Có Dương làm cầu nối ít ra Trương sư sẽ bớt đề phòng Vô Song rất nhiều, cái suy nghĩ này tuyệt đối không sai bởi vì ánh mắt Trương sư nhìn Vô Song rốt cuộc cũng mang theo sự hữu hảo, ít nhất là một chút.
Dương có thể không mạnh nhưng nàng không ngu ngốc, nàng càng không phải một nhân vật tầm thường, người như nàng sẽ không dễ dàng bị lừa gạt, người như nàng có thể làm Trương sư tin tưởng về Vô Song.
Dĩ nhiên ngay cả Dương thật ra cũng không biết ngoài kia thực sự xảy ra cái gì, ngay cả Dương cũng không hiểu Bồng Lai rốt cuộc là cái gì, nàng chỉ có thể ngồi một bên, dùng ngôn ngữ Việt Cổ để kể lại với Trương sư cùng Quang Bình, kể lại những gì nàng gặp, nàng trải qua.
Quang Bình thực sự lần đầu tiên bước ra khỏi Nam Lĩnh, mỗi lời nói của Dương đều làm ánh mắt Quang Bình sáng lên, cứ như đang nhìn về phía một chân trời mới thậm chí Vô Song không hoài nghi người này lập tức muốn rời khỏi đây, lập tức muốn trải nghiệm những dị vật ở Bồng Lai.
Khác với Quang Bình thì Trương sư lại lộ ra vẻ trầm ngâm, ông đã đi qua rất nhiều nơi trong thiên hạ, qua lời kể của Dương ông hiểu cái nơi gọi là Bồng Lai này tuyệt không tầm thường.
Trước nghe hai chữ ‘tiên dược’ ông chỉ cười nhưng giờ khắc này ông có chút tin, ánh mắt Trương sư lúc này bất giác nhìn về phía Vô Song.
Bồng Lai là nơi không tầm thường nhưng cũng không thể gây ra quá nhiều ảnh hưởng với ông, khác với Quỳnh Hương, khác với Vô Song bản thân ông chỉ là người qua đường, một người qua đường thì chẳng có lý do gì dính vào cái rắc rối này.
Trương sư di chuyển, ông lại bên Vô Song rồi ngồi xuống, thản nhiên mà nói.
“Lão đa tạ ngươi đã cứu Dương”.
Vô Song cũng cười cười mà đáp.
“Tiền bối, việc nhỏ mà thôi không có gì, Dương cũng là bạn của vãn bối, nàng là một nữ tử... Khiến người ta cảm thấy thú vị, muốn xem nàng có thể đi xa đến đâu, bay cao đến đâu”.
Nói rồi Vô Song đột nhiên nhìn Trương sư, hắn mỉm cười mà nói.
“Tiền bối, vãn bối cũng rất muốn xem Quang Bình đi xa đến đâu, bay cao đến đâu”.
Một câu nói làm ánh mắt Trương sư híp lại thậm chí lúc này cả người ông thẳng tắp bất quá rất nhanh toàn bộ uy thế đều tán đi.
“Quang Bình là đệ tử của lão, đứa trẻ này chỉ có chút võ dũng, có thể đi xa đến đâu chứ”.
Nghe Trương sư đáp Vô Song liền phá lên cười.
“Tiền bối, người không muốn đi tranh Hoàng Đồ sao?”.
“Ngươi nói gì lão không hiểu”.
Lần này giọng Trương sư quả thật trầm hơn rất nhiều.
Hoàng Đồ... Thứ này Trương sư biết hơn nữa còn quan tâm, nếu đã như vậy thì dễ hơn nhiều lắm.
“Vãn bối nói gì tiền bối chẳng nhẽ không biết?”.
“Hoàng Đồ đang ở trước mặt chỉ là không rõ có người nào đi tranh hay không”.
“Dĩ nhiên trước khi nói đến Hoàng Đồ, vãn bối thực tâm muốn hỏi... Vì cái gì hơn hai trăm năm trước nhà Minh bị đánh bật ra khỏi Nam Lĩnh, vãn bối nghe nói có một người họ Lê xuất thế, gần như quy tụ toàn bộ Nam Lĩnh về một mối để đánh đuổi nhà Minh... Nếu đã như vậy vì cái gì đến tận bây giờ Nam Lĩnh chưa được thống nhất?”Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook