• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cưng Chiều: Bảo Hộ Vợ Yêu (2 Viewers)

  • Chương 140

Tề Hiên dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà, phát hiện mình cũng không có mang cái chìa khóa, kết quả là gõ cửa mấy lần, vẫn không có phản ứng, nóng nảy, vì vậy một cước đá văng cửa, vọt vào, tìm chung quanh.
Nhưng là tìm khắp nơi cũng không có tìm được Ngãi Giai Giai, trong lòng cảm thấy lo lắng hơn.
Con trai đã xảy ra chuyện, lại ngay cả vợ cũng gặp chuyện không may, làm chồng như anh có phải quá thất bại hay không?
Tề Hiên về đến nhà không bao lâu, tìm một hồi cũng không tìm được người, muốn đi ra ngoài tìm, kết quả Tề Hùng và bà Lâm trở về, ngăn cản anh.
"Thiếu chủ, cậu tính đâu đây?"
"Mẹ Lâm, chăm sóc ba tôi thật tốt, tôi muốn đi ra ngoài tìm Giai Giai." Tề Hiên bất đắc dĩ nhìn Tề Hùng..
Cha vừa mới ra viện, theo lý là anh nên chăm sóc ông, nhưng mà bây giờ anh nhất định phải đi tìm Giai Giai về, nếu không trong lòng cũng không yên.
"Con định đi đâu tìm người?" Tề Hùng hỏi Tề Hiên.
Bọn họ căn bản cũng không biết rõ Ngãi Giai Giai đang ở đâu, không biết nên tìm từ chỗ nào, đi ra ngoài tìm như mò kim đáy biển, vậy phải đến lúc nào mới tìm được.
"Dù sao so với chờ ở nhà cũng tốt hơn nhiều, con đi tìm Tăng Hải Lâm, hắn ta nhất định biết, lần này con nhất định phải đánh cho hắn ta nói ra." Bộ dạng Tề Hiên có vẻ tức giận, nắm quả đấm thật chặt .
Nếu như Giai Giai có xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho Tăng Hải Lâm, tuyệt đối không.
"Vậy cũng đựơc, bây giờ ba lập tức triệu tập mọi người giúp con tìm." Tề Hùng không lay chuyển được con, chỉ có thể mặc cho nó đi tìm.
"Cám ơn ba." Tề Hiên cảm kích.
Thì ra anh cũng có thể nói chuyện ôn hoà nhã nhặn với ba mình như vậy, thậm chí là tràn đầy yêu thương, xem ra trước kia là do anh quá cực đoan rồi.
"Nói cám ơn cái gì, đều là người trong nhà mà."
Tề Hùng nói xong, lấy điện thoại di động ra, tính liên lạc với mọi người, đột nhiên Lữ Lỵ Liên vọt vào, cầm mấy tờ giấy, chỉ vào Tề Hùng chất vấn, "Tề Hùng, ông đây là có ý gì?"
Mọi người bởi vì Lữ Lỵ Liên đột nhiên xông tới mà ngây ra, im lặng một lúc, đối với lời nói của bà ta mà thấy quái lạ.
"Ở đây không hoan nghênh bà, bà cút cho tôi." Tề Hùng ra lệnh với Lữ Lỵ Liên.
Kể từ khi biết là do bà ta nói ra chuyện của Ngãi Tiểu Hiên, ông liền quyết định không cần nguời phụ nữ này nữa, không nghĩ tới bà ta lại tự mình tìm tới cửa, bộ dạng còn ra vẻ hỏi tội, buồn cười.
"Tề Hùng, tại sao muốn ly hôn với tôi, rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì?" Lữ Lỵ Liên cầm giấy thỏa thuận li hôn, chất vấn Tề Hùng.
Ngày hôm qua đột nhiên bà nhận được giấy thoả thuận ly hôn do luật sư đưa, rất khiếp sợ, bà cũng không biết mình đã làm sai điều gì, mà Tề Hùng muốn ly hôn với bà.
"Bà làm cái gì thì tự trong lòng hiểu rõ nhất, đừng cho là tôi mắt mờ, cái gì cũng không biết, tôi chỉ là mở một con mắt nhắm một con mắt, dù sao mục đích tôi cưới bà chỉ là để đi xã giao mà thôi, bà vụng trộm tôi cũng không so đo với bà, chỉ cần bà không quá đáng là đựơc rồi, nhưng mà bà không nên động tới thân nhân của tôi, chỉ với một điểm này, tôi liền muốn bà trả giá thật lớn." Tề Hùng tức giận nhìn Lữ Lỵ Liên, giống như muốn ăn sống bà vậy.
Ông mới may mắn mình có một đứa cháu, người phụ nữ này liền đánh chủ ý vào cháu trai của ông, đã vượt qúa giới hạn chịu đựng của ông.
"Tôi lúc nào thì đụng tới thân nhân của ông, ông có chứng cớ gì không?" Lữ Lỵ Liên không bỏ qua, tiếp tục cãi lại.
Tề Hùng nói như thế, chẳng lẽ là biết toàn bộ chuyện bà đã nói với Tề Triển ư, không đúng, ông ấy làm sao biết là bà nói?
Những năm gần đây, bà rất ít tiếp xúc với Tề Triển, gần như không có nhược điểm gì mà để cho Tề Hùng và Tề Hiên bắt đựơc, nếu có tiếp xúc thì cũng phải rất cẩn thận, Tề Hùng sẽ không biết.
"Đừng cho rằng tôi không biết là bà nói chuyện cháu trai của tôi cho Tề Triển biết, bà và nó vì chật vật, bắt Tiểu Hiên đi, món nợ này tôi sẽ từ từ tính rõ ràng với các người, nếu như bà an phận một chút, có thể ở nhà họ Tề hưởng phúc cả đời, chỉ tiếc bà không an phận, tôi ghét người không an phận." Tề Hùng càng nghĩ càng giận.
Năm đó sao ông lại chọn người phụ nữ này chứ, thật sự là thất bại.
"Tề Hùng, ông có chứng cớ gì chứng minh là tôi nói chứ, nếu như ông có chứng cớ, tôi đây tâm phục khẩu phục, nếu như không có, phần giấy thỏa thuận li hôn này ông thu hồi cho tôi đi."
Gia sản nhà họ Tề bà còn chưa lấy được, Tề Triển bắt cóc Ngãi Tiểu Hiên để đổi Tề thị cũng chưa có thành công, nếu như lúc này bà rời khỏi Tề gia thì cái gì cũng không có, bà hao phí thanh xuân nhiều năm như thế, chẳng lẽ quay đầu lại thật sự là không lấy được sao, bà không cam lòng.
"Trừ bà nói chuyện Tiểu Hiên cho Tề Triển biết thì sẽ không có ai nói với nó, cho dù nó biết, nhưng tin tức cũng sẽ không nhanh như vậy, sẽ không có ngày hôm sau đã cho bắt người đi, đừng cho rằng tôi không biết chuyện vụng trộm giữa bà và Tề Triển, tôi chỉ là không muốn đi quản các người thôi, nhưng mà bà ngàn vạn lần không nên đụng đến cháu của tôi."
Lời nói của Tề Hùng khiến Lữ Lỵ Liên chấn động.
Thì ra là Tề Hùng luôn biết chuyện của bà và Tề Triển, nhưng mà ông ta lại cái gì cũng không nói, bị đeo nón xanh (bị cắm sừng) nhiều năm như thế lại tuyệt không để ý, rốt cuộc trong lòng người này đang suy nghĩ gì.
"Ba, có một việc có lẽ ba không biết." Tề Hiên thấy Lữ Lỵ Liên, cũng nghĩ đến Tề Triển, càng muốn nói lên chuyện mười năm trước.
"Chuyện gì?"
Lữ Lỵ Liên nghe thấy Tề Hiên gọi Tề Hùng là ba, thì càng giật mình hơn.
Bà đến nhà họ Tề hơn mười năm, chưa bao giờ nghe Tề Hiên kêu Tề Hùng một tiếng ba, hai người vừa thấy mặt đã gây gổ, mà bây giờ tất cả đều đã thay đổi , Tề Hiên lại gọi Tề Hùng là ba, hơn nữa Tề Hùng hình như rất cao hứng, tình cảm của hai người tốt vô cùng, trong đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà bà không biết.
"Biết vì sao mà mười năm trước con mang Giai Giai tới nhà họ Tề không, bởi vì Giai Giai là ân nhân cứu mạng của con, mười năm trước, chú hai phái người đuổi giết con, chém ở trên người con không biết bao nhiêu đao, nếu không phải có Giai Giai, chỉ sợ con cũng đã chết từ lâu rồi."
Nhớ lại Tề Triển làm những chuyện như vậy với anh, quả thực là đáng giận tới cực điểm, người đối với cháu ruột mình cũng có thể hạ sát thủ như thế, anh cũng sẽ không có chút tình cảm với ông ta, cho dù là ông ta là chú của anh.
"Cái gì, tại sao không nói chuyện này cho ba biết?" Tề Hùng rất kinh ngạc, suy nghĩ toàn bộ mọi chuyện vào mười năm trước, chợt hoảng sợ, mười năm trước thiếu chút nữa thì ông mất đi con trai của mình, vậy mà ông lại không biết.
Mười năm trước, con ông bị chính em trai của mình chém nhiều đao, vậy mà ông lại không biết chuyện, khó trách nó chán ghét như vậy Tề Triển, ngay cả Tề Ngữ Ti cũng ghét.
Tề Ngữ Ti, Tề Hùng nghĩ tới Tề Ngữ Ti, đột nhiên cảm thấy mình không nên quá cưng chìu con bé, thậm chí vì nó mà trở mặt với Tề Hiên. Xem ra thì đúng là ông làm sai không ít chuyện.
"Chuyện đã qua không có gì đáng nói, con muốn đi tìm Giai Giai." Tề Hiên không muốn nói chuyện trước kia, bây giờ anh chỉ muốn tìm Ngãi Giai Giai về, chuyện của Lữ Lỵ Liên hãy để cho ba anh giải quyết đi, chuyện này anh cũng không cần thiết nhúng tay.
Tề Hiên nói xong, liền xoay người đi tới cửa, không muốn để ý tới chuyện của Lữ Lỵ Liên, nhưng mà còn chưa đi tới cửa, liền nghe thấy giọng nói quen thuộc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom