Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1000
Chương 1000: Chương 1000BỊ BẮT (4)
Phó lão đại bị dí súng vào đầu thấy đám người kia đều đầu hàng thì chỉ cảm thấy mình đã hết hi vọng, chán nản ngoẹo đầu sang một bên.
Nhiếp Nhiên nhìn xung quanh, âm thầm lo lắng. Rốt cuộc Hoắc Hành đã chết ở chỗ nào rồi, tại sao đến bây giờ còn chưa nổ súng? Chẳng lẽ anh ta thấy nơi này bị bao vây, cảm thấy Phó lão đại không thể nào thuận lợi chạy thoát nên đang tìm cơ hội ra tay à?
“Lão đại, lão đại! Không xong rồi!” Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau căn cứ, “Có quân nhân trà trộn vào căn cứ của chúng ta! Anh phải cẩn…”
Chữ “thận” còn chưa phun ra khỏi miệng đã thấy một nhóm binh lính vây bắt toàn bộ cướp biển ở tầng trên rồi.
“Mày đang nói tao à?” Đúng lúc này, giọng nói lanh lảnh của Nhiếp Nhiên vang lên.
Người kia cẩn thận nhìn gương mặt đen sì của cô, khiếp sợ hô lên, “Mày!”
Xong rồi, hắn thế này có tính là tự chui đầu vào lưới không.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng cười, “Tao tưởng là tao nhất thời nương tay không giết mày, mày tỉnh lại cũng sẽ chạy trốn, không ngờ mày lại còn rất trung thành với lão đại của mình.”
Tên cướp biển nghĩ tới dáng vẻ của cô với đại ca trên đảo thì quay đầu chạy.
An Viễn Đạo nhấc súng bắn thẳng vào gót chân hắn khiến hắn ngã xuống đất.
“Đi, bắt hắn lại.” An Viễn Đạo nghiêm túc ra lệnh.
Đoàng!
Đột nhiên một tiếng súng vang lên, bắn rơi súng trong tay Nhiếp Nhiên.
Cô biết Hoắc Hành đã hành động.
Cô lập tức cố ý để lộ sơ hở, khiến mình phản ứng chậm nửa nhịp.
Tên Phó lão đại bắt được cơ hội, thuận thế rút khẩu súng dùng để hộ mệnh bên thắt lưng ra, dí vào đầu Nhiếp Nhiên.
Tất cả mọi việc xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi gần như khiến người ta hoàn toàn không kịp phản ứng thì con tin đã bị đổi rồi.
“Cẩn thận!” Nghiêm Hoài Vũ và Dương Thụ cùng hét lên.
Phó lão đại một tay giữ vai Nhiếp Nhiên, tay còn lại cầm súng dí vào huyệt thái dương của cô, lạnh lùng nói: “ Tất cả không được nhúc nhích!”
“Nhiếp Nhiên!” An Viễn Đạo bị sự cố bất ngờ làm cho không kịp ứng phó, theo bản năng muốn tiến lên.
Phó lão đại sau lưng Nhiếp Nhiên quát: “Ai dám cứ động, thử xem!”
Nói rồi hắn kéo chốt bảo hiểm.
An Viễn Đạo lập tức đứng yên tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Hà Giai Ngọc nhìn thấy thế, cuống đến nỗi không ngừng giậm chân, “Anh mau buông chị Nhiên ra!”
Nghiêm Hoài Vũ cũng nói: “Cái đồ không biết xấu hổ này, mau buông Tiểu Nhiên Tử ra, nếu không tao sẽ bắn chết mày!”
“Bắn chết tao? Được, trước khi mày bắn chết tao, tao sẽ bắn chết nó trước để tìm một cái đệm lưng!” Phó lão đại tức giận nói.
Nhiếp Nhiên bật cười trong lòng, đây coi là gì, nhắc lại lời mình vừa nói cho bọn họ nghe, ăn miếng trả miếng à?
Đột nhiên, bên tai cô vang lên tiếng hừ lạnh khinh thường của Phó lão đại kia, “Còn tưởng là bản lĩnh lớn thế nào, cuối cùng không phải vẫn bị tao bắt à!”
Phó lão đại bị dí súng vào đầu thấy đám người kia đều đầu hàng thì chỉ cảm thấy mình đã hết hi vọng, chán nản ngoẹo đầu sang một bên.
Nhiếp Nhiên nhìn xung quanh, âm thầm lo lắng. Rốt cuộc Hoắc Hành đã chết ở chỗ nào rồi, tại sao đến bây giờ còn chưa nổ súng? Chẳng lẽ anh ta thấy nơi này bị bao vây, cảm thấy Phó lão đại không thể nào thuận lợi chạy thoát nên đang tìm cơ hội ra tay à?
“Lão đại, lão đại! Không xong rồi!” Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau căn cứ, “Có quân nhân trà trộn vào căn cứ của chúng ta! Anh phải cẩn…”
Chữ “thận” còn chưa phun ra khỏi miệng đã thấy một nhóm binh lính vây bắt toàn bộ cướp biển ở tầng trên rồi.
“Mày đang nói tao à?” Đúng lúc này, giọng nói lanh lảnh của Nhiếp Nhiên vang lên.
Người kia cẩn thận nhìn gương mặt đen sì của cô, khiếp sợ hô lên, “Mày!”
Xong rồi, hắn thế này có tính là tự chui đầu vào lưới không.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng cười, “Tao tưởng là tao nhất thời nương tay không giết mày, mày tỉnh lại cũng sẽ chạy trốn, không ngờ mày lại còn rất trung thành với lão đại của mình.”
Tên cướp biển nghĩ tới dáng vẻ của cô với đại ca trên đảo thì quay đầu chạy.
An Viễn Đạo nhấc súng bắn thẳng vào gót chân hắn khiến hắn ngã xuống đất.
“Đi, bắt hắn lại.” An Viễn Đạo nghiêm túc ra lệnh.
Đoàng!
Đột nhiên một tiếng súng vang lên, bắn rơi súng trong tay Nhiếp Nhiên.
Cô biết Hoắc Hành đã hành động.
Cô lập tức cố ý để lộ sơ hở, khiến mình phản ứng chậm nửa nhịp.
Tên Phó lão đại bắt được cơ hội, thuận thế rút khẩu súng dùng để hộ mệnh bên thắt lưng ra, dí vào đầu Nhiếp Nhiên.
Tất cả mọi việc xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi gần như khiến người ta hoàn toàn không kịp phản ứng thì con tin đã bị đổi rồi.
“Cẩn thận!” Nghiêm Hoài Vũ và Dương Thụ cùng hét lên.
Phó lão đại một tay giữ vai Nhiếp Nhiên, tay còn lại cầm súng dí vào huyệt thái dương của cô, lạnh lùng nói: “ Tất cả không được nhúc nhích!”
“Nhiếp Nhiên!” An Viễn Đạo bị sự cố bất ngờ làm cho không kịp ứng phó, theo bản năng muốn tiến lên.
Phó lão đại sau lưng Nhiếp Nhiên quát: “Ai dám cứ động, thử xem!”
Nói rồi hắn kéo chốt bảo hiểm.
An Viễn Đạo lập tức đứng yên tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Hà Giai Ngọc nhìn thấy thế, cuống đến nỗi không ngừng giậm chân, “Anh mau buông chị Nhiên ra!”
Nghiêm Hoài Vũ cũng nói: “Cái đồ không biết xấu hổ này, mau buông Tiểu Nhiên Tử ra, nếu không tao sẽ bắn chết mày!”
“Bắn chết tao? Được, trước khi mày bắn chết tao, tao sẽ bắn chết nó trước để tìm một cái đệm lưng!” Phó lão đại tức giận nói.
Nhiếp Nhiên bật cười trong lòng, đây coi là gì, nhắc lại lời mình vừa nói cho bọn họ nghe, ăn miếng trả miếng à?
Đột nhiên, bên tai cô vang lên tiếng hừ lạnh khinh thường của Phó lão đại kia, “Còn tưởng là bản lĩnh lớn thế nào, cuối cùng không phải vẫn bị tao bắt à!”
Bình luận facebook