• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân Full 1 (7 Viewers)

  • cung-chieu-co-vo-quan-nhan-991

Chương 991: Liều chất chống cự - chị nhiên phát uy (5)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
86381.png

Xem ảnh 2
86381_2.png
Sau khi Vệ Vi đứng một bên chờ vài phút, cô cười nhắc nhở: “Hoắc Nhị thiểu, Lưu tổng đã ở văn phòng đợi anh rồi ạ, nói là muốn cùng anh bạn về mấy vấn đề trong hợp đồng giao dịch đó.”



Lúc này, Hoắc Hoành mới thu lại nụ cười, nói với A Hổ phía sau: “Đưa tôi đi.” Một chủ một tớ đi vào văn phòng, cánh cửa lại một lần nữa đóng lại



Nhiếp Nhiên nhìn về phía cánh cửa, nhíu nhẹ lông mày



Hợp đồng giao dịch? Không phải là đã đâu vào đấy rồi sao, sao lại phải bàn nữa? “Làm gì mà lại đứng ở đây thế? Mặc dù không quy định thời gian với cô nhưng cô cũng không được lười biếng chứ.” Vệ Vi nhìn thấy cô đứng im trước cửa văn phòng nên nói nhỏ



“A! Được ạ, tôi đi ngay đây!” Nhiếp Nhiên lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chóng về chỗ của mình nhập tài liệu vào máy tính.



Chỉ là, ánh mắt cô lúc này lại dừng lại ở phía cánh cửa đang đóng chặt kia



Rốt cuộc là hợp đồng gì mà cần anh ta vừa trải qua hai ngày bay về đã phải lập tức đến đây? Lẽ nào cuộc giao dịch đó vẫn chưa xong? Suy nghĩ này khiến cho đầu óc cô trở nên quay cuồng



Nhiếp Nhiên lại cẩn thận nhớ lại lời nói của Hoắc Hoành, hình như anh ta chỉ nhắc đến việc sau hai tuần đã tra được thông tin của tên sát thủ chứ hoàn toàn không nói đến việc làm ăn



Còn cô lại vì câu nói “thời gian hai tuần” của Hoắc Hoành mà cho rằng giao dịch đã xong xuôi hết rồi



Người đàn ông này nói lấp lửng nước đối, rõ ràng là cố ý mà



Không được, cô nhất định phải tìm thời cơ để lại gần đó nghe ngóng một chút mới được



Thời gian chầm chậm trôi qua, đồng nghiệp ở văn phòng cũng lũ lượt kéo nhau đi ăn cơm ở nhà ăn tầng dưới rồi, chỉ còn lại ba, bốn người vẫn đang dở tay mà thôi.



Nhiếp Nhiên nhìn từng giây trôi qua trên đồng hồ, cô vờ như đang bận gõ bàn phím, cuối cùng cả văn phòng chỉ còn mỗi mình cô.



Cô nhìn một lượt xung quanh, chắc chắn rằng không còn ai đi vào nữa mới rón rén đi nghe lén.



Nhưng cô vẫn còn chưa kịp đứng dậy thì Vệ Vi lại từ văn phòng của mình bước ra.



Cô ta nhìn thấy Nhiếp Nhiên vẫn còn đang ngồi ở bàn làm việc của mình gõ bàn phím thì hơi ngạc nhiên rồi nói: “Cô làm gì mà vẫn chưa đi? Đến giờ ăn rồi, đi thôi, đi ăn đi.” Nói rồi, cô ta liền bỏ tài liệu ở trên tay mình xuống, kéo cô về phía nhà ăn tầng dưới.



“Không, tôi..



không phải..



đi? Nhiếp Nhiên chưa kịp phản ứng đã bị Vệ Vi kéo đi rồi



“Cô muốn ăn gì? Tôi mời.” Đến nhà ăn Vệ Vi rất nhiệt tình chỉ vào thực đơn



Nhiếp Nhiên không nghe lén được giống như quả bóng xì hơi, đứng yên bất động: “Không cần đâu chị Vi, như thế thật sự là không được.”



Vệ Vi vỗ nhẹ vào tay cô: “Có gì mà không được? Cô cứu mạng tôi, tôi mới có một bữa cơm thế là tôi vẫn lãi rồi.”



Nhiếp Nhiên nghe cô ta nói thể xong, lập tức lấy lại tinh thần



Đúng rồi, sao cô lại có thể bỏ qua được thứ có ích xuất hiện ngay trước mắt này chứ!



Lúc trước sở dĩ cô thay cô ta nhận một dao, không chỉ đơn giản là để lấy lòng tin từ Hoắc Hoành, quan trọng hơn là lấy được sự biết ơn và lòng tin của Về Vi, nếu không cô cũng không liều mình như thế.



“Chị Vi, lần này tôi đã nghỉ nhiều ngày như thế thì bị trừ bao nhiêu tiền lương thế!” Nhiếp Nhiên cúi đầu vò vò hai tay, dáng vẻ như rất khó mở miệng vậy



Vệ Vi nhìn dáng vẻ nhỏ bé đáng thương của cô, khẽ cười: “Con bé ngốc này, Lưu tổng đã nói cô là vì công việc mà bị thương, không tính là bỏ bê công việc, cùng lắm thì tính là nghỉ ốm thôi.” Nhiếp Nhiên nghe xong, hai mắt lập tức sáng rực lên, “Thật không? Vậy thì tốt quá! Chị không biết là tôi đã lo lắng thể nào đâu, chỉ sợ không có tiền trả tiền thuê nhà.” “Yên tâm đi, không để cô không có tiền đâu, chỉ cần cô làm việc tốt, tăng lương chỉ là việc sớm muộn mà thôi.” Câu nói này của Về Vi mang rất nhiều hàm ý



Nhiếp Nhiên biết rằng, cô đã cầm chắc Vệ Vi trong tay rồi



Nhìn xem, thâu tóm được Vệ Vi dễ dàng hơn nắm bắt Hoắc Hoành nhiều.



“Vậy thì thật sự cảm ơn chị rất nhiều.” Cô miệng thì nịnh tay thì múc một muỗng canh trứng vào bát của Về Vi, sau đó tiếp tục nói: “Đúng rồi, vậy chị và Lưu tổng về nước lúc nào đấy? Khi tôi xuất viện ngài Hoắc nói là hai người đã về nước rồi, tôi còn nghĩ là tôi bị bỏ rơi rồi cơ.”



“Bọn tôi bay về vào buổi chiều sau khi kết thúc buổi tiệc hai ngày, lúc ấy cô còn phải tĩnh dưỡng làm sao mà có thể về cùng bọn tôi được chứ?”



Quả nhiên là như thế! Giao dịch thực sự là bị tạm hủy rồi! Haha, đúng là một mũi tên trúng hai đích, kế hoạch đã thành công rực rỡ rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom