Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 485
Chương 485:
Ninh Nguyên vội vàng xoa dịu tâm trạng của Hứa Thanh.
Nhưng mà, ở phía sau, tay của Tô Thính Ngôn lại âm thàm năm chặt lại.
Nêu như cô không nghe nhằm..
người trông trẻ, vỗn dĩ không. phải bị Lâm Khuynh giết người bịt miệng, mà là bọn họ.
Là Hứa Thanh và Ninh Nguyên, vì để ngăn cản khiến cô không điều tra ra được người đứng phía sau giật dây là ai mà đã giết chết người trông trẻ.
Làm sao có thể… Tô Thính Ngôn rời khỏi chỗ này một cách im lặng, nhưng mà trong lòng chỉ cảm thấy càng thêm ghê tởm, ghê tởm.
Mặc dù Lâm Nhứ không biết tại sao Tô Thính Ngôn lại không thích mình, nhưng mà cũng không quan tân lắm, vừa đi ra bên ngoài, anh đã nhìn thấy Có Kiều trực tiếp đi tới đây.
Sau khi bắt được Lâm Nhứ thì bắt đâu hét lên: “Lâm Nhứ, Lâm Nhứ, anh có biết người phụ nữ kia đáng ghét như thế nào không.”
Lâm Nhứ đầy Có Kiều ra, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét không hề che giâu.
“Có thể cách xa tôi một chút được không?”
Có Kiều không thê không kích động nói: “Thật sự, Tô Thính Ngôn, Tô Thính Ngôn.”
Khi nghe thấy cái tên này, Lâm Nhứ càng tức giận hơn.
Sắc mặt của anh tối sầm lại, trực tiếp nắm lây cổ áo của Có Kiều kéo tới: “Không cho phép cô nhắc đến cái tên này.”
Tải app truyệnhola nhé! Nhưng mà Có Kiều không lo lắng được nhiều như vậy.
“Thật sự, cái kia, đại tiểu thư nhà họ Ninh, rõ ràng chính là Tô Thính Ngôn.”
Lúc này, tay của Lâm Nhứ buông lỏng ra.
“Cô nói cái gì?”
Có Kiều vội vàng nói: “Thật sự, là cô ấy.”
“Làm sao mà cô biết được?”
Có Kiều nói: “Cô ấy tự mình thừa nhận, cô ấy tự nói thê.
Ở phía sau, đột nhiên Lâm Khuynh đi tới kéo Cô Kiêu đi. : “Được rồi, em đang làm cái gì vậy?”
Biết rõ Lâm Nhứ chán ghét Cô Kiêu như thê nào, Lâm Khuynh nhìn người gây ra rắc rồi này, trong lòng càng thêm chán ghét.
Làm được việc thì ít, làm hỏng việc thì nhiều, hiện tại sử dụng cũng sử dụng qua rồi, anh ta cảm thây, quân cờ này, có phải nên thật sự vứt hệ đi hay không.
Có Kiều vẫn muốn nói chuyện.
Lâm Khuynh nói với Lâm Nhứ: “Chắc là cô ta điên rồi, không có chuyện gì, anh đưa cô ta đi trước, em không cân đề ý.”
Lâm Nhứ nhìn Có Kiều, lau chỗ tay vừa rồi bị cô ta chạm vào, sau đó trực tiếp rời đi giống như né tránh vi khuẩn.
Có Kiều tức giận, vẫn còn muốn đuôi theo, lại bị Lâm Khuynh kéo lại.
“Rốt cuộc em đang làm cái gì vậy?”
Ninh Nguyên vội vàng xoa dịu tâm trạng của Hứa Thanh.
Nhưng mà, ở phía sau, tay của Tô Thính Ngôn lại âm thàm năm chặt lại.
Nêu như cô không nghe nhằm..
người trông trẻ, vỗn dĩ không. phải bị Lâm Khuynh giết người bịt miệng, mà là bọn họ.
Là Hứa Thanh và Ninh Nguyên, vì để ngăn cản khiến cô không điều tra ra được người đứng phía sau giật dây là ai mà đã giết chết người trông trẻ.
Làm sao có thể… Tô Thính Ngôn rời khỏi chỗ này một cách im lặng, nhưng mà trong lòng chỉ cảm thấy càng thêm ghê tởm, ghê tởm.
Mặc dù Lâm Nhứ không biết tại sao Tô Thính Ngôn lại không thích mình, nhưng mà cũng không quan tân lắm, vừa đi ra bên ngoài, anh đã nhìn thấy Có Kiều trực tiếp đi tới đây.
Sau khi bắt được Lâm Nhứ thì bắt đâu hét lên: “Lâm Nhứ, Lâm Nhứ, anh có biết người phụ nữ kia đáng ghét như thế nào không.”
Lâm Nhứ đầy Có Kiều ra, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét không hề che giâu.
“Có thể cách xa tôi một chút được không?”
Có Kiều không thê không kích động nói: “Thật sự, Tô Thính Ngôn, Tô Thính Ngôn.”
Khi nghe thấy cái tên này, Lâm Nhứ càng tức giận hơn.
Sắc mặt của anh tối sầm lại, trực tiếp nắm lây cổ áo của Có Kiều kéo tới: “Không cho phép cô nhắc đến cái tên này.”
Tải app truyệnhola nhé! Nhưng mà Có Kiều không lo lắng được nhiều như vậy.
“Thật sự, cái kia, đại tiểu thư nhà họ Ninh, rõ ràng chính là Tô Thính Ngôn.”
Lúc này, tay của Lâm Nhứ buông lỏng ra.
“Cô nói cái gì?”
Có Kiều vội vàng nói: “Thật sự, là cô ấy.”
“Làm sao mà cô biết được?”
Có Kiều nói: “Cô ấy tự mình thừa nhận, cô ấy tự nói thê.
Ở phía sau, đột nhiên Lâm Khuynh đi tới kéo Cô Kiêu đi. : “Được rồi, em đang làm cái gì vậy?”
Biết rõ Lâm Nhứ chán ghét Cô Kiêu như thê nào, Lâm Khuynh nhìn người gây ra rắc rồi này, trong lòng càng thêm chán ghét.
Làm được việc thì ít, làm hỏng việc thì nhiều, hiện tại sử dụng cũng sử dụng qua rồi, anh ta cảm thây, quân cờ này, có phải nên thật sự vứt hệ đi hay không.
Có Kiều vẫn muốn nói chuyện.
Lâm Khuynh nói với Lâm Nhứ: “Chắc là cô ta điên rồi, không có chuyện gì, anh đưa cô ta đi trước, em không cân đề ý.”
Lâm Nhứ nhìn Có Kiều, lau chỗ tay vừa rồi bị cô ta chạm vào, sau đó trực tiếp rời đi giống như né tránh vi khuẩn.
Có Kiều tức giận, vẫn còn muốn đuôi theo, lại bị Lâm Khuynh kéo lại.
“Rốt cuộc em đang làm cái gì vậy?”
Bình luận facebook