Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cung-chieu-co-vo-quan-nhan-121
Chương 121: Cô diệp, mau bắn đi!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhàn kim giây trên đồng hồ treo tường không ngừng tích tắc trôi đi, Nhiếp Nhiên ngồi yên tại bàn làm việc của mình chờ đợi thời khắc kia tới.
Rốt cuộc cửa phòng họp cũng bị mở ra, một trợ lý vội vàng chạy ra ngoài
Lúc Nhiếp Nhiên nhìn thấy cửa văn phòng bị mở tung ra thì vội vàng ôm đồng tài liệu chạy tới trước mặt trợ lý kia, giả vờ như trùng hợp, “Có chuyện gì mà hoảng hốt thế?”
Sắc mặt trợ lý kia đầy lo lắng: “Chị Vi không được khỏe, tôi phải ra gọi điện thoại.”
“Không khỏe sao?” Nhiếp Nhiên tỏ vẻ kinh ngạc, lập tức kéo tay trợ lý đó lại, “Cô đừng vội gọi điện làm gì, để tôi vào xem sao rồi hãy quyết định!” “Cô ư?”
Trợ lý kia rõ ràng rất nghi ngờ
Vừa rồi thư ký bảo cô ta đi gọi điện thoại được coi là thư ký số hai sau Vệ Vi tính theo thâm niên, Diệp Lan thì tính là cái quái gì chứ? “Ừ, cô cứ để tôi vào xem thế nào đã, nếu không có chuyện gì mà lại làm ầm lên sợ sẽ làm cho Lưu tổng không vui thì chúng ta đều xong đời.” Nhiếp Nhiên nhìn ra được chuyện trợ lý kia không phục mình nên cố ý làm trầm trọng thêm chuyện này, quả nhiên trợ lý còn đang do dự kia lập tức im luôn
Đúng thế, nếu cứ mù quáng gọi xe cấp cứu, lỡ như chỉ là chuyện hiểu lầm gì đó, chỉ sợ Lưu tổng sẽ không vui, có khi bản thân mình gặp xui xẻo cũng nên ấy chứ
Trợ lý kia nhìn Nhiếp Nhiên đang đứng cạnh mình, người này đã theo chị Vi một thời gian dài, hơn nữa chị Vi có vẻ rất tin tưởng cô ta, nếu xảy ra chuyện gì thì cũng do cô ta chịu trách nhiệm, chẳng liên quan gì tới mình cả
Sau khi cân nhắc một lát, trợ lý kia lập tức thúc giục, “Vậy cô Diệp vào nhanh đi, hình như chị Vi đang khó chịu lắm.” “Ừ.” Nhiếp Nhiên nhanh chóng theo cô ta đi vào trong.
Quả nhiên, Vệ Vi đang nằm bò ra bàn họp, có mấy người đang vây lấy cô ta
“Chị Vi không sao chứ?” “Chị Vi, mau tỉnh lại đi!”
Nhiếp Nhiên đứng ở bên ngoài nói to một câu: “Có chuyện gì thế?”
Đám người kia lập tức quay đầu nhìn lại.
Dựa theo vai vế mà nói, Nhiếp Nhiên chỉ là một nhân viên mới chưa tới làm việc được nửa năm, nhưng mà ai bảo người ta có năng lực, ôm được vào Hoắc Nhị thiếu, ngay cả chị Vi còn phải nể mặt cô.
Vì thế, đám người kia ngoan ngoãn tránh ra, để cho cô đi vào.
Một trợ lý ở bên cạnh Vệ Vi nói: “Không biết tại sao tự nhiên mặt chị Vi tái mét đi, chúng tôi đang định gọi xe cấp cứu.”
Nhiếp Nhiên đặt tay lên trán Vệ Vi, và vịt kiểm tra một hồi rồi mới nói: “Chắc là chị Vi đang tới tháng, các cô cũng hiểu cảm giác đó rồi đấy, tạm dừng cuộc họp, mọi người ra ngoài trước đi.” Đám người kia thấy sắc mặt Vệ Vi tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi, dáng vẻ khó chịu khiến mọi người không khỏi nhìn nhau, quả là đau đến mức không chịu nổi rồi
Mà trợ lý kia vừa nghe thấy là tới tháng thì trong đầu thầm cảm thấy may mắn
May mà Diệp Lan xuất hiện đúng lúc, tới tháng mà còn đi gọi xe cấp cứu, đúng là chuyện cười lớn nhất thiên hạ
Cuộc họp tạm dừng, mọi người bị hiếp Nhiên đuổi ra ngoài hết
Nhiếp Nhiên vội vàng lấy thuốc ở trong túi ra, đổ một cốc nước ấm rồi đỡ Vệ Vi đứng dậy, “Chị Vi, mau uống thuốc đi.” Sau khi Vệ Vi nhìn thấy viên thuốc màu trắng thì lập tức cho vào miệng rồi nuốt xuống theo bản năng
Một lát sau, Vệ Vi cau mày, tuy rằng cơ thể vẫn bủn rủn nhưng trên mặt lại mang theo vẻ cảnh giác, “Cô..
làm sao cô biết...” Nhiếp Nhiên gãi chóp mũi, vẻ mặt đầy ngượng ngùng, “Túi của chị để trên bàn làm việc của tôi, tôi đang định mang qua cho chị, sau đó..
Xin lỗi, lần trước tôi có nhìn thấy chị lén uống thuốc.” Dáng vẻ cô đây cẩn trọng, như đang chờ bị mắng, Vệ Vi cảm thấy cô không giống đang nói dối thì khoát tay, “Bỏ đi, bỏ đi, vừa rồi may mà cô nói thế, nếu bọn họ mà gọi cấp cứu khiến Lưu tổng không vui thì tôi khó mà giữ được cái ghế này
Nếu để Lưu tổng biết tôi có bệnh trong người thì xong rồi.” Nhiếp Nhiên biết cô ta có ý thứ mình nên cũng không hỏi nhiều, chỉ hàm hồ gật đầu cho qua, “Vậy chị Vi mau nghỉ ngơi đi, tôi đi làm việc cái đã.” “Khoan đã!” Vệ Vi ngồi ở ghế chủ, thần sắc cực kỳ nghiêm túc, “Chuyện này không được nói với bất kỳ ai.” “Chị yên tâm, tôi biết mà, chị cũng nên giữ gìn sức khỏe cẩn thận mới được.” Nhiếp Nhiên cười ấm áp, sau đó lập tức lui ra ngoài
Vệ Vi thấy cô không phải kiểu người thích ngồi lê đôi mách, hơn nữa lại thông minh, cẩn thận, là người có thể nhờ vả được
Hơn nữa, mấy ngày qua vì tác dụng của thuốc nên cô ta càng không thể kham được hết công việc, nếu cứ liên tục quên uống thuốc, một khi tái phát thì không thể nào cứu nổi nữa
Vì thế, cô ta cắn răng nói thẳng với Nhiếp Nhiên
“Sức khỏe của tôi càng ngày càng yếu, mà uống thuốc này cũng sẽ có nhiều tác dụng phụ
Diệp Lan, sau này cô phải giúp tôi, nếu không chắc tôi nguy mất.”
Nhiếp Nhiên đang định mở cửa ra ngoài, nghe thấy cô ta nhỏ giọng xin giúp đỡ thì trên mặt xuất hiện một nụ cười quỷ dị
Cá đã cắn câu! “Ơ, vì sao ạ?” Cô quay phắt người lại, lại giả vờ kinh ngạc hỏi một câu
“Bởi vì tôi tuyệt đối không thể rời khỏi đây, trừ khi..
chết!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Rốt cuộc cửa phòng họp cũng bị mở ra, một trợ lý vội vàng chạy ra ngoài
Lúc Nhiếp Nhiên nhìn thấy cửa văn phòng bị mở tung ra thì vội vàng ôm đồng tài liệu chạy tới trước mặt trợ lý kia, giả vờ như trùng hợp, “Có chuyện gì mà hoảng hốt thế?”
Sắc mặt trợ lý kia đầy lo lắng: “Chị Vi không được khỏe, tôi phải ra gọi điện thoại.”
“Không khỏe sao?” Nhiếp Nhiên tỏ vẻ kinh ngạc, lập tức kéo tay trợ lý đó lại, “Cô đừng vội gọi điện làm gì, để tôi vào xem sao rồi hãy quyết định!” “Cô ư?”
Trợ lý kia rõ ràng rất nghi ngờ
Vừa rồi thư ký bảo cô ta đi gọi điện thoại được coi là thư ký số hai sau Vệ Vi tính theo thâm niên, Diệp Lan thì tính là cái quái gì chứ? “Ừ, cô cứ để tôi vào xem thế nào đã, nếu không có chuyện gì mà lại làm ầm lên sợ sẽ làm cho Lưu tổng không vui thì chúng ta đều xong đời.” Nhiếp Nhiên nhìn ra được chuyện trợ lý kia không phục mình nên cố ý làm trầm trọng thêm chuyện này, quả nhiên trợ lý còn đang do dự kia lập tức im luôn
Đúng thế, nếu cứ mù quáng gọi xe cấp cứu, lỡ như chỉ là chuyện hiểu lầm gì đó, chỉ sợ Lưu tổng sẽ không vui, có khi bản thân mình gặp xui xẻo cũng nên ấy chứ
Trợ lý kia nhìn Nhiếp Nhiên đang đứng cạnh mình, người này đã theo chị Vi một thời gian dài, hơn nữa chị Vi có vẻ rất tin tưởng cô ta, nếu xảy ra chuyện gì thì cũng do cô ta chịu trách nhiệm, chẳng liên quan gì tới mình cả
Sau khi cân nhắc một lát, trợ lý kia lập tức thúc giục, “Vậy cô Diệp vào nhanh đi, hình như chị Vi đang khó chịu lắm.” “Ừ.” Nhiếp Nhiên nhanh chóng theo cô ta đi vào trong.
Quả nhiên, Vệ Vi đang nằm bò ra bàn họp, có mấy người đang vây lấy cô ta
“Chị Vi không sao chứ?” “Chị Vi, mau tỉnh lại đi!”
Nhiếp Nhiên đứng ở bên ngoài nói to một câu: “Có chuyện gì thế?”
Đám người kia lập tức quay đầu nhìn lại.
Dựa theo vai vế mà nói, Nhiếp Nhiên chỉ là một nhân viên mới chưa tới làm việc được nửa năm, nhưng mà ai bảo người ta có năng lực, ôm được vào Hoắc Nhị thiếu, ngay cả chị Vi còn phải nể mặt cô.
Vì thế, đám người kia ngoan ngoãn tránh ra, để cho cô đi vào.
Một trợ lý ở bên cạnh Vệ Vi nói: “Không biết tại sao tự nhiên mặt chị Vi tái mét đi, chúng tôi đang định gọi xe cấp cứu.”
Nhiếp Nhiên đặt tay lên trán Vệ Vi, và vịt kiểm tra một hồi rồi mới nói: “Chắc là chị Vi đang tới tháng, các cô cũng hiểu cảm giác đó rồi đấy, tạm dừng cuộc họp, mọi người ra ngoài trước đi.” Đám người kia thấy sắc mặt Vệ Vi tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi, dáng vẻ khó chịu khiến mọi người không khỏi nhìn nhau, quả là đau đến mức không chịu nổi rồi
Mà trợ lý kia vừa nghe thấy là tới tháng thì trong đầu thầm cảm thấy may mắn
May mà Diệp Lan xuất hiện đúng lúc, tới tháng mà còn đi gọi xe cấp cứu, đúng là chuyện cười lớn nhất thiên hạ
Cuộc họp tạm dừng, mọi người bị hiếp Nhiên đuổi ra ngoài hết
Nhiếp Nhiên vội vàng lấy thuốc ở trong túi ra, đổ một cốc nước ấm rồi đỡ Vệ Vi đứng dậy, “Chị Vi, mau uống thuốc đi.” Sau khi Vệ Vi nhìn thấy viên thuốc màu trắng thì lập tức cho vào miệng rồi nuốt xuống theo bản năng
Một lát sau, Vệ Vi cau mày, tuy rằng cơ thể vẫn bủn rủn nhưng trên mặt lại mang theo vẻ cảnh giác, “Cô..
làm sao cô biết...” Nhiếp Nhiên gãi chóp mũi, vẻ mặt đầy ngượng ngùng, “Túi của chị để trên bàn làm việc của tôi, tôi đang định mang qua cho chị, sau đó..
Xin lỗi, lần trước tôi có nhìn thấy chị lén uống thuốc.” Dáng vẻ cô đây cẩn trọng, như đang chờ bị mắng, Vệ Vi cảm thấy cô không giống đang nói dối thì khoát tay, “Bỏ đi, bỏ đi, vừa rồi may mà cô nói thế, nếu bọn họ mà gọi cấp cứu khiến Lưu tổng không vui thì tôi khó mà giữ được cái ghế này
Nếu để Lưu tổng biết tôi có bệnh trong người thì xong rồi.” Nhiếp Nhiên biết cô ta có ý thứ mình nên cũng không hỏi nhiều, chỉ hàm hồ gật đầu cho qua, “Vậy chị Vi mau nghỉ ngơi đi, tôi đi làm việc cái đã.” “Khoan đã!” Vệ Vi ngồi ở ghế chủ, thần sắc cực kỳ nghiêm túc, “Chuyện này không được nói với bất kỳ ai.” “Chị yên tâm, tôi biết mà, chị cũng nên giữ gìn sức khỏe cẩn thận mới được.” Nhiếp Nhiên cười ấm áp, sau đó lập tức lui ra ngoài
Vệ Vi thấy cô không phải kiểu người thích ngồi lê đôi mách, hơn nữa lại thông minh, cẩn thận, là người có thể nhờ vả được
Hơn nữa, mấy ngày qua vì tác dụng của thuốc nên cô ta càng không thể kham được hết công việc, nếu cứ liên tục quên uống thuốc, một khi tái phát thì không thể nào cứu nổi nữa
Vì thế, cô ta cắn răng nói thẳng với Nhiếp Nhiên
“Sức khỏe của tôi càng ngày càng yếu, mà uống thuốc này cũng sẽ có nhiều tác dụng phụ
Diệp Lan, sau này cô phải giúp tôi, nếu không chắc tôi nguy mất.”
Nhiếp Nhiên đang định mở cửa ra ngoài, nghe thấy cô ta nhỏ giọng xin giúp đỡ thì trên mặt xuất hiện một nụ cười quỷ dị
Cá đã cắn câu! “Ơ, vì sao ạ?” Cô quay phắt người lại, lại giả vờ kinh ngạc hỏi một câu
“Bởi vì tôi tuyệt đối không thể rời khỏi đây, trừ khi..
chết!”